Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 165 : "nhanh" cũng bị phá
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trên đài cao, vị giám sát sử bình luận viên sử dụng lực lượng tinh thần khuếch trương âm thanh lan rộng cả khắp đỉnh núi trung tâm:
- Thưa các vị, hiện tại ngoại trừ võ đài số ba có một cặp đấu kỳ phùng địch thủ thì ở võ đài số mười sáu sắp bắt đầu một trận đấu hứa hẹn nhiều kịch tính sẽ xảy ra. Hai người thi đấu chúng ta cũng không xa lạ gì. Một người chính là thiên tài của Đại Đôn Cát Tiên Môn tên Trần Đông, người một đường thẳng tiến tới vòng đấu bách cường mà vẫn chưa bao giờ phải động thân quá một mét vuông. Quả thật là một đối thủ nặng ký trong Việt Thuật Đại Hội lần này.
Tuy nhiên đối đầu với Trần Đông ở trận đấu tiếp theo này lại là một thành viên bí ẩn của tổ đội số mười hai. Sức chiến đấu của tổ đội mang danh quái vật số mười hai ta nghĩ các vị khỏi phải bàn tán thêm. Vâng… người đeo mặt nạ trên võ đài kia chính là đối thủ đáng gờm đối với Trần Đông hôm nay. Hẳn các vị cũng đã thấy anh ta đã phải xuất ra toàn lực cho trận đấu này rồi. Một người là “Bạch Ngân Diện Tiên Tử”, một người là “Phong Lãng Thiếu Gia”… ai sẽ là người đoạt được chiến thắng cuối cùng đây? Mọi người… ột tràng pháo tay cổ vũ hai thí sinh xuất sắc của chúng ta nào!
Tiếng vị giám sát sử vừa dứt, lập tức bốn phía đều nổi lên những vỗ tay rầm rầm, tiếng huýt gió kéo dài lên tận tầng mây cao vút. Xem ra trận đấu này thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Đối với đám nam đệ tử mà nói, sự chú ý của bọn họ đều để hết lên người Hương sát thủ. Ở góc khán đài phía đông, một vị nam đệ tử hưng phấn quay sang tán dóc với đồng bọn:
- Chậc chậc…. Thật là lôi cuốn lòng người. Nếu để ta bóc được tấm mặt nạ của Hương kia mà nhìn thấy khuôn mặt nàng hẳn là một điều cực kỳ hưng phấn.
Tên đệ tử bên cạnh khinh thường nói:
- Ngu ngốc! Chắc gì nàng ta đã có khuôn mặt xinh đẹp? Biết đâu vì xấu quá cho nên mới phải mang mặt nạ thì sao? truyện copy từ
- Có ngươi mới “óc heo”! Dáng người nàng ta “ma quỷ” như vậy chẳng lẽ khuôn mặt lại kém được? Hơn nữa nghe nói con gái Đại Việt tu luyện hắc ám thuật không xấu xí như đám tà môn ngoại đạo khác mà có phong vận riêng của mình. Nhất là sức hút của các nàng… haha… hồ ly phải cam bái hạ phong đó.
- Ngươi nói thật?
- Đương nhiên! Mặc dù nữ đệ tử tu luyện hắc ám hầu hết là ở U Long môn, quanh năm không lộ diện, mà có lộ diện cũng đeo mặt nạ cho nên ít người thấy. Tuy nhiên các môn phái khác cũng có một hai. Mà những người nữ đệ tử tu luyện hắc ám thuật như vậy đều là những người nổi trội đó…
- A! Ta với ngươi quanh năm ở cùng nhau, làm sao ngươi biết được?
Tên nam đệ tử kia đang tính ba hoa một hồi, nghe đồng bọn hỏi vậy, những lời chuẩn bị nói ra lập tức nuốt trở lại, khuôn mặt đỏ bừng nhìn xuống võ đài kinh hô:
- Nhìn kìa… trận đấu sắp bắt đầu.
- Sắp thì sắp chứ sao? Còn không trả lời ta…
….
Trên võ đài, lúc này mọi người đều thấy linh thú của Trần Đông đã phóng ra vô số sợi tơ nhỏ li ti trong suốt phong tỏa kín phạm vi ba trăm mét xung quanh vị trí hắn đứng. Quang mang hình số ở giữa kết giới vừa điểm, lập tức Hương đang đứng ở đối diện với Trần Đông quỷ mị biến mất không chút tăm hơi. Những người chưa chứng kiến Hương thi đấu bao giờ thì đều ngạc nhiên. Cùng là hắc ám thuật, Trần Tiêu lại tu luyện theo dòng làm cho lực lượng của mình có tính ăn mòn mãnh liệt. Nếu tu luyện tới đỉnh cao, hẳn lực lượng của hắn có thể ăn mòn vạn vật trên thế gian, mọi loại lực lượng có khi cũng bị hắc ám thuật của hắn ăn mòn mất. Cứ nghĩ tới tốc độ ăn mòn khủng bố đó, mọi người bất chi bất giác lại rùng mình lạnh cả người.
Mà hắc ám thuật của Hương tu luyện lại theo “dòng” khác. Nàng là một đệ tử của U Long môn bởi vậy, nàng lợi dụng đặc tính che giấu, ẩn nấp kinh khủng của hắc ám thuật mà tu luyện nên một thân thuật pháp thật quỷ dị. Đám người Văn Lục cũng được nàng tiết lộ qua, nếu tu luyện vượt qua tầng chín, lợi dụng tiểu thế giới của mình, những người tu luyện hắc ám thuật như dòng của nàng thì hoàn toàn có thể ẩn nấp và ám sát… vượt không gian. Không như những tu thuật giả hệ khác, mỗi khi ra khỏi tiểu thế giới sẽ gây nên những dao động sóng nhất định, còn thuật pháp của Hương thì lại khác. Cứ thử tưởng tượng xem, thình lình nàng mở một cái khe không gian ở trên đầu đối thủ mà tặng cho hắn một đao thì tránh làm sao kịp… Đối với các hệ khác, có lẽ dao động sóng xảy ra trước khi tu thuật giả ra khỏi tiểu thế giới của mình sẽ làm đối thủ phát hiện ra mà phản ứng. Còn đối với hắc ám thuật dòng ẩn nấp và ám sát này thật khiến người ta muốn buông tay đầu hàng mà.
Tuy nhiên không phải cái gì cũng là tuyệt đối, cũng như tình huống hiện giờ của Hương và Trần Đông. Đối với thuật ẩn thân của Hương, Trần Đông cũng phải khâm phục tận đáy lòng. Bởi vì hắn cho tới lúc này vẫn không phát hiện ra khí tức của nàng ở chỗ nào chứ đừng nói lần mò ra chính xác chỗ nàng đứng. Tuy nhiên từ tư liệu của môn phái, hắn luôn tìm hiểu kỹ càng về đối thủ của mình, cho dù hắn có tu vi yếu thế nào đi chăng nữa.
Duy chỉ có lần này, tư liệu về cô nàng Bạch Ngân Diện này ngay cả sư môn hắn cũng không có nhiều cho lắm. U Long môn luôn là môn phái nằm trong bí ẩn, đó cũng là phong cách cần có của một sát thủ.
Bởi vậy trận đấu này, Trần Đông đã phải xuất ra toàn bộ vốn liếng của mình. Pháp bảo cao cấp hẳn là Đại Đôn Cát Tiên môn không thiếu, chỉ là quy tắc của hạng mục võ thuật cấm không ang đồ vật cao cấp hơn cấp độ bản thân. Bởi vậy Trần Đông đã phải tốn nhiều công sức thu thập nguyên liệu để ột vị thái thượng trưởng lão chế tạo cho hắn một pháp bảo vừa ý. Đó cũng chính là cây Phong Đạn mà hắn cầm trên tay.
Khán giả còn căng mắt nhìn xem hương chỗ nào thì Trần Đông đã làm ra hành động làm cho các khán giả líu lưỡi. Chỉ thấy hắn nhếch hai khóe môi lên rồi nâng cây phong đạn có hình dạng cây súng trường lên, trong chớp mắt đã nhằm về một phía rồi:
“Pằng…. pằng….”
Không khác gì một cây súng, hắn chếch nòng lên rồi phun ra một loạt phong lực lượng hình mũi khoan. Mọi người chưa hết ngạc nhiên cổ quái về pháp bảo của Trần Đông thì thấy ở phía hắn bắn ra loạt đạn đó không ngờ bóng dáng Hương xuất hiện. Mọi người liền thấy quanh nàng bao phủ một lớp hắc ám lực lượng màu đen đang khó khăn chống lại những viên đạn với tốc độ gần như thuấn di bắn tới.
Không hổ là phong lực lượng, tốc độ tuyệt đối là kinh khủng, chỉ kém lôi thuật một chút. Bên dưới võ đài, Bạch Y công chúa cau mày nói:
- Như thế nào lại vậy? Chẳng lẽ Hương không nhìn ra tác dụng của đám tơ tỏa ra từ con linh thú sao. Linh thú với chủ nhân tinh thần tương thông. Chỉ cần vào phạm vi bao phủ của đám tơ đó lập tức Trần Đông biết được vị trí của Hương liền à?
Đám người Kiệt Hào cũng ngạc nhiên, lo lắng cho Hương, duy chỉ có Văn Lục là mỉm cười nói:
- Làm một người đồng đội, trước hết phải tin tưởng vào đồng đội của mình. Các ngươi nghĩ, một người đoạt giải nhất hạng mục binh pháp… chẳng lẽ là người ngu ngốc?
Mọi người nghe vậy đều thở phào một cái. Lão đại đúng là lão đại, “một đao liền thấy máu”.
Trên võ đài, Trần Đông với lối dánh của mình ngày càng tự tin cười lớn:
- Ha ha! Hương cô nương… hay phải gọi là Bạch Ngân Diện Tiên Tử đây? Cô nhận thua đi! Mọi pháp đều có thể phá, duy chỉ có “nhanh” là không thể phá. Cô không thấy chúng ta cùng lực lượng, nhưng hắc ám thuật của cô đối với ta vô dụng hay sao?
Hương đang vất vả chống đỡ chuỗi đạn với tốc độ xoáy khủng bố kia cũng không thèm mở miệng. Khuôn mặt đeo mặt nạ cũng lạnh lùng vô cảm trước những lời khuyên nhủ của Trần Đông. Chỉ là mọi người đều nhận thấy mỗi lần trống đỡ một viên đạn là nàng lại suy nhược một phần.
Vừa lúc này:
“Đinh…”
Một tiếng va chạm chát chúa vang lên như tiếng théo va chạm vào nhau. Khuôn mặt Trần Đông đang cười đắc ý liền tái nhợt, sống lưng lạnh toát. Nếu không có pháp bảo phòng thủ của sư môn tặng cho thì chuyến này hắn hẳn đã nằm dưới một kích kinh thiên của cô nàng sát thủ kia rồi. Tuy nhiên sau một chút hắn cũng đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh quát lớn:
- Tốt ột thủ đoạn!
Nói xong hắn quay súng bỏ không bắn Hương đang vất vả chống đỡ trước mắt mà chĩa nòng về phía sau nhả đạn. Mọi người trên khán đài đều kinh hô.
- Tên này bị tâm thần rồi. Mục tiêu trước mắt thì bỏ đi không bắn. Lại bắn lung tung phía sau làm gì?
Mọi người còn đang bị hành động của Trần Đông làm ngạc nhiên thì bất ngờ một nam đệ tử chỉ tay xuống võ đài hô:
- Nhìn kìa! Bạch Diện Tiên Tử có điều cổ quái a.
Mọi người nhìn theo bàn tay của nam đệ tử nọ thì thấy Hương nãy giờ đang vất vả chống đỡ dần dần “tan” ra. Chốc lát đã biến thành một đoàn khói đen.
- Trời… là phân thân thuật. Hóa ra nãy giờ chúng ta xem chỉ là một đám lực lượng của Bạch Diện Tiên Tử. Thảo nào dưới những viên phong đạn kia lại yếu như vậy.
Không biết đệ tử nào kinh hô, nhưng mọi người lúc này cũng đã hiểu tại sao Trần Đông lại tức tối quay súng ra phía sau mà nhả đạn như vậy. Trong hư có thật, trong thật có hư. Hóa ra Trần Đông cao tay khi bố trí linh thú tỏa ra phong tơ để phong tỏa không gian kết giới hòng tìm ra vị trí của Hương. Tuy nhiên cô nàng sát thủ này cũng không phải dễ chọc, nàng biết Trần Đông chỉ cần thấy động tĩnh liền nhả đạn khiến cho đối thủ tối tăm mặt mũi…cho tới khi kiệt sức mới thôi. Bởi vậy nàng mới thả ra một phân thân bằng hắc ám lực lượng, lại để cho phân thân đó ẩn nấp tiến vào phạm vi bao phủ của phong tơ để dụ dỗ, lôi kéo sự thu hút của Trần Đông. Trong khi đó nàng lại như một làn khói vô hình, tạo ra ảo giác đánh lừa đám phong tơ kia rồi tiếp cận Trần Đông… tặng miễn phí cho hắn một kích toàn lực, khiên Trần Đông lâp tức nội thương. Thế mới biết cao tay, tất có cao nhân trị.
Nếu Trần Đông hôm nay không có pháp bảo phòng thủ, hẳn trận đấu đã kết thúc. Giờ Trần Đông bị thương, mà Hương cũng tốn lực lượng để phân ra một phân thân, cho nên kết cục trận đấu tưởng trừng như trở lại vị trí ban đầu.
Ở ngoài võ đài, Bạch Y công chúa cười khúc khích như chuông reo, hưng phấn vỗ hai tay ngọc vào nhau, rồi nói:
- Đáng đời tên tự phụ. Ai bảo nhanh là không thể phá? Nếu ngươi không thấy mục tiêu thì đánh cái gì a? Nhanh cũng bị phá… hi hi… Hương của chúng ta quả là lợi hại nha.
Mọi người nghe vậy cũng mỉm cười. Trần Đông theo đuổi chính là tốc độ nhanh. Đối với hắn, ra đòn phải nhanh, nhanh tuyệt đối, nhanh tới nỗi đối thủ không kịp phản ứng. Bởi vậy những trận đấu trước mọi đệ tử cấp thấp đều chỉ thấy hắn đứng im, đối thủ của hắn đã “tự động” bay tới, đập lên võ đài rồi bị sử thua. Nào có biết rằng phong thuật của hắn nhanh đến mức đối thủ cũng ù ù cạc cạc không biết tại sao mình bị thua.
Phương châm “mọi pháp đều có thể phá, duy chỉ có nhanh là không thể” của hắn từ trước tới giờ đều vững như bàn thạch. Chỉ là hôm nay gặp Bạch Ngân Diện Tiên Tử, Trần Đông lần đầu tiên chợt hoài nghi lối đi của mình liệu có đúng đắn? Đúng là nhanh thì không thể phá, muốn phá thì phải nhanh hơn. Nhưng mà muốn nhanh cũng phải biết đối thủ ở đâu để mà đánh. Đây đằng này đối thú như u nữ quỷ hồn, nào có thấy bóng dáng… còn đánh đấm cái dắm a.