Hồn Thuật

Tác Giả: VôSongLinh

Chương 345: Đoàn Tụ(4)

Thiếu niên áo xanh tên Vong xem cả đám mắt to mắt nhỏ nhìn mình thì cười khổ. Ban đầu tu luyện Vong Ký Chi Pháp lại nghe mọi người quên sạch trí nhớ về mình hắn liền thống khoái trong lòng. Công pháp này dựa theo quy tắc ký ức của thiên đạo trong không gian ngũ hành, nó có một tác dụng cực kỳ lớn chính là ngươi gây thù kiểu gì đi chăng nữa, thù nhân của ngươi cũng không bao lâu liền quên luôn cả trả thù. Cho dù ngươi có ung dung lướt qua lướt lại trước kẻ thù không đội trời chung hắn cũng chẳng buồn tấn công ngươi bởi vì hắn không nhớ ngươi là ai, ngươi đã làm những gì.

Bất quá mọi việc luôn có mặt trái của nó, hắn rất nhanh chuyển từ tâm trạng vui sướng sang ức chế. Thử tưởng tưởng xem cứ vài giây có người lại hỏi hắn là ai, thậm chí ngay cả đồng đội của hắn cũng được một hồi lại cảnh giác địch ý hỏi hắn là kẻ nào mà dám tự tiện đi vào đội ngũ Vong Tình? Một ngày bị hỏi hơn mấy vạn lượt, đảm bảo không điên cũng thần kinh, điều này cũng giống như “tự kỷ ám thị” của một số công pháp thổ nạp, lâu dần ngay cả người tu luyện công pháp Vong Ký Chi Pháp này cũng bị câu hỏi ngươi là ai “ám chú” vào đầu, ngay cả bản thân cũng quên luôn.

xem tại

Cũng may sức chịu đựng của tu luyện giả cực kỳ cao, hơn nữa người nghiên cứu ra Vong Ký Chi Pháp này cũng tìm được một số phương pháp giảm nhược điểm của nó. Chẳng hạn như dùng dược vật điều chế ra một loại đan ký ức cấy vào trong bản thân người tu luyện lẫn đồng đội. Đan dược người tu luyện ăn sẽ vĩnh viên không quên được bản thân mình, trí nhớ dường như được khoanh gọn kiên cố ở một khu vực. Điều này cũng giống như một phần tác dụng của hồn thuật tầng hai của Văn Lục. Chẳng qua những thông tin được đưa vào đầu Văn Lục thì đều được cố định khiến hắn chỉ cần nhìn hoặc nghe một lần đều nhớ rõ không cách gì quên thì loại đan dược Vong sử dụng ở đây chỉ có thể cố định một phần nhất định về trí nhớ của bản thân thôi.

Hơn nữa để chế tạo được loại đan ký ức này phải sưu tầm rất nhiều loại linh thảo cùng vật liệu hiếm có khiến một viên ra đời cũng làm phát ra dị tượng thu hút nhiều kẻ hám bảo mò tới. Nhiều điều kiện khắt khe như vậy khiến Vong nhiều lắm chỉ luyện chế được một viên đan ký ức dành cho hắn. Còn lại đồng đội thì phải trự tiếp hao tổn tinh thần cắt ra một tia linh hồn cấy vào trong đầu bọn họ. Lúc bọn họ quên, Vong phải dùng bí pháp để kích hoạt sợi linh hồn đó để đồng đội nhận biết hắn. Nói theo kỹ thuật số thì sợi linh hồn này chính là một thẻ nhớ lưu trữ một số thông tin về Vong. Nếu dồng đội hắn quên mất thì Vong sẽ kích hoạt thẻ nhớ để đưa thông tin của hắn ra ọi người nhận biết.

Bất quá điều này cũng phiền toái bởi vì cứ một ngày lại phải kích hoạt một lần, linh hồn hao tổn… Người sáng tạo ra công pháp đã nhận định, kẻ tu luyện Vong Ký Chi Pháp mãi mãi chỉ có thể lẻ loi một mình. Thật không hiểu tên Vong này lại thích “mua dây buộc bụng” ra nhập một đội ngũ để ngày ngày bị hỏi tới hỏi lui.

Lúc này bị cả đám trừng mắt nhìn, Vong cũng lười đáp lại, đủng đỉnh phe phẩy cái quạt. Đám đội trưởng cùng Nhất Lang bị khinh thị thì cực kỳ nóng giận, đưa mắt nhìn nhau hội ý xem có nên tập trung đập tan đội ngũ Vong Tình này rồi mới tính tiếp.

Chẳng qua rất nhanh bọn họ liền ngẩn người, rồi quên luôn có kẻ vừa mới khinh thường nói chuyện với mình mà chụm đầu vào cãi nhau. Chỉ nghe Nhất Lang mở miệng sói oang oang nói:

- Không cần tính toán nhiều. Bổn tọa tới trước, lại đánh bại toàn bộ bọn họ. Do vậy người phải là do bổn tọa mang đi, kẻ nào không phục đừng trách bổn tọa ra tay ác độc.

Lão già Phong Phá Thiên trừng mắt nói:

- Ngươi nghĩ mình còn có trọng lượng sao? Ở đây, đội của ngươi là yếu nhất. Cho nên câm cái miệng súc vật của ngươi lại.

Các đội khác nghe vậy nhao nhao gật đầu. Nhất Lang cười lạnh:

- Hừ! Tưởng bổn tọa sợ các ngươi? Nằm mơ đi, dù không địch lại, bổn tọa cũng diệt hết con tin, để xem các ngươi kiếm lợi bằng cách nào…ha ha…

- Ngươi…

Cả đám săn phần thưởng nghe vậy đều giận tím mặt. Bất quá Nhất Lang uy hiếp hiển nhiên có hiệu quả, tất cả đều không chút vọng động. Dù sao “con mồi” tới miệng lại bị giật đi, ai cũng không cam lòng.

“Ba… Ba…”

Tiếng quạt đập đập vào tay hấp dẫn mọi người nhìn lại. Chỉ thấy thiếu niên áo xanh phe phẩy cái quạt đủng đỉnh bước ra mỉm cười nói:

- Các vị vẫn không có biện pháp chi bằng nghe một chú ý kiến của bổn công tử. Hiện tại đối phương bị bắt tổng là bảy người, đương nhiên còn một thích khách cao cường ẩn hình không tính. Ở đây lại vừa bảy đội, do vậy chúng ta chia đều, mỗi đội một người.

Lão già Phong Phá Thiên nhíu mày một hồi chợt hỏi:

- Nhưng nếu đội chúng ta bị phân vào người không quan trọng đối với mục tiêu thì sao? Vậy chẳng phải hắn sẽ bỏ qua.

Vong cười cười:

- Như vậy chỉ trách vận số các ngươi không tốt. Dù sao đây đều là người thân và đồng đội của hắn. Cũng chẳng biết hắn sẽ cứu ai trước, cũng không biết ai quan trọng đối với hắn nhất, cho nên phân chia ra rồi, còn lại phụ thuộc vào hắn đi… ha ha…

Nhất Lang vỗ tay:

- Có lý! Bổn tọa chấp nhận phương án này.

Các đội trưởng khác cũng gật gù đồng ý. Bất quá rất nhanh cả đám sửng sốt trừng mắt nhìn nhau.

- Vừa rồi hắn nói cái gì nhỉ?

Vong lắc lắc đầu cười khổ. Tiếp đó quay mặt về phía sau nhìn một thiếu nữ mảnh mai có khuôn mặt lanh lẹ nói:

- Ngươi lên giải thích cho bọn đầu óc trì độn này!

Cả đám đội trưởng nghe xong giận điên người, tuy nhiên quên cũng nhanh, lắng tai nghe thiếu nữ giải thích phương pháp lại một lần, rồi lại rung đùi vỗ tay khen hay…

Đang trong lúc bảy thế lực săn phần thưởng căng đầu trợn mắt tranh giành đối tượng thuộc về đội mình thì ở ngoài xa, một thân ảnh nhỏ nhắn đang nhanh chóng di chuyển. Nàng có mái tóc thề thả ngang eo cùng trang phụ cổ Đại Việt màu trắng đang qua lại giữa các đỉnh núi.

Tình huống bên trong càng lúc càng nguy cấp, các thành viên tổ đội số mười hai lẫn người nhà Văn Lục rất có thể bị chia ra rồi đem đi cho nên nàng phải nhanh chóng hoàn thành công việc nàng đang làm.

Theo thần thức do thám, nàng biết chú cún nhỏ lười nhác nằm dưới chân mọi người chính là tiểu Nghê. Chẳng qua cho tới giờ phút này, hắn vẫn không có động tĩnh gì e rằng tu vi đại giảm hoặc đang trong giai đoạn quan trọng đột phá không thể ra tay. Cho nên tình huống mỗi phút trôi qua lại thêm không ổn.

Vùng núi triền miên, răng răng thành nhiều bức tường lũy vây lấy thung lũng nhỏ. Thân ảnh thiếu nữ chớp động, mỗi đỉnh núi lại dừng lại, tung ra một cây kỳ nhỏ, tay liên tục kết ấn tạo thành những đồ án huyền ảo.

Phía dưới, bảy tổ đội săn phần thưởng đã đạt được hiệp định, bắt đầu “chia người”. Bất quá tình huống lại phát sinh, ai cũng muôn đoạt lấy người nhà Văn Lục mà không phải là thành viên tổ đội số mười hai. Dù sao theo bọn họ nghĩ, Văn Lục nhất định sẽ bỏ qua đồng đội mà cứu người thân, cho nên xác xuất dùng người thân “câu dẫn” Văn Lục cao hơn nhiều so với đồng đội của hắn. Bọn họ lại không nghĩ được rằng đối với Văn Lục mà nói, mất người thân hay đồng đội nào cũng đủ khiến hắn phát điên. Và giây phút điên cuồng của kẻ luôn trầm tĩnh lúc nào cũng cực kỳ khủng bố.

“Khục…”

Hương sát thủ đang ngồi giữa một hẻm đá, miệng liên tục ho khụ khụ. Chốc chốc ép chế không nổi thương thế, miệng lại cuồng phún máu. Một chưởng toàn lực của Nhất Lang quả nhiên khủng bố, làm cho nàng muốn hoạt động cũng cực kỳ khó khăn, sức chiến đấu giảm về con số không.

Lúc này Na Na cũng bị “phong sợi” của đội Hàn Phong chói chặt, mặc dù thông qua tâm linh liên lạc của tổ đội hồn ngọc, nhưng cũng vô pháp thi triển mộc thuật cứu thương cô nàng sát thủ. Bởi vậy Hương chỉ có cắn răng lấy từ trong Mầm Thế Giới ra một số đan dược chữa thương ăn vào. Đan dược Đại Việt phát triển, hoàn toàn có khả năng trị thương hiệu quả, và tốc độ chữa trị cao gấp nhiều lần so với đan được trị thương của các thế lực tu luyện khác. Tuy nhiên lúc này đối với Hương mà nói, tốc độ hồi phục của đan dược vẫn quá chậm, đợi thân thể có sức chiến đấu trở lại, e rằng đám tổ đội săn phần thưởng đã giải tán từ lâu.

Đang trong lúc khuôn mặt nàng lo lắng nhìn về phía thung lũng, chợt một bóng trắng xoẹt qua trên đầu khiến nàng giật mình kinh hãi. Nhờ có hắc ám lực lượng che giấu đối phương dường như không phát hiện ra nàng. Bất quá do tốc độ của đối phương rất nhanh bay qua, dọa nàng một trận giật mình khiến thương thế thêm nặng, khóe miệng lại tràn tơ máu.

Mà động tĩnh của nàng cũng làm đối phương phát hiện, lập tức bày ra tư thế chiến đấu. Một bên do thương thế nặng vô pháp dùng tinh thần cảm ứng. Một bên lại tập chung cao độ vào việc bày bố trận pháp khiến cả hai không cách gì cảm nhận được nhau. Bởi vậy mới có tình huống cả hai cùng giật mình chằm chằm đề phòng đối phương. Bất quá rất nhanh cả hai đều kinh hô…

Lơ lửng trên không, cô bé mặc trang phục Đại Việt cổ màu trắng không xác định dò hỏi:

- Có phải chị Hương?

Hắc ám lực lượng thu về, thân hình trọng thương của cô nàng sát thủ lộ ra, khóe miệng vương máu mỉm cười:

- Vân Nhi! Cuối cùng em cũng về!

Bóng trắng bay trên không hiển nhiên là cô nàng nhút nhát tu luyện thủy thuật Vân Nhi. Sau một năm học tập trận pháp, nàng đã trở về. Chỉ là nàng cũng vô pháp nghĩ tới, vừa từ Văn Lang Thiên xuống liền cảm ứng được đồng đội đang gặp nguy hiểm. Tuy nhiên đáng vui mừng là sau một năm được sư phụ tận tình giảng dạy, nàng đã không còn là cô bé lỗ mãng hấp tấp ngày nào. Bởi vậy lập tức nàng không lao vào chiến đấu như Hàm Tiếu tiểu muội mà ẩn nấp ngoài xa nghĩ cách đối ứng.

Hiện tại nhìn thấy Hương nàng quá đỗi vui mừng lẫn lo lắng. Cũng biết lúc này không phải thời gian hàn huyên tâm sự, Vân Nhi lấy từ trong Mầm Thế Giới ra một số đan dược trị thương đặc hiệu của Văn Lang Thiên đưa cho Hương sát thủ, rồi lại hấp tấp bay sang đỉnh núi khác bố trí trận pháp.

Hương nhìn theo bóng ảnh thấp thoáng sau những tàn cây mỉm cười, trong lòng tự nhủ: “Tất cả đã trưởng thành rồi!”.

Nói đoạn cho viên đan dược của Vân Nhi đưa vào miệng, tận lực khôi phục thương thế hi vọng cứu lại mọi người.

PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play