Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 202: Thủ Hộ Giả VS Văn Lục(2)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Văn Lục nghe thấy thủ hộ giả quát lớn thì cười dài:
- Như mong muốn.
Nói chưa dứt, cả hai lại ầm ầm lao vào nhau, giống như hai đứa trẻ cầm que múa may, cả Văn Lục và thủ hộ giả Lê đều dùng cách đơn giản nhất để giao đấu.
Bên ngoài đỉnh núi trung tâm, lơ lửng trên không trung phía bắc là hơn hai ngàn người đứng quan sát trận đấu. Ở vị trí trước nhất, Ức Trai tiền bối vuốt bộ râu bạc trắng bật cười:
- Hai tên tiểu tử này vẫn còn không chịu giở bài. Đánh nhau thế này bao giờ mới kết thúc?
Một vị giám sát sử cao tuổi đứng bên cạnh hơi cúi người nói:
- Tình hình này chắc hẳn không lâu đâu. Văn Lục tu luyện thể thuật, lại có Mầm Thế Giới khá đặc biệt, nếu thủ hộ giả Lê không nhanh chóng kết thúc thì hắn chỉ tổn chuốc thiệt vào bản thân thôi.
- Ha ha… bất quá ta nghĩ hắn cũng không ngu ngốc tới mức đó.
Quả nhiên trong trận đấu rất nhanh thủ hộ giả phát hiện ra vấn đề. Thủ hộ giả càng đánh càng kinh ngạc cái tên trước mắt không những lực lượng bị giảm đi mà còn có xu hướng tăng lên. Vừa đánh vừa quan sát, khuôn mặt thủ hộ giả trở nên cổ quái. Đỡ một nhát chém của Văn Lục, thủ hộ giả nhảy ra ngoài nói lớn:
- Tức chết ta thôi, tên điên kia! Giờ nào rồi mà còn tu luyện? Ngươi coi ta là không khí à?
Thủ hộ giả thở hồng hộc tức tối. Ở phía đối diện, Văn Lục ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Trên không trung phía bắc, mọi người nhìn nhau:
- Chuyện gì xảy ra?
- Ta cũng không biết. Thấy thủ hộ giả kêu tên Văn Lục kia tu luyện gì đó a.
- Các ngươi tầm nhìn hạn hẹp…..
Một trưởng lão quay đầu giải thích cho đám thí sinh đang ngơ ngác:
- Thủ hộ giả giật mình là vì cho tới lúc này mà Văn Lục vẫn còn đang trong trạng thái tu luyện chứ sao? Điều này chứng tỏ thường ngày hai mươi bốn trên hai bốn giờ hắn vẫn không chút nào đình chỉ tu luyện. Ngay cả trong các trận đấu trước hắn cũng chưa bao giờ phải dừng tu luyện mà ứng phó. Ta cảm thấy trong người hắn ngay cả lúc này vẫn có một luồng lực lượng mạnh mẽ vận chuyển để mở rộng Mầm Thế Giới. Bởi vậy các ngươi nên rõ ràng rằng thiên tài mà không đổ mồ hôi và máu thì cũng chỉ là phế tài…
Nghe trưởng lão nói vậy các thí sinh đều nắm chặt hai bàn tay kích động. Bọn họ không ngờ dưới bộ mặt cười cợt vô thưởng vô phạt của lão đại tổ đội số mười hai lại là một nghị lực điên cuồng đến vậy. Quả nhiên con đường của những cường giả không có con đường nào bằng phẳng a. Ánh mắt của các thí sinh nhìn về phía Văn Lục lại thêm một tia kính trọng.
Mà ở trong trận đấu, thủ hộ giả cũng thu lại nét cười trên mặt, nghiêm túc từ từ rút thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, miệng nhẹ nhàng nói:
- Xem chừng không ra tuyệt chiêu ngươi vẫn nhàn hạ chơi đùa rồi. Làm nóng người kết thúc. Giờ bắt đầu chiến đấu chính thức đi.
“O… ong”
Thần kiếm ra khỏi vỏ, quang mang sáng rực che phủ cả một diện rộng trên đỉnh núi trung tâm. Những tiếng từ thân kiếm phát ra khiến ọi người kinh tâm động phách. Chỉ riêng khí thế thôi ngay cả các trưởng lão cấp chín cũng nhịn không được run rẩy một hồi mới bình tĩnh lại được, lại càng không phải nói tới các thí sinh.
Văn Lục cũng nghiêm túc, ngũ hành tương sinh cũng đã ngừng đâm phá vào ranh giới hòng mở rộng Mầm Thế Giới.
Đối diện, thủ hộ giả Lê quát lớn:
- Thập nhị kiếm thế, thức thứ nhất: Đoạn Sơn Nhất Kiếm.
Tiếng quát vừa dứt, trên không trung, năng lượng đã ầm ầm kéo về vây quanh thanh thần kiếm, quang mang càng sáng ngời khiến nhiều người nhịn không được phải nhắm mắt lại. Tới khi mở được mắt ra, mọi người đều giật mình nhìn cảnh trước mắt. Một thanh kiếm hư ảo cao tới gần ba trăm mét toả ra sức ép kinh khủng. Mà ở giữa trung tâm của thanh kiếm đó chính là bản thể chính thức của thanh thần kiếm. Sức mạnh trong vòng một giây đã hội tụ đủ trên bóng kiếm hư ảo khổng lồ. Mà ngay lúc này quanh người Văn Lục như có các sợi tơ vô hình giằng buộc hòng khiến cho hắn không thể di động, bắt buộc phải đối kháng trực tiếp với kiếm mang kia. Bất quá với sức lực này muốn giữ Văn Lục e rằng là si tâm vọng tưởng. Vòng khí thế ngũ hành năm màu vận chuyển xung quanh thân thể liền cắt đứt vô số sợi tơ kiềm giữ kia, nhưng muốn tránh ra khỏi kiếm ảnh thì quả thực có chút khó khăn, dù sao bên ngoài vòng bảo hộ kia của Văn Lục cũng vẫn còn vô số những sợi tơ kìm hãm tràn ngập không gian. Đúng lúc này thủ hộ giả quát lớn:
“Trảm”
Thủ hộ giả chỉ tay về phía trước, kiếm ảnh khổng lồ ầm ầm chém xuống, cuồng phong nổi lên, cát bay, đá chạy. Văn Lục nhìn cảnh tượng trước mắt không những không sợ mà còn cười lớn:
- Ha ha… Uy thế quả nhiên kinh người! Nhưng muốn giữ chân ta thì còn kém nhiều lắm.
Tiếng nói chưa dứt, đại đao trên tay Văn Lục cũng cấp tốc lớn lên. Không… chính xác là hư ảnh của thanh đao lớn lên. Hơn nữa tốc độ lớn mạnh của thanh đại đao xem chừng nhanh hơn rất nhiều so với thủ hộ giả Lê. Văn Lục nhìn qua công kích của thủ hộ giả liền phát hiện ra một vấn đề. Chính là thực lực của thủ hộ giả lúc này yếu hơn rất nhiều so với hắn. Nếu dùng lực lượng cấp bảy đỉnh phong đó ma đem cứng đối cứng với Văn Lục thì thủ hộ giả chỉ chuốc thiệt vào thân.
Bất quá bù lại khuyết điểm về lực lượng Mầm Thế Giới yếu chính là “thập nhị kiếm thế”. Ngay từ thức đầu tiên Văn Lục đã nhận thấy mười hai kiếm thế này ngoại trừ việc dùng lực lượng trong Mầm Thế Giới ra thì có thể hút linh khí từ bốn phương tám hướng lại mà sử dụng. Như vậy lực lượng có được tuyệt đối là kinh khủng. Nói chính xác thì lực lượng trong Mầm Thế Giới dùng chẳng qua chỉ để dung hoà, liên kết đám linh khí được hút về kia để chúng trở thành một tổng thể. Cái này cũng có phần giống như kim thân khổng lồ của Kiệt Hào và Thổ Thân khổng lồ của Vân Trọng.
Nói cách khác lực lượng trong Mầm Thế Giới của thủ hộ giả lúc này chẳng qua chỉ là một chất “xúc tác”. Với thành phần rất nhỏ liền tạo ra hiệu quả bất ngờ, nếu đủ điều kiện hắn liền tung ra những đòn không những tuyệt đối kinh khủng mà chiến đấu trong lâu dài hắn cũng trụ vững không kém bất cứ kẻ nào cho dù hơn hắn một hai cấp đi chăng nữa.
Nhưng là một người luôn tìm điểm yếu của đối thủ mà kích sát thì Văn Lục nhìn thức thứ nhất của “Thập Nhị Kiếm Thế” thì hắn không những lo sợ mà còn vui mừng. Kinh hỉ là vì hắn đã tìm ra nhược điểm, một nhược điểm trí mạng của mười hai kiếm thế.
Không sai… nhược điểm trí mạng mà Văn Lục phát hiện ra chính là “linh khí”. Giả sử nếu đem thủ hộ giả Lê lên một nơi linh khí sung túc như Văn Lang Thiên thì mới chính thức là “long du tứ hải, ưng liệng cửu thiên”. Nhưng đây là trái đất a, một nơi được giới tu luyện giả đánh giá là “hành tinh bỏ đi”. Tài nguyên khô kiệt, linh khí nghèo nàn chính là điển hình của một trái đất trong mắt tu luyện giả của không gian ngũ hành. Ách… đương nhiên vẫn còn một loại tài nguyên vô tận khác nữa là “tín ngưỡng”. Chính bởi vì nguồn lực lượng có tên tín ngưỡng này cho nên đạo giáo, thánh giáo và ngay cả phật giáo đều muốn truyền bá đạo của mình trong dân chúng để thu được tín ngưỡng từ bọn họ. Mỗi lần nghe tới vấn đề này Văn Lục lại càm kỳ kỳ, tình cảnh này có phần giống như con người trồng lúa để thu hoạch gạo vậy.
truyện copy từ
Trong tam cấp đồ án, các vị trưởng lão đã làm cho linh khí đậm đặc tới mức hoá thành sương mù, nhưng là một kiếm của thủ hộ giả liền hút đi một phần tư linh khí. Tuy khủng bố nhưng chắc gì đã đủ linh khí cho thủ hộ giả có thể thi triển ra được cả mười hai kiếm thế kia?
Văn Lục không những biết nhược điểm của kiếm thế này mà còn biết chiêu sau của thủ hộ giả nhất định là chiêu trí mạng và sẽ dùng sạch linh khí có trong tam cấp đồ án…
Đao mang khổng lồ của Văn Lục xuất ra muộn nhưng là hình thành cực nhanh khiến thủ hộ giả cũng phải kinh dị. Đứng phía sau Ức Trai tiền bối, một vị giám sát sử cao tuổi thấp giọng bình luận.
- Một đằng là “gom sương thành nước”, một đằng là lấy trực tiếp trong bình… phía nào nhanh hơn phía nào hẳn rõ ràng quá a.
Ức Trai tiền bối nghe vậy gật đầu:
- Nhưng mà nước trong bình cũng phải đủ nhiều. Nếu không khác nào lấy trứng chọi đá?
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, đúng là nếu Mầm Thế Giới của Văn Lục không cung cấp đủ lực lượng lớn hơn kiếm ảnh kia của thủ hộ giả thì hắn dù nhanh hơn cũng chắc gì chống đỡ được chiêu kiếm kia. Bất quá Văn Lục thiếu nhiều thứ nhưng thứ duy nhất không thiếu chính là lực lượng. Mầm Thế Giới cộng với vòng ngũ hành liền đủ lực lượng cho hắn đánh đấm không biết mệt mỏi.
“Oanh….”
Đao kiếm khổng lồ va chạm tạo thành một lỗ hổng đen ngòm ở giữa. Lỗ hổng này như miệng Thôn Thiên thú đem tất cả những gì xung quanh hút vào khiến cho Văn Lục và thủ hộ giả vừa lướt tới vội vàng chạy ra xa. Đoạn Sơn Nhất Kiếm không hổ với cái tên, một ít dư ảnh mũi kiếm thoát ra chém xuống liền làm mẻ một góc lớn của đỉnh núi, cắt chéo một góc đỉnh núi ra làm hai phần. Uy thế như vậy khiến cho đám thí sinh lạnh sống lưng, phải biết rằng trên bề mặt đỉnh núi trung tâm đó vẫn còn vô số cấm chế a. Đám thí sinh kia mạnh lắm chỉ làm kết giới rung rinh mà hiện tại kiếm ảnh của thủ hộ giả đem bề mặt của đỉnh núi đó cắt ra như đậu hũ khiến cả đám giật mình thon thót, mồ hôi túa ra thầm may mắn mình không gặp tên biến thái này.
Lỗ đen từ từ nhỏ dần rồi biến mất, nhìn bộ dạng của Văn Lục có chút chật vật. Vừa rồi hắn dốc ra năm phần lực lượng trong Mầm Thế Giới cộng với lực lượng của vòng ngũ hành dồn ép từ đầu tới giờ mới miễn cưỡng chống đỡ được kiếm ảnh của thủ hộ giả. Lúc này hắn cũng không giám khinh thị mười hai kiếm thế này chút nào. Đây mới là thức thứ nhất a, còn mười một thức nữa. Yết hầu chuyển động, Văn Lục nuốt một ngụm lương khí, may mắn tên này đánh đấm ở nơi ít linh khí, nếu không thì Văn Lục muốn chiến thắng hắn cũng chỉ nắm chắc bốn thành.
Phía đối diện thủ hộ giả cau mày một chút. Hắn cũng nhận ra thiếu hụt linh khí ở trong tam cấp đồ án. Cắn răng quyết định, hai tay cầm chuôi kiếm khẽ giơ lên chỉ thẳng về phía Văn Lục, miệng quát lớn:
- Thập nhị kiếm thế, thức thứ chín: Huyết Bạo…