Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản mỉm cười, đáp: "Thảo luận kĩ hơn? Gần đây tôi nghe được một tin, nghe nói Tống gia đang cạnh tranh một công trình của chính phủ, nhà cô đầu tư một trăm triệu. Trong thời gian ngắn phải móc ra nhiều tiền như vậy, sợ rằng Giang gia đã mạo hiểm vay vốn, móc rỗng toàn bộ vốn lưu động của công ty nhỉ?
Ba mẹ cô vì muốn cuộc sống sau này của cô có thể dễ dàng hơn một chút mới giúp Tống gia nhiều như vậy. Bây giờ cô đã thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông kia, còn không mau khoái đao trảm loạn ma, chẳng lẽ cô muốn anh ta chiếm hết chỗ tốt, sau đó đem tài sản đó đi nuôi Trầm Mộng Kỳ?"
Kiếp trước Trầm Mộng Kỳ có đàn ông chống lưng, Tống Tử Hàng dưới sự trợ giúp của ba mẹ vợ, công ty không ngừng phát triển lớn mạnh. Thế nhưng anh ta lại âm thầm lót đường cho Trầm Mộng Kỳ, còn lấy tên đẹp đầu tư vào giới giải trí.
Lần này nếu để Tống gia lấy được công trình kia mới hủy hôn, chỉ sợ đã quá muộn.
Giang Yên Nhiên cắn môi, cuối cùng không do dự nữa: "Tôi... Tôi lập tức gọi điện cho ba mẹ. Chỉ là ba mẹ tôi rất thích Tống Tử Hàng, chuyện lớn như hủy hôn, cho dù tôi nói họ cũng sẽ nghĩ rằng trẻ con đang hờn dỗi lẫn nhau, không coi là thật, huống chi hai nhà còn đang hợp tác mật thiết với nhau..."
Diệp Oản Oản đưa tay ra: "Đưa máy cho tôi, cú điện thoại này tôi giúp cô gọi."
Diệp Oản Oản hồi tưởng lại cảnh tượng kiếp trước mình thấy trên tivi, sau khi Giang Yên Nhiên tự sát, ba mẹ Giang trực tiếp khóc ngất ở linh đường, mẹ Giang vì đau lòng quá độ nên không bao lâu sau đã qua đời, có thể thấy ba mẹ Giang tuy nghiêm khắc với Giang Yên Nhiên nhưng cũng thật tâm yêu thương.
Mặc dù phải tốn thêm một chút chuyện, nhưng cô cảm thấy ba mẹ Giang sẽ đứng về phía con gái mình.
"Cô giúp tôi gọi?" Giang Yên Nhiên chần chừ nhìn đối phương.
Thật ra Giang Yên Nhiên cảm thấy mình cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, mặc dù chưa hoàn toàn tin Diệp Oản Oản, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô lại không nhịn được mà nảy sinh lòng tin.
Cuối cùng, Giang Yên Nhiên vẫn đồng ý.
Diệp Oản Oản dùng điện thoại của Giang Yên Nhiên gọi đến số của mẹ Giang.
"Alo, Yên Nhiên, đã trễ như vậy sao còn gọi cho mẹ? Có phải con không đủ tiền dùng không?"
Nghe giọng nói của mẹ, sống mũi Giang Yên Nhiên nhất thời chua xót.
Nghe tiếng bắt máy, Diệp Oản Oản điều chỉnh giọng, làm bộ như kinh hoàng lo lắng nói: "Chào dì, con không phải Yên Nhiên, con là bạn học của cậu ấy, dì mau đến trường một chuyến đi! Lúc nãy Yên Nhiên nhảy sông tự sát!"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Giang Yên Nhiên nhất thời sửng sốt, gấp đến độ muốn nói, lại bị Diệp Oản Oản đưa một ánh mắt cản lại.
Đầu bên kia, giọng của mẹ Giang cũng thay đổi: "Cô nói cái gì? Yên Nhiên của chúng tôi nhảy sông tự sát? Cô đang nói bậy bạ gì đó! Yên Nhiên đang êm đang đẹp sao phải nhảy sông tự sát? Có phải cô muốn lừa gạt hay không?"
"Con không phải kẻ lừa gạt, con thật sự là bạn học của Yên Nhiên. Nhưng dì đừng lo qua, may là con phát hiện sớm, Yên Nhiên đang ở kí túc xá của con nghỉ ngơi, chẳng qua là trạng thái tinh thần rất không ổn định, nếu dì không tin có thể trực tiếp đến trường một chuyến là biết rồi, Yên Nhiên bây giờ đang ở trong phòng..." Diệp Oản Oản báo số phòng của mình.
Mẹ Giang nghe đối phương không lừa gạt vơ vét tài sản gì liền biết đối phương không phải là kẻ lừa gạt, vì vậy lập tức đáp: "Được được được, dì lập tức đến ngay."
Sau khi cúp mắt, chân mày Giang Yên Nhiên nhíu chặt: "Oản Oản, cô như vậy... Không phải đang..."
"Cái gì? Nói dối sao? Cô dám nói lúc nãy cô không muốn tự sát?" Diệp Oản Oản như thể rất đương nhiên, đáp.
Giang Yên Nhiên nhất thời á khẩu.
Nếu không nhờ Diệp Oản Oản đột nhiên xuất hiện, sợ rằng cô ấy đã nhảy xuống, ngay cả mạng cũng không còn.
"Cô cũng đã nói đây là chuyện trọng đại, hủy bỏ hôn ước không phải chuyện đùa, nếu không dùng chiêu chí mạng, thì ba mẹ cô sẽ không lập tức hành động. Tôi chỉ phòng ngừa ba mẹ cô mềm lòng, bị người của Tống gia lừa gạt cho qua!" Diệp Oản Oản giải thích.
Giang Yên Nhiên suy nghĩ một chút, quả thật rất có đạo lý, vì vậy gật đầu một cái.