Chương 48
Edit Độc tem
Nửa tiếng sau Nguyễn Chỉ Âm vể phòng ngủ phụ rửa mặt xong lại sang phòng ngủ chính sát bên cạnh.
Quả nhiên như Trình Việt Lâm nói giường trong phòng ngủ chính rất rộng rãi mềm mại hai người nằm vẫn dư dả.
Trong phòng mở lò sưởi Nguyễn Chỉ Âm vừa xốc chăn nằm lên giường đã được người đàn ông thuận tay ôm vào lòng.
Sau chuyến du lịch bọn họ thường xuyên ôm nhau hôn môi, nhưng không ngủ cùng giường như hôm nay.
Không ai lên tiếng, --tách.
Người đàn ông hơi nghiêng người chống tay lướt qua cô tắt ngọn đèn ấm áp màu vàng cuối cùng trên đầu giường.
Căn phòng chìm vào bóng tối
Nguyễn Chỉ Âm nhắm mắt, nhưng đầu óc vẫn còn dừng ở hình ảnh đối mặt với ánh mắt bình thản trầm lặng củaTrình Việt Lâm lúc anh tắt đèn.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, xúc giác trở nên nhạy bén.
Sau khi tắt đèn người đàn ông lập tức kéo cô lại.
Cơ thể nỏng bỏng dựa sát người cô, hơi thở ấm áp phả vào giữa trán, nhàn nhạt đảo qua đảo lại dẫn đến cảm giác ngứa ngáy như là có sợi lông nhẹ nhàng quấy nhiễu trong lòng.
Cả hai đều uống một ít rượu trong bữa tiệc, trong hơi thở nhẹ nhàng có mùi rượu nhàn nhạt thoang thoảng trên chóp mũi không phân rõ là của ai.
Men say đã lên, nhiệt độ trên da dần tăng cao bàn tay vòng chặt ở sau lưng cũng trở nên nóng bỏng vô cùng.
Nguyễn Chỉ Âm không được thoải mái lắm, cô thử cựa quậy để thay đổi tư thế.
Nhúc nhích được vài cái đã phải dừng lại.
Người đàn ông cũng vì thế mà cất giọng trầm thấp khó chịu;''Sao vậy.''
"Anh ôm chặt quá em nóng.'' Cô nhỏ giọng nói.
Trình Việt Lâm thả lỏng vòng tay.
Nhưng chẳng được mấy giây anh lại ôm người sát lại gần hơn.
Sau khi Nguyễn Chỉ Âm chuyển đến biệt thự anh cũng từng nằm trên giường mơ mộng về những ngày tháng sau này, nhưng mà hiện tại -
Ôm chặt trong lòng cũng khó chịu, buông ra lại càng không thoải mái.
Thấy anh cứng đờ, Nguyễn Chỉ Âm ngước mặt nhìn trong bóng tối:'' Anh không dễ chịu hả?"
Trình Việt Lâm cắn chặt hàm :'' Em nói xem?''
" Anh ..... " Cô muốn nói lại thôi, nghiêm túc suy nghĩ chọn lọc từ ngữ hỏi:'' Không có vấn đề gì?''
"Vấn đề?" Người đàn ông nhăn mặt , "Nguyễn Anh Anh, em hiểu lầm kiểu gì lại có thể nghĩ chồng mình như vậy hả?''
Nghe ra hàm ý cảnh cáo của anh, Nguyễn Chỉ Âm méo mặt cuối cùng không dám nói là suy đoán từ những lần Triệu Băng bóng gió ám chỉ.
"Thật ra nếu anh khó chịu thì cũng không cần.....'' Cô thầm thì, qua một lát sau mới đè thấp giọng nói tiếp:'' Nhịn mãi như vậy đâu.''
Đôi mắt đen hút Trình Việt Lâm trầm xuống nói:'' Em xác định là bản thân biết mình đang nói gì chứ?''
Nguyễn Chỉ Âm nghẹn ngào khẽ đáp lời:'' Ừm.''
Ngoại trừ lúc bắt đầu đi theo kịch bản nhưng tới bây giờ nếu nói cô không có chuẩn bị thì có vẻ như hơi khác người.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của Trình Việt Lâm.
Sau một hồi im lặng, anh thở phào một hơi.
Giống như được mở chốt, ngay tức khắc những nụ hôn vụn vặt rơi xuống, nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên cuồng nhiệt, răng môi quấn quýt. Trong lúc hoảng hốt một luồng sóng xa lạ lấn át cả thần trí.
Nhưng trong thời khắc cuối cùng, ngón tay mềm mại nhỏ nhắn đè lại bàn tay trên lớp quần áo.
"Lâm.''
''Ưm?''
Con ngươi sâu hút của Trình Việt Lâm chứa đầy sự rung động, giọng nói khản đặt, nhưng vẫn ngừng lại giống như đang dùng hết sức lực để kiềm chế.
"Hình như..... Không được rồi''
Sau khi chần chừ nói ra, lúc đối mặt nhau xấu hổ căng thẳng bao trùm lên hai người.. . . . . .
Năm phút sau, Trình Việt Lâm nhanh chóng vào nhà tắm xối nước lạnh, mang khuôn mặt không mấy vui vẻ sang phòng cách vách lấy cho Nguyễn Chỉ Âm món đồ từ trong ngăn kéo.
Giày vò một lúc lâu, đến khi hai người yên vị trên giường lần nữa Nguyễn Chỉ Âm ôm bụng sắc mặt hơi trắng toát.
Cho dù cô đã chuẩn bị xong nhưng anh vẫn là .....bị ép phải dập lửa.
Trình Việt Lâm cau mày nhìn cô, mấp máy môi hỏi: ''Nếu không anh xoa cho em?''
Nguyễn Chỉ Âm nghiêng đầu nhìn sang, một lát sau đỡ tay anh đè lên bụng nhỏ đang đau âm ỉ của mình.
Cảm giác ấm áp thoải mái truyền đến từ lòng bàn tay, người đàn ông nghiêm túc giúp cô xoa xoa bụng, lực tay vừa phải làm cho Nguyễn Chỉ Âm cũng muốn lim dim.
Một tiếng Tích vang lên --
Di động trên đầu giường sáng lên.
Nguyễn Chỉ Âm vươn tay lấy điện thoại sau đó nhấn vào wechat đang báo đỏ thì ra là một lời mời kết bạn.
Tài khoản xa lạ nhưng tên người dùng và avartar lại rất quen thuộc. . . . . .
''Sao vậy?'' Trình Việt Lâm nhận thấy cô lẳng lặng không nói gì.
Nguyễn Chỉ Âm nghiêng đầu nhìn anh, nói thật với anh suy đoán của mình:'' Là Tần Quyết.''
Anh liếc mắt nhìn màn hình, giọng nói không mặn không nhạt:'' Thêm lại đi.''
Vừa dứt lời Nguyễn Chỉ Âm tròn mắt nhìn anh, cô nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Anh là kêu em kết bạn lại với Tần Quyết hả?''
Trình Việt Lâm nhẹ đưa mắt nhìn nét mặt khó tin của cô, mỉm cười nói "Sao, trong mắt em anh hẹp hòi như thế à?''
Nói xong anh lại chậm rãi bổ sung;'' Ờm, cũng chỉ là bạn trai cũ đã chia tay thôi mà, nói về chuyện này anh còn rộng lượng chán.''
Nguyễn Chỉ Âm nửa tin nửa ngờ, do dự một lát mới chấp nhận lời mời kết bạn của Tần Quyết trước dáng vẻ thờ ơ của anh.
Sau đó cô nhanh chóng nhìn về phía Trình Việt Lâm nhưng vẫn không phát hiện được điểm khác thường trên khuôn mặt anh.
Nguyễn Chỉ Âm vốn tưởng anh chỉ là mạnh miệng, thấy cô đồng ý kết bạn xong sẽ đổi ý kêu cô xóa ngay.
Nhưng bây giờ..... lẽ nào, cô thật sự đã nghĩ sai ?
" Nguyễn Anh Anh, ánh mắt của em là sao hả?''
"Anh thật sự muốn em kết bạn lại với Tần Quyết?''
Trình Việt Lâm chớp mắt nở nụ cười "Đương nhiên."
Nói xong lại xoa đầu cô:'' Được rồi mắt mở không ra rồi nhanh ngủ đi.''
Mặc dù vẫn còn hơi khó tin nhưng cảm giác mệt mỏi đã dâng cao, Nguyễn Chỉ Âm chỉ có thể mang theo mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Trong lúc mông lung sắp ngủ cô mơ màng nghĩ: cũng có thể anh thật sự bắt đầu học theo cái gọi là rộng lượng, thôi đợi tỉnh dậy rồi xóa cũng không phiền gì.
. . . . . .Sáng sớm Hôm sau, Nguyễn Chỉ Âm như thường lệ tỉnh giấc nhờ đồng hồ báo thức.
Cô lấy điện thoại, nhấn tắt báo thức, vuốt mắt ngồi dậy, phát hiện trong wechat có vài thông báo nhắc nhở.
Sau khi nhấn mở ra, cô nhìn thấy đầu tiên chính là tài khoản mới thật thật giả giả của Tần Quyết gửi tới một tệp hồ sơ và một câu ngủ ngon.
Nguyễn Chỉ Âm nhanh chóng xem lướt qua rồi thoát ra xem thông báo hiển thị ba lượt thích và hai dòng bình luận trên vòng bạn bè.
Nhấn Like: Diệp Nghiên Sơ, Cố Lâm Lang, Tần Tương.
Diệp Nghiên Sơ: [Người phụ nữ đã kết hôn này, vui lòng chú ý mức độ khoe ân ái.]
Cố Lâm Lang : [ Hứ, xem ra tuần trăng mật lần trước rất hạnh phúc với thoải mái nhỉ.]
Xem xong hai dòng bình luận khó hiểu này Nguyễn Chỉ Âm hơi nhíu mày mang theo nghi ngờ nhấn vào trang cá nhân của mình.
Vài giây sau --
Khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên tức giận, đập người đàn ông bên cạnh, không thể không lên cao giọng nói :'' Trình Việt Lâm ! chuyện gì trên vòng bạn bè thế này?''
Màn hình sáng lên, lại là hình ảnh hai người ngả vào nhau ngủ say.
Mặt dù chỉ lộ ra nửa cằm hình ảnh cũng khá xinh đẹp nhưng không khó nhận ra người trong bức ảnh.
Keo kiệt nhất chính là vòng bạn bè đã phân nhóm được xem.
Đối tượng có thể thấy chỉ có Diệp Nghiên Sơ Cố Lâm Lang Tần Tương ..... và Tần Quyết người mới được thêm vào tối hôm qua.
Bạn bè trên wechat của Nguyễn Chỉ Âm không nhiều lắm, càng không có khả năng liên quan đến Tần Quyết.
Đăng trạng thái như vậy, lẽ nào sợ bạn chung nhìn thấy ư
Thời gian đăng vào lúc hai giờ sáng, khi đó cô cũng ngủ rồi, làm sao có thể đăng được bức hình như vầy.
Người có thừa động cơ gây án chỉ có mỗi Trình Việt Lâm.
Trình Việt Lâm thức dậy sớm hơn cô lúc này đang dựa vào thành giường đọc báo, quét mắt nhìn sang điện thoại của cô, chậm rãi giải thích:'' À, có thể là nửa đêm anh tỉnh dậy không để ý --"
" Lấy nhầm điện thoại thôi.''
Lấy. nhầm.điện. thoại?
Nguyễn Chỉ Âm quả nhiên tức đến nhếch môi cười, cô tin mới lạ! Lấy nhầm điện thoại còn có thể điềm tĩnh cài chia nhóm người xem?
Rất đúng lúc chỉ có bốn người được nhìn thấy.
Anh thật không biết xấu hổ!
Lại còn nói mình rộng lượng cơ!
Nguyễn Chỉ Âm mang bụng tức đến công ty, cả đường đi cũng không ngó ngàng tới người đàn ông đang muốn bắt chuyện.
Sau khi bàn giao dự án Bắc Thành xong, Nguyễn Chỉ Âm bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị sơ bộ cho Nanyin, đồng thời chuyển đến phòng làm việc mới.
Dù nói không nên để việc nhỏ ảnh hưởng công việc nhưng làm việc thẳng tới giữa trưa cô mới bình ổn được tâm trạng.
Cô lấy bảng báo cáo tiến độ của các phân xưởng thay đổi tuyến sản xuất do Khang Vũ trình lên đã nghe tiếng gõ cửa.
" Mời vào.''
Sau khi nghe được tiếng đáp lại, Một người đàn ông gầy, đeo kính gọng đen đẩy cửa bước vào, đây chính là Trương Thuần người vừa mới nhận chức không lâu.
"Chị Nguyễn.'' Trương Thuần cười lên tiếng chào hỏi.
Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu: "Anh Thuần, mới một năm không gặp anh đã khách sáo vậy rồi?"
cô quen Trương Thuần lúc còn ở T&D, giao tình trong công việc cũng khá tốt, đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp Nguyễn Chỉ Âm thành công đào được những nhân viên có năng lực ở T&D về làm cho mình như Trương Thuần.
Trương Thuần nghe cô nói vậy, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố chấp nói: "Bây giờ chị là cấp trên của tôi, hơn nữa Lật Tô đã căn dặn tôi rất nhiều kêu tôi phải cảm ơn chị Nguyễn đã trọng dụng và đánh giá cao bọn tôi."
Trương Thuần từng làm việc nhiều năm ở một công ty Khoa học Kỹ thuật Sinh học hàng đầu của nước Đức, về năng lực Nghiên cứu và phát triển anh ta và nhóm của mình hoàn toản đủ khả năng đối đầu với bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào.
Nguyễn Chỉ Âm dã hứa giao toàn quyền Nghiên cứu và phát triển cho Trương Thuần, đồng thời cho anh ta 20% cổ phần trước khi công ty niêm yết, điều này cho thấy cô rất tin tưởng anh ta.
Mặc dù số cổ phần này nếu rời khỏi công ty sẽ tự động mất hiệu lực nhưng Nguyễn Chỉ Âm cũng ko sợ Trương Thuần sẽ đi dù sao thì người đàn ông kỹ sư có phần cổ hủ này rất nghe lời vợ.
Mà Lật Tô vẫn luôn muốn về nước.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Chỉ Âm cười : "Không cần cảm ơn tôi, hy vọng lựa chọn của chúng ta là thành tựu của chúng ta.''
"Chị yên tâm.'' Trương Thuần gật đầu nói.
Anh ta có được tự tin như vậy là vì lúc rời khỏi T&D Tần Quyết xóa bỏ tất cả các thỏa thuận bảo mật có liên quan. Đương nhiên đối với một người luôn hướng về bộ phận Nghiên cứu phát triển như Trương Thuần anh ta cũng không muốn biết vì sao Tần Quyết lại làm như thế.
Sắp tới giờ tan ca, Nguyễn Chỉ Âm nhận được điện thoại của Cố Lâm Lang.
Sau khi nối máy, trong điện thoại vang lên giọng nói sảng khoái của Cố Lâm Lang: " Chuyện thương lượng với thương hiệu đã xử lí xong, phương thức liên lạc của người đại diện cũng đã gửi đến mail cậu rồi.''
" Tốt quá, cám ơn cậu."
Đây là chuyện trước kia Nguyễn Chỉ Âm nhờ vả Cố Lâm Lang.
Đầu kia điện thoại Cố Lâm Lang cười đồng thời bí ẩn nói:'' Nhiêu đây đã cảm ơn rồi? Tớ còn làm cho cậu một chuyện lớn hơn nữa''
Nguyễn Chỉ Âm hơi khó hiểu, nhướng mày hỏi:'' Ồ?chuyện gì?''
"Thẩm Dung muốn quảng bá miễn phí.'' Cố Lâm Lang cao giọng nói xong, lại nói tiếp
"Lần này đừng cảm ơn tớ, là hôm qua cô ấy đến thử đồ rồi chủ động nhắc đến, chắc là muốn kết thêm bạn.''
BING luôn luôn là nhãn hiệu cao cấp mà Thẩm Dung yêu thích nhất, Cố Lâm Lang và Thẩm Dung cũng có quan hệ cá nhân rất tốt.
Bộ phim điện ảnh 《 Thoát khỏi nguy hiểm 》của đạo diễn Lương tuy rằng còn chưa được công chiếu nhưng đã được mang đi tham dự rất nhiều Liên hoan phim, Thẩm Dung lại mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Sina.
Lâm Tinh Phỉ đánh mất 《 Thoát khỏi nguy hiểm 》 mất đi cơ hội ngàn vàng sau đó gặp phải không ít sóng gió nên không còn tầm ảnh hưởng, Thẩm Dung thân là đối thủ trở thành ảnh hậu trong Liên hoan phim quốc tế hot bỏng tay.
Đến nay được Thẩm Dung miễn phí quảng bá đương nhiên là một ân huệ vô cùng lớn.
Nguyễn Chỉ Âm thật sự vui mừng trong ngạc nhiên, cô cười nói " Cảm ơn vẫn nên cảm ơn,Thẩm Dung dù sao cũng là mối quan hệ của cậu, rảnh mời cậu ăn cơm.''
"Được, đợi tớ có thời gian.'' Cố Lâm Lang cũng không câu nệ với cô.'' Đúng rồi, cậu biết không? Bây giờ Lâm Tinh Phỉ không nhận công việc nữa, nghe nói là chuẩn bị lui về hậu đài làm thương hiệu makeup''
"Tuy Ông cụ Tần thúc giục Tần Quyết đính hôn, nhưng Phương Úy Lan vẫn xem thường cô ta, bây giờ trong tay có tiền muốn chứng minh bản thân không phải chỉ là một bình hoa?''
Tiền trong tay Lâm Tinh Phỉ là thu được từ việc bán cổ phần công ty cách đây vài tháng.
Khoản tiền này có thể giúp cô ta không lo cơm áo cô ta chọn cách đầu tư mở công ty chẳng lẽ thật sự là muốn chứng minh điều gì.
" Tùy cô ta thôi.''
Nguyễn Chỉ Âm không có nhận xét gì khác.
Thấy cô cũng không để ý, Cố Lâm Lang chuyển đề tài khác:'' Vậy cậu sao rồi?''
"Tớ rất ổn mà.''
Cố Lâm Lang cười cười trêu ghẹo nói: "Buổi sáng gọi điện thoại cho cậu, không phải còn giận Trình Việt Lâm à?''
Nguyễn Chỉ Âm ngừng lại một lát, sau đó nói:'' Tớ không nên giận ư?''
"Nên mà, vợ chồng yêu nhau có cãi nhau nho nhỏ cũng bình thường. Còn như cậu với Tần Quyết căn bản không phải đang trong trạng thái yêu nhau, trước kia tớ chỉ cảm thấy tính tình cô hiền hòa yêu đương cũng bình yên hơn. Hiện tại xem ra là Trình Việt Lâm giúp cậu biết yêu là như thế nào.''
Không ai biết rõ hơn Cố Lâm Lang Nguyễn Chỉ Âm có mong đợi thế nào về một mái nhà. Cô nàng hiểu được sự cố chấp kiên trì của Nguyễn Chỉ Âm.
Nhưng người khiến cho Nguyễn Chỉ Âm có thể vứt đi những lựa chọn đó lại là Trình Việt Lâm.Cố Lâm Lang nói xong bùi ngùi nói tiếp:''Nếu so sánh, cậu với Tần Quyết quả thật là chỉ hai người hợp lại thành một gia đình.''
Đây mới là tình yêu bình thường ư?
Nguyễn Chỉ Âm mờ tròn mắt cười cười "Chắc thế, vậy cậu nói tớ nên biết chừng mực dừng lại đúng lúc không?''
Thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại bắt đầu dễ dang bị Trình Việt Lâm chọc cho nổi giận như vậy.
Rõ ràng trước kia cô luôn cảm thấy làm như thế sẽ đẩy người khác ra xa hơn, đối với người thân thiết bên cạnh càng không dám để lộ mặt xấu của mình.
Cố Lâm Lang thở dài: "Có một câu nói rất hay, giới hạn của người phụ nữ nằm ở chỗ người đàn ông cưng chiều cô ấy được bao nhiêu. Theo tính cách của cậu, tớ thấy có mở rộng gấp trăm lần nữa cũng còn xa lắm mới tới giới hạn đó.''
" Âm Âm, cứ tận hưởng trạng thái thoải mái nhất, đừng để bản thân quy nghĩ quá nhiều.''
Câu nói cuối cùng này rất ra dáng một người chị gái.
Nguyễn Chỉ Âm biết cô nàng đang quan tâm mình, cô cười khẽ gật đầu nói:'' Được, tớ hiểu rồi.''
Ngắt điện thoại của Cố Lâm Lang cũng đã tới giờ tan tầm.
Nguyễn Chỉ Âm đóng máy tính, ra thang máy xuống bãi đỗ xe lên chiếc Bentley đang đậu ở vị trí quen thuộc.
Trình Việt Lâm bị lạnh nhạt hết một ngày, thấy cô sau khi lên xe vẫn không nói gì, anh nhìn sang cô nhàn nhạt hỏi:'' Vẫn còn giận à?''
Nguyễn Chỉ Âm nghiêng đầu nhìn anh, cố ý bặm môi không nói chuyện.
Trong xe im ắng một hồi, đến khi tài xế lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Trình Việt Lâm hắng giọng lên tiếng:'' Ờm, Tiền Phạn mới gọi tới nói có đặt một phòng ở Kiim Hoàng, muốn tới chơi một lát không?''
Nguyễn Chỉ Âm đối diện với tầm mắt của người đàn ông, im lặng vài giây vẫn gật đầu.Giận thì giận nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ mặt mũi cho anh.——
Lúc Nguyễn Chỉ Âm và Trình Việt Lâm đến Kim Hoàng đám người Tiền Phạn đã ở trong phòng chơi được một lúc.
Trình Việt Lâm đi tới phòng riêng vừa muốn mở cửa, Nguyễn Chỉ Âm bên cạnh nhíu mi nhìn về phía anh:'' Anh vào trước đi, em trả lời điện thoại cho Khang Vũ một lát, xong nhanh thôi.''
Lúc nãy Khang Vũ đã gửi chi tiết mua dây chuyền sản xuất đến, đến giờ Nguyễn Chỉ Âm mới nhìn thấy.
Biết cô có công việc, Trình Việt Lâm gật đầu đẩy cửa đi vào trước.
Nguyễn Chỉ Âm ra hành lang điện thoại cho Khang Vũ, xong xui vừa định vào phòng lại bất ngờ bị người phía sau vỗ một cái.
"Nguyễn Chỉ Âm, trùng hợp ghê.''
Uông Hâm mới bước ra từ một phòng khác thấy cô bèn nhanh chóng bắt chuyện.
Nguyễn Chỉ Âm nhận ra đây là bạn học cũ hồi trung học nên cũng lịch sự gật đầu.
Uông Hâm lấy danh thiếp đưa sang cô, nhiệt tình nói: "Không dễ gì gặp được nhau, sắp tới có buổi họp lớp cấp ba, cô tham gia chứ?''
Mặc dù thành tích xếp thứ hai từ dưới tính lên nhưng Uông Hâm ăn chơi phóng khoáng nhân duyên lại tốt sau này còn làm lớp trưởng lớn lớp văn số 1.
Những buổi họp lớp mấy năm nay đều là Uông Hâm đứng ra tổ chức, chỉ có Nguyễn Chỉ Âm và Trình Việt Lâm là chưa từng tham gia.
Thấy đối phương nhiệt tình, Nguyễn Chỉ Âm suy nghĩ một lát, hơi tiếc nuối đáp:'' Tôi sẽ cố gắng, nhưng phải xem đến lúc đó có thời gian không nữa.''
Uông Hâm cũng không ép buộc, gật đầu đáp lại:'' Cũng được, địa điểm gửi trog nhóm lớp, có thời gian ghé chơi.''
Nói xong lại uyển chuyển hỏi thêm:'' Vậy.... Nếu Trình Việt Lâm cũng rãnh thì cô cũng kêu anh ta đi luôn nhé.''
Nguyễn Chỉ Âm cười nói:'' Được, tôi sẽ hỏi anh ấy.''
Thấy đối tượng thầm mến năm đó cười Uông Hâm ngượng ngùng cào cào đầu, hào phóng nói "Đúng rồi sau này đến Kim Hoàng cứ nói tên tôi, được miễn phí.'
Kim Hoàng vốn là Tiền Phạn Từ Phi và Uông Hâm cùng nhau mở ra, ba người bọn họ là ông chủ ở đây.
——Uông Hâm nói xong, Nguyễn Chỉ Âm cuối cùng cũng đẩy cửa phòng đi vào.
Đây là phòng VIP bên trong rất rộng rãi.
Ngoại trừ Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn còn có hai gương mặt Nguyễn Chỉ Âm chưa gặp lần nào.
Tiền Phạn ngồi gần cửa thất Nguyễn Chỉ Âm vội vàng đứng lên ân cần tiếp đón:'' Chị dâu, anh Lâm cuối cùng cũng mờ được chị ra ngoài.''
"Đến đây,để em giới thiệu cho chị nhé.'' Tiền Phạn chỉ vào hai người còn lại trên bàn :'' Nhậm Hoài, Ông Tử Thật dũng sĩ bị anh Lâm hại độc thời đại học.''
Nguyễn Chỉ Âm cười gật đầu nói:'' Chào mọi người.''
Ông Tử Thật chào lại, Nhậm Hoài lại nói nhiều hơn chút, buông lá bài trong tay ẩn ý nói:'' Chị dâu trông khá giống như tôi tưởng tượng."
Tiền Phạn hừ nhẹ một tiếng:'' Người ta là một đóa hoa của trường trung học Lam Kiều hồi đó đó, được bao nhiêu nam sinh thầm mến không ngờ cuối cùng lại bị anh Lâm hái về nhà.''
"Sao, cậu có ý kiến à?''
Trình Việt Lâm ngồi một mình một bên thản nhiên liếc mắt đến, nói xong anh lại nhìn về phía Nguyễn Chỉ Âm chỉ chỉ vị trí bên cạnh:'' Người bên đó quá ồn, qua đây.''
Nguyễn Chỉ Âm không làm trái ý anh lập tức đến bên cạnh Trình Việt Lâm ngồi xuống.
Ai ngờ vừa ngồi xuống Tiền Phạn bỗng kinh ngạc kêu lên :'' Aizz chị dâu, chiếc lắc tay này nhìn quen quá ta ơi.''
Nguyễn Chỉ Âm cúi mặt nhìn vòng tay, đúng là cái màTrình Việt Lâm vẫn giữ lại đó.
Cô không để ý nhiều chỉ cười rồi đáp lại Tiền Phạn :'' Đây là bestseller của nhà T, rất phổ biến.''
Tiền Phạn gật đầu sau đó ríu rít lên tiếng:'' Anh Lâm, đừng nói là chiếc lắc tay này của chị dâu là cùng một kiểu với cái anh cướp về từ tên trộm năm đó nha.''
Nguyễn Chỉ Âm nghe Tiền Phạn nói vậy vừa định giải thích lại bị Tiền Phạn hùng hồn cướp lời.
" Chị dâu à chị không biết chứ, hồi đó em tới trường đại học A tìm anh Lâm chơi, ảnh nói muốn dẫn em ra ngoài ăn cơm, kết quả còn chưa đi tới nhà hàng được nửa đường đã vứt em sang một bên chạy theo tên trộm vặt, đuổi thì đuổi thôi mà ảnh đuổi theo người ta hơn một tiếng đồng hồ luôn, còn giẫm phải một vũng nước bẩn cuối cùng bắt tên trộm kia phải đầu hàng nhả hết số hàng ăn trộm được trong ngày cho Anh Lâm, chị nói trâu bò không?''
Phó Sâm Viễn đang ngồi bên kia ôm di động đánh xong một ván trò chơi giương mắt trêu đùa : ''Chậc nhìn không ra nha, Trình lão đại còn sự tích anh hùng như thế này cơ đấy.''
Tiền Phạn vung bài trong tay xuống, giọng điệu kiêu ngạo nói:'' Hứ, đùa à, anh Lâm của chúng ta nhất định là một anh hùng hiệp nghĩa, ngứa mắt khi thấy hành vi trộm cắp nên phải gô cổ tên trộm đến cục cảnh sát, chủ nhân của một chiếc ví còn xin cảnh sát tặng cho ảnh một chiếc cờ vinh quang! "
Nguyễn Chỉ Âm ". . . . . ."
Cô nhìn sang người đàn ông mặt người dạ cẩu (Bề ngoài lịch lãm bên trong âm thầm tính toán). cố gắng hạ thấp giọng nói để chỉ hai người nghe được:'' Anh thật sự giẫm phải vũng nước bẩn hả?''
Trình Việt Lâm cúi đầu nhìn cô không nói gì.
Nguyễn Chỉ Âm hỏi tiếp:'' Còn bắt trộm..... nhận cờ thưởng?''
Nhìn thấy ý cười trong mắt cô, Trình Việt Lâm vẫn không hề thay đổi sắc mặt, anh rất không tình nguyện ừ một tiếng.
Một ngày nào đó anh phải may cái miệng nhiều chuyện của tên ngốc Tiền Phạn kia lại!
p.s Đi làm lại sau hơn 2 tháng wfh ta nói tay chân nó rụng rời......