Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 214: Dị Biến
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khuôn mặt lão già lúc xanh lúc trắng bệch, giận “sôi người” đuổi theo tiểu Nghê đang vẫy vẫy đuôi ngậm trái cầu bỏ chạy. Tổn hao biết bao công sức, lại dùng chính huyết tinh bản nguyên của mình để thúc đẩy pháp bảo cắn nuốt lực lượng khủng bố của Văn Lục mà tiến hóa. Lão già còn dùng cả một kiện linh hồn bị nhốt trong chiếc bình của lão để hi vọng pháp bảo tiến cấp.
Ngoài sự mong đợi, Phệ Huyết Hoa của lão không những tiến cấp lên bảy cánh mà còn tiến vào trạng thái hoản mỹ nhất… “kết trái”. Nếu theo dự tính, không lâu nữa pháp bảo sẽ tiến hóa thành các bông Phệ Huyết Hoa nữa và “trái cầu” bảy màu kia sẽ làm pháp bảo mẹ, lúc đó uy lực sẽ vô cùng khủng bố.
Đáng tiếc, pháp bảo vừa “ra lò” lão già còn chưa kịp đắc ý trọn vẹn thì bị một con cún con “cướp” mất. Dù bất cứ ai trong tình huống này cũng không cách gì bình tĩnh chứ đừng nói gì tới lão ma đầu thiên tân vạn khổ để làm pháp bảo tiến cấp này.
Văn Lục nhìn cảnh một lão già đuổi một con cún con phóng vun vút trên không thì ngẩn người một chút. Tiếp đó nhanh chóng vận chuyển vòng ngũ hành lực lượng đuổi theo. Vòng ngũ hành tương sinh không giữ lại chút nào lực lượng dùng cả vào cho việc phi hành hơn nữa tiểu Nghê lại từ phía đối diện chạy về phía hắn cho nên chẳng mấy chốc Văn Lục đã sonng song phi hành với tiểu Nghê:
- Nhóc con! Ngươi cướp viên cầu đó của lão già làm gì?
Văn Lục tò mò quay sang hỏi tiểu Nghê, chỉ thấy nó há mồm “ô ô” một cái làm trái cầu rớt ra ngoài. Nó cuống quýt vội vàng quay người một ngụm ngoạm lấy trái cầu rồi tiếp tục chạy. Ánh mắt bất mãn của tiểu Nghê chiếu lên người Văn Lục ý bảo tại hắn hỏi mà làm nó đánh rớt bảo bối. Văn Lục bật cười:
- Ha ha! Không nghĩ tới ngươi cũng có sở trường làm đạo tặc! Sau này hai ta hợp tác chia năm năm… thế nào?
Tiểu Nghê đảo cặp mắt lườm lườm Văn Lục một cái, một ý niệm cố gắng truyền vào đầu hắn: “ Ai thèm làm đạo tặc với ngươi chứ, nếu có ta làm một mình cũng được”.
- Ngươi…! Hừ, vong ân bội nghĩa. Mau trả lại tất cả linh hạch ma thú trước giờ ta cho ngươi ăn đây.
- Ách! Chia thì chia, vậy sau này cướp bảo bối ngươi một nửa ta một nửa.
- Giờ ta đổi ý rồi! Công ta nuôi ngươi bấy lâu, ta lấy chín ngươi lấy một.
Nghe Văn Lục nói vậy ngay cả tiểu Nghê cũng nhảy dựng lên, phun trái cầu ra ô ô một hồi kháng nghị. Văn Lục điềm nhiên mặc cả:
- Vậy thì tám, hai. Ngươi hai ta tám.
Tiểu Nghê vẫn ngúng nguẩy lắc lắc cái đầu nhỏ, cái chân giơ lên không trung vẽ ra một bên sáu vạch một bên bốn vạch. Nó tự nhận lấy bốn vạch về phía mình, Văn Lục thấy vậy cười ha hả xoa xoa đầu tiểu Nghê:
- Có nghĩa khí! Biết tự nhận phần ít về mình. Sau này linh hạch ta cho ngươi ăn nhiều… ha ha…
Đang lúc Văn Lục và tiểu Nghê còn “chia chia, mặc cả” thì tiếng lão già áo xám đã gầm lên từ phía sau.
- Hai tên nhãi nhép, trả pháp bảo lại cho lão phu.
Văn Lục nhìn về phía sau thấy lão già một trảo chụp tới hòng đoạt lại trái cầu thì vội quát:
- Không xong…
truyện copy từ
Chưa đợi Văn Lục kịp chộp trái cầu vào tay, tiểu Nghê đứng bên cạnh đã nhanh chóng ngoạm lấy rồi tiếp tục cong mông chạy trốn. Văn Lục cũng vội vàng đuổi theo bất mãn gọi:
- Ngươi hoảng cái gì chứ? Hai ta hợp lại thịt lão già…
- Không! Là “ba ta”, ngươi quên mất bổn công chúa rồi hả?
Văn Lục vừa nói, từ bên trong thanh đại đao lại vọng ra tiếng kháng nghị bất mãn của Bạch Y Công Chúa. Một tổ hợp “quái dị” bị một lão già “quái dị” truy đuổi khiến cho khuôn mặt của cả đám Thủ Hộ Giả Lê đều trở nên… “quái dị”.
Bên dưới mặt đất của thôn làng nhỏ, Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống trước sân nhà Văn Lục, lôi từ trong Mầm Thế Giới ra một cây cổ cầm, ngón tay khẽ lướt nhẹ. Một âm thanh dịu dàng lan tỏa ra bốn phía, độ mở rộng lên tới trên một trăm km.
Trong phạm vi này, tất cả những người có chút ký ức về trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi đều mơ mơ màng màng bị dẫn dắt đi vào trong nhà rồi ngủ say li bì. Những người dân làng còn đang phấn khích vì được quan sát trận chiến của các “thần tiên”, có nhiều người thấy cảnh huyết tinh bạo lực còn nôn khan hồi lâu, khuôn mặt trắng bệch. Nhưng là ngoại trừ cha, mẹ, em gái Văn Lục và trưởng tộc ra thì tất cả sau khi nghe tiếng đàn của cô nàng nhỏ nhắn xinh đẹp kia liền lâm vào mê hoặc, tất cả những điều trông thấy vừa rồi đều bị xóa sạch, cứ như vậy lần lượt mơ mơ hồ hồ đi vào nhà ngủ. Sau khi dậy, chắc chắn mọi người lại sinh hoạt bình thường như chưa có truyện gì xảy ra… quả là kỳ diệu. Nếu sau này người nào bỗng nhiên cảm thấy bị thiếu một phần thời gian của mình thì hiển nhiên… ngươi đã gặp “thần tiên” trong truyền thuyết.
Mà Vân Trọng cũng không nhàn rỗi, dưới con mắt kinh ngạc của cha mẹ Văn Lục, hắn khẽ vươn mình rồi hét lên một tiếng. Hai tay Vân Trọng ầm ầm đập xuống mặt đất.
Tiếng em gái của Văn Lục đang núp sau cha mẹ kinh hô:
- Nhìn kìa! Mấy ngọn… ngọn núi “lành” lại.
Cha mẹ Văn Lục và trưởng tộc nhìn sang đều há hốc mồm. Quả nhiên lành lại, từng ngọn núi bị lực lượng khủng bố của Văn Lục và lão già phá hỏng thì đều từ từ mọc lên, y hệt như trước. Ngay cả những hố sâu bị cày sới cũng dần dần liền lại. Cha mẹ Văn Lục nhìn về phía mọi người vây quanh mình đều nhịn không được nuốt khan một ngụm nước bọt. Nhiều hơn chính là trong lòng họ càng thêm vui sướng. Con trai mình kết thân với những “thần tiên” như vậy đúng là ngoài tầm suy nghĩ của bốn người. Trưởng tộc lại càng run rẩy:
“Tốt… tốt quá! Gia tộc ta có cơ hội quật khởi rồi”
Sau khi đợi Nguyệt hoàn thành công tác “gột rửa linh hồn” Thủ Hộ Giả Lê phân phó hơn hai chục người ở lại bảo vệ cha mẹ Văn Lục, còn lại phất tay về hướng đông nam:
- Đuổi theo bọn họ.
Mọi người đều nghĩ lão già áo xám trở nên điên cuồng thì thật khủng bố, Văn Lục chắc chắn sẽ gặp nhiều đau khổ. Bất quá tất cả đều không nghĩ được rằng hiện tại hắn và tiểu Nghê quả thực thoải mái tới không thể thoải mái hơn. Tốc độ của Văn Lục thì quá mạnh mẽ rồi, càng bay lâu càng khủng bố. Mà tốc độ của tiểu Nghê thì lại càng khỏi phải nói, ngay cả Văn Lục cũng phải cam bái hạ phong. Thật không biết nó bay kiểu gì mà dọa người đến vậy. Nhớ lại ngày trước hai bên cùng cấp lần đầu gặp nhau Văn Lục còn bị nó tập kích không có sức phản kháng thì cũng biết tốc độ của “cún con” này kinh khủng cỡ nào.
Văn Lục nghĩ vậy khóe miệng nhịn không được khẽ mỉm cười. Cánh tay phải vừa lật, một viên Ngũ Hành Châu xuất hiện. Văn Lục tiện tay quẳng về phía sau, viên Ngũ Hành Châu bay vút đi ngay cả tàn ảnh cũng không để lại.
“Uỳnh…”
Tiếng nổ vừa xảy ra, tiếng gầm rú lại vọng tới:
- Khốn khiếp, lão phu phải ngũ mã phanh thây các ngươi… Mau mau trả lại Phệ Huyết Trái cho ta… nếu không các ngươi nhất định sẽ chết rất thê thảm.
- Hừ! Có một câu nói hoài nãy giờ. Cho ngươi thêm viên Ngũ Hành Châu cho toác miệng lão già mất nết ngươi.
“Uỳnh…”
Lão già tiếp tục bị nổ cho te tua. Từ lúc đuổi theo tới giờ lão già thường xuyên bị nếm đau khổ từ mấy viên cầu ngũ sắc này của đối phương. Mặc dù Ngũ Hành Châu của Văn Lục hiện tại chỉ đạt cấp tám viên mãn, một viên đối với lão già mà nói chẳng có tý uy hiếp. Nhưng cũng như “pháo cối” đối với người lớn, một viên còn có thể đau đau, cháy xém một khoảng da, nhưng chốc chốc lại một viên nổ tanh bành trên người như vậy… nghĩ thôi cũng đủ ớn rồi.
Đối với tiểu Nghê cứ ngậm trái cầu bảy màu chạy phía trước, Văn Lục cũng không buồn hỏi lại. Nó làm vậy hiển nhiên có nguyên nhân. Nếu không đối với lão già mất pháp bảo phía sau, Văn Lục còn chưa tới mức phải bỏ chạy.
Quả nhiên không lâu sau, trước mắt là một vùng bạt ngàn nút non hiện ra. Đây được mệnh danh là cố đô của Đại Việt… Hoa Lư, Ninh Bình. Đền thờ vua Đinh Tiên Hoàng và vua Lê Đại Hành hiện diện trước mắt. Tiểu Nghê cũng không dừng lại mà vọt về phía dãy núi phía sau hai ngôi đền. Đây là dãy núi quấn quanh cả vùng cố đô như một con rồng ẩn hiện để bảo vệ vùng đất linh thiêng vậy.
Trên dãy núi có một đỉnh vươn cao hơn, Văn Lục thấy tiểu Nghê chính là nhằm vào ngọn núi này. Vừa đáp xuống đỉnh ngọn núi, tiểu Nghê nhả viên cầu bảy màu trong miệng ra. Tiểu Nghê nhìn Văn Lục rồi hai chân của nó áp lên trên trên trái cầu. Văn Lục tò mò hỏi:
- Ý ngươi là ta truyền lực lượng vào đó?
Tiểu Nghê nghe vậy vội vàng gật gật cái đầu nhỏ. Văn Lục có chút ngần ngừ:
- Không có gì nguy hiểm chứ? Lão già đuổi ngay phía sau đó.
Bình thường thì không sao, nhưng hiện tại lỡ trái cầu hút sạch lực lượng của Văn Lục, tới lúc đó lão già đuổi đến chẳng phải cả đám liền như cá nằm trên thớt sao? Trong lúc Văn Lục còn đang suy tính, tiểu Nghê chạy tới cắn lấy gấu quần hắn kéo lại gần viên cầu bảy màu. Sau cùng Văn Lục cũng tin tưởng tiểu Nghê không hại mình, vươn hai tay áp lên trên trái cầu, lực lượng điên cuồng truyền qua. Sau một hồi, trái cầu từ tỏa quang mang dìu dịu cho tới phát sáng chói lọi khiến Văn Lục cũng phải nhắm mắt lại. Mà lực lượng trong người cũng bị nó hút với tốc độ khủng bố, cuồn cuộn bị rút ra… Văn Lục cũng có phần ăn không tiêu.
Vừa lúc này tiếng lão già quát lên:
- Khốn khiếp! Các ngươi làm gì với pháp bảo của lão phu… ta giết các ngươi…
Mà lúc này tiểu Nghê cũng đã gặm lấy tay áo của Văn Lục kéo hắn bỏ chạy. Văn Lục không nhiều lời, hai tay vội buông trái cầu rồi co mông chạy biến về phía trước bỏ mặc lão già và chưởng phong đang ập tới.
“Oanh…”
Một chưởng toàn lực của lão già kích lên đỉnh núi khiến ngọn núi nổ tan tành. Tất cả người dân cùng khách du lịch ở quanh đó đều bị dọa sốc. Mà ngay cả Văn Lục lúc này cũng bị sốc thực sự rồi. Bởi vì hắn nhìn thấy ngọn núi sau khi bị phá hủy liền hiện ra một vòng hào quang dìu dịu. Trên đỉnh của vòng hao quang rộng lớn đó chính là viên cầu bảy màu. Nó dường như dính chặt lên trên chốc vòng hào quang vậy.