Chương 90: Trùng phùng

Kỳ Ngôn thở hổn hển, không kịp phòng bị bị ấn ngồi xuống, đột nhiên có một cánh tay mảnh mai quấn lấy eo, sức lực rất lớn, dường như muốn cắt lìa bản thân.

Bên tai truyền tới một âm thanh khẽ khàng, Kỳ Ngôn ngẩn ra, hoang mang tưởng rằng bản thân nghe nhầm.

Cô chuyển động chiếc cổ căng cứng, nghiêng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen láy sâu thẳm đang chăm chú nhìn mình, trái tim mạnh mẽ đập lên, sau đó lại cúi đầu nhìn bàn tay quấn lấy eo mình, trắng thon, mảnh mai, gân xanh thấp thoáng nổi lên trên mu bàn tay.

Tới lúc này, cuối cùng Kỳ Ngôn cũng có lại chút tinh thần.

Là Lục Tri Kiều.

Ngày đó nhận được tin nhắn của Nữu Nữu, Kỳ Ngôn khó mà tin được, phản ứng đầu tiên tưởng rằng sẽ giống như lần tổ chức trình diễn trước đó, Lục Tri Kiều lấy lí do điều động công tác để đuổi tới đây. Nhưng cô nhanh chóng phủ nhận, cô chỉ thông báo với một mình Nữu Nữu về hành trình của bản thân, dặn dò cô bé phải giữ bí mật, cô tin cô bé sẽ không tiết lộ.

Huống hồ cô đi những mấy quốc gia, lên kế hoạch trong một tháng, Lục Tri Kiều có thần thông quảng đại tới mức nào cũng không đoán được cô ở đâu vào lúc nào.

Kỳ Ngôn tin đây là duyên phận, người bản thân hằng nhớ nhung khắc ghi trong lòng, sẽ đến bên bản thân.

Cô dạo chơi ở thủ đô Cavill hai ngày, không cố tình tìm kiếm người kia, đi trên đường lớn, trong ngõ nhỏ, đi lung tung khắp nơi, chụp chút phong cảnh con người, muốn xem thử liệu hai người có thể tình cờ gặp nhau. Nhưng hai ngày qua, đến bóng dáng tương tự cũng không thấy được.

Sau này cô đè lại kích động, nghĩ chuyến đi này của bản thân là đi du lịch, có thể gặp được nhau là bất ngờ, không thể gặp nhau cũng không cưỡng cầu.

Thế là sáng hôm nay, cô lái xe tới biên giới, ngắm nhìn rừng Adansonia digitata lớn nhất châu Phi, chụp được mấy chục bức hình. Kết quả trên đường về xe bị chết máy, bốn bề không một bóng người, tín hiệu điện thoại lại không tốt, cô thấp thoáng nhìn thấy chỗ này có nhà máy, liền muốn tới đây tìm người giúp sửa xe.

Nhìn có vẻ khoảng cách tới nhà máy rất gần, nhưng quả thật quãng đường lại rất xa, Kỳ Ngôn vừa đi vừa chạy mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tới đây, sau đó lại nghe thấy một tiếng vang trời, suýt chút nữa bị dọa chết.

Nhìn thấy Lục Tri Kiều từ xa xa, Kỳ Ngôn tưởng rằng là ảo giác, vừa đi tới gần nhìn rõ ràng, liền nghe thấy người đàn ông ban nãy gọi "phó tổng Lục" báo cáo tình hình, cô liền từ bỏ ý định tìm người sửa xe, dứt khoát đi nhờ luôn xe của người ta.

May mà gặp được Kiều Kiều, nếu không những người này chưa chắc đã cho cô đi cùng.

Kiều Kiều nói sẽ không bỏ lại cô.

Sống mũi Kỳ Ngôn có chút chua chua, nước mắt quẩn quanh hơi nước, cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, liền quay mặt đi, rũ mí mắt xuống.

Tiếng người bên ngoài huyên náo, công nhân người da đen hoảng hốt xông ra ngoài, nhưng có một số người chạy tới nửa đường, hét lên mấy câu, lại quay trở lại.

Âm thanh rền vang cũng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Bầu trời xanh thẳm như được nước gột rửa, ánh mặt trời càng thêm kịch liệt chói mắt, chim chóc vỗ cánh bay lên cành cây, một cảnh tượng hết sức bình yên tĩnh lặng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giám đốc Trương là người lên xe cuối cùng, vừa đặt mông ngồi xuống cạnh Lục Tri Kiều, bảo tài xế lái xe, sau đó quay mặt sang nhìn người phụ nữ xa lạ ngồi trên đùi Lục Tri Kiều, nhất thời ngẩn tò te: "Phó tổng Lục..."

"Bạn tôi." Lục Tri Kiều nhàn nhạt nói, lặng lẽ buông lỏng cánh tay.

Giám đốc Trương vội vàng gật đầu, cười cười, không nói gì thêm.

Chiếc xe di chuyển trên đường trở về, tốc độ nhanh hơn so với lúc tới, cảnh tượng ven đường vẫn đẹp đẽ bình yên như tranh, cũng không nghe thấy tiếng động lớn, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra ban nãy đều là ảo giác.

Biểu cảm của từng người từ ngưng trệ trở nên bình tĩnh, sau đó là hờ hững, có đồng nghiệp khom lưng vịn lên ghế cũng ngả ra sau, thả lỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bình thường chỉ nhìn thấy cảnh tượng chiến tranh trên bản tin thời sự, đa số mọi người không cách nào cảm nhận, trải nghiệm cảm giác loại sợ hãi ấy, hôm nay đích thân đặt chân tới vùng đất hỗn loạn, nhất cử nhất động đều như con chim sợ cành cong. Nhưng cuối cùng không tận mắt chứng kiến, nên trong lòng mang theo tâm lí cầu may, dần dần buông lỏng cảnh giác.

Lục Tri Kiều dựa vào cửa kính, cánh tay ôm chặt lấy eo Kỳ Ngôn, đầu mũi ngửi được mùi mồ hôi trên người cô, không nhịn được hít sâu thêm mấy hơi, có chút say mê, sau đó một cánh tay để không cũng quấn lên, ôm lấy nửa người của Kỳ Ngôn vào lòng.

Cảm giác tiếp xúc, nhiệt độ, mùi hương, đều vô cùng chân thực.

Cô ấy hướng mặt ra phía cửa sổ, đôi mắt ươn ướt, ngón tay bấu chặt lấy vạt áo của Kỳ Ngôn.

Cơ thể của Kỳ Ngôn cứng lại, cúi mắt liếc nhìn bàn tay đặt trước người, khẽ khàng nắm lấy, ngón cái thò vào lòng bàn tay Lục Tri Kiều, vuốt qua vuốt lại, giống như đang an ủi.

Ngón tay co lại, nắm càng thêm chặt, giam cầm ngón cái không buông, Kỳ Ngôn cong khóe môi, nghiêng đầu về sau nhìn một cái, bất cẩn nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Lục Tri Kiều, trái tim thắt lại, vội vàng nắm chặt lấy tay.

Cô quay đầu lại, không nặng không nhẹ nắm lấy tay Lục Tri Kiều, nửa thân trên vì sự rung lắc của chiếc xe, cách một lớp quần áo hoa mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của đôi gò bồng đào mềm mại phía sau. Kỳ Ngôn ngồi thẳng người, cố gắng giữ cân bằng cho cơ thể.

Vốn dĩ đã nóng, lúc này càng thêm nóng.

Giọt mồ hôi to bằng hạt đỗ lăn xuống dọc theo gò má.

Muốn mạng!

Diện tích của Galleon không lớn, khoảng cách giữa thành phố này với thành phố kia rất gần nhau, sau hơn một tiếng rưỡi đồng hồ di chuyển, chiếc xe tới được thủ đô Cavill, đi thẳng theo đường cái, đến trước cửa tòa nhà chi nhánh công ty.

Vùng biên giới hoang vu lạnh lẽo, nhưng thủ đô lại vô cùng phồn hoa, nhìn khiến người có cảm giác an toàn, đồng nghiệp đi cùng chuyến này xuống xe, ai nấy đều lộ ra biểu cảm thả lỏng, như được ân xá sau khi trải qua trò chơi thám hiểm nhà ma.

Giám đốc Trương nghe điện thoại, nhắc tới chuyện ban nãy.

Lục Tri Kiều nắm tay Kỳ Ngôn xuống xe, khớp tay đan chặt lấy nhau có chút trắng bệch, chỉ sợ vừa buông lỏng, người kia sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Trước tòa nhà có treo tấm biển song ngữ "Tập Đoàn Tân Bắc" bắt mắt, Kỳ Ngôn ngửa đầu nhìn một cái, nhanh chóng hiểu ra, thì ra ở đây có chi nhánh, lúc đó cô không nghĩ tới việc đi lòng vòng quanh đây, nên đã bỏ phí một cơ hội gặp mặt sớm hơn.

Người cuối cùng xuống xe, Kỳ Ngôn nhìn quanh một lượt, đều là nhân viên công ty người ta, rõ ràng còn đang bận rộn làm việc, bản thân không tiện tham dự, khẽ kéo tay Lục Tri Kiều ra, nhỏ tiếng nói: "Em về khách sạn đây."

"Khách sạn?"

"Ừm, bắc tiến từ Nam Phi, hai ngày trước vừa tới đây."

Chỉ có duyên phận trời định mới có thể giải thích được sự trùng hợp này.

Hai người chăm chú nhìn đối phương, Lục Tri Kiều nhìn bụi bặm dính trên mặt Kỳ Ngôn, trộn lẫn với mồ hôi, có chút bẩn, vô thức nhíu mày, đè xuống kích động giơ tay lau đi cho cô, "Không được, đợi lát nữa chị đưa em về."

Ngữ điệu không cho phép từ chối.

Kỳ Ngôn khẽ híp mắt lại, cong khóe môi lên, đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn trêu đùa Lục Tri Kiều. Nhưng bên cạnh có mấy người đang nhìn, không thích hợp, chỉ đành nhịn lại.

"Có tình hình gì thì tiếp tục báo cáo, ừm." Giám đốc Trương nói xong đôi câu, cúp máy, quay người, ánh mắt lướt qua Kỳ Ngôn, gật đầu một cái, sau đó mỉm cười với Lục Tri Kiều, "Phó tổng Lục, chúng ta lên trên trước đi."

Lục Tri Kiều nhàn nhạt ừm một tiếng, đi phía trước.

Cả đoàn người vào tòa nhà văn phòng, đi thang máy lên phòng làm việc.

Giám đốc Trương rất biết nhìn mặt bắt hình dong, thấy cả quãng đường Lục Tri Kiều đều nắm chặt lấy tay người phụ nữ xa lạ kia, biết quan hệ không tệ, vô cùng hối hận vì lúc trước bản thân đã lạnh mặt từ chối không cho người ta lên xe. Thế là về tới văn phòng, liền khách sáo bảo trợ lí rót nước cho Kỳ Ngôn, sau đó giải thích tình hình với Lục Tri Kiều.

"Phó tổng Lục, quả thật vùng biên giới của quốc gia này có chút hỗn loạn, nhưng cũng chỉ là tranh chấp vụn vặt, muốn yêu cầu chút lợi ích từ phía chính phủ mà thôi, không tới mức quân đội phải khai chiến, càng không chọc vào doanh nghiệp Trung Quốc chúng ta, cô cứ yên tâm, xung quanh khu nhà máy đều không có vấn đề, thủ đô thì tuyệt đối an toàn."

Lục Tri Kiều ngồi trên sô-pha, cúi mặt nhìn đơn xét duyệt trong tay, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt ghế da của sô-pha, nghe xong, ngẩng mí mắt lên, cười nhạt một tiếng: "Vẫn là giám đốc Trương tương đối hiểu biết về tình hình địa phương."

Tuy Lục Tri Kiều cười, nhưng mặt mày toàn là hơi lạnh.

Nhớ lại ban nãy, những người chạy ra ngoài đều là công nhân người da đen, nhìn không hề ít, thật ra chỉ chiếm một bộ phận nhỏ so với công nhân người Trung Quốc, tiếng hò hét tập thể có chút kì quái. Giám đốc Trương là giám đốc của một chi nhánh, đã ở nơi này hơn ba năm, gặp phải cái gọi là "chuyện thường ngày" này vẫn phải hỏi cấp dưới trước hết.

"Là do tôi lơ là, khiến phó tổng Lục sợ hãi rồi." Giám đốc Trương xin lỗi cười cười.

Ông ta không thích nơi này, chỉ mong ngóng tới ngày có thể được điều chuyển về tổng công ty, hiện tại công ty cử lãnh đạo tới, đương nhiên không thể chểnh mảng.

Lục Tri Kiều lật một trang, hờ hững hỏi: "Tại sao những người ban nãy chạy ra ngoài đều là người bản địa?"

Không khí im lặng đôi giây.

"Có lẽ là sợ."

Những công việc đơn giản nặng nhọc trong nhà máy đều do người da đen đảm đương, ví dụ như bảo vệ hay di chuyển trang thiết bị, một phần trong số họ là những người dẫn theo người nhà chạy trốn khỏi những quốc gia hỗn chiến, tới nơi này kiếm kế sinh nhai, vô cùng mẫn cảm với âm thanh súng đạn. Còn có một bộ phận là do lười, thấy xảy ra chuyện có lí do để lười biếng, cũng hò hét theo.

Vì giá nhân công thấp, tiền lương mỗi tháng chỉ rơi vào một trăm đô-la Mỹ, nhưng cóp nhặt chắp vá cũng đủ dùng.

Một lúc lâu, Lục Tri Kiều không lên tiếng.

Hơi lạnh phả ra từ điều hòa, rất thoải mái, trong phòng chỉ có tiếng xào xạc của những trang giấy.

Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh lặng lẽ uống nước, ánh mắt liếc qua hai người, cuối cùng nhìn lên người Lục Tri Kiều, chăm chú nhìn nốt ruồi lệ đen láy, càng ngày càng cảm thấy mê người, lồng ngực nhốn nháo.

"Tiếp tục quan sát tình hình gần khu nhà máy." Lục Tri Kiều nhướng mày, cầm bút xoạt xoạt kí tên, đưa tới, đứng dậy.

Giám đốc Trương nhận lấy tập tài liệu, vội vàng gật đầu, đứng lên theo, "Tôi bảo Tiểu Hà tiễn cô về chung cư nghỉ ngơi."

"Không cần." Lục Tri Kiều giẫm giày cao gót đi vòng qua bàn trà, đưa tay về phía Kỳ Ngôn, mỉm cười, nhưng lời nói lại dành cho giám đốc Trương, "Bảo Tiểu Hà đi với tôi một chuyến."

Kỳ Ngôn đặt cốc xuống, tự nhiên nắm lấy tay Lục Tri Kiều.

Tiểu Hà là trợ lí kiêm tài xế của giám đốc Trương. Lục Tri Kiều muốn đích thân tiễn Kỳ Ngôn về khách sạn, dắt người kia lên xe của công ty, quay về khu nghỉ dưỡng XX.

Chiếc xe vững vàng cả đường, hai người sánh vai ngồi ở ghế sau, không ai nói với ai câu nào.

Kỳ Ngôn rút tay ra, cúi đầu nghịch máy ảnh một lúc. Sau khi bình tĩnh lại, có chút buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái, cô cất máy ảnh vào trong balo, ngả người dựa ra phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong mơ màng, lòng bàn tay đột nhiên truyền tới cảm giác tiếp xúc ấm áp, Kỳ Ngôn hoang mang mở mắt ra, quay đầu, liền thấy Lục Tri Kiều đang chăm chú nhìn mình, sóng mắt chuyển động, nắm chặt lấy tay cô.

Trái tim Kỳ Ngôn run lên, nhanh chóng tỉnh táo lại, phủ một tay khác lên.

Ánh mắt quấn quýt tạo ra một sợi dây vô hình.

Lục Tri Kiều cong khóe môi, cười với Kỳ Ngôn, sau đó rũ mí mắt, nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai, đáy mắt lướt qua tia ngại ngùng.

Nốt ruồi lệ như đóa hoa yêu kiều, chầm chậm nở rộ.

Khoảnh khắc đó, trái tim Kỳ Ngôn "ầm" một tiếng nổ tung như dòng nước lũ, chảy ra như thác, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, đè cảm xúc xuống.

Hai người lặng lẽ không lên tiếng, nhưng cảm xúc đong đầy.

Tới khu nghỉ dưỡng, Lục Tri Kiều bảo Tiểu Hà ở ngoài chờ một lúc, bản thân đưa Kỳ Ngôn lên tầng.

Vốn dĩ chỉ tính đưa tới trước thang máy, nhưng cánh tay Lục Tri Kiều không nghe sai khiến, vẫn nắm chặt lấy tay Kỳ Ngôn không buông, đôi chân cũng không chịu khống chế, đi theo Kỳ Ngôn vào thang máy lên tầng, tới cửa phòng, sau đó vào trong phòng.

Kỳ Ngôn không ngăn cản, ngầm cho phép cô ấy theo vào trong.

Trong phòng có một chiếc vali, cuối cùng Kỳ Ngôn rút bàn tay về, đặt máy ảnh lên bàn, chỉ lên sô-pha, nói: "Ngồi đi."

"Em..." Lục Tri Kiều không động đậy, "Ở đây một mình à?"

"Ừm."

Kỳ Ngôn vào nhà tắm rửa tay, lau khô rồi ra ngoài, vặn chai nước khoáng mới trên bàn, uống một hơi hết nửa chai. Cô thở hổn hển, cười nói: "Môi trường không tệ, có nhà bếp có thể tự nấu nướng."

Cô mặc bộ quần áo hoa, giống như phụ nữ da đen, màu sắc rực rỡ tới mức khoa trương, nhưng vì thân hình cao ráo, ngũ quan xinh đẹp, cho dù là mặc những bộ đồ thiết kế kì quái, cũng rất duyên dáng.

Trên mặt dính bụi, tóc tai có chút hỗn loạn, nhưng đôi mắt vẫn quyến rũ.

Lục Tri Kiều nhìn Kỳ Ngôn, lông mi khẽ rung lên, nhỏ tiếng nói: "Có muốn tới chỗ chị không?"

Kỳ Ngôn ngây ra.

Nốt ruồi lệ như trân châu, chỉ chờ rơi xuống, trong đôi mắt ấy kèm theo cảm giác thấp thỏm.

Giống như cô vợ nhỏ yêu kiều mềm mại.

Khác biệt hoàn toàn so với dáng vẻ ban nãy ở công ty.

Kỳ Ngôn không đáp, có chút do dự, trong lòng đương nhiên muốn đi, chỉ là hai người giống như cặp tình nhân cãi vã, đột nhiên ở chung, cứ có cảm giác mâu thuẫn, huống hồ Lục Tri Kiều đi công tác, công việc bận rộn, ngộ nhỡ làm phiền tới...

Cô còn đang đắn đo, nhưng không biết rằng dáng vẻ ấy rơi vào mắt Lục Tri Kiều lại là từ chối, là không chịu tha thứ.

"Kỳ Ngôn..."

Trong mắt Lục Tri Kiều lan tràn hơi nước, đột nhiên tiến lên phía trước ôm lấy Kỳ Ngôn, đè nén âm thanh khàn khàn khẽ nói bên tai cô: "Chị nhớ em."

Đầu óc Kỳ Ngôn đột nhiên trống rỗng, hai tay cầm lòng chẳng đặng quấn lấy eo Lục Tri Kiều, hơi thở trong miệng trở nên gấp gáp.

Cô cảm giác bản thân đang bay, giống như có chiếc lông bồng bềnh, bay đi bay đi, được một sức lực dịu dàng chỉ dẫn, không còn hững hờ không phương hướng, sau đó bản thân rơi xuống, rơi vào một đầm lầy dịu dàng.

"Em cũng nhớ chị." Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, khẽ khàng vuốt ve mái tóc Lục Tri Kiều, "Rất nhớ, rất nhớ..."

Lục Tri Kiều ngẩn ra, ngẩng đôi mắt ửng đỏ nhìn cô, còn chưa kịp vui vẻ, đã buột miệng hỏi: "Vậy tại sao không đi với chị?"

"Ai nói..."

"?"

Kỳ Ngôn vén những sợi tóc tán loạn trước trán Lục Tri Kiều lên, cong khóe môi: "Vậy thì đi theo phó tổng Lục."

Phía sau tòa nhà văn phòng là kí túc xá dạng chung cư, thông thường là phòng đôi. Chuyến này đi công tác, Lục Tri Kiều ở phòng đơn, trong phòng có đầy đủ trang thiết bị, có ban công và nhà vệ sinh riêng, nhưng chỉ có một chiếc giường lớn.

Hai người vừa vào phòng, Lục Tri Kiều nhận được một cuộc điện thoại, phải tới công ty, trao đổi mấy câu với Kỳ Ngôn liền vội vã rời đi.

Kỳ Ngôn tắm rửa, thay váy ngủ, cơn buồn ngủ càng thêm nồng đượm, cô vén chăn trèo lên giường, vừa nằm xuống, đầu mũi liền hít được hương vị thuộc về Lục Tri Kiều.

Mùi hương hoa thoang thoảng, tưới nhuần trái tim.

Cô hít thở sâu mấy cái, ngửi mùi hương của Lục Tri Kiều, cảm giác ấm áp không ngừng lan tỏa trong lồng ngực, sau đó quấn quít lấy cô, bao bọc lấy cô, để bản thân tan chảy thành nước.

Duyên phận là một thứ vô cùng kì diệu.

Người ta nhớ nhung trong lòng, chỉ cần luôn nhớ nhung, sẽ có lúc xuất hiện trước mặt, giống như mơ, lại không phải là mơ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tri Kiều, rất nhiều lo lắng cùng đắn đo của Kỳ Ngôn đã nhanh chóng bị ném khỏi chín tầng mây, cô chỉ muốn ôm lấy cô ấy, hôn cô ấy, nhiệt tình không sợ hãi giống như trước kia.

Cả đường vất cả kiềm chế, sau khi bình tĩnh lại, lời tới bên miệng lại không biết nói thế nào.

Đợi Kiều Kiều về đã.

Kỳ Ngôn nằm một lúc, mí mắt trên đánh mí mắt dưới, không lâu sau liền ngủ mất.

Giấc ngủ này vô cùng dễ chịu.

Lúc tỉnh lại, mặt trời đã lặn, đường chân trời hiện lên đám mây màu vàng đỏ như ngọn lửa, ánh nắng sót lại xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường. Kỳ Ngôn bò dậy, đang định lấy điện thoại, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô tưởng là Lục Tri Kiều, nhanh chóng xỏ dép lê chạy đi mở cửa.

"Xin chào, xin hỏi cô là cô Kỳ đúng không ạ?" Một anh chàng mặc đồng phục của quán ăn nhanh đứng bên ngoài.

Kỳ Ngôn ngẩn ra, sau đó gật đầu.

Anh chàng đưa túi ni-lông trong tay cho cô: "Đây là đồ ăn mà một quý cô họ Lục đặt cho cô." Nói xong liền quay người rời đi.

Trong túi ni-lông là một hộp cơm, trắng trắng, không nhìn rõ hình thù.

Kỳ Ngôn đóng cửa lại, đặt đồ lên bàn, cầm điện thoại nhìn thời gian, gần sáu giờ.

Trong Wechat có một tin nhắn chưa đọc được gửi tới từ Lục Tri Kiều:

[Chị đang ở công ty, hơi bận, buổi tối không thể ăn cùng em, chị đã gọi đồ ăn cho em, đợi chị về.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play