Dù bình thường vẫn nói người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nhưng người có thể đi thẳng vào vấn đề như thế, Thương Chiết Sương chưa từng thấy qua.

Nàng luôn không thích nói chuyện quanh co, nhưng trình độ thẳng thắn này của Tư Kính lại vượt xa hiểu biết của nàng.

Còn nữa, sao hắn biết mình đắc tội Tiêu gia?

Chẳng lẽ kiến thức người này rộng rãi đến mức nhìn sát thủ mà Tiêu gia thuê tới liền biết chủ nhân là Tiêu Dung Thu?

Nàng không đáp ngay lời của Tư Kính, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua tay hắn đặt tên đầy gối phải.

Ngón tay thon dài đang nắm chặt thứ gì đó màu trắng, nhưng chưa đợi đến lúc nàng nhìn rõ, tay liền đổi động tác giấu đến nơi không nằm trong tầm mắt của nàng.

Thương Chiết Sương liên tưởng đến ánh mắt của hầu bàn lúc nãy nhìn Tư Kính, cảm thấy đoán được bảy tám phần quan hệ giữa bọn họ. Nàng cong ngón tay, gõ tiếng được tiếng mất lên mặt bàn, phát ra tiếng vang không lớn nhưng cũng không thể bỏ qua.

Mặt của Tư Kính luôn bình tĩnh, phảng phất một tầng sương mù khiến người khác không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Hắn thấy Thương Chiết Sương không đáp, cũng vô thức không mở miệng, hơi dựa người về sau, càng lười nhác hơn so với động tác gõ bàn của Thương Chiết Sương.

"Tư công tử quản không được nhiều, nhưng tai mắt cũng nhiều nhỉ."

Thương Chiết Sương thu tay, đuôi lông mày hơi giương lên, tỏa ra một ý tứ ngang tàng.

"Thương cô nương mời ta đến nơi này không phải cũng có dụng ý sao? Tỏ ra bí hiểm quả thực cũng chẳng có ý vị gì, Tiêu gia này tiếp theo sẽ không tìm cô nương gây phiền toái, cô nương cứ yên tâm đi."

Thương Chiết Sương không nghĩ đến thời gian chưa được một nén hương, Tư Kính đã đem ý nghĩ của nàng phơi bày ra hết, còn tiện thể giải quyết phiền phức của Tiêu gia cho nàng, thế nên mặt của nàng có hơi âm trầm.

Nàng thích nói chuyện cùng người thông minh, nhưng cũng sợ liên quan đến người thông minh.

Càng là người thông minh, càng dễ bị thông minh hại.

Nàng thẳng lưng một chút, thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, quên luôn mục đích ban đầu mời Tư Kính đến Phong Lộ Lâu ăn cơm, bám lấy nói: "Dĩa bánh không từ trên trời rơi xuống, dám hỏi công tử có phải có việc muốn nhờ?"

Đôi mắt Tư Kính vẫn lạnh nhạt như trước, phảng phất thật sự là một người nhàn tản vô dục vô cầu.

Hắn cong khóe môi, chậm rãi nói: "Tiện tay mà thôi, bất quá Thương cô nương hợp mắt với tại hạ."

Tiện tay mà thôi?

Hợp mắt?

Nếu không phải Tư Kính thật sự giúp nàng một đại ân, Thương Chiết Sương suýt chút nữa trợn trắng mắt trước mặt Tư Kính rồi.

Người kinh thương quả nhiên không giống người thường, nói hươu nói vượn một cách đứng đắn như thế, thật sự là luyện đến tầng chí cao vô thượng.

Nếu là tiện nghi của người khác, Thương Chiết Sương có lẽ không muốn tham lam, sợ ngày sau chọc phải phiền phức. Nhưng người như Tư Kính, nếu có kết giao, sau này nàng hoạt động ở Không vực cũng dễ dàng hơn.

Thế nên Thương Chiết Sương đi theo mạch câu chuyện của Tư Kính.

"Nếu Tư công tử giúp Thương Chiết Sương một đại ân, ngày sau nếu cần, Thương Chiết Sương nhất định chết không chối từ."

Bất quá câu "chết không chối từ" này cũng chỉ nói qua cho có lệ mà thôi.

Tư Kính hiển nhiên không xem lời khách sáo của Thương Chiết Sương đặt trong lòng, thẳng thắn chậm rãi nói: "Tại hạ còn có chút chuyện còn xử lý, lần này cũng không phiền cô nương mời. Nếu cô nương muốn ăn gì có thể gọi, ghi vào tên của tại hạ là được."

Thương Chiết Sương trố mắt nhìn hắn, dường như trên trán còn viết hàng chữ thật to "Người ngốc nhiều tiền", sau đó mới rủ mắt xuống.

Mà cũng vì lúc nàng rủ xuống, nên tự nhiên bỏ qua thời điểm Tư Kính đứng dậy có chút lảo đảo, không ổn định được thân hình.

Tư Kính cố gắng chống đỡ đi khỏi gian phòng, vừa đóng cửa, thân thể đã nghiêng xuống, sau đó tập trung chọc một khe hở ngay cửa phòng. Tay của hắn đã tràn ngập gân xanh, mạch đập chập trùng lộn xộn.

Đi hai bước, buộc bản thân không phát ra tiếng động, đẩy một gian phòng khác, lảo đảo bước vào.

Gian phòng này đang có một nam nhân mặc huyền y đang ngồi.

Mái tóc dài của hắn tùy ý rơi trên vai, không có gì trói buộc, vạt áo trước ngực mở rộng, lộ ra một mảng da trắng nõn. Một tay nam nhân chống lên đầu, một tay cầm một điếu tẩu mạ vàng. Sương khói lượn lờ khiến khuôn mặt hắn có chút mơ hồ. Nhưng dù tầng tầng lớp lớp khói thuốc che đậy cũng khó mà giấu hết vẻ yêu nghiệt của hắn.

Tư thế lười biếng nhưng vẫn lộ ra một khí chất quyền quý.

Thấy bộ dạng chật vật của Tư Kính, dường như hắn cảm thấy mười phần thú vị, đặt tẩu thuốc xuống.

"Chủ nhân Tư gia có thể có hôm nay, Khiên Từ thật sự mở rộng tầm mắt."

Trong cổ Tư Kính đang đè nén một thứ gì đó, nhưng lời nói vẫn trầm tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt.

"Cố lâu chủ thật sự nhàn hạ, cố ý chờ ở nơi này."

"À, dáng vẻ chật vật của chủ nhân Tư gia ngàn năm mới có một lần, ai mà không muốn gặp chứ?"

Ngữ điệu Cố Khiên Từ tản mát, kéo dài một hồi, mới chuyển âm điệu: "Nhưng mà, ngươi còn sống được bao lâu đấy?"

Tư Kính nhắm mắt lại, lồng ngực cuộn lên sự đau đớn gai góc đã bắt đầu chậm rãi bình phục.

Hắn để tay lên bàn, giương lên dáng vẻ tươi cười lãnh đạm: "Còn sống được bao lâu? Nếu như biết thì làm gì được?"

Cố Khiên Từ đặt tẩu thuốc trên môi hít một hơi, để khói sương mịt mù lượn lờ trên gương mặt mình, khiến thần sắc mị hoặc càng thêm khó lường.

"Ta đều sớm quên, dù sao xem như ngươi còn sống, mệnh cũng không phải của mình, quả thực chẳng có ý nghĩa gì."

Hắn vuốt vẻ đường vân trên tẩu thuốc, ánh mắt xoay chuyển ngừng lại trong lòng bàn tay của Tư Kính.

Trong lòng bàn tay tinh tế như ngọc có một mạch máu tinh tế kéo dài chưa hết lòng bàn tay, nếu không nhìn kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua.

"Nhưng mà Tư gia chủ, chết tử tế không bằng sống tạm, với số mệnh của ngươi đoán chừng có thể sống một lúc lâu, chỉ là trúng độc thôi, sao liên can đến chuyện sinh tử? Hôm nay ngươi cấu kết với cô nương kia, xem như có chút bản lãnh, thứ gì mà không thể giúp người trộm được? Ngươi giúp nàng giải quyết chuyện của Tiêu gia, lại cho nàng ăn nhờ một bữa, nàng không chỉ thiếu một nhân tình của ngươi."

"Nàng không đơn giản như ngươi tưởng, hôm nay đuổi đi là được, ta không muốn phát sinh thêm chuyện."

"Không muốn sinh chuyện? Vậy ngươi nghĩ làm sao có được giải dược, chẳng lẽ trông cậy vào một tiểu cô nương vô dụng lấy cho ngươi?" Cố Khiên Từ bật cười, ngáp một tiếng, tựa như người không xương tựa người về sau, "Bất quá chuyện của Tiêu gia, ngươi cũng không hỏi qua vài câu."

"Chuyện đã phát sinh, hỏi thì có ích gì? Trên đời an đắc song toàn pháp, hết thảy chỉ là một giao dịch công bằng mà thôi."

"Ngược lại ngươi đã nhìn thấu, Thương Chiết Sương không hề đồng cảm như người bình thường."

"Cố lâu chủ đồng cảm với Tiêu Lâm Xuân sao?"

"Không đồng cảm, do cả hai đều không muốn bị tổn thương mà thôi."

"..."

***

Sau khi cơm nước no nê, Thương Chiết Sương bởi vì nhất thời không biết đi đâu, ngồi phát ngốc trong gian phòng trang nhã.

Nàng hơi buồn ngủ, thế nên mí mắt bất giác đánh nhau, sau đó nằm sấp xuống bàn, bắt đầu chợp mắt đánh một giấc.

Trong mộng là tàn hồn của Tiêu Lâm Xuân.

Gương mặt tràn ngập vết thương xích lại gần Thương Chiết Sương, sau đó mở ra cái miệng đầy máu đã không giống nhân loại còn mở ra một hàng răng bén nhọt dày đặc.

"Cô có lương tâm không? Không cảm thấy ta đáng thương sao? Ta cả đời trốn đông trốn tây, sau khi chết còn phải bị Tiêu gia xóa thân phận! Tiêu gia dựa vào cái gì mà đối với ta như vậy! Còn cô lại dựa vào gì, chỉ có chút tiền mà đi bán rẻ lương tâm mình?"

Thương Chiết Sương mất kiên nhẫn vung tay, đánh tan tàn hồn đen kịt kia, sau đó nhíu mày co cẳng chạy, một chút cũng không để ý đến nàng ta.

Còn tàn ảnh kia vẫn quấn lên, lượn lờ bên người Thương Chiết Sương, thấy Thương Chiết Sương không để ý đến nàng, bắt đầu nhỏ giọng phát ra tiếng nguyền rủa oán độc.

Thương Chiết Sương vốn không muốn phản ứng nàng, như tiếng nguyền rủa tựa như âm thanh con muỗi vo ve làm đau lỗ tai nàng, ngừng chân lại, ánh mắt như sương mù nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Có lẽ là mắt của Thương Chiết Sương quá âm lãnh, thậm chí vượt qua cả lời nói chú định trên người nàng, Tiêu Lâm Xuân nhất thời nghẹn họng, lời nói bị ánh mắt nạt nộ nén về.

"Bất quá là chấp niệm của một con quỷ, cô có thể nhớ rõ bao nhiêu chuyện khi còn sống đây?"

Tiêu Lâm Xuân lắc mình, tựa như bị đâm xuyên qua, bị nàng hỏi đến á khẩu.

Lúc nàng tỉnh lại đã biến thành bộ dáng như quỷ rồi, trong đầu chỉ nhớ đến muốn tìm thân phận ở Tiêu gia, quên đi mấy thứ như tiền căn hậu quả.

Nàng ta hơi oán giận nhìn Thương Chiết Sương, trong mắt có chút oán giận của tiểu hài, đồng thời bị khí tức thanh lãnh toàn thân của nàng dọa đến không dám đến gần nửa bước.

"Tiêu Dung Thu không phải người tốt gì, cô cũng không trong sạch. Một người muốn đánh còn một người tình nguyện bị đánh, giao dịch thôi, không cần phải chết rồi vẫn còn dây dưa."

Thương Chiết Sương khó nói một câu dài với nàng ta, nhưng lời trong tai Tiêu Lâm Xuân lại không chút dễ nghe.

"Ta không phải người như Tiêu Dung Thu! Huống hồ, cô không phải cũng bị Tiêu Dung Thu đuổi giết, sao vẫn giúp nàng ta nói chuyện? Cô đúng là có thể vì tiền mà không cần mặt mũi!"

Tiêu Lâm Xuân dù không nhớ chuyện cũ trước đó, nhưng trong đầu vẫn còn nhớ mang máng Tiêu Dung Thư đã hại nàng.

"Luận sự thôi." Thương Chiết Sương vung tay, muốn xua tán Tiêu Lâm Xuân.

Nhưng Tiêu Lâm Xuân dường như đoán được nàng biết nhân quả của mình lúc còn sống, tựa như keo con chó, nhảy lên xuống né được động tác xua tay của nàng. Khi thì quấn sau tai của nàng, khi thì chạm nhẹ vào giữa lông mày, mặc cho nàng đuổi mãi không được.

"Nếu cô không giải thích cho ta, vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ tỉnh lại! Ta tuy chỉ là chấp niệm của quỷ hoang, nhưng cũng có chút bản lĩnh! Cô đợi chảy nước dãi mất mặt ở Phong Lộ Lâu đi!"

Tiêu Lâm Xuân nói nhảm, nghĩ lại mình bám vào tay áo của Thương Chiết Sương nhoáng một cái đã hôn mê, càng giận hơn, dứt khoát khoác một thân hình người, hai tay khoanh trước ngực, có ý tứ ăn vạ mãnh liệt.

Thương Chiết Sương gặp qua không ít hồn ma tinh quái, hoặc du đãng quá lâu chỉ nhớ rõ nhất niệm hóa thành lệ quỷ, hoặc là đầu thai không tỉnh táo chỉ biết lặp đi lặp lại chuyện trong vô thức.

Nhưng vô luận là loại nào, nàng chỉ cần tránh mấy ngày là được, nếu không thì tìm biện pháp diệt tận gốc. Còn dạng khó chơi như Lâm Xuân này nàng mới gặp lần đầu.

Tiêu Lâm Xuân thấy Thương Chiết Sương hiện tại không có biện pháp phá ác mộng của nàng, liền đứng một chỗ liếc ngang.

Dù sao nàng cũng có nhiều thời gian, xem ai hành ai đây!

***

Tác giả:

Cố Khiên Từ (liếc qua Tư Kính lại liếc qua Thương Chiết Sương): Ha, hiện tại không tiếc mạng, sau này hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play