Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 346: Trở Lại
Mặt trời khuất núi, khung cảnh tháng chín tối sớm hơn ngày mùa hè, hắc ám từ từ bao phủ thung lũng rộng lớn cạnh ngôi làng nhỏ. Sáu đội ngũ săn phần thưởng cùng đôi “gian phu giâm phụ” Nhất Lang đang rơi vào tình huống khó lòng phân chia các thành viên trong tổ đội số mười hai cùng cha mẹ và em gái của Văn Lục. Cả đám đội trưởng mặt đỏ tía tai tranh giành ba người nhà Văn Lục, không người nào chịu nhường kẻ nào.
Trên lý thuyết, không chỉ người nhà Văn Lục mà ngay cả các thành viên trong đội ngũ số mười hai đều khiến Văn Lục dốc lòng ứng cứu. Chẳng qua cả đám săn phần thưởng vẫn tin rằng đoạt được người thân của Văn Lục thì tỉ lệ thành công của “phi vụ” sẽ nhiều hơn gấp bội so với đoạt các đồng đội của hắn. Theo bọn họ tính, cho dù Văn Lục có là kẻ trọng tình trọng nghĩa đi chăng nữa, đối tượng mà hắn cứu phải là người nhà hắn trước, sau đó mới tới các thành viên trong đội ngũ làm nhiệm vụ hồn ngọc. Như vậy nếu đoạt đồng đội hắn, chẳng phải là đợi các đội ngũ săn phần thưởng khác chiến đấu với Văn Lục xong mới tới lượt mình sao? Ngộ nhỡ cái tên đội trưởng mang đầy tính truyền thuyết kia lại là một “bịch bông” không hơn không kém vậy chẳng phải để cho đội ngũ gặp hắn đầu tiên ẵm trọn giải thưởng của Ma Môn ư? Vậy quá mất công rồi.
Mọi biện pháp đều được đưa ra, từ việc lấy thế lực sau lưng của mình để uy hiếp các đội còn lại cho tới dựa trên việc xếp hạng của tổ đội săn phần thưởng mà phân chia… thậm chí còn có kẻ hùng hổ tuyên bố cử người ra tỉ võ, đội nào đoạt thứ nhất có quyền lựa chọn “con tin” đầu tiên, đội thứ hai sẽ chọn tiếp theo… cứ thế cho tới hết.
Cuối cùng võ đài xém chú được thành lập thì một tiếng thở dài ngao ngán từ phía thiếu niên diện trang phục đạo sĩ màu xanh. Hắn phe phẩy cái quạt rồi chỉ từng đội trưởng mà mắng:
- Thật khó tưởng tượng nổi cầm đầu là một lũ đần như các ngươi lại có thể dẫn dắt đội mình lọt vào top một trăm của hiệp hội những người săn phần thưởng. Xấu hổ… thật xấu hổ. Ta nghĩ các ngươi nên về tìm con chuột nào cho nó căn chim chết hết cả lũ đi cho rồi….
Cả đám đội trưởng sáu đội săn phần thưởng còn lại đều động nộ, đao kiếm rời khỏi vỏ:
- Láo! Quá mất dạy rồi! Nhóc con nhà ngươi không có một lời xin lỗi rõ ràng, đừng trách móng vuốt của bổn tọa vô tình…
- Hừ! Lão Lang mặc dù mồm sói thở ra toàn những câu thối hoắc, bất quá hôm nay Phong Phá Thiên ta cũng phải đồng tình. Trẻ con không dạy dỗ, đảm bảo chết nhanh, chết khó coi.
- Đúng! Thay mẹ hắn dạy cho hắn một trận. Quá láo rồi…
…
Một hồi:
- Ách! Nãy giờ chúng ta đang bàn tán chuyện gì vậy?
- Ờ thì phân chia “con tin” chứ còn làm chuyện gì?
- Nhưng sao nhìn thằng nhóc kia ta vẫn thấy ấm ức lắm…
- Ta cũng vậy! Bất quá mặc xác nó đi! Ta cũng chẳng nhớ hắn là ai nữa…
Cả đám lại mặt đỏ tía tai tranh giành con tin. Vong ngoắc ngoắc cây quạt gọi thiếu nữ bên đội hắn ra:
- Ngươi nói cho bọn ngu ngốc này biện pháp giải quyết cho lẹ đi.
Đợi cả đám quên tức giận vì câu nói vừa rồi của Vong, thiếu nữ bước ra cung kính chắp tay nói:
- Các vị tiền bối, công tử nhà ta nói, các vị còn cãi nhau nữa e rằng tất cả tu thuật giả Đại Việt sẽ kéo ra vây kín khu vực này cũng nên. Dù sao chúng ta là đang đứng trên lãnh thổ Đại Việt chứ không phải mảnh đất vô danh của những người yếu ớt. Do vậy công tử nhà ta nghĩ các vị nên giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt…
Còn chưa nói xong, giọng Nhất Lang đã ồm ồm chặn họng:
- Nói nhảm! Nếu chúng ta có cách giải quyết chúng ta còn phải tranh giành nhau sao? Biến chỗ khác chơi!
Thiếu nữ cũng không tức giận mà mỉm cười nói:
- Công tử nhà ta có một cách giải quyết. Chẳng hay các vị có muốn nghe thử?
Một tên đội trưởng cũng bực mình với lối úp úp mở mở của nàng gắt giọng:
- Có dắm thì mau phóng. Làm đại gia tức giận, ta diệt cả nhà ngươi…
- Là như này! Các vị đánh số các con tin từ một tới bảy, sau đó bốc thăm. Trúng người nhà của Văn Lục vậy chúc mừng tổ đội của quý vị may mắn. Còn nếu bốc trúng các thành viên đồng đội của hắn, coi như là mệnh trời vậy. Các vị thấy thế nào?
- Xì! Ta còn tưởng cách gì? Ở đây người nào chẳng có linh thức cường đại, thăm dò lá thăm gọi gì là bản lĩnh. Đúng là đồ trẻ con…
Thiếu nữ vẫn mỉm cười:
- Công tử nhà ta nguyện đưa ra một bảo vật ngăn chặn linh thức, hẳn việc này sẽ được giải quyết nha.
- Bảo vật?
Cả đám săn phần thưởng hồ nghi nhìn nhau, đầu óc loạn chuyển. Cái gọi là bảo vật chẳng lẽ tên mặc đạo bào màu xanh kia lại trung thực bốc thăm sao? Có ai chắc rằng hắn đã luyện hóa đồ vật đó, ngộ nhỡ bảo vật đó hắn thông thuộc như lòng bàn tay, thích bốc lá thăm nào thì bốc ư? Việc này quả thực không ổn.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy việc này có lý. Tình huống trước mắt không cho phép mấy đội săn phần thưởng có mặt kéo dài thời gian. Đây là biện pháp giải quyết nhanh nhất rồi. Hơn nữa cho dù tên mặc áo đạo sĩ màu xanh kia có ăn gian thì hắn cũng chỉ bốc được một lá thăm là người nhà Văn Lục thôi. Còn lại hai lá vẫn là thuộc về sáu đội còn lại, cho nên “vụ này quyết rồi”.
Ánh mắt cả đám chuyển qua chuyển lại một hồi, tiếp đó phá lên cười:
- Biện pháp này của vị công tử không tệ…
- Đúng đúng! Coi như bớt cảnh binh đao máu lửa, gây bất hòa giữa các đội ngũ săn phần thưởng chúng ta. Đúng là công đức vô lượng a…
- Bất quá tốt nhất vị công tử này là người bốc thăm cuối cùng nha. Như vậy mới đảm bảo tính công bằng.
- Phải phải…
Thiếu niên tên Vong nghe vậy ngoài mặt vẫn gật gù cười cười. Bất quá trong lòng thầm cười lạnh. “Một đám hồ ly, vẫn tìm cách kéo ta xuống bùn. Hừ… vô tri… tưởng pháp bảo của bổn công tử “mạt dệp” như vậy? Nằm mơ đi”.
Trong lòng không vui, cánh tay thiếu niên mặc áo đạo sĩ màu xanh vẫn vung lên, ném ra một đồ vật có bề ngoài tựa hồ như chiếc đỉnh dùng để luyện đan. Cả đám đội trưởng vừa thấy vật này liền phóng ra linh thức thăm dò. Quả nhiên linh thức không thể xuyên thấu vào bên trong. Thấy vậy cả đám vui mừng, công việc rút thăm tiến hành nhanh chóng.
Qua một hồi, Phong Phá Thiên đắc ý đưa lá thăm của mình cho các thành viên đội Hàn Phong xem, cả đám hưng phấn reo hò hưng phấn. Lá thăm của bọn hắn ghi chính là cha của Văn Lục, bảo sao bọn hắn không phấn khích ăn mừng.
Qua một lượt, đội Vong Tình bốc thăm cuối cùng cũng đã reo hò. Bọn hắn được lá thăm chính là ghi em gái của Văn Lục. Các đội trưởng còn lại thầm nghĩ quả nhiên là ăn gian. Bất quá tình huống này cũng nằm trong dự đoán của các đội, lại thêm tình nguyện chấp nhận cho nên cũng chẳng ai nạt nộ bắt bẻ.
Người bực tức nhất hiển nhiên là Nhất Lang. Lá thăm mà hắn bốc phải lại là tên cơ bắp Vân Trọng. Người nhà Văn Lục đã không tới tay, lại bốc cũng không phải mĩ nữ nào, Nhất Lang đầy một bụng hỏa khó phát tiết. Chẳng qua bây giờ lật giọng, sáu đội còn lại cùng công kích, hắn có ba đầu sáu tay cũng khó lòng thoát chết, cho nên đành phải chấp nhận “nuốt bồ hòn làm ngọt”.
Đang trong lúc các đội lấy về “con tin” của mình thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy các đỉnh núi xung quanh thung lũng đồng loạt phát ra những tiếng nổ rung trời. Tiếp đó ánh sáng chói lòa phát ra khiến bầu trời chập tối trở nên sáng ngời. Một loạt lá cờ hư ảnh phóng ra khổng lồ bay vút tới. Người phản ứng nhanh nhất không ngờ lại là thiếu niên tên Vong. Chỉ thấy hắn hô lớn:
- Không tốt!
Tiếp đó chưa đợi mọi người kịp phản ứng, cánh tay phải của hắn đã tạo thành chảo chụp ra ngoài, cách không hút lấy em gái của Văn Lục đang sợ hãi ôm mẹ khóc lóc. Sau đó biến thành một đạo tàn ảnh biến mất cuối chân trời. Trước khi đi còn để lại tàn âm nho nhỏ:
“Bà mẹ! Tên kia không phải thứ gì tốt! Gặp hắn, Vong Ký Chi Pháp của bổn công tử cũng phải xếp gác bếp. Tốt nhất là chuồn cho lẹ”.
Những đội trưởng khác cũng biết tình huống không tốt, vội vàng học theo cách của tên Vong, chụp tới con tin của mình. Bất quá phản ứng của đám bọn họ đã chậm. Hai mươi mốt lá cờ mang quang mang huyền ảo đã bay vút tới, cắm xuống mặt đất làm thành một vòng tròn bao phủ lấy đám người Vân Trọng. Có tên đội trưởng ra tay nhanh còn không kịp rút về bị hư ảnh lá cờ cắt cụt khiến hắn rú lên đau đớn. Cả đám săn phần thưởng mặt mày biến thành trái khổ qua. Con mồi tới miệng còn bị giật mất, cả đám đều không cam lòng.
Ngoài xa, Vân Nhi vừa được Hương sát thủ dùng hắc ám lực lượng che phủ thì linh thức của đám người Nhất Lang cũng vừa phóng ra điều tra. Không thấy bất cứ người nào tới, cả đám mới thở phào yên lòng. Phong Phá Thiên mở miệng khinh miệt:
- Hừ! Giãy chết mà thôi! Các ngươi đều công kích cho ta. Phá tan cái trận pháp này…
Nhất Lang cũng hừ lạnh:
- Lúc trước đối phó với đám săn phần thưởng tôm tép, đám người này cũng đã sử dụng trận pháp. Không nghĩ tới vẫn còn ẩn tàng một trận pháp lợi hại. Vậy mà hù dọa tên kia chạy té khói… ha ha… thật buồn cười…
Cả đám ha ha khoái trá, lại không biết rằng thiếu niên tên Vong ngoài tu luyện Vong Ký Chi Pháp còn tu luyện một loại công pháp hỗ trợ cảm ứng nguy hiểm. Hắn mặc dù chưa gặp Văn Lục bao giờ, cũng không biết Văn Lục tu luyện loại thuật pháp nào, tuy nhiên dựa trên công pháp đặc biệt dự đoán nguy hiểm của hắn, hắn biết rõ gặp Văn Lục đảm bảo khó chiếm tiện nghi, hoàn toàn có thể mất mạng. Cho nên hắn cũng chỉ dám thực hiện phi vụ bắt người nhà Văn Lục dùng để trao đổi hoặc bán cho đội ngũ khác cũng tốt… Bởi vậy vừa có động tĩnh, mặc dù dựa vào Vong Ký Chi Pháp có thể khiến người khác quên sự hiện hữu của hắn, hắn vẫn co cẳng chạy. Ai quên được chứ tên kia Vong có cảm giác công pháp của mình không có hiệu quả.
Dưới thung lũng, sau khi các thành viên của đội Vong Tình hấp tấp bay theo đội trưởng của bọn hắn thì năm đội ngũ còn lại cùng với Nhất Lang bắt đầu hung hăng dùng lực đập phá trận pháp. Nhất Lang là kẻ bỏ ra lực lượng nhiều nhất. Mỗi lần hắn tấn công, trận pháp lại ầm ầm rung chuyển như muốn vỡ thành vạn mảnh. Nhìn ánh mắt kinh dị của cả đám săn phần thưởng, Nhất Lang ngửa cổ lên trời cười khoái trá:
- Ha ha! Đám chuột nhắt các ngươi tưởng trận pháp này ngăn được bổn tọa! Nằm mơ đi! Đợi ta phá trận, các ngươi liền biết thế nào là địa ngục nhân gian… ha ha…
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh từ xa vọng lại:
- Muốn chết....? Ăn của anh mày một đao…
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996