Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 125: Sơ Khảo Cầm Âm (2)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Văn Lục và mọi người đứng bên ngoài nhìn chăm chú vào sân. Văn Lục linh thức tỏa ra khoảng rộng lập tức thống kê được có bảy ngàn chín trăm thí sinh dự thi hạng mục cầm âm. Mỗi một thí sinh chiếm lĩnh năm mét vuông, theo thứ tự mà ngồi trên khoảng phía bắc đỉnh núi cực tây trong tam cấp đồ án Văn Lang này.
Dự thi ở Việt Thuật Đại Hội hầu hết đều là tự giác. Từ khâu báo danh cho tới dự thi tất cả đều được thí sinh tự động làm. Cũng như trước lúc vừa rồi, toàn bộ những thí sinh thi cầm âm phải bay sang đỉnh núi cực tây này trước. Tiếp đó mọi người đều đi qua tấm ngọc thạch to lớn đứng sừng sững ở ngay gần trung tâm. Mỗi một thí sinh khi đi qua đều phải đưa tay chạm vào tấm ngọc thạch hình hộp chữ nhật kích thước cao hai mét, rộng một mét này. Từ những tín hiệu tinh thần mà thí sinh truyền vào, tấm ngọc thạch có nhiệm vụ ghi danh những thí sinh có mặt, và đưa ra số vị trí ngồi của thí sinh đó. Việc này cũng giống như ban giám khảo dưới nhân gian điểm danh thí sinh mà thôi, chẳng qua đối với tu thuật Đại Việt mà nói những công việc này để cho “pháp bảo” làm là được rồi.
Lúc này, khi mọi người đã định vị, chuẩn bị chờ đợi cuộc thi diễn ra, Văn Lục và tổ đội số mười hai cũng chăm chú nhìn về vị trí của Kiệt Hào. Hắn ngồi ở vị trí số 1076, ở góc phía tây của đỉnh núi, cách xa nơi tổ đội Văn Lục đang đứng tới năm sáu ngàn mét. Thấy bộ dạng si ngốc của hắn nhìn nữ tử mặc áo xanh ngồi trên ngọc đài giữa trung tâm đỉnh núi, Na Na bĩu môi nói:
- Hừ… đồ háo sắc, chúng ta tới đây mà hắn cũng không thèm liếc nhìn chúng ta một cái…chỉ chăm chăm nhìn vị “tỉ tỉ” kiều diễm kia. Hừ…
Nói đoạn Na Na quay sang phía Văn Lục nói:
- Văn Lục đại ca… hay là vào phía mọi người đang đứng phía nam đi. Đứng ở đây không ổn lắm.
Văn Lục thấy Na Na và Hương năm lần bảy lượt muốn đi về phía kia thì ngạc nhiên hỏi:
- Đứng đây có vấn đề gì sao? Ta cũng chẳng thấy ai cấm mà?
- Nhưng đứng đây…
Na Na chưa nói xong thì một bóng ảnh từ bên đỉnh núi trung tâm bay lại phía tổ đội Văn Lục đang đứng. Mọi người quay lại nhìn thì phát hiện ra là một… cô gái. Chỉ là mọi người đều nhìn ra cô gái này mặc một bộ đồ mang phong cách hiện đại. Bất quá thật không giám khen chút nào bởi vì bộ đồ này tả tơi tới mức thảm thương. Không những thế khắp người, quần áo đều lấm lem, đầu tóc thì bù xù, mặt mày nhọ nhĩnh. Hơn thế nữa mọi người còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hôi thối mà người ta hay bắt gặp khi đi qua bãi rác. Hương trực tiếp hếch khuôn mặt lên khinh bỉ nói:
- Lôi đâu ra một tên “cái bang” vậy? Biến ra chỗ khác đi, bốc mùi ghê quá…
Cô gái cũng không để ý tới lời nói của Hương sát thủ mà đi tới vị trí cách tay phải của nhóm người Văn Lục một quãng khoảng mười lăm mét rồi trực tiếp ngồi xuống đất nhìn về phía thí sinh dự thi cầm âm.
Hương thấy tên “cái bang” này đến nhíu mày cũng không thèm nhíu một cái, thì cho rằng đối phương khinh bỉ mình liền hết sức tức giận chuẩn bị động thủ dạy cho đối phương một trận.
“Hừ…”
Văn Lục thấy biểu hiện của cô nàng sốc nổi như vậy thì “hừ” nhẹ khiến Hương lập tức an tĩnh trở lại. Cho tới giờ Văn Lục vẫn không hiểu nối một tính cách, suy luận sâu xa sắc sảo, và một tính cách nông nổi, bồng bột làm sao lại có thể tồn tại trên một con người được. Quả thật nhân tính quá đa dạng a. Chỉ là cái ‘bốc đồng” của cô nàng này nếu không kìm chế, ắt hẳn sẽ có một ngày gây họa mà thôi.
- Làm người đừng nên coi thường người khác như vậy. Đây cũng không phải đất tư của chúng ta, người ta thích ngồi đâu là quyền của họ. Em tốt nhất nên thu liễm một chút cho ta…
Văn Lục vẫn nhìn về phía trung tâm, nhẹ giọng nói. Hương nghe vậy chỉ lạnh lùng hếch chiếc cằm nhỏ xinh lên, bất quá cũng không giám phản đối lời nào. Từ lúc đi với tổ đội Văn Lục tới giờ nàng hai lần phạm phải sai lầm khiến cho toàn đội rơi vào tình thế bất lợi, thậm chí còn đứng bên bờ vực sinh tử. Cho nên lời Văn Lục mặc dù khó nghe nhưng với trí thông minh của nàng hẳn là biết phải trái.
Cô gái “cái bang” ngồi các nhóm người Văn Lục không xa, có lẽ nghe thấy lời Văn Lục nên ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhìn Văn Lục rồi lại tiếp tục quay ra nhìn về phía thi đấu cầm âm.
Ở trung tâm đỉnh núi, trên ngọc đài, nữ tử sau khi ngồi xếp bằng, đặt cây đàn ngay ngắn trên hai đùi mình liền mìm cười như hoa nở mùa xuân nhìn về phía bảy ngàn chín trăm thí sinh dự thi… không gian đỉnh núi cực tây bỗng chốc như bừng sáng. Tất cả các thí sinh ngồi bên dưới cả nam lẫn nữ đều nhịn không được tròn mắt nhìn chăm chăm nữ tử mặc bộ áo dài màu xanh lam kia như chúng sinh nhìn tiên nữ.
Nữ tử đưa tay vuốt nhẹ trên những dây đàn nói:
- Ừm… giới thiệu một chút, ta tên là Trịnh Nhu Hương, là một trong hơn một trăm vị giám sát sử tới từ Văn Lang Thiên. Hôm nay vòng sơ khảo này ta phụ trách…
Nói đoạn rời mắt khỏi dây đàn ngẩng lên nhìn xuống phía các thí sinh đang ngồi:
- Hẳn mọi người đã biết hạng mục Cầm Âm thường thường diễn ra nhanh hơn các hạng mục khác là bởi vì vòng sơ khảo này. Lại nói tới hai chữ “cầm âm” mặc dù năm nào cũng nói tuy nhiên ta cũng nên giải thích một chút để những người trẻ tuổi được biết.
Nói thi hạng mục cầm âm thực tế là thi “âm nhạc”. Âm nhạc của tu thuật giả khác xa so với âm nhạc nhân gian. Và người thi buộc phải là người thông thạo âm luật cũng như cách sử dụng các nhạc cụ. Đỉnh cao của “nhạc sư” chính là bất cứ vật gì cũng có thể tạo ra âm thanh tuyệt diệu mà người khác không tưởng tượng được. nguồn
Nghe nữ tử áo lam nói tới đỉnh cao của nhạc sư, tất cả những thí sinh đam mê “âm, nhạc” bên dưới đều kích động, hận không thể ngồi tấu ngay một khúc nhạc, bộc phát cho hết tâm tình hưng phấn của mình. Giọng nữ tử áo lam vẫn đều đều vang lên:
- Tại sao lại đặt tên hạng mục là “cầm âm” ư? Đơn giản vì chính là vòng sơ khảo, bắt buộc mọi người đều phải dùng “cầm” để thi. Lại nói tới “cầm” đương nhiên đây không phải là… chim chóc hay gia cầm. Mà chính là chiếc đàn có từ thời Văn Lang này… Tam Thập Lục Cầm.
Vừa nói ánh mắt nữ tử lại trìu mến nhìn cây cầm dưới lòng như nhìn bóng hình trong tim. Nhìn thái độ si mê của nàng đối với đàn, mọi người đều cảm thấy mơ hồ, si mê theo…
Văn Lục quay ngang quay ngửa gõ gõ vào đầu đám người Na Na, Lệ Thanh.
- Tỉnh… tỉnh… tỉnh mau…
Na Na, Vân Trọng, Hương sát thủ thầm đổ mồ hôi… Lệ Thanh trực tiếp giơ hai tay che chiếc miệng nhỏ xinh kinh hô:
- Quả là lợi hại… mới có mấy từ ngữ vậy đã mê hoặc được lòng người…
Văn Lục nghe vậy cũng âm thầm gật đầu. Không biết nàng có tu luyện hồn thuật hay không, nhưng lợi dụng âm thanh mà gây nên tình trạng này quả thật bất ngờ. Cũng may nàng cũng chỉ tạo ra âm thanh mê hoặc tầng tám trở xuống. Nếu không Văn Lục cũng không chắc có thể thoát nổi thủ đoạn của nàng.
Lúc này ở phía nam cũng bắt đầu ồn ào… mọi người đều nhìn về phía nữ tử mặc áo xanh lam trên đài ngọc giữa đỉnh núi với ánh mắt có phần sợ hãi. Hầu hết các đệ tử ở đây cao nhất cũng chỉ cấp bảy đỉnh phong, hoàn toàn không có ai thoát khỏi “mê giọng” của nàng ngoại trừ tên biến thái có linh hồn mạnh mẽ cấp tám là Văn Lục kia. Ở vị trí các vị giám sát sử và các trưởng lão đều lộ ra ánh mắt tán thưởng nhìn nữ tử. Chỉ có một số trưởng lão thực lực kém bị mê hoặc giờ tỉnh lại liền đỏ mặt cúi xuống không giám nhìn nữ tử nữa.
Giọng nữ tử mặc áo lam lại vang lên:
- Thi cầm âm là phải biết chơi cầm… vòng sơ khảo bắt đầu… Dùng cầm khúc của mình để chống lại cầm khúc do ta thi triển. Một trăm người trụ lại cuối cùng sẽ được lọt vào vòng trong…
Nữ tử vừa dứt lời, lập tức các thí sinh cả nam lẫn nữ đều khẩn trương đặt hai tay lên dây cầm. Nữ tử mỉm cười nhìn các thí sinh rồi, vươn đôi tay ngọc trắng mịn nhẹ nhàng đặt lên dây đàn. Lập tức một âm thanh du dương vang lên… thật khó có thể tưởng tượng được dùng đàn lại có thể tấu nên một âm anh du dương mê hoặc lòng người như vậy.
Các thí sinh sau phút ngẩn ra cũng lập tức tấu cầm. Có người thuận theo cầm khúc của Trịnh Nhu Hương mà tấu, có người lại tấu theo âm điệu ngược lại… sôi nổi, trầm trầm, hay cao vút… Đủ các loại nhạc vang lên trên khoảnh nửa đỉnh núi phía bắc.
Trên dãy bàn ghế hàng đầu, cụ Ức Trai vuốt chòm râu gật gù nói:
- Không tệ… năm nay các thí sinh quả thật là không tệ chút nào. Mới vào Nhu Hương đã tấu cầm khúc cấp bốn mà các thí sinh vẫn tỏ ra bình tĩnh ứng phó, quả thật là tốt hơn mấy kỳ trước rồi…
Giám sát sử già nua ngồi bên cạnh cũng mỉm cười nói:
- Năm nay độ tuổi nới rộng… các thí sinh lớn gần sáu mươi đều có thực lực bất phàm đương nhiên là ứng phó trôi chảy. Còn các thí sinh ít tuổi lại bởi sức ép của các đàn anh đàn chị cho nên cũng bộc phá sức mạnh tuyệt đối đương nhiên là chất lượng cao hơn so với các kỳ trước.
Các vị giám sát sử và các trưởng lão cũng gật gù đồng ý. Chỉ riêng đám đệ tử đứng phía sau quan khán nghe thấy cụm từ “cầm khúc cấp bốn” thì người hiểu người không, bèn hưng phấn thảo luận sôi nổi. Tuy nhiên không lâu sau khắp nơi ở khu đệ tử bắt đầu xuất hiện tình trạng kỳ quái. Có vài đệ tử bắt đầu mơ mơ màng màng lắc lư theo khúc nhạc, dù người bên có lay có vỗ thế nào cũng không tỉnh. Dần dần tình trạng nay lan ra nhiều các đệ tử khác. Một đệ tử thấy người bên cạnh lần lượt hoặc tỏ ra những động tác kỳ quái, hoặc lắc lư theo cầm khúc, thậm chí có người còn phun máu tươi rồi trực tiếp hôn mê vì cố chống lại sự vận chuyển lực lượng lạ trong người, thì hắn hét lên:
- Mau nói “ngăn cách” ... đại trận phòng hộ sẽ mở ra, nếu không sẽ bị cầm khúc mê hoặc…
Mọi người còn tỉnh nghe vậy đều hoảng hốt, hét lên:
- Ngăn cách…
- Ngăn..
Những người kêu lên hai tiếng "ngăn cách" lập tức quanh thân hiện lên hào quang dìu dịu ngăn cách tiếng cầm khúc của nữ tử áo xanh lam giữa đỉnh núi. Thì ra đây chính là nguyên do mà mọi người tụ tập ở phía nam đỉnh núi này. Bởi vì tại đây có tồn tại một đại trận phòng bị trước. Ở phía trên đầu dãy ghế Ức Trai tiền bối lắc đầu, cười khổ:
- Đúng là vô tri a… cơ hội đột phá tốt như vậy mà không tận dụng…Nhu Hương mới cầm tới cấp sáu đã không chịu nổi rồi, đám này chắc là đi theo đệ tử tinh anh để quan khán đây mà.
Văn Lục đứng ở ngoài dìa đỉnh núi cũng đã phát hiện ra điều bất thường. Mới đầu âm nhạc từ cây cầm nữ tử tên Nhu Hương kia đánh ra thật động lòng người… nhưng dần dần Văn Lục phát hiện ra trong nhạc điệu vang vọng khắp chốn này có điều cổ quái. Nhìn về phía khu đệ tử tu thuật tập trung thì Văn Lục nhận ra có nhiều đệ tử làm ra các động tác lắc lư theo nhạc. Xem chừng không kiểm xoát được bản thân rồi. Nhiều đệ tử khác lại trực tiếp hôn mê nằm trên đất.
Nhưng ở góc phía đông của khu đệ tử đứng này lại có một hiện tượng làm mắt Văn Lục sáng lên. Hắn phát hiện ra linh khí tạo thành quang hoa đang tụ tập trên đầu vài đệ tử. Nói đúng ra là những đệ tử này không ngờ dưới áp lực của cầm khúc liền trực tiếp đột phá…
“Hay…”
Văn Lục nhịn không được quay về phía nữ tử tán dương. Không ngờ cầm khúc cũng được chia thành cấp bậc. Mà khúc nhạc nữ tử đang tấu lại là khúc nhạc thú đẩy, nâng cao vận chuyển lực lượng trong người tu thuật giả ở đây. Nếu không chống lại được thì hoặc là bị mê hoặc, hoặc là bị hôn mê. Chỉ những người có tâm trí kiên định, mới có khả năng đột phá cực hạn mà tiến cấp.
Ở dưới sân đấu, đã có rất nhiều thí sinh không tấu ra được cầm khúc nào chống lại cầm khúc của Nhu Hương, cũng rơi vào tình trạng bị mê hoặc. Hiện tại cầm khúc của Nhu Hương đã nhảy lên cấp sáu đỉnh phong, có xu hướng nâng cao tiếp lên cấp bảy. Mà số thí sinh còn ngồi trên sân cũng chỉ còn lại chừng hơn một ngàn người…