Chương 73: Không cần cô ấy nữa

Lá thư ngập tràn chân thành, nhưng mỗi chữ giống như con dao sắc, đâm sâu vào trong tim Lục Tri Kiều, mỗi lần rút ra là mỗi lần để lại một lỗ hổng ngập máu.

Trong nồi nghi ngút khói trắng nóng hổi, ánh đèn lạnh lẽo chiếu lên lá thư, những con chữ mạnh mẽ trên mặt giấy càng trở nên sắc bén, giống như người viết thư, dịu dàng lại mang theo sắc sảo. Lục Tri Kiều mím chặt môi, tay cầm lá thư khẽ run rẩy, cổ họng như thể bị nghẹn, rất lâu sau, há miệng thở dốc một hơi.

Cô ấy xông ra ngoài, từ nhà bếp tới trước cửa phòng khách, lá thư rơi xuống sàn nhà.

Loạn xạ xỏ đôi dép lê lên chân, hai tay run rẩy dữ dội, hỗn loạn sờ lần ngoài cửa, rất lâu sau mới mở được cửa, khó chịu xông ra ngoài, không ngờ vấp một cái, cả người ngã nhào ra, cú ngã mạnh khiến đầu gối "cốc" một tiếng đập lên sàn nhà gạch men.

Cơn đau thấu xương truyền tới.

Nhưng vĩnh viễn không thể sánh bằng cơn đau trong trái tim Lục Tri Kiều.

Dường như Lục Tri Kiều không có cảm giác, bò dậy, không quan tâm tới việc phủi đi bụi bặm trên người, nhanh chân chạy tới trước cửa phòng 902, giơ tay gõ cửa.

"Kỳ Ngôn..."

"Em có ở nhà không..."

Cô ấy gọi tên người kia, âm thanh vô thức nghẹn ngào, số nhà màu vàng trong tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, nước mắt ào ào trào ra.

"Kỳ Ngôn..."

Gõ cửa rất lâu, lòng bàn tay vừa tê vừa đau, không ai mở cửa, Lục Tri Kiều vô lực gục lên cửa, trán đè lên cánh cửa, khẽ thở dốc. Có lẽ người kia không ở nhà, cũng có lẽ ở nhà, chỉ là không muốn mở cửa cho cô ấy, không muốn nhìn thấy cô ấy.

Làm sao bản thân còn có mặt mũi tới tìm?

"Mẹ."

Sau lưng truyền tới âm thanh của con gái, cơ thể Lục Tri Kiều cứng lại, hoảng hốt dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt, quay người lại, nhìn thấy con gái đứng trước cửa, đang ngẩn ra nhìn bản thân: "Ăn mì thôi ạ."

Lục Tri Kiều khẽ cong khóe môi, lộ ra nụ cười cứng nhắc: "Được."

Cô ấy nghiêng đầu, đi vào trong nhà, lúc đi qua thang máy còn liếc một cái, rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt về, vào nhà đóng cửa.

Lục Tri Kiều chậm chạp nhặt lá thư trên sàn lên, giống như có thứ gì đó không thể thăm dò, không dám đọc lại, vội vàng gấp lại nhét vào phong thư, đặt lên trên bàn trang điểm trong phòng ngủ.

Mùi vị mì con gái nấu không tệ, nóng hổi, Lục Tri Kiều ăn rất ngon, chỉ là trái tim lạnh lẽo của cô ấy không thể ấm áp trở lại dù có bát mì nóng hổi vào bụng. Lục Tri Kiều mất tập trung, ngập đầu đều nghĩ tới những lời trong thư, có giây phút sinh ra cảm giác không chân thực.

Liên tưởng tới tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây, đều khiến Lục Tri Kiều nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.

Tất cả đều quá nhanh.

Đầu óc cô ấy vận hành quá mức, từ chuyện này nhanh chóng nhảy sang chuyện khác, giữa chừng còn xen kẽ công việc, dường như không có thời gian thở dốc. Những lời đã nói, những chuyện đã làm, khẽ lướt qua đầu, không lưu lại dấu vết.

"Mẹ ơi, cô Kỳ viết gì thế ạ?" Đột nhiên Lục Uy hỏi.

Lục Tri Kiều chột dạ rũ mắt xuống, khẽ nói: "Không có gì, mau ăn đi."

"Vâng."

Ăn mì xong, Lục Tri Kiều bình tĩnh lại, nghĩ ra bản thân có chìa khóa của nhà Kỳ Ngôn, lập tức lấy chìa khóa đi sang nhà đối diện.

Đứng trước cửa, cô ấy lại có chút do dự.

Hai người đã cãi nhau, quan hệ ám muội trước kia sụp đổ tan tành, cho dù bản thân có chìa khóa, cũng không thể thoải mái mở cánh cửa kia ra, tự tiện đi vào nhà người ta như trước. Kỳ Ngôn đã thất vọng, trái tim đã nguội lạnh, bây giờ nhất định rất phản cảm khi nhìn thấy cô ấy, đúng không? Ngộ nhỡ người ta ở nhà, thấy cô ấy mở cửa bước vào, chạm mặt nhau, vậy cô ấy phải nói gì trong tình huống ấy?

Nhưng, điều này vừa đúng với ý của Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều hi vọng Kỳ Ngôn ở nhà, sau đó hai người có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Chần chừ rất lâu, Lục Tri Kiều hạ quyết tâm, nắm lấy chìa khóa khẽ cắm vào ổ, chuyển động, mở cửa ra.

Không có ánh sáng lọt ra như trong tưởng tượng, trong nhà tối đen như mực, Lục Tri Kiều đứng trước cửa, nhìn vào trong, căn phòng tối tăm giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy, trống rỗng thần bí, sắp hút lấy cô ấy vào trong.

Cô ấy bước vào một bước, sờ được công tắc bên tường, ấn xuống, ánh đèn nhanh chóng sáng lên.

Trên trần nhà vẫn treo tấm mành sao, trong góc ngập bóng bay hồng tím, tivi bị chiếc rèm mỏng che lại, bên trên còn dán dòng chữ "Happy Birthday", tất cả đều không thay đổi. Lục Tri Kiều ngây ra, hoang mang ngỡ rằng thời gian quay ngược lại, trở về ngày sinh nhật của Kỳ Ngôn.

Cô ấy tận tâm chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ cho Kỳ Ngôn, muốn hai người trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương vào ngày quan trọng này. Thậm chí Lục Tri Kiều còn nghĩ tới việc dùng phương pháp trực tiếp nhất, nhiệt tình nhất để biểu đạt, để Kỳ Ngôn biết, không gì có thể thay thế được người kia trong lòng cô ấy.

Nếu khi đó Lục Tri Kiều không kích động vì hoang mang, không nói ra những lời đó, nếu khi đó Kỳ Ngôn có thể về sớm hơn một chút, chí ít sẽ không để cô ấy đơn độc trực diện đối mặt với đả kích, có lẽ bây giờ hai người đã ngồi trên bàn ăn, một nhà ba người, vui vẻ hòa hợp.

Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cảnh còn mà người đâu rồi.

Lục Tri Kiều trào phúng cười lên, di chuyển ánh mắt, nhìn quanh một lượt. Căn nhà yên lặng như tờ, rõ ràng không có người ở, cô ấy không nản lòng, cởi dép đi chân trần vào trong, tìm kiếm từng ngóc ngách một lượt.

Phòng ngủ, phòng sách, ban công, nhà vệ sinh, nhà bếp, thậm chí trong tủ quần áo.

Có lúc Lục Tri Kiều mang theo cảm giác tội ác, cảm thấy bản thân như kẻ trộm xâm phạm gia cư bất hợp pháp, có lúc lại tự nhiên như thường ngày, như thể là lẽ đương nhiên. Tìm hết một vòng, cuối cùng Lục Tri Kiều nhận ra hiện thực: Kỳ Ngôn không ở nhà.

Nhìn căn nhà trống không, đột nhiên Lục Tri Kiều nghĩ tới 'rời đi' được nhắc trong thư, đáy lòng bị nỗi sợ hãi quấn lấy, cô ấy cầm điện thoại nhấp vào Wechat, ấn vào hình đại diện mèo cam, nhanh chóng gõ chữ.

[Em đang ở đâu]

Tin nhắn thuận lợi gửi đi, cô ấy thở phào một tiếng, cầm điện thoại ngồi xuống sô-pha.

Đầu bên kia chậm chạp không trả lời.

Trong nhóm chat phụ huynh không ngừng có tin tức, mấy phụ huynh thường xuyên hoạt động đang thảo luận về bài tập của đám trẻ, Lục Tri Kiều dính chặt lấy màn hình, chỉ sợ ảnh đại diện màu mèo cam sẽ đột ngột xuất hiện mà bị bản thân bỏ lỡ. Nhưng đợi gần nửa tiếng, tới khi không còn ai nói chuyện, nhóm chat nguội lạnh, cũng không thấy người kia xuất hiện lên tiếng.

Đồng thời, cũng không trả lời tin nhắn riêng tư của cô ấy.

Lục Tri Kiều sốt ruột, nghĩ tới lần trước có phụ huynh gửi liên kết bán hàng trong nhóm chat bị Kỳ Ngôn nhắc nhở, cô ấy không quan tâm gì nữa, đầu óc nóng lên, tải xuống một ứng dụng mua sắm, tùy tiện gửi một liên kết, sau đó gõ chữ.

[Xin nhấp vào đây giúp tôi ~ Cảm ơn]

Khoảnh khắc gửi đi, Lục Tri Kiều ngẩn ra, sau đó cảm thấy lạnh toát.

Trước giờ cô ấy chưa từng dùng ngữ điệu này để nói chuyện, bình thường nói chuyện trên mạng với người khác, ngay cả biểu tượng cảm xúc cũng sẽ không gửi. Mà khi gõ chữ, trong lòng Lục Tri Kiều chỉ mong Kỳ Ngôn sẽ xuất hiện sớm một chút, nên không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp gửi đi. Cô ấy nhìn câu nũng nịu lấy lòng hiện trên màn hình điện thoại, lúng túng tới nỗi mặt mày chua chát.

Chỉ cần có thể dụ được Kỳ Ngôn ra là được.

Một phút, hai phút... đã mười phút qua đi, không ai trả lời.

Lục Tri Kiều lại gửi thêm một tin.

Vẫn không ai trả lời.

Cô ấy có chút tức giận, thoát khỏi nhóm chat, mở danh bạ điện thoại lên, tìm được số điện thoại của người được bản thân ghi chú là "Ngôn Ngôn", gọi đi. Rất lâu không có ai nghe máy, chỉ nghe thấy âm thanh tự động của tổng đài phát ra.

Có lẽ là đang bận, có lẽ là để chế độ im lặng, có lẽ...

Lục Tri Kiều tìm được rất nhiều lí do, không ngừng an ủi bản thân, duy chỉ có một khả năng là không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới. Cô ấy gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai nghe máy.

Nhất định là đang bận.

Cô ấy cúi đầu xuống, ngón tay trượt lên màn hình điện thoại, mở ứng dụng lên rồi lại thoát ra, lặp đi lặp lại như thế, trong lòng như bị mèo cào.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, mười phút giống như mười tiếng, Lục Tri Kiều lại gọi cho số điện thoại kia, nín thở chờ đợi. Lần này không chờ đợi lâu, bởi vì, cô ấy nghe thấy âm thanh thông báo "Người dùng đã tắt máy".

Tắt máy rồi...

Vậy có nghĩa là, Kỳ Ngôn đã đọc được tin nhắn của cô ấy, cũng đã nhìn thấy cuộc gọi của cô ấy, chỉ là không trả lời, không nghe máy, cuối cùng dứt khoát tắt máy.

Đột nhiên Lục Tri Kiều đỏ ửng mắt, ngón tay run lên, thả lỏng, điện thoại "cộp" một tiếng rơi xuống sàn.

Tấm rèm sao trên đỉnh đầu khẽ lắc lư, dường như có gió.

Bờ vai cô ấy sụt xuống, trái tim cũng sụt xuống, cơ thể sụp đổ ngã ra phía sau, dựa vào lưng sô-pha, nhắm mắt lại. Một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống, làm ướt nốt ruồi lệ của bản thân.

Lục Tri Kiều ngồi ở phòng 902 tới nửa đêm, 0 giờ rồi, vẫn không đợi được Kỳ Ngôn quay về. Cô ấy ngáp một cái, đôi mắt sưng đỏ ngập trong mệt mỏi, đã không còn nước mắt để khóc nữa.

Hành lang yên lặng như tờ.

Cô ấy nhặt điện thoại lên, đứng dậy khỏi sô-pha, cơ thể lắc lư, ổn định lại, loạng choạng đi thay dép, cuối cùng nhìn căn nhà thêm một lần, tắt đèn rời đi.

Hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, bầu trời ban đêm không mây, một vầng trăng tròn sáng tỏ treo trên bầu trời, to như chiếc mâm.

Con gái đã đi ngủ.

Lục Tri Kiều tắm rửa qua loa, đánh răng, về phòng ngủ, nằm lên giường, tắt đèn, chờ đợi tiến vào giấc ngủ.

Trong đêm tối, cô ấy nhắm mắt nằm một lúc, cảm giác đầu óc choáng váng, đôi mắt đau đớn, cơ thể cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn không có cơn buồn ngủ, trong đầu bốc lên hơi nóng giống như nước sôi sùng sục, có chút khô khốc.

... Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.

Lồng ngực Lục Tri Kiều thắt lại, mạnh mẽ mở mắt ra, há miệng thở dốc, hoang mang cầm điện thoại đặt trên đầu giường, mở ra nhìn Wechat, ôm theo một tia cầu may hi vọng có thể nhìn thấy tin nhắn trả lời.

Nhưng, không có gì hết.

Nhóm chat của phụ huynh cũng không động tĩnh.

Lại gọi tới số của Kỳ Ngôn thêm lần nữa, vẫn tắt máy.

Lục Tri Kiều triệt để nản lòng, đặt điện thoại xuống, mở mắt nhìn bóng đêm đưa tay ra không thấy đầu ngón tay, một tia thất vọng chầm chậm lan tràn.

Cô ấy ngồi dậy, bật đèn lên, cầm lấy bức thư trên bàn trang điểm, mở phong bì lấy thư ra, đọc lại một lần. Tỉ mỉ, đọc từng câu từng chữ, giống như Kỳ Ngôn đang đứng trước mặt mình.

[Nếu em yêu, liền đưa tay mạnh dạn để yêu, dâng cả trái tim mình, nếu em không yêu, sẽ dứt khoát mạch lạc quay người, không chút dây dưa] Câu này muốn nói với cô ấy, khi Kỳ Ngôn yêu cô ấy sẽ bỏ mặc tất cả, khi không yêu cô ấy cũng có thể quay người rời đi, đến đi tự nhiên như cơn gió, không bị trói buộc bởi tình cảm.

[Trở ngại thật sự không hề biến mất, nó vẫn luôn ở đó, khi chúng ta bị kích động, nó sẽ lại trồi lên.] Câu này muốn nói với cô ấy, cãi nhau chỉ là nguyên nhân trực tiếp, nguyên nhân khiến Kỳ Ngôn quay người rời đi mới là nguyên nhân gốc rễ. Nhưng không nói rõ điều đó rốt cuộc là gì.

[Nó rất cao, rất to, kiểm soát mọi thứ cho chị.] Câu này muốn nói với cô ấy, cái gọi là "nguyên nhân gốc rễ" nằm ở cô ấy, Kỳ Ngôn đã làm hết tới chín mươi chín phần trăm, nhưng một phần trăm của cô ấy mới là điểm mấu chốt, phải tìm được nó, hơn nữa phải chiến thắng, có chút khó khăn, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Lục Tri Kiều.

[Có lẽ chúng ta đều cần quay về thế giới của chính mình, yên tĩnh lại, tự hỏi lại bản thân.] Câu này, là muốn nói với cô ấy, hai người nên tách ra, tự suy nghĩ lại, nhưng căn cứ theo nội dung phía trước, rõ ràng là cô ấy nên nghĩ lại nhiều hơn. Đồng thời cũng đang nhắc nhở cô ấy, trực tiếp đối diện với trái tim mình, lại có chút giống như ám thị, nếu tìm được nguyên nhân, trở ngại, giải quyết nó, vẫn sẽ có cơ hội.

Lục Tri Kiều đọc hết lần này tới lần khác, dùng tư duy phân tích thị trường, nghiền ngẫm từng con chữ trước mắt, hệ thống trong đầu dần dần rõ ràng.

Những câu nói phía trên, trong câu chữ đều không bao hàm tính xác định, không định nghĩa sự việc cùng quan điểm, đơn giản mà nói chính là lưu lại đường lui, thậm chí còn thấp thoáng ý định nhắc nhở cô ấy. Nhưng phân tích tới hai câu còn lại, hi vọng khó khăn lắm mới thắp lên của Lục Tri Kiều, lại như ngọn nến lắc lư trong gió, cuối cùng bị dập tắt.

[Em mệt rồi.] Kỳ Ngôn không muốn tiếp tục yêu cô ấy nữa.

[Nguyện quãng đời còn lại, chị tìm được một người tốt.] Kỳ Ngôn không cần cô ấy nữa.

Mười mấy chữ ngắn ngủi, liền đánh Lục Tri Kiều xuống địa ngục.

Lục Tri Kiều dựa vào thành giường, đôi mắt sưng đỏ mất đi màu sắc, trái tim của cô ấy sụp đổ giống như một đống hoang tàn, lớp vỏ ngụy trang bên ngoài chậm chạp được cởi xuống từng chút từng chút trong mấy tháng qua, ước gì có thể mọc lại được.

Cuộc gặp gỡ của hai người là bất ngờ hoang đường, ban đầu không ai từng nghĩ tới việc nghiêm túc, Kỳ Ngôn trêu đùa, đùa giỡn cô ấy, chẳng qua là thấy sắc đẹp của cô ấy, còn Lục Tri Kiều đã nhiều năm không nếm được mùi vị mê hoặc, nên không khống chế được bản năng. Trong mắt Kỳ Ngôn, Lục Tri Kiều là bạn giường được lựa chọn, trong mắt Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn là giáo viên của con gái.

Lục Tri Kiều kháng cự, duy trì khoảng cách, nhưng không biết từ khi nào, tình cảm của Kỳ Ngôn đối với cô ấy đã biến chất.

Vì kinh nghiệm tình trường ít tới đáng thương, từ đầu tới cuối, Lục Tri Kiều luôn giữ cảnh giác với Kỳ Ngôn, tuyệt đối không để bản thân rơi vào cạm bẫy, nhưng bản thân nào biết, tình cảm không phải thứ mà con người có thể khống chế.

Khi Lục Tri Kiều lùi về phía sau, Kỳ Ngôn mạnh mẽ tiến tới, mãnh liệt tới nỗi khiến bản thân vô lực kháng cự; khi Lục Tri Kiều rung động, Kỳ Ngôn vô cùng dịu dàng, yêu thương, chiều chuộng, cho cô ấy bản thân cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng có; khi Lục Tri Kiều chìm đắm, Kỳ Ngôn mệt mỏi buông tay, quay người rời đi không để lại bất kì dấu vết.

Người "không thiếu tình yêu", người "được tình yêu vây quanh" ấy, phủi tay rời đi dứt khoát mạch lạc, để lại một người chằng chịt vết thương, đã không còn cách nào thoát ra đứng nguyên tại chỗ, cô đơn đón lấy gió lạnh.

Nhưng trách ai đây?

Tại sao lại biến thành dáng vẻ như hôm nay?

Lục Tri Kiều sụt sịt mũi, nhắm đôi mắt chua xót lại, hung hăng chọc lên người mình một cái.

Cô ấy không biết, lần đầu tiên bản thân chào đón lấy tình yêu, dáng vẻ hết sức cẩn thận, yêu cầu mọi thứ chu toàn quá mức, lại trở thành tín hiệu kháng cự rút lui trong mắt Kỳ Ngôn. Nhưng Lục Tri Kiều biết, là do bản thân không cân bằng được vị trí của con gái và Kỳ Ngôn trong tim, nhưng rõ ràng cô ấy cũng không biết làm thế nào để cân bằng. Là lỗi của cô ấy.

Khi cô ấy không thể thoát ra, Kỳ Ngôn lại buông tay.

"Nguyện quãng đời còn lại, chị tìm được một người tốt." Nhưng sẽ chẳng có người tốt giống như Kỳ Ngôn, cho dù có, cũng không phải Kỳ Ngôn.

Hôm sau là thứ bảy.

Lục Tri Kiều mất ngủ cả đêm, tới khi trời tờ mờ sáng mới có cơn buồn ngủ, ngủ một giấc tới trưa, đầu óc trì độn, đau đầu chóng mặt. Khoảnh khắc rời giường, cô ấy thấy âm thanh thái rau truyền tới từ nhà bếp, tưởng rằng đó là Kỳ Ngôn theo thói quen, xỏ dép ra ngoài nhìn một cái, nhưng lại là con gái.

"Nữu con?"

Lục Tri Kiều ngẩn ra, nhanh chóng tỉnh táo.

Chiếc tạp dề cô gái nhỏ đang mặc rõ ràng rộng hơn hai cỡ, đứng trước bàn bếp, tay nắm dao thái rau, đang cắt cà chua. Lục Uy nghe thấy âm thanh liền quay đầu, đôi mắt sáng lên: "Mẹ dậy rồi ạ?"

"Con đang... làm gì thế?" Lục Tri Kiều xoa huyệt thái dương, đi tới gần.

"Thái rau ạ, đang làm trứng xào cà chua."

Lục Tri Kiều hé miệng, vừa định hỏi, con gái lại nhướng mày, đắc ý nói: "Lần trước cô Kỳ dạy con rồi, rất đơn giản, con vừa học là biết làm, đợi lát nữa cho mẹ nếm thử tay nghề!" Nói xong dùng dao thái rau chỉ vào nồi cơm điện, "Đang nấu cơm rồi ạ, cô Kỳ nói hai cốc gạo thì đổ nước không quá một đốt tay là được, con thích ăn cơm cứng một chút, nên đã cho ít nước hơn."

Ba câu không rời cô Kỳ.

Lục Tri Kiều ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới đêm qua, trái tim run lên, rũ mí mắt xuống.

Đã mười hai rưỡi, bình thường cuối tuần nếu Lục Tri Kiều ở nhà, giờ này có lẽ vừa ăn trưa xong. Hôm nay phá lệ ngủ muộn như thế, con gái đói tới mức phải tự ra tay nấu nướng, cũng không làm ồn tới cô ấy, Lục Tri Kiều làm mẹ thật sự rất hổ thẹn.

Ngay cả kĩ năng sinh hoạt cũng để Kỳ Ngôn dạy.

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng Lục Tri Kiều lại cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười yêu thương khen ngợi, dịu dàng khen: "Nữu con lớn rồi, học được cách nấu cơm rồi."

"Hi hi ~"

Lục Uy được khen tới bụng dạ nở to, cong môi cười lên, thái rau càng nghiêm túc hơn. Chẳng qua là cô bé còn nhỏ tuổi, sức lực còn nhỏ, lại chưa thành thục, nên không điều chỉnh tốt lực, thái miếng cà chua lúc to lúc bé.

"Đúng rồi, mẹ ơi, buổi sáng con đi tìm cô Kỳ, hình như cô ấy không ở nhà, mẹ gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem khi nào cô ấy về đi ạ."

Nụ cười của Lục Tri Kiều đông cứng trên môi, chột dạ hỏi: "Con tìm cô Kỳ... có chuyện gì thế?"

"Cô Kỳ nói sẽ dạy con nướng bánh ngọt." Cô gái nhỏ không gẩng đầu.

Rất lâu sau, không nghe được tiếng của mẹ, Lục Uy đặt dao xuống, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn mẹ, sau đó chớp mắt: "Không phải hai người cãi nhau xong vẫn chưa làm lành đấy chứ?"

Lục Tri Kiều rũ mắt không nói.

"À, coi như con chưa nói gì." Lục Uy cẩn thận quay mặt đi, tiếp tục thái rau.

Rất lâu sau, Lục Tri Kiều thở dài, quay người đi đánh răng rửa mặt, sau đó quay về phòng ngủ, mặc cho con gái nấu xong "món ăn truyền thống" kia, những món còn lại cô ấy sẽ ra tay.

Hai mẹ con ăn bữa trưa đơn giản.

Ăn xong, Lục Tri Kiều cho phép con gái nghịch máy tính hai tiếng, sau đó tập đàn rồi làm bài tập. Cô ấy dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, nhìn điện thoại một cái, Wechat vẫn chưa có tin nhắn trả lời, gọi điện thoại thêm lần nữa, không còn tắt máy, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Cô ấy hiểu, đều đã hiểu.

Cả buổi chiều.

Lục Tri Kiều không ngừng gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn, xin lỗi hết lần này tới lần khác, giải thích hết lần này tới lần khác, nhưng người kia không hề trả lời.

Cô ấy mặt dày lên mạng tìm kiếm "Cãi nhau với bạn gái, bạn gái tức giận, phải dỗ bằng cách nào", tìm kiếm câu trả lời của mọi người một lượt, nhưng đó chẳng qua là những cuộc cãi vã nho nhỏ của các cặp tình nhân, rõ ràng khác với tình huống của hai người.

Không liên lạc được với Kỳ Ngôn, hôm nay lại là cuối tuần, học sinh không đi học, Lục Tri Kiều chỉ có thể chờ ở nhà, hi vọng Kỳ Ngôn sẽ về.

Lục Tri Kiều ngồi ở phòng khách, ngồi từ chiều tới khi mặt trời dần dần lặn về đằng tây, hành lang vẫn không có lấy một chút động tĩnh. Lúc này nên nấu cơm tối, cô ấy nhận mệnh đi vào nhà bếp, nghiền ngẫm xem tối nay nên nấu gì, lấy nguyên liệu khỏi tủ lạnh, ánh mắt lướt qua thùng rác đã đầy ắp.

Lục Tri Kiều đặt nguyên liệu xuống, dùng khăn giấy bọc lấy tay, khom lưng nhấc túi rác lên, buộc chặt, nhấc chân ra ngoài vứt rác.

Gió lùa vào hành lang ấm áp, Lục Tri Kiều vứt rác xong ra ngoài, đang muốn quay về, bất ngờ nhìn thấy con số trên thang máy dừng ở số "9", sau đó nghe thấy một tiếng "ting".

Cửa mở ra.

Một bóng người quen thuộc đi từ bên trong ra ngoài. Dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, mái tóc mượt mà đen láy tới eo đã không còn, chỉ xõa tới ngang vai.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Kỳ Ngôn..."

Lục Tri Kiều phản ứng nhanh nhẹn, tiến lên phía trước nắm lấy cổ tay Kỳ Ngôn, khóe miệng động đậy, khẽ hỏi: "Chị có thể nói chuyện với em không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play