Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 201: Thủ Hộ Giả VS Văn Lục(1)

Nguồn: Tàng Thư Viện

Trận đấu nào mà khiến cho các trưởng lão phải bỏ tâm tư ở lại coi? Các thí sinh nghe được tin này đều giật mình. Không lẽ hai trưởng lão hiềm khích muốn “thanh toán” nhau? Hay hai vị già lão nào đó vì một “lão bà” mà dựng râu, trợn mắt?

Đủ các loại suy đoán diễn ra, cuối cùng nhận được tin chính xác mọi người đều ngẩn người. Hoá ra bấy lâu nay trận đấu để mọi người đoán già đoán non lại là trận đấu giữa hai thí sinh. Mặc dù là hai tên quái vật đi chăng nữa chẳng lẽ cũng khiến các trưởng lão cùng các vị giám sát sử hứng thú tới vậy?

Ba ngày sau, khi mọi người hơn hai ngàn vị trưởng lão cùng giám sát sử và sáu mươi thí sinh được chọn đi tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả liền có mặt tại đỉnh núi trung tâm của tam cấp đồ án. Mặc dù bất mãn với trận đấu của Văn Lục và thủ hộ giả Lê nhưng các thí sinh vẫn tới đông đủ quan sát. Phần lớn là vì tò mò xem hai tên này có đúng như mọi người vẫn hay đồn thổi. Nhất là sau vụ hai người bỏ cuộc khiến ọi người nhìn về phía họ có phần “thấp thấp”. Đương nhiên cùng là đồng đội để tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả cho nên mọi người cũng không gây hiềm khích với hai người nọ. Tất cả đều là tò mò thực lực chân chính của Văn Lục và thủ hộ giả Lê, mà hiện tại hai người lúc nào cũng mặt mày hớn hở với nhau không ngờ liền trở mặt quyết đấu làm mọi người càng khó hiểu.

Lúc này Văn Lục cũng đang bay tới nơi, chưa đến đã nghe thấy tiếng dục sốt ruột của thủ hộ giả.

- Ngươi… chậm chạp quá! Nhấc cái chân gỗ lẹ lẹ!

Văn Lục thấy vậy buồn cười. Nhìn không ra thủ hộ giả cũng là một tên cuồng chiến, định lực của hắn bình thường hiện tại sắp bắt đầu cuộc chiến hắn đã quẳng tuốt lên tầng mây nào. Nghĩ vậy Văn Lục không nhanh không chậm ẵm tiểu Nghê đặt xuống mặt đất.

Tiểu Nghê cực kỳ ăn ý, giả bộ quyến luyến không rời kêu ô ô lên mấy tiếng, cái chân trước của nó quắp lấy ống chân của Văn Lục nhất quyết không chịu buông ra.

Mọi người nhìn cảnh một chủ một thú giống như ngày tận thế, đau xót không muốn lìa xa như vậy thì sửng sốt. Chỉ là thủ hộ giả đã muốn xì khói qua lỗ mũi quát:

- Hai tên đáng chết! Còn lằng nhằng gì a?

Nói đoạn lại mềm nhũn:

- Ta xin các ngươi đấy! Nhìn phát ớn không?

Văn Lục cười ha hả cầm tiểu Nghê lôi ra khỏi “chân gỗ” rồi đưa cho Lệ Thanh.

Một người cực tây một người cực đông thu lại nét cười trên mặt mà trừng mắt nhìn nhau. Thủ hộ giả Lê với trang phục màu trắng, eo thắt đai rồng, phiêu lãng xuất trần khiến mấy đệ tử nữ hai mắt sáng ngời. Mà phía đối điện quả nhiên đối lập, Văn lục với từ đầu tới chân chỉ có một màu thuần hắc ám. Bộ áo choàng màu đen dài gần chấm đất bay phiêu lãng cùng mái tóc dài. Sau lưng là thanh đại đao bên trên có một con rồng hoàng kim quấn quanh mười phần áp bức.

Khí thế quanh hai người bốc lên, mọi người đều sửng sốt. Xung quanh Văn Lục là một vòng hào quang có năm màu rõ rệt lượn vòng vòng khiến cho tất cả các linh thức muốn xâm nhập vào để tìm hiểu đểu bị đánh văng ra ngoài. Thấy tình cảnh này mọi người đều không ngừng kinh dị.

Mà nhìn sang phía đối diện, tất cả đều đổ mồ hôi. Chỉ thấy xung quanh thủ hộ giả là mười hai thanh kiếm hoàng kim toả ra quang mang bảy màu đang cấp tốc xoay chuyển thành những đồ án kỳ dị. Nếu thí sinh nào cố tình đưa linh thức vào ắt hẳn liền bị phản kích tới hộc máu đương trường. Lúc này mọi người mới chính thức biết được hai tên quái vật này thực lực khủng bố thế nào.

Khí thế của Văn Lục và thủ hộ giả Lê nhanh chóng mở rộng, phạm vi sáu ngàn mét nháy mắt vượt qua.

“Uỳnh”

Khí thế hai bên va chạm, giữa trung tâm đỉnh núi một cột khói bốc cao. Không đợi lắng xuống cả hai đều đạp mạnh chân xuống đất lao vút về phía đối thủ. Văn Lục nhìn chằm chằm về phía trước, tay đưa ra sau túm lấy chuôi đại đao lực lượng ầm ầm vận chuyển.

Đao chưa tới, đao phong đã dữ dội bay quanh. Phía đối diện, thủ hộ giả đồng dạng cũng đang vọt tới, bên cạnh là một thanh kiếm bay lởn vởn xung quanh. Kiếm vẫn còn trong vỏ, bất quá từ trên thân kiếm phát ra những tiếng ong ong khiến mọi người cảm giác đầu bị lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt muốn nổ tung, tất cả đều không giám nhìn thẳng.

- Va chạm rồi!

Một thí sinh nhìn cảnh tượng trước mắt thất thần buột miệng. Khí thế mà hai người Văn Lục và thủ hộ giả Lê kéo dài như hai cơn bão cuốn tới, cuồng phong nổi lên tràn ngập cả đỉnh núi trung tâm như muốn đem đối thủ xé tan.

“Uỳnh…”

- Mau chạy a!

Một vị trưởng lão đang đứng lơ lửng bên ngoài đỉnh núi trung tâm quan sát bỗng nhiên hét lớn. Mà các thí sinh cũng không quản ba bảy hai mốt vừa nghe vậy liền co cẳng bay tuốt ra xa.

“Uỳnh… uỳnh… uỳnh…”

Một hình cầu khổng lồ từ đỉnh núi trung tâm ầm ầm lan tỏa ra bốn phía, lực lượng bên trong cuồng loạn mù mịt không chỉ khiến đám anh tài trợn mắt há mồm mà ngay cả các vị trưởng lão cũng kinh dị nhìn vào trong. Tro bụi trong hình cầu khổng lồ tan ra, mọi người hít vào một ngụm lương khí. Chỉ thấy đỉnh núi trung tâm đã bị thổi bay mất ngàn mét phần ngọn…

Liếm đôi môi khô khốc một thí sinh thốt lên:

- Trời đất! Còn là người không chứ? Cứ tưởng đứng thứ tám đã oai, ai dè so với hai tên biến thái này vẫn còn thua mấy nhịp.

Bên phía kia các trưởng lão cũng biểu tình không thống nhất, có mỉm cười, có cau mày nhưng tổng thể là đều giật mình trước sức phá hoại của hai người trẻ tuổi này gây ra.

Văn Lục lúc này cũng choáng váng không kém mấy người bên ngoài. Không nghĩ rằng va chạm giữa hai người lại gây ra vụ nổ khủng bố như vậy. Va chạm lần một nằm trong tầm kiểm soát, nhưng cớ gì lần hai lại khủng bố vậy a. Ngay cả hắn cũng bị vụ nổ thổi bay:

“Vụt vụt”

Chưa đợi vòng lực lượng kia tan rã đã thấy hai bóng đen theo hai hướng bay vụt ra. Mọi người sợ khí thế trên hai người công kích nên không giám dùng linh thức thăm dò chỉ còn cách căng hai mắt mà nhìn. Chỉ thấy bóng đen bắn ngược ra hướng đông chính là Văn Lục đang chật vật lộn vài vòng. Mà ở phía tây, thủ hộ giả đương trường hộc ra một ngụm máu chỉ chỉ Văn Lục lầm rầm trong miệng:

- Ngươi… ngươi….

Chưa đợi thủ hộ giả Lê nói hết câu, một tiếng quát thanh thúy dễ chịu vang lên:

- Tên đáng chết nào tập kích bổn cô nương?

Tiếp đó mọi người thấy từ trên thanh đại đao của Văn Lục bay ra một bóng trắng mờ ảo. Bóng trắng vừa bay ra liền hình thành một người con gái xinh đẹp. Nàng hướng về phía Văn Lục dò hỏi:

- Tên bạch kiểm kiểm kia đánh ngươi hả? Để đó ta lột da hắn. Dám gõ lên đầu bổn công chúa hử? Ngươi chết chắc rồi!

Bên ngoài đám người Kiệt Hào giật mình cái thót. Đây chẳng phải Bạch Y Công Chúa thì là còn là ai nữa? Mặt ngọc xinh đẹp của nàng cau mày tức giận nhìn về phía thủ hộ giả Lê đang bị lực lượng vụ nổ thổi bay phía tây.

Thì ra nàng ta đang trốn trong thanh đại đao của Văn Lục ngủ ngon lành bỗng nhiên “ong” một tiếng như đem trống đặt lên đầu gõ đem nàng cấp cấp tỉnh lại. Tưởng là Văn Lục đang gặp nguy hiểm, tức giận lực lượng của công chúa mới bùng phát. Kết quả dùng đầu gối cũng đoán ra, lực lượng của ba người hợp lại liền tạo thành vụ nổ kinh người thổi bay cả Văn Lục lẫn thủ hộ giả.

Chưa đợi Văn Lục đáp lời, nàng đã như một cơn gió chớp mắt đã lướt tới trước mặt thủ hộ giả, hai tay nàng giơ lên điểm điểm. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm

Thủ hộ giả Lê còn đang choáng váng liền thấy một người hiện trước mặt thì cực độ kinh dị. Chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì đã thấy miệng ngọc yêu kiều quát:

- Rớt cho bổn cô nương!

Tức thì thủ hộ giả từ trên không rơi làm cái “rầm” xuống mặt đất. Khói bụi bốc lên mù mịt. Đang thấy Bạch Y Công Chúa tiếp tục kết ấn Văn Lục vội vã quát:

- Bạch Y! Khoan đã!

Nghe thấy hắn gọi với từ phía sau, Bạch Y Công chúa hì hì cười quay về phía hắn kể công.

- Thế nào? Ta đánh hắn đẹp chứ?

Văn Lục cười khổ:

- Lạy hồn! Chúng ta là đang tỉ thí a.

- Hử?

- Là đang quyết đấu.

Nghe vậy Bạch Y công chúa ngượng ngùng:

- Hả? Hóa ra là đang quyết đấu à? Ta cứ tưởng hắn tập kích ngươi chứ?

Nói xong nàng lại giận dữ:

- Nhưng là ngươi không thèm đánh thức ta dậy ra. Tự nhiên đang ngủ, “ầm” một tiếng đầu ta ong ong, ngươi tính sao giờ?

Văn Lục hì hì cười:

- Xong vụ này ta dẫn nàng đi chơi. Chịu chứ?

- Được! Ngươi nói rồi đấy nhé. Nuốt lời bổn công chúa oánh ngươi.

Nói xong giơ nắm tay nhỏ nhắn đe dọa, Bạch Y Công Chúa nhìn về phía đám bụi dưới đất lờ mờ có bóng người chật vật chui lên:

- Coi như tha cho ngươi một trận. Còn không mau lên chiến đấu tiếp?

Thủ hộ giả vừa chui ra khỏi mép hố nghe vậy mém xỉu:

- Ngươi ngoan! Coi như ta xui xẻo.

Thủ hộ giả Lê biết với tính tình của Văn Lục chắc chắn sẽ không chơi trò dùng Bạch Y Công Chúa đánh lén. Nếu không hắn trực tiếp dụng kết ấn của đồ án công pháp cấp hai cũng đủ thổi bay cả trăm thủ hộ giả. Việc này chắc là ngẫu nhiên khiến vị công chúa xinh đẹp kia tức giận mà thôi. Vừa bay lên thủ hộ giả vừa lẩm bẩm:

- Hình như hôm nay bước ra khỏi dinh trận bằng chân trái. Mẹ nó xui xẻo ghê! Lôi tên kia ra đập tạm vậy.

Nói xong ngửa cổ lên trời quát:

- Tên khốn kia đâu? Mau mau chui ra đây…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play