Tư Kính đang ngồi thưởng thức trà trong nhã phòng.
Hơi nóng của trà pha lẫn hương thơm men theo chén trà sứ men xanh trên tay hắn bốc lên, lượn lờ mỏng manh yếu ớt trong gian phòng nhỏ, hòa với khói từ bình đốt hương thành một thể, càng thêm mãnh liệt.
Nhưng bên cạnh bỗng thổi đến một cơn gió lớn không đúng lúc.
Hương trong phòng tản đi hơn phân nửa, một thân ảnh đỏ chói mang theo chút hơi gỗ mát lạnh chỉ thuộc về mùa hè chạm đến.
Tư Kính nhíu mày lại, buông chén trà trong tay xuống, thấy qua một ám khí không chút lưu tình găm thẳng trên bàn trước mặt.
Mũi ám khí này mang theo mười phần lực đạo, sượt qua ấm trà, nước ấm trong đó tràn trên mặt đất, mảnh sứ vỡ tan cũng theo vũng nước văng khắp nơi.
Tư Kính: "..."
Thương Chiết Sương đem theo mấy chục tên hắc y mà trong mắt nàng mười phần "vụng về" tới, lần lượt bước vào nhã phòngcủa Tư Kính.
Nhưng lúc nhìn bọn họ không chút lưu tình phóng ám khí, phút chốc nàng có chút hối hận.
Nàng nhìn không vừa mắt tên ngốc này, nhưng cũng không nên thương tổn đến hắn. Hắn không biết võ công, nếu mình lỡ có mệt, khiến hắn mất mạng ở đây, chẳng phải toi công gánh lấy một mạng người?
Nghĩ đến đây, Thương Chiết Sương hận không thể đạp chết cái ý định hứng thú nhất thời ghé ngang Phong Lộ Lâu.
Nhưng việc đã đến nước này, trên đời cũng không có thuốc hối hận. Nàng bất đắc dĩ phải lôi tên ngốc này, nhẹ điểm mũi chân, mang theo Tư Kính rời khỏi Phong Lộ Lâu.
Tư Kính căn bản đang ngồi "ngoan" trong Phong Lộ lâu, đầu tiên là không hiểu tự dưng có ám khí bay đến, nhiễu loạn hứng thú uống trà của hắn. Lại sau đó không biết ai, trực tiếp mang hắn bay ra khỏi Phong Lộ Lâu.
Cái này được xem là chuyện như thế nào?
Tư Kính có chút hối hận, hôm nay ra ngoài không xem ngày rồi.
Tuy Thương Chiết Sương mang theo một người như Tư Kính, tốc độ lại chưa từng chậm nửa phần, thời khắc này nàng không còn tâm tư trêu đùa mấy người kia như ban nãy, chỉ muốn nhanh thoát thân, chạy như bay, chạy điên cuồng.
Những người kia vốn cho là nàng chạy mãi cũng sẽ phải mệt, gặp tốc độ đó của nàng cũng mất ý định truy đuổi. Bọn họ cũng không dám cứ như vậy mà về phục mệnh, liền tản vào đám đông, trông cậy vào vận khí hôm nay có thể tìm được tung tích của Thương Chiết Sương.
Thương Chiết Sương một hơi kéo Tư Kính chạy hơn mười dặm, cuối cùng cũng hơi mệt chút, nhảy xuống con hẻm nhỏ, dựa vào một bước tường ngồi xổm xuống.
Vì lúc chạy chỉ có Thương Chiết Sương dùng lực, ngược lại lúc này Tư Kính cực kỳ nhàn nhã.
Đuôi mắt hắn giương lên, chậm rãi nói: "Cô nương đây đang làm gì vậy?"
Thương Chiết Sương dựa vào tường, không muốn phản ứng hắn, nhưng cuối cùng cũng đuối lý về mặt kia, đành phải đáp: "Trốn truy sát, không nhìn ra à?"
Tư Kính: "..."
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người trốn truy sát còn mang theo người vô tội hộ thân, còn có khí thế đầy chính nghĩa như vậy.
"Ý của tại hạ là, cô nương trốn thì trốn, cần gì phải mang một người như ta?"
Thương Chiết Sương quay sang đánh giá từ đầu đến chân hắn một vòng, có tật giật mình mở miệng: "Có lẽ hôm nay nhìn ngươi có chút thuận mắt."
Tư Kính: "..."
Đúng lúc hai người câm lặng nhìn nhau, bầu không khí có chút ngưng trệ, một tên sai vặt áo xanh không biết ló đầu từ đâu, đi vào hẻm nhỏ.
Bước đi của hắn rất nhẹ, thậm chí còn ẩn trong tiếng gió thổi vào nhánh cây soàn soạt, nhưng trong nháy mắt Thương Chiết Sương đã nhạy bén nhận ra khi hắn ta xuất hiện, vượt qua Tư Kính, ánh mắt tập trung nhìn hắn.
Nhưng tên sai vặt không vì ánh mắt chăm chú của Thương Chiết Sương mà dừng lại nửa phần, đi đến trước mặt Tư Kính, nói khẽ: "Công tử, sợ là Lạc chưởng sự đã đợi lâu."
Trên mặt Tư Kính vẫn treo cái vẻ ung dung vui vẻ kia, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo hơn rất nhiều: "Người đi báo cho Lạc chưởng sự, hôm nay ta thất hẹn, ngày khác sẽ đích thân đến nhà tạ lỗi."
Tên sai vặt kia nhíu mày, nhìn về hướng của Thương Chiết Sương, nói: "Ngài vốn đến trước thời hạn một chén trà cơ mà."
"Thất hẹn chính là thất hẹn, không nhìn tiền căn hậu quả, cũng không cần giải thích, ngươi nói như thế cho thuận tiện."
So với bộ dáng oán hận của tên sai vặt, Tư Kính ngược lại cực kỳ vân đạm phong khinh, dường như cái người bị liên lụy mất một cuộc làm ăn không phải là hắn.
Thương Chiết Sương đứng một bên, da mặt dù có dày, cũng không thể xem nhẹ hàm nghĩa ẩn ý trong lời nói của tên sai vặt.
Đợi tên đó chắp tay lui ra, nàng mới có chút ngượng ngùng mở miệng: "Lần này ta liên lụy ngươi, bất quá xưa nay Thương Chiết Sương ta không thích thiếu nợ người khác. Dám hỏi tên họ của công tử, sau này nếu cần ta trộm... À không, có thể giúp được chuyện gì có thể đến tìm ta."
Tư Kính nhíu mày, khóe môi hơi cong lên, hơi lạnh rõ ràng trong mắt vừa này không biết đã tiêu tán đi nơi nào.
Hắn cân nhắc từ "trộm" này, nghe nói danh của Thương Chiết Sương, đối với thân phận của cô nương này cũng có chút tính toán, lại nhàn nhạt thản nhiên như không: "Tại hạ họ Tư, tên chỉ có một chữ Kính. Nếu như Thương cô nương muốn, có thể trực tiếp gọi ta là Tư Kính."
Tư Kính?
Thương Chiết Sương nghe cái tên này, da đầu nhất thời tê rần.
Lúc trước nàng đoán được người này là dân kinh thương, nhưng không nghĩ đến hắn là chủ nhân của Tư gia.
Tiền bạc của Tư gia trải đều Không vực, cơ hồ không thể đếm hết được, khó trách vừa nãy tên sai vặt kia có thể tìm được Tư Kính dễ dàng như vậy.
--Vì toàn bộ Không vực không có chỗ nào không liên quan đến Tư Kính.
Thương Chiết Sương có chút ảo não về hành động vừa nãy đã đắc tội với Tư Kính, nhưng nhìn hắn tựa hồ không có ý trách cứ nàng, liền cười xuề xòa: "Tư công tử khí chất thiên tiên từ trong xương cốt, nhân trung long phượng, lúc trước là mắt Chiết Sương bị mù."
Cô nương này thật sự còn trở mặt nhanh hơn lật sách.
Nhưng điều này xuất hiện trên gương mặt cực kỳ sinh động. Vui vẻ trên đó tuy không đủ chân thành, nhưng lại hơn cả những người trông có vẻ kim phong ngọc lộ, vẻ mỹ lệ xinh đẹp không bị trói buộc mà tỏa sáng, khiến người nhất thời choáng váng.
Thương Chiết Sương một bên cười giả lả che đi sự chột dạ, một bên đem nhãn mác trên người của Tư Kính chuyển từ "ngốc" sang "tiền", có thể đào hố được.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, cố gắng làm cho bộ dạng mình càng thiện lương hơn, trong quá trình diễn kịch, thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc.
Người đó mặt đồ đen, đưa mắt như tên trộm nhìn loạn kia, dường như đang tìm ai đó.
Đây không phải là một trong đám người của Tiêu gia sao?
Vì mũi tên đầu là hắn ta bắn, Thương Chiết Sương xem như có lưu lại ấn tượng nhỏ, chỉ là không muốn đã chạy xa như vậy, còn bị tên chó ngáp phải ruồi này đụng tới. Thật sự là khổ tám đời.
Nàng xác nhận người kia không mang theo cung tên, nhiều lắm chỉ có chút ám khí, lúc này mới yên tâm. Sau đó đôi mắt linh hoạt như hồ ly, chuyển chủ ý đánh trên người Tư Kính.
Tiêu gia là một nhà lớn độc nhất của tòa trấn này, thuộc về Tư gia thì toàn bộ Không vực lại không người nào không biết, không người không hay. Nếu nàng có thể mượn danh của Tư Kính, dù Tiêu Dung Thu muốn giết nàng cũng không dám trắng trợn đối nghịch với Tư gia, chuyện này có thể ép xuống thần không biết quỷ không hay.
Vừa nghĩ đến đây, Thương Chiết Sương quyết định mấy ngày nữa sẽ leo lên cái cây to Tư Kính này, sờ vào tay áo lấy mười hoàng kim vất vả kiếm được, ngoan tâm nói với Tư Kính: "Lần này ta liên lụy công tử, Chiết Sương không có tài cáng gì, nhưng thức ăn trong Phong Lộ Lâu cũng có chút hiểu biết. Nếu như Tư công tử không chê, Chiết Sương nguyện dùng cái này để bồi tội."
Có lẽ Tư Kính bỏ qua ước hẹn cùng Lạc chưởng sự, hôm nay cũng không còn chuyện gì khác nữa, nhìn Thương Chiết Sương có ánh mắt chân thành, xem như đồng ý.
Thương Chiết Sương nghĩ cá đã cắn câu, trong lòng vui mừng, ngữ điệu càng buông thả: "Tư công tử không chê là tốt, Chiết Sương có thể đền bù thật tốt cho Tư công tử."
***
Phong Lộ Lâu là tửu lâu lớn nhất trong trấn.
Thương Chiết Sương đã lâu bôn ba từng ngóc ngách của Không vực, nhưng duy nhất chỉ có món ngon của Phong Lộ Lâu là nhớ mãi không quên. Trong lòng nàng, không chỉ có Không vực, dù cho có ra những nơi khác cũng không có đầu bếp nào có thể so sánh được thần bếp tuyệt diệu của Phong Lộ Lâu.
Lúc này là giờ trưa, Phong Lộ Lâu kín hết chỗ, xa xa đã có thể ngửi được hương thơm của đồ ăn.
Thương Chiết Sương thuần thục đi vào, định tìm một chỗ ngồi xuống đã thấy hầu bàn trong nháy mắt nhìn Tư Kính mang theo vẻ cực kỳ chân chó, sau đó nở nụ cười thật lớn, khom người dẫn bọn họ lên tầng cao nhất của Phong Lộ Lâu.
__ Thật sự có tiền có thể sai khiến quỷ thần.
Thương Chiết Sương chưa từng nhận được đãi ngộ tốt như vậy, nhưng dù sao thì từ sang thành nghèo khó quen, còn từ nghèo thành sang rất dễ.
Nàng nhìn thần sắc Tư Kính không màng danh lợi, liền lấy làm đương nhiên hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, đi đến cuối hành lang của Phong Lộ Lâu.
Hai người xuất hiện trong Phong Lộ Lâu mang đến chút động tĩnh không nhỏ.
Thương Chiết Sương vốn mặc một bộ váy đỏ, đôi mắt sáng long lanh, rất thu hút. Mà Tư Kính sau lưng lại mặc một thân trắng như tuyết, tỏa ra khí chất ôn nhu như ngọc, càng dẫn đến ánh mắt chú ý của các cô nương nhìn theo.
Nhìn theo thì nhìn theo, Thương Chiết Sương trừ kinh diễm cũng không tìm thấy ý nghĩ nào khác của các nàng. Điều này chứng tỏ ngoại trừ hầu bàn, không ai nhận ra hắn là chủ nhân của Tư gia.
Nhưng sự nghi hoặc chỉ tồn tại một khắc trong đầu nàng, chốc lát bỗng tiêu tán.
Không biết thì không biết, đâu liên quan đến nàng?
Phòng cao nhất của Phong Lộ Lâu, cùng với gian phòng sáng nay của Thương Chiết Sương nhảy vào cũng không khác biệt quá lớn.
Ban đầu Thương Chiết Sương đi trước Tư Kính, nhưng thấy thái độ của hầu bàn, ngược lại nàng thành khách, Tư Kính thành chủ, còn đứng một bên chờ Tư Kính ngồi xuống trước.
Gian phòng này tựa hồ không thường sử dụng, thậm chí không có chút hương thơm nào, nên lúc Tư Kính đi ngang qua người nàng, tay áo phấp phới trong gió, ngửi thấy một mùi hương từ thảo dược nhàn nhạt.
Nàng vô thức nhíu mày, Tư Kính ngồi gần cửa sổ, vậy thì nàng liền ngồi cách xa hắn nhất, đối diện với vị trí đó.
Tư Kính chú ý hành động nhỏ này của nàng, không mở miệng hỏi mà lúc Thương Chiết Sương lại đang muốn leo lên người hắn, tay không bắt được sói, thay nàng bước lên nói trước.
"Thương cô nương sao lại đắc tội với Tiêu gia?"
Thương Chiết Sương đang còn mở miệng, cặp mắt cũng phóng đại nhìn chằm chằm vào Tư Kính, đầu óc trống rỗng.
***
Thương Chiết Sương: Không đào hố mới không biết, một hố liền hố trước mới tốt. (?)
Tư Kính: ...