Chương 99: Người một nhà
Đôi môi của Kỳ Ngôn rất mềm, trong miệng thở ra những hơi thở đều đặn, Lục Tri Kiều không khống chế được run lên một cái, đầu ngón tay luồn quá mái tóc Kỳ Ngôn, đặt lên lưng, vòng lấy cổ.
"Chị..."
"Ừm."
"Đi đối mặt được không?"
Lục Tri Kiều mềm nhũn, nhưng biết được ý đồ của Kỳ Ngôn, cong môi cười lên, cố ý hỏi: "Đi làm gì?"
"Chị nói xem làm gì nào?" Âm thanh của Kỳ Ngôn nhỏ đi.
Mấy ngày nay Lục Tri Kiều bận rộn, mỗi ngày đều chỉ có nhà và công ty, thỉnh thoảng đi công tác, có lẽ rất lâu không thỏa mãn, từ khi nhìn thấy Kỳ Ngôn thay đồ trong phòng tập thể hình, suy nghĩ không ngừng sinh sôi, ngày ngày tưởng tượng, cô ấy đã sốt ruột từ lâu.
Nhưng nếu chủ động, da mặt Lục Tri Kiều lại mỏng, khó xử, không biết phải chờ tới khi nào.
Ngôn Ngôn thật sự rất ân cần.
Lục Tri Kiều không lên tiếng, khuôn mặt xấu hổ đáng yêu, vùi mặt lên hõm vai Kỳ Ngôn.
Đây chính là ngầm đồng ý.
Hai người nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi nhà, đi sang nhà đối diện.
Có lẽ là tác dụng tâm lí, suy nghĩ càng ngày càng động đậy, nhìn ánh đèn phòng khách cũng cảm thấy mông lung ám muội, vừa vào nhà, còn chưa đứng vững, hai người đã sốt ruột ôm lấy nhau, ngã lên tường.
"Vợi ơi em chờ lâu lắm rồi." Kỳ Ngôn nhỏ tiếng, ánh mắt có chút oán thán.
Ánh mắt Lục Tri Kiều mê li, đưa ngón trỏ ra chặn lấy môi cô, "Suỵt, gọi chị."
"Chị!"
"Bạn nhỏ."
Hai chữ ấy giống như lưỡi câu, kìm chặt lấy trái tim Kỳ Ngôn, lay động, ngứa ngáy. Cô ngẩng đầu lên, híp mắt cười, giả vờ làm giọng điệu nũng nịu của bạn nhỏ: "Tối nay là bạn nhỏ của chị..."
Ánh mắt Kỳ Ngôn dài hẹp sâu thẳm đẹp dẽ như rượu, vô thức quyến rũ người khác, Lục Tri Kiều nhìn ngắm tới nỗi lồng ngực nổi lửa, ôm chặt lấy cô, hai người đá dép đi, cất bước về phòng ngủ.
Mở cửa ra, một mùi hương lãng mạn nồng đượm phả vào mũi.
Là mùi chanh cùng bách tùng tươi mới kết hợp với nhau, sau đó biến thành mùi hoa hồng mê hoặc, rồi lại chầm chậm tỏa ra mùi thảo mộc và đàn hương, nguy hiểm lại mê hoặc, thấp thoáng kích thích cảm xúc sinh sôi.
Ánh đèn được điều chỉnh tối đi, không khí nồng nhiệt.
Mấy món đồ chơi đặt trên đầu giường, đủ các loại bao ngón tay, còn cả dây thừng và dải lụa.
Kỳ Ngôn nắm lấy vạt áo của Lục Tri Kiều, đi tới, đầu ngón tay nâng dải lụa lên, lắc lư, nhướng mày cười với Lục Tri Kiều, sau đó lấy dải lụa che mắt cô ấy, thắt nơ bướm sau gáy.
"Ngôn Ngôn, em..." Trước mắt tối đen, Lục Tri Kiều có chút hoảng, vô thức muốn nắm lấy tay người bên cạnh.
Một giây sau, bàn tay được lòng bàn tay ấm áp khác ôm lấy.
Bên tai truyền tới âm thanh dịu dàng: "Để chị vui vẻ trước đã."
Trời xoay đất chuyển.
Hai người ở trong phòng ngủ làm một lần.
Phòng ngủ rộng rãi, xung quanh không có người, âm thanh có lớn cỡ nào cũng không lo lắng bị nghe thấy. Lục Tri Kiều chảy rất nhiều mồ hôi, giống như con tôm bị bỏ vào nồi nước sôi hấp chín, trong một khoảnh khắc, cô ấy tưởng rằng thời tiết đã quay về tháng Ba tháng Tư, bầu không khí trở nên ẩm ướt, ngay cả sợi tóc cũng dinh dính.
Kỳ Ngôn là bạn nhỏ thích chơi xấu, vô cùng xấu xa, đương nhiên Lục Tri Kiều không thể bỏ qua.
"Ngôn Ngôn..."
"Ừm?"
"Em dạy chị."
"Chị muốn học gì?" Kỳ Ngôn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, hôn lên lấy lòng.
Lục Tri Kiều khẽ nói: "Em nói xem?"
Hai người nhìn nhau cười lên.
Kỳ Ngôn lấy đồ lót gợi cảm đã chuẩn bị sẵn, vào nhà tắm thay ra, cầm sợi dây thừng trên đầu giường lắc lư trước mặt Lục Tri Kiều, ý tứ biểu thị rất rõ ràng – cô muốn trói tay Kiều Kiều lại, giống như buổi tối ở khách sạn.
Nhưng không đợi Kỳ Ngôn phản ứng, Lục Tri Kiều đã đoạt lấy sợi dây thừng, quấn mấy vòng quanh cổ tay Kỳ Ngôn, thắt nút, sau đó giơ tay ra, đẩy người kia ngã xuống.
"Bạn nhỏ chơi xấu phải bị trừng phạt."
Sự thật chứng minh, Kỳ Ngôn đã xem nhẹ năng lực học tập của Lục Tri Kiều.
Phòng ngủ, phòng khách, ban công... khắp nơi trong nhà đều lưu lại vết tích của hai người, từ đêm khuya tới rạng sáng, mãi tới khi đường chân trời nổi lên những vệt sáng, mê muội tiến vào giấc ngủ, lại bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Lục Tri Kiều vốn dĩ định đi làm, nhưng căn bản không dậy nổi, nghĩ có lẽ nghỉ buổi sáng cũng không thành vấn đề, liền gọi điện thoại cho Tiểu Vạn, chuyển sang buổi chiều, sau đó cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng, ôm bạn nhỏ ngủ tiếp.
Không lâu sau, màn hình điện thoại của Lục Tri Kiều sáng lên, người gọi tới là Nữu con, nhưng vì để im lặng nên không nghe thấy.
Sau đó điện thoại của Kỳ Ngôn vang lên.
"Alo..." Kỳ Ngôn mơ mơ màng màng nghe máy.
Trong loa thoại truyền tới âm thanh nghi hoặc của con gái: "Mẹ nhỏ, hai người đi đâu rồi?"
Kỳ Ngôn khựng người đôi giây, vô thức nói: "Ở nhà đối diện."
Ngữ điệu của Kỳ Ngôn mang theo ý ngủ nồng đượm, nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi, đầu bên kia điện thoại ngẩn ra một lúc, đột nhiên nhỏ tiếng cười: "À, không có gì ạ, hai người tiếp tục đi, tự con ra ngoài ăn sáng cũng được." Nói xong lập tức cúp máy.
Điện thoại trượt xuống gối, Kỳ Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, tìm kiếm một vị trí thích hợp trong lòng Lục Tri Kiều, gối lên, nhắm mắt lại.
Trong miệng nhóp nhép, ăn được kẹo bông, rất ngọt rất mềm.
Buổi tối Trung thu, người người nhà nhà đoàn tụ đón tết.
Căn biệt thự kiến trúc phương tây sáng lên ánh đèn vàng dịu dàng, trong nhà được trang trí rực rỡ hẳn lên, trên bàn bày khoảng mười món ăn lớn nhỏ, một chai rượu vang, hộp nhạc vang lên tiếng nhạc không lời dịu dàng khoang thai.
Cặp vợ chồng đã quá năm mươi nắm tay nhau đi từ tầng ba xuống.
"Lão Kỳ, tôi mặc cái này đẹp không?"
"Đẹp."
"Ông không thèm nhìn đã nói đẹp, qua loa!"
"Ôi chao, đùa thôi mà."
Bà Lâm mặc chiếc váy dài kiểu xường xám màu xanh đen, bên trên được điểm xuyết những đường thêu dày đặc, một bức vẽ lớn, chất lượng lụa mềm mại cao cấp, thiết kế tôn lên đường cong phần eo. Bà búi tóc, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền ngọc trai, bên tai cũng vậy, đơn giản không rực rỡ, nhưng lại toát lên vẻ quý phái.
Bố Kỳ mặc sơ mi quần tây đơn giản, từ đầu tới chân ngăn nắp gọn gàng, tràn ngập tinh thần. Ông nghiêng đầu nghiêm túc đánh giá vợ một phen, vỗ tay, dựng ngón cái, khen ngợi: "Ái chà, đây là vị thiên tiên nào giáng trần thế, lại rơi vào nhà tôi? Tới rồi thì không được đi đâu đấy."
"Cái miệng của ông thật biết nói chuyện." Bà Lâm giả vờ tức giận, đưa tay ra đánh bố Kỳ, nhưng trên mặt lại hiện lên ý cười.
"Chúng ta thế này liệu có chính thức, nghiêm túc quá không? Ngộ nhỡ dọa Tiểu Lục người ta chạy mất thì sao?"
Bố Kỳ nghiêng người tránh đi, đưa một tay ra giữ lấy eo vợ, cười hi hi nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, chính thức một chút cũng tốt, tục ngữ có câu, con cái thế nào thì phải nhìn bố mẹ, trong mắt Tiểu Lục, Kỳ Ngôn có phải người đáng tin hay không, còn phải xem thái độ của chúng ta."
Lúc trước con gái tuyên bố có bạn gái mới, phản ứng đầu tiên của ông là không để trong lòng, tưởng rằng con gái lại muốn chơi bời mà thôi. Dù sao Kỳ Ngôn lớn như thế, cũng chỉ dẫn một người bạn gái về nhà, sau đó mấy bận yêu đương cũng chỉ tùy tiện nhắc tới mấy câu, không dẫn về nhà.
Ông và vợ đã không ôm ấp hi vọng.
Cuộc sống riêng tư của con gái, bình thường hai người không can thiệp, hơn nữa con trẻ làm việc gì cũng có chừng mực, không cần bọn họ lo lắng.
Nhưng không ngờ con gái trực tiếp thông báo cho hai người, người bạn gái mới kia là giám đốc Lục.
Không phải, bây giờ là phó tổng Lục.
Khi đó ông vui chết mất.
Con gái trưởng thành rồi, có tiền đồ rồi, lại có thể trực tiếp lừa được người mà trước đây bố Kỳ từng rất muốn vời về, còn "có một tặng một", có cả cháu gái, không hổ là bảo bối của ông, có phong thái năm đó của ông.
Gặp Lục Tri Kiều còn nhiều hơn một lần, ông có ấn tượng rất tốt với cô ấy, đánh giá cực cao, không nhịn được khen ngợi trước mặt vợ một phen, để vợ có phán đoán đại khái. Vốn dĩ lo lắng vợ "ghen tuông", nhưng bà Lâm chuyên tâm hiếu kì, căn bản không nghĩ tới phương diện khác.
"Không phải ông từng gặp mấy lần rồi à? Còn tôi là lần đầu gặp Tiểu Lục." Bà Lâm cầm lòng chẳng đặng.
Bố Kỳ níu lấy vợ tiếp tục đi xuống dưới, "Đúng đúng đúng, đợi lát nữa là bà biết rồi."
"Này, ông nói xem, sao Ngôn Ngôn cứ giấu giấu giếm giếm chuyện yêu đương, hơn nửa năm mới nói cho chúng ta."
"Đây gọi là nghiêm túc, trách nhiệm, xác định rồi mới tính chuyện tiếp theo, đề phòng xảy ra bất ngờ."
"Ông đúng là bố ruột."
"Bà cũng là mẹ ruột mà."
"Ha ha ha..."
Xuống tới tầng một, hai người tỉ mỉ kiểm tra cơm canh bát đũa trên bàn một lượt, lại nhìn xung quanh, không có bất kì sai sót nào, lại vô thức trở nên căng thẳng.
Hiếu kì là hiếu kì, nhưng suy cho cùng bà Lâm nhớ Nữu Nữu nhiều hơn một chút, đứa trẻ kia lâu rồi không tới chơi, bà vẫn nhớ cô bé thích ăn món gì, hoa quả gì, đồ uống gì, lần này thật tốt, hai mẹ con trực tiếp được Kỳ Ngôn "hốt" về nhà, và đã bảo người làm chuẩn bị chu đáo, chờ đợi đứa trẻ tới.
Nghĩ tới Nữu Nữu, lại nhớ tới Lục Tri Kiều, trong đầu bà đột nhiên lướt qua chút suy nghĩ, nhưng chỉ trong chớp mắt, không kịp bắt lại đã biến mất.
Không lâu sau, trong sân truyền tới tiếng còi xe.
Một ánh đèn chiếu qua cửa sổ phòng khách.
Chiếc xe màu trắng chầm chậm dừng trong vị trí đỗ xe, tắt máy, đèn xe cũng tắt ngụm, Kỳ Ngôn từ trên xe bước xuống, mở cửa ghế sau, đưa tay ra nắm lấy tay Lục Tri Kiều, dắt người kia xuống xe.
Ngón tay của Lục Tri Kiều có chút lạnh, cô ấy đứng vững, vô thức nhanh chóng đánh giá xung quanh một lượt, bố cục sân vườn rất giống với căn biệt thự của Thư Mẫn Hy, nhưng có chút khác biệt, ở đây ấm áp hơn nhiều, cũng có hơi người hơn.
Cửa phòng khách đóng nửa, một tia sáng lọt qua khe hở.
Trái tim Lục Tri Kiều đột nhiên nhảy tới cổ họng, càng đập càng khoan khoái, kịch liệt, dường như thở không ra hơi.
Sau cánh cửa ấy, chính là nhà của Ngôn Ngôn.
Cũng sắp trở thành nhà của cô ấy.
Lục Tri Kiều chỉ từng gặp bố của Ngôn Ngôn hai lần trên bàn đàm phán, một lần trong khu nhà, tuy trong đầu vẫn có hình tượng cố hữu, khó lòng chuyển biến, nhưng tốt xấu gì cũng có chút chuẩn bị tâm lí. Còn về mẹ của Ngôn Ngôn, cô ấy thật sự không nắm được bất kì tình hình nào, chỉ tưởng tượng dựa theo miêu tả của Ngôn Ngôn, đương nhiên rất căng thẳng.
Khái niệm "bố mẹ", đã cách Lục Tri Kiều mười năm có dư.
"Ngôn Ngôn..." Đột nhiên Lục Tri Kiều dừng bước, "Chị nên gọi cô chú, hay là..."
"Ôi, mẹ, mẹ căng thẳng gì chứ, ông bà đều rất tốt, mau vào trong thôi nào." Không đợi Kỳ Ngôn lên tiếng, Lục Uy không nhịn được mở lời, nhìn dáng vẻ không hề để tâm.
Cô bé tự leo lên bậc thềm, mở vừa vào nhà, lớn tiếng gọi: "Ông Kỳ, bà Kỳ, cháu tới rồi đây!"
"Ôi chao, Tiểu Nữu Nữu..."
Trong nhà truyền tới âm thanh vui vẻ của bà Lâm.
Kỳ Ngôn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, chớp chớp mắt với cô ấy, tỏ ý an ủi, hai người đi lên bậc thềm ngay sau, vào nhà.
Cửa lớn rộng mở, hai người già quây quanh Nữu Nữu, nụ cười làm mặt bà Lâm hiện lên vết nhăn, vui vẻ nói: "Bà đặc biệt chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu đấy, mau vào đi, mau vào đi." Bà nói xong, bố Kỳ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, "Tiểu Nữu Nữu, mẹ cháu đâu?"
Sau đó liền nhìn thấy con gái mình nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp đi tới.
"Bố, mẹ."
Kỳ Ngôn buông tay Lục Tri Kiều ra, đưa một tay khác ra nắm lấy, sau đó ôm lấy vai cô ấy, bảo vệ người kia trong lòng, "Chính thức giới thiệu với bố mẹ, bạn gái con, Lục Tri Kiều."
Ánh mắt hai người già đồng thời nhìn tới.
Lục Tri Kiều khẽ hít một hơi, mỉm cười với hai vị phụ huynh: "Cháu chào cô, chào chú."
"Xem này, cuối cùng người một nhà đã vào một nhà." Trong lòng bố Kỳ vui tới nở hoa, trên mặt cũng nở hoa, vội vàng đón Lục Tri Kiều vào nhà.
Bà Lâm cũng cười cười gật đầu, nhưng không lên tiếng, ánh mắt thăm dò đánh giá Lục Tri Kiều từ đầu tới chân, không lộ vết tích, ý cười nơi khóe môi càng sâu.
Mọi người vào nhà, đóng cửa lại, Kỳ Ngôn ân cần lấy dép lê cho vợ, đặt túi xách xuống, từ đầu tới cuối cánh tay phải đều ôm lấy tai Lục Tri Kiều, ngập tràn hơi thở bảo vệ. Vì là giờ ăn cơm, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng trên bàn, cả nhà nói mấy câu, sau đó trực tiếp vào bàn ăn uống.
Hai người già không làm dáng, tính tình hiền hòa, giống như bố mẹ trong những gia đình bình thường khác, đúng như Kỳ Ngôn hình dung, gia đình cô là "nhà giàu mới nổi", phải gặp sự kiện gì mới nghiêm túc một chút, ở nhà không chú trọng nhiều như thế.
Nhưng Lục Tri Kiều có chút thận trọng.
Nếu trong công việc, đối mặt với "tổng giám đốc Kỳ", Lục Tri Kiều có thể ứng phó thành thục, nhưng người trước mắt là bố của Kỳ Ngôn, hai thân phận này biến đổi không thích ứng, cộng thêm lần đầu gặp mặt phụ huynh, khó tránh căng thẳng.
Thế là bị nhìn thấy.
"Tiểu Lục này, hôm nay chú chỉ là một người bố, cháu cũng chỉ là người yêu của con gái chú, chúng ta không nghĩ tới chuyện làm ăn, nên là đừng căng thẳng, cứ coi như người nhà mình, cả nhà vui vẻ đón tết cùng nhau. Hơn nữa chuyện của hai đứa, hai đứa tự quyết định, chú và mẹ của Ngôn Ngôn chỉ muốn gặp mặt cháu, nhưng sẽ không can dự vào những chuyện khác." Bố Kỳ cười khà khà nói.
Bà Lâm chỉ cười phụ họa, từ đầu tới cuối không lên tiếng.
Lục Tri Kiều lại cảm thấy càng căng thẳng hơn, nhưng cô ấy vẫn gật đầu với bố Kỳ.
Ánh mắt không ngừng liếc về phía bà Lâm.
Trong lòng cô ấy đánh trống.
Lẽ nào mẹ của Ngôn Ngôn không thích mình?
Làm sao đây...
Keng!
Một tiếng giòn tan vang lên, Lục Uy không cẩn thận đánh đổ cốc, cốc thủy tinh vang lên tiếng vỡ, đồ uống bắn tung tóe khắp sàn.
Mọi người trên bàn đều khựng lại.
Sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt, bị dọa tới nỗi lập tức cúi người nhặt lại.
Lục Tri Kiều nhăn mày, đang dịnh dạy bảo con gái, lại thấy bà Lâm đặt đũa xuống, đứng dậy, vội vàng vòng qua, "Đừng nhặt, cẩn thận bị cứa vào tay." Nói xong, bà cầm lấy bát của Lục Uy, tỉ mỉ quan sát khẽ hỏi: "Không sao chứ, Tiểu Nữu Nữu? Ngồi yên đừng động đậy, bà bảo người lấy cốc mới cho cháu."
Bà Lâm cười cười, quay người gọi người làm lấy cốc mới cho Lục Uy, rồi dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.
Lục Tri Kiều ngẩn ra quan sát.
Thời gian dường như quay ngược trở lại, cảnh tượng lúc nhỏ bị cô ấy vùi sâu trong dòng sông kí ức, lúc này lại thấp thoáng hiện lên trong đầu: Lục Tri Kiều không cần thận làm vỡ bát, lập tức nhặt lại, ngón tay bị rạch một đường, chảy cả máu, mẹ nổi trận lôi đình mắng mỏ cô ấy, âm thanh rất lớn, như thể bản thân phạm phải mười tội ác không thể tha thứ.
Nhìn Nữu Nữu, lại như nhìn thấy bản thân, nhìn bà Lâm, nhưng không phải là dáng vẻ dung dữ của mẹ trong tưởng tượng của bản thân.
Cô ấy từng thấy rất nhiều người dịu dàng, nhưng những người ấy không có bất kì quan hệ nào với bản thân, Lục Tri Kiều ngưỡng mộ, nhưng chỉ có thể đứng quan sát từ xa.
Hiện tại, những người ở xung quanh cô ấy, đều là người dịu dàng.
Khoảnh khắc ban nãy, Lục Tri Kiều muốn trách mắng con gái theo phản ứng bản năng, giống như mẹ đã từng trách mắng bản thân, nhưng nhìn thấy bà Lâm như thế, đột nhiên cô ấy ý thức được, bản thân giống hệt như người mà mình ghét.
Con người sống cả một đời cũng không có cách nào cởi bỏ hình bóng của gia đình bản thân sinh ra.
Tuy bản thân từng bất hạnh, nhưng hiện tại lại vô cùng hạnh phúc, những lời nguyền rủa như bóng ma, sẽ có một ngày biến mất dưới chân cô ấy.
"Cảm ơn bà Lâm." Lục Uy nhỏ tiếng nói, có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười với bà.
Bà Lâm quay về vị trí, cười híp mắt gắp cho cô bé hai miếng sườn xào chua ngọt.
Ăn cơm xong, người làm bưng hoa quả điểm tâm lên, cả nhà ngồi ở phòng khách vừa ăn vừa nói chuyện.
Bà Lâm cũng nói nhiều hơn, chăm chú nói chuyện với Lục Tri Kiều, khiến bố Lâm không có chỗ chen lời, chỉ đành bất lực tìm con gái nói chuyện. Nhưng hai mắt con gái dính chặt lên người người yêu, không cho ông lấy một cái liếc mắt, quả thật khiến ông rất "đau lòng".
"Sau này thường xuyên tới nhà chơi cùng Ngôn Ngôn, thỉnh thoảng cô và bố con bé cũng bận, cũng có lúc thì đi du lịch, nhưng phần lớn thời gian đều ở nhà, thỉnh thoảng hai đứa về chơi cho náo nhiệt."
"Nhớ phải dẫn theo cả Tiểu Nữu Nữu đấy nhé."
"Còn nữa, nếu Ngôn Ngôn dám bắt nạt cháu, cứ nói với cô chú, cô chú sẽ dạy dỗ nó cho cháu."
Lục Tri Kiều cười không ngừng, dần dần cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, gật đầu lia lịa.
Rõ ràng, bà Lâm rất thích Nữu con, một đĩa hoa quả to bày trên bàn, mọi người cùng ăn, bà còn chuẩn bị riêng cho Nữu con một đĩa nhỏ, đặt bên cạnh, thỉnh thoảng đút một hai miếng, liên tục hỏi có ăn nữa hay không. Nếu Nữu con nhỏ tuổi hơn một chút, chỉ sợ bà đã trực tiếp ôm vào lòng.
Hai vị phụ huynh đều là người vô cùng hiền hòa, âm thanh nói chuyện khẽ khàng, lấy đồ để đồ đều thong thả không nhanh không chậm, thong dong tự nhiên, nói chuyện với người làm cũng rất nhẹ nhàng, khách sáo lịch sự, khóe mắt luôn mang theo ý cười.
Có một loại dịu dàng phát ra từ nội tâm, tự nhiên không thôi, mà không phải là kiểu cố ý giả vờ.
Có bố mẹ như thế, chẳng trách nuôi dạy được một cô con gái tự tin đến vậy.
Lục Tri Kiều càng cảm thấy ngưỡng mộ Ngôn Ngôn.
Khi trời tối hơn, ánh trăng treo lên cao, cả gia đình ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.
Tết Trung thu nhiều năm qua trong kí ức, chỉ có hai người Lục Tri Kiều và con gái cùng nhau đón tết, không ngắm trăng, chỉ là sau khi ăn cơm sẽ ăn bánh Trung thu, thậm chí còn ra ngoài du lịch. Ngày lễ tế đoàn viên thế này, chỉ là những ngày đi chơi bời nghỉ dưỡng của hai mẹ con mà thôi.
Sắc đêm nồng đượm, trăng sáng như gương, chiếu xuống ánh sáng trong trẻo, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường nét núi non bên trên bề mặt.
Bà Lâm ôm Đoàn Tử trong lòng, Lục Uy ngồi cạnh bà, một tay vuốt lông Đoàn Tử, một tay cầm bánh Trung thu, bà Lâm cười híp mắt nhìn cô bé, đột nhiên cảm khái một câu: "Ôi, thật sự rất giống Ngôn ngôn lúc nhỏ."
Kỳ Ngôn đang cắt bánh Trung thu, xiên một miếng nhỏ đút cho Lục Tri Kiều, không quay đầu nói: "Mẹ, không phải mẹ nói lúc nhỏ con rất nghịch à? Nào có ngoan như Nữu Nữu."
"Đúng thế, con nghịch như con khỉ ấy, trưởng thành rồi đỡ được bao nhiêu, bớt để mẹ phải lo lắng, bây giờ mẹ có Tiểu Nữu Nữu rồi, ngoan hơn con nhiều." Bà Lâm trêu đùa không chút nể nang, vừa nói vừa ôm chặt lấy Lục Uy, thấy Lục Uy nuốt miếng bánh Trung thu xong, vội đút quả anh đào vào miệng cô bé.
Bố Kỳ ở bên cạnh cười thầm.
Kỳ Ngôn lắc đầu, không để tâm, khẽ hừ: "Con có vợ."
Lục Tri Kiều đỏ ửng mặt.
Trăng lạnh như nước, chầm chậm treo lên cao, đêm càng ngày càng sâu.
Tối nay ba mẹ con sẽ ở lại, bà Lâm đã bảo người dọn dẹp phòng cho Tiểu Nữu Nữu từ trước, nhìn đứa trẻ ngáp ngủ, bà đích thân đưa cô bé về phòng, sau đó mọi người tản đi, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Về tới phòng ngủ tầng hai, Kỳ Ngôn ôm lấy Lục Tri Kiều, đè người kia lên tường.
Đầu mũi hít lấy hương thơm trầm trầm thoang thoảng.
"Vợ ~"
"Gọi chị."
Kỳ Ngôn ôm lấy mặt Lục Tri Kiều, nhích tới hôn lấy nốt ruồi lệ, giày vò không đủ, lặng lẽ ra sức mút lấy, cười nói: "Hôm nay chị cảm thấy thế nào?"
Lục Tri Kiều không nói, trên mặt cũng không có biểu cảm, nhìn không ra cảm xúc.
"Chị?"
Kỳ Ngôn có chút hoảng hốt.
Vợ giận rồi sao?
Lẽ nào bố mẹ có điểm nào khiến Kiều Kiều không thoải mái? Hay là, Kiều Kiều không thích tiếp xúc với bố mẹ?
Kỳ Ngôn nghĩ ngợi lung tung một phen, sắc mặt biến đổi, nhíu mày lại.
"Ngôn Ngôn."
Bên tai truyền tới âm thanh dịu dàng tỉ tê.
Kỳ Ngôn thở dài một tiếng, ngẩng mắt lên, liền nhìn thấy Lục Tri Kiều nghiêng người lại gần, nhắm mắt lại: "Chị muốn hôn em."