Chương 72: Thoảng qua như mây khói
Tiếng cửa nhà "rầm" một tiếng đóng lại, mang theo cơn gió, trái tim Lục Tri Kiều rung lên, ngón tay nắm chặt lấy áo đột nhiên buông ra, hai tay chống lên bàn, cúi đầu xuống.
Tách!
Nước mặt rơi lên mặt bàn gỗ, bọt nước bắt lên không thể phát hiện, từng giọt từng giọt tập hợp thành đại dương. Lục Tri Kiều cắn lấy môi, run rẩy, hít sâu một hơi, trái tim đau đớn như bị lửa thiêu, cảm giác nóng nực lan tràn tới đầu ngón tay, tê liệt tới mất cảm giác.
Trên bàn ăn đặt khung ảnh chụp chung của hai mẹ con, Lục Tri Kiều nhìn bức ảnh đó, tầm mắt vừa mơ hồ lại sáng tỏ, nụ cười của bản thân và con gái như ẩn như hiện. Sau đó trước mặt cô ấy hiện lên ngọn lửa hừng hực, căn nhà cũ kĩ, cây cột gỗ bị đốt cháy tới đen đúa, bắn ra tia lửa, còn cả bóng người trong ánh lửa.
"Mẹ!"
Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Lục Uy cẩn thận thò đầu ra, nhìn Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều hoang mang hoàn hồn, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngấn lệ toát lên vẻ chật vật, "Nữu con..."
Cô ấy giơ tay loạn xạ lau nước mắt, đi tới ôm lấy con gái, không ngừng hôn lên trán cùng mặt của con trẻ, trong đôi mắt ngập tràn tia máu lướt qua một tia hoảng loạn, lẩm nhẩm nói: "Nữu con, mẹ sẽ bảo vệ con, con đừng nghe lời của bất kì ai, tin mẹ là được rồi, biết không?"
Lục Uy gật đầu, đôi mắt đen láy quay qua quay lại, muốn nói lại thôi.
Cứ tưởng lúc ở trường, sẽ bị mẹ mắng một trận, về nhà chắc chắn cũng không tránh được đánh mắng, nhưng không ngờ mẹ lại bảo vệ bản thân, cũng tin bản thân, Lục Uy cảm thấy rất hạnh phúc. Sau khi so sánh, cùng đàn chị đánh nhau cũng không thành vấn đề, dù sao mấy người kia không đánh lại được cô bé, cũng không phải bạn cùng lớp, sau này không chơi với mấy người đó là được.
Nhưng ban nãy, Lục Uy ở trong phòng nghe thấy mẹ và cô Kỳ cãi nhau, nghe rõ ràng từng câu từng chữ, cảm giác hiểu ra điều gì đó, lại thấp thoáng có chút không hiểu.
"Mẹ ơi, mẹ với cô Kỳ cãi nhau à?" Lục Uy nhỏ tiếng hỏi.
Lục Tri Kiều rũ mí mắt, không đáp.
Cô ấy sụt sịt mũi, xoa mặt con gái, nói: "Nữu con, tuy hôm nay con đã xin lỗi, nhưng con phải nhớ, con không làm sai, người sai là bọn họ, nếu sau này lại gặp chuyện như hôm nay, cứ đánh lại."
"Thật ra..." Lục Uy mím môi, "Ban đầu bọn họ đánh nhau với đàn chị, không đánh con."
"Vậy cũng là bọn họ ép con mời ăn cơm trước, đó chính là bắt nạt con, con phải phản kháng."
"Vâng."
Lục Uy gật đầu, nhìn đôi mắt đỏ ửng cùng nước mắt của mẹ, nghĩ tới việc mẹ và cô Kỳ cãi nhau, chần chừ giây lát, cuối cùng không nhịn được nói: "Mẹ ơi, trước khi mẹ tới, bọn họ đã xin lỗi con rồi..."
Lục Tri Kiều ngây ra, vội hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Lúc bọn con đánh nhau, bị thầy Ngô nhìn thấy, thầy nói phải kỉ luật con và Nhan Thư Dao. Ban đầu giáo viên ban 5 cũng rất tức giận, cảm thấy bọn con đánh người, sau đó con và Nhan Thư Dao giải thích, nhưng ba đàn chị kia không thừa nhận, cũng không nói rõ, thầy Ngô tức giận nói sẽ kỉ luật hết. Sau đó cô Kỳ nói xem camera rồi quyết định, bọn con liền đi xem camera."
"Sau đó thì sao?"
Lục Uy chu môi, trong mắt lộ ra một tia khinh bỉ, nói tiếp: "Bọn họ liền thừa nhận, giáo viên ban 5 siêu hung dữ, liên tục mắng bọn họ, mấy lần cô Kỳ muốn lên tiếng đều bị cô ấy ngắt lời, sau đó thầy Ngô nói bọn con tụ tập đánh nhau, phải gọi phụ huynh, giáo viên ban 5 không mắng nữa, cô Kỳ bảo bọn họ xin lỗi con, giáo viên ban 5 liền lườm cô Kỳ, con cũng không biết có chuyện gì, sau đó bọn họ đã xin lỗi con, rồi sau đó mọi người tới..."
Lục Tri Kiều im lặng nghe con gái nói xong, trái tim nhừ như nồi cháo, cơn giận hừng hực vẫn còn chưa bình tĩnh lại, cô ấy không muốn nghĩ nhiều, ôm lấy con gái thơm lấy thơm để. "Cho dù thế nào, bọn họ xin lỗi con là chuyện nên làm, nhưng con không cần xin lỗi bọn họ, con không sai."
"Vâng vâng."
Lục Uy buông tay ra, cầm cốc nước trên bàn ăn lên, rót nước cho Lục Tri Kiều.
Trong kí ức, mẹ rất ít khi khóc trước mặt cô bé, càng chưa từng khóc tới đau lòng như thế. Có một số chuyện Lục Uy vẫn chưa thể hiểu, nhưng loại cảm giác được bảo vệ được thấu hiểu được quan tâm, khiến cô bé đột nhiên ý thức được, thật ra mẹ rất yêu mình. Tuy lúc nhỏ mẹ thường xuyên hung dữ với bản thân, phê bình bản thân, nhưng vào thời khắc quan trọng, trước giờ luôn đứng về phía cô bé.
Ví dụ như hồi tiểu học, nam sinh trêu đùa Lục Uy, Lục Uy đánh trả, không cẩn thận dùng đầu bút làm rách tay của nam sinh. Đối diện với giáo viên và bố của nam sinh, mẹ không hề hoảng hốt, kiên trì bảo vệ cô bé, cuối cùng bắt nam sinh xin lỗi cô bé.
Trước giờ Lục Uy cảm thấy, mẹ rất giỏi giang, không gì không thể.
Bây giờ cô bé còn có cô Kỳ.
Hai người mẹ giỏi giang lại xinh đẹp, đều là của cô bé, nghĩ thế nào cũng thấy hạnh phúc!
Lục Tri Kiều uống sạch nước, đặt cốc xuống, lại ôm lấy Lục Uy, "Nữu con, lần này con oan ức rồi, không phải..."
"Con không cảm thấy oan ức ạ." Lục Uy lắc đầu, nhướng mày lên, vẻ mặt mang theo mấy phần khinh bỉ, "Con đã đánh thắng, tại sao lại oan ức ạ? Bọn họ mới là người oan ức, quá thảm luôn, ba người đánh không lại hai bọn con. Hơn nữa, mẹ này, con nói cho mẹ nghe, đàn chị Nhan Thư Dao lợi hại lắm, chị ấy từng học đấm bốc, thật đấy! Lúc đánh người kêu vang lắm, pia pia pia!"
Nói xong, trong mắt cô gái nhỏ lộ ra tia sáng, đưa tay ra diễn tả đôi cái.
Lục Tri Kiều vốn dĩ không cam tâm, thấy dáng vẻ con gái như thế, lại có chút dở khóc dở cười, đôi mắt sưng mọng cong lên: "Nữu con, con muốn học không?"
"Học gì ạ?"
"Đấm bốc."
"Đàn chị có thể dạy con mà!" Lục Uy cười ngốc.
Lục Tri Kiều cười cười, sờ đầu con gái, dặn dò nói: "Học cái này là để phòng thân, phản kháng lúc bị bắt nạt, nhưng không thể chủ động đánh người."
"Con biết rồi."
Hai mẹ con ôm ấp an ủi lẫn nhau. Ánh mặt trời dần lặn về đằng tây, sắc trời tối dần, Lục Tri Kiều bảo con gái đi làm bài tập, bản thân đi nấu cơm.
Trong tủ lạnh nhét đầy ắp đồ ăn, cô ấy vừa mở ra, nhìn thấy nguyên liệu, liền nghĩ tới Kỳ Ngôn.
Lục Tri Kiều bận rộn, không có thời gian mua đồ ăn, đồ ăn trong nhà đều do Kỳ Ngôn mua, người kia luôn lo lắng không đủ nguyên liệu, mới ăn một chút đã muốn lập tức bổ sung, còn mua toàn là những món bản thân và Nữu Nữu thích ăn.
Lục Tri Kiều đứng trước tủ lạnh, ngây người, cổ họng chua chát.
Ngây ra một lúc, cô ấy lấy mấy món ra, đặt lên bàn bếp, mặc tạp dề, dọn dẹp xử lí từng thứ một. Giữa chừng điện thoại vang lên mấy lần, đều là cuộc gọi của trợ lí, huyên thuyên không ngừng về chuyện công việc, ngày mai bản thân lại phải tăng ca.
Vì thời gian vẫn sớm, Lục Tri Kiều không vội, thong thả thái rau, rửa rau, cảm xúc cũng dần dần ổn định lại.
Trong đầu không ngừng lặp lại cảnh tượng ban chiều, bên tai vang vọng những âm thanh hỗn loạn.
Nhớ lại lúc đó trong văn phòng, ba vị phụ huynh còn lại nổi giận đùng đùng cãi nhau om sòm, Lục Tri Kiều xem camera xong, sốt ruột bảo vệ con gái, không hề chú ý tới mọi chuyện xung quanh. Sau đó "búp bê" ngang ngược xỉa xói, bị giáo viên trách mắng, sau đó Kỳ Ngôn bảo Lục Uy xin lỗi, Lục Tri Kiều vô cùng nóng vội, cũng không suy nghĩ tới lí do đằng sau đã nhận định Kỳ Ngôn ép con gái xin lỗi.
Sự việc xảy ra quá nhanh, con trẻ không đau không ngứa thốt ra một câu xin lỗi, phụ huynh dây dưa không buông, "búp bê" lại đứng ra ngắt lời, trực tiếp dẫn Nữu Nữu rời đi.
Sau đó cô ấy cũng đuổi theo ra ngoài.
Rồi về nhà.
Dường như không có bất kì thời gian nào để phản ứng, để suy nghĩ.
Cô ấy đang tức tối, lúc thì coi Kỳ Ngôn làm giáo viên, lúc lại coi là người của mình, trong lòng hỗn loạn, nào có thời gian suy nghĩ chu toàn, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy bản thân đã để lọt gì đó. Nghe được những lời của con gái ban nãy, đột nhiên hiểu ra, rất có khả năng bản thân đã hiểu lầm Kỳ Ngôn.
Bỏ lọt lời giải thích tới từ Kỳ Ngôn.
Tay Lục Tri Kiều khựng lại, dao thái rau dừng lại chậm chạp không buông xuống, sau đó là một tiếng "cộc" đập xuống thớt.
Cô ấy trượt mở điện thoại, nhấp vào Wechat, nhìn thấy hình đại diện mèo cam được bản thân cài đặt ở vị trí đầu trang, trái tim mãnh liệt run lên, ngón tay run rẩy chạm vào. Muốn hỏi gì đó, muốn nói gì đó, nhưng trong đầu trống rỗng.
Lục Tri Kiều quay người rời khỏi nhà bếp, nhích tới mắt mèo trước cửa ngoài phòng khách, nhìn cánh cửa nhà đối diện qua lỗ nhỏ.
Cửa phòng 902 đóng chặt.
Lục Tri Kiều khẽ hít một hơi, lùi sau nửa bước, dựa lưng lên cửa, nhịp tim đập rất nhanh, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi ẩm ướt, lạnh toát.
Có phải hai người nên... nói lại lần nữa?
Vừa cãi nhau xong, chỉ sợ hiện tại Kỳ Ngôn sẽ không để ý tới bản thân, hai người cần bình tĩnh. Lục Tri Kiều nghĩ ngày kia là cuối tuần, có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Kỳ Ngôn.
Lục Tri Kiều giơ tay chặn lồng ngực, khẽ thở dốc một lúc, chầm chậm đi về nhà bếp.
Thứ sáu ngày hôm sau.
Lục Tri Kiều bận rộn tới hơn bảy giờ mới về nhà, vừa vào cửa nhìn thấy đèn nhà bếp đang bật, có âm thanh, vô thức nghĩ tới Kỳ Ngôn. Cô ấy thay giày, đặt túi xuống, đi vào trong, nhưng lại nhìn thấy con gái đang đứng trước bếp, đang nấu đồ ăn.
"Nữu con, nấu gì thế?"
"Mì ạ." Lục Uy ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, "Con nấu xong rồi, mẹ, mẹ ăn không?"
Lục Tri Kiều nhìn mì trong nồi, có cả rau xanh và trứng, rất phong phú, ngạc nhiên nói: "Con học nấu lúc nào thế?"
"Lúc trước cô Kỳ dạy con."
"..."
Ánh đèn trong nhà bếp nghiêng về màu lạnh, chiếu xuống khiến khuôn mặt của Lục Tri Kiều xám xịt. Cô ấy hé miệng, nhỏ tiếng nói: "Cô Kỳ đâu?"
Lục Uy tắt bếp, lắc đầu: "Con gõ cửa nhà đối diện, không có ai mở cửa, hình như là không có nhà."
"... Ừ."
Lục Tri Kiều lặng lẽ gật đầu, quay người đi lấy bát. Cô gái nhỏ đặt đũa trong tay xuống, quay đầu nói: "Mẹ ơi, ba nữ sinh hôm qua bị kỉ luật rồi... hôm nay thông báo phê bình, còn cả đàn chị Thư Nhan Dao." Nói tới đây liền chu môi, có chút không vui.
"Con thì sao? Không bị làm sao chứ?" Lục Tri Kiều nhăn mày lại.
"Không ạ." Lục Uy nhún vai, miệng nhỏ vẫn chu ra, "À đúng rồi ạ, cô Kỳ bảo con mang cho mẹ một bức thư."
Con gái quay đầu chạy về phòng, không lâu sau, cầm một bức thư lớn trong tay chạy tới, đưa cho Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều nghi hoặc nhận lấy thư, mở ra, bên trong là năm lá thư.
Từng dòng chữ cứng cáp mạnh vẽ lọt vào trong mắt:
[Kiều:
Đầu tiên, em muốn xin lỗi chị, em xin lỗi. Hôm đó em không quan tâm tới cảm xúc của chị, đã nói những lời làm tổn thương chị, rất không thích hợp. Là do trong lòng em quá nóng vội, cũng là em tự nghĩ rằng như thế, cũng có thể là quá ích kỉ, chỉ muốn thử phân tích đầu đuôi câu chuyện cho chị từ góc độ lí trí, nhưng bỏ qua trạng thái lúc đó của chị. Em vốn dĩ nên an ủi chị trước, đợi khi chúng ta bình tĩnh lại, rồi mới giải thích nguyên nhân cho chị. Đây là lỗi của em.
Nhắc lại chuyện đánh nhau, em nghĩ em có trách nhiệm phải sắp xếp lại toàn bộ quá trình với chị một lượt, đồng thời làm sáng tỏ suy nghĩ của em, và giải thích động cơ về hành vi của em khi đó.
Theo lời kể của đám trẻ, bốn vị đàn chị cùng lớp chơi thân với nhau, ba cô bé đó em tạm gọi là ABC, một người còn lại là D, sau khi chúng kết bạn với Nữu Nữu, đôi bên thường xuyên qua lại. Vì Nữu Nữu có nhiều tiền tiêu vặt, ra tay hào phóng, không tính toán thiệt hơn, ABC dần dần bắt đầu lợi dụng Nữu Nữu, sau khi D phát hiện ra thì ngăn cản mấy lần, ABC không để tâm (Bổ sung: ABC có cảm giác vượt trội trong tâm lí khi đối xử với đàn em). Mãi tới buổi chiều hôm đó, bốn vị đàn chị và Nữu Nữu đi ăn chung, trên đường đi, ABC đề nghị Nữu Nữu mời chúng ra nhà hàng bên ngoài ăn cơm, D phủ quyết, còn Nữu Nữu không muốn mời ăn, tán thành suy nghĩ tới nhà ăn của D. ABC không lập tức phản bác, sau đó D đi vệ sinh, ABC lần lượt khuyên bảo dỗ dành Nữu Nữu ra ngoài ăn, Nữu Nữu không đồng ý, vô tri vô giác bị quây trong góc tường.
Trong lúc đó Nữu Nữu chịu những lời khích tướng và mỉa mai của ABC, bị chỉ trích là mặc quần áo đi giày đắt đỏ, có tiền không nên keo kiệt, lúc này ABC vẫn chưa động tay với Nữu Nữu, nhưng Nữu Nữu đã biểu hiện tức giận rõ ràng. Sau khi D quay lại, nhìn thấy ABC đang quây Nữu Nữu, lên trước hỏi han, Nữu Nữu có gì nói nấy, D không vui nên chất vấn ABC, C nắm lấy vạt áo của Nữu Nữu, đại khái nói Nữu Nữu có tiền, một bộ quần áo bằng mấy bữa cơm, lúc này D ra tay trước đẩy ABC, giọng điệu xem thường, sau đó biến thành cãi nhau với ABC. Trong quá trình đó, D không ngừng đẩy ABC, Nữu Nữu từ đầu tới cuối đều nép trong góc tường, sau đó D với ABC từ to tiếng biến thành đánh nhau, ban đầu Nữu Nữu không lập tức tới giúp, mà khuyên nhủ đừng đánh, sau đó bốn người đánh nhau kịch liệt, D bị yếu thế, nên Nữu Nữu tham gia.
D và Nữu Nữu chiếm ưu thế rõ ràng về chiều cao cùng thể lực, năm người từ ẩu đả biến thành hai đánh ba, đúng lúc trưởng phòng Đào tạo và hai giáo viên khác đi qua nhìn thấy, lập tức quát mắng dẫn chúng đi.
Chuyện này, nghiêm khắc mà nói chưa đạt tới mức độ "bạo lực học đường", nhưng nếu tiếp tục phát triển rất có khả năng trở thành bạo lực. Hơn nữa động cơ đánh người của Nữu Nữu không phải là "chống lại bạo lực", mà là nghĩa khí ra tay vì bạn bè, tham gia giúp đỡ, từ đó, năm đứa trẻ đánh lộn vớn nhau.
Lúc đó em đang ăn cơm, nhận được tin nhắn, phản ứng đầu tiên nghĩ tới việc "ai ra tay trước", vì liên quan tới việc liệu Nữu Nữu có bị kỉ luật hay không. Tư lợi mà nói, không thể đánh giá hậu quả của tình hình, em không hi vọng chuyện này làm lớn, em cũng không hi vọng phía có lỗi là Nữu Nữu, sau đó nhìn thấy em ấy bị kỉ luật. Sau đó em nghĩ tới chị, em đoán chị biết chuyện rồi nhất định sẽ rất sốt ruột, có lẽ chị sẽ mất lí trí, hi vọng ủy thác cho em. Sau đó em bắt đầu suy nghĩ em nên giải quyết việc này thế nào, ngộ nhỡ không xử lí tốt, liệu chị có trách em, lại lần nữa đẩy em ra hay không, vì quả thật em không có gì có thể bảo đảm vị trí của bản thân trong tim chị luôn vững chắc.
Chuyện này em rất xin lỗi, đương nhiên em muốn coi chị và Nữu Nữu như người nhà, tưởng rằng giữa người nhà với nhau, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể thấu hiểu cho nhau, có chuyện gì về nhà nói sẽ tốt hơn, cho nên em nghĩ tới phương pháp nhanh nhất, cũng là phương pháp có hiệu quả nhất, chính là để đám trẻ hòa giải với nhau, quay về sẽ giải thích với chị. Nhưng em nghĩ sai rồi, em xin lỗi, em lại lần nữa tự mình cho rằng. Sau sự việc, em nghĩ lại, lúc em thông báo với chị, em nên giải thích rõ ràng chuyện này trước, mà lúc đó em vừa hoảng vừa sốt ruột, không có kinh nghiệm xử lí chuyện này, cộng thêm việc có mặt lãnh đạo, em cũng không biết nên làm thế nào. Liên quan tới việc chị mất khống chế cảm xúc, em cũng không tránh khỏi trách nhiệm, em xin lỗi.
Trước khi phụ huynh tới, cô Lưu ban 5 đã nghiêm khắc phê bình ABCY, mà em lại không nỡ mắng Nữu Nữu, em biết không phải lỗi của em ấy. Nhưng điều này em không thể tự tiện, lãnh đạo đang nhìn, cô Lưu cũng đang nhìn, năm đứa trẻ đều tham gia đánh nhau, bốn đứa bị phê bình, em không có cách nào trắng trợn thiên vị Nữu Nữu, thế là kéo dài tới khi mọi người tới.
Tất cả sự việc, không phải là lỗi của chị, cũng không phải là lỗi của em, chỉ là em và chị đứng ở vị trí bất đồng, nhưng lại bị trói cùng nhau. Có lẽ chị cảm thấy nhìn lầm em, sửng sốt vì tại sao em lại có thái độ như thế, đó không phải là Kỳ Ngôn mà chị biết, đúng không?
Nữ sinh nhảy lầu chết trước mặt em, nhà trường quan tâm tới thanh danh, dùng tiền giải quyết vụ việc, không đau không ngứa. Nam sinh chạm vào em bị em cho một bạt tai, phụ huynh dây dưa không buông, lãnh đạo không quy được trách nhiệm cho ai, nên giải quyết trong hòa bình. Chuyện đại loại như thế, trước kia cũng từng xảy ra, kết quả đều tương tự, từ không cam tâm tới chấp nhận, chỉ mất hai tháng trời. Em đã từng cho rằng, em có tiền có của, cả đời đủ để tự do, nhưng mấy năm làm việc ở trường học, em mới biết có một số thứ dữ dội hơn tiền tài, người có tiền còn có người có nhiều tiền hơn, người có quyền còn có người có quyền hơn. Cuối cùng em hiểu ra, trong môi trường xã hội thu nhỏ như thế, áp lực của hiện thực nặng nề tới nhường nào.
Từ góc nhìn của em, giáo viên chỉ là một nghề nghiệp, không có gì khác biệt với những ngành nghề khác, nhưng ngoài ánh sáng, nó được mọi người nhìn thấy nhiều hơn ở một mặt tích cực cùng sáng sủa, cũng bị đặt cho yêu cầu cao hơn. Mấy năm trước em mang theo nhiệt huyết bước chân vào sân trường, tưởng rằng chỉ cần tuân thủ quy tắc nghề nghiệp và giới hạn đạo đức, thì không chịu bất kì trói buộc nào khác, từ trước tới giờ em luôn ghi nhớ lời dạy của thầy em, không giẫm lên giới hạn đỏ, nhưng em cũng giữ vững lòng kiên trì của bản thân, đó chính là không thần thánh hóa nó, không đeo lên gông xiềng không cần thiết. Tiếc là, trước tòa nhà cao tầng kiên cố, lòng kiên trì yếu ớt đó bị đả kích nặng nề, dần dần em phát hiện, thứ tự do em cần, chỉ tồn tại trong một thế giới cụ thể, nhưng em giống như con chim bị mê hoặc, bay khỏi thế giới vốn dĩ thuộc về em, một thế giới cụ thể, dừng lại trong một thế giới không thuộc về em, có quy tắc trò chơi khác biệt.
Mấy năm qua, đã có lúc mơ màng, hoài nghi cùng dao động, em bắt đầu hiểu ra, kiểu người như em, bẩm sinh đã không cách nào thích ứng với quy tắc trò chơi ở đây, đương nhiên, em cũng không muốn để bản thân triệt để hòa nhập, cho nên sau khi cẩn thận suy nghĩ, em quyết định rời đi.
Em là kiểu người nào?
Em rất hạnh phúc, có người bố người mẹ bao dung thấu hiểu, có thể chịu cực khổ, tương đối hiểu biết giáo dục con cái một cách khoa học, thời trẻ, hai người từng cố gắng nỗ lực bạt mạng, tích lũy rất nhiều tài sản, tạo cho em một hoàn cảnh gia đình vô cùng vượt trội. Em dồi dào về vật chất, đầy đủ về tinh thần, từ nhỏ tới lớn được bao bọc trong tình yêu nồng đượm, cho nên em nhìn thế giới này rực rỡ sắc màu, em tiếp xúc với vô vàn người cùng chuyện thú vị, em có thể gối cao đầu yên giấc trong thế giới thích hợp với bản thân, có tự do tuyệt đối. Nhưng cũng chính vì thế, em biết, thế giới rộng lớn, con người lại rất nhỏ bé, một cuộc đời nắm ngủi chỉ mấy mươi năm, nhất định phải vui vẻ đúng lúc. Nếu em yêu, liền đưa tay mạnh dạn để yêu, dâng cả trái tim mình, nếu em không yêu, sẽ dứt khoát mạch lạc quay người, không chút dây dưa. Cho dù em bị thương, cũng có thể tự mình trị liệu, em không thiếu tình yêu, tình yêu đối với em mà nói, là một thứ bình thường, hết sức bình thường. Em như thế, không có bất kì người nào, hay bất kì hoàn cảnh nào có thể trói buộc em.
Khi gặp chị, em tưởng rằng cái gọi là "nhất kiến chung tình" chỉ là thấy sắc đẹp nên nổi ý định, hơn nữa, từ nhỏ tới lớn có rất nhiều người có điều kiện tương đồng chị đã vây quanh em, nhưng tại sao lại cứ phải là chị.
Khi chị nói "Nếu tôi không phải là một người phụ nữ giỏi giang, làm sao con của tôi có thể có cuộc sống lí tưởng", đột nhiên em hiểu ra, chị không phải bọn họ, không phải là một dấu câu đơn giản, hay là một lớp da xinh đẹp. Em nhìn thấy vẻ nghiêm túc chị giấu trong khổ sở, nhìn thấy vẻ kiên trì của chị trong yếu đuối, nhìn thấy chị giống như một ngọn cỏ dại ngoan cường, khoác lên mình vẻ gai góc cùng hơi thở mãnh liệt, mơn mởn lại thịnh vượng. Đó là loại khí chất hoàn toàn tương phản với em, em mang theo lòng hiếu kì, tới gần chị, thấu hiểu chị, dần dần lại phát hiện, thật ra trái tim chị yếu đuối vô cùng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh bại. Nhưng em biết, không ai có thể đánh bại chị, ngoại trừ bản thân chị. Em nghĩ, chị chính là "anh hùng" trong tất cả lí giải của em.
Chị giống như một câu đố, còn em chưa từng thật sự chạm vào trái tim chị, càng như thế, em càng không có cách nào thoát ra, cũng càng ngày càng sốt ruột. Em dùng tất cả mọi thứ của bản thân, dành cho chị, chị dùng tất cả mọi thứ của chị, thu hút em, vốn dĩ chúng ta nên bổ sung cho nhau, nhưng rõ ràng, giữa chúng ta còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, tình cảm muốn lâu dài, chỉ dựa vào sự rung động của hoocmon thì vĩnh viễn không đủ. Chị không hoàn hảo, em cũng không hoàn hảo, chúng ta cẩn thận thể hiện sự không hoàn hảo ấy cho đối phương, mong chờ hòa hợp cùng nhau. Nhưng, đáng tiếc thay, chúng ta không thể đi tới bước hòa hợp.
Chuyện ngày hôm đó chỉ là một mồi lửa, làm nổ tung vấn đề vùi sâu giữa chúng ta.
Khi đi làm, em là giáo viên, sau khi tan làm, em là Kỳ Ngôn, có lẽ tần suất chuyển đổi thân phận khiến chị đau đầu nhức óc, khiến chị không cách nào phán đoán được rốt cuộc em là gì trong tim chị. Em tin chị để tâm tới em, cũng tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của chị, hiểu được chị bằng lòng đi về phía em. Em bất ngờ, vui vẻ, tưởng rằng rốt cuộc sắp có thể vượt qua thử thách cuối cùng. Nhưng hôm nay em mới ý thức được, trở ngại thật sự không hề biến mất, nó vẫn luôn ở đó, khi chúng ta bị kích động, nó sẽ lại trồi lên.
Nó rất cao, rất to, kiểm soát mọi thứ cho chị, em ngẩng đầu lên nhìn nó, mất đi toàn bộ sức lực.
Em mệt rồi.
Có lẽ chúng ta đều cần quay về thế giới của chính mình, yên tĩnh lại, tự hỏi lại bản thân.
Đường đời chưa tận, phong cảnh biến đổi không ngừng, đến đến đi đi, thoảng qua như mây khói mà thôi. Nguyện quãng đời còn lại, chị tìm được một người tốt, êm đềm mạnh khỏe, hạnh phúc mĩ mãn.
Ngôn.]
Đọc xong thư, Lục Tri Kiều đứng ngây tại chỗ.