Chương 100: Mẹ con cãi nhau
Hơi thở hòa tan, hai người ôm lấy nhau, nụ hôn khó khăn tách rời, di chuyển tới nhà tắm.
Ánh đèn mông lông, trên cửa kính có hai bóng người lay động, hình dạng biến hóa không ngừng, sau đó truyền tới tiếng nước chảy, gợn sóng đu đưa, một tia sáng lọt ra qua khe hở, tràn ra cả tiếng nỉ non khẽ khàng.
Mỗi phút mỗi giây trôi đi, hơi nóng trong nhà tắm sục sôi, tắm rửa rất lâu.
Cửa ban công hé nửa, hơi nóng phả vào trong, rèm cửa phấp phới. Ánh sáng bạc chiếu xuống mặt đất, như thác nước chảy, lá cây trong chậu bị ánh sáng chiếu tới phát sáng, bốn bề im lặng, thấp thoáng có thể nghe thấy những tiếng côn trùng yếu ớt trong bụi cỏ.
Cửa phòng tắm bị mở ra, Lục Tri Kiều mặc áo tắm ra ngoài, bước chân của cô ấy có chút hư vô, hẫng một cái, đỡ lấy tường, cầm máy sấy cắm vào ổ bên cạnh.
Giọt nước từ mái tóc ẩm ướt nhỏ xuống, dính lại thành từng lọn.
Áo tắm rộng rãi, tùy tiện thắt dây lưng, như muốn rời ra lại như không, thấp thoáng hiện lên hai đường cong, cảnh sắc đẹp đẽ.
Tiếng máy sấy ù ù vang lên.
Hương thơm bị thổi tan.
Không lâu sau, đã sấy tóc gần khô, Lục Tri Kiều tắt máy sấy, đặt xuống, quay đầu nhìn về phía nhà tắm, "Ngôn ngôn, mặc xong chưa?"
"Xong rồi."
Lục Tri Kiều đi tới, liền nhìn thấy Kỳ Ngôn khoác khăn tắm đi từ bên trong ra, trống không, hô hấp vô thức ngừng lại, di chuyển tầm mắt, "Em ra ngoài trước đã, đi sấy tóc đi."
"Ừm? Chị đi vệ sinh à?" Kỳ Ngôn đỡ lưng, không hiểu chuyện gì nhìn Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều không trả lời, cười lên đẩy Kỳ Ngôn một cái, cầm cây lau sàn bọt biển bên tường, cúi người quét dọn, hút sạch nước trên sàn gạch men. Sau đó lại rút khăn giấy nắm trong tay, nhặt sạch tóc tai rơi trên sàn, vứt vào thùng rác.
Kỳ Ngôn ngẩn người ngoài cửa, nhất thời quên ngăn cản, rất lâu sau mới nói: "Bảo người làm lên quét dọn là được."
"Không cần, đã sạch sẽ rồi." Lục Tri Kiều rửa tay, lau khô, bật quạt thông gió trong nhà tắm, "Sao còn chưa đi sấy tóc?"
"..."
Sắc mặt Kỳ Ngôn đột nhiên tối đi, không động đậy.
Ban nãy hai người mới vui vẻ trong nhà tắm, lúc đương nồng, cô trêu đùa nói trong nhà tắm lại có một đống tóc, nhìn rất phiền phức – từ nhỏ tới lớn, phàm là những nơi bản thân ở, trên sàn đều có tóc, không cách nào ngăn ngừa.
Không phải chuyện lớn, tiện miệng nói ra mà thôi.
Nhưng Lục Tri Kiều lại ghi nhớ, lặng lẽ dọn sạch sẽ tóc tai. Cũng chẳng qua là tiện tay.
"Có phải muốn chị sấy cho em đúng không?" Lục Tri Kiều vòng lấy eo của Kỳ Ngôn, cười lên dính sát lại, đầu mũi khẽ cọ lên mặt cô.
Kỳ Ngôn nghiêng đầu, chủ động nhích gần môi cô ấy, đôi mắt màu nâu tối tăm lại sáng lên, cong khóe môi, "Muốn."
Cô nắm lấy tay Lục Tri Kiều, dắt đi, tới bên bàn.
Lục Tri Kiều chải tóc trước khi sấy theo thói quen, thấy tóc Kỳ Ngôn đang nhỏ nước, tiện tay nhấc khăn tắm đang khoác trên vai lên của Kỳ Ngôn lên, nhưng quên mất người này không mặc gì, khoảnh khắc ấy đã nhìn rõ tất cả mọi thứ.
"Chị đi lấy quần áo."
"Đừng..." Kỳ Ngôn giữ lấy tay Lục Tri Kiều, nhướng mày, "Để thế đi, mát mẻ."
"Điều khiển điều hòa ở đâu?" Lục Tri Kiều giả vờ không hiểu suy nghĩ của Kỳ Ngôn, khoác khăn tắm lại, quay đầu nhìn xung quanh.
Phòng rất rộng, có cả một bộ sô-pha bàn ghế, xung quanh được lót một tấm thảm trải sàn dày, trên bàn trà có hai quyển tạp chí, trang trí bình hoa, nhưng tủ đầu giường lại trống không.
Kỳ Ngôn nặng nề thở ra một hơi, ôm lấy mặt Lục Tri Kiều, quay lại, "Cố ý đúng không? Giả vờ đứng đắn."
Lục Tri Kiều mím chặt môi, ý định nín cười, không ngờ người kia nhún vai, khiến khăn tắm rơi xuống, gương mặt cô ấy nóng lên, không nhịn được cười thành tiếng, khẽ nói: "Đừng đùa nữa, mau sấy tóc đi, nếu không bị lạnh sẽ cảm đấy."
Cô ấy gạt hai bàn tay bên má, khom lưng nhặt khăn tắm khoác lại cho Kỳ Ngôn, bất đắc dĩ cười lên.
Không mặc thì không mặc.
Tiếng máy sấy ù ù vang lên, một tay Lục Tri Kiều vuốt tóc của Kỳ Ngôn, đầu ngón tay luồn qua sợi tóc, cảm giác ươn ướt, lành lạnh, động tác của cô ấy vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng. Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, khóe môi mang theo nụ cười, gương mặt mịn màng hiện lên vẻ thoải mái, rất hưởng thụ "sự phục vụ" lúc này của Lục Tri Kiều.
Sấy tóc xong, Kỳ Ngôn vẫn không chịu mặc quần áo, gạt khăn tắm xuống, cứ như thế nằm vào trong chăn.
Ban nãy đã giày vò rất lâu, vô cùng mệt mỏi, Lục Tri Kiều tắt đèn nằm xuống, không lâu sau mí trên liền bắt đầu đánh nhau với mí dưới, ý ngủ mơ màng.
"Kiều..."
Một tiếng gọi khẽ, Lục Tri Kiều lại tỉnh táo, mở mắt ra.
"Ừm?"
Đột nhiên một cánh tay quấn lấy eo, người bên cạnh nhích lên, nhỏ tiếng thì thầm bên tai: "Chị cảm thấy ở chung với bố mẹ em, có chỗ nào không thoải mái không?"
Trong đêm tối tĩnh mịch, không thấy đầu ngón tay, âm thanh rõ ràng chần chừ lại đột ngột.
Lục Tri Kiều ngây ra, suy nghĩ giây lát, khẽ nắm lấy bàn tay kia, do dự nói: "Không có gì không thoải mái. Nhưng lạ lắm, hình như mẹ em không muốn nói chuyện thì phải..."
"À, bình thường mẹ cũng như thế, không thích nói, thích âm thầm quan sát, ha ha ha."
"Ý là mẹ em đang âm thầm quan sát chị?"
Lục Tri Kiều đột nhiên cảm thấy da đầu lạnh toát.
Tuy mẹ Kỳ Ngôn có nói mấy câu với bản thân, nhưng Lục Tri Kiều luôn cảm thấy trong lòng đối phương vẫn kiêng kị, có lẽ là do bản thân mẫn cảm, những thứ người bình thường không thể phát hiện, cô ấy có thể suy nghĩ rất lâu.
Với kinh nghiệm tiếp xúc với vô số người của Lục Tri Kiều, mẹ Ngôn Ngôn là điển hình của kiểu người ngoài mặt sẽ không khiến người khác khó xử, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Cảm xúc che giấu rất tốt, khiến người ta thoải mái, cũng không nhất định mang theo ác ý, chỉ là có lẽ không tiện nói trước mặt mà thôi.
Nhưng rốt cuộc là gì?
Lục Tri Kiều không đoán được.
Cảm xúc căng thẳng sẽ lan truyền, dường như Kỳ Ngôn cảm nhận được, nhích tới hôn lên khóe môi Lục Tri Kiều, dịu dàng an ủi: "Có lẽ tối nay thì không, mẹ chỉ chăm chăm đút đồ ăn cho Nữu Nữu thôi."
Lục Tri Kiều vô thức nghiêng đầu đáp lại nụ hôn, nằm nghiêng người, nhớ tới con gái, đột nhiên trong đầu lướt qua suy nghĩ kì lạ, tâm tư ban đầu bị ngắt đoạn. Cô ấy hỏi: "À đúng rồi, bố mẹ em có từng hỏi em, có muốn em có con ruột không?"
"Không." Kỳ Ngôn thân mật dính lên trán Lục Tri Kiều, "Sao thế, chị muốn có con của hai chúng ta à, hửm?"
Hai người mặt đối mặt, da dẻ nóng bỏng, hơi thở phả ra hòa tan cùng nhau, nhả lên mặt đối phương, ngứa ngáy.
"Em muốn không? Sinh bảo bảo của bản thân."
"Không muốn."
"Hả?"
"Sinh con vất vả." Kỳ Ngôn lẩm nhẩm, giơ tay vuốt ve mặt Lục Tri Kiều. Nhớ tới những vết rạn trên bụng Trì Niệm, cùng chuyện sinh đẻ hôm ấy, lồng ngực lạnh lẽo.
"Có Nữu Nữu là đủ rồi."
Ánh trăng chiếu vào trong phòng, rọi xuống mặt đất, có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt đối phương thấp thoáng trong mơ hồ, sắc đêm vắng lặng, tiếng hít thở bị phóng to, vô cùng rõ ràng, trập trùng, dài mà vững.
Lục Tri Kiều chăm chú nhìn khuôn mặt Kỳ Ngôn, đáy lòng đột nhiên trào lên buồn bã, thở dài nói: "Nhưng dù sao Nữu Nữu cũng không có quan hệ huyết thống với em, cái này... bố mẹ rất khó không để ý đúng không?"
Nói xong lại có chút hối hận.
Cô ấy không khỏi nghĩ nhiều nghĩ xa hơn, Ngôn Ngôn còn chưa lo lắng, bản thân đã lo lắng trước, thật là nực cười.
"Cho dù để ý, đó cũng là chuyện của bố mẹ, không liên quan tới em, trong lòng em, Nữu Nữu chính là con đẻ." Kỳ Ngôn tìm kiếm nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt Lục Tri Kiều, ngậm lấy nó, nhất thời sốt ruột, phát ra những tiếng chụt chụt.
Âm thanh khẽ khàng, nhưng vô cùng rõ ràng trong im lặng, thấp thoáng mê nguời.
Lục Tri Kiều nhắm mắt, một tay giữ lấy gáy Kỳ Ngôn, cầm lòng chẳng đặng xuôi theo.
Ngày hôm sau, Kỳ Ngôn tỉnh từ sớm, thức giấc rời giường.
Cô mặc quần áo xong, hôn lên khuôn mặt đang say ngủ của Lục Tri Kiều, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng ra ngoài. Cửa phòng con gái đối diện đang đóng chặt, có lẽ vẫn chưa dậy, cả căn nhà im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót ở bên ngoài.
Xuống tới tầng một, cửa phòng khách đang rộng mở, Kỳ Ngôn thò người ra ngó nghiêng, liền thấy bà Lâm đang cắt hoa cắt cỏ trong sân, gọi một tiếng: "mẹ."
"Ôi..." Bà Lâm giật nảy mình, quay người lại, "Ngôn Ngôn à, dậy sớm thế làm gì?"
"Tỉnh rồi nên dậy thôi ạ." Kỳ Ngôn cười cười, đổi dép đi bên ngoài, thân mật ôm lấy bà Lâm, "Mẹ cũng dậy sớm mà, bố con đâu?"
"Ngủ như lợn ấy."
"Phì..."
Hai mẹ con nói rồi cười lên.
"Tiểu Lục đâu? Con không ở cùng bạn gái à?"
"Để chị ấy ngủ thêm lúc nữa."
Bà Lâm ngẩn ra, bất cẩn nhìn thấy vết đỏ trên cổ con gái, ho khẽ đôi tiếng: "Chà, biết thương người cơ đấy."
Kỳ Ngôn híp mắt cười lên, làm nũng giống như đứa trẻ.
"Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này."
"Ừm?"
"Mẹ cảm thấy bạn gái con thế nào?" Cô nhướng mày, tập trung tinh thần nhìn về phía mẹ.
Chim chóc trên cây cối trong sân kêu chíp chíp không ngừng, hai con chim sẻ vỗ cánh bay lên, rời khỏi dây điện đón lấy gió sớm đậu xuống mái hiên đối diện, không động đậy.
Bà Lâm im lặng một lúc, cười cười: "Sớm nghe bố con khen Tiểu Lục, tận mắt gặp rồi xác thực rất tốt, xinh đẹp có khí chất, nhìn có vẻ là người từng chịu khổ cực, cũng từng trải thế giới bên ngoài, ánh mắt của con gái mẹ không tệ." Vẻ mặt bà nghiêm túc, nhìn không giống đang nói dối hay qua loa.
"Hôm qua mẹ chỉ để ý tới Nữu Nữu, nào có để ý Kiều Kiều, dọa người ta căng thẳng cả tối." Kỳ Ngôn khoa trương nói.
"Hả?"
"Vậy đó."
Sắc mặt bà Lâm biến đổi, nụ cười có chút mất tự nhiên, bà nhìn về phía con gái, muốn nói lại thôi, nếp nhăn nơi khóe mắt chầm chậm biến mất, cuối cùng thở dài một hơi: "Thật ra mẹ lo lắng... Ngôn Ngôn này, mẹ nói thẳng với con, tình huống giống như Tiểu Lục, con nhất định phải làm rõ tình trạng quan hệ hôn nhân trong quá khứ của con bé, xác nhận con bé và chồng trước đã triệt để cắt đứt quan hệ, chồng trước sẽ không tới dây dưa bất cứ lúc nào, còn cả xu hướng tính dục của con bé sẽ không lay động."
"Đây là điều khiến mẹ không yên tâm nhất, dù sao Tiểu Lục và chồng cũ đã có con, con cái chính là cái cớ tốt nhất, ngộ nhỡ ngày nào đó con bé muốn tái hôn, hoặc là con trẻ muốn có bố, con bé có thể dứt khoát rời đi, còn con phải làm sao?"
"Nếu không có những vấn đề này thì tốt..."
Bà Lâm nhíu mày, lại thở dài: "Mẹ thật sự thích Tiểu Nữu Nữu, nhưng không thể không suy nghĩ tới những chuyện này, bố con nói mẹ nghĩ quá nhiều, mẹ lười để tâm tới ông ấy, ông ấy à, chỉ chuyên tâm nghĩ làm cách nào để hốt được Tiểu Lục về, quay cuồng rồi."
Làm bố mẹ, luôn thiên vị con cái của mình, thời trẻ hai người vất vả phấn đấu, tay trắng lập nghiệp, chỉ có một cô con gái bảo bối, trên mặt tình cảm đương nhiên không hi vọng con gái mình chịu thiệt, còn trên lí trí, toàn bộ tài sản trong tương lai sẽ cho con gái, nếu như bị người ta lừa mất, ngốc nghếch rót vào cái động không đáy, vất vả nửa đời đều thành công cốc.
Kỳ Ngôn cứng người.
Mỗi câu nói đều như mũi tên sắc nhọn, hung hăng đâm vào lòng cô, sau đó lại rạch ra một vết thương trên trái tim cô, máu chảy ra, tạo thành nỗi đau dày đặc.
Cô tưởng rằng dẫn Lục Tri Kiều về nhà, bố mẹ có thể tự nhiên coi đối phương thành con gái thứ hai, nhưng cô đã ngây thơ, suy cho cùng bố mẹ sẽ yêu thương con gái nhà mình hơn, bản thân là con gái ruột, vốn dĩ nên vui vẻ, nhưng lại cảm thấy chua xót không thôi.
Kiều Kiều không cha không mẹ, cô muốn để Kiều Kiều cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, đã từng mất đi, hiện tại và tương lai có thể bù đắp lại...
Suy nghĩ của mẹ không hề sai.
Chỉ là Kỳ Ngôn rất thất vọng, rất đau lòng, đầu mũi chua chua, đôi mắt xót xa.
Đột nhiên nghĩ tới việc, bản thân chịu tủi hổ có thể nói với bố mẹ, còn lúc Lục Tri Kiều chịu tủi hổ lại có ai để tâm tình. Cho nên cô phải yêu Lục Tri Kiều nhiều hơn, làm bến đỗ cho cô ấy, không để cô ấy chịu tủi hổ.
"Mẹ..."
"Ừm?"
"Có một số chuyện, tạm thời con không thể tự ý nói với mẹ, nhưng con đảm bảo, những vấn đề mẹ nói đều không tồn tại." Kỳ Ngôn nghiêm túc nhìn bà, nói ra từng câu từng chữ.
Hiếm khi thấy sắc mặt của con gái nghiêm túc kiên định như thế, bà Lâm mím môi, nhất thời câm nín, rất lâu sau, đuôi mắt lại cong lên vết nhăn của nụ cười, "Con bé công khai chưa? Nếu tiện, bố mẹ muốn hôm nào đó gặp mặt bố mẹ con bé."
"Bố mẹ chị ấy đã qua đời rồi."
"..."
Hai con chim sẻ đậu trên mái hiên, lại vỗ cánh bay đi, một trước một sau, không biết bay tới nơi nào.
Sau Trung thu, qua một tuần nữa là Quốc khánh, đột nhiên Kỳ Ngôn trở nên bận rộn.
Cô cùng đoàn đội của công ty tới Tân Cương chụp ngoại cảnh, chuyến đi kéo dài năm ngày bốn đêm, lúc quay về, gặp Giang Ngu ở công ty. Nhìn người kia gió xuân phơi phới, xán lạn như hoa đào, tâm trạng cực kì tốt, Kỳ Ngôn cũng không nhiều lời hỏi han, chỉ gật đầu coi là chào hỏi.
"Bạn lưu lại một bản gốc ở chỗ bạn đi."
"Vâng."
"Thứ ba tuần sau đi, tôi có thời gian, tới lúc đó sẽ tới."
"Vâng."
Bàn giao công việc xong, Kỳ Ngôn cầm máy ảnh đi về phía thang máy, khi đi qua văn phòng của Giang Ngu, cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng nỉ non khe khẽ, còn có âm thanh nói chuyện không ngừng.
"Mấy giờ về trường?"
"Sáu giờ ạ."
"Không được, sớm quá, ăn cơm cùng tôi rồi về, tôi đưa em về."
"Vâng, được ạ."
"Ngoan, đừng động đậy."
"Chị... đừng hôn ở đây, sẽ bị bạn cùng phòng nhìn thấy..."
Bước chân của Kỳ Ngôn khựng lại giây lát, không dừng, đi thẳng, rẽ trái tới hành lang đợi thang máy.
Đúng vào giờ cao điểm buổi tối, hơi tắc đường, nửa tiếng sau mới về tới nhà.
Tục ngữ có câu tiểu biệt thắng tân hôn, suốt năm ngày không gặp vợ con, trong lòng cô nhớ nhung da diết, vừa mở cửa liền nóng lòng gọi: "Em về rồi đây."
Sắc trời vẫn đang sáng, ánh sáng đầy đủ chiếu vào phòng, trong nhà tĩnh mịch, dường như không có người.
Trên sàn nhà có giày dép của vợ và con gái.
"Kiều Kiều?"
"Nữu con?"
Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Lục Uy thò đầu ra ngoài, cẩn thận nhìn về phía cửa chính một cái, lại nhìn về phía phòng ngủ đang đóng chặt, nhanh chóng chui ra, ôm lấy Kỳ Ngôn, "Mẹ nhỏ... cuối cùng mẹ cũng về rồi."
"Đúng thế, mẹ nhỏ nhớ hai người chết mất." Kỳ Ngôn cười lên, một tay ôm lấy con gái, tay còn lại xách hành lí đặt sang một bên, đóng cửa thay giày, "Mẹ đâu? Mẹ nhỏ nhìn thấy giày của mẹ, mẹ ở nhà à?"
"Ở trong phòng." Lục Uy nhỏ tiếng nói, rũ mí mắt xuống, bĩu môi, trên mặt là biểu cảm giận dỗi.
Kỳ Ngôn ngẩn ra: "Sao thế?"
Lục Uy mím môi, cúi đầu thấp hơn, đôi mắt dần dần ửng đỏ, dung dịch trong suốt rơi xuống.
"Ôi, đừng khóc đừng khóc..." Kỳ Ngôn hoảng hốt, chân tay loạn xạ ôm cô bé ngồi xuống sô-pha, rút giấy ăn lau nước mắt cho Lục Uy, "Xảy ra chuyện gì thế? Nói với mẹ nhỏ đi."
Cô gái nhỏ rúc đầu vào lòng Kỳ Ngôn.
"Con vừa tan học về nhà, mẹ nói muốn giặt cặp giúp con, con liền lấy hết sách vở ra, đưa cặp cho mẹ, sau đó mẹ tìm được một tờ giấy không biết là ai nhét vào trong cặp con..."
"Sau đó thì sao?"
"Mẹ tưởng rằng con yêu đương, liền hỏi con, nhưng con cũng không biết, mẹ còn nghĩ con nói dối, không hề tin tưởng con. Con với mẹ cãi nhau một trận. Mẹ nhỏ, con không muốn để ý tới mẹ nữa."
Lục Uy sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói ra, vừa nói vừa nhìn về phía phòng ngủ chính, hung hăng hừ một tiếng.
Hai tay cô bé ngoắc lấy cổ Kỳ Ngôn, dựa vào lòng cô nũng nịu kể khổ.
Kỳ Ngôn chăm chú nhìn về phía phòng ngủ chính, chớp chớp mắt, lúc này đầu óc có chút mơ màng.
Vợ và con gái cãi nhau rồi!
Cô nên dỗ nhỏ trước, hay là dỗ lớn trước?