Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 126: Đột phá!
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trên khu đài cao phía nam, nơi các đệ tử đứng đã xuất hiệt rất nhiều màn hào quang dìu dịu hình quả trứng bao bọc lấy các đệ tử tu thuật. Nhiều đệ tử vừa đột phá cũng vội vàng hô “ngăn cách” để tạo vòng bảo vệ ình. Dù sao thì mới đột phá xong thì cũng cần thời gian để củng cố, nếu không thì vừa đột phá xong lại bị xỉu đi thì thật buồn cười.
Hơn ba vạn để tử cũng nhận ra tác dụng của cầm khúc Nhu Hương đang đánh vội vàng vận lực lượng "Mầm Thế Giới" mà chống lại. Tuy nhiên để đột phá được từ trong áp lực cầm khúc này quả thật khó khăn ngàn vạn lần. Chưa nói tới việc đủ lực lượng để đột phá hay không mà chỉ tính tới tâm tính có đủ kiên nghị để chống lại cầm khúc cũng đã là vẫn đề cần phải bàn cãi rồi. Chính vì thế trong số hơn ba vạn đệ tử cũng chỉ có gần năm trăm người đột phá tạo thành những đốm sáng lóe ở khắp khu vực phía nam đỉnh núi thi cầm âm.
Mỗi một cấp trong cầm khúc của nữ tử Trịnh Nhu Hương thường thường dừng lại ba mươi phút cho tới một tiếng. Có lẽ nàng muốn tạo cơ hội tuyệt đối cho người biết “nắm giữ cơ hội”. Lúc này cầm khúc của nàng đã tăng lên tới cấp bảy, khuôn mặt Lung Quang và Na Na, Lệ Thanh bỗng chốc đỏ bừng. Xem ra hai người đã tới cực hạn không thể chịu thêm được nữa, sắp sửa hôn mê. Văn Lục vội quát nhẹ:
- Ngồi xuống vận chuyển lực lượng "Mầm Thế Giới" chuẩn bị đột phá!
Hai người Lung Quang và Na Na lập tức nghe theo ngồi xuống tăng cường hấp thu thổ, hỏa lực lượng điên cuồng, tùy thời đột phá. Văn Lục cũng không nghĩ ngợi nhiều, lực lượng trong mầm thế giới của hắn tràn ra bao quanh mọi người. Vòng lực lượng này có phần giống kỹ năng Vụ Ẩn của hắn. Chỉ khác là nó có thể tùy theo sự khống chế của Văn Lục mà ngăn cách âm thanh do cầm khúc kia phát ra. Lúc này Văn Lục khống chế vòng lực lượng bao quanh ba người. Hắn điều chỉnh tần số ngăn cách sao cho phù hợp để cho cầm khúc lọt vào trong, tác dụng lên ba người theo mức độ thích hợp nhất. Còn việc có đột phá hay không còn phụ thuộc vào sự kiên cường trụ vững của bọn họ.
Điều làm Văn Lục ngạc nhiên là cô bé Lệ Thanh này mới chỉ có cấp bốn công pháp Shiva, nhưng có thể chịu tới mức độ này xem ra linh hồn của nàng thiên sinh cường mãnh, hơn hẳn rất nhiều người.
Ở trên dãy ghế dành cho các giám sát sử và các trưởng lão. Một vị giám sát sử già nua khi quan sát về phía tổ đội Văn Lục, bất chợt hai mắt sáng lên, nhịn không được hô lớn:
- Hay… giỏi ột thủ đoạn…
Mọi người nghe vậy đều giật mình nhìn về hướng vị giám sát sử kia đang nhìn. Lúc đầu mọi người còn cảm thấy kỳ quái không hiểu vị giám sát sử kia khen gì. Bất quá sau một hồi, tất cả cũng phải há hốc mồm, bội phục. Một vị nhịn không được than thở:
- Quả là giỏi… không ngờ trong không khí tràn ngập áp lực như vậy mà hắn vẫn nghĩ ra phương pháp làm tăng sức mạnh cho đồng đội. Thật là một đội trưởng tốt.
Mấy vị bên cạnh liền gật gù tán đồng. Cái mà họ khen không phải là tinh thần đồng đội của Văn Lục mà chính là hành động tạo ra cái “màng” ngăn cho ba người Na Na đó. Lấy ví dụ thế này, cầm khúc của nữ tử xinh đẹp Trịnh Nhu Hương như nước sông Đà cuồn cuộn, dồn dập, mạnh mẽ ập lên tinh thần mọi đệ tử. Mà Văn Lục làm chính là tạo ra một cái màng ngăn cách, cũng giống như một cái “đập”. Cái đập này chính là điều tiết lượng “nước”, cũng chính là áp lực của cầm khúc lên ba người Lung Quang. Cái màng ngăn cách sẽ điều tiết sao cho áp lực tác dụng lên ba người là thích hợp nhất để tạo cho họ có điều kiện tốt tối đa, lúc muốn áp lực cao sẽ có áp lực cao, lúc muốn thấp xuống chút đương nhiên màng bảo vệ sẽ giảm xuống phù hợp… dẫn tới dễ dàng đột phá.
Thực ra nguyên lý thì đơn giản vậy… bất quá hầu hết mọi người đều không nghĩ ra. Có thể trong tình huống bất chợt này mà nhanh chóng tạo ra cách sử dụng cầm khúc tốt như vậy thì phải nói rằng phản ứng “tận dụng, nắm bắt cơ hội” của Văn Lục là cực kỳ cường đại.
“Uỳnh…”
Quang hoa bùng nổ trên đầu tổ đội số mười hai. Người đột phá đầu tiên không ngờ là Lung Quang. Dưới áp lực được qua điều tiết của lớp màng lực lượng "Mầm Thế Giới" của Văn Lục bảo vệ, Lung Quang lúc trước đã là hỏa thuật tầng sáu viên mãn, giờ liền đột phá lên cấp bảy sơ cấp hỏa thuật.
Hai mươi phút sau Na Na cũng đột phá lên cấp bảy trung cấp mộc thuật. Nàng cũng không thể ngờ được cứ tưởng chuyến này đứng ngoài đại trận bảo vệ thế nào cũng ngất xỉu. Thật bất ngờ khi trong áp lực mà nhiều người không muốn đối mặt này lại có chỗ tốt như vậy, giờ thì có đuổi nàng cũng chẳng chịu rời đi.
Đã quá ba mươi phút, Lệ Thanh lúc này vẫn ngồi xếp bằng im thin thít. Mặc dù vậy Văn Lục vẫn phát hiện ra lực lượng của nàng đang cực kỳ lớn mạnh, xem chừng việc tiến cấp là nắm chắc trong tầm tay.
Lúc này cầm khúc của Trịnh Nhu Hương giám sát sử đã tăng lên cấp bảy trung cấp. Hương sát thủ và Vân Trọng cũng bắt đầu đỏ bừng mặt. Áp lực dồn lên hai người khiến cả hai nhăn nhó, đứng không vững. Tuy nhiên Văn Lục đều thấy trong mắt hai người đầy cuồng nhiệt, hưng phấn nhìn mình. Văn Lục cười cười nói:
- Bình tĩnh nha… nóng vội chỉ hỏng việc…
Hai người nghe vậy đều hít một hơi bình tâm lại, rồi cả hai ngồi xuống xếp bằng dưới mặt đất. Văn Lục cũng không nói nhiều tay phải vung lên. Một luồng lực lượng hùng hậu lấy từ ngũ hành vòng tương sinh ào ào tiến ra bao lấy Vân Trọng và Hương. Hai người bọn họ ngồi trong vòng lực lượng khuôn mặt đổ từng hột mồ hôi, xem chừng chống cực cực kỳ vất vả. Bất quá việc gì cũng có nhân quả của nó. Nếu không chịu nổi mà buông tha thì dù chỉ ngừng lại một lần thôi cũng không thể nào có cơ hội đột phá nữa cho nên cả hai đều cố gắng.
Văn Lục quan sát cả đội đang ngồi trong vòng lực lượng thì mỉm cười thỏa mãn. Sau chuyến này nếu mọi người đều đột phá thì sức mạnh của tổ đội sẽ lại tăng một tầng mới. Lúc đó tranh đoạt giải ở Việt Thuật Đại Hội lại càng thêm phần chắc chắn.
Bỗng nhiên Văn Lục nhìn sang bên phía bên phải liền bắt gặp cô gái “cái bang” tầm tuổi mười bảy mười tám đang thống khổ chống đỡ áp lực do cầm khúc Nhu Hương mang tới. Văn Lục cũng ngạc nhiên khi thấy nàng còn kiên cường trụ vững tới lúc này. Xem ra lực lượng linh hồn của nàng không nhỏ. Văn Lục cũng không suy nghĩ nhiều liền vung tay lên, lực lượng ngũ hành tuôn ra bao bọc quanh nàng. Cô bé “cái bang” thấy một lớp màng mỏng bao quanh người thì khá sửng sốt. Tiếp đó nhìn sang thấy toàn bộ đội ngũ của Văn Lục đều ngồi xếp bằng đột phá thì nhìn Văn Lục với ánh mắt cảm kích rồi cũng ngồi ngay ngắn thúc đẩy lực lượng "Mầm Thế Giới" chuẩn bị tấn cấp.
Việc tạo thêm một lớp màng bảo vệ cũng chỉ tiện tay mà thôi. Mặc dù tốn khá nhiều lực lượng nhưng đối với Văn Lục có vòng tuần hoàn tương sinh ngũ hành mà nói không đầy lúc sau lại hồi phục lại như cũ. Hơn nữa nhìn cô bé cái bang nhắm mắt ngồi đó, Văn Lục gật đầu tán thưởng. Văn Lục dám chắc nàng chỉ là một tán tu mà thôi. Dù sao đóng giả ăn mày thì ở đâu cũng có, bất quá không có cô gái danh môn, vọng tộc nào lại có thể bôi đủ thứ mùi khó chịu lên người như vậy. Nàng có thể tự mình đi tới bước này thì những thứ nàng phải vượt qua có lẽ gấp nhiều lần so với những đệ tử được gia tộc hay môn phái dạy dỗ.
Sau một tiếng Vân Trọng và Hương đều đột phá khiến Văn Lục mở cờ trong bụng. Thật sự không hổ mang danh thiên tài. Mọi người trong đội đều là những tinh anh nhanh nhạy đầu óc. Cơ hội tới liền nẵm giữ thật chặt, cho nên việc đột phá với họ bất quá chỉ là một thoáng thống khổ mà thôi. Chẳng khác gì ném một cái báng to rớt chúng đầu. Nhiều người bị “bánh rớt” liền bị hôn mê, chỉ riêng nhóm người Văn Lục là nhất nhất dù có hôn mê cũng phải gặm xong cái bánh đã…
Qua thời gian dài như vậy, cầm khúc của Trịnh Nhu Hương cũng bắt đầu biến đổi. Lần này là dồn dập, liên hồi khiến cho người nghe có cảm giác trái tim sắp nảy ra khỏi lồng ngực. Cầm khúc cũng đã đạt tới cấp bảy đỉnh phong. Rất nhiều thì sinh đã không thể nào trụ vững được nữa đều hoặc là hôn mê bất tỉnh, hoặc là lắc lư theo nhạc, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.
Văn Lục cũng không đứng nữa mà ngồi xuống, hắn đang cực kỳ hi vọng trong số những người đang thi cầm âm kia tốt nhất là có một tên tuyệt thế thiên tài có thể chống đỡ cầm khúc của Trịnh Nhu Hương càng lâu càng tốt. Nhất là nàng cầm lên trên cấp tám lại càng hay.
Số thí sinh trong sân “thất thủ” tăng lên nhanh chóng. Không đầy mười lăm phút sau khi nữ tử áo xanh tăng cấp của cầm khúc… trụ vững lúc này cũng chỉ còn hơn một trăm người. Mọi thí sinh đều cắn răng kiên cường, chỉ cần trụ vững một chút nữa là đã lọt vào vòng trong. Văn Lục nhìn về vị trí Kiệt Hào ngồi thì thấy hắn tóc tai bù xù, khuôn mặt đỏ bừng. Bất quá hắn vẫn điên cuồng múa những ngón tay trên dây cầm.
Bỗng nhiên ánh sáng chói lòa, chiếu thẳng lên lên trên không trung tại một trăm vị trí dải dác khắp khu thi đấu phía bắc như những cột ánh sáng chọc trời. Những đệ tử có trận pháp bảo vệ còn trụ vững trên khán đài phía nam đều hò hét inh ỏi. truyện copy từ
- A… chị gái ta thắng rồi… a…a
- Hay… đã vượt qua rồi… hắn quả là xuất sắc… haha…
- Thấy không? Đó là em trai ta đó. Hắn chính là thiên tài trong lĩnh vực âm nhạc… haha… chuyến này cha mẹ ta chắc chắn sẽ vui mừng lắm đây. Vào được top một trăm cơ đấy…haha…
…
Tiếng la hét, tiếng thảo luận vang lên khắp nơi. Ở trên vị trí của các vị giám sát sử và trưởng lão, mọi người cũng hài lòng gật đầu. Xem ra năm nay giám sát sử Nhu Hương phải tấu tới cầm khúc cấp bảy mơi phân rõ một trăm người… chất lượng năm nay quả là tốt hơn mọi năm rồi.
Bất chợt có một vị trưởng lão khẽ kinh hô:
- Ý! Sao vẫn chưa dừng lại kìa?
Mấy vị giám sát sử ngồi hàng trên nói vọng xuống:
- Năm nay sẽ tấu cho tới khi chỉ còn một người. Như vậy nếu trong vòng hai mà có trường hợp khó phân thắng bại thì dựa vào vòng một ai trụ lâu hơn sẽ được chọn.
Mọi người nghe vậy đều “ồ” lên hiểu ra. Tất cả lại chăm chú nhìn xuống dưới.
Văn Lục đang thất vọng vì đã tuyển ra một trăm thí sinh lọt vào vòng trong. Không ngờ cầm khúc vẫn không dứt, mà còn có xu hướng tăng lên. Văn Lục mừng như điên vội vàng khoanh chân ngồi xuống tĩnh tâm vận chuyển lực lượng.