Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 215: Ảo(1)

Nguồn: Tàng Thư Viện

Lão già áo xám một chưởng tung ra thấy quả cầu bảy màu tỏa ánh sáng chói mắt thì càng hưng phấn. Hắn nghĩ rằng pháp bảo của mình có lẽ lần nữa tiến hóa. Mặc dù nãy giờ bị Văn Lục và tiểu Nghê đùa giỡn tới tối tăm mặt mũi, người thường có khi mất cả khả năng suy nghĩ, bất quá lão già quả nhiên sống lâu thành tinh. Nhìn thấy Phệ Huyết Quả của mình nằm trên một vòng kết giới tỏa quang mang dìu dịu như vậy lão cũng chưa vội vàng lao tới chụp lấy, chỉ đứng cẩn thận nhìn rồi trừng mắt với Văn Lục phía đối diện.

Sau một hồi rằng co, khóe môi Văn Lục khẽ nhếch, vươn tay vung đao bổ về phía đối diện.

“Ngươi thiếu quyết tâm ta cho ngươi quyết tâm đi… ha ha…”

Quả nhiên lão già quát lên:

- Nhóc con vô liêm sỉ….

- Vô cái đầu ngươi… già còn mất nết, đi bắt nạt kẻ đáng tuổi chút chít ngươi còn không hổ thẹn còn gào thét nỗi gì…

Lão già áo xám tức giận đùng đùng chật vật tránh né cú trảm mạnh mẽ của Văn Lục cùng Bạch Y Công Chúa. Bị hắn “thúc dục” lão già cũng chẳng quản ba bảy hai mốt vội lao xuống chụp lấy pháp bảo. Hiện tại lão hao mòn sức lực nếu không có pháp bảo trên tay muốn đấu với Văn Lục chẳng khác nào si tâm vọng tưởng. Bởi vậy dù phía trước cảm giác không ổn lão vẫn phải thu hồi pháp bảo của mình. Muốn vậy trước hết lão phải thu được Phệ Huyết Quả vào trong tay, rồi trích máu nhận chủ cùng làm vài động tác phức tạp khác. Cũng may trước kia nó là pháp bảo của lão cho nên lão không phải mất thời gian tế luyện lại.

Tuy nhiên mọi việc thường thường không theo ý muốn, hai tay lão già vừa chạm vào trái cầu bảy màu kia liền “ý” một tiếng. Tiếp đó lão giật mình kinh hoảng phát hiện sức mạnh trong người ầm ầm tuôn sang phía trái cầu nằm trên kết giới.

Nhìn điệu bộ đắc ý vẫy vẫy đuôi của tiểu Nghê đứng bên cạnh, Văn Lục cốc ấy cốc rồi cười ha hả:

- Nhóc con! Chỉ giỏi tính kế hại người…

Tiểu Nghê ủy khuất lấy hai chân trước che đầu ô ô vài tiếng bất mãn. “Cái này chẳng phải giúp ngươi sao, giờ còn đánh ta?”

- Ngươi quả nhiên láu cá! Bất quá… ta thích… ha ha.

Tiện tay tung cho tiểu Nghê một viên linh hạch, Văn Lục hứng thú đứng nhìn lão già đang cau mày nhăn mặt ở trên kết giới vừa lộ ra từ trong lòng quả núi. Lão già rằng co một hồi liền vận sức vào hai tay muốn thử giật lại pháp bảo một lần nữa. Vừa chạm vào, bao nhiêu lực lượng tích tụ trên hai tay liền “cống hiến” vô điều kiện lần nữa làm lão vội vàng rút tay về.

- Chết tiệt! Cái quỷ gì vậy?

Khuôn mặt lão già ngày càng trắng bệch, hiện tại Văn Lục còn đứng ngoài kia nhàn nhã quan sát. Qua hai lần bị hút lực lượng như vậy hiện tại Văn Lục muốn ra tay thì lão ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng khó. Bởi vậy bằng giá nào lão cũng phải đoạt lại được pháp bảo trước khi Văn Lục công kích.

Cuối cùng lão móc từ trong người ra thanh phi kiếm lúc trước bị Văn Lục đụng mẻ, lão muốn dùng nó để nậy Phệ Huyết Quả ra khỏi kết giới.

Ý tưởng thì tốt, nhưng thực tế phũ phàng làm Văn Lục cũng sửng sốt than nhẹ:

- Hôm nay ngươi ra khỏi nhà không đúng giờ hoàng đạo rồi.

Vừa chạm phi kiếm vào trái cầu bảy màu, việc lực lượng dữ dội tuôn sang vẫn sảy ra. Phệ Huyết Quả dường như còn sáng lên rất nhiều có vẻ như đủ lực lượng. Kết quả là…

“Oanh….”

Lão già bị vụ nổ bất thình lình làm cho biến dạng, Văn Lục đứng ngoài “ý” lên một tiếng lẩm bẩm:

- Ra là có pháp bảo phòng ngự!

Phía đối diện, lão già khắp người bị đánh nổ te tua, quần áo bị nổ tan tành lộ ra một kiện bảo giáp tỏa ra ánh sáng màu xanh. Bất quá hào quang trên áo giáp giờ cũng ảm đạm vô cùng, phải tinh mắt mới nhìn ra nổi. Lão già căm hận nhìn về phía Văn Lục gầm rống:

- Nhóc con khốn khiếp. Món nợ này lão phu thề trả lại gấp trăm ngàn lần. Ta sẽ diệt cả nhà ngươi…

Nói xong quanh người lão tuôn máu ra dữ rội kết thành một cái lồng cháo đem lão già bao quanh.

- Muốn thi triển huyết bạo? Không có cửa đâu.

Văn Lục nãy giờ đứng nhàn tản nào có lý để cho con mồi chạy trốn ngay trước mắt. Huyết lồng của lão già vừa hình thành còn chưa kịp bạo thì một đao của Văn Lục đã từ trên đầu chém xuống.

“Ầm…”

Vòng bao quanh bằng máu bị một đao đánh tan tành, ngay cả bảo giáp trên thân mình lão già cũng bị chém rách. Lão già bị đập rớt xuống phía dưới đang tỏa ra sương mù dày đặc.

Kết giới bị quả cầu bảy màu oanh tạc phá hủy lộ ra một đám sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ ngọn núi. Linh thức mạnh mẽ của Văn Lục cũng không cách gì điều tra xem bên trong có gì. Đang đứng trầm ngâm, đám người Thủ Hộ Giả Lê cũng kịp bay tới.

- Này! Chuyện gì xảy ra ở đây?

Thủ Hộ Giả Lê và mọi người đều thắc mắc nhìn vào màn sương mù trước mặt. Đám người Kiệt Hào và Vân Trọng tiến về phía sau Văn Lục đứng quan sát. Hương sát thủ nhìn một hồi rồi nói:

- Giống như kết giới của một hiểm địa bị phá.

Văn Lục cũng kinh ngạc trước phán đoán của nàng:

- Đúng là kết giới, nhưng hiểm địa hay không còn phải vào quan sát. Theo ta dự tính kết giới bao quanh cũng phải đạt cấp mười một hoặc cao hơn chút. Như vậy bên trong nếu có công kích nhất định là cực kỳ nguy hiểm. Bởi vậy có lẽ chỉ cần vài người xuống thôi. Ta cũng muốn xem ở dưới mảnh đất cố đô này có bí mật gì?

Thủ Hộ Giả Lê cùng Trần Tiêu nghe vậy đều gật gật đầu. Tiếp đó quay lại phân phó nhóm tinh anh đi theo đứng bên ngoài cảnh giác. Dù sao bọn họ vào đó cũng chưa chắc giúp được gì. Sau cùng tổ đội số mười hai cùng Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu từ từ tiến vào. Bất quá vừa chạm vào đám sương mù, Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu ngay lập tức bị đẩy văng ra ngoài, mà trong đầu đám người Văn Lục và Na Na đều vang lên tiếng nói:

- Khiêu chiến vượt cấp! Phá phong ấn số chín của nhiệm vụ số mười hai được kích hoạt…

Nhóm người tổ đội số mười hai giật mình nhìn nhau. Văn Lục tức giận gõ lên đầu tiểu Nghê đang nằm trong ngực áo mấy gõ:

- Ngươi coi! Ngươi làm cái gì?

Trận pháp “tông sư” Vân Nhi hiện tại còn chưa xuất sư trở về. Muốn phá giải mấy cái phong ấn này quả nhiên đau đầu. Nếu xử lý không tốt thì không những toàn đội bị diện thậm chí còn làm phong ấn bạo phát, cả vùng cố đô liền chịu tai kiếp khó lòng tưởng tượng nổi. Bất quá sự việc cũng đã đến nước này, cả nhóm cũng đành từ từ hạ xuống xem xét tình hình…

Xuyên qua cả đám sương mù dày dặc, đang lúc mọi người nghĩ có phải đi xuyên vào trong lòng trái đất rồi không thì sương mù cũng đã tan đi. Lộ ra trước mắt Văn Lục là một vùng núi non trập trùng bát ngát trải dài tầm mắt khiến hắn cũng ngẩn người.

- Không lẽ bước vào một không gian mới?

Đoán như vậy, Văn Lục cũng không vội vàng động thân mà quan sát xung quanh. Vùng núi này không khác bố cục của các dãy núi của cố đô Hoa Lư nhiều lắm, chỉ khác là không có người dân sinh sống. Thay vào đó Văn Lục còn cảm nhận thấy nhiều luồng khí tức khá mạnh mẽ. Trong những luồng khí tức này Văn Lục còn cảm nhận sự cuồng dã trong đó, nếu cẩn nhận cảm nhận thì có vài phần giống như linh thú.

- Linh thú? Thật là thú vị. Mọi người đi thôi, Na Na đi vào giữa, những người khác bao quanh mà đi.

Đám người Kiệt Hào đều gật đầu kết thành một khối tròn từ từ bay là là mặt đất. Sau khi đụng độ bốn năm con linh thú vương, Vân Trọng tiện tay giải quyết thì mọi người đều thấy ở vùng núi phía đông bỗng nhiên có một luồng lào quang khổng lồ phóng thẳng từ mặt đất lên không trung. Kiệt Hào thấy vậy hưng phấn nói:

- Có lẽ là bảo vật xuất thế hoặc phong ấn lộ diện. Chúng ta mau tới đó.

Văn Lục cười đùa:

- Hôm nay ngươi lại thích tầm bảo cơ à? Tới cũng tốt…

Nói xong cả đám bay vút về phía có luồng hào quang chiếu thẳng lên trên trời nọ. Đang bay, từ thanh đại đao trên lưng Văn Lục bỗng nhiên truyền đến tai Văn Lục giọng nói của Bạch Y Công Chúa:

- Văn Lục! Ta cảm thấy có gì không ổn…

Văn Lục cau mày truyền âm lại:

- Có gì sao? Vẫn bình thường a.

- Không! Cảm giác lạ lắm… ta cảm thấy đám người Na Na không thật.

Văn Lục rùng mình:

- Không thật? Là ý gì?

- Ta không biết, có lẽ là ta cảm giác nhầm.

- Ừm! Trước hết tới chỗ hào quang kia đã.

Khoảng cách ngăn lại, càng lại gần mọi người lại càng cảm nhận sự áp lực khủng bố từ luồng hào quang tản ra. Theo dự tính thì luồng hào quang này độ rộng ít nhất cũng phải từ ba trăm mét trở lên. Giống như một đèn laze rộng ba trăm mét chiếu thẳng lên trời, đây là hoành tráng mức độ nào?

Khi tới gần, cả đám đều ngạc nhiên há hốc mồm tưởng trừng muốn chạm cằm xuống mặt đất. Trước mắt mọi người là cảnh tượng vô cùng giật mình. Nhất là đối với kẻ thích tầm bảo như Văn Lục lại càng khiến hắn kích động hưng phấn không ngừng. Trong vòng hào quang rộng lớn ấy là vô số pháp bảo, linh đan, bảo giáp… đang hỏa ra quang mang đủ mọi màu sắc khiến mọi người hoa hết cả mắt.

- Trời ơi! Ta giàu rồi!

Văn Lục nhịn không được khoa chân múa tay lượn đi lượn lại quanh vòng hào quang. Bất thình lình từ bốn phía đám người Kiệt Hào và Vân Trọng đang đứng bỗng nhiên đồng loạt vung tay toàn lực đánh tới Văn Lục khiến khuôn mặt hắn từ hưng phấn chuyển sang tái nhợt:

- Các ngươi?

Sự việc quá đột ngột ngoài sức tưởng tượng của Văn Lục khiến hắn có phần luống cuống. Chẳng lẽ vì vô số pháp bảo ở đây khiến cả đám động lòng tham muốn hạ sát thủ đối với hắn? Văn Lục không cách gì tin tưởng, nhưng lực lượng đang ầm ầm kéo đến khiến hắn buộc mình phải tỉnh táo lại.

Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 215: Ảo(2)

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Hừ! Xem ra cả đám bị cái gì đó ảnh hưởng rồi! Trước hết cứ thoát ra cái đã.”

Nghĩ là làm, lực lượng vòng ngũ hành ngừng đưa vào trong Mầm Thế Giới mà đề tụ dưới chân. Vút một cái Văn Lục bay ngược lên trên không để lại đám công kích của mấy người Kiệt Hào va chạm vào nhau:

“Uỳnh…”

Vụ nổ khủng bố cũng khiến Văn Lục toát mồ hôi hột. Không ngờ tổng công kích của đám người Vân Trọng cũng có tính cộng hưởng mạnh mẽ không kém gì công kích của tu luyện giả cấp mười. Không đợi Văn Lục thở dốc, đám người Kiệt Hào lại điên cuồng công kích tới.

Văn Lục lại trật vật tránh né, trong đầu không ngừng suy tính cách đối phó. Nếu hắn không muốn tổn thương mọi người thì một đao một mạng, mọi việc đã không khó giải quyết như bây giờ. Nhưng bảo hắn xuống đao, hắn dù chết cũng không làm được.

Sau cùng lực lượng linh hồn điên cuồng phóng ra đập lên thân mình mấy người Kiệt Hào đang ầm ầm công kích.

Quả nhiên có hiệu quả, mấy người Na Na bị lực lượng linh hồn của Văn Lục cảnh tỉnh, trong mắt liền có chút mơ hồ, tiếp đó ngẩn người nhìn nhau. Kiệt Hào liên tiếng:

- Vừa có chuyện gì xảy ra?

Văn Lục vuốt mồ hôi trán:

- Còn gì nữa? Các ngươi bị ảo giác hay sao mà đồng loạt công kích ta?

Vân Trọng nhăn nhở cười:

- Hì hì! Lão đại không sao chứ? Tự nhiên cảm thấy mơ hồ.

- Hừm! Mau phong bế linh thức, đừng để ngoại vật ảnh hưởng.

Tưởng mọi chuyện yên ổn, không ngờ Văn Lục vừa nhìn vào trong vòng hào quang thì phía sau thì phía sau đã thấy vang lên mấy tiếng bùm bùm, uỳnh uỳnh dữ dội. Quay người lại Văn Lục liền đỏ cả mắt run rẩy thân mình.

Không ngờ đám người Kiệt Hào lại tự động công kích lẫn nhau, người gãy tay người gãy chân, thậm chí Na Na yếu nhất còn bị đánh cho te tua, máu chảy đầm đìa rớt xuống mặt đất không biêt sống chết.

- Khốn khiếp! Các ngươi dừng lại cho ta…

Lần này linh hồn lực lượng của Văn Lục “quát” ra không còn hiệu quả. Cả đám Kiệt Hào và Vân Trọng vẫn đỏ mắt chém giết thương tích ngày càng kịch liệt. Đang lúc Văn Lục muốn quay lại tách bọn họ ra thì mấy người còn lại không ngờ đồng loạt quay sang công kích hắn khiến cho Văn Lục ở khoảng cách gần không kịp phản ứng đương trường hộc máu.

Bị đánh văng xuống mặt đất, Văn Lục đỏ mắt nhìn lên không trung, trong lòng đau sót, nhịn không được lại cuồng phún máu lần nữa.

- Khụ… khụ…! Bọn họ điên hết cả rồi!

Văn Lục hối hận đã đưa cả đám vào trong đây, hiện tại mọi việc đều đã muộn. Tuy nhiên hắn không cam lòng, lại nhìn về phía vòng hào quang trước mắt, Văn Lục cắn răng đứng đậy, lực lượng ầm ầm vận chuyển tích tụ lên thân đại đao, miệng không ngớt lẩm bẩm:

- Nhất định là do cái vòng chết tiệt này!

“Ầm…”

Một đao kinh thiên chém xuống chia đôi vòng hào quang ra làm hai. Vô số pháp bảo bên trong bị đánh thành bụi phấn. Văn Lục chưa ngừng lại vẫn điên cuồng bổ tới:

“Ầm… ầm… ầm…”

Văn Lục cũng không biết qua bao nhiêu lâu, vòng hào quang bị hắn băm chặt thành vô số mành, hào quang chiếu lên trời cũng trở nên ảm đạm rồi tắt ngấm. Văn Lục cũng kiệt sức lâm vào mơ hồ…

Sau cùng Văn Lục từ từ ngồi dậy, lấy hai tay day day thái dương nhìn ra bốn phía, miệng thì thào:

- Con bà nó! Giấc mơ quái dị, không ngờ ta lại nằm ngủ ở đây.

Nhìn quanh một hồi Văn Lục lại càng thắc mắc:

truyện copy từ

- Đây là chỗ nào a!

Bước ra mấy bước, Văn Lục phát hiện mình hiện đang đứng trên một ngọn núi, nhìn xuống bên dưới là dòng sông uốn lượn qua các dãy núi trông như con giao long khổng lồ uốn mình, cảnh trí thật đẹp đẽ khiến linh hồn hắn đang ê ẩm cũng thoáng thanh tĩnh lại.

- Ta ngủ bao nhiêu lâu rồi! Bao nhiêu năm chưa ngủ sao bỗng nhiên hôm nay lại ngủ vậy?

Bên trong thanh đại đao ở trên tay vọng ra tiếng của Bạch Y Công Chúa:

- Không biết! Chỉ biết ngươi dụng lực lượng linh hồn quá nhiều dẫn tới hôn mê.

Nghe giọng ngập ngừng của Bạch Y Công Chúa Văn Lục không khỏi lạnh người:

- Ý nàng là chuyện kia là thật?

- Không biết! Sau cùng ta thấy mơ hồ rồi đột ngột xuất hiện ở đây.

Văn Lục nhớ lại “giấc mơ” không ngừng run rẩy người:

- Nhất định là giả. Đó chẳng qua chỉ là giấc mơ mà thôi, không phải thật…

Văn Lục thực sự không cách gì chấp nhận được việc đồng đội của mình tự động chém giết lẫn nhau cuối cùng chết hết như vậy. Đây quả thực là đả kích trí mạng đối với hắn.

Sau cùng bình tĩnh lại, khuôn mặt Văn Lục trở nên ngưng trọng nói:

- Có phải ta đang ở trong ảo giác không?

Trên thanh đại đao, Bạch Y Công Chúa đáp lại:

- Ta nghĩ có thể lắm. Bởi vì hiện tại ta vẫn có cảm giác cái gì đó không đúng.

Văn Lục nghe vậy cũng có phần tin tưởng. Linh giác của phụ nữ thường thường cực kỳ mạnh mẽ. Nếu Bạch Y Công Chúa nói vậy hiển nhiên có phần tin cậy. Hiện tại Văn Lục cũng không vội vàng chạy quanh tìm kiếm mà lặng lẽ ngồi xếp bằng tĩnh tâm suy nghĩ.

“Oanh…”

Từ trên thân thể Văn Lục tỏa ra những sóng dao động linh hồn cực kỳ mạnh mẽ. Hắn muốn lợi dụng toàn bộ lực lượng linh hồn của mình để công kích không gian. Nếu nơi này là giả hiển nhiên sẽ có phản ứng xuất hiện. Cũng không biết trải qua bao nhiêu ngày, khi khuôn mặt Văn Lục trở nên nhợt nhạt như tờ giấy trắng thì xung quanh hắn không gian cũng trở nên vặn vẹo.

Dần dần những khe nứt không gian liên tiếp xuất hiện chạy ngang chạy dọc như những tia sét từ trên thân thể Văn Lục xẻ tung cả bầu trời lần ngọn núi hắn đang ngồi:

“Roạt roạt…”

Những khe nứt ngày càng lớn, cuối cùng “bụp” một tiếng, không gian hoàn toàn sụp đổ, lực lượng linh hồn của Văn Lục cũng trở nên cạn kiệt lần nữa hắn lâm vào hôn mê…

****

- Lão đại! Lão đại, mau tỉnh lại a!

Nghe tiếng ồm ồm của Vân Trọng, Văn Lục từ từ mở mắt ngồi dậy thấy xung quanh mình là những vách hang động cao vút bám đầy những thạch nhũ phản quang trông thật rực rỡ. Xung quanh, đám người Vân Trọng không hao tổn chút nào lông tóc đang lo lắng nhìn hắn.

- Cảm ơn trời! Các ngươi không sao chứ?

Vân Trọng cười hì hì nói:

- Lão đại hay thật, tự nhiên vừa xuống đã lăn ra ngủ làm bọn ta lo lắng muốn chết.

Văn Lục đảo cặp mắt trắng dã nói:

- Còn không phải bị lâm vào ảo trận à! Con bà nó thật nguy hiểm.

Nghĩ lại việc thoát ra khỏi giấc mơ lại lâm vào không gian ảo giác, Văn Lục tới giờ vẫn còn rùng mình. Với lực lượng linh hồn của hắn như vậy mà vẫn bị hành hạ lên xuống mồ hôi nhịn không được tuôn ra như suối.

Bên cạnh, Kiệt Hào giơ một quyển sách ra trước mắt Văn Lục khoe khoang:

- Lão đại xem, chúng ta tìm xung quanh kiếm được quyển công pháp. Nhưng mà tất cả đều nhìn ra ngoại trừ dòng đầu tiên viết dành cho người có duyên ra thì toàn bộ là giấy trắng.

- Gì vậy? Đưa coi!

Văn Lục mở ra xem, dòng đầu tiên viết bằng chữ Việt cổ giờ trên Văn Lang Thiên đang dùng. Dòng chữ có ghi: “Vô thượng công pháp. Luyện tới tận cùng liền trở thành trí tôn tuyệt đỉnh, một cái phất tay xé tan cả không gian hư vô, liếc mắt liền khiến vô số không gian sụp đổ…”

Văn Lục nhìn tới đây cũng giật mình thon thót, kinh dị nhìn lại một lượt rồi chỉ chỉ vào trang sách đầy chữ nói:

- Các ngươi không thấy gì thật sao? Ta nhìn thấy chữ và hình vẽ đây thôi!

Cả đám Kiệt Hào, Na Na lắc lắc đầu. Hương sát thủ đứng phía sau hờ hững nói:

- Lão đại hẳn là người có duyên mới nhìn thấy. Trên đó viết gì vậy?

Văn Lục nói ra một lượt, cả đám hai mắt tỏa sáng. Bất quá lúc sau đều ỉu sìu nói:

- Đáng tiếc! Ta sao lại không phải người có duyên chứ?

Vân Trọng ngây ngô gãi đầu nhìn Văn Lục nói:

- Vậy lão đại thử luyện xem, biết đâu trở thành truyền thuyết, bọn ta cũng được hưởng sái a.

Văn Lục thấy vậy ngần ngừ một lúc rồi cũng gật đầu, đọc qua quyển công pháp một lượt ghi nhớ toàn bộ lộ pháp vẩn chuyển lực lượng cùng cách lộ tuyết kinh mạch. Tiếp đó ngồi xếp bằng tu luyện theo Vô Thượng Công Pháp.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, quanh người Văn Lục không gian bỗng nhiên nhộn nhạo:

“Oanh…”

Tiếng nổ trầm thấp phá tan toàn bộ hang động Văn Lục đang ngồi, hắn đứng dậy ngửa cổ lên trời cười lớn:

- Ha ha! Ta là chí tôn tuyệt đỉnh! Ai dám chống lại sức mạnh của ta, ta diệt kẻ đó… ha ha…

Nói xong liền biến mất tại chỗ, thoáng chốc đã hiện ra ở không gian hư vô. Cánh tay Văn Lục vừa vung lên, một không gian với vô số hành tinh, tỉ tỉ hệ ngân hà bỗng chốc trở nên vặn vẹo.

“Uỳnh…”

Toàn bộ không gian trước mặt Văn Lục nổ tung, những hành tinh cùng vô số tu luyện giả trong đó chớp mắt tan thành mây khói. Hiện tại hắn nhìn thấy Văn Lang Thiên ở phía xa cũng trở nên yếu ớt vô cùng. Vung tay nhấc chân nhẹ đều có thể đánh sụp hoàn toàn. Tâm tình Văn Lục càng trở nên cuồng dã, sức mạnh tuyệt đỉnh trong thân thể khiến cho hắn hào khí vạn trượng vô tận vui mừng. Tu luyện bấy lâu không ngờ cũng có ngày đạt tới đỉnh à hàng vạn vạn tu luyện giả ngày đêm mơ tưởng.

Trở lại trái đất, đám người Kiệt Hào hiện ra đứng vây quanh khuôn mặt dạng ngời, cung tay nói:

- Chúc mừng lão đại trở thành trí tôn tuyệt đỉnh của tu luyện giả.

Văn Lục vung tay nói:

- Không cần nói những lời sáo rỗng đó. Hiện tại ta đưa các ngươi lên Văn Lang Thiên “thăm quan” một chuyến… ha ha…

Đang lúc Văn Lang Thiên ngửa cổ lên trời cười lớn, hận đời không có đối thủ thì từ trên thanh đại đao phía sau lưng vang lên tiếng nói yếu ớt của Bạch Y Công Chúa.

- Văn Lục! Ta có cảm giác có gì đó không đúng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play