Chương 49
Edit Độc tem
Ra khỏi Kim Hoàng, Trình Việt Lâm không đáp lại bất kỳ lời mời nồng nhiệt nào của Tiền Phạn nữa, anh và Nguyễn Chỉ Âm lên xe về biệt thự ven sông Lam.
Có thể vì nghe Tiền Phạn kể về những chuyện vặt vãnh của anh nên tâm trạng của Nguyễn Chỉ Âm dườngnhư tốt hơn.
Trước khi rời khỏi club, cô còn mời Tiền Phạn hôm nào tới nhà chơi. Tiền Phạn nhận được lời mời bèn quay đầu nhìn Trình Việt Lâm nhướng mày đắc ý lập tức bị người đàn ông lạnh lùng trừng mắt lại.
Vừa vào nhà, Nguyễn Chỉ Âm đã vào nhà bếp lấy ra một ly sữa chua đồng thời tiện tay đưa sang Trình ViệtLâm một chai.
Nhìn thấy tủ lạnh trống không một nửa cô thầm nghĩ hôm nào có thời gian mời đám Tiền Phạn đến nhà ăn cơm làm tròn lễ nghĩa của một chủ nhà.
Với tính cách của Trình Việt Lâm bình thường nhất định đã đắc tội không ít người, từ khi kết hôn đến giờ chẳng thấy anh mời ai tới nhà ăn cơm.
Đám Tiền Phạn có thể chịu đựng được anh cũng không dễ dàng gì, cô cảm thấy mình phải làm cầu nối cho anh củng cố tình bạn.
Một tay Trình Việt Lâm nhận sữa chua, một tay đút túi, dáng vẻ nhàn nhã dựa vào cửa phòng bếp nhìn cô chớp mắt nói: " Vẫn còn giận à?''
Nguyễn Chỉ Âm ngơ ra một lát rồi lắc đầu.
Lúc nãy nghe Tiền Phạn kể xong chuyện anh đuổi theo tên trộm, chút ý nghĩ giận hờn trong lòng cũng đã tan biến.
Nhớ đến bữa sáng mà sáng sớm hôm nay Trình Việt Lâm mang đến để nhận sai và lấy lòng, cô cong môi cười nhìn người đàn ông nói: "Nghĩ kĩ lại thì em không cần thiết phải tức giận, nhưng em lại không nhịn được.''
Những điều mà anh làm, nói cho cùng cũng là vì sự khiêu khích của Tần Quyết ở bữa tiệc hôm trước khiến người ta thấy phiền.
Dòng trạng thái đó chỉ có nhóm Cố Lâm Lang nhìn thấy cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy có thể thấy Trình Việt Lâm vẫn còn có chừng mực.
Cho dù đã làm ra một số chuyện khó chịu chọc cô giận nhưng dường như anh cũng chưa hề vượt quá giới hạn.
Nếu là đối với người khác, cô bực dọc hết một ngày như vậy quả đúng là chuyện bé xé ra to nhưng đối với Trình Việt Lâm cô lại không giữ bình tĩnh được.
Nhìn thấy sự thoải mái trong lời nói của cô, Trình Việt Lâmbước lên trước xoa đầu cô: " Nguyễn Anh Anh, anh nói rồi em có thể giận dỗi với anh.''
Lời hứa với cô anh nào dám nuốt lời.
Cô có thể tùy hứng tứcgiận, dần dần có thể phá vỡ vách ngăn với anh, ở một mức độ nào đó Trình ViệtLâm cảm thấy rất vui mừng.
Nguyễn Chỉ Âm khẽ đảo mắt, bất ngờ nghĩ ra gì đó bèncười nói: "Vậy em muốn anh quỳ ván giặt đồ cũng được hả?''
Trình Việt Lâm hơi ngây người, một lát sau đó mới thản nhiên đáp lại: "Nếu mà em cực kỳ giận, ở nhà thì ok, em tự biết chừng mực là được.''
Bên ngoài, anh vẫn còn muốn vớt vác chút thể diện.
Nhưng Trình Việt Lâm thấy bản thân cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiếnNguyễn Chỉ Âm giận đến nỗi đó.
Vì thế cơ hội để anh được quỳ ván giặt đồ chắclà không có đâu.
Nguyễn Chỉ Âm cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, cô nói sangchuyện khác: " Hôm nay em gặp Uông Hâm ở Kim Hoàng, cậu ta nói sắp tới có buổi họp lớp, anh đi không?''
"Họp lớp?'' Trình Việt Lâm nhướng mày hỏi lại.
Nguyễn Chỉ Âm mới nhớ ra hồi cấp ba Trình Việt Lâm cũng chẳng chơi với ai trong lớp, quan hệ với bạn bè trong lớp cũng không mấy hòa hợp.
Đương nhiên ngoại trừ Tiền Phạn mỗi ngày đến tìm anh ra thì hầu như dường như anh cũng không có ý muốn hòa đồng với người nào nữa.
Thế nhưng người đàn ông lại nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu em muốn đi, vậy anh đi với em."
Nguyễn Chỉ Âm trả lời: " Ừm, vậy để em xem có thời gian không." Hai người nói chuyện xong, cô về phòng của mình.
Mặc dù vốn đã có ýđịnh chuyển phòng, nhưng vì hành vi vô liêm sỉ của Trình Việt Lâm sáng nay Nguyễn Chỉ Âm lại tức giận chuyển về lại phòng ngủ phụ.
Dự tính của Trình Việt Lâm bị đứt đoạn, coi như nhận được một bài học. Cố Lâm Lang nói đàn ông đôi khi cũng cần được dạy dỗ một chút, Nguyễn Chỉ Âm vô cùng đồng ý.
Nguyễn Chỉ Âm nhớ Uông Hâm nói sẽ gửi địa điểm họp lớp trong nhóm chat của lớp, cô đăng nhập vào tài khoản qq đã lâu không dùng đến rồi đọc thông báo trong nhóm chat.
Thời gian họp lớp vàocuối tuần sau, địa điểm là ở một nhà hàng lâu năm ở gần trường học.
Trong nhóm chat có mấyngười bạn đang tán gẫu về những chuyện gần đây, Nguyễn Chỉ Âm không tham gia, nhưng khi vừa rời khỏi lại nhận được tin nhắn từ danh sách bạn bè gửi đến:
[Nguyễn Chỉ Âm, cuối cùng cậu cũng online rồi, đừng nói là bị hack đó nha?]
Nhìn dòng ghi chú của lớp phó học tập đầu tiên của lớp Tô Diệc Tuyền, trong lớp đối phương ngồi bàn trước Nguyễn Chỉ Âm, cô nàng thường xuyên nhờ cô giảng lại bài, quan hệ cũng khá tốt.
Nguyễn Chỉ Âm cười nhạt trả lời : [ Không phải, hôm nay gặp Uông Hâm, cậu ta nói sắp có họp lớp nên tôi lên group lớp xem.]
[Vậy à, rãnh nhớ ghé chơi. Những năm cậu ra nước ngoài cũng không thể gọi cậu được.]
[Ừm, nếu có thời gian sẽ tham gia.]
Nhớ lại năm đó Nguyễn Chỉ Âm luôn luôn duy trì quan hệ bình thường với mọi người.
Sau khi mới tốt nghiệp thỉnh thoảng cũng sẽ liên lạc một vài ngời bạn trong lớp trò chuyện về tình hình của nhau.
Những khác với mọi người là cô đã quen với việc chia li, đủ tỉnh táo và biết rõ sau khi tốt nghiệp mối quan hệ của mọi người sẽ dần dần nhạt đi mà những cô cậu bé ở độ tuổi đó không có.
Vì vậy từ khi bắt đầu,Nguyễn Chỉ Âm đã không muốn kết thân với ai.
Chỉ có một người ngoại lệ đó là em gái Diệp Ngiên Sơ nhỏ hơn cô hai khóa trong một lần trời xui đất khiến được cô giúp giải vây.
Diệp Ngiên Sơ lớn lên trong một gia đình đầy tình thương, là một cô gái đáng yêu cởi mở.
Đối phương niềm nở đến gần cô không thể từ chối.
Còn với người khác, cho dù là bạn trên mạng bị chia cắt bởi thời gian lẫn khoảng cách địa lí, dần dần vẫn sẽ nhạt đi đến khi không còn quan hệ gì nữa.
Trong số này bao gồm cả Trình Việt Lâm.
Mặc dù dạy kèm giúp anh là vì một lần đánh cượt nhưng đến khi tốt nghiệp quan hệ của hai người cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là đến cuối cùng vẫn vì nguyên nhân cô ra nước ngoài và chuyện trong gia đình anh mà cả hai mất liên lạc.
Nguyễn Chỉ Âm không khỏi tò mò, không biết anh đã trải qua những gì trong những năm cô ra nước ngoài khi màhai người chỉ là người qua đường xa lạ.
Từng là một thiếu niên ngang tàng phóng khoáng từng bước từng bước đi đến hôm nay, đương nhiên không thể chỉ dựa vào may mắn mà ông trời ban cho.
--Cuối tuần trôi qua, Nguyễn Chỉ Âm tập trung tối đa cho công việc.
Đối với việc xây dựng lại nhà máy cơ sở phục vụ Nghiên cứu và phát triển trên cơ bản đã hoàn thành, Trương Thuần đích thân dẫn dắt nhóm nghiên cứu đến tỉnh X thành lập phòng nghiên cứu, sau này sẽ thường xuyên ở đó.
Bên Lam Kiều chịu trách nhiệm nhiều hơn về việc tiếp thị và đàm phán hợp tác sau khi lô sản phẩm natri hyaluronate đầu tiên được tung ra thị trường.
Nguyễn Chỉ Âm vừa xem xong mail của Trương Thuần gửi vào tối qua, đang suy nghĩ lúc nào đi gặp Hứa Thư Ảnh thì Khang Vũ gõ cửa vào phòng.''Chị Nguyễn, Trương tổng đã tới Gia Hồng, vậy lịch trình công tác của chị sẽ xếp vào cuối tháng hay giữa tháng?''
Mặc dù Trương Thuần đã tới Gia Hồng nhưng cô vẫn phải qua đó một chuyến, bây giờ đã là cuối tháng, phía sau còn một số công việc phải kết thúc, nếu muốn đi Gia Hồng thì thời gian này cô phải tăng cường tăng ca nhanh nhất đến giữa tháng 12 là có thể đi côngtác.
Nhưng nghĩ đến buổi họp lớp vào cuối tuần này Nguyễn Chỉ Âm đành thu lại ý định ban đầu: ' ' Cuối tháng tôi sẽ sang đó.''
Khang Vũ gật đầu: ''Vâng.''
Công việc bận rộn suốt cho đến thứ sáu, Nguyễn Chỉ Âm không phải là người duy nhất xoay như chong chóng mà Trình Việt Lâm cũng phải xử lí rất nhiều việc.
Tối thứ bảy là buổi họp lớp, cô không tăng ca, đặc biệt để dành thời gian đến tham gia, nhưng Trình Việt Lâm lại có buổi xã giao đội xuất không thể hẹn lại.
Đến tối, tài xế đưa một mình Nguyễn Chỉ Âm đến nhà hàng họp lớp....
Một phòng bao riêng sang trọng tráng lệ, Từ Phi một thân khoe khoang vừa bước vào, ngay tức khắc đón nhận sự trêu chọc của mọi người trên bàn cơm.
" Không phải tôi nhiều lời mà Từ thiếu gia à cậu có thể khiêm tốn chút được không hả? Sợi dây chuyền vàng bự này cậu đã mang từ hồi cấp ba đến bây giờ, cũng một lòng với nó ghê.'' Tô Diệc Tuyền vừa cười vừa ghẹo.
Trường trung học Lam Kiều chia ra lớp quốc tế và lớp thì đại học, ngay cả hiệu trưởng cũng có hai vị, một vị hiệu trưởng người Trung Quốc và một vị hiệu trưởng ngoại quốc, phong cách trường học cũng không hề cứng nhắt không quy định hạn chế cách ăn mặc học sinh.
Trong đó, trên danh nghĩa là lớp thi đại học sẽ không chia ra lớp trọng điểm, còn cái gọi là lớp phổ thông cũng được thực thi rất đặc biệt. Đó là tập trung 30 học sinh top đầu lớp xã hội vào một lớp, ngoài ra còn có năm học sinh có điểm số từ dưới tính lên của cả khóa.
Dù những học sinh khác có thành tích tốt cỡ nào, nhưng có Từ Phi và Uông Hâm cân bằng không phải chính là 'lớp phổ thông' rồi ư.
Tuy thành tích học tập của Từ Phi và Uông Hâm không tốt nhưng những học sinh khác cũng không hề tỏ thái độ cao ngạo xem thường. Hơn nữa hai người họ cũng rất cởi mở vui vẻ nên được mọi người yêu thích.
Lần này Tô Diệc Tuyền trêu đùa không cần phải lo lắng nhiều, ngay cả Ô Linh Huyên và Du Siêu ở bên cạnh cũng hùa theo trêu ghẹo vài câu.
Từ Phi vỗ vỗ sợi dây chuyền vàng của mình, hếch mũi nói: ''Các cậu thì biết gì, đây chính là đồ gia truyền của nhà tôi. Cha tôi nói tôi đậu đại học toàn bộ là dựa vào sợi dây này của ổng đó, năm đó anh đây là lội ngược dòng thành công.''
Bởi vì tiếng Anh của Từ Phi và Uông Hâm đều rất nát nên mới không muốn ra nước ngoài du học mà chuyển từ lớp quốc tế sang lớp thi đại học.
Tiếc thay đến cuối cùng điểm thi đại học của hai người cũng rất thấp vẫn bị người nhà vứt ra nước ngoài sống hơn nửa năm rốt cuộc cũng thi được điểm sàn IELTS của trường ứng tuyển.
Đây là '' lội ngược dòng'' trong lời nói của Từ Phi.
Tô Diệc Tuyền nghe vậy trề môi nói: ''Từ Phi cậu cũng tém tém đi, muốn nói lội ngược dòng, cậu nên nhìn Trình Việt Lâm kìa, năm đó người ta giỏi cỡ nào là đậu đại học A đó.''
Tuy nói được cộng thêm mười mấy điểm năng khiếu, nhưng điểm thi của người ta đã hơn 600. điểm.
Cao hơn năm trước cả trăm điểm, trở thành ví dụ điển hình để các giáo viên tuyên truyền cho các học sinh sau này.
Cha Trình quyên tặng một tòa nhà cho trường rồi cưỡng chế nhét Trình Việt Lâm vào lớp xã hội số 1.
Mặc dù anh trốn học cả ngày đánh nhau, nhưng khả năng ghi nhớ lại vô cùng tốt, bình thường sao chép bài thi cũng có thể thi được cả năm trăm điểm.
Trình Phùng Sinh không có trình độ văn hóa cao, nhưng ông hy vọng con trai mình thi lên trường đại học A ngôi trường mơ ước của ông. Sau đó Trình Việt Lâm đã hoàn thành tâm nguyện của cha mình, đối phương còn xúc động đến nỗi tặng cho Nguyễn Chỉ Âm một tờ chi phiếu lúc ở văn phòng giáo viên.Đương nhiên Nguyễn Chỉ Âm không nhận.
"Hừ, nếu tôi có bạn cùng bàn là top 1 cả khóa, mỗi ngày giảng bài cho tôi không chừng tôi cũng được ở lại trong nước học tiếp rồi.''
Từ Phi không cam lòng, dựa vào đâu mà người ta được ngồi chung bàn với học sinh giỏi lại còn được đối phương dạy kèm cho, nhưng cậu hâm mộ thì hâm mộ thế thôi cuối cùng cũng không dám tranh bạn cùng bàn với Trình Việt Lâm.
Ôi số phận thật bất công với cậu làm sao!
Vừa dứt lời cửa phòng bị đẩy ra.
Thân ảnh nhỏ nhắn của Nguyễn Chỉ Âm xuất hiện ở ngay cửa, nhìn những gương mặt quen thuộc trên bàn cơm, cả đám cũng đưa mắt nhìn cô, Nguyễn Chỉ Âm cũng hơi sửng sốt sau đó lịch sự cười nói:'' Xin lỗi, tôi tới trễ rồi.''
Lâu lắm không gặp, mọi người đều không dám nhận.
Nhất là bây giờ Nguyễn Chỉ Âm vừa giỏi giang lại xinh đẹp, so với dáng vẻ mặc đồng phục hồi cấp ba quả thật chênh lệch rất lớn.
Vẫn là Uông Hâm phản ứng đầu tiên, vừa cười vừa gào lên:'' Hay ghê, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, học sinh giỏi nhất lớp chúng ta tới rồi đây.''
"Nguyễn Chỉ Âm, cậu ngồi bên đó, đám Tô Diệc Tuyền chờ cậu mãi đó.'' Uông Hâm giơ tay chỉ vị trí xong lại hỏi :'' Trình Việt Lâm không tới với cậu hả?''
Nguyễn Chỉ Âm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tô Diệc Tuyền sau đó nhẹ nhàng nói: ''Anh ấy có việc đột xuất, nếu kết thúc sớm sẽ qua đây.''
"Nguyễn Chỉ Âm, cậu vẫn còn liên lạc với Trình Việt Lâm à?'' Ô Linh Huyên khó tin hỏi lại.
Từ Phi cười nói: ''Đâu chỉ có liên lạc, hai người người ta đã kết hôn luôn rồi.''
"Hả?'' Không chỉ một người lên tiếng.
Nguyễn Chỉ Âm cũng không muốn giấu diếm, cô thản nhiên gật đầu nói: ''Đúng vậy bọn tôi kết hôn rồi.''
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, dù sao quan hệ lúc đầu của hai người cũng không thể nói là tốt lành mấy. Những năm nay cũng không nghe thêm tin tức nào về hai người bọn họ nữa, nên mọi người cũng tiếp nhận rất nhanh.
Ô Linh Huyên lẩm bẩm nói: ''Thật không ngờ.''
Sau đó nhìn lại sang Nguyễn Chỉ Âm, cô ta hình như cảm thấy xấu hổ hơn.
Nguyễn Chỉ Âm biết rõ nguyên nhân.
Hồi cấp ba Trình Việt Lâm đẹp trai giỏi thể thao, bình thường ít nói lạnh lùng, không quan tâm người khác. Nữ sinh thích anh rất nhiều, nhưng đa số là không dám lại gần. Cũng có người lấy hết can đảm tặng anh một bức thư tình, nhưng đều bị anh từ chối.
Bởi vì cô ngồi cùng bàn với Trình Việt Lâm nên có lần vào ngày lễ tình nhân Ô Linh Huyên nhờ Nguyễn Chỉ Âm chuyển hộ một bức thư tình, khi đó Trình Việt Lâm rất vui vẻ nhận lấy thế là sau đó những nữ sinh khác lại tìm đến cô.
Nguyễn Chỉ Âm bận bịu làm bài tập, nhìn thấy đống thư tình chất đầy bàn cuối cùng không chịu nổi phiền phức này đến tiết tự học tối ôm hết đống thư đẩy cho Trình Việt Lâm.
Kết quả anh giận đến xanh mặt ngay lúc đó, mấy ngày sau cũng không nói chuyện với cô.
Song Nguyễn Chỉ Âm khi ấy chỉ một lòng một dạ với học tập, nên cảm thấy không có Trình Việt Lâm quấy rầy thế giới của cô thanh tịnh hơn rất nhiều, cũng tập trung làm bài tập hơn trước.
Không được mấy ngày anh lại khôi phục trạng thái ngày thường.
Nguyễn Chỉ Âm hồi tưởng xong bất giác nở nụ cười. Sau đó nhận thấy có gì lạ lạ ngẩng đầu lên đối mặt với tầm mắt của một người.
Cách đó không xa, một gương mặt phức tạp nhìn chằm chằm cô, lại chính là Dương Tuyết người đã chuyển trường trước đó. Đối phương đã thay đổi rất nhiều, Nguyễn Chỉ Âm mất mấy giây mới nhận ra.
Thật không ngờ Dương Tuyết cũng tới họp lớp.
Nhà hàng là do lớp trường Uông Hâm đặt, trong phòng riêng xa xỉ còn có sẵn bàn trò chơi.
Cơm nước trò chuyện cũng được một lúc, sau khi ăn uống no nê Uông Hâm kêu gọi mọi người sang bàn chơi trò chơi.
Tô Diệc Tuyền gọi Nguyễn Chỉ Âm sang, nhưng Nguyễn Chỉ Âm thấy Ô Linh Huyên đã ngồi xuống trước, cô ta nhìn cô trong mắt vẫn còn rất lúng túng nên Nguyễn Chỉ Âm khéo léo từ chối nói muốn ra ngoài hóng chút gió trước.
Ra khỏi căn phòng ấm áp, Nguyễn Chỉ Âm đứng đón gió trước cửa sổ trên hành lang rồi lấy điện thoại ra gửi cho Trình Việt Lâm một tin nhắn, hỏi anh kết thúc tiệc rượu bên đó chưa khi nào thì tới đây.
Cảm thấy bọn họ chơi được một lúc rồi, Nguyễn Chỉ Âm xoay người chuẩn bị về lại phòng lại thấy Dương Tuyết đẩy cửa ra ngoài.
"Nguyễn Chỉ Âm, rãnh không trò chuyện vài câu?''
Dương Tuyết nói xong nhếch môi nhìn cô cười cười.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn Dương Tuyết trước mặt, mái tóc đã không còn nhuộm đỏ và diện mạo cũng hiền lành hơn rất nhiều, cô không nói gì.
"Tôi nghe nói cô sẽ đến nên hôm nay cố ý tới tìm cô. Năm đó tôi trẻ con ấu trĩ mạo phạm cô, tôi rất xin lỗi. Cô đừng hiểu lầm, tôi biết chuyện tôi làm là sai, cũng không phải cầu xin cô tha thứ chỉ là muốn ..... nói lời xin lỗi với cô.''
Dương Tuyết nói rất chân thành, sắc mặt thành khẩn, sau cùng còn cúi người thật sâu trước Nguyễn Chỉ Âm.
Sau khi đứng thẳng lại cô ta nói tiếp: ''Và hiện tại tôi đang làm giáo viên.''
Nguyễn Chỉ Âm tròn mắt có chút không ngờ.
"Bất ngờ lắm phải không?'' Dương Tuyết cười, "Bọn nhỏ rất đáng yêu, tôi cũng hy vọng có thể giúp đỡ được những học sinh giống như tôi.''
Sau khi Dương Tuyết chuyển trường rời khỏi Lam Kiều, Nguyễn Chỉ Âm mới nghe được chuyện trong nhà của Dương Tuyết.
Cha mẹ của Dương Tuyết đã ly hôn, mẹ cô ta không muốn nuôi con. Người cha mở một nhà máy ở các tỉnh khác rồi quăng cô ta cho bà nội chăm sóc cũng rất hiếm khi về thăm con.
Thật ra cô ta không có ý đồ xấu gì cả, chỉ là những người bạn xung quanh thấy cô tay phóng khoáng mới bắt đầu vây lại xum xoe, như vậy rất dễ bị người khác xúi giục.
Nói chung hồi đó cô ta cho rằng hung hăng hống hách sẽ trông giỏi giang hơn.
Dương Tuyết từng kiếm chuyện với cô, nhưng cũng đã qua rất lâu rồi, từ lâu cô ta cũng đã được dạy dỗ một bài học. Cô ta cũng không phải kẻ cầm đầu gây họa , Nguyễn Chỉ Âm không muốn gây phiền phức gì thêm cho đối phương.
Nghĩ vậy cô gật đầu:''Vậy tốt quá rồi.''
"Tôi nói xong rồi, nên đi thôi.'' Dương Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, tạm biệt Nguyễn Chỉ Âm, ngừng lại một lát lại như nhớ ra gì đó bèn hỏi lại: '' Đúng rồi, cô và Trình Việt Lâm tình cảm khá tốt nhỉ?''
Nguyễn Chỉ Âm không ngờ Dương Tuyết lại còn quan tâm chuyện này, nhưng nghĩ tới Trình Việt Lâm cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng ừ đáp lại.
Dương Tuyết cũng cười: ''Vậy tốt rồi, năm đó lúc anh ta mang cô ra khỏi phòng dụng cụ, tôi đã cảm thấy anh ta đối xử với cô rất đặc biệt, tôi chúc phúc hai người.''
Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày, ngước mắt nhìn đối phương: ''Cô nói gì cơ ?''——Nhận được tin nhắn của Trình Việt Lâm cũng là lúc buổi tụ tập sắp sửa kết thúc.
Nguyễn Chỉ Âm vẫn còn đắm chìm trong những câu nói cuối cùng của Dương Tuyết, cô thất thần theo mọi người đi ra nhà hàng.
Trong màn đêm mát mẻ, trời bắt đầu đổ mưa tí tách.
Gió đêm lướt qua, sương mù ẩm ướt cuốn theo hơi nước thổi lên khuôn mặt, cảm giác mát mẻ khiến người tỉnh táo hơn.
Nguyễn Chỉ Âm cúi đầu xem điện thoại theo bản năng.
Buổi họp lớp hôm nay có khá nhiều người tham gia, đàn ông nếu uống rượu thì đang đợi tài xế không thì nhờ mấy người không uống rượu cho quá giang một đoạn.
Tô Diệc Tuyền đứng ở trước cửa nhà hàng, quay đầu nhìn cô hỏi: ''Cậu lái xe tới hả?''
"Không có."
Lúc tới là tài xế đến biệt thự đón cô đi.
"Vậy cần tôi đưa về không? Cậu sống ở đâu?''
Nguyễn Chỉ Âm đang muốn lên tiếng, tiếng ồn ào xung quanh bỗng giảm xuống, tiếng nói chuyện cũng dần dần ngừng lại.
Cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt.
Khuôn mặt người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất nổi bật. Chiếc áo len màu xám đậm khoác lên âu phục phẳng phiu, ung dung bước bộ tới gần chỗ mọi người.
Trời đang mưa, tay anh cầm một cây dù màu đen.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn thân ảnh đang không nhanh không chậm bước tới chỗ mình, trong lúc hoảng hốt bốn phía đều như yên tĩnh lại.
Khuôn mặt tuấn tú của Trình Việt Lâm, xuyên qua một thời gian dài dần dần chồng lên ấn tượng mơ hồ để lại trong tâm trí cô nhiều năm.
Mãi cho đến lúc người đàn ông phủ áo khoác lên người, Nguyễn Chỉ Âm mới lấy lại tinh thần, nghe thấy giọng nói dịu nhẹ của anh: ''Kết thúc rồi hả? Vậy đi thôi.''
Cô nghiêng người gật đầu nói với Tô Diệc Tuyền: '' Không cần đâu, cô cũng về sớm nghỉ ngơi nhé, tôi đi trước.''
Trình Việt Lâm không biểu lộ cảm xúc nhiều, chỉ gật đầu chào hỏi mọi người rồi giơ tay ôm vai cô, hai người bước song song đến chiếc Bentley đậu ở cách đó không xa.
Đợi cho bóng dáng hai người biến mất khỏi ầm nhìn, Từ Phi mới lên tiếng phá vỡ khung cảnh trầm mặc của mọ người: ''Chậc, không biết sao hồi trước lại không thấy, Nguyễn Chỉ Âm với Trình Việt Lâm cũng xứng đôi ghê.''
" Nói thừa, người ta là vợ chồng chính thức, có thể không xứng đôi được hả?'' Uông Hâm ghét bỏ nhìn Từ Phi.
Từ Phi cười khẽ nhỏ giọng thầm thì: ''Trong bữa đám cưới không phải chính cậu đã nói là anh ta trở thành chú rể chỉ vì muốn cướp vợ của Tần Quyết à?''
Chỉ là lời này không thể để người khác nghe được.
"Cướp cũng cướp rồi, Nguyễn Chỉ Âm bây giờ không phải là vợ anh ta? Về sau cậu động não, nịnh bợ chút dùm tôi.''
Từ Phi trề môi khinh thường: ''Nói cứ như người đội sổ thứ hai của lớp như cậu thì đầu óc tốt hơn tôi lắm ấy.''
"Sao hả, quên mất điểm thi đại học của tôi hơn cậu tận 5 điểm rồi hả? Trí não của hai chúng ta ấy à, một trời một vực nhé.''
"À, đúng thật là cao hơn tôi năm điểm cơ, thi được đồ ngốc (từ gốc là 250 á)''.
"Cút.''
. . . . . .Trên đường trở về, Nguyễn Chỉ Âm im lặng không nói gì chỉ nhìn ra cửa sổ xe, bên tai lặp đi lặp lại câu nói đó của Dương Tuyết ——
" Lúc đó anh ấy đưa cô đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói cô không sao, sau đó nhận điện thoại trong nhà sắc mặt không được tốt lắm, không chờ cô tỉnh lại mà lập tức rời khỏi bệnh viện.''
Hóa ra, là anh.
Không ngờ lại là anh.
Nhìn ngọn đèn mờ mờ ảo trong cảnh đêm phồn hoa, Nguyễn Chỉ Âm đắm chìm vô tận trong dòng suy nghĩ, cô giật mình nhớ lại những ngày tháng năm lớp 11.
Trước khi chuyển đến học ở Lam Kiều, Nguyễn Chỉ Âm học ở một trường trung học dưới huyện, cô rất cố gắng thành tích trước giờ vẫn rất tốt.
Nhưng đến khi chuyển đến trường Lam Kiều, lần đầu tiên bị đả kích là lúc nhận được thành tích thi cuối tháng.
Trước giờ Nguyễn Chỉ Âm luôn đứng đầu danh sách, nay thành tích lại xếp nửa lớp trở xuống.
Tài nguyên giáo dục ở Lam Kiều và trình độ của học sinh ở đây đều rất xuất sắc, ở trường huyện hoàn toàn không thể sánh được.
Nguyễn Chỉ Âm dè dặt nói với ông nội chuyện mình không thể theo kịp bài giảng trên lớp, Lâm Thành đóng vai người tốt tìm ngay cho cô một gia sư.
Nhưng đối phương chỉ là tìm đại một người có chút căn bản tới giảng dạy, hoàn toàn không thể giúp cô nâng cao thành tích học tập.
Sau đó người nhà họ Lâm còn muốn để Lâm Triết cùng học thêm với cô, giống như lên kế hoạch để Lâm Triết tiếp cận lấy lòng cô.
Lâm Thành có tài ăn nói, Nguyễn Chỉ Âm không muốn để ông nội cảm thấy mình là một đứa trẻ tùy hứng nên chỉ có thể xin trợ giúp từ người không có ác ý với mình là Tần Quyết.
Tần Quyết cho cô vở ghi bài của mình, cũng chỉ cho cô một vài phương pháp học tập hiệu quả.
Trong buổi học, thỉnh thoảng Nguyễn Chỉ Âm cũng sẽ sang lớp bên cạnh nhờ Tần Quyết giảng thêm bài.
Khi đó cô coi Tần Quyết như một tấm gương sáng để noi theo, mặc dù ấn tượng đối với Tần Quyết cũng khá tốt nhưng cô không có suy nghĩ gì hơn.
Nhưng hành động của cô lại khiến người khác bất mãn.
Khi đó Nguyễn Chỉ Âm mới chuyển trường, bình thường lại chỉ mặc một bộ đồng phục, nhìn như người quê mùa. Trong trường người biết thân phận của cô không nhiều, người thích Tần Quyết lại không ít, Hạ Hiểu Lan là một trong số đó.
Cô ta không dám đắc tội Lâm Tinh Phỉ cũng vô cùng bất mãn với cái người ở đâu nhảy ra tiếp cận với Tần Quyết như Nguyễn Chỉ Âm.
Hạ Hiểu Lan có quan hệ khá tốt với Dương Tuyết, biết hôm báo danh vì cứu Diệp Nghiên Sơ mà Nguyễn Chỉ Âm đã chọc đến Dương Tuyết bèn nảy ý định dạy dỗ Nguyễn Chỉ Âm.
Một hôm sau khi tan học, Hạ Hiểu Lan xúi giục Dương Tuyết tìm người nhốt Nguyễn Chỉ Âm vào phòng dụng cụ với lý do mượn một thứ gì đó từ lớp thể dục.
Dương Tuyết muốn cho Nguyễn Chỉ Âm một bài học nhưng cũng chỉ là tính nhốt cô một hai tiếng đồng hồ rồi thả ra. Nhưng đến khi Dương Tuyết chuẩn bị đi thả người, Hạ Hiểu Lan lại nói làm mất chìa khóa phòng dụng cụ.
Không chỉ có thế, Hạ Hiểu Lan còn giấu Dương Tuyết âm thầm chặn cửa thông gió của phòng dụng cụ.
Phòng dụng cụ chất đầy đồ dùng này nọ, bên trong toàn là bụi bặm, lại không thông gió Nguyễn Chỉ Âm bắt đầu lên cơn hen suyễn đã lâu không xuất hiện.
Khi đó đã là đầu mùa đông, Lam Kiều vào buổi tối rất lạnh. Ý thức dần dần mơ hồ, Nguyễn Chỉ Âm cảm nhận được bóng tối đang dần nuốt lấy mình, một cảm giác tuyệt vọng bất thình lình nảy lên.
Trước khi hôn mê, cô chỉ nhớ có một cậu thiếu niên mặc âu phục đá văng cửa phòng dụng cụ bế cô chạy ra ngoài.
Đến khi tỉnh lại, trước giường bệnh là Tần Quyết và Tần Quyết còn có cả Lâm Thành. Ngày đó Tần Quyết tham gia cuộc thi hùng biện nên không tới trường, trên người vẫn đang mặc tây trang.
Nguyễn Chỉ Âm càng cho rằng người cứu cô chính là Tần Quyết, chỉ là lúc đó Lâm Thành đang ở trong phòng bệnh cô cũng không nhiều lời nữa.
Nhưng Dương Tuyết lại nói, hôm đó cô được Trình Việt Lâm đưa vào bệnh viện.
Anh xông xáo cứu người nhưng lại không hiện thân, nghe bác sĩ nói Nguyễn Chỉ Âm không sao lại thấy Tần Quyết mang theo Lâm Thành chạy tới bệnh viện bèn ôm tâm lý may mắn rời khỏi đó.
Sau này Nguyễn Chỉ Âm nghe Tần Tương hăm hở nhắc đến hôn lễ của của cha Trình và Triệu Băng, Trình Việt Lâm lại có thể chạy mất khỏi đám cưới của cha mình và mẹ kế, kiên quyết làm xấu mặt mũi Triệu Băng, còn bị Trình Phùng Sinh đánh cho một trận, khi ấy cô chỉ nghĩ là vì anh không thích người mẹ kế này nên cũng không để ý nhiều.
Thu hồi là suy nghĩ đang bay xa, chiếc Bentley đã dừng lại trước biệt thự.
Nguyễn Chỉ Âm theo Trình Việt Lâm xuống xe, mãi cho đến khi vào nhà hai người cũng không lên tiếng.
" Hôm nay sao im lặng vậy? Có chuyện gì à?'' Trình Việt Lâm thấy cô đang có tâm sự, anh xoa đầu cô nhướng mày trêu đùa, nói: ''Thấy bạn cũ nên cũng bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia à?''
Nguyễn Chỉ Âm không nói chuyện, lẳng lặng ngước mặt nhìn người đàn ông.
Người đàn ông 27 tuổi xếp cạnh thời niên thiếu trong ấn tượng của cô, không còn vẻ ngây ngô khi đó lại không được sắc bén như khi đó.
Cô chợt nhớ ra trước kia Trình Việt Lâm cũng thường xuyên gõ trán cô những khi cô sa sút tinh thần vì thu kém vài điểm thi, anh nói: ''Nguyễn Anh Anh, hôm nay làm sao đấy? Không vui à?''
Trường trung học Lam Kiều rất khác các trường học khác, vì để tiết kiệm thời gian đại đa số học sinh sẽ nghỉ trưa ăn cơm tại trường học.
Thành tích năm 11 của cô vẫn chưa được tốt, có khi bởi vì thành tích mà buồn bã cũng có thể vì tâm trạng không tốt nên không đi ăn cơm trưa.
Lúc ấy Trình Việt Lâm thường xuyên ' thuận tay ' mang về phòng học một phần cơm, rồi cà lơ phất phơ nói: "Tôi không muốn ăn nữa, cậu ăn đi, mắc công đói xĩu lại phiền tôi.''
Nguyễn Chỉ Âm không hình dung được tâm trạng của mình bây giờ, không giống như lần trước bỗng nhiên biết mình thích anh cô đã vui mừng lẫn kinh ngạc rất lâu. Nhưng sau khi xem xét kỹ càng cô mới phát hiện ra, tấm lòng của anh dành cho cô đã chôn sâu trong những chi tiết nhỏ nhặt này từ rất lâu.
Khi anh nhận được lá thư tình mà cô đưa hộ đã có ý khó chịu không vui, bởi vì cô mất tích trong ngày tái hôn của cha mình mà bỏ rời khỏi hôn lễ, nhìn thấy cô đang buồn lòng sẽ dùng những cách vụng về ngàng tàng để thử làm cô vui.
Tuy thi lên đại học A là niềm kỳ vọng của cha Trình nhưng cũng là mong muốn của anh, trong một năm được cô dạy kèm, anh thức trắng cả ngày hốc mắt cũng đen hơn chỉ dể được học chung một trường đại học với cô. Thậm chí còn vì một cái lắc tay mà đuổi theo tên trộm mấy con phố.
Nhưng những chuyện này cô lại không hề biết. Anh thích một người không biết tốt xấu như cô, lại thích nhiều năm.
Nguyễn Chỉ Âm từng hy vọng xa vời có thể có được sự thiên vị nhiều nhất, mặc dù chuyện này rất ích kỉ nhưng dường như chỉ có tình cảm như vậy mới có thể khiến cô từng chút từng chút bỏ được lớp vỏ bọc đã dựng lên từ rất lâu.
"Sao lại khóc?'' Trình Việt Lâm nhíu mày, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô, anh nhìn chằm chằm lên hốc mắt đỏ ửng chậm rãi lên tiếng.
Nguyễn Chỉ Âm chỉ lắc đầu không nói gì, sau đó liều lĩnh ôm cổ người đàn ông chủ động hôn anh.
Nhận thấy niềm nhiệt tình hiếm thấy của cô, anh chỉ sững người trong chớp mắt sau đó dần dần sắt chặt cánh tay, trong lúc hai người triền miên quấn quýt không tiếng động, từ từ đảo khách thành chủ.
Thật lâu sau đó, người đàn ông nói giọng khàn khàn: ''Cái đó đi chưa?''
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu cực nhẹ.
"Được, nếu đã như vậy ——"
Đôi mắt sâu thẳm của anh đầy gợn sóng, con ngươi tối đen hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.
"Nguyễn Anh Anh, bây giờ anh muốn mở quà rồi.''