Lâm Quốc Đông nhìn bóng lưng Lạc Thiếu Hoa, đi tới trước mặt ông, kéo ghế ngồi xuống.

"Chìa khóa xe.." Lời còn chưa dứt, Lâm Quốc Đông liền sững người.

  Người đang mặt áo bông màu nâu, đội mũ len màu đen trước mặt ngẩng đầu lên, tuy tuổi tầm 60, nhưng ông ta không phải là Lạc Thiếu Hoa.

   "Xin lỗi." Lâm Quốc Đông liền đứng dậy "Tôi nhận nhầm người rồi."

   "Lâm Quốc Đông." hai tay người xa lạ đều để dưới gầm bàn, gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống "Mày không nhận nhầm người đâu."

  Lâm Quốc Đông trừng to mắt: "Tôi không biết ông."

  Người lạ cười, hất cằm về chiếc túi xách màu xanh đang để trên bàn: "Cái này không phải là thứ mày cần hay sao?"

  Lâm Quốc Đông suy nghĩ một hồi, lại từ từ ngồi xuống đối diện với ông ta.

   "Ông là ai?" Lâm Quốc Đông đánh giá chiếc túi màu xanh, "Lạc Thiếu Hoa đâu?"

   "Ông ta đi rồi." ánh nhìn của người xa lạ từ đầu tới cuối đều không rời khỏi gương mặt Lâm Quốc Đông "Người mà mày phải gặp hôm nay, chính là tao."

  Nửa tiếng trước.

  Trương Hải Sinh đứng trước cửa sổ sát đất của quán cà phê, nhìn xung quanh một lượt, sau cùng xoay người nhìn vào bên trong quán.

  Không sai. Người đang ngồi trên ghế đôi ở chính giữa sảnh, quay mặt về phía cửa ra vào, chính là Lạc Thiếu Hoa.

  Trương Hải Sinh lấy di động ra, gọi vào một số điện thoại.

   "A lô, ông tới đâu rồi? Mau lên.. đúng, chính là hắn.. cái gì? Ông điên rồi! Không được!"

  Ông quay người lại, nhìn Lạc Thiếu Hoa trong quán cà phê, người bên trong vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm xuống bàn. Trương Hải Sinh đi qua đi lại trước cửa, ngữ khí lo lắng.

   "Mẹ kiếp ông là muốn đưa tôi vô trong đó ngồi chứ gì.. ông nói bao nhiêu?"

  Ông ta dừng bước, chớp mắt một cái, trên mặt lộ ra vẻ được ăn cả ngã về không.

   "Hai vạn, không được thiếu đồng nào!" Trương Hải Sinh lại bổ sung thêm một câu "Lần cuối cùng! Sau này chuyện của ông không liên quan tới tôi!"

  Sau đó, ông ta cúp máy, hai tay bỏ vào túi áo, không ngừng hít thở sâu, tựa hồ đang lấy dũng khí.

  Vài phút sau, chiếc taxi dừng trước cửa tiệm cà phê. Trương Hải Sinh lấy xe lăn từ sau cốp xe, mở ra rồi ôm lão Kỉ đặt lên xe lăn.

  Ánh mắt ông ta từ đầu tới cuối đều dán chặt vào chiếc túi da trên người Kỉ Càn Khôn, vẻ mặt lo lắng.

   "Được rồi." Kỉ Càn Khôn ngồi an vị trên xe lăn, "Ông vào trước đi, ngồi cạnh hắn ta."

  Trương Hải Sinh đáp một tiếng rồi lại hỏi: "Tiền đâu?"

   "Trên người tôi." Kỉ Càn Khôn ôm cái túi da màu đen, vẻ mặt bình tĩnh "Xong việc sẽ đưa ông."

  Trương Hải Sinh khẽ gật đầu, xoay người bước vào trong quán.

  Kỉ Càn Khôn ngồi trên xe lăn, đối diện với đường cái, dáng vẻ bình tĩnh, tựa như một lão già tàn tật đang ngồi phơi nắng. Năm phút sau, ông nhìn đồng hồ rồi di chuyển xe lăn, đi vào trong quán.

  Lúc ngang qua cửa kính, ông lấy từ trong túi áo ra một túi giấy hình chữ nhật, được quấn bằng băng keo vàng, ném vào trong chậu hoa trước cửa.

  Lạc Thiếu Hoa ngồi trong giữa sảnh quán cà phê ngẩng đầu lên, nhìn Kỉ Càn Khôn, sau đó lại cúi đầu.

  Kỉ Càn Khôn mắt nhìn thẳng, men theo lối đi chậm rãi tiến về phía Lạc Thiếu Hoa, tới thẳng quầy. Lúc ngang qua Lạc Thiếu Hoa, ông đột nhiên "Aizz dzô" một tiếng, di động trên đùi rớt xuống đất, lăn vào dưới gầm bàn.

  Kỉ Càn Khôn ngồi trên xe lăn ra sức cúi người, vươn tay thử nhặt di động rơi trên nền. Lạc Thiếu Hoa quay đầu, nhìn dáng vẻ lực bất tòng tâm của ông, liền nói "Để tôi giúp cho", sau đó cúi người xuống gầm bàn nhặt di động.

  Vào giây phút ông cúi người xuống, Kỉ Càn Khôn mau chóng đưa tay ra, bỏ một viên thuốc màu trắng vào ly cà phê để trước mặt Lạc Thiếu Hoa.

  Lạc Thiếu Hoa thẳng người dậy, đưa di động cho Kỉ Càn Khôn. Ông lão liên tục nói cảm ơn. Lạc Thiếu Hoa cảm thấy như đã từng gặp ông, nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Đương nhiên lúc này ông cũng chẳng có tâm trạng mà để tâm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục dán mắt xuống bàn tới xuất thần.

  Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn tới trước quầy, gọi một tách cà phê Moca. Sau đó, ông từ kệ sách bên cạnh quầy lấy ra một tờ báo, vừa đợi cà phê vừa lật xem, ánh mắt thi thoảng liếc về phía Lạc thiếu Hoa.

  Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, liền chau mày. Ông nhìn vào tách cà phê có lớp bọt màu nâu đen, đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.

  Kỉ Càn Khôn liền ném tờ báo đi, cởi áo khoác và túi da, bỏ mũ xuống, lấy thứ gì đó từ trong túi áo rồi bỏ vào túi quần. Ông quay đầu nhìn vào bên trong quầy, nhân viên phục vụ đang quay lưng về phía mình, thao tác trên máy cà phê.

  Kỉ Càn Khôn gật đầu với Trương Hải Sinh đang ngồi chếch về phía trước Lạc Thiếu Hoa, đang nhấp từng ngụm nước cam. Người phía sau liền đứng dậy, mau chóng đi tới bàn bên cạnh Lạc Thiếu Hoa đang gục đầu xuống bàn, vội vội vàng vàng cởi bỏ áo bông màu nâu của ông ta ra.

  Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn tới cạnh họ, cúi người xuống lấy chiếc túi da màu đen bỏ vào chỗ ngồi của Lạc Thiếu Hoa. Trương Hải Sinh bế ông sang ghế đối diện với Lạc Thiếu Hoa, lại ném đồ của Lạc Thiếu Hoa sang cho ông, còn mình lại lấy áo khoác của Kỉ Càn Khôn mặc lên người Lạc Thiếu Hoa đang hôn mê rồi đội mũ vào.

  Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Trương Hải Sinh đã đặt Lạc Thiếu Hoa lên xe lăn, đắp thảm xong. Kỉ Càn Khôn cũng được an vị trong chỗ ngồi, áo khoác của hai người đã được đổi cho nhau.

  Trương Hải Sinh đầu đầy mồ hôi, ông ta gật đầu với Kỉ Càn Khôn: "Tiền đâu?"

   "Dưới gối của tôi." Kỉ Càn Khôn cười cười, hất cằm về phía cửa "Đi mau."

   "Mẹ kiếp không phải ông nói.."

  Kỉ Càn Khôn thu lại nụ cười: "Đi!"

  Trương Hải Sinh lườm ông một cái, đẩy Lạc Thiếu Hoa đi về phía cửa ra vào.

  Lúc này, nhân viên phục vụ trong quầy gọi: "Thưa ông, cà phê của ông xong rồi đây."

  Trương Hải Sinh không quay đầu, mau bước ra khỏi tiệm cà phê.

  Nhân viên phục vụ nhún vai, đặt ly cà phê lên quầy.

  Kỉ Càn Khôn với lấy chiếc mũ len màu đen đội lên đầu, kéo cao cổ áo che đi gương mặt. Lúc này, ông chú ý tới túi xách màu xanh trên bàn, mở ra xem, phát hiện bên trong chỉ có mấy quyển sách. Ông ngẫm nghĩ, tựa hồ ý thức được công dụng thật sự của những quyển sách này, trên mặt lộ ra nụ cười.

  Sau đó, ông từ trong túi áo lấy ra hai thứ đồ, nắm ở hai bên tay trái phải, cúi đầu, yên lặng đợi người kia tới.

   "Tôi và ông không có gì để nói." Lâm Quốc Đông trực tiếp cầm túi xách màu xanh lên, mở ra xem, sự kỳ vọng trong mắt phút chốc tan thành mây khói.

  Kỉ Càn Khôn phát ra tiếng cười khảy.

  Sắc mặt Lâm Quốc Đông trở nên xám xịt. Hắn đổ túi xách ra, mấy quyển sách rơi lộp độp xuống bàn. Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, nhặt túi xách lên lắc qua lắc lại, nhưng bên trong đã trống rỗng.

  Hắn đem túi xách ném mạnh xuống đất, chỉ vào Kỉ Càn Khôn, giận dữ gào lên: "Tiền của tao đâu?"

  Dường như Kỉ Càn Khôn lại rất vui với dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Quốc Đông. Ông giống một con mèo lão luyện đang có hứng thú chơi đùa, vờn con chuột cho tới chết, nét cười trên mặt càng đậm.

  Tình hình có biến, không thể ở lâu được. Lâm Quốc Đông cắn răng, đứng dậy muốn bỏ đi. Kỉ Càn Khôn thấp giọng nói: "Ngồi xuống!"

  Sau đó, ông để tay phải lên bàn, trong tay là một hộp hình chữ nhật, bên trên còn có một nút bấm màu đỏ.

   "Nhìn bên dưới chỗ ngồi của mày!"

  Lâm Quốc Đông nhìn ông chằm chằm, từ từ ngồi xuống, tách hai đùi ra, nhìn nhanh xuống chỗ ngồi một cái.

  Một túi da màu đen đặt dưới người mình.

  Hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn người xa lạ ở đối diện.

  Nụ cười trên mặt Kỉ Càn Khôn đã biến mất hoàn toàn. Ông đung đưa chiếc hộp nhựa về phía Lâm Quốc Đông: "Tao chỉ cần ấn nút này, đảm bảo mày không còn manh giáp nào."

  Lâm Quốc Đông run rẩy, chỉ hậm hực nhìn ông: "Rốt cuộc mày là ai?"

  Kỉ Càn Khôn không trả lời ngay, mà hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra.

   "Tối 5/8/1991, mày đã bắt cóc một người phụ nữ, cưỡng hiếp và giết hại cô ấy." biểu tình Kỉ Càn Khôn trở nên âm trầm lạnh lẽo, "Sau đó, mày phân xác cô ấy thành 10 mảnh, lần lượt ném vào bên đường quốc lộ 177, trong thùng rác trước cửa khu nhà của học viện kiến trúc, số 163 phố Hồng Hà, bên cạnh bồn nước thôn Hạ Giang trấn Dương Liên, tao nói đúng không?"

  Ngữ khí của ông đều đều, không hề sắc nhọn, nhưng lại như một lưỡi dao, mổ não Lâm Quốc Đông ra, đem những hình ảnh đã được chôn sâu trong ký ức lần nữa được bới ra, máu me đầm đìa hiển hiện ngay trước mắt Lâm Quốc Đông.

  Lâm Quốc Đông nhìn người đàn ông xa lạ, bờ môi run rẩy, không thốt ra được câu nào.

   "Lúc thi thể cô ấy được phát hiện, ngoài một chiếc giày sandal màu bạc ra, thì không một mảnh vải che thân." Kỉ Càn Khôn tiếp tục kể "Quần áo cô ấy chắc đã bị mày tiêu hủy sạch rồi. Nhưng trong túi xách cô ấy có một thẻ chứng minh, có lẽ mày đã nhìn thấy."

  Lâm Quốc Đông mặt xám như tro. Người trước mặt là quỷ dữ tới đòi đền mạng.

   "Cô ấy tên Phùng Nam, 34 tuổi, là cô gái mắt to hay cười." Kỉ Càn Khôn dừng lại một lúc, lúc mở miệng nói, ngữ khí dần trở nên rõ ràng "Tao là chồng cô ấy."

Lâm Quốc Đông nhắm nghiền mắt, hai tay ôm đầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên khàn đục. Kỉ Càn Khôn im lặng nhìn hắn, ngón cái vẫn đặt trên nút đỏ đó.

  Lâu sau, Lâm Quốc Đông ngẩng đầu, nói rít qua kẽ răng: "Mày muốn gì?"

   "Tao muốn gì?" Kỉ Càn Khôn như tự mình lẩm bẩm, sau đó, ông cười "Tao tìm mày 23 năm, vẫn muốn biết mày là người thế nào."

   "Sao mày có thể tìm ra tao?"

   "Người đặt câu hỏi không phải mày." Kỉ Càn Khôn lắc đầu "Mà là tao."

  Lâm Quốc Đông nhìn ông ta chằm chằm: "Nếu tao không trả lời mày thì sao?"

   "Vậy chúng ta có thể cứ tốn thời gian như vậy đi." Kỉ Càn Khôn chùn vai "Tao đã đợi mày 23 năm, không ngại đợi thêm một chút đâu."

  Bờ môi Lâm Quốc Đông bắt đầu cuộn lên, nghiến răng ken két.

   "Được, mày nói đi."

  Kỉ Càn Khôn híp mắt, nửa người ngả về phía trước: "Mày, sao lại giết vợ tao?"

  Lâm Quốc Đông ngẫm nghĩ một hồi: "Tao chỉ có thể nói, cô ta xuất hiện không đúng lúc, không đúng chỗ, gặp phải một tên.."

  Ngữ khí của hắn chậm rãi, ánh mắt dao động, khóe mắt không ngừng liếc nhìn hộp nhựa trong tay phải Kỉ Càn Khôn. Đồng thời, tay hắn để trên bàn đang từng chút từng chút một di chuyển gần đối phương.

   "Mày tốt nhất ngồi yên đấy đừng động đậy." Kỉ Càn Khôn liền phát hiện ra ý đồ của hắn, cả người ngả về sau, đồng thời dùng cánh tay đẩy chiếc bàn sắt về phía hắn. Lâm Quốc Đông thẳng lưng chống đỡ, trên ghế nửa thân dưới và hai đùi đều bị kẹt dưới bàn sắt, nhất thời không thể động đậy.

   "Nói tiếp!"

  Tiếng quát khẽ nãy khiến Lâm Quốc Đông không dám manh động, đồng thời cũng khiến nhân viên phục vụ vừa đi tới bị giật mình.

   "Hai vị." Anh ta do dự một lúc, vẫn đi tới cạnh bàn "Xin hỏi hai vị dùng gì?"

   "Không dùng gì hết." hai mắt Kỉ Càn Khôn chốc lát không chịu rời khỏi Lâm Quốc Đông "Đi ra chỗ khác!"

  Thái độ cứng rắn khiến nhân viên phục vụ vô cùng bất mãn: "Tiên sinh, nếu không dùng gì, mời hai vị.."

   "Đi chỗ khác!" Kỉ Càn Khôn xua tay "Bảo mọi người đều đi chỗ khác, chỗ của tôi có bom!"

  Ngạc nhiên là nhân viên phục vụ không sợ mà còn đặt chiếc khay lên bàn, vẻ mặt khinh thường nhìn Kỉ Càn Khôn: "Ông lão, muốn quậy phải không?"

  Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn anh ta, lại nhìn Lâm Quốc Đông, phát hiện người phía sau cũng dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn mình.

  Ông đành lắc đầu, đưa tay trái từ dưới gầm bàn lên, trong tay cũng cầm một hộp nhựa màu đen có nút màu đó, ấn một cái.

  Như cùng lúc, chậu hoa trước cửa quán cà phê vang lên một tiếng nổ. Mảnh vỡ, bùn đất và hoa cỏ xung quanh bay tán loạn. Cửa kính cũng bị vỡ, gió lạnh liền lùa vào.

  Trong tiệm cà phê yên tĩnh vài giây. Sau đó, mấy vị khách ít ỏi hét lên chạy ra khỏi quán. Bàn ghế bị đụng ngã, bing bing bang bang vang lên loạn xạ.

  Nhân viên phục vụ bị dọa tới ngồi xổm xuống đất lấy khay che đầu, bò lăn ra ngoài. Vừa chạy tới cửa, anh ta giẫm phải mảnh kính vỡ, trượt chân, ngã mạnh xuống đất.

  Anh ta vội bò dậy, không kịp xem vết thương trên tay, gào lên với một đôi nam nữ đang ngồi cạnh bên cửa ra vào: "Mau chạy đi, trên người lão già đó có bom đấy!"

  Đôi nam nữ bất động chỉ nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi đối diện nhau trong giữa sảnh quán cà phê.

  Đỗ Thành một tay giữ vô lăng, một tay cầm điện thoại, trong ống nghe truyền tới giọng nói gấp gáp của Trương Chấn Lương.

   "Tàu lửa vừa mới rời bến. Bị thầy nói trúng rồi, Lâm Quốc Đông căn bản không lên tàu."

   "Lục soát nhà ga chưa?"

   "Đang lục soát, mọi người không bỏ qua dù một kẽ hở nào. Tất cả những chuyến tàu khởi hành vào chiều nay, và đã liên lạc với cảnh sát đường sắt, để đề phòng hắn có thể chà trộn vào chuyến tàu khác."

   "Tôi biết rồi."

   "Sư phụ, thầy đang ở đâu?"

   "Tôi sắp tới quán cà phê đó rồi. Bảo tiểu Cao tiếp tục định vị di dộng của Lạc Thiếu Hoa, nếu vị trí có thay đổi, liền nói với tôi."

   "Được, sư phụ thầy cẩn thận."

   "Yên tâm."

  Đỗ Thành cúp máy, vội quay vô lăng, từ phố Hưng Hoa Bắc vào đường Đại Vọng. Vừa rẽ qua góc phố, ông liền nghe thấy phía trước có tiếng nổ cực lớn.

  Theo bản năng ông giảm tốc độ lại, trợn mắt há mồm nhìn một căn tiệm gần mặt phố đang bốc khói ngùn ngụt. Bảng hiệu trên đó mấy chữ "TheOne" hiện rõ rành rành.

  Đỗ Thành đạp chân ga, chạy tới trước cửa quán cà phê, thấy có mấy người đang gào thét chạy ra ngoài. Ông thầm mắng một câu, tháo dây an toàn xong xuống xe chạy vào quán cà phê.

  Khung cửa đã thành một đống hỗn độn. Bùn đất, hoa cỏ đầy đất. Cửa kính bị nổ vỡ, chỉ còn trơ khung sắt. Đỗ Thành nín thở, chậm rãi đi qua đám khói rồi vào trong phòng. Tầm nhìn mơ hồ, ông chỉ thấy trong quán bàn ghế ngổn ngang, và hai người đang ngồi đối diện nhau ở sảnh giữa.

  Người đưa lưng về phía mình là ai không rõ, nhìn quần áo, giống Lạc Thiếu Hoa, còn người ngồi đối diện ông ta, chính là Lâm Quốc Đông.

  Đỗ Thành lui ra ngoài cửa, lấy di động ra, mau chóng ấn một dãy số.

"Trấn Lương, mau dẫn người tới quán cà phê" TheOne "chỗ giao nhau giữa phố Hưng Hoa Bắc và đường Đại Vọng, Lâm Quốc Đông đang ở đây" Đỗ Thành gạt đám khói trước mặt "Còn nữa, gọi đội gỡ bom tới đây."

  Kỉ Càn Khôn nghiến chặt răng, cảm giác hai tai vang lên tiếng ù ù. Lâm Quốc Đông ngồi đối diện ông hai tay siết thành quyền, nằm gục nửa người lên bàn, còn chưa hết sợ hãi nhìn ra cửa.

   "Đó chỉ là món đồ chơi bé nhỏ." Kỉ Càn Khôn chỉ xuống chiếc túi da đen dưới chỗ ngồi Lâm Quốc Đông, "Uy lực của nó còn hơn cái kia gấp mấy chục lần."

  Lâm Quốc Đông hai mắt đỏ ngầu, trên người, trên mặt đều đầy bụi bặm: "Mày mẹ kiếp điên rồi!"

   "Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta." Kỉ Càn Khôn giơ cái điều khiển bom lên đung đưa "Mày nói tiếp."

  Lâm Quốc Đông gắng sức gào lên: "Mẹ kiếp rốt cuộc mày muốn tao nói gì?"

   "Sao mày lại giết cô ấy?" Kỉ Càn Khôn cũng mất kiểm soát "Sao mày lại giết vợ tao?"

   "Lão Kỉ!"

  Đột nhiên, Kỉ Càn Khôn nghe phía sau truyền tới tiếng gọi. Ông theo phản xạ quay đầu lại, liền trợn mắt há mồm.

  Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ đứng ở lối đi, đang cẩn thận từng chút từng chút một đến gần ông.

   "Lão Kỉ, ông.." Ngụy Huỳnh bắt đầu nhìn tay phải Kỉ Càn Khôn "Ông đừng làm bừa."

  Kỉ Càn Khôn đang hoảng loạn: "Sao các người biết tôi ở đây?"

   "Ông mang theo cục Wifi không dây phải không?" Nhạc Tiêu Tuệ lắc lắc điện thoại của mình, trong mắt đầy vẻ sợ hãi "Tự kết nối."

  Kỉ Càn Khôn nhắm nghiền mắt, rồi mở ra, biểu tình có vẻ vô cùng ảo não. Ông quay lại nhìn Lâm Quốc Đông: "Hai đứa mau ra khỏi đây!"

   "Lão Kỉ, ông bình tĩnh lại một chút." Ngụy Huỳnh chậm rãi tới cạnh bàn, tay chỉ vào Lâm Quốc Đông "Cảnh sát sẽ tới ngay thôi, hắn chạy không thoát đâu.."

   "Đi ngay!"

  Ngụy Huỳnh sốt ruột, vẫn muốn lên khuyên ông, nhưng cảm giác được vai mình bị ai đó giữ chặt. Anh quay đầu là Đỗ Thành.

   "Hai đứa, mau rời khỏi đây ngay!" Đỗ Thành nhìn Kỉ Càn Khôn, vẻ mặt nặng nề "Lão Kỉ, bây giờ tôi muốn bắt Lâm Quốc Đông đi, ông cũng phải đi với tôi."

   "Hắn ta không được đi đâu cả." Kỉ Càn Khôn không nhìn ông, từ đầu tới cuối dán mắt vào Lâm Quốc Đông "Tôi cũng vậy."

   "Lão Kỉ, chân tướng sự việc đã được điều tra rõ rồi." Đỗ Thành cố gắng làm dịu ngữ khí "Tôi đảm bảo Lâm Quốc Đông sẽ chịu hình phạt nên chịu. Ông không cần.."

   "Hình phạt gì? Tội cố ý giết người? Ừm, đúng, hắn giết một cảnh sát." Kỉ Càn Khôn ngắt lời ông, tâm trạng lại bắt đầu kích động "Nhưng như vậy thì đã sao? Vợ tôi thì sao? Trên tòa án ngay cả tên cô ấy cũng không được nhắc tới nữa!"

  Kỉ Càn Khôn ngồi thẳng người: "Cho nên, nên để tôi tới phán quyết hắn" Ông chỉ vào ngực mình "Trên tòa án của tôi."

  Nhất thời tiệm cà phê trở nên yên tĩnh. Thẩm phán biểu tình nghiêm túc. Bị cáo bị kẹp chặt tại chỗ đang ngồi đối diện ông, run rẩy như chiếc lá rụng.

  Đỗ Thành vẻ mặt sắc lạnh. Ông cắn răng, lấy khẩu súng từ thắt lưng ra, lạch cạch một tiếng lên cò.

   "Lão Kỉ, ông đừng ép tôi!"

   "Là các người đang ép tôi!" Kỉ Càn Khôn nhìn ông, ngữ khí kiên quyết "Đây là chuyện giữa tôi và hắn ta, không liên quan tới ai cả. Các người mau ra khỏi đây ngay, tôi không muốn làm hại người vô tội."

  Đỗ Thành thầm mắng một câu, kéo Ngụy Huỳnh lui ra cửa. Ngụy Huỳnh đi theo ông được vài bước, phát hiện Nhạc Tiêu Tuệ vẫn đứng yên tại chỗ, không thèm động đẩy. Anh vội vùng khỏi tay Đỗ Thành, quay lại bên cạnh Nhạc Tiêu Tuệ.

  Rất nhiều xe với đầy màu sắc đang xếp hàng đợi ở giao lộ giữa đường Đại Vọng và phố An Hoa, đợi đèn giao thông chuyển sang xanh. Một phút sau, con đường này được hồi phục lại sự thông thoáng. Mười mấy chiếc xe lần lượt chạy qua khỏi vạch dừng, mau chóng chạy về phía trước. Đột nhiên một chiếc taxi trong dòng xe cộ tựa hồ mất kiểm soát, đang chạy hình chữ S trên đường. Những xe cộ trên đường đều tắp vào lề đường để tránh, tiếng còi xe ầm ỉ náo loạn một vùng.

  Chiếc taxi mất kiểm soát lại chạy ngoằn nghèo về phía trước chừng mấy chục mét nữa, rồi liền dừng lại. Một người đàn ông trung niên từ ghế phụ nhảy xuống, chạy tới giữa đường cái, vẻ mặt sợ hãi chạy tới xem bên trong chiếc taxi. Tựa hồ như cùng lúc, cửa sau được mở ra, một người đàn ông đứng tuổi mặc áo bông màu đen, đội mũ len màu xám nhạt từ trong xe chui ra, lảo đảo vòng qua đuôi xe, đi thẳng tới ghế lái.

  Ông tháo mũ len trên đầu ném xuống đất, mở cửa, kéo tài xế taxi ra. Tài xế té ngửa trên mặt đường, trơ mắt nhìn người đàn ông đứng tuổi ngồi vào trong ghế lái, khởi động xe.

  Sau cú quay đầu vội, chiếc taxi ngược theo hướng vừa nãy, lao vút đi.

  Ngày càng có nhiều người tụ tập trước cửa quán cà phê, tò mò nhìn vào bên trong. Bọn họ nhìn vào 5 người hoặc ngồi hoặc đứng ở sảnh giữa quán cà phê, ồn ào đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn tới vụ nổ vừa nãy. Có người nói tới đòi nợ, có người nói là chuyện tình cảm. Thậm chí, có người còn đoán là phần tử khủng bố chà trộn vào thành phố để phá hoại.

  Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát gấp rút từ xa tiến dần tới. Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát và cứu hộ, chữa cháy chạy như bay tới. Trương Chấn Lương từ trong một chiếc xe nhảy xuống, vừa chỉ huy đồng sự phong tỏa hiện trường, vừa chạy vào trong quán cà phê.

  Vừa bước vào, anh liền thấy Đỗ Thành vẻ mặt nặng nề và Lâm Quốc Đông đang run cầm cập.

   "Sư phụ!" Trương Chấn Lương bước nhanh tới đó, liền phát hiện cái điều khiển bom nổ trong tay Kỉ Càn Khôn. Anh không cần suy nghĩ rút súng ra, nhắm vào đầu Kỉ Càn Khôn, đồng thời nhìn Đỗ Thành.

   "Tình hình.. gì thế này?"

   "Phong tỏa con phố này, sơ tán quần chúng." Đỗ Thành không trả lời anh, trực tiếp ra lệnh "Bảo đội gỡ bom, chữa cháy và cấp cứu sẵn sàng đợi lệnh."

   "Vâng." Trương Chấn Lương bỏ súng xuống, ánh mắt lại dừng trên cái điều khiển bom vài giây "Có cần tìm người tới đàm phán với ông ta không?"

   "Vô dụng thôi." Đỗ Thành chau mày "Để tôi."

  Trương Chấn Lương gật đầu: "Sư phụ, thầy cẩn thận."

  Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài. Vừa đi được vài bước, Trương Chấn Lương liền trợn mắt.

  Một ông lão mặc áo bông đen lảo đảo đi qua đống kính vỡ, lắc lư đi vào.

   "Lạc Thiếu Hoa?" Trương Chấn Lương chú ý thấy tay ông ta cầm một tuốc nơ vít dài, vội ngăn ông lại "Ông muốn làm gì?"

  Lạc Thiếu Hoa ánh mắt hoảng loạn, toàn thân mềm nhũn, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Đối mặt với cánh tay đang giơ ra để ngăn ông lại của Trương Chấn Lương, Lạc Thiếu Hoa vịn vào nó, sau khi đứng vững, lại đẩy anh ra, lao thẳng về phía Lâm Quốc Đông.

Trong tiếng kinh hô của Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ, Đỗ Thành mau bước lên trước, giữ chặt tay Lạc Thiếu Hoa, vặn một cái, đẩy ông ta ngã xuống đất, đồng thời cướp đi tuốc nơ vít trong tay ông.

   "Mẹ kiếp ông muốn làm gì?"

  Lạc Thiếu Hoa ngồi trên mặt đất, tay phải bị Đỗ Thành giữ chặt. Nhưng ông vẫn không cam tâm, vùng vẫy bò về phía Lâm Quốc Đông, trong miệng lờ mờ gào khẽ: "Giết.. giết hắn.."

  Đỗ Thành biểu tình phức tạp, có tức giận, cũng có bi thương. Ông vẫy tay, ra hiệu Trương Chấn Lương kéo Lạc Thiếu Hoa ra ngoài.

  Trương Chấn Lương đáp một tiếng, cúi người xuống, hai tay để dưới nách Lạc Thiếu Hoa, kéo ông ra ngoài. Lạc Thiếu Hoa vẫn thần trí mơ hồ, hai chân vô lực đá lung tung, trong đầu tựa hồ chỉ còn lại một ý niệm.

   "Tôi.. giết hắn.."

  Kỉ Càn Khôn từ đầu tới cuối đều lạnh lùng bàng quan.

   "Hừ!" ông ta hất cằm với Lâm Quốc Đông, "Xem ra, hôm nay người muốn xử mày, không chỉ có mình tao."

  Lời còn chưa dứt, những người có mặt ở đây đều nghe một hồi chuông di động đột nhiên vang lên.

  Kỉ Càn Khôn chau mày, đưa tay vào túi áo bông màu nâu lấy di động ra. Ông nhìn màn hình, đưa cho Đỗ Thành.

   "Tìm Lạc Thiếu Hoa."

  Đỗ Thành nhận điện thoại, thấy màn hình hiện hai chữ "Bạn đời". Ông quay đầu nhìn Lạc Thiếu Hoa mới vừa bị lôi ra ngoài, ấn phím nghe.

   "Chị dâu, là tôi Thành đây.. chị đừng hỏi chuyện này nữa." Đỗ Thành thở dài "Thiếu Hoa không sao.. chị đừng tới đây, anh ấy thật sự không sao.. được rồi.. chúng tôi ở giao lộ phố Hưng Hoa Bắc và đường Đại Vọng."

  Ông cúp máy xong, cúi người nhìn Kỉ Càn Khôn.

   "Lão Kỉ, bây giờ tôi đi nói chuyện với Lạc Thiếu Hoa, trong tay ông ta có chứng cứ phạm tội của Lâm Quốc Đông." Đỗ Thành ngừng lại một chút "Ông cho tôi thêm chút thời gian."

  Khóe môi Kỉ Càn Khôn giật giật, nhả ra ba từ: "Nửa tiếng sau."

   "Được." Đỗ Thành thẳng người dậy, quay đầu nhìn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ: "Hai người.."

  Nhạc Tiêu Tuệ đứng yên bất động, Ngụy Huỳnh nhìn cô, xoay người lắc đầu với Đỗ Thành.

  Chuyện này sớm đã nằm trong dự tính của Đỗ Thành, trên mặt không có quá nhiều biểu tình tức giận. Ông vỗ vai Kỉ Càn Khôn rồi sải bước ra ngoài.

  Trong quán cà phê lại trở nên yên tĩnh. Bốn người đều im lặng, vây quanh bàn hoặc ngồi hoặc đứng. Lâu sau, Kỉ Càn Khôn thở dài, ngữ khí trở nên dịu dàng: "Hai đứa tìm chỗ nào đó ngồi đi, ngồi xa một chút."

  Hai người làm theo. Chỉ là hai người họ ai nấy đều kéo một cái ghế tới, ngồi cạnh bàn.

  Nhạc Tiêu Tuệ nhìn túi da đen dưới chỗ ngồi của Lâm Quốc Đông, bĩu môi với ông: "Chính là cái này sao?"

   "Ừm" Kỉ Càn Khôn cười, "Tôi là kẻ tàn phế, không nắm chắc sẽ xử được hắn, chỉ có thể dùng thủ đoạn này thôi."

  Nhạc Tiêu Tuệ cũng cười: "Ông quả là ông lão không đơn giản."

  Không khí căng thẳng phút chốc dịu đi nhiều.

  Kỉ Càn Khôn dùng tay trái chống lên ghế, chậm rãi điều chỉnh tư thế ngồi. Toàn thân căng thẳng bắt đầu được thả lỏng, thậm chí ông còn rên một tiếng thoải mái.

  Ngụy Huỳnh bước lên trước đỡ ông, giúp ông thoải mái dựa vào ghế.

   "Cảm ơn nhé." Kỉ Càn Khôn thở dài "Hai đứa.. hôm nay không có tiết sao?"

   "Có ạ." Nhạc Tiêu Tuệ bĩu môi "Về thế nào cũng bị phê bình."

   "Vậy phải làm sao đây?" Kỉ Càn Khôn ngẫm nghĩ, "Cứ nói là giúp cảnh sát bắt tội phạm truy nã?"

   "Thôi đi." Ngụy Huỳnh cười khổ "Ai mà tin chứ?"

  Ba người đều cười.

  Lâm Quốc Đông nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu liền ngẩng đầu lên, khó mà tin nổi nhìn họ đang tươi cười trước mặt. Bên dưới chỗ ngồi của mình là quả bom có uy lực lớn, trước cửa là cả một lực lượng lớn cảnh sát, vậy mà 3 người này, lại bàn về chuyện lấy lý do gì để lấp liếm cho việc trốn học.

   "Này!" Lâm Quốc Đông kêu lên "Tôi đói rồi."

  Tiếng cười của 3 người liền dừng lại, ánh mắt liền bắn về phía Lâm Quốc Đông, tựa hồ như mới phát hiện hắn ta cũng ngồi ở đây. Sau đó, Nhạc Tiêu Tuệ với lấy ly cà phê trên bàn, hất vào mặt Lâm Quốc Đông.

   "Ông câm mồm cho tôi!"

  Kỉ Càn Khôn muốn đưa tay ngăn lại, nhưng đã không kịp nữa. Chẳng qua nhìn đầu tóc mặt mũi Lâm Quốc Đông dính đầy dịch thể màu nâu, trong lòng ông tựa hồ cũng thấy an ủi. Suy nghĩ một lúc, Kỉ Càn Khôn từ trong túi quần lấy ra hai tờ 100 tệ đưa cho Ngụy Huỳnh.

   "Nào, tới quầy lấy chút gì đó ăn đi, chắc hai đứa cũng đói rồi."

  Vài phút sau, trên bàn bày cả mấy cái khay, bên trên đầy bánh rán, bánh kem, hamburgers và pizza, bên cạnh còn vài chai nước hoa quả.

  Sắc trời dần tối xuống, ánh đèn trong tiệm cà phê cũng không sáng lắm. Ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát nhấp nháy bên ngoài cửa kính càng thêm chói mắt. Từ trong tiệm cà phê nhìn ra, có thể thấy lực lượng lớn cảnh sát vẻ mặt nặng nề đang vây ngoài cửa, thi thoảng nhìn chằm chằm vào trong quán. Tiếng bẩm báo tình hình, truyền lệnh lẫn tiếng điện lưu trong máy bộ đàm, từ chỗ đống cửa kính vỡ vụn truyền vào trong quán cà phê, không ngừng vang lên bên tai.

  Trong bầu không khí này, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn, yên lặng ăn uống. Lão Kỉ ăn rất chậm và ít. Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ cũng không có khẩu vị lắm, chỉ ăn một chiếc bánh rán, liền uống một ngụm nước hoa quả. Lâm Quốc Đông ngược lại bày ra tư thế vồ vập, hai tay đưa lên, ăn ngấu ăn nghiến. Chỉ là tướng ăn của hắn vừa khó coi vừa điên cuồng, mỗi thứ chỉ cắn vài miếng rồi vứt đi, lại đưa tay lấy cái khác. Rất nhanh, các loại thức ăn thừa rơi vãi ra xung quanh.

  Dần dần, Lâm Quốc Đông cũng không ăn nổi nữa. Hắn ợ một cái, chùi miệng, đưa tay về phía Kỉ Càn Khôn.

   "Có thuốc lá không?"

  Kỉ Càn Khôn nhìn hắn, đưa tay vào túi áo lục tìm, quả thật phát hiện một bao thuốc lá và cái bật lửa. Ông không thèm để ý tới Lâm Quốc Đông, mà đưa thuốc lá cho Ngụy Huỳnh.

  Ngụy Huỳnh ngầm hiểu, lấy ra một điếu đưa cho Lâm Quốc Đông, rồi lại giúp hắn châm lửa.

  Kỉ Càn Khôn nhìn đồng hồ, nhẩm tính một lúc, sắc mặt trở nên ảm đạm.

   "Ngụy Huỳnh, Tiêu Tuệ hai đứa đi đi." Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu lên, cười với hai người họ "Còn 5 phút nữa."

  Ngụy Huỳnh phút chốc sững sờ, nửa buổi trời, mới lắp bắp nói: "Lão Kỉ, đợi thêm nữa được không, Đỗ Thành có lẽ.."

   "Không thể nào." Kỉ Càn Khôn lắc đầu "Lạc Thiếu Hoa nếu chịu giao chứng cứ ra, thì cũng không cần phải tới giết Lâm Quốc Đông."

  Kỉ Càn Khôn từ trong túi áo lấy ra một con dao găm của cảnh sát: "Ông ta đã chuẩn bị xong mọi thứ."

  Ngụy Huỳnh nhớ tới túi hồ sơ bị đốt đó, lòng rối như tơ vò.

   "Cảm ơn hai đứa đã cùng ta đi nốt quãng đường cuối cùng này." Kỉ Càn Khôn vỗ vỗ vai Ngụy Huỳnh, ánh mắt hiền từ "Cảm ơn, ta đã không còn tiếc nuối gì nữa."

  Sau đó, ông quay sang Lâm Quốc Đông: "Chỉ còn lại vài phút nữa, hãy để cho ta và hắn nhé."

  Đột nhiên, Lâm Quốc Đông cười nắc nẻ.

   "Đúng vậy." Lâm Quốc Đông nhìn nửa điếu thuốc trên tay, lại rít một hơi "Tao cũng có lời muốn nói với mày."

  Ba người còn lại liền im lặng, nhìn hắn chằm chằm.

   "Có phải mày muốn biết, bộ dạng của vợ mày trước khi chết như thế nào phải không?"

  Một luồng khí lạnh lướt qua tim Ngụy Huỳnh. Anh quay đầu nhìn Kỉ Càn Khôn, ông khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

   "Mày nói đi."

   "Thật ra, trong 4 người phụ nữ đó, tao thích nhất là vợ mày." Lâm Quốc Đông tao nhã thả ra một ngụm khói thuốc, nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Kỉ Càn Khôn "Chân dài, ngực bự, da vừa trắng vừa mềm, tao sướng chết đi được."

   "Ông câm mồm!" Ngụy Huỳnh quát. Anh không dám nhìn sắc mặt Kỉ Càn Khôn, nhưng nghe rõ tiếng nghiến răng của ông.

   "Tao chơi nó hai lần, quyến luyến không rời." Lâm Quốc Đông dùng ngón tay nghiền nát đầu thuốc, hai cánh tay bắt chéo nhau, ôm trước ngực, híp mắt nhìn Kỉ Càn Khôn "Nhưng mà, sau khi tao chơi nó xong, tao vẫn phải giết nó. Nó cứ cầu xin tao, để tao tha cho nó gì đó."

  Hắn đưa hai tay ra, xòe 5 ngón tay rồi nắm lại với nhau, từ từ khép lại.

   "Cổ vợ mày mảnh như vậy, căn bản không cần tao tốn sức, rắc!"

  Kỉ Càn Khôn nhìn hắn ta chằm chằm, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, tay đang nắm chặt điều khiển bom gân xanh nổi lên.

   "Sau khi giết vợ mày xong, rồi ôm nó vào bồn tắm." Lâm Quốc Đông rất hài lòng với phản ứng của Kỉ Càn Khôn, ngữ điệu càng thêm thả lỏng, từng câu từng chữ rõ rành rành "Tao tính cưa đầu nó ra trước. Lúc tao cưa cổ nó ra, mày đoán xem thế nào?"

  Lâm Quốc Đông nhướng người về phía trước, trên mặt mỉm cười, dường như đang nói một câu chuyện buồn cười: "Nó động đẩy. Lúc tao cưa đầu của vợ mày, nó vẫn còn sống!"

  Nhạc Tiêu Tuệ đứng dậy, giơ tay giáng cho Lâm Quốc Đông một cái tát chắc nịch.

   "Dừng tay!"

  Kỉ Càn Khôn quát lên. Toàn thân ông run rẩy, sắc mặt tím xanh, tựa hồ hô hấp cũng trở nên khó: "Hai đứa ra ngoài, ngay lập tức!"

   "Lão Kỉ, hắn muốn chọc tức bác!" Ngụy Huỳnh khẩn trương, đưa tay nắm lấy vai Kỉ Càn Khôn "Bác đừng mắc mưu hắn!"

  Quán cà phê đã bị cảnh sát bao vây, Lâm Quốc Đông tuyệt đối không thể chạy thoát. Dù sao cũng bị đưa lên pháp đình chi bằng ở đây cùng Kỉ Càn Khôn đồng quy vu tận. Nếu Kỉ Càn Khôn hoàn toàn mất đi lý trí, thậm chí có thể còn có cả đôi nam nữ trẻ tuổi này cùng bồi táng.

  Mình cũng không chịu thiệt. Lâm Quốc Đông nghĩ vậy, dục vọng muốn được chết càng thêm mãnh liệt.

  Hắn trố mắt nhìn cái điều khiển bom trong tay Kỉ Càn Khôn rồi bĩu môi: "Ra tay đi, đồ bỏ đi! Không phải mày vẫn muốn giết tao sao? Nào tới đây!"

   "Câm mồm!" Ngụy Huỳnh quay đầu, liên tục rung lắc Kỉ Càn Khôn "Lão Kỉ, bác bình tĩnh một chút.."

   "Ra ngoài!" Kỉ Càn Khôn hất tay Ngụy Huỳnh ra, chỉ ra cửa "Tôi cho hai đưa 5 giây để ra ngoài, 5!"

   "Lão Kỉ!" Ngụy Huỳnh khẩn trương tới đầu óc trống rỗng "Bác làm vậy, kẻ vui nhất cũng chỉ có Lâm Quốc Đông!"

   "4!"

   "Hắn ta muốn chết, bác đừng ngốc như vậy!"

   "3!"

  Ngụy Huỳnh nhảy lên, muốn cướp lấy cái điều khiển trong tay Kỉ Càn Khôn, nhưng bị ông đẩy ra.

   "2!"

  Lâm Quốc Đông sắc mặt xám như tro, nhắm mắt lại.

  Ngụy Huỳnh mắng một câu, quay người kéo Nhạc Tiêu Tuệ chạy. Khiến anh ngạc nhiên là Nhạc Tiêu Tuệ vùng khỏi tay anh, bước tới sau lưng Lâm Quốc Đông.

   "Kỉ Càn Khôn, ông không có tư cách giết hắn!"

  Kỉ Càn Khôn ngẩn ra, ngón cái đặt trên nút đỏ cũng thả lỏng đôi chút. Sau đó, ngũ quan của ông méo mó, ra sức gào lên: "Tôi không có?" Kỉ Càn Khôn giơ tay lên, chỉ Lâm Quốc Đông "Hắn giết vợ tôi!"

   "Ông giết mẹ tôi!"

  Trong chiếc xe cảnh sát Iveco đỗ bên ngoài quán cà phê.

  Đỗ Thành tốn không ít công sức, Lạc Thiếu Hoa vẫn thần trí mơ hồ, nói năng lộn xộn, từ đầu tới cuối ngồi trong xe đấm đá lung tung, miệng làu bàu "Lâm Quốc Đông" "Giết hắn". Sau cùng, Đỗ Thành không nhẫn nại nổi nữa đổ nguyên chai nước khoáng lên đầu Lạc Thiếu Hoa, ông mới hơi bình tĩnh lại.

  Đỗ Thành nửa quỳ trong xe, bóp cằm Lạc Thiếu Hoa: "Lão Lạc, lão Lạc, nhìn tôi!"

  Lạc Thiếu Hoa tuy không còn vùng vẫy nữa nhưng lại cúi đầu, nhắm mắt, nói năng không rõ.

  Đỗ Thành nổi nóng, giơ bạt tai lên, lên cung, giận dữ giáng cho Lạc Thiếu Hoa mấy cái bạt tai.

  Gương mặt Lạc Thiếu Hoa liền sưng đỏ. Dưới cơn đau, mắt ông cũng mở ra.

"Lão Lạc, mục đích hôm nay ông hẹn gặp Lâm Quốc Đông, trong lòng mọi người đều rõ." Đỗ Thành nhìn vào mắt Lạc Thiếu Hoa, người đối diện ánh mắt tán loạn, tựa hồ không cách nào tập trung "Ông còn nhớ Kỉ Càn Khôn không?"

  Cái tên này khiến sự chú ý của Lạc Thiếu Hoa hồi phục đôi chút, trong ánh mắt cũng có sinh khí

   "Kỉ Càn Khôn.. hình như là.."

   "Đúng." Đỗ Thành không có thời gian giải thích với ông, vội nói "Tình hình bây giờ là: Kỉ Càn Khôn mang theo bom bắt Lâm Quốc Đông, trong quán cà phê còn có hai người nữa."

  Lạc Thiếu Hoa sững sờ nhìn Đỗ Thành, trong mắt nửa nghi ngờ nửa sợ hãi.

   "Kỉ Càn Khôn muốn đánh bom liều chết với Lâm Quốc Đông để trả thù cho vợ. Nếu ông ta làm vậy, hậu quả khó mà tưởng tượng. Tôi chỉ còn cách để ông ta tin, Lâm Quốc Đông sẽ phải chịu chế tài của pháp luật về vụ án giết 4 người liên hoàn, ông ấy mới chịu dừng lại" Đỗ Thành ngồi thẳng người dậy, ngập ngừng nói "Cho nên, tôi cần ông đem vật chứng vụ án cưỡng hiếp giết người của Lâm Quốc Đông năm đó giao cho tôi."

  Lạc Thiếu Hoa dường như phải rất lâu mới hiểu được ý của Đỗ Thành. Sau đó, ông từ từ cúi đầu xuống, cười khổ.

   "Chứng cứ, đích thực ở chỗ tôi."

  Đỗ Thành liền hỏi: "Là gì?"

   "Lâm Quốc Đông từng mượn một chiếc bán tải màu trắng hiệu Đông Phong. Trong tay tôi có ghi chép mượn xe của hắn." Lạc Thiếu Hoa nói rất nhỏ, tựa hồ đang nói với chính mình "Đằng sau tấm che nắng bên ghế phụ của chiếc xe đó, tôi phát hiện vết máu của một trong số những nạn nhân."

  Nghe tới đây, trong lòng vui giận lẫn lộn. Vui là rốt cuộc đã tìm được chứng cứ phạm tội của Lâm Quốc Đông, giận vì Lạc Thiếu Hoa lại giấu nó cả 23 năm nay.

   "Thứ đó đâu?" Đỗ Thành vỗ vỗ một cảnh sát trẻ đang ngồi chỗ ghế lái, ý bảo anh ta khởi động xe "Ở nhà ông? Chúng ta đi lấy nó ngay."

   "Muộn rồi." nước mắt từ trong khóe mắt Lạc Thiếu Hoa chảy ra "Tôi đã đốt nó rồi."

  Động tác thắt dây an toàn làm được một nửa, quay đầu, nhìn thẳng vào Lạc Thiếu Hoa. Nửa buổi trời, ông mới rít qua kẽ răng thốt ra mấy chữ: "Tại sao chứ?"

   "Kế hoạch ban đầu của tôi là hủy đi chứng cứ, rồi giết chết Lâm Quốc Đông. Án sai của 23 năm trước, sẽ không còn ai biết nữa." Lạc Thiếu Hoa nhìn Đỗ Thành giọng nghẹn ngào, "Tôi thì không sao, dù bị phán tử hình cũng không sao. Vì mọi chuyện đều từ tôi mà ra. Nhưng tôi không thể để Mã Kiện sau khi chết phải chịu bất kỳ ô danh nào."

  Đáy lòng Đỗ Thành chợt lạnh lẽo. Vài giây sau, ông vung nắm đấm lên, đấm mạnh lên cửa xe. Cơn đau từ khớp ngón tay truyền tới khiến ông nhăn mặt, đồng thời một thanh âm khác đang không ngừng nhắc nhở trong đầu ông: Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

  Ông nhìn đồng hồ, khoảng 7 phút nữa, Kỉ Càn Khôn sẽ cho bom nổ, đồng quy vu tận với Lâm Quốc Đông.

  Đỗ Thành phải mau chóng hành động. Ông lệnh cho người cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi trên ghế lái lập tức gỡ tấm che nắng bên ghế phụ xuống. Sau đó, ông lấy bút chì trong túi ra, lại xé một tờ giấy từ trong sổ ghi chép, rồi ngồi cạnh Lạc Thiếu Hoa.

   "Nội dung ghi chép mượn xe ông còn nhớ chứ?" Ông nhét giấy viết cho Lạc Thiếu Hoa "Viết ra đi."

  Lạc Thiếu Hoa có chút khó hiểu: "Ông muốn làm gì?"

   "Làm một chứng cứ giả cho Kỉ Càn Khôn xem." Đỗ Thành nhận lấy tấm che nắng mà người cảnh sát trẻ đưa tới, lật lại, lấy dao găm cảnh sát từ trên người ra "Chỉ cần ông ta giao quả bom ra, thì mọi chuyện đều sẽ dễ xử rồi."

  Đỗ Thành dùng dao găm chích vào ngón tay, nặn ra giọt máu, cẩn thận nhỏ vào mặt sau của tấm che nắng. Quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Thiếu Hoa đang ngây ngốc, bất động nhìn tấm che nắng trong tay mình.

   "Mẹ kiếp ông còn ngây ra đó làm gì? Mau viết đi!"

   "Tấm che nắng này bằng nhựa." Lạc Thiếu Hoa cười khổ "Tấm trong tay tôi, mặt sau nó là vải không dệt."

   "Không sao, Kỉ Càn Khôn cũng chưa từng thấy." Đỗ Thành cố kìm nén lửa giận, lau tay, lại hối "Ông mau viết đi."

   "Nhưng Lâm Quốc Đông từng thấy nó, ông có thể đảm bảo hắn ta không quay ngược lại đâm ông không?" Lạc Thiếu Hoa vẫn bất động "Nếu tôi là hắn, nếu đợi lên tòa án, lãnh đạn chi bằng ở đây trong phút chốc bị nổ vụn."

   "Vậy giờ làm sao?" Đỗ Thành bỗng chốc bạo phát, ông nắm chặt cổ áo Lạc Thiếu Hoa, liên tục lắc, "Ông bảo tôi phải làm sao! Trơ mắt nhìn nơi này bị nổ tung sao? Hả?"

  Đột nhiên, cửa xe cảnh sát Iveco bị kéo ra, Kim Phụng vẻ mặt lo lắng xuất hiện bên ngoài chiếc xe, đang sau còn có Trương Chấn Lương.

   "Thành, ông.." Kim Phụng ôm một túi vải trong lòng, đưa tay kéo cánh tay Đỗ Thành "Ông bỏ ông ấy ra đi."

  Đỗ Thành nhìn Kim Phụng, lại nhìn Lạc Thiếu Hoa, giận dữ đẩy ông ta xuống chỗ ngồi, còn mình ngồi bên cạnh, thở hổn hển.

  Lạc Thiếu Hoa sững sờ nhìn người bạn đời, làu bàu nói: "Sao bà lại tới đây?"

  Kim Phụng không nói gì, vịn cửa xe, tỉ mỉ nhìn chồng mình. Đột nhiên, bà giơ tay lên, giận dữ giáng cho Lạc Thiếu Hoa một bạt tai.

  Động tác này như rút toàn bộ sức lực của bà, cả người ngã ngửa ra sau. Trương Chấn Lương vội đỡ bà. Lạc Thiếu Hoa cũng thò nửa người ra, kéo lấy tay áo bà.

  Kim Phụng vùng khỏi ông, ôm ngực, thở dốc. Đợi hô hấp có chút bình ổn lại, bà chỉ Lạc Thiếu Hoa, run rẩy nói: "Thiếu Hoa, cái bạt tai này, là tôi thay con gái và cháu ngoại. Ông cứ như vậy mà bỏ lại chúng tôi, còn là thằng đàn ông không? Còn đáng làm cha làm ông ngoại không?"

  Trong mắt Lạc Thiếu Hoa dâng đầy nước mắt, ông đưa một tay lên hướng về phía Kim Phụng: "Bà ơi, tôi.."

  Lời còn chưa dứt, trước mắt Lạc Thiếu Hoa lại quay cuồng, mặt lại in thêm một bạt tai.

  Kim Phụng bờ môi trắng bệch, hơi thở càng thêm gấp gáp: "Cái bạt tai này, tôi đánh thay cho Mã Kiện, ông ấy đã nhìn nhầm một người anh em không ra gì như ông."

  Nhất thời trong xe trở nên yên tĩnh.

   "Trấn Lương đã đem mọi chuyện kể tôi nghe rồi." Kim Phụng đưa một tay ra, khẽ sờ lên gương mặt hơi tấy của Lạc Thiếu Hoa, ngữ khí trở nên dịu dàng "Phạm sai lầm thì hãy nhận sai. Chuyện này không có gì phải sợ cả. Mã Kiện vì cứu người, chết một cách đường đường chính chính. Ông ấy không xóa đi hai chữ" Cảnh sát ", còn ông thì sao?"

  Lạc Thiếu Hoa cúi đầu, toàn thân run rẩy.

   "Thiếu Hoa, đừng sợ. Trách nhiệm nên gánh, chúng ta cùng gánh." Kim Phụng xoa đầu ông, động tác dịu dàng "Đừng để những anh em của ông phải xem thường ông. Không cần biết phán ông bao năm, tôi và các con đều sẽ chờ ông."

  Cuối cùng, Lạc Thiếu Hoa hai tay ôm mặt, òa khóc.

  Tiếng khóc xé lòng vang lên trong thùng xe chật hẹp. Có phẫn hận, có tuyệt vọng, càng có nỗi ăn năn và áy náy sâu sắc. Đỗ Thành thần sắc ảm đạm, vỗ vỗ vai Lạc Thiếu Hoa. Trương Chấn Lương nhìn đồng hồ, khẽ gọi ông một tiếng.

   "Sư phụ.."

  Đỗ Thành ngẩng đầu, cắn chặt môi, tựa hồ đang đưa ra một lựa chọn khó khăn.

   "Tìm cách đưa hai đứa nhóc đó ra." Ông xua tay "Bảo tay bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng."

   "Không cần đâu." Kim Phụng đột nhiên quay người lại, đem túi vải trong người đưa cho Đỗ Thành.

  Đỗ Thành sững sờ, theo phản xạ đón lấy, mở ra, phát hiện bên trong là một túi hồ sợ bị cháy xém một góc.

  Nhạc Tiêu Tuệ hai tay siết thành quyền, nhìn Kỉ Càn Khôn chằm chằm, ngực phập phồng.

  Câu vừa nãy cô nói ra, như một mũi tên, phút chốc bắn xuyên tim Kỉ Càn Khôn. Ông ta chỉ có thể trợn mắt há mồm ngây ngốc nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, trong đầu trống rỗng.

  Lâm Quốc Đông cũng vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Nhạc Tiêu Tuệ.

  Lâu sau, cơ thể đang căng cứng của cô gái phút chốc được thả lỏng. Cô lấy tay ôm mặt, phát ra một tiếng nấc.

   "Xin lỗi, lão Kỉ. Lẽ ra tôi không nên nói với ông chuyện này." Nhạc Tiêu Tuệ quay đầu, ngữ khí bi thương "Chí ít bây giờ không nên nói."

  Kỉ Càn Khôn ngỡ ngàng nhìn cô, lại nhìn Ngụy Huỳnh, sau cùng thậm chí còn đưa mắt nhìn Lâm Quốc Đông, tựa hồ muốn chứng thực câu nói đó rốt cuộc có phải là chính tai ông nghe hay không, hay chỉ là ảo giác.

  Dần dần, ánh mắt Kỉ Càn Khôn tập trung trở lại, hồn bay bốn hướng dường như lại trở về với cơ thể. Ông cúi đầu, không dám nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Khóe môi lắp bắp cả nửa ngày trời, mới khó khăn thốt ra: "Lương Khánh Vân là.."

   "Bà ấy là mẹ tôi." Nhạc Tiêu Tuệ bỏ hai tay che mắt xuống, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài "Vào tối 27/10/1992 ông giết chết bà ấy. Sau đó, phân xác, ném xác.." cô chỉ Lâm Quốc Đông "Thủ pháp giống hệt hắn."

  Sau đó, cô quay sang Ngụy Huỳnh: "Xin lỗi, Ngụy Huỳnh. Hôm đó trên sân thượng của thư viện, mình đã lén xem thứ trong túi hồ sơ đó."

  Kỉ Càn Khôn cũng nhìn Ngụy Huỳnh. Ánh mắt chàng trai liền né tránh, rất nhanh lại giao nhau với ánh mắt ông, dũng cảm nhìn Kỉ Càn Khôn.

   "Cậu.."

   "Lão Kỉ, vừa mới bắt đầu tôi cũng không nghi ngờ ông, chỉ là muốn giúp Tiêu Tuệ tìm ra hung thủ thật sự giết mẹ cậu ấy." Ngụy Huỳnh chậm rãi mở miệng "Sau này, tôi dần ý thức được, mục đích hung thủ đó mô phỏng Lâm Quốc Đông, không phải là thái độ sùng bái biến thái nào đó, mà là muốn nói với cảnh sát, hung thủ giết 4 người phụ nữ năm đó vẫn còn trên cõi đời này."

  Ngụy Huỳnh chợt cười, tựa hồ vô cùng áy náy: "Dùng thủ đoạn cực đoan này để nhắc nhở cảnh sát, người cố chấp như thế, ngoài ông ra còn có ai nữa chứ?"

  Kỉ Càn Khôn sững sờ nhìn Ngụy Huỳnh, dường như anh là một người nào đó chưa từng quen biết.

   "Tôi cũng không muốn đi chứng thực suy đoán này. Nhưng Đỗ Thành đã dạy tôi một cách, có thể căn cứ vào địa điểm vứt xác suy đoán ra tuyến đường của hung thủ, tiến hành khoanh vùng nơi ở của hung thủ." Biểu tình Ngụy Huỳnh dần trở nên nghiêm túc "Nhà ông, nằm trong phạm vi này."

  Kỉ Càn Khôn chợt cười: "Cho nên cậu tới thăm dò tôi?"

   "Đúng vậy. Từ trong cuộc nói chuyện hôm đó tôi biết được ông biết lái xe, càng có thể cảm nhận được chấp niệm trong lòng ông. Vả lại, có lẽ ông còn nhớ, tôi nói điện thoại bỏ quên trong phòng, rồi hỏi ông chìa khóa quay lại phòng để lấy? Thật ra, tôi đã vẽ chìa khóa nhà ông lại." Ngụy Huỳnh dừng lại một lúc "Sau đó, trên tủ đứng trong phòng ngủ của ông, tôi phát hiện một chiếc cưa."

  Kỉ Càn Khôn gật đầu, miệng làu bàu: "Hảo tiểu tử.."

   "Sau đó vào một hôm, ông bảo Trương Hải Sinh đưa ông tới nghĩa trang Ngưỡng Long." Ngụy Huỳnh tiếp tục nói "Ông mua hai bó hoa. Trong đó một bó ông đặt trước mộ vợ ông. Bó còn lại.."

  Anh quay đầu sang Nhạc Tiêu Tuệ: "Để trước mộ người phụ nữ tên Lương Khánh Vân."

  Kỉ Càn Khôn trầm mặc vài giây, sắc mặt trắng bệch: "Sao cậu không vạch trần tôi ngay?"

  Ngụy Huỳnh do dự một lúc: "Vì chấp niệm trong lòng ông chưa dứt. Nếu khi đó nói với cảnh sát, khó tránh.. khó tránh khỏi quá tàn nhẫn rồi."

   "Đúng vậy, chấp niệm, chấp niệm." Kỉ Càn Khôn thở dài, dường như đang nghiền ngẫm hai chữ này, ánh mắt xa xăm "Khi đó, tôi không còn cách nào khác để khiến cảnh sát điều tra lại vụ án, thật sự không còn.."

  Ông ta cúi đầu, giọng nói ngày càng thấp: "Tôi chỉ còn cách dùng thủ pháp giống vậy đi giết người, mới có thể khiến cảnh sát tin Hứa Minh Lương vô tội, hung thủ vẫn đang còn sống. Nhưng Tiêu Tuệ, xin cô hãy tin tôi.."

  Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, ánh mắt bức thiết lại thành khẩn: "Tôi không cưỡng hiếp mẹ cô, càng không giày vò bà ấy."

  Cô gái khóc thành tiếng, liên tục lắc đầu: "Ông đừng nói nữa.."

   "Tôi biết tôi tội nghiệt rất nặng. Nếu không vì cái chấp niệm này vẫn luôn chống đỡ tôi, thì dù tôi không đi tự thú, cũng sẽ tự sát. Vả lại báo ứng rất nhanh đã tới" Kỉ Càn Khôn cúi đầu, nhìn đôi chân vô tri giác của mình "Sau khi tôi giết chết mẹ cô, cả một năm rưỡi sau đó, cảnh sát không hề có động tĩnh gì. Cho nên tôi chỉ có thể lần nữa đi.."

"7/6/1994" Ngụy Huỳnh nhìn ông ta "Đúng không?"

   "Ừm" Kỉ Càn Khôn gật đầu "Tôi đã chọn được cô gái đó, lúc chạy qua đường theo cô ta, một chiếc xe tải đã từ sau tông trúng tôi."

   "Mày đáng đời!" Lâm Quốc Đông nãy giờ vẫn luôn im lặng chợt mở miệng "Mày và tao giống nhau cả thôi!"

  Khiến người ta ngạc nhiên là Kỉ Càn Khôn không phản bác hắn. Sau khi suy nghĩ vài giây, ông ngược lại còn gật đầu.

   "Mày nói đúng. Mày và tao, đều đáng chết."

  Kỉ Càn Khôn lau mắt, gương mặt lộ ra nụ cười: "Ngụy Huỳnh, Tiêu Tuệ, gặp phải hai đứa, không biết là duyên phận hay là kiếp số nữa. Nhưng dù thế nào, trước hết tôi muốn nói câu xin lỗi, sau đó là tiếng cảm ơn."

  Ông khẽ gật đầu với Nhạc Tiêu Tuệ: "Cô và Ngụy Huỳnh rời khỏi đây đi." Sau đó, ông nhìn sang chỗ khác, dừng lại trên mặt Lâm Quốc Đông, đồng thời giơ điều khiển bom lên "Hai kẻ đáng chết chúng tôi, đã đến lúc kết thúc rồi."

  Ngụy Huỳnh kinh hãi, vừa muốn mở miệng cản, liền nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng bước chân gấp rút, Đỗ Thành chạy vào.

   "Lão Kỉ, ông đừng kích động!" Đỗ Thành đầu đầy mồ hôi, tay cầm túi hồ sợ đã bị cháy xem một góc "Tôi lấy được chứng cứ rồi."

  Biến cố đột ngột này khiến mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra. Đặc biệt là Lâm Quốc Đông, mặt hắn phút chốc trắng bệch, nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ.

  Đỗ Thành lấy thứ trong túi ra, để lên bàn, là một tờ giấy úa vàng và một miếng vải không dệt.

   "Cái này đủ chứng minh Lâm Quốc Đông trong suốt thời gian gây án đều lái chiếc bán tải màu trắng đi trong đêm tìm con mồi để ra tay. Vả lại, trên xe này còn có vết máu của một trong số các nạn nhân."

  Đỗ Thành không kịp thở: "Tôi phát hiện một số tóc bên dưới gầm giường của Lâm Quốc Đông. Trong đó, có lẽ cũng có của vợ ông." ông quay sang gương mặt vàng vọt, sưng vù của Lâm Quốc Đông cười một cái, "Lạc Thiếu Hoa đồng ý làm chứng, mày tiêu rồi."

  Kỉ Càn Khôn nhìn chằm chằm vào tờ giấy và miếng vải không dệt đó, nước mắt tràn mi, cuối cùng từng giọt từng giọt nhỏ lên bàn.

  Ông dựa ra sau ghế, một tay che mặt, khóc thút thít.

   "Cảnh sát Đỗ, Ngụy Huỳnh, Tiêu Tuệ.." giọng nói mơ hồ từ kẽ tay truyền ra "Cảm ơn.. cảm ơn mọi người."

  Đỗ Thành trong lòng được thả lỏng, vẫy tay ra hiệu với Trương Chấn Lương đang đứng ở cửa.

  Trương Chấn Lương dẫn theo mấy cảnh sát mau chóng đi tới chỗ chiếc bàn, một tay kéo Lâm Quốc Đông sắc mặt xám xịt đứng dậy, còng tay vào.

   "Lâm Quốc Đông, ông bị tình nghi tới tội cưỡng hiếp, cố ý giết người và bắt cóc." Đỗ Thành nhìn hắn, lớn tiếng tuyên bố "Ông đã bị bắt."

  Trương Chấn Lương và một người cảnh sát nữa lôi Lâm Quốc Đông ra khỏi quán cà phê. Lâm Quốc Đông cúi đầu, hai chân kéo lê trên đất, như một con chó chết. Lúc gần ra tới cửa, hắn đột nhiên vùng vẫy, quay đầu gào lên với Kỉ Càn Khôn: "Nhấn nút đi chứ, tên phế vật! Tên giết người!"

  Đỗ Thành lạnh lùng nhìn Lâm Quốc Đông bị kéo ra khỏi quán cà phê, biến mất khỏi bên kia đường cảnh giới. Sau đó, toàn thân ông tựa hồ đã bị rút kiệt sức, ngã ngồi xuống ghế.

   "Lão Kỉ." Đỗ Thành lau mồ hôi trên trán, đưa một tay về phía Kỉ Càn Khôn "Đưa điều khiển bom cho tôi, đội gỡ bom sẽ vào ngay."

  Nhưng ngoài dự liệu của ông, Kỉ Càn Khôn đem bàn tay đang cầm điều khiển bom vòng qua bên phải cơ thể, đồng thời, nhìn ra cửa khẽ lắc đầu.

   "Cảnh sát Đỗ, ông dẫn hai đứa nó đi đi." Ông ngừng một lúc, lại bổ sung thêm "Lui khỏi ngoài đường cảnh giới, càng xa càng tốt."

  Đỗ Thành bị làm cho hồ đồ: "Lão Kỉ, ông lại làm trò quỷ gì thế?"

  Kỉ Càn Khôn không thèm quan tâm tới ông, mà nhìn sang Nhạc Tiêu Tuệ cười: "Cô bé, thay tôi nói lời xin lỗi với ba của cô nhé. Tôi đã hại chết mẹ cô, phải chịu trừng phạt."

  Đỗ Thành ngẩn người, sau đó liền "A" một tiếng, sắc mắt thay đổi: "Lão Kỉ, thì ra ông.."

  Lời còn chưa dứt, Nhạc Tiêu Tuệ đưa một tay ra, ngăn ông.

  Cô nhìn chằm chằm vào lão Kỉ, lâu sau, lắc đầu.

   "Lão Kỉ, ông không nên chết. Chí ít, ông không nên chết như vậy." Nhạc Tiêu Tuệ cắn môi, tựa hồ hạ quyết tâm, "Nếu tôi cho rằng ông đáng chết, thì lần thứ 2 cạo râu cho ông, tôi đã một dao cứa vào rồi."

  Kỉ Càn Khôn bắt đầu khóc: "Cô bé, tôi.."

   "Ông có biết vì sao tôi muốn tiếp cận Lâm Quốc Đông, muốn dụ bắt hắn không?" Nhạc Tiêu Tuệ ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối Kỉ Càn Khôn, ngẩng đầu nhìn ông "Tôi muốn để ông đi tự thú."

  Kỉ Càn Khôn nước mắt ngập tràn nhìn cô. Trong tiệm cà phê lờ mờ, toàn thân cô gái đang phát ra ánh sáng ngày càng mãnh liệt.

   "Tôi biết sẽ rất nguy hiểm, thậm chí có thể còn mất mạng." Nhạc Tiêu Tuệ cười "Nhưng tôi quyết định làm, tôi còn ghi âm lại di ngôn."

  Cô lấy di động ra, mở kho hình ảnh, tìm một đoạn clip, ấn vào nút phát.

  Trên màn hình, Nhạc Tiêu Tuệ đang đứng trước một bức tường, gương mặt trái xoan lạnh tới đỏ ửng.

   "Ngụy Huỳnh, cảnh sát Đỗ, còn có lão Kỉ." cô gái cười có chút không tự nhiên "Nếu mọi người phát hiện đoạn clip này trong di động của tôi thì có nghĩa là, tôi đã chết trong tay Lâm Quốc Đông."

  Cô gái cụp mắt xuống, rồi lại nhìn lên: "Trước tiên cần phải thanh minh, tôi làm vậy hoàn toàn là tự nguyện, đừng trách ai cả. Nếu có thể, xin mọi người hãy giúp tôi chăm sóc cho ba còn có tiểu Đậu Tử, cảm ơn trước nhé!"

  Cô gái lộ ra nụ cười nghịch ngợm, rồi rất nhanh thu lại.

   "Lão Kỉ, phần tiếp theo trong đoạn này là nói với ông, ông hãy nghe cho kĩ." ánh mắt cô gái trở nên chuyên chú, biểu tình nặng nề, "Tôi biết, ông là người giết mẹ tôi. Nếu nói tôi không hận ông, rõ ràng là giả dối. Ông hủy hoại cuộc đời của tôi và ba tôi, nếu giờ đưa ông lên pháp trường, tôi sẽ vô cùng nguyện ý."

  Cô gái đột nhiên dừng lại, quay đầu đi chỗ khác, tựa hồ đang cố kìm nén nước mắt. Vài giây sau, cô lại đối diện với ống kính, trong ngữ khí vẫn còn nghẹn ngào.

   "Nhưng tôi biết nguyên nhân vì sao ông làm vậy. Cho nên tôi muốn ông hứa với tôi." Cô gái dán sát ống kính, nói từng câu từng chữ "Tôi giúp ông bắt Lâm Quốc Đông. Sau khi ông hoàn thành tâm nguyện, thì hãy đi tự thú. Tôi vẫn luôn tin rằng, trên thế giới này, ngoài chuyện giết người đền mạng ra, còn có pháp luật và trật tự."

  Cô gái chậm rãi nói: "Tôi luôn cho rằng, ông nên có cơ hội để đối mặt với sai lầm trước đây, chứ không phải là trốn tránh."

  Nụ cười xuất hiện trên môi cô gái, thuần khiết như thiên sứ.

   "Có lẽ nghĩ như vậy có chút ngốc, nhưng đây là chấp niệm của tôi."

  Đoạn clip kết thúc.

  Đỗ Thành và Ngụy Huỳnh yên lặng nhìn Nhạc Tiêu tuệ. Cô và chút ánh sáng trong tay cô, đủ soi sáng cả khoảng trời đêm.

  Nhạc Tiêu Tuệ bỏ di động xuống, đưa một tay ra với lão Kỉ, nụ cười trên mặt vừa ấm áp bao dung vừa kiên định.

   "Lão Kỉ, chúng ta đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play