Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 321: Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn(12)
Địa cầu, nhiều năm về trước là một nơi tràn ngập linh khí cùng vô số tài nguyên. Nếu nói trái đất lúc đó là thiên đường cho tu luyện giả cũng không sai. Ngay cả những linh thú, yêu tinh… cũng phát triển cực kỳ nhanh chóng. Ban đầu, con người chỉ là cố gắng trở nên mạnh mẽ để chống trọi với thiên tai, với đại họa thiên nhiên hoặc thú dữ. Dần dần, theo những quy tắc, những kinh nghiệm truyền từ đời này quá đời khác, con người từ từ hình thành hệ thống tu luyện cho bản thân và cộng đồng xung quanh, tạo thành các thế lực tu luyện giả mạnh mẽ.
Linh thú cùng yêu tinh mặc dù có bản năng hấp thu linh khí trời đất để cường hóa bản thân nhưng là bọn họ thua thiệt con người về nhiều mặt, từ số lượng, trí tuệ, và ngay cả thời gian tu luyện và cường giả cũng dần dần bị trèn ép. Bởi vậy theo quy luật phát triển, linh thú và yêu tinh hoặc là “chuyển nhà” qua một tinh vực khác, không gian khác hoặc là đầu phục vào một thế lực nhân loại để yên ổn sống sót. Mà tu thuật giả Đại Việt cũng là một trong số các thế lực có khả năng tạo ra một không gian riêng biệt để cho linh thú và yêu tinh phát triển. Sau nhiều năm, các môn phái dưới nhân gian đã có số lượng linh thú cùng yêu tinh cực kỳ khủng bố, chỉ tính riêng lực lượng này, thực lực thậm chí còn không thua kém gì nhiều dòng tu luyện giả khác trên trái đất. Chẳng qua tu thuật giả Đại Việt dù hùng mạnh vẫn chỉ tìm cách yên yên ổn ổn tồn tại, không trêu chọc hoặc thôn tính ai, bởi vậy dưới con mắt của các thế lực khác, tu thuật giả Đại Việt dường như ngày càng yếu kém.
Chẳng qua, khi mà linh thú cùng yêu tinh lui về “hậu trường”, thì tình huống ở địa cầu liền có nhiều chuyển biến không tốt. Cũng giống như một gia đình, nếu thường xuyên đói kém, lại phải chống trọi kẻ thù bên ngoài, khẳng định tất cả những thành viên đó đều mang trong mình một cỗ máu nóng cuồng nhiệt, tinh thần đoàn kết đạt mức cao nhất, thân thiết với nhau như thể tay chân.
Nhưng khi kẻ thù đã không còn, “cơm ăn áo mặc” lại dư dả, lúc đó người ta liền nghĩ tới chiếm hữu, vơ vét toàn bộ về cho bản thân mình, đạp lên những đồng đội khi xưa.
Tình huống trái đất cũng không khác gì nhiều, các thế lực nhân loại quay lưng, đấu đá nhau. Nguồn tài nguyên cung cấp cho tu luyện giả cũng cần nhiều hơn. Đáng ngại hơi nữa là khi khai thác tài nguyên, hầu như tu luyện giả đều dứt điểm đoạt cả “ngọn” lẫn “gốc” không chừa lại một chút gì để phát triển về sau. Lẽ dĩ nhiên những việc đoạt toàn bộ như vậy vô tình đã làm vỡ một vòng tuần hoàn vô cùng quan trọng. Những đồ vật như khoáng sản, linh dược nếu bị lấy hết sẽ không sinh ra được linh khí. Trong khi đó tu luyện giả tu luyện cũng ngày đêm hấp thu linh khí, dẫn tới linh khí mất đi, linh dược cùng khoáng sản còn lại muốn lớn thêm cũng không có cách nào, rút cuộc hơn vài trăm năm trước… trái đất trở thành một hành tinh khô cằn.
Thực ra, cũng giống như người hiện đại, rõ ràng biết khí thải công nghiệp, phá rừng, tràn dầu… cùng nhiều hệ lụy khác hoàn toàn có thể đẩy trái đất vào tình huống hủy diệt. Nhưng biết là một chuyện, còn ngăn chặn được hay không lại là một vấn đề khác. Những tu luyện giả cũng vậy, họ biết việc mình đang làm sẽ ảnh hưởng thế nào, nhưng trừ khi con người từ bỏ được tính tham lam, nếu không đừng nói tới việc ngăn chặn, chỉ riêng việc giảm tốc độ hủy diệt cũng gặp muôn vàn khó khăn.
Trái đất không còn là thiên đường cho tu luyện giả, đương nhiên bọn họ sẽ tìm phương pháp khác. Một trong những phương pháp được nhiều thế lực áp dụng nhất chính là những lão bất tử thân mang thần thông tuyệt kỹ vượt qua vô tinh vực, vô số ngân hà để tìm ra một hành tinh có linh khí nồng đậm.
Và cũng từ nguyên nhân này mà tiên giới, ma giới, yêu giới, huyết giới, phật giới, thánh giới…. được hình thành, mỗi thế lực hùng cứ một phương, đôi khi chiếm cả một dải tinh vực.
Chỉ riêng có tu thuật giả Đại Việt lại làm các phương choáng váng với phương thức của mình. Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ cùng các vị tiền bối của bách tộc Đại Việt đã liên thủ tạo nên một không gian hoàn toàn độc lập với không gian ngũ hành. Ban đầu, các phương đều cười nhạo, vì dù sao Văn Lang Thiên mới hình thành thì nhỏ bé lại vô cùng yếu ớt, chỉ cần một làn sóng hư không chấn động cũng đủ làm cho Văn Lang Thiên rung chuyển, thậm chí còn bị xé rách.
Nhưng Long Quân Thiên Đế không hổ là tuyệt thế thiên tài, người và thiên hậu cùng các vị tiền bối không ngờ ngoài việc cấy được vào trong thân thể người Đại Việt đồ án hình thành Mầm Thế Giới, mà còn sáng tạo được thần thông có thể hấp thu Không Gian Lực của một giới để bổ sung cho Văn Lang Thiên. Ban đầu nhiều vị tiền bối phải liên thủ với Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ mơi đủ sức mạnh để hấp thu Không Gian Lực của một tiểu không gian, Văn Lang Thiên cũng ngày càng vững chắc. Hiện tại cho dù là không gian Ngũ Hành cũng vô pháp sánh bằng. Mà tu vi của các vị tiền bối cũng ngày trở nên kinh khủng, một không gian tầm trung bọn họ cũng chỉ cử ra một người liền có thể hấp thu toàn bộ Không Gian Lực của nó để làm Văn Lang Thiên lớn mạnh.
Văn Lang Thiên vững chắc, tu thuật giả Đại Việt cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của các thế lực tu luyện giả trên địa cầu. Các thế lực tu luyện giả lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của một không gian riêng biệt tách hẳn khỏi không gian Ngũ Hành. Nhưng mà công pháp bọn họ tu luyện vốn tuân theo quy tắc cùng thiên đạo của Không Gian Ngũ Hành, do vậy không phải muốn sửa đổi là sửa đổi được. Cho nên bọn họ sáng tạo ra một thứ gọi là “giới”, chính là một tiểu không gian ngăn cách với không gian Ngũ Hành, tuy nhiên “giới” này vẫn vô pháp so sánh với Văn Lang Thiên và lệ thuộc rất nhiều vào không gian Ngũ Hành.
Bất quá, Giới này vẫn có những quy tắc riêng biệt nhất định, chẳng hạn như Ma Giới hoàn toàn có thể cưỡng chế tu luyện giả tu luyện ma công đạt tới Đại Thừa phải phi thăng vào. Tương tự tu luyện giả tu luyện tiên pháp thì phi thăng tiên giới, tu luyện phật pháp cũng có thể hoàn thành tu nghiệp, đạt thành chính quả và… về miền “cực lạc” được gọi là Phật Giới…
Tu luyện giả đạt tới mức độ được các giới đón nhận chính là một niềm kiêu ngạo cùng vinh dự, bởi thế trong mắt các tu luyện giả ở địa cầu, nói phi thăng cũng giống như cá vượt vũ môn, được vạn người kính ngưỡng. Chẳng trách lão già họ Cốt bị hai tên to xác Vân Trọng và Hồng Hà hô to gọi nhỏ liền tiết lộ mình từ Ma Giới xuyên về hòng hù dọa cho đám “không biết trời cao đất rộng” này một trận vỡ mật.
Nhưng là dân gian có câu “nghé con không sợ cọp” lại thêm trong đội ngũ của tu thuật giả còn có tới hơn mười vị tới từ Văn Lang Thiên đây, làm sao hù ngã được bọn họ. Không những thế, hai tên to xác cuồng chiến nghe xong còn hưng phấn bừng bừng, hận không thể lao ra tiến hành một trận đại chiến. Dù sao người đứng trong danh ngạch sáu mươi tinh anh trẻ tuổi cũng không phải là chọn bừa, ngay cả hai tên to xác tưởng chừng như ngu ngốc kia đầu óc cũng tinh ranh vô cùng. Không cần biết lúc trước ở Ma Giới ngươi tung hoành thế nào, chỉ cần ngươi xuyên không về địa cầu, lại nhập vào một cái xác thiếu niên, lực lượng của ngươi liền đại tổn. Dù không đánh lại cũng có sức để chạy trốn, cho nên hai tên to xác này càng không kiêng nể gì. Lão già họ cốt cùng Ma Lang vừa trượt xuống phía dưới năm phiến lá, bám vào thân cây dây leo liền bị Vân Trọng cùng Hồng Hà quát to một tiếng lao xuống công kích.
Lão già họ Cốt trong thân thể một thiếu niên hừ lạnh một tiếng:
- Biết được thì thế nào? Hôm nay lão phu sẽ thanh toán các ngươi một lượt. Từ giờ đã vào phạm vi cấm linh thức, các ngươi chẳng lẽ lại có thể truyền tín hiệu cho người thao túng dây leo ở phía dưới. Cây vẫn lớn lên, chỉ cần diệt các ngươi, chẳng phải lão phu vẫn lên được ngọn sao? Ha ha… dẫu gì các ngươi cũng đều tính sai rồi…
Lại nhìn Vân Trọng đang lao tới, ánh mắt lão già trở nên sắc lạnh:
- Hừ! Dám khoa chân múa tay trước mặt lão phu? Ai cho ngươi tư cách này?
Vân Trọng đang nhảy xuống, nghe lão già nói vậy liền nổi hung:
- Tư cách? Tư cách cái chó má gì? Anh mày đây chính là tư cách, còn cần phải ngươi bố thí sao. Lão già mắc dịch…ăn của anh mày một phủ xem còn mạnh miệng được không?
Bên cạnh Hồng Hà cũng không kém phần “long trọng” hô lớn:
truyện copy từ
- Adidaphat! Ma môn vốn tà ác, dâm ngược vạn phần, ức hiếp vô số con gái nhà lành, tội thật to bằng trời… a đà phật…Ta “phổ độ” ngươi!
Tên to xác Hồng Hà này không biết kiếm đâu ra thanh đao, lúc trước ở phía đông khu vực số ba, trốn trong dinh trận mấy ngày không biết cặm cụi làm gì. Té ra là hắn lấy hỏa lực lượng từ trong Mầm Thế Giới của mình để đúc ra một thanh đao trông y hệt của thanh đại đao Văn Lục đang đeo khiến Văn Lục nhìn thấy cũng phải vuốt mũi cười khổ một trận. Hiện tại hai cánh tay lực lưỡng vươn lên, đại đao ra tràn ngập uy thế. Bất quá nhìn nụ cười “đểu” của hắn làm Ma Lang nghe hắn hô to gọi nhỏ xém chút tức hộc máu, tay phải đang bám chặt lấy một vỏ cây dây leo lập tức buông ra, hai tay hợp lại thành chưởng đẩy tới hòng một chưởng đập tan cái “mặt thớt” của Hồng Hà.
Chẳng qua hắn nhầm rồi. Sở dĩ Vân Trọng và Hồng Hà có thể bay lượn ở trên khoảng không cấm phi hành này là do đồng đội đứng trên năm phiến lá tạo thành một đồ án ngũ giác, từ ngũ giác quang mang này lại tỏa ra vô số sợi tơ lực lượng quấn lấy hai người cho nên bọn họ mới nhảy nhót thoải mái ở khoảng không vậy. Mà Ma Lang thì không “tốt số” được như thế, lửa giận công tâm khiến hắn chưa kịp hoàn thành chưởng pháp đã rớt tuột xuống dưới, miệng kinh hoàng hô lên:
- A… Cốt tiền bối… cứu ta!
Lão già họ Cốt đang chăm chú đón nhận một phủ đầy quang mang của thổ lực lượng nghe vậy giật mình quay lại. Tiếp đó hắn cũng không chút ngập ngừng liền giơ chân phải đạp mạnh vào thân cây, bản thân như bắn vút xuống phía dưới…thoáng chốc đã mất dạng.
Vân Trọng và Hồng Hà còn chưa đánh được chiêu thức nào liền đứng ngẩn người nhìn nhau. Một hồi, Hồng Hà nhún vai:
- Không có cách nào khác! Là do ta quá uy mãnh, tên nhóc đó vừa nhìn thấy một đao kinh thiên của ta đã kinh hồn táng đảm, vãi tè ra quần, rớt xuống dưới… ha ha… Ôi! Ta phục ta quá!
Vân Trọng mặt nghệt ra, miệng muốn phản đối kịch liệt mà không tìm được lý do thỏa đáng. Lại nhìn vẻ mặt làm gì có chút nào khiêm tốn của Hồng Hà chỉ hận không đạp cho tên này một cước vào giữa mặt, cuối cùng hậm hực quay về phiến lá đám người Văn Lục đang đứng.
Hai tên to xác hồn nhiên, không biết rằng phía trên cùng, nhóm người Văn Lục, Thủ Hộ Giả Lê và Hương sát thủ đều nở nụ cười đầy thú vị. Chỉ thấy Thủ Hộ Giả Lê lẩm bẩm:
- Làm gì dễ dàng như vậy được? Kịch hay còn ở phía sau nha!
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996