Sau khi Đường Đường dựa theo đường cũ trở về, trên lưng bị trúng tên của nàng ngấm nước đau đến nàng nhe răng nhếch mép.
Thật vất vả đi vào giữa bí đạo, nàng nghĩ Chu Triêu hẳn là có biện pháp rời
khỏi kinh thành, vì vậy cũng không có chờ hắn, liền cấp tốc giữa bí đạo
đi ra ngoài.
May
mắn lúc trước Chu Triêu mang theo cây đuốc cắm trên vách tường, làm cho
nàng không cần phải tốn sức đi đến. Miệng vết thương trên lưng đau nhức
có chút tê tê, nàng cũng không biết mình chảy bao nhiêu máu, chỉ cảm
thấy bản thân cả người lạnh run, giống như đang trong mùa đông.
Bước chân càng ngày càng chậm chạp, nàng cảm thấy được mắt trở nên hoa, đầu
càng ngày càng nặng, chân lại càng ngày càng nhẹ, bên trong bí đạo yên
tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tập tễnh.
Đột nhiên, trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt yêu thương của Chung Đức Long, hắn nói với nàng: “Bảo bối, phải cố lên, ba ba mụ mụ ở trên trời nhìn ngươi này, Đường Đường của ta giỏi nhất.”
“Ba ba, Đường Đường rất nhớ người.” Cảm giác lẻ loi vô cùng vây quanh nàng, nàng cũng không biết mình hiện
tại rốt cuộc là đang làm gì, tất cả thế giới này vốn không có nửa điểm
quan hệ với nàng, thế nhưng hiện tại nàng lại bị cuốn vào trong đó, muốn bứt ra, sợ là không có khả năng.
Cuối cùng, nàng không thể giữ vững nữa, dưới chân mềm nhũng, trước mắt tối
sầm, ngã thật mạnh trên mặt đất, trước khi nàng nhắm mắt, nàng thật sự
thấy được Chung Đức Long đi đến trước mặt nàng, một tay ôm lấy nàng vào
ngực.
“Ba ba . . . . .” Khóe miệng của nàng hiện ra một nụ cười hạnh phúc, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.
“Hoàng muội, Giai Vinh, Giai Vinh. . . . .” Kỳ thực, khuôn mặt Chung Đức Long Đường Đường vừa mới nhìn thấy cũng
không phải ảo giác, chẳng qua, nàng không phải thấy Chung Đức Long, mà
là khuôn mặt giống Chung Đức Long – Thái tử Vũ Văn Vô Ki.
Cả
đêm hắn đều ở lối vào chờ Đường Đường, bởi vì trước đó đã nghĩ sợ Đường
Đường phát sinh bất trắc không thể đi cứu nàng, cho nên ngay tại cửa vào dùng một tảng đá lớn đem cửa lớn giữ lại, không cho cửa đá khép lại.
Mắt thấy ngày đã sắp sáng, vẫn không thấy Đường Đường xuất hiện, Vũ Văn
Vô Ki trong lòng bắt đầu lo lắng, dưới tình thế cấp bách, hắn dẫn người
vào bí đạo, định lẻn vào hoàng cung cứu Đường Đường ra.
Đương lúc nhìn thấy Đường Đường bên trong bí đạo sắp té xỉu, trong lòng kinh
hãi, ôm lấy nàng, nàng hiện tại đã muốn mê man. Tiễn lông vũ trên lưng
nàng đã bị máu của nàng nhiễm hổng, miệng vết thương nhìn thấy mà đau
lòng.
Đem
nàng từ trong bí đạo cứu ra, hắn lập tức để Trương Thanh Viễn xem xét
thương tích cho nàng. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm đến tính mạng, tâm hắn mới thoáng buông xuống, ánh mắt dừng trên cây súng mà Đường
Đường dù hôn mê vẫn gắt gao ôm chặt, hắn nhìn về phía Trương Thanh Viễn
có chút tò mò: “Vật này, chính là vũ khí bí mật của nàng?”
“Đúng vậy.” Trương Thanh Viễn gật đầu đáp.
“Vật ấy có gì huyền cơ?” Vũ Văn Vô Ki trong mắt tìm tòi nghiên cứu hỏi.
“Nên chờ sau khi Công chúa điện hạ tỉnh dậy điện hạ tự mình hỏi nàng đi.” Trương Thanh Viễn đối với cách sử dụng súng cũng không định báo, hắn
cẩn thận lấy khẩu súng từ trong tay Đường Đường ra, sau đó bó đạn cũng
lấy ra, lại dùng vải bố sạch lau khô nước phía trên, đặt cạnh gối Đường
Đường.
Hắn biết, chỉ cần không có đạn, bất luận kẻ nào cầm nó cũng chỉ là một đống sắt vụng.
Kế
tiếp, dưới sự trợ giúp của Mạc Ngôn, Trương Thanh Viễn thay Đường Đường
lấy mũi tên ra, đáng mừng chính là, trên mũi tên kia không có độc, hơn
nữa bị thương cũng không quá sâu, chẳng qua mất quá nhiều máu, khiến cho nàng bất tỉnh.
Trương Thanh Viễn trong lòng luôn có một nghi vấn, dựa vào thân thủ của Đường
Đường, không ai có thể đả thương nàng a, súng trên tay cũng không phải
cầm không, nhưng nhìn bộ dạng nàng trở về, rõ ràng là trốn thoát quay
lại. nàng ở trong hoàng cung rốt cuộc gặp đối thủ lợi hại cỡ nào, mới có thể làm cho nàng bị thương như vậy chứ?
Thời điểm mặt trời lên cao, toàn bộ quán trọ Thái tử ngủ lại mới an tĩnh lại.
Bên
trong một viện tử hẻo lánh phía sau hành quán, Mộ Dung Hạo Minh đã bị
nhốt vài ngày. Trong mấy ngày nay, nét mặt hắn trước sau bình tĩnh như
nhau, không hề có nửa điểm tâm tình như là đang chờ đợi một cái gì vậy.
Bởi
vị Đường Đường bị thương, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người
nàng, đối với Mộ Dung Hạo Minh bên này, tự nhiên có chút xem nhẹ.
Khi
trời tờ mờ sáng, vài thân ảnh quỷ dị đột nhiên chui vào viện tử nơi Mộ
Dung Hạo Minh ở, lúc này Mộ Dung Hạo Minh đã tỉnh lại, đối với sự xuất
hiện của mấy người bịt mặt kia, hắn không hề có chút sợ hãi.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.” Nam tử dẫn đầu đám người bịt mặt quỳ một gối xuống, hướng Mộ Dung Hạo
Minh nói. Mấy người còn lại cũng lần lượt quỳ xuống, có lẽ là sợ tiếng
động quá lớn gây chú ý đến thủ vệ bên ngoài, bọn họ cũng không lên
tiếng.
Mộ Dung Hạo Minh khoát tay, ra hiệu cho bọn họ bình thân.
“Khởi bẩm Vương gia, thời điểm khi Vương gia ở trong sơn trại, bởi vì thuộc
hạ phải đối phó với ám vệ bên người Thái hậu, không thể xuất hiện cứu
giá, xin Vương gia thứ tội.” Hắc y nhân dẫn đầu sau khi đứng dậy liền bắt đầu tạ tội.
“Không sao, lúc đó bổn vương đã liệu đến. Hiện tại, các ngươi dựa vào dẫn dắt
của hương thơm trên người bổn vương tìm được bổn vương, xem ra, những ám vệ kia đã được các ngươi giải quyết.” Xuất hiện trên mặt Mộ Dung Hạo Minh lúc này chính là một bộ biểu cảm hết thảy đều hiểu rõ trong lòng.
Thực ra, lúc trước khi Đường Đường cho người bắt hắn đi, hắn cũng không có
bị mê dược say đổ, từ nhỏ hắn thể nhược luôn cùng dược vật làm bạn, gần
như đã luyện được thân thể bách độc bất xâm. Sở dĩ để Mạc Ngôn mang hắn
đi, là bởi vì trong lòng hắn có một kế hoạch.
Từ
lần hắn hồi cung nhìn thấy nét mặt đầu tiên của Đường Đường, trực giác
nói cho hắn biết, nàng cùng Thái hậu trước kia không giống nhau. Chính
xác mà nói, các nàng dường như là không phải cùng một người. Hắn không
biết rốt cuộc trong đó ẩn giấu âm mưu gì, cho nên quyết định phải tương
kế tựu kế điều tra rõ ràng chuyện này không cho ai biết.
Vì
vậy, buổi tối ngày đó liền trình diễn kế điệu hổ ly sơn. Ngoài mặt nhìn
thấy, là Đường Đường đem ám vệ rút đi để Mạc Ngôn bắt Mộ Dung Hạo Minh
đặt ra điều kiện, nhưng trên thực tế tất cả những việc này đều là an bài của Mộ Dung Hạo Minh. Nếu không, thân và ám vệ đương nhiên tất cả đều
lấy việc đảm bảo an toàn tính mạng cho chủ nhân là chính, trong lòng bọn họ đều có câu giặc cùng đường chớ nên truy đuổi, tuyệt đối không có khả năng vì truy đuổi một tên thích khách mà huy động toàn bộ lực lượng di
chuyển khiến cho chủ nhân bên này chạy không.
Đợi
sau khi hắn bị bắt, dù thuốc mê Mạc Ngôn cho hắn ăn chính là Nhuyễn cốt
tán, những dược vật đó với hắn mà nói kỳ thực đều không có tác dụng gì,
hắn có thể nghe rõ từng câu Đường Đường nói với hắn, cũng có thể nghe rõ nội dung bọn họ nói chuyện. Chỉ tiếc, càng về sau càng cảm thấy mơ hồ.
Căn
cứ vào thái độ Mạc Ngôn đối với Đường Đường, nàng hẳng là Vũ Văn Giai
Vinh mới đúng, thế nhưng, vì sao, nàng bây giờ cùng nàng trước kia lại
khác nhau như vậy chứ?
Hơn
nữa, khi hắn nhìn thấy khoảng khoắc máu chọi rọi trên khuôn mặt nàng khi giết những tên sơn tặc kia, trong phút chốc, hình ảnh của nàng chặt chẽ in trong đầu hắn.
Nàng cư nhiên có võ công, hơn nữa võ công còn cao cường như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật là không tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT