Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 342: Đoàn Tụ(1)
Trong lúc cô bé Hàm Tiếu ôm bụng cười run người đánh rớt cả thân quan tài thì chú hề của lá bài Joker đã lao vút tới, vươn cánh tay vẽ đầy hoa văn sặc sỡ, một luồng quang hoa bảy sắc lập tức bắn ra. Nhìn uy thế hùng hổ, mấy tên săn phần thưởng đứng gần cô bé vội vã tản ra, nhìn điệu bộ muốn ăn thịt người của tên đội trưởng đội Hoàng Tước, ai cũng biết hắn đã “động chân hỏa” một chiêu tung ra hẳn là “tất sát kỹ”.
Bất quá Hàm Tiếu tiểu muội cũng không đơn giản như mọi người nghĩ, trong lúc cười run rẩy, nước mắt tùm lum, nàng vẫn làm ra phản ứng chính xác. Chân ngọc đang đứng trên tấm nắp của quan tài chợt lùi về phía sau, chiếc nắp bật lên chắn trước mặt cô bé.
“Uỳnh…”
Cả cô bé lẫn tấm ván bị đẩy văng ra xa, bất quá người tinh mắt đều nhìn thấy nhờ có tấm ván chắn, cô bé chỉ bị thương nhẹ. Hai mắt tên mập đội trưởng đội Hoàng Tước như muốn hóa lửa, hai cánh tay liên tục kết ấn, chú hề của quân bài Joker lập tức biến mất, chỉ để lại trên không một loạt tàn ảnh giống như một đội quân xếp hàng dài.
“Oanh…”
Mặc dù Hàm Tiếu tiểu muội đã nhanh trí điều khiển tấm ván xoay tròn với tốc độ cao trước mặt hòng ngăn chặn đòn tấn công nhưng tốc độ của chú hề quá nhanh, lại mang theo tính năng ảo ảnh, đợi cô bé phát hiện, hắn đã đứng ở phía sau tung ra một cước. Cả người Hàm Tiếu tiểu muội vừa phải chịu lực đạo một cước của chú hề, lại bị va đập vào chính tấm nắp quan tài đang xoay tròn của mình, bắn vút ra xa, để lại trên mặt đất một rãnh sâu kéo dài. Người vừa nhỏm dậy, nàng liền cuồng phún máu nội thương nghiêm trọng…
Ở phía xa Vân Trọng và Kiệt Hào lắc đầu thở dài. Thực lực của cô bé này hiển nhiên khá tốt, chẳng qua kinh nghiệm thực chiến còn cực kỳ kém. Cả hai đều chợt nghĩ nếu lão đại có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ mắng cho không kịp vuốt mặt. Thấy đối thủ lao vun vút như vậy lại dùng tấm ván chắn trước mặt, vừa bị mất tầm nhìn, vừa không mang tính hiệu quả nào, lại còn bị đối thủ lợi dụng làm thành lợi khí để ám sát mình… cô bé này thật là ngốc nha. Bất quá Kiệt Hào lẫn Vân Trọng cũng không nghĩ ngày tề tựu ở Thành Cổ Loa, hai tên này cũng chẳng khá khẩm hơn người ta là bao nhiêu.
Hàm Tiếu tiểu muội bị thương nặng, miệng liên tục cuồng phún máu. Đáng giận là kỹ năng “gây cười” của chú hề vẫn chưa hết, khiến nàng vừa cười vừa phun ra máu làm mấy tên săn phần thưởng nhìn cảnh này đều xanh mặt, ánh mắt nhìn tên mập đội Hoàng Tước không khỏi lộ vẻ sợ hãi.
Cô bé lồm cồm bò dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngẩng lên chợt kinh hãi phát hiện quân bài Joker không biết lúc nào đã xuất hiện hai tay mềm dẻo như không xương của hắn chớp mắt đã quấn quanh cổ nàng vài vòng, nhấc bổng lên… từ từ xiết chặt, lại thêm hiệu ứng gây cười lẫn nội thương khiến khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ bừng.
Tên mập đội trưởng đội Hoàng Tước từ xa cười hắc hắc. Con bé này thân hình rất tốt, rất quyến rũ, chẳng qua nàng giết quá nhiều đồng đội của hắn, khiến hắn một bụng hỏa khó phát tiết. Hiện tại hắn đổi ý, không giết nàng ngay mà từ từ hành hạ cho tới chết mới hả lòng hả dạ.
Đang tà ác nghĩ dùng biện pháp nào xử lý cô bé thì bất chợt cảm giác nguy hiểm của hắn cảnh báo, lông mao trên thân thể tên mập đều dựng đứng. Thân thể mập mạp lại phi thường nhanh nhẹn nhảy sang vị trí khác, miệng hô to:
- Không tốt…
Đáng tiếc đã chậm, Bạch Ngân Diện Tiên Tử mai phục đã lâu, vừa có cơ hội thấy hắn lơ đãng cười gian, sức đề phòng giảm xuống thảm hại há có thể để cho chạy thoát? Tên mập còn đang lơ lửng trên không thất thần nhìn cả vùng ngực thoáng chốc chở nên đen nhánh. Hắc ám lực lượng nhanh chóng từ giữa thân thể lan ra, không đầy chớp mắt đã bao phủ toàn thân thể cao chưa tới một mét hai này. Ý nghĩ trước khi chết của hắn chính là: “Ai nha! Còn hơn ba mươi con gái nhà lành nhốt trong biệt thự còn chưa kịp đụng tới đây này!”.
“Vút…”
Một kích đắc thủ, Bạch Ngân Diện Tiên Tử hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất trong không khí, để lại đám người săn phần thưởng kinh hãi há hốc mồm nhìn tên mập toàn thân đen nhánh nằm trên mặt đất. Lúc trước Hương sát thủ chỉ một kích tựu đâm trùy thủ vào điểm trí mạng trên người đối phương, tuy nhiên lại để một tên Huyết Tộc có trái tim ở phía bên phải bộ ngực tránh thoát. Do vậy lần này ra tay, ngoài việc đâm từ sau lưng xuyên qua trái tim tên mập, nàng còn dốc mười phần hắc ám lực lượng theo trùy thủ vào khiến tên này không sai biệt lắm biến thành “cục than hình người”.
Đồng thời với lúc tên mập bị Hương sát thủ ám sát, chú hề cũng lập tức buông tay ra, đánh rớt Hàm Tiếu tiểu muội xuống mặt đất, bản thân thì quay về lá bài Joker đang bay lơ lửng trên không. Lá bài thu nhỏ lại rồi liệng liệng rớt xuống mặt đất.
Nhìn thấy quân bài Joker vô chủ, toàn bộ đám săn phần thưởng có mặt đều phục hồi tinh thần lại sau giây lát kinh hãi, ánh mắt đầy tham lam nhìn lá bài. Bất quá ai cũng không dám nhúc nhích. Trong giây lát khẩn trương này, kẻ nào động thủ đầu tiên, kẻ đó hiển nhiên sẽ bị chính đồng đội lẫn những thành viên của các đội săn phần thưởng khác công kích. Đó là còn chưa kể cô nàng sát thủ thoắt ẩn thoắt hiện khiến kẻ nào cũng lo nơm nớp.
Hiện tại, trong đám săn phần thưởng, kẻ có tu vi cao nhất đương nhiên thuộc về đội trưởng đội Đường Lang. Bất quá cứ nhìn đội Đường Lang bị đội Hoàng Tước o ép nhiều năm nay mà không thấy hắn phản ứng cũng biết tên này thuộc dạng khi kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhát gan thành tính. Cho nên bảo hắn đứng ra đối phó Hương sát thủ sợ rằng hắn sẽ là kẻ chạy đầu tiên.
Lúc này các thành viên còn sống sót của mười tổ đội săn phần thưởng đều hoảng hốt nhìn nhau không biết xử lý tình huống tiếp theo như thế nào. Hiện tại đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Bọn họ những tưởng một mẻ bắt gọn cả người nhà Văn Lục lẫn các thành viên trong đội để uy hiếp, không nghĩ tới đám người Vân Trọng chống trả quyết liệt, lại thêm một cô bé vác quan tài tham chiến làm bọn chúng lúc này giống như cẩu cắn nhím, hạ khẩu chỗ nào cũng không xong.
“Cạc.. cạc…”
Đang trong lúc mọi người bối rối, chợt từ phía nam thung lũng vang lên một loạt tiếng cười quái dị. Tiếng cười nghe văng vẳng từ xa, thoáng chốc đã lại gần, trên bầu trời cùng lúc xuất hiện ba mươi lăm bóng đen. Nhóm người Kiệt Hào còn đang kinh ngạc không biết người phương nào tới thì đã nghe một tên săn phần thưởng trong đội Đường Lang kinh hô:
- Lang Nhất! Kẻ cầm đầu chính là đại danh đỉnh đỉnh Lang Nhất! Bọn họ là đội Tật Phong Lang…
Đám người xung quanh nghe vậy đều nhợt nhạt khuôn mặt. Tên Lang Nhất dáng người như con gấu, lông lá đầy người này chính không ra chính, tà không ra tà, làm việc không theo một quy tắc nào. Bất quá đạo lữ của hắn chính là một ả thuộc Thi Âm Tông của ma môn. Cho nên hắn lúc này động vọng trước so với các đội ngũ săn phần thưởng đang ẩn nấp cũng là điều dễ hiểu. Tên này thường thường khó ra quyết định, bất quá một khi ra đòn đều tâm ngoan thủ lạt, trừ cỏ tận gốc, độc ác như lang sói. Đội ngũ của hắn cũng toàn nhân vật không dễ dì trêu chọc, đáng ngại là bên cạnh luôn có một ả suốt ngày súi đông giục tây trong khi đó tên này lại nhất nhất nghe theo. Thật không hiểu làm cách nào hắn vẫn sống tới bây giờ.
Nhất Lang xuất hiện, các thành viên trong mười tổ đội săn phần thưởng tới trước đều lắc đầu ngao ngán, hiển nhiên đối phương cùng mình không ở cùng một cấp bậc, muốn tranh giành trước mặt đối phương đúng là điều phi thực tế.
Nhìn sang mọi người quả nhiên thấy một ả một thân diêm dúa lằng nhằng những sợi dây đủ để che những bộ phận quan trọng, ngoài ra đều để lộ thiên khiến tất cả đàn ông nhìn tới đều bị cuốn hút, dâm ý nổi đầy đầu.
Chỉ thấy ả tu ma có thân hình giống như yêu tinh rắn này túm túm cánh tay của tên “người hình gấu’ Nhất Lang mà nũng nịu:
- Nhất Lang chàng a! Chính là bọn chúng. Chàng cần phải một mẻ tóm hết bọn chúng lại nha. Tên kia thật đáng giận, lại dám phá hủy tổng đàn Ma Môn, giết chết cả ca ca ta. Mối hận này không trả, tâm ta không có một ngày yên mà…
Nhất Lang mặt ngoài trông như một tên gấu cơ bắp, ít động não, nhưng là hắn có thể nghe theo lời xúi giục của ả ma môn kia mà vẫn sống tới giờ thì cũng đủ biết cái đầu của hắn tinh minh hơn rất nhiều người. Vừa nghe thấy ả ma môn mở miệng, trong lòng Nhất Lang không khỏi hừ lạnh: “Đôi gian phu dâm phụ…Hừ! Còn tưởng lão tử gà mờ a. Lão tử làm cái lá chắn cho anh em các ngươi loạn luân còn chưa đòi công, hiện tại còn muốn sai sử lão tử nha. Ở đâu dễ dàng như vậy? Lúc trước lão tử ngậm tăm không nói chẳng qua là “cái dù” của ca ca ngươi quá lớn, đứng trong hàng ngũ các nhân vật của Ma Môn đủ để che trở đội Tật Phong Lang ta. Hiện tại hắn chết đi, ngươi còn cái dắm gì lợi dụng. Vậy mà còn sai đẩy lão tử đến đầu sóng ngọn gió, hừ…”
Đang tính quyết liệt với ả ma môn, bất chợt hai mắt Nhất Lang loạn chuyển, một hồi, trong nội tâm lại cười lạnh:
“Ra sớm cũng không nhất thiết là thiệt thòi! Hừ hừ… muốn lão tử làm chim đầu đàn, lão tử liền một mẻ hốt gọn cho các ngươi chống mắt mà xem… hắc hắc…”
Nghĩ vậy, Nhất Lang nở nụ cười ngây ngốc với ả ma môn:
- Phu nhân nói phải! Bắt được đám người này, để hả cơn giận của phu nhân, dù là phần thưởng hậu hĩnh ta cũng không cần…
- Ai ui! Chỉ có chàng tốt với ta nhất. Ta yêu chàng…
-Ọe… ọe… truyện copy từ
Nhìn bộ mặt son phấn lòe loẹt của ả ma môn, lại thêm điệu bộ dâm đãng của ả. Na Na dù đang bận ngồi trong ngôi nhà cũng không khỏi buồn nôn. Chỉ có Kiệt Hào và Vân Trọng là nhìn nhau cười khổ. Nạn này chưa qua, nạn khác đã tới, nhìn sơ bộ, tu vi người kém nhất của đối phương cũng là cấp bảy cấp tám tu luyện giả nha. Dù là Kiệt Hào và Vân Trọng tự tin vượt hai ba cấp khiêu chiến nhưng đối phương đông như vậy, đơn thủ khó bề liệu địch.
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996