Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
truyện copy từ
Chương 166: Bố Trí
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tình huống lúc này trên võ đài số mười sáu chuyển sang giằng co. Trần Đông sau đòn tập kích của Hương liền bị thương, mặc dù không ảnh hưởng nhiều tới lực chiến đấu nhưng cũng phần nào giảm uy lực của những viên phong đạn. Mà hương cũng bỏ ra khá nhiều lực lượng cho “hoa chiêu” phân thân vừa rồi, cho nên có chút suy yếu.
Lúc này Trần Đông như một tên thần kinh cầm khẩu phong đạn bắn lung tung tứ phía. Mà Ngân Diện Tiên Tử dưới con mắt của chục ngàn người thì vẫn biệt vô tăm tích. Chỉ là mọi người đều không biết rằng, cái võ đài chín trăm mét tròn này đối với người thường mà nói chỉ việc chạy từ đầu tới cuối cũng đủ mệt nhưng đối với tu thuật giả thì nó trở thành gò bó tay chân. Phong đạn của Trần Đông lại có tốc độ khủng bố, dưới càn quét của hắn mặc dù Hương ẩn nấp và liên tục di chuyển cũng thường bị bắn trúng, hoặc trượt qua làm lớp màng bao quanh bằng hắc ám lực lượng ngày càng mỏng. Tuy nhiên nếu phải so sánh sự tiêu hao lực lượng giữa hai người thì đương nhiên là cái tên Trần Đông kia về nhất rồi.
Một hồi sau, Trần Đông cũng đã bình tĩnh lại. Hắn là trọng điểm bồi dưỡng của Đại Đôn Cát Tiên môn đương nhiên là có tố chất hơn người. Vừa rồi mất bình tĩnh là vì con đường hắn chọn tu luyện lúc này bị Hương chọc ra một “khe hở” khiến hắn có phần không kiểm soát được hành vi. Lúc trước thanh chùy thủ của Hương dù không tập kích thành công nhưng cũng có một phần hắc ám lực lượng tiến vào làm ảnh hưởng tới tinh thần của Trần Đông. Bất cứ ai tôn thờ một hình tượng, bỗng một ngày phát hiện ra hình tượng kia không đẹp như mình tưởng tượng thì hẳn tâm trạng không thể nào tốt đẹp cho được.
Hít một hơi sâu, Trần Đông nhếch hai khóe môi lên mỉm cười nói:
- Không hổ danh tổ đội quái vật số mười hai. Trần Đông ta đúng là có phần đánh giá thấp Bạch Ngân Diện Tiên Tử rồi. Bất quá tới đây ta sẽ dùng toàn lực… cô nương nên cẩn thận.
Nói xong tay phải Trần Đông xoay xoay một hồi trên pháp bảo Phong Đạn của hắn, mọi người cũng chỉ thấy cái “nòng” của khẩu súng đó to lớn gấp ba, ngoài ra không có sự thay đổi nào khác.
Vừa lúc này trong não hải của Trần Đông cũng được linh thú của hắn báo cho dao động sóng xuất phát từ phía tay phải hẳn là Hương lọt vào phạm vi của đám phong tơ, lập tức hắn vung súng lên chĩa về phía dao dộng đó.
“Bằng”
Chỉ duy nhất một viên, bất quá mọi người đều kinh ngạc khi thấy viên phong đạn to chừng bắp chân kia bay đi kéo theo là một loạt các khe nứt không gian chạy dọc theo, hơn nữa tốc độ cực kỳ khủng bố, gấp ba lần tốc độ phong đạn mấy lần trước. Lúc nãy, phong đạn của Trần Đông Hương cũng không tránh nổi, hiện tại làm với tốc độ khủng bố kia làm sao nàng tránh nối.
Mọi người trên võ đài kinh hô còn chưa dứt, liền thấy trên võ đài hiện ra bóng ảnh của Hương. Khuôn mặt tái nhợt, ở giữa người còn có một lỗ thủng toang hoác trông thật ghê rợn.
Những nữ đệ tử yếu đuối liền bít kín mặt, la hét kinh hoảng không dám nhìn thảm cảnh của Hương. Nam đệ tử thì lại đau xót ột bông hoa lại bị tên kia trà đạp. Chỉ là chưa đợi mọi người thoát ra khỏi sự bàng hoàng, trên võ đài lập tức sinh dị biến.
Lại là một phân thân khác của Hương, cô nàng với vết thương kinh khủng ở bụng kia liền từ từ biến thành đám khói đen lơ lửng. Mà Trần Đông cũng dường như đoán ra được tình huống này cho nên cũng không chút nào thất vọng, chăm chú thả thần thức ra để dò xét vị trí thực tế của Hương.
Na Na và Lệ Thanh dưới võ đài cũng khẩn trương lo lắng, mọi người đều nhìn ra tên Trần Đông kia hiện giờ liền bắn ra được những viên đạn vượt cấp độ của hắn, hơn nữa tốc độ của những viên đạn đó cũng khủng bố tới nỗi xé ra những khe hở không gian nhỏ nơi nó đi qua… trúng một viên thôi cũng đủ Hương trọng thương rồi.
Sát thủ trời sinh là để ẩn nấp rồi ám sát. Nếu lôi bọn họ lên võ đài thì tính bất ngờ tự nhiên là bị mất đi, từ đó ảnh hưởng rất nhiều tới việc thi đấu, Hương cũng không ngoại lệ. Hai người Trần Đông và Hương cùng cấp bảy đỉnh phong, nhưng nếu để hai người bên ngoài đời chiến đấu thì Hương có tám chín phần nắm chắc tiễn Trần Đông đi buôn muối cùng ông bà ông vải. Đây cũng chính là sự lợi hại của sát thủ.
Lúc này mọi người còn không để ý thấy Trần Đông ngoài việc lợi dụng linh thú hệ phong kia thì hắn còn dụng một thuật pháp hệ phong khác để thăm dò. Từ trên người hắn, từng giao động nhỏ bằng phong lực lượng theo dạng hình cầu mà tỏa ra bốn phương tám hướng xung quanh. Sau khi phong lực lượng kia đi qua phạm vi phong tơ của linh thú thì ở góc phía đông liền bị ngắt quãng.
Khóe môi khẽ nhích, hai tay đang cầm Phong Đạn pháp bảo nhanh như chớp chĩa nòng về phía đó rồi nhả đạn.
“Pằng…”
Một viên liền xé rách không khí xuyên qua nơi dao động phong lực lượng của Trần Đông bị ngắt quãng. Lập tức bóng hình của Hương lại hiện ra, chưa đợi Trần Đông vui mừng, bóng ảnh đó lại tan ra thành đám khói đen. Lại một phân thân…
Trần Đông lúc này cũng muốn nóng đầu, ngay lúc này dao động phong lực lượng lại phát hiện ra ngoài phạm vi phong tơ ở phía bắc ba mét lại bị ngắt. Hắn cũng như cũ giơ súng lên với tốc độ cao, nhả đạn về phía đó.
Trên khán đài, các đệ tử tu thuật, nhịp tim dường như cũng gia tốc theo phong đạn, mọi người đều khẩn trương quan sát. Chỉ là viên đạn kia chưa bay được qua phạm vi phong tơ đã… tan rã. Hình ảnh của Hương cũng bị tàn dư của phong lực lượng đó buộc phải hiện hình.
“Chẳng lẽ đây là một phân thân?”
Trong đầu khán giả đểu nổi lên suy nghĩ tương tự. Không đợi mọi người phân biệt rõ hình ảnh kia là phân thân hay thân xác thực sự của Hương, Trần Đông đã nhanh như chớp giơ súng ra phía nam:
“Pằng… pằng….”
Liên tiếp hai viên đạn được phun ra khỏi họng súng. Thân ảnh trên không kia còn cách đầu Trần Đông có hai mét lập tức bị bắn tan tành khiến mọi người đều kinh hô. Mà Trần Đông cũng ngẩn người.
Vừa rồi hắn đoán chắc dao động bên ngoài kia chẳng qua là mồi nhử, mà đòn chủ chốt chính là đòn tiếp cận sau này. Hiện tại chẳng lẽ đã bắn tan xác Bạch Diện Tiên Tử?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, một cảm giác nguy cơ lại trỗi dậy trong đầu Trần Đông. Cảm giác này cũng như cảm giác gặp công kích bằng chùy thủ ban đầu của Hương, làm hắn cảm giác hô hấp có phần khó khăn.
Nhanh như chớp, Trần Đông lách mình sang bên cạnh, đồng thời hắn chĩa súng về phía mình vừa đứng mà nhả đạn. Quả nhiên, phong đạn lập tức xuyên qua thân ảnh đối thủ…
- Khốn khiếp
Trần Đông muốn phát điên rồi. Thân ảnh vừa tập kích hắn vẫn lại là giả. Vẫn chỉ là một cái phân thân ngoài chút khí tức uy hiếp ra thì chẳng có bao nhiêu lực lượng. Cứ nghĩ nãy giờ mình bị xoay đi xoay lại đến chóng cả mặt mà đối thủ ở chỗ nào vẫn không cách gì tìm ra thì đầu Trần Đông lại muốn phình to như cái đấu. Nếu lúc này Hương xuất hiện bổn thể thì chắc chắn Trần Đông không ngại ngần tặng miễn phí cho nàng cả băng phong đạn mà không chớp mắt lấy một cái.
Nãy giờ ngoại trừ đòn công kích làm Trần Đông bị thương thì tập kích Trần Đông toàn bộ đều là phân thân của Hương. Bởi vậy mới khiến Trần Đông có cảm giác như mình đang vung tay hết sức mà đấm vào bịch bông, cái cảm giác này đúng là dễ khiến cho con người ta hộc máu đương trường lắm lắm.
Văn Lục dưới võ đài nhìn lên mỉm cười. Với linh thức mạnh mẽ của hắn, hoàn toàn có thể nhìn ra có tới chín cái phân thân của Hương đang lởn vởn xung quanh phạm vi phong tơ của linh thú hệ phong của Trần Đông kia. Trong khi bổn thể của nàng thì lại đứng ở xa tít góc võ đài đối diện, khoảng cách tới hơn sáu trăm mét. Chỉ khổ cho cái tên Trần Đông kia nãy giờ vẫn tưởng là Hương đang dạo quanh hắn, chờ cơ hội cho hắn một đòn trí mạng.
Nhìn phong cách hành sự của Hương, Văn Lục càng thêm tán thưởng. Cô nàng này đúng là một sát thủ trời sinh. Sau một kích không thành công, nàng cũng không dây dưa lằng nhằng mà lập tức bỏ ra xa đứng rồi thay thế vào đó bằng các phân thân để đe dọa Trần Đông một trận đau đầu.
Bất quá vì thả ra chín phân thân như vậy, Hương lúc này cũng suy yếu cực độ, ngồi khoanh chân xếp bằng, tinh thần nàng chia làm hai, một điều khiển các phân thân, phần nhỏ còn lại để khôi phục lực lượng. Ngoài việc nhận ra vị trí của Hương, Văn Lục còn phát hiện ra một điều thú vị. Quấn quanh nơi Hương đang ngồi không ngờ là một con mãng xà đen bóng, đoạn thân giữa của nó cũng phải lớn gấp ba lần cái phích nước thông thường.
“Hẳn đây là linh thú của cô nàng này”.
Văn Lục lẩm bẩm trong miệng. Không ngờ được Hương lại có khả năng vô thanh vô tức triệu tập linh thú của mình từ trong không gian linh thú ra. Hơn nữa còn linh thú này không biết có phải nhờ Hương tạo thành vòng hắc ám lực lượng bao quanh, hay tự bản thân nó đã có kỹ năng mà khiến cho cả hai một người một thú ẩn nấp tới một tia khí tức cũng không lọt. Quả là đáng gờm.
Mà lúc này ở vị trí góc võ đài đối diện, Trần Đông đã liên tiếp bắn tan bảy cái phân thân, biến chúng trở thành những đám khói đen.
Cho tới khi Trần Đông bắn tan cái phân thân thứ chín thì hắn cũng đứng thở hồng hộc. Viên phong đạn mà hắn bắn ra uy lực tuyệt đối là khủng bố thì đương nhiên lực lượng hao hụt của hắn cũng phải tỉ lệ thuận, bởi vậy lúc này hắn cũng mệt muốn rã rời chân tay. Chưa khi nào hắn gặp tình huống tương tự từ khi trở thành trọng điểm bổi dưỡng của môn phái. Trong các thí luyện hằng năm, với tốc độ khủng bố của phong thuật, cho dù hắn không đấu lại được những cơ quan, những hoàn cảnh khắc nghiệt thì hắn cũng hoàn toàn có khả năng toàn thân trở ra, chưa lúc nào lại có cảm giác bật lực như hiện tại.
Vừa lúc hắn diệt xong phân thân thứ chín, không đợi cho Trần Đông có dịp thở dốc thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy chín đám khói đen tan ra từ những phân thân nãy giờ bay tản mát xung quanh Trần Đông không ngờ liền tụ họp, xoay chuyển thành một đồ án kỳ quặc. Trần Đông vừa nhìn thấy liền thất thanh kinh hô:
- Hắc sát nhất cấp đồ án?
Lúc này hắn mới nhớ ra, đối thủ của hắn chính là người đứng thứ nhất trong hạng mục binh pháp. Đứng thứ nhất đó a… ngẫm lại mới thấy không phải chỉ có kỹ năng ám sát của nàng mà sự bố trí xảo diệu của nàng mới là điều tuyệt đối kinh khủng nhất. Hóa ra nãy giờ đám phân thân của Hương không phải là để tiêu hao chiến với Trần Đông mà chính là để sắp xếp đồ án nhất cấp này. Từ xưa tới nay đồ án luôn luôn khủng bố hơn trận pháp rất nhiều, đừng có nghĩ nó chỉ là nhất cấp mà khinh thường. Nên nhớ rằng đồ án bao quanh cả mười hai đỉnh núi Việt Thuật Đại Hội cũng chỉ là đồ án tam cấp. Dù chỉ là vậy thì pháo tinh hạch với công kích cấp mười một cấp mười hai cũng không cách nào làm lung lay chứ đừng nói phá hỏng. Vậy mới biết sự thất thố của Trần Đông hoàn toàn không phải là giả.
Để chứng minh cho vị trí quán quân hạng mục binh pháp, lúc này Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án đã hiển lộ rõ ràng. Từng quang mang màu đen tỏa ra bao phủ toàn bộ phạm vị phong tơ. Trần Đông ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, áp lực của Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án khiến cho tốc độ của hắn giảm xuống thảm hại. Nếu là người cùng cấp bình thường, có lẽ đã không nhúc nhích nổi.
Trần Đông biết tình huống lúc này của mình nguy cấp, liền cắn răng móc trong Mầm Thế Giới ra một vật hình cái chuông. Bên trên bề mặt của cái chuông này vẽ dày đặc những nét vẽ chạy ngang chạy dọc khó hiểu. Bất quá nếu quan sát kỹ càng, liền thấy trên những nét vẽ đó không ngờ còn lưu chuyển từng luồng lực lượng mạnh mẽ. Xem ra pháp bảo mới của Trần Đông này không đơn giản chút nào.