Chương 89: Không vứt bỏ em

Đèn giao thông đi thẳng phía trước là đèn xanh, thông thoáng không có gì cản trở, tốc độ của chiếc xe màu xám bạc kia không nhanh, cửa sổ mở nửa lộ ra góc nghiêng của một người phụ nữ, thấp thoáng chút quen mắt.

Lục Tri Kiều ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng hiện lên một bóng dáng, cô ấy bò ra cửa sổ muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng chiếc xe kia đã đi xa, dần dần biến mất trong tầm mắt.

Người trong chiếc xe kia rất giống Ngôn Ngôn.

Khuôn mặt phụ nữ châu á. Đường nét góc nghiêng, sống mũi cao cao, tóc đen, da trắng.

Ở Galleon có rất đông người Trung Quốc, có người được cử tới làm việc, có người tới làm ăn, cũng có người tới định cư, nam nam nữ nữ, tùy tiện là nhìn một góc nghiêng của phụ nữ Trung Quốc, đại khái đều có những đặc trưng này.

Thế giới lớn như vậy, nào có nhiều trùng hợp tới thế.

Chắc chắn là bản thân hoa mắt, trong lòng nhớ nhung, nhìn thấy phụ nữ châu Á liền cảm thấy giống Kỳ Ngôn.

Đèn xanh sáng lên, xe buýt chầm chậm rẽ về bên trái, trên con đường thẳng bên cạnh, chiếc xe màu bạc sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.

Lục Tri Kiều thu ánh mắt về, không nghĩ nữa.

Chiếc xe màu xám bạc lao vun vút trên đường cái rộng rãi thẳng tắp, trong xe vang lên tiếng nhạc không lời du dương trầm bổng, tinh tế như tiếng nước chảy, nhưng âm thanh ấy phát ra từ điện thoại.

Khi càng ngày càng gần khu nghỉ dưỡng phía trước, Kỳ Ngôn đạp chân ga giảm tốc, đưa tay ra tắt nhạc, rẽ sang bên, chầm chậm lái xe vào cổng khu nghỉ dưỡng.

Dừng xe, mở cửa, xách đồ, khóa xe, lên tầng.

Hôm qua cô vừa tới Galleon, không đi đâu hết, nằm ở khách sạn ngủ suốt một ngày một đêm, sáng sớm canh ba hôm nay mới dậy, nghỉ ngơi đầy đủ, rất thoải mái. Lái chiếc xe mới thuê, ra ngoài mua chút đồ ăn, làm bữa ăn kiểu Trung Quốc cho bản thân, lấp đầy cái bụng đói.

Một tuần trước, Kỳ Ngôn rời khỏi Nam Phi, đi dọc về phía bắc, đi qua Zimbabwe, Angola và Congo tới được Galleon, lên kế hoạch ở lại đây mấy ngày, tham quan rừng Adansonia digitata lớn nhất châu Phi, chụp vài bức ảnh rồi quay về.

Có bài học từ Nam Phi, Kỳ Ngôn ra ngoài khiêm tốn hết mức có thể, mua hai bộ quần áo họa tiết hoa mà phụ nữ da đen hay mặc, quấn khăn trùm đầu, làm bản thân trở nên bụi bặm, chỉ mang một ít tiền mặt, có thể lái xe thì lái xe.

Tuy cả đường vất vả, nhưng không gặp cướp nữa, vừa đi vừa chơi vừa chụp phong cảnh, tâm trạng thư thái, thu hoạch không ít.

Có thời gian, cô mạnh dạn đi tới khu người nghèo sinh sống, không tới gần, lái xe dừng bên đường ngắm nhìn từ xa xa, nhìn thấy những đứa trẻ da đen quần áo rách rưới ngồi bên bãi rác nhặt đồ ăn. Vì sợ hãi, Kỳ Ngôn không dừng lâu, chỉ vội vã chụp mấy bức ảnh rồi rời đi.

Hơn nửa chuyến hành trình, Kỳ Ngôn chụp được phong cảnh mà bản thân hướng về đã lâu như ý nguyện, có được cảm giác thỏa mãn cực lớn, so sánh ra, trải nghiệm bị cướp ở Nam Phi không đáng nhắc tới.

Cô nói chuyện với Trì Niệm trên Wechat.

[Cậu không đi thật tiếc quá]

[Chính là tổn thất của cậu]

[Cười gian]

Trì Kiệm gửi liên tiếp ba biểu tượng cảm xúc tức giận.

[Đợi mình "dỡ hàng" xong, dẫn mình đi thêm lần nữa nhé]

[OK]

Lên tới tầng ba, Kỳ Ngôn cất điện thoại đi, ngẩng mắt lên nhìn thấy một bãi tán loạn phía cuối hành lang, bước chân cô khựng lại, đi về phía trước, lại nhìn thấy một người đàn ông cao gầy loạng choạng ngã ra.

Hai chiếc gối trong phòng bay ra, chuẩn xác rơi trên mặt người đàn ông, anh chàng vội vàng đưa tay đón lấy.

Cửa phòng nặng nề đóng lại.

Ở bên cạnh phòng của Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn dừng trước cửa, người đàn ông ngại ngùng cười cười với cô, cô cong môi lên, gật đầu biểu thị thấu hiểu, quay người vào phòng.

Khu nghỉ dưỡng này là khách sạn tốt nhất trong nội đô Galleon, có phòng dạng nhà chung cư, Kỳ Ngôn đã sớm đặt phòng khi còn ở Nam Phi, vì để bản thân tới đây có thể nghỉ ngơi đầy đủ, lên tinh thần tiếp tục đi về phía bắc. Từ hôm qua vào ở tới nay, cũng coi như hài lòng, duy chỉ có một chuyện bất hạnh chính là phòng bên cạnh có chút ồn ào.

Phòng bên cạnh là một cặp tình nhân người da trắng, tối qua cô mới tới nhận phòng, cũng là cảnh tượng như hôm nay, người phụ nữ không ngừng ném đồ ra ngoài, người đàn ông vừa đỡ vừa nhặt, cuối cùng bị nhốt ở bên ngoài cửa.

Khi đó người đàn ông xin lỗi và giải thích với Kỳ Ngôn, tâm trạng bạn gái mình không tốt, anh chàng sẽ nhanh chóng dỗ dành, cố gắng không để ảnh hưởng tới những người khách khác.

Kỳ Ngôn không tính toán.

Tình nhân cãi nhau là chuyện bình thường, ôm ôm hôn hôn dỗ dành là xong, huống hồ nhan sắc của người đàn ông rất cao, tóc vàng mắt xanh ngập tràn hương vị tuổi trẻ, thái độ tốt lại lịch sự, ai lại nỡ xụ mặt với người như thế chứ? Kỳ Ngôn nghĩ.

Sau đó cô ngủ trưa dậy, nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, tiếng nỉ non rất khẽ truyền tới, nghĩ trong lòng: Ừm, làm lành rồi.

Tới nửa đêm, Kỳ Ngôn đang ngủ mơ hồ, bị động tĩnh trên hành lang làm thức giấc, nghe được hai câu, dường như người phụ nữ bên cạnh lại nổi nóng, ném đồ ra ngoài, tiếng nói chuyện đứt quãng, âm thanh không rõ, sau đó cô lại nghe thấy tiếng khóc, cùng với tiếng phàn nàn từ khách thuê phòng khác.

Thậm chí nghe thấy tiếng Trung Quen thuộc.

Thế giới lớn như thế, đồng bào ở khắp mọi nơi.

Náo loạn không lâu, động tĩnh liền dừng lại, cô nghe thấy người đàn ông xin lỗi vị khách phàn nàn, sau đó mơ màng ngủ mất.

Quá tam ba bận, lúc thức giấc, cô nghĩ nếu phòng bên cạnh còn ồn ào thì sẽ đổi phòng. Nhưng đang là mùa du lịch, có lẽ khách sạn cũng không còn dư phòng để đổi cho cô, trong lòng Kỳ Ngôn cầu xin cặp tình nhân này đừng làm ồn nữa.

Nhưng thánh thần không nghe được lời khẩn cầu của cô.

Kỳ Ngôn đóng cửa lại, thở dài một tiếng. Người như cô thường rất dễ nói chuyện, nhưng khi quyền lợi cá nhân bị ảnh hưởng, cũng không thể kiên nhẫn chịu đựng.

Lát nữa sẽ đi tố cáo với khách sạn.

Do đồ ăn và dụng cụ nhà bếp có hạn, Kỳ Ngôn chắt bóp làm được ba món một canh, vừa ăn vừa xem phim tài liệu nguồn cội nhân loại.

Ăn cơm xong, cô dọn dẹp bát đũa, gọi điện thoại cho lễ tân nói rõ tình hình, chuẩn bị xuống dưới một chuyến.

Phòng ở cuối hành lang, Kỳ Ngôn vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy người đàn ông kia đứng ngoài ban công, hai tay chống lên lan can, đầu cúi xuống, bóng lưng cao gầy nhìn có chút cô đơn.

Ánh mặt trời chiếu lên vai anh chàng, gió nóng từ đồng cỏ thổi tới, anh chàng không động đậy, bờ vai rộng lớn toát lên mấy phần kiên định.

Kỳ Ngôn ngẩn ra, khẽ híp mắt lại.

Bạn gái gây sự như thế, hai ngày bị đuổi ra ngoài ba lần, còn có thể bình tĩnh như thế, không thể không nói tính tình anh chàng này thật tốt. Cô lại nghĩ.

Nếu đổi lại là bản thân, sẽ chia tay ngay lập tức!

Kỳ Ngôn đột nhiên có chút đồng cảm với anh chàng kia, đôi chân không nghe sai khiến đi tới, nghiêng đầu, nhỏ tiếng chào hỏi: "Hi, anh vẫn ổn chứ?"

Anh chàng nghe thấy âm thanh quay đầu, ngẩn ra, mỉm cười với Kỳ Ngôn, đôi mắt xanh lam thuần khiết như đá quý, cất lời liền xin lỗi: "Tôi thật sự rất xin lỗi, làm phiền cô rồi, xin lỗi."

Ngữ điệu anh chàng chân thành, nụ cười ôn hòa lại thân thiết, lại có khuôn mặt diễn viên trẻ tuổi trong phim truyền hình Mỹ, khiến người ta không thể nổi nóng.

"Ừm, không sao." Kỳ Ngôn thân thiện cười cười, chỉ vào cửa phòng bên cạnh: "Bạn gái anh không vội à?"

Anh chàng ngẩn ra, trong mắt lộ ra mấy phần cô đơn, sau đó lại cười nói: "Cô ấy mắc chứng rối loạn lưỡng cực, gần đây hai chúng tôi gặp chuyện không tốt, cảm xúc của cô ấy không ổn định." Nói xong dừng lại giây lát, dường như nghĩ ra điều gì đó, bổ sung: "Chiều nay chúng tôi sẽ rời khỏi đây về nước, vô cùng xin lỗi."

Từ này có chút quen thuộc, Kỳ Ngôn ngẩn ra giây lát, phản ứng ra là chứng rối loạn lưỡng cực, nhất thời câm nín.

Khi còn học ở Canada, cô có một người bạn học người Nhật Nam cũng có chứng rối loạn lưỡng cực, lúc thì phấn khởi vui vẻ, lúc lại trầm ngâm tiêu cực, phải uống thuốc khống chế. Người bạn trai của bạn học ấy thường xuyên oán thán với mọi người, cuối cùng hai người chia tay.

Vì không hiểu, chuyện cũng không liên quan tới bản thân, khi đó Kỳ Ngôn còn rất đồng cảm với người bạn trai kia.

Sau này về nước dạy học, cô tận mắt chứng kiến một học sinh trong lớp phải nghỉ học vì chứng rối loạn lưỡng cực, lúc đó mới bắt đầu tìm hiểu về căn bệnh này. Lúc đó Kỳ Ngôn liền nghĩ, giả sử tương lai bên cạnh mình có người bệnh mắc chứng bệnh tương tự, bản thân nên làm thế nào.

Đột nhiên cô đồng cảm với người bạn gái của anh chàng này.

"Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, khi bạn gái anh phát bệnh, anh không cảm thấy phiền phức à? Giống như hôm qua với hôm nay..." Kỳ Ngôn nghẹn lại, ngậm miệng, cảm giác bản thân hỏi như thế quá mạo muội, rất bất lịch sự.

Cũng không phải chuyện liên quan tới cô, hóng hớt làm gì.

Người ta có bạn gái, bản thân có, còn có tâm trạng lo lắng cho người ta. Kỳ Ngôn nghĩ.

Anh chàng không tức giận vì lời nói thẳng thắn của cô, chỉ suy nghĩ giây lát, nghiêm túc gật đầu: "Có, tôi nghĩ rằng đó là chuyện hết sức bình thường." Nói xong, anh chàng ngẩng mặt nhìn về phía đồng cỏ mênh mông, đôi mắt xanh như màu nước biển sáng lên, khóe miệng dịu dàng cong lên, "Nhưng tôi yêu cô ấy, tôi tiếp nhận mọi thứ của cô ấy."

Kỳ Ngôn nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của anh chàng, nhìn thấy hai con hươu nhàn nhã tản bộ trên đồng cỏ.

"Anh không sợ à? Khi kiên nhẫn của anh đạt tới giới hạn?"

"Tôi đã chuẩn bị tâm lí, tôi sẽ ở cạnh cô ấy." Anh chàng lắc đầu.

Trái tim Kỳ Ngôn đột nhiên lướt qua một cảm giác kì lạ, chưa kịp bắt lấy đã biến mất, bản năng của cô muốn đào sâu chủ đề này, tiếp tục nói: "Anh có thể bầu bạn cùng cô ấy, nhưng nếu cô ấy không thể cho anh vui vẻ, lúc nào cũng muốn từ bỏ..."

Nói được một nửa, sắc mặt cô biến đổi, ước gì có thể cắn lấy đầu lưỡi mình.

Những lời này nghe thế nào cũng giống như nói ra vì muốn xúi giục người ta từ bỏ, quyến rũ đối tượng của người ta.

Tuyệt đối đừng hiểu lầm cô.

"Xin lỗi, đây là vấn đề riêng của hai người, tôi mạo phạm rồi, xin lỗi." Kỳ Ngôn nhìn anh chàng, gượng gạo cười cười, quay người muốn đi.

Anh chàng vẫn chăm chú nhìn đồng cỏ, nụ cười trên khóe môi ngày càng sâu, giống như đang tự nói với bản thân: "Khi tôi nhìn thấy cô ấy liền vui vẻ, sau đó nhìn thấy cô ấy từ từ tốt lên, tôi càng vui vẻ, nhưng tôi không thể dùng cảm nhận của bản thân để yêu cầu người khác... Thật sự xin lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi cô và những người khách khác." Anh chàng nói xong quay người lại.

Kỳ Ngôn đã đi tới bên cửa phòng, nghe xong khựng lại, quay người lại, đón lấy ánh mắt hổ thẹn của anh chàng.

Ánh mắt anh chàng trong suốt, sạch sẽ, giống như bầu trời trên đồng cỏ rộng lớn.

"Không sao." Kỳ Ngôn mỉm cười, "Hi vọng hai người hạnh phúc."

Cô muốn cất bước về phía thang máy, lại chuyển hướng, đưa tay mở cửa phòng mình, vào trong.

Điện thoại bàn trong phòng vang lên, là nhân viên lễ tân gọi đến, thông báo không có phòng trống để đổi, hỏi cô có cần khách sạn cử người tới trao đổi với khách ở phòng bên hay không.

Kỳ Ngôn đã dẹp bỏ ý định, khẽ nói một câu không cần, cúp điện thoại.

Cô nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, đột nhiên đáy lòng trào lên cảm giác buồn bã, lạ lùng, không biết là gì, giống như có một nắm bông nghẹn trong lồng ngực.

Bỗng nhiên nghĩ tới Lục Tri Kiều.

Ban đầu khi đọc được bài viết kia, không hề khoa trương mà nói, trong một khoảnh khắc nào đó bản thân đã phân loại Lục Tri Kiều là nhóm người "bệnh tâm thần". Cô nghĩ, bản thân không phải "thánh mẫu", không có lòng tin cứu rỗi một người đeo gông xiềng trên tinh thần, nếu sau này mất đi kiên nhẫn mà rời đi, chẳng thà hiện tại cắt đứt quan hệ. Cô rất do dự, vì bản thân không làm được một cách dễ dàng như thế.

Đặc biệt khi bản thân nhìn thấy Lục Tri Kiều chủ động, níu giữ cô, thổ lộ tất cả với cô, Kỳ Ngôn càng khó đưa ra quyết định.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là cảm xúc yếu đuối phá bĩnh.

Bà Lâm nói đúng, hai người có hợp hay không, có tương lai hay không, phải ở chung mới biết được.

Cho dù giải quyết được vấn đề trước đó, ở bên nhau, tương lai cũng có khả năng xảy ra vấn đề mới, ý nghĩa của va chạm chính là nằm ở đây. Đây là một giai đoạn bắt buộc phải trải qua trong tình yêu, cô dũng cảm như thế, sao có thể sợ.

Cô yêu Lục Tri Kiều, vui vẻ vì nhìn thấy đối phương, cho nên có thể tiếp nhận mọi thứ của đối phương, bằng lòng ở bên người kia chầm chậm tốt lên.

Điện thoại vang lên một cái.

Kỳ Ngôn giật mình hoàn hồn, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn Wechat Nữu Nữu gửi tới.

[Hôm qua mẹ đi công tác ở châu Phi rồi]

Cô nhìn chữ trên màn hình, cứng nhắc giây lát, bò dậy, gõ chữ: [Nước nào?]

Nữu Nữu nhanh chóng trả lời: [Để em tìm đã, tên đầy đủ là Cộng hòa Galleon]

"!"

Đối với các sản phẩm điện tử của Trung Quốc mà nói, châu Phi là một thị trường rất lớn, tiềm năng không thể coi thường. Những năm gần đây công ty rất coi trọng thị trường châu Phi, bắt đầu triển khai nghiệp vụ từ các kênh mua sắm ở địa phương, thành lập chi nhánh công ty ở các quốc gia chính, từng bước từng bước khai phát, chiếc bánh ngọt đã đủ lớn.

Lần này Lục Tri Kiều tới đây, một là khảo sát thành tích của chi nhánh, đặt kế hoạch cho hạng mục nửa cuối năm, hai là tham quan sự phát triển giao lưu thương mại giữa Trung Quốc và châu Phi, công việc rất nhiều, lịch trình được sắp xếp rất căng.

Buổi trưa hôm vừa tới Galleon, giám đốc Trương từ chi nhánh tới tiếp đón đoàn, mời tất cả mọi người một bàn hải sản đặc sản ở nơi này, khí thế hoành tráng, rất long trọng. Tới chiều, Lục Tri Kiều và quản lí các cấp mở cuộc họp nhỏ, kiểm tra báo cáo thành tích, bận rộn tới tận tối.

Ngày hôm sau mở cuộc họp kế hoạch hạng mục, sáng ngày thứ ba đi tới các cửa hàng lớn, buổi chiều đi tham quan nhà máy được xây dựng ở thành phố nhỏ Tasan gần biên giới, ngày thứ tư chuẩn bị cho triển lãm thương mại.

Nhiệt độ quanh năm tại khu vực xích đạo đều cao, khí hậu nóng ẩm, không khí vừa oi bức vừa ẩm ướt.

Ngồi trên xe đi tới Tasan, Lục Tri Kiều có chút buồn ngủ, áp lực hai ngày nay đã vượt quá giới hạn, mệt mỏi vô cùng, vì không thích ứng với thời tiết nơi này, trên người còn bị nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy nhưng không dám gãi, vô cùng khó chịu.

Giám đốc Trương ngồi bên cạnh, phía sau là giám đốc kĩ thuật mà Lục Tri Kiều dẫn theo, hai vị giám đốc, cùng với mấy nhân viên ở chi nhánh.

Toàn bộ lãnh đạo trên xe, chỉ có một mình Lục Tri Kiều là phụ nữ.

Cô ấy cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, nhìn ra ngoài cửa ngắm phong cảnh.

Từ nội thành tới ngoại ô, từ thành phố tới thảo nguyên, chiếc xe bon bon trên con đường được Trung Quốc tài trợ xây dựng, ước chừng một tiếng rưỡi đồng hồ tới được điểm đích.

Tasan là một thành phố nhỏ nằm ở biên giới Galleon, có rất nhiều nhà máy của doanh nghiệp Trung Quốc được xây dựng ở nơi này, phóng rộng tầm mắt quan sát, cả vùng ngoại ô đều là những nhà xưởng được xây dựng bằng bê tông cốt thép xếp thành hàng, có chút đồ sộ hùng vĩ.

Nhưng cũng vì vậy, nơi này không quá bình yên, lực lượng trang bị vũ khí lẩn trong dân cư thường xuyên di chuyển ở khu biên giới, chơi mèo vờn chuột đánh du kích với quân đội chính phủ, nên thường xuyên xảy ra bạo loạn, thành phố này rất hiếm người sinh sống.

Xuống xe, Lục Tri Kiều đi theo giám đốc Trương đi tham quan nhà máy trước mặt.

Ba nhà xưởng lớn, bảy dây chuyền sản xuất.

"Phó tổng Lục, bên này là..."

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân đột nhiên lắc lư, giống như động đất. Giám đốc Trương còn chưa dứt lời bị dọa giật thót, ngẩng mắt nhìn tứ phía, Lục Tri Kiều đỡ lấy tường, nhíu mày: "Chuyện gì thế, động đất à?"

"Lập tức quay lại, lên xe trước đã." Giám đốc Trương phản ứng nhanh nhẹn, làm động tác tay, rút điện thoại ra gọi điện.

Lục Tri Kiều có chút hoang mang, hai chân động đậy theo bản năng, tản ra ngoài trong vòng vây của mọi người.

Khoảnh khắc ấy, đầu óc trống rỗng.

Chiếc xe khách dừng ở bên ngoài nhà máy chờ đợi, Lục Tri Kiều tản ra ngoài theo mọi người, hoang mang nhìn bốn phía, bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ ôm theo máy ảnh chạy về bên này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play