Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi cúp máy, Diệp Oản Oản mở bài viết ra xem, quả nhiên như cô đoán, Tống Tử Hàng tự mình ra mặt làm anh hùng cứu mĩ nhân.
Trầm Mộng Kỳ được cứu rồi, nhưng Giang Yên Nhiên lại trở thành trò cười cho mọi người, hiện giờ tất cả mọi người đều biết cô ấy thầm mến người khác không được, còn cùng bạn thân tranh giành người yêu.
Ha ha, người vì yêu thật sự cái gì cũng dám nói nha, ngay cả hôn ước của hai nhà cũng dám phủ nhận.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Đến ngay đây." Diệp Oản Oản đứng lên mở cửa phòng ra.
"Hả?" Thấy người mở cửa cho mình, Giang Yên Nhiên nhất thời sửng người.
"Vào đi."
Nghe giọng nói quen thuộc của đối phương, Giang Yên Nhiên không có cách nào tin được: "Cô cô cô... Cô là Diệp Oản Oản?"
Cô ấy nhớ Diệp Oản Oản ở phòng này một mình, kí túc xá này ngoại trừ Diệp Oản Oản thì không có ai khác cả.
Cô gái còn đẹp hơn hoa khôi Trình Tuyết trước mặt mình sao có thể là Diệp Oản Oản được?
Nghe nói Diệp Oản Oản trước khi trang điểm vừa mập vừa xấu, sau khi gầy xuống vẫn vô cùng xấu.
Tất cả mọi người trong trường bao gồm cả cô ấy luôn cho rằng Diệp Oản Oản trang điểm vì muốn che dấu sự tự ti, che đi nét xấu xí của mình.
Thanh Hòa là trường quý tộc tốt nhất Đế Đô, cách dạy rất nghiêm nhưng phong cách ăn mặc của trường rất cởi mở, bắt chước nước ngoài đề xướng việc tự do ăn mặc, không hạn chế học sinh trang điểm hay bắt mặc đồng phục. Mọi học sinh trong trường đều cố gắng ăn mặc trang điểm thật đẹp để biểu dương gia thế bối cảnh của mình, tự làm xấu mình như Diệp Oản Oản chính là trường hợp duy nhất trong trường.
Diệp Oản Oản dẫn Giang Yên Nhiên vào phòng, rót cho cô ấy một ly nước: "Cô ngồi đi."
Đã trở thành đồng minh rồi, Giang Yên Nhiên còn là con gái, cô sẽ không phí sức đi trang điểm một lần nữa.
"Cô thật sư là Diệp Oản Oản?"Giang Yên Nhiên cảm thấy mình nằm mơ rồi.
"Cần tôi trang điểm để chứng minh không?" Diệp Oản Oản cầm tóc giả màu xanh lên.
"Không, không cần." Giang Yên Nhiên vội vàng khoát tay: "Nhưng cô là người bình thường sao lại cố biến mình thành thế kia?"
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Tôi bình thường thế nào? Khó coi sao?"
Đối với mắt thẩm mĩ của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên thật cạn lời.
Muốn ăn mặc thế nào là quyền tự do của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên chẳng qua chỉ khiếp sợ về khuôn mặt thật của cô, cô ấy không nói thêm cái gì, chỉ là không nhịn được mà liếc Diệp Oản Oản thêm vài lần, mở miệng nói chuyện chính: "Cô thật sự có cách?"
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp trả lời: "Nếu cô thực sự tin lời tôi, vậy bước đầu tiên phải gọi cho ba mẹ cô hủy hôn với Tống gia."
Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt!
Cô nhớ đoạn thời gian này của kiếp trước, Giang gia đã móc hết vốn liếng để ủng hộ Tống gia, giúp Tống gia thành công lấy được một công trình của chính phủ, khiến Tống gia cá chép vượt Long Môn, thoắt cái từ công ty nhỏ đã vượt lên sánh vai cùng Giang gia, sau đó ngày càng phát triển rồi vượt qua Giang gia.
Giang Yên Nhiên nghe vậy, sắc mặt nhất thời trắng nhợt: "Cái gì? Hủy hôn?"
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Đừng nói với tôi đến bây giờ cô vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn gả cho anh ta?"
"Sao có thể! Bây giờ tôi chỉ muốn anh ta hối hận!" Biểu cảm Giang Yên Nhiên có chút hỗn loạn: "Nhưng sự việc không đơn giản như cô nghĩ đâu, hai công ty nhà chúng tôi có rất nhiều hạng mục liên kết với nhau, nếu tôi đột nhiên hủy hôn sẽ gây ảnh hưởng vô cùng lớn! Chuyện này phải thảo luận kỹ hơn!"