Chương 87: Mẹ nói nhớ cô

Một cơn gió nóng thổi từ hành lang tới, lay động mái tóc của cô gái nhỏ, cô bé nhìn chằm chằm lên dòng chữ "Gửi thành công" trên màn hình chiếc điện thoại cục gạch, thở dài một hơi, nhét vào trong túi.

Mấy ngày trước Lục Uy gọi điện thoại cho cô Kỳ mới biết, cô Kỳ đã nghỉ việc, sẽ không dạy cô bé nữa. Cô bé không nhớ đã bao lâu cửa phòng 902 đối diện chưa mở ra, chỉ cảm thấy cuộc sống này thiếu đi cô Kỳ, rất buồn bã, rất thất vọng.

Cô Kỳ thật sự rất tốt.

Đưa cô bé đi bệnh viện, nấu ăn, gắp búp bê cùng cô bé, an ủi, dỗ dành, bảo vệ, chụp rất nhiều ảnh đẹp, làm rất nhiều món ăn ngon cho cô bé, còn dạy cô bé nướng bánh...

Rất nhiều, rất nhiều việc mà ngay cả mẹ cũng chưa từng làm.

Cô Kỳ giống như mẹ, thậm chí có lúc còn dịu dàng hơn mẹ, rất tận tâm, vì có cô Kỳ, Lục Uy mới hiểu được thì ra cảm giác được yêu chiều tuyệt vời nhường nào.

Nếu mẹ là lớp vỏ ngoài vững chắc, bảo vệ cô bé, vậy thì cô Kỳ chính là sợi bông mềm mại, sưởi ấm cho cô bé.

Có hai người mẹ hạnh phúc nhường nào.

Nhưng mẹ không có tiền đồ, cãi nhau với cô Kỳ, khiến người ta tức giận chạy mất. Lục Uy gạn hỏi mẹ mẹ không nói, hết cách, chỉ có thể trực tiếp đi hỏi cô Kỳ.

Qua điện thoại, nghe thấy cô Kỳ nghỉ việc, Lục Uy giật nảy mình, tưởng rằng cô Kỳ sẽ không quay về nữa, ai ngờ...

Hi hi.

Cô Kỳ vẫn rất quan tâm mẹ, bảo cô bé báo cáo trạng thái mỗi ngày của mẹ, có chuyện gì không ổn cũng phải kịp thời báo lại – tuy cô bé hổ thẹn vì làm gián điệp, nhưng vì có thể khiến cô Kỳ quay về, không thành vấn đề!

Thang máy lên tới tầng, mở cửa, Lục Uy nhanh chân bước vào trong, ấn số tầng, khóe môi cong lên nụ cười quyết chí.

Bên ngoài rất nóng, giống như bị mặt trời thiêu đốt, khiến người ta không mở nổi mắt.

Lục Uy ra khỏi cổng khu nhà, trước trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc xõa ra giống như lò hun, che kín cổ cùng lưng toàn là mồ hôi của cô bé.

Cách cổng không xa là ga tàu điện ngầm, cô bé rút tiền giấy trong túi ra, vừa lau mồ hôi vừa chạy bước nhỏ vào trong.

Hơi lạnh phả tới.

Mấy ngày nay nhiệt độ quá cao, Lục Uy đứng ngoài ban công nhà mình nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, cho dù có muốn ra ngoài chơi thế nào cũng không đi, chỉ có thể bí bách ở nhà. Nhưng hôm nay chị Dao Dao gọi cô bé ra ngoài chơi, chuyện này rất khác biệt, đừng nói là ánh nắng chói chang bên ngoài, cho dù là mưa dao Lục Uy cũng phải che phản trên đỉnh đầu để ra ngoài.

Nhà chị Dao Dao có rất nhiều kẹo ngon, còn có siêu nhiều đồ ăn vặt, đều là thứ không bán trong thành phố, khác hẳn với đồ ăn vặt mà Lục Uy từng nhìn thấy, bên trên không hề có dán chữ tiếng Trung.

Tóm lại, đều rất ngon.

Nghĩ tới những thứ này, Lục Uy liền hưng phấn, tăng nhanh bước chân.

Nhà Nhan Thư Dao ở trong khu cảng hàng không, cách sân bay không xa, ban ngày ban đêm đều thường xuyên có thể nghe thấy âm thanh máy bay bay lượn trên đỉnh đầu, lúc náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng cũng rất ồn.

Trước kia Lục Uy từng tới đó một lần, chỉ có hai người ở nhà, Nhan Thư Dao nói là mẹ đang bay trên trời.

Lần này tới nhà, vẫn như thế.

"Chị Dao Dao, hôm nay chị xinh quá đi!" Lục Uy vừa vào nhà liền khen.

Nhan Thư Dao búi tóc củ tỏi, mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen, thân hình cao ráo, ngũ quan sâu thẳm, nhìn không hề giống học sinh cấp hai. Cô bé chớp chớp đôi mắt màu xanh đen, đưa tay ra véo má Lục Uy, cười lên: "Miệng ngọt ghê."

"Đây là lời thật lòng mà."

"Được được được, chị thích nghe em nói lời thật lòng." Nhan Thư Dao kéo Lục Uy vào nhà. Đồ ăn vặt cùng kẹo trong nhà bày hết ra, đặt lên trên bàn trà, sắp xếp gọn gàng ngay ngắn đợi Lục Uy chọn.

"Nghỉ ngơi một lúc đã, ăn chút đồ, đợi lát nữa chị dẫn em đi chơi trò hay."

Nhan Thư Dao ấn Lục Uy ngồi xuống sô-pha, quay người vào nhà bếp, lấy nước ép nho mà Lục Uy thích uống nhất trong tủ lạnh ra, nhét vào trong tay cô bé.

Một giây sau, Nhan Thư Dao lại lấy lại, vặn nắp rồi đưa tới.

"Cảm ơn chị Dao Dao."

Cả đường vừa nóng vừa khát, Lục Uy cầm chai nước ép uống mấy ngụm, nước ép màu tím nhạt bất cẩn tràn ra khỏi khóe môi. Lục Uy còn chưa kịp lấy giấy lau, Nhan Thư Dao liền trực tiếp dùng tay lau cho cô bé, sau đó bất đắc dĩ cười cười: "Em đấy..."

Khó xử!

Cô gái nhỏ xấu hổ lè lưỡi.

Nhan Thư Dao đi rửa tay, rửa xong hai người ngồi trên sô-pha ăn đồ ăn vặt, hóng điều hòa. Đợi Lục Uy nghỉ ngơi một lúc, mát lạnh, liền xuất phát.

Nhan Thư Dao dẫn Lục Uy tới công ty hàng không mà mẹ mình làm việc.

Nhan Thư Dao đã gọi điện thoại báo trước, hai người đứng chờ ngoài cửa, Lục Uy hiếu kì đánh giá một vòng, nhìn thấy chiếc xe chở khách nhỏ dừng ở bên ngoài, bên trên có mấy cô chú mặc đồng phục xuống xe – không, nên là anh trai chị gái.

Cô và chị đều rất xinh đẹp!

Đồng phục thật sự rất đẹp, đi tất da chân, chân vừa thon vừa thẳng.

Lớp trang điểm cũng rất đẹp, mắt to, môi đỏ.

Còn cả anh trai vừa cao vừa đẹp trai, giống minh tinh.

Lục Uy nhìn chăm chú.

"Lục Uy, nhìn gì thế?" Nhan Thư Dao duỗi tay ra lắc lắc, nhìn theo ánh mắt của Lục Uy.

Một đoàn tiếp viên đi qua trước mặt cô bé.

Xì.

Đều không xinh đẹp bằng bản thân.

Người cần đợi đã tới, Nhan Thư Dao kéo tay Lục Uy, nói: "Đi thôi."

Mặt trời chầm chậm lặn về đằng tây, ánh sáng bên đường chân trời nhuộm lên màu đỏ.

Mở điều hòa cả buổi chiều, phòng khách mát rượi, nhưng khô khốc, khó chịu. Lục Tri Kiều tắt điều hòa, đứng lên mở cửa ngoài ban công ra, sau đó mở cửa sổ, để không khí mới mẻ bên ngoài lùa vào trong.

Gió nóng khô khốc, hơi nóng còn chưa tản.

Cô ấy quay người về phòng khách, nhìn Ôn Tử Long cúi đầu ngồi trầm tư trên sô-pha, bất đắc dĩ cong khóe môi lên, thở dài nói: "Cậu nghĩ kĩ đi, nuôi dạy trẻ con không hề dễ, đặc biệt là nhận nuôi những đứa bé đã có trí nhớ, cậu đặc biệt phải chú ý tới sức khỏe tâm lí của chúng. Nhìn nhận từ bản thân tôi, có thể cho Nữu Nữu ăn no mặc ấm không thiếu hụt về vật chất, đã tiêu tốn gần hết sức lực của tôi, còn là trong tình hình con bé khỏe mạnh..."

Hai người chọn rất lâu, cuối cùng vẫn không xác định được đối tượng nhận nuôi thích hợp.

Hiện tại tiền nuôi dạy một đứa trẻ rất lớn, không phải chỉ thêm đôi đũa thêm chiếc bát là có thể sống qua ngày như trước, ngoại trừ điều kiện kinh tế, yếu tố từ bản thân người giám hộ cũng rất quan trọng. Nuôi dưỡng một đứa trẻ khỏe mạnh máu mủ ruột già đã rất vất vả huống hồ là những đứa trẻ bệnh tật bẩm sinh, không có huyết thống.

Một khi quyết định, chính là chuyện cả đời.

Không phải Ôn Tử Long chợt nảy ra ý định, anh muốn nhận nuôi con gái, muốn nuôi dạy một cuộc đời có quỹ đạo tương phản với chị gái mình, trước kia chị gái chịu bao nhiêu khổ sở, anh muốn bồi tượng bấy nhiêu ngọt ngào cho "con gái" mình.

Không chỉ muốn nhận nuôi một đứa, với năng lực tài chính của Ôn Tử Long, có thể nhận nuôi rất nhiều.

Anh muốn dạy "những cô con gái" của mình ra xã hội cạnh tranh, mạnh dạn giành lấy tài nguyên trong tay đàn ông, có thể bớt được một tấn bi kịch như chị gái thì bớt được một người.

Tiếc là tuổi tác không đủ, còn phải đợi thêm mấy năm nữa.

Nếu không suy nghĩ tới xu hướng tính dục của Lục Tri Kiều, Ôn Tử Long sớm đã muốn nhận Nữu Nữu là con nuôi. Mấy năm qua nhìn Nữu Nữu trưởng thành, nhìn cô bé giống như đa phần bé gái khác, trong lòng anh cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Làm sao có thể nuôi dạy được một con cừu nhỏ không thể rời khỏi mẹ nhỉ?

"Tri Kiều, thật ra quan hệ giữa người với người giống như nắm lấy vốc cát, cậu nắm càng chặt, cát càng dễ rơi xuống, bạn bè cũng tốt, người thân cũng được, phải mềm nắn rắn buông, cho đối phương một chút không gian." Ôn Tử Long cười cười, ngẩng đầu lên nhìn Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều sửng sốt: "Cậu muốn nói tôi quản Nữu Nữu quá chặt?"

Ôn Tử Long gật đầu, bưng cốc nước trắng lên uống một ngụm, "Quản quá chặt không phải vấn đề, vấn đề là đi sai hướng. Lần trước tôi nói trong lòng cậu có tâm sự, rất kiềm chế, coi trọng Nữu Nữu quá mức, chính là ý này."

"Nào có người mẹ nào không coi trọng con gái mình? Nhưng có rất nhiều cách thức coi trọng, vừa hay cậu lựa chọn cách vừa mệt người vừa mệt mình."

Ngữ điệu của Ôn Tử Long khẽ khàng, không nhanh không chậm, nhưng những lời nói ra đều trí mạng.

Lục Tri Kiều bị chọc vào nỗi lòng tới chua chát, khó tránh khỏi nhớ tới chuyện vụn vặt, cảm xúc có chút chùng xuống, buồn bã nói: "Cậu cũng chưa từng nuôi con."

"Người ngoài cuộc sáng tỏ mà."

"Ờ."

"Nữu Nữu đã mười ba tuổi rồi, quần áo giày dép để ở đâu, bản thân con bé lại không biết, nhìn có vẻ trong cuộc sống thường ngày cậu lo lắng không ít, như thế, không dùng hết sức lực mới lạ." Ôn Tử Long trêu đùa.

Lục Tri Kiều nâng mí mắt lên: "Vậy cậu cảm thấy thế nào?"

"Bồi dưỡng ý thức lãnh thổ của con bé nhiều hơn, đừng kiêng kị con bé sẽ nhìn thấy một mặt không tốt của thế giới, vào cái tuổi này, phần lớn công việc trong cuộc sống đều có năng lực hoàn thành độc lập, chỉ khi gặp phải vấn đề lựa chọn phương hướng quan trọng của cuộc đời, mới cần cậu có kiến nghị cùng dạy bảo. Thay vì tự tay đút cơm vào miệng con bé, chẳng thà cậu dạy nó nấu cơm thế nào, như thế cậu mới có thể nghỉ ngơi, giải phóng bản thân, vứt bỏ gánh nặng trong lòng."

"Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ngoại trừ công việc thì là con trẻ, không có lấy một chút riêng tư cho bản thân."

Một cơn gió nóng thổi vào, trộn lẫn cùng tiếng ve sầu chói tai, hơi lạnh trong phòng nhanh chóng bị thổi bay.

Con cá cảnh màu đen lật mình dưới lớp đá cát ở đáy bể, nhả ra những chuỗi bọt dài, hai con cá một vàng một đỏ còn lại cũng tham gia hài kịch, vô cùng vui vẻ.

Lục Tri Kiều cúi mặt chăm chú nhìn lên khung ảnh trên bàn, rơi vào trầm tư.

Bức ảnh chụp khi leo núi Tùng trong năm nay. Hai mẹ con đứng bên lan can trên vách đá, con gái muốn làm tư thế "bay", nhưng một tay Lục Tri Kiều giữ chặt lấy eo Lục Uy, chỉ sợ cô bé rơi xuống dưới.

Lan can rất cao, che chắn rất nghiêm ngặt, đứng bên cạnh cũng không thể rơi xuống.

Tuy trên bức ảnh, con gái cười rất xán lạn, nhưng trong mắt vẫn có cảm giác tiếc nuối cùng không cam tâm. Bàn tay của Lục Tri Kiều trở thành xiềng xích, khóa chặt lấy con trẻ, cũng khóa chặt bản thân.

Trong tiềm thức của cô ấy, luôn không yên tâm chuyện này, không yên tâm chuyện kia, cảm thấy khắp nơi trong cuộc sống đều ngập tràn hiểm nguy, nguyên nhân gốc rễ tới từ hổ hẹn và cảm giác trách nhiệm. Sự hổ thẹn với anh trai chị dâu, sự hổ thẹn với cô con gái còn nhỏ tuổi đã phải tự mình đi học tan học, cộng thêm cảm giác trách nhiệm lúc nào cũng đè nặng trong lòng.

Nuôi dạy con gái nhiều năm như thế, hổ thẹn và trách nhiệm trong lòng Lục Tri Kiều nặng hơn tình yêu rất nhiều.

Ngược lại, Kỳ Ngôn, yêu Lục Uy nhiều hơn.

Trái tim mông lung, như thể bị rạch ra một lỗ, những thứ đục ngầu bên trong tràn ra ngoài, lọt vào trong một tia sáng...

"Nào nói sửa là có thể sửa ngay được, cũng hơn mười năm rồi." Lục Tri Kiều thở dài, cầm khung ảnh ôm vào lòng.

Ôn Tử Long nhướng mày: "Bây giờ vẫn kịp, nếu không đợi Nữu Nữu lên đại học, chỉ sợ cậu phải nghỉ hưu ở nhà ra quảng trường nhảy múa sớm đấy."

Thùng!

Lục Tri Kiều hung dữ đá Ôn Tử Long một cái.

"Đùa thôi." Ôn Tử Long chắp tay chữ thập xin tha, "Cậu nói cũng có đạo lí, tôi còn phải đợi thêm mấy năm nữa, đủ tuổi rồi thì nuôi một cô con gái khỏe mạnh... không, nuôi bảy cô, bảy tiên nữ."

"Vậy cậu đợi bảy tiên nữ tới làm loạn thiên đình đi." Lục Tri Kiều lườm anh.

"Ha ha ha."

Tiễn Ôn Tử Long về, mặt trời chầm chậm lặn sau đường chân trời, sắc trời cũng tối dần.

Lục Tri Kiều dọn dẹp phòng giúp con gái, phân loại quần áo để vào tủ, bày biện những đồ đạc khác ngay ngắn, nửa tiếng đã dọn dẹp sạch sẽ. Chân trước cô ấy ra khỏi phòng ngủ, chân sau cửa nhà đã mở ra, nhìn thấy con gái ngâm nga vào nhà.

"Về rồi à?" Lục Tri Kiều nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu giờ rưỡi, "Không tệ, rất đúng giờ."

Lục Uy đắc ý lắc lư đầu, thay dép, xách chiếc túi xanh bạch bạch bạch chạy về phòng.

Một giây, hai giây, ba giây...

"Mẹ..."

Lục Tri Kiều đang định vào nhà bếp, ngẩn ra.

"Sao mẹ lại động vào đồ trong phòng con? Còn lục tủ con nữa!" Cô gái nhỏ xông ra ngoài, chỉ vào phòng mình, bất mãn nói.

Lục Tri Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ giận dỗi của con gái, có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nhíu mày nói: "Mẹ dọn dẹp vệ sinh giúp con, khắp nơi trên sàn đều là tóc, bẩn chết mất. Còn nữa, sau này con tự quét dọn phòng mình, tự gấp quần áo tự cất vào tủ, mẹ không quản nữa."

"Con cần mẹ quản!" Lục Uy nhún vai, quay người vào phòng.

"...'

Đứa trẻ này?

Lúc ăn cơm tối, Lục Tri Kiều nghe mấy cuộc điện thoại công việc, nhắc tới chuyện tới chi nhánh châu Phi khảo sát, thao thao bất tuyệt gần mười lăm phút. Lục Uy ở bên cạnh lắng nghe, thầm ghi nhớ.

Đợi khi Lục Tri Kiều cúp điện thoại, cô gái nhỏ giả vờ hiếu kì hỏi: "Mẹ ơi, mẹ muốn đi châu Phi chơi ạ?"

"Công tác, không phải chơi."

"Lúc nào ạ?"

"Chắc là cuối tháng."

"Đi tới nước nào ạ?"

"Galleon." Lục Tri Kiều ăn một miếng, nhai nuốt từ tốn. Cô ấy tưởng rằng con gái muốn đi, thẳng thừng từ chối, "Không thể dẫn con đi cùng."

"Vâng."

Lục Uy nhỏ tiếng đáp lại, không hề để tâm, cô bé gắp một miếng cà cho bản thân, giống như tự nói với chính mình: "Con nhớ cô Kỳ quá."

"..." Đôi đũa của Lục Tri Kiều khựng lại.

Cô ấy như bị ma xui quỷ khiến, gắp một miếng cà, cho vào miệng, chậm chạp nhai, đầu lưỡi lan tỏa hương thơm nồng. Lục Tri Kiều chuyển chủ đề: "Buổi chiều ở nhà đàn chị không gây phiền phức gì đấy chứ?"

"Không ạ." Lục Uy chu môi, con ngươi chuyển động, lập tức cong mắt cười lên, "Chị Dao Dao dẫn con đi chơi máy bay mô phỏng, nhìn giống hệt nồi cơm điện, ngồi bên trong thật sự như đang ngồi trên máy bay, có thể nâng lên hạ xuống còn có thể rẽ nữa."

Lục Tri Kiều không tập trung ừ một tiếng.

Cô ấy cầm điện thoại lên, tránh ánh mắt con gái nhấp vào Wechat, nhấp vào trang cá nhân của ảnh đại diện mèo cam, thời gian đăng trạng thái mới nhất của trang vẫn hiển thị ở một tuần trước.

Người kia giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Buổi tối hôm đó Ngôn Ngôn nhắc tới kế hoạch du lịch, kết thúc công việc quay về sẽ xuất phát, hiện tại đã hơn một tuần. Không biết Ngôn Ngôn đã xuất phát chưa, đi tới nơi nào, trên đường đi du lịch, có lẽ sẽ chụp rất nhiều ảnh, nhưng vẫn không có lấy một động tĩnh trên trang cá nhân.

Lục Tri Kiều không làm phiền, cũng không sốt ruột, chỉ là rất nhớ nhung.

"Mẹ cũng nhớ cô ấy." Lục Tri Kiều khẽ nói, ngẩng mắt lên, cười cười với con gái.

Lục Uy ngẩn ra.

Đang là giữa trưa, bầu trời quang đãng, bên bờ biển truyền tới một loạt tiếng cá voi.

Trên ban công của khách sạn giữa lưng chừng núi, một người phụ nữ mặc chiếc măng-tô màu đen đang cầm máy ảnh chụp bãi cát gần đó, Kỳ Ngôn đứng trước giá ba chân, khẽ híp mắt lại, tâp trung toàn bộ tinh thần nhìn cảnh biển trong ống kính, chụp liên tiếp mười mấy tấm.

Chụp xong, chọn ra hai ba tấm vừa ý, sau đó xóa đi toàn bộ những tấm còn lại.

Nơi này tên là Hermanus, là một thị trấn nhỏ nằm ở Nam Phi, hàng năm từ tháng Năm tới tháng Mười sẽ có những con cá voi Eubalaena kết thành đàn bơi tới bờ vịnh gần đó giao phối sinh sản, ở thị trấn này cũng có thể nghe thấy tiếng cá kêu.

Kỳ Ngôn đã đến châu Phi được bốn ngày, lần lượt đi tới vườn quốc gia và mũi hảo vọng Kruger, ngắm voi, sư tử, hươu cao cổ và thiên nga, chụp rất nhiều ảnh. Chiều hôm qua vừa tới thị trấn này, ở lại một tối, dự định chiều nay sẽ di chuyển tới Johannesburg.

Trước kia chỉ cảm thấy châu Phi "bẩn, loạn, tệ", sau khi đích thân tới đây, ấn tượng của Kỳ Ngôn thay đổi rất nhiều, chí ít phong cảnh châu Phi không hề tệ, những nơi ngoài khu vực thành phố, tùy tiện tìm một góc cũng có thể chụp được ảnh đẹp.

Tuy ra ngoài giải tỏa, nhưng rất nhiều cảm xúc trong lòng vẫn chưa tản đi, ngược lại càng thêm nồng đượm.

Ví dụ như nhớ nhung.

Mỗi ngày "con gái" đều sẽ báo cáo tình hình của Lục Tri Kiều với cô.

Người kia ngoại trừ làm việc, bắt đầu làm phong phú cuộc sống cá nhân, rèn luyện sức khỏe, làm điểm tâm, bảo con gái dạy đàn... Dường như không có bản thân vẫn sống tốt.

Kỳ Ngôn không biết mình đang cố chấp điều gì.

Kỳ Ngôn cầm cốc cà phê bên tay lên, uống một ngụm, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cô đặt cốc xuống, cầm lên nhìn.

Nữu Nữu gửi tin nhắn tới.

[Mẹ nói nhớ cô]

Đột nhiên Kỳ Ngôn nắm chặt điện thoại, lông mi dài rủ xuống. Một lúc sau, cô gõ chữ trả lời:

[Chăm sóc mẹ thật tốt]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play