Đâu đâu cũng là hắn.
Trên cửa siêu thị, trên tường, chỗ bán vé xe lửa, cột điện, cửa ngân hàng, trạm tàu điện ngầm.
Ánh mắt âm trầm của Lâm Quốc Đông quét qua thành phố này.
Đỗ Thành thu lại ánh nhìn, dựa đầu vào cửa xe. Trương Chấn Lương đang lái xe nhìn ông, rồi lấy bình giữ nhiệt trong chỗ để ly đưa sang cho ông.
"Sư phụ, uống thuốc đã." Trương Chấn Lương lại nhìn về phía trước "Ngủ chút đi, từ hôm trước tới giờ, người chưa được chợp mắt."
"Không sao." Đỗ Thành uống ngụm nước nuốt thuốc xuống "Cậu phải nhanh lên."
Trương Chấn Lương ừm một tiếng, đạp chân ga.
Phòng 501 ban 4 tòa 22 tiểu khu Lục Trúc Uyển.
Trương Lợi Dân mang chùm đầu và bao chân, khẩu trang kéo xuống cổ, đang dựa vào tường hút thuốc. Nhìn Đỗ Thành đang sải bước lên lầu, ông chau mày, dập điếu thuốc trong tay.
"Sức khỏe của ông, trong cục đợi điện thoại của tôi được rồi." Trương Lợi Dân mang bao tay vào, "Có cần gấp vậy không?"
"Có." Đỗ Thành vòng qua ông, đi thẳng vào phòng 501. Lối đi bằng ván đặt từ cửa vào phòng vệ sinh. Đỗ Thành cẩn thận giẫm lên miếng ván, thấy mấy nhân viên kỹ thuật đang bận rộn trên sàn nhà.
"Tình hình thế nào?"
"Lần thứ tư rồi." Trương Lợi Dân mệt mỏi lên tiếng "Có phản ứng Luminol, nhưng đa số đều là bụi, không dễ nhận biết."
Ông chỉ xuống nền: "Theo như ông nói, đến từng khe hở của gạch men tôi cũng xem qua rồi, vết máu ông cần tìm, cách đây bao lâu rồi?"
Đỗ Thành nhìn ông: "23 năm trước."
"Rốt cuộc ông đang điều tra vụ án gì chứ? Lão Mã không phải mới xảy ra chuyện vào hôm trước thôi sao?" Trương Lợi Dân trừng to mắt "Dù có tìm ra, khả năng vết máu bị nhiễm bẩn là rất lớn, có thể xét nghiệm DNA được không còn khó nói được."
Sắc mặt Đỗ Thành âm trầm. Ông vỗ vai Trương Lợi Dân, nói câu vất vả rồi, liền quay lại phòng khách, nhìn quanh căn phòng.
Kỉ Càn Khôn trong lòng không cam tâm, thật ra Đỗ Thành cũng vậy. Lâm Quốc Đông vì giết Mã Kiện mà chịu trách nhiệm hình sự, là đúng tội của hắn. Nhưng nếu vụ án giết người liên hoàn của 23 năm trước kết thúc không rõ ràng như vậy, Đỗ Thành cũng cảm thấy khó mà cam lòng. Trước đây không có cách cưỡng chế đối với Lâm Quốc Đông, chính là vì khả năng có được chứng cứ vô cùng mong manh. Bây giờ tuy có thể hợp pháp tiến hành tìm kiếm nhà hắn, nhưng khó khăn vẫn trùng trùng.
Ánh mắt Đỗ Thành quét qua sô pha, tủ đứng, bàn ăn và tủ tivi. Hiện trường cưỡng hiếp giết người của Lâm Quốc Đông chắc chắn ở đây. Trong đó phòng vệ sinh làm hiện trường phân xác rất có thể còn sót lại vật chứng. Nhưng kết quả khám nghiệm hiện trường không mấy lạc quan. Vậy còn có thể tìm được dấu vết ở đâu nữa?
Phần lớn đồ gia dùng, vật phẩm đều từng được thay đổi, hoàn toàn không có giá trị khám nghiệm. Dù những thứ đó có dùng cho tới nay, trải qua nhiều năm tẩy rửa, cũng không thể còn để lại chứng cứ gì.
Đỗ Thành chau mày, giẫm lên miếng ván khác. Miếng ván cũ kĩ không chịu nổi trọng lượng nặng, phát ra tiếng lạch cạch. Trong lòng Đỗ Thành chợt động, nhìn xuống dưới chân.
Miếng ván có đường vân màu vàng nhạt, bề mặt cũ kĩ, loang lỗ vết dầu, đầu nối có nhiều chỗ đã nứt ra. Ông lại nhìn vào phòng ngủ. Từ góc độ của ông, vừa hay có thể nhìn thấy chiếc giường đơn nằm ở góc tường. Giường gỗ kiểu cũ, giường đơn và đồ dùng trên đó tương đối mới một chút. Đỗ Thành ngẫm nghĩ, vẫy tay gọi Trương Chấn Lương: "Làm lối đi tới phòng ngủ."
Ván thông đạo rất nhanh được bố trí xong. Đỗ Thành đi tới cạnh giường, mở đèn pin ra, cúi người nhìn dưới gầm giường. Mức độ hao mòn dưới gầm giường đỡ một chút, trên nền nhà là một lớp bụi dày. Đỗ Thành đứng dậy, ra hiệu cho đồng nghiệp di chuyển cái giường ra chỗ khác. Sau cùng, ông nằm sấp xuống cạnh giường, nửa thân trên chui dưới sàn, tỉ mỉ xem từng chút một.
Một lớp bụi dày tích lũy trên sàn nhà, Đỗ Thành nín thở, nhìn qua đó tìm kiếm, sợ hơi thở của mình sẽ thổi bay lớp bụi. Dần dần, trán ông lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng đỏ bừng. Chợt mắt ông trừng lớn, đưa mặt xuống gần dưới nền nhà.
Sau đó, Đỗ Thành đưa tay ra sau: "Nhíp."
Trương Chấn Lương vội lấy một cái nhíp từ trong thùng khám nghiệm đưa qua đó. Đỗ Thành trở tay nhận lấy, ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm vào khe hở ở góc tường dưới nền nhà.
Ông đưa nhíp tới sàn nhà, cẩn thận chọn góc để gắp nó, sau cùng, từ trong khe hở gắp ra một thứ đồ.
Đỗ Thành trên giường chậm rãi ngồi dậy, cái nhíp trong tay vẫn trong không trung. Mọi người đều chú ý tới cái nhíp, nhất thời, trong phòng lặng yên như tờ.
Nhìn vào, đó chỉ là một đống bụi. Nhưng nếu nhìn kĩ, có thể thấy trong đó là mấy cọng tóc dài ngắn không giống nhau.
Ngụy Huỳnh vòng qua mấy cụ già đang loạng choạng đi một mình trong lối hành lang, tới thẳng phòng lão Kỉ. Khác với thường ngày, cửa phòng chỉ khép hờ nhưng nay lại đóng chặt. Ngụy Huỳnh thử đẩy mạnh một cái, cửa bị khóa bên trong.
Tựa hồ như cùng lúc, một tiếng hoảng loạn từ phòng truyền ra, sau đó, giọng lão Kỉ vang lên: "Ai đấy?"
Ngụy Huỳnh trong lòng có chút buồn bực, trả lời "Là cháu, Ngụy Huỳnh."
Bên kia cánh cửa bỗng trở nên yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người đang nói chuyện. Lúc sau, cửa phòng được mở, Trương Hải Sinh thò nửa đầu ra.
"Lão Kỉ không khỏe lắm, vừa uống xong thuốc, chuẩn bị đi ngủ, hôm khác cậu lại tới vậy."
"Ồ?" Ngụy Huỳnh chau mày "Ông ấy sao rồi?"
"Cảm mạo." ngữ khí và biểu tình của Trương Hải Sinh đều có vẻ mất kiên nhẫn "Cậu đi đi."
Nói xong, ông ta rụt người vào, đóng cửa phòng.
Trương Hải Sinh khóa cửa phòng xong, xoay người lại, thấy Kỉ Càn Khôn đã buộc xong cái túi nilon, tiện tay ném dưới chân, liền kinh ngạc.
"Mẹ kiếp ông nhẹ tay chút được không?" Trương Hải Sinh dựa sát vào cánh cửa, tựa hồ chuẩn bị tháo chạy bất cứ lúc nào "Mẹ kiếp tôi còn muốn sống đấy."
Kỉ Càn Khôn cười cười. Trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ trước mặt ông, bày đầy túi nilon, đều là các loại ống dẫn và dây điện. Ông lấy một tờ giấy, kiểm tra lại những thứ này. Sau khi kiểm tra xong, ông ngẩng đầu, phát hiện Trương Hải Sinh vẫn đang đứng cạnh cửa.
"Sao ông còn chưa đi?"
"Lão Kỉ, rốt cuộc ông muốn hại tôi tới khi nào?" Trương Hải Sinh vẫn vẻ mặt sợ hãi nhìn lên chiếc bàn gỗ "Dù ông không tố cáo tôi, nhưng mẹ kiếp sớm muộn tôi cũng bị vào trong đó."
"Hại ông? Tôi đưa tiền cho ông rồi mà." Kỉ Càn Khôn dựa người ra sau ghế xe lăn, hai tay đan vào nhau, ý vị sâu xa nhìn Trương Hải Sinh "Ông đừng vội, sắp rồi. Lại nói, có lẽ ông đã đoán ra tôi muốn làm gì rồi. Tới lúc đó, ông không nói, tôi không nói, chết không đối chứng, ai muốn bắt ông cũng khó."
"Chết không đối chứng." bốn chữ này không khiến Trương Hải Sinh có chút vẻ đau thương nào, ngược lại như trút được gánh nặng. Ông ta đứng yên tại chỗ, ngẫm nghĩ. "Vậy.. tôi đi đây."
Kỉ Càn Khôn đang tháo một cuộn dây điện, đầu cũng không ngẩng "ừm" một tiếng.
"Cái đó, phí giao thông và phí ăn uống.."
Kỉ Cản Khôn từ trong túi áo lấy ra 300 tệ ném qua đó: "Phí ba ngày, dùng trước đi."
Trương Hải Sinh nhặt tiền, bỏ vào túi áo, xoay người mở cửa, nghe Kỉ Càn Khôn lại gọi ông ta.
"Ông nghe cho kĩ." Kỉ Càn Khôn tháo kính xuống, ánh mắt hừng hực "Chỉ cần hắn ra khỏi nhà, từ cách ăn mặc, hình dạng phục sức, vật mang theo đều phải báo với tôi, nghe rõ chưa?"
Trương Hải Sinh đột nhiên cảm thấy hoang mang. Ông ta gật đầu bừa, rồi vội mở cửa đi ra.
Ngụy Huỳnh đi tới khu vườn trong viện dưỡng lão, quay đầu nhìn về phía cửa sổ căn phòng Kỉ Càn Khôn, rèm cửa sổ dày cộm kéo chặt, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trong phòng.
Vừa ra khỏi cánh cổng sắt, Ngụy Huỳnh liền thấy có người đang dựa vào tường, chính là Nhạc Tiêu Tuệ.
"Sao cậu lại tới đây?" Ngụy Huỳnh kinh ngạc đánh giá cô. Lớp băng quấn quanh cổ cô vẫn còn đó, cả người nhìn có vẻ rất mệt.
"Mình biết cậu ở đây mà." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn về căn lầu nhỏ bĩu môi "Gặp được lão Kỉ chưa?"
"Vẫn chưa." Ngụy Huỳnh lắc đầu "Nghe nói ốm rồi, đóng cửa không chịu ra ngoài."
Vẻ mặt Nhạc Tiêu Tuệ không nhìn ra biểu tình gì, cô đi tới cánh cổng sắt, nhìn về phía cửa sổ căn phòng Kỉ Càn Khôn, lặng im không một lời.
"Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi, chạy ra ngoài làm gì?" Ngụy Huỳnh tới gần cô, thấy vết kim hiện rõ trên tay cô "Mình đưa cậu về bệnh viện nhé!"
Nhạc Tiêu Tuệ vội thở dài một hơi, không quay đầu lại đi liền một nước tới bên đường, đưa tay bắt chiếc taxi.
"Đi với mình."
Suốt dọc đường, Nhạc Tiêu Tuệ trầm mặc không nói gì. Ngụy Huỳnh mấy lần muốn hỏi, đều không dám mở miệng. Trên người cô gái vốn luôn có loại kiên cố nào đó, bây giờ ngày càng trở nên cứng cáp, tựa hồ như một lớp giáp sắt, không dễ công phá được.
Nửa tiếng sau, taxi dừng lại bên ngoài một tiểu khu dân cư. Nhạc Tiêu Tuệ trả tiền xe xong, tự mình xuống xe, đi vào trong tiểu khu. Ngụy Huỳnh khó hiểu chỉ vội bước theo cô.
Sau khi vào trong, Nhạc Tiêu Tuệ dọc đường chỉ nhìn số lầu, sau cùng dừng lại dưới tòa lầu nào đó. Tiếp theo, cô nhìn xung quanh, chọn một tòa lầu đối diện rồi đi thẳng về phía trước.
Vừa bước vào cửa tòa lầu, hai người lên tới chiếu nghỉ trên tầng 2. Nhạc Tiêu Tuệ nhón chân, thông qua cửa sổ nhìn về phía đối diện, xoay người nói với Ngụy Huỳnh: "Đem thứ trên bục cửa sổ ra chỗ khác."
Ngụy Huỳnh làm theo, ra sức đem 4 chậu hoa và một túi bắp xuống đất. Nhạc Tiêu Tuệ nhìn tòa lầu đối diện, dáng vẻ tập trung.
Ngụy Huỳnh lau mồ hôi, cuối cùng nhịn không được.
"Đây là đâu?"
Nhạc Tiêu Tuệ không nhìn anh, chỉ hướng ngoài cửa sổ hất cằm: "Lầu 5 là nhà của Lạc Thiếu Hoa."
"Hử?" Ngụy Huỳnh càng thêm kinh ngạc, "Sao cậu biết?"
"Rất đơn giản, đầu tiên là mạo danh ký giả, muốn làm phỏng vấn với cảnh sát về hưu, gọi điện tới phân cục Thiết Đông, xin số điện thoại nhà ông ta. Rồi lại mạo danh người chuyển phát nhanh, nói địa chỉ ghi trên bưu gói không rõ, xin địa chỉ nhà ông ta, người nhận điện thoại là một bà lão, có lẽ là vợ ông ta." Nhạc Tiêu Tuệ cười, ngữ khí bình thản "Lạc Thiếu Hoa năm 2005 được bình chọn là một trong mười cảnh sát xuất sắc nhất. Trên mạng có hình của ông ta, không thể nhận nhầm được."
Ngụy Huỳnh nghe tới trợn mắt há mồm, đắn đo nửa ngày trời, lại nghĩ tới một vấn đề.
"Sao cậu lại theo dõi ông ta?"
"Mình muốn bắt Lâm Quốc Đông." Nhạc Tiêu Tuệ quay đầu lại, khóe mắt đã đong đầy nước mắt "Mình muốn làm chút gì đó cho Mã Kiện."
Ngụy Huỳnh sững sờ nhìn cô: "Mình vẫn không hiểu."
Nhạc Tiêu Tuệ cười. Cô cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tòa lầu đối diện.
"Lâm Quốc Đông muốn trốn khỏi thành phố này, chỉ có thể nhờ vả một người. Người này chính là Lạc Thiếu Hoa."
"Dùng thủ đoạn với Lạc Thiếu Hoa?" động tác búng tàn thuốc của Trương Chấn Lương đang làm được một nửa "Có cần thiết không?"
Đỗ Thành nhìn anh, gật đầu.
Cách hôm xảy ra vụ án đã hai ngày, Lâm Quốc Đông vẫn đang trốn. Những đường giao thông có thể thoát khỏi thành phố này đều đã bị cảnh sát khống chế, có thể chắc chắn một điều, Lâm Quốc Đông vẫn trốn ở một góc xó xỉnh nào đó trong thành phố này. Kết quả lục soát nhà Lâm Quốc Đông đã nói lên, chứng minh, thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm đều để ở nhà. Vậy thì, tiền mặt Lâm Quốc Đông mang theo không nhiều. Vả lại không có thẻ chứng minh, hắn không cách nào mua vé tàu lửa, vé máy bay hay vé xe đường dài được. Một khi hết cạn đạn lương, để sinh tồn đối với hắn mà nói cũng là chuyện khó khăn.
Với tính cách của Lâm Quốc Đông, dù có tới bước đường cùng cũng sẽ không đầu thú. Hắn nhất định sẽ tìm đủ cách để thoát thân. Hắn không có người thân ở thành phố này, dù cho là sau khi ra viện có tạo một vài mối quan hệ xã hội, bây giờ khắp nơi đều dán lệnh truy nã hắn, sẽ không ai chịu giúp hắn.
Có thể cho hắn tài vật chỉ có Lạc Thiếu Hoa.
Tuy hai người là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Lạc Thiếu Hoa từ đầu tới cuối đều bị Lâm Quốc Đông nắm cán. Ai là mèo, ai là chuột, thật ra rất khó để phán định. Lâm Quốc Đông một khi sa lưới, khó mà đảm bảo hắn sẽ không cá chết lưới rách, đem chuyện riêng của Lạc Thiếu Hoa năm đó nói ra. Vì vậy, Lạc Thiếu Hoa sẽ giúp Lâm Quốc Đông trốn chạy, có như vậy mới đảm bảo cả hai đều bình an. Theo tình hình hiện tại, Lâm Quốc Đông đã không thể cầm cự được bao lâu nữa. Có lẽ hắn rất nhanh sẽ liên lạc với Lạc Thiếu Hoa, tiến hành uy hiếp để có được tài vật tiếp tục trốn chạy.
"Ừm, có lý." Trương Chấn Lương quay đầu nhìn sang Cao Lượng "Làm theo đi."
Cao Lượng đáp một tiếng rồi bắt tay vào việc, đứng dậy đi tới bên cửa, vừa mở cửa liền đụng phải Đoàn Hồng Khánh từ ngoài xông vào.
"Tiểu tử cậu không mọc mắt sao!" Đoàn Hồng Khánh tay cầm một tờ giấy, sắc mặt lo lắng "Vội vội vàng vàng làm gì thế?"
"Không phải.. tôi.." Cao Lượng nhất thời tay chân luống cuống, sau cùng chỉ Đỗ Thành "Lão Thành bảo tôi đi theo dõi Lạc Thiếu Hoa."
"Lạc Thiếu Hoa? Theo dõi ông ta có tác dụng gì chứ!" Đoàn Hồng Khánh ném tờ giấy lên bàn, "Trước tiên điều tra cái này đã."
Đỗ Thành và Trương Chấn Lương xúm vào xem, phát hiện đó là một tờ giấy in thông tin cư dân thị trấn.
"Vụ án của phân cục Khoan Thành." trong giọng nói của Đoàn Hồng Khánh còn mang theo chút thở gấp "Tối qua, có người dưới cầu vượt Khoan Thành bị cướp ví tiền. Nạn nhân tên Châu Phục Hưng, theo miêu tả của anh ta, đặc trưng nhận dạng của kẻ tình nghi phù hợp với Lâm Quốc Đông."
Cao Lượng buột miệng nói: "Hắn ta ở Khoan Thành?"
"Trọng điểm không phải là cái này." Đoàn Hồng Khánh trừng mắt nhìn Cao Lượng "Trong ví tiền có mấy trăm tệ tiền mặt, còn về thẻ ngân hàng gì đó không có tác dụng gì đối với Lâm Quốc Đông. Cái duy nhất có giá trị chính là.."
Ông lấy tay chỉ vào tờ giấy in.
"Thẻ chứng minh."
Kim Phụng bưng tách trà nóng, gõ vài cái lên cửa phòng sách. Trong phòng không có hồi âm. Bà thở dài, đẩy cửa vào.
Rèm cửa phòng sách kéo kín lại, ánh sáng lờ mờ, không khí vẩn đục. Dưới ánh đèn, từng đám khói thuốc lượn lờ quanh Lạc Thiếu Hoa. Ông ngồi trước bàn sách tay trái đỡ trán, tay phải kẹp nửa điếu thuốc cháy dở, trước mặt là quyển abum đang mở.
Kim Phụng đặt tách trà lên bàn. Lạc Thiếu Hoa quay mặt đi, vệt nước trên mặt phản chiếu dưới ánh đèn dịu nhẹ. Kim Phụng lặng lẽ nhìn người bạn đời đang khóc, đưa tay ôm lấy vai ông.
Đã mấy ngày nay ông đều là bộ dạng đó, không ngừng lật xem những vật cũ. Cảnh hàm lần đầu tiên đeo, thẻ cảnh sát đã không dùng tới, chìa khóa còng tay, túi súng bằng da, dao găm cảnh sát và một vài ảnh cũ. Không ngừng hút thuốc, không ăn không uống.
Kim Phụng ôm Lạc Thiếu Hoa, nhìn tấm hình trong abum. Mã Kiện, Đỗ Thành, Lạc Thiếu Hoa đứng bên nhau, trên người là đồng phục màu xanh lục kiểu năm 83. Mã Kiện đứng giữa, hai tay đặt lên vai Đỗ Thành và Lạc Thiếu Hoa, miệng cười toe toét. Cổ áo sơ mi Đỗ Thành bẻ ra ngoài, không đội mũ cảnh sát, đang chỉ vào ống kính nói gì đó. Lạc Thiếu Hoa đồng phục nghiêm chỉnh, eo đứng thẳng, trên mặt còn mang theo nụ cười bẽn lẽn.
Trong một tấm ảnh khác, Lạc Thiếu Hoa mặc tây trang say túy lúy, trước ngực còn cài một đóa hoa đỏ, trên đầu đầy giấy màu. Đỗ Thành đứng phía sau ông, bẻ ngược hai tay Lạc Thiếu Hoa, vẻ mặt cười hư đốn. Mã Kiện đứng trước Lạc Thiếu Hoa, giơ một chai bia lên, bóp chặt hai gò má ông, đang đổ vào trong miệng ông. Trong hình, Kim Phụng toàn thân mặc kỳ bào đỏ, che miệng nhìn bọn họ đùa giỡn nhau.
Kim Phụng chợt mềm lòng, đây là hôm hôn lễ của họ.
Anh chàng cơ thể cường tráng, rắn rỏi năm đó, giờ đã trở thành ông lão có mái đầu hoa râm, đang quay đầu đi đưa lưng về phía vợ lặng lẽ khóc.
Kim Phụng ôm ông, vuốt ve mái tóc ông. Trong lòng bà, toàn thân Lạc Thiếu Hoa cứng ngắt, không ngừng run rẩy.
Lâu sau, trong phòng khách truyền tới tiếng chuông di động. Kim Phụng vỗ vai Lạc Thiếu Hoa, đứng dậy ra phòng khách lấy di động. Lạc Thiếu Hoa nhân lúc này lau nước mắt, lau mặt sạch sẽ.
Kim Phụng tay cầm di động, nhìn vào màn hình, vừa đi vào phòng ngủ, vừa nhỏ giọng đọc số điện thoại.
"Là ai gọi thế?"
"Không biết, số lạ." Kim Phụng đưa di động đang không ngừng reo cho ông. Lạc Thiếu Hoa nhìn màn hình di động, nhìn số điện thoại cố định, suy nghĩ một hồi, ấn phím nghe.
"A lô?"
Bên kia đầu dây không lên tiếng, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe và tiếng hô hấp kìm nén. Không cần phí sức phân biệt, Lạc Thiếu Hoa từ tiếng hô hấp đó liền biết người gọi đến là ai.
"Lâm Quốc Đông." Lạc Thiếu Hoa cụp mắt xuống "Mày đang ở đâu?"
Cả nửa phút sau, tiếng cười khẽ từ ống nghe truyền tới.
"Mày được đấy." giọng ồm ồm của Lâm Quốc Đông vang lên "Gặp mặt đi."
Lạc Thiếu Hoa siết chặt di động trong tay, lớp vỏ nhựa bên ngoài vang lên tiếng ken két: "Được."
"Tao cần tiền"
"Bao nhiêu?"
"Bây giờ mày có bao nhiêu?"
"2, 3 chục ngàn."
"Được, mang hết tới đây, còn có xe của mày nữa." Lâm Quốc Đông ngừng một lúc, ngữ khí đột nhiên trở nên khẩn cầu "Vụ làm ăn này mày không lỗ vốn. Tao mà bị băt, với mày mà nói không có lợi chút nào. Tao đảm bảo không về đây nữa, mọi người đều yên ổn sống hết những năm cuối đời."
Lạc Thiếu Hoa trầm mặc vài giây: "Gặp ở đâu?"
"Một tiếng nữa, tại tiệm cà phê TheOne chỗ giao nhau giữa phố Hưng Hoa Bắc và đường Đại Vọng.". Lâm Quốc Đông lại cười "Mày tới một mình, điều này không cần tao nhắc chứ?"
Lạc Thiếu Hoa cúp máy. Ông cúi đầu nhìn gương mặt Mã Kiện trong tấm ảnh, đột nhiên cảm giác bình tĩnh mà trước giờ chưa từng có.
Giám sát thẻ chứng minh của Châu Phục Hưng rất nhanh đã có kết quả. Có người đã dùng thẻ chứng minh này tới đại lý vé tàu cạnh Kim Hoa plaza mua một vé tàu khởi hành 15:36 ngày 2/4 tới thành phố Đan Đông tỉnh Liêu Ninh. Thông qua đoạn ghi hình có được từ camera của đại lý, người mua vé tàu của đại lý này vào lúc 9:23 ngày 1/4 đúng là Lâm Quốc Đông.
Tổ chuyên án "Vụ án giết người 3.29" ngay lập tức triệu tập cuộc họp khẩn, sắp xếp công tác vây bắt Lâm Quốc Đông. Đầu tiên, tiếp tục tăng cường tìm kiếm ở các quán net, phòng tắm hơi, các khách sạn nhà nghỉ, đặc biệt là những địa điểm từng dùng thẻ chứng minh của Châu Phục Hưng; thứ hai, phối hợp mật thiết với phân cục công an đường sắt, bố trí lực lượng cảnh sát tại nơi ra vào trạm, nơi bán vé tàu, cửa an ninh, phòng chờ; thứ ba, phái chuyên gia trực ở hệ thống Skynet trung tâm chỉ huy điều phối, một khi phát hiện tung tích Lâm Quốc Đông, ngay lập tức tiến hành vây bắt; sau cùng, xét thấy điểm đến kế hoạch tẩu thoát của Lâm Quốc Đông là thành phố Đan Đông biên giới Trung – Hàn, không loại trừ khả năng hắn sẽ xuất cảnh. Tổ chuyên án lập tức liên lạc với bộ đội và tuần tra biên phòng, chuẩn bị kế sách ứng phó.
Lão lãnh đạo bị hại, đám loi choi trong phân cục ai nấy đều xắn tay áo lên, nhảy vào tham chiến. Duy chỉ có Đỗ Thành từ đầu tới cuối không nói một lời, như đang suy tư.
Cuộc họp kết thúc, các đơn vị bắt đầu hành động. Lúc này, cách thời gian Lâm Quốc Đông bước lên chuyến xe đó còn 4h nữa.
Lạc Thiếu Hoa quay lại phòng ngủ, Kim Phụng vẻ mặt hoài nghi nhìn ông, lại bị ông nhốt bên ngoài.
Ông ngồi cạnh giường cả mấy phút, sau cùng tay siết thành quyền đấm lên đầu gối hai cái. Sau đó, ông cúi đầu nhìn xuống gầm giường, lấy một vali da kiểu cũ, mở ra, sau khi nhặt vài bộ quần áo cũ, từ đáy vali lấy ra một túi hồ sơ.
Nét chữ trên túi hồ sơ đã mờ, mép góc có vài chỗ bị hư. Lạc Thiếu Hoa mở túi hồ sơ, bên trong là một vật hình chữ nhật được gói kĩ bằng túi nilon. Ông nhẫn nại mở từng lớp, một tấm che nắng và chữ ghi trên mảnh giấy lộ ra.
Lạc Thiếu Hoa cầm tấm che nắng trong tay, xem đi xem lại kĩ lưỡng, ánh mắt dừng lại vết nâu đen ở mặt sau nó một hồi lâu. Sau đó, ông lấy cái kéo trên tủ đầu giường, cắt dọc theo mép tấm che nắng, gỡ cả miếng vải không dệt ở mặt sau xuống.
Sau cùng, đứng dậy, nhìn quanh phòng, để miếng vải không dệt và tờ giấy đó bỏ vào trong túi hồ sơ, rồi ra khỏi phòng ngủ.
Mặc xong quần áo, đội chiếc mũ lưỡi trai len màu đen. Lạc Thiếu Hoa đổ hết đồ trong túi xách ra, tới thư phòng lấy vài quyển sách, và cả túi hồ sơ đều bỏ vào trong túi. Lúc sắp đi, ông tìm trong đống đồ cũ đặt trên bàn sách lấy ra một con dao găm cảnh sát, bỏ vào túi áo.
Kim Phụng đang ngồi trên sô pha phòng khách, từ đầu tới cuối đều im lặng nhìn động tác Lạc Thiếu Hoa. Sau cùng thấy ông ra tới cửa, mang giày xong, không nhịn được nữa.
"Thiếu Hoa!"
Lạc Thiếu Hoa nghe bà gọi, cả người khẽ run rẩy. Nhưng ông không dừng lại, tiếp tục buộc dây giày, mang túi xách lên. Lúc đưa tay mở cửa, ông do dự một chút, xoay người đi tới chỗ Kim Phụng.
Kim Phụng nhìn Lạc Thiếu Hoa, ông đi tới trước mặt vợ, ngắm nhìn bà hồi lâu, sau cùng đưa tay vuốt ve gò má bà.
Cánh tay đó nhăn nheo, lạnh lẽo.
"Tôi đã phạm một sai lầm, sai lầm nghiêm trọng." Lạc Thiếu Hoa dịu giọng nói, trong giọng nói có mệt mỏi, có tuyệt vọng "Sai lầm này đã hại chết lão Mã. Bây giờ tôi phải đi sửa sai."
Nước mắt từ khóe mắt Kim Phụng tuôn rơi, bà nắm chặt tay Lạc Thiếu Hoa, lắc đầu, lặng lẽ khẩn cầu.
Đừng, đừng đi, đừng rời xa tôi và cái nhà này.
Lạc Thiếu Hoa bất động đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời nhìn người vợ vẫn xinh đẹp như ngày nào. Người phụ nữ tốt biết bao, cuộc sống tốt biết bao. Nhưng..
Kim Phụng đột nhiên cảm thấy bàn tay đó trên mặt mau chóng rời đi. Lúc ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy góc áo Lạc Thiếu Hoa lướt qua cửa. Theo tiếng đóng cửa, Lạc Thiếu Hoa đã ra tới hành lang, đem tiếng kêu gào xé nát tâm can cũng nhốt lại phía sau.
Lúc vội chạy xuống lầu, Lạc Thiếu Hoa cảm nhận được nước mắt đang chảy dài trên má. Trước thời khắc cuối cùng, ông chỉ có thể cho phép mình mềm yếu một chút này thôi. Khi ông ra tới cửa, nước mắt đã được lau khô, trong đôi mắt đỏ chỉ có hận ý bừng cháy.
Lạc Thiếu Hoa lấy bật lửa ra, từ trong túi xách lấy ra một túi hồ sơ, đốt vào một góc của nó, ném vào thùng rác bên lề đường.
Ông phải báo thù cho Mã Kiện, đồng thời, phải thiêu hủy tất cả những thứ có thể làm ô danh của Mã Kiện, bao gồm chứng cứ trong túi hồ sơ đó.
Còn cả người đó.
Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, 1:10 PM, cách thời gian hẹn gặp với Lâm Quốc Đông còn 40 phút nữa.
Ông châm một điếu thuốc, sải bước về chiếc Santana đỗ bên đường.
"Ồ?" Ngụy Huỳnh bỗng trừng to mắt. Anh mau chóng mở di động ra nhìn đối chiếu giữa người đàn ông dưới lầu đối diện và hình trong di động.
Không sai, chính là Lạc Thiếu Hoa.
Anh vội cúi người đẩy đẩy Nhạc Tiêu Tuệ. Cô gái đang ngồi trên một thùng hoa quả, lưng dựa vào đùi anh, ngủ ngon lành.
Lạc Thiếu Hoa cả mấy ngày trời đều không ra khỏi nhà. Vì để đảm bảo, Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ mỗi ngày đều theo dõi tới khuya mới về trường. Mấy ngày qua, Ngụy Huỳnh dần cảm thấy lực bất tòng tâm, chứ đừng nói tới Nhạc Tiêu Tuệ vết thương mới vừa lành.
Cô gái tỉnh dậy dưới cái lay của Ngụy Huỳnh, nhất thời đầu óc quay cuồng, không biết xảy ra chuyện gì.
"Mau, Lạc Thiếu Hoa ra ngoài rồi."
Nghe được câu này, Nhạc Tiêu Tuệ bỗng phấn chấn tinh thần. Cô nhảy một cái, áp người vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. Mắt thấy Lạc Thiếu Hoa đi về phía một chiếc xe hơi màu xanh đậm, cô vội kéo Ngụy Huỳnh chạy xuống lầu.
Hai người chạy tới cửa tiểu khu, vừa đúng lúc thấy Lạc Thiếu Hoa đóng cửa buồng lái lại, rất nhanh rời khỏi. Nhạc Tiêu Tuệ đưa tay bắt chiếc taxi. Ngụy Huỳnh quay đầu nhìn thùng rác còn đang bốc khói, theo sau Nhạc Tiêu Tuệ lên xe.
Dọc đường theo sát. Chiếc taxi bám theo đuôi chiếc Santana của Lạc Thiếu Hoa, cuối cùng tới chỗ giao lộ giữa phố Hưng Hoa Bắc và đường Đại Vọng. Lạc Thiếu Hoa dừng xe, rồi nhìn quanh một lượt, bước vào quán cà phê "TheOne".
Nhạc Tiêu Tuệ bảo taxi dừng lại cách đó mười mấy mét, trả tiền xong xuống xe. Ngụy Huỳnh vẫn đang dở khóc dở cười với lý do mà cô nói với tài xế taxi khi nãy.
"Đó là ba tôi, tôi phải nhìn xem tiểu tam hẹn hò với ông ấy là ai."
Nhạc Tiêu Tuệ nhìn tiệm cà phê, biểu tình hưng phấn: "Ông ta không thể nào còn tâm trạng để uống cà phê, người hẹn ông ta chắc chắn là Lâm Quốc Đông" Nói xong, cô liền muốn qua đường, đi thẳng vào quán cà phê. Ngụy Huỳnh ngăn cô lại.
"Sao vậy? Lạc Thiếu Hoa cũng chưa từng gặp chúng ta, sợ gì chứ?" Nhạc Tiêu Tuệ kinh ngạc hỏi, sau đó sắc mặt sa sầm xuống "Hôm nay cậu đừng mong cản mình."
"Lạc Thiếu Hoa chưa gặp qua cậu, nhưng Lâm Quốc Đông đã từng gặp cậu rồi." Ngụy Huỳnh chỉ tiệm cà phê "Nếu để hắn thấy cậu cũng ở đây, chắc chắn sẽ tẩu thoát."
Nhạc Tiêu Tuệ suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Xem ra cậu cũng rất hữu dụng nhỉ."
Ngụy Huỳnh cười, kéo cô vào một quán KFC ở đối diện. Chọn một vị trí gần cửa sổ, Ngụy Huỳnh nói: "Chúng ta cứ đợi ở đây, một khi phát hiện Lâm Quốc Đông, liền báo cảnh sát ngay, cậu không được tự mình hành động, nghe chưa?"
Nhạc Tiêu Tuệ gật đầu cho qua chuyện, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm lối cửa ra vào của tiệm cà phê.
Ngay trên đỉnh đầu họ, cách một lớp trần nhà, Lâm Quốc Đông đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu 2 của tiệm KFC, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.
Hai phút trước, Lâm Quốc Đông thấy Lạc Thiếu Hoa mặc áo bông màu nâu, đội mũ len màu đen băng qua đường cái, đi vào quán cà phê phía đối diện. Chiếc túi màu xanh lá trên người ông ta căng phồng, có lẽ đã chuẩn bị xong tiền mặt.
Lâm Quốc Đông nhìn đồng hồ, bây giờ là 1:40 PM. Hắn phải đợi lúc nữa, quan sát động tĩnh xung quanh, sau khi xác định không có cảnh sát mai phục, mới tới gặp Lạc Thiếu Hoa.
Mùi vị cà phê không ra làm sao, nhưng là thứ ngon nhất trong suốt mấy ngày qua hắn được uống. Lâm Quốc Đông chép chép miệng, bắt đầu tưởng tượng tới mỹ thực và tự do chỉ sau vài giờ nữa.
Ông chủ quầy sách báo bên cạnh lối ra vào, cậu thanh niên kéo vali màu đen ngay chỗ bán vé, nhân viên vệ sinh đang quét dọn trước quãng trường, người phụ nữ giơ bảng hiệu nhà nghỉ để mời chào khách.
Đây đều là những chỗ có thể được nhìn thấy từ trong ống nhòm. Bên ngoài trạm xe lửa đã được cảnh sát khống chế. Trương Chấn Lương càng rõ một điều, trong trạm xe lửa phần đông cảnh sát đang mặc thường phục trà trộn trong đám người đang chờ xe, đều tập trung chú ý tới cột B5 cửa soát vé.
Anh bỏ ống nhòm xuống, nhìn đồng hồ, bây giờ là 2:00 PM, cách thời gian tàu khởi hành còn một tiếng rưỡi nữa.
"Lâm Quốc Đông sẽ không tới sớm như vậy." Trương Chấn Lương xoay người đối diện với Đỗ Thành "Người nằm nghỉ một lúc đi."
Lời còn chưa dứt, anh liền sững sờ. Đỗ Thành đang đứng trước cửa sổ phòng cảnh vụ nhìn ra bên ngoài, tay đang xé lớp giấy nhôm của hộp thuốc giảm đau.
Sắc mặt ông vàng vọt, gương mặt phù nề nghiêm trọng. Bụng phình to như cái trống, căng tới mức dây thắt lưng tựa hồ có thể đứt ra bất cứ lúc nào.
Đỗ Thành đổ hết thuốc giảm đau vào trong miệng, mở bình nước khoáng, tu ừng ực hết nửa lọ thuốc.
Trương Chấn Lương nhìn ông, trong lòng vừa khẩn trương vừa lo lắng.
"Sư phụ.."
"Hả?" Đỗ Thành lau miệng, khó khăn nuốt những viên thuốc đầy trong miệng xuống "Vừa nãy cậu nói gì?"
"Không có gì." Trương Chấn Lương quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp "Thầy nghỉ ngơi một chút đi."
"Không cần." Đỗ Thành rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng "Còn cầm cự được."
"Lâm Quốc Đông có lẽ sẽ tranh thủ tới trước lúc tàu khởi hành." Trương Chấn Lương tiếp tục kiên trì "Thầy phải nâng cao tinh thần, không cần sớm như vậy đã chuẩn bị. Với lại còn có bọn con mà."
Đỗ Thành trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ta không nghĩ khi nào hắn tới." Đỗ Thành nhả ra một ngụm khói "Mà là hắn có tới hay không."
Xem ra quán cà phê này làm ăn cũng ế ẩm. Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ ngồi trong tiệm KFC ở đối diện đường nhìn cở 20 phút, cũng không thấy có người khách nào ra vào. Không biết thời gian hẹn gặp của Lạc Thiếu Hoa và đối phương là khi nào, việc bây giờ có thể làm chỉ là chờ đợi.
Ngụy Huỳnh đã bắt đầu không kìm được, không ngừng lấy di động ra, lại cất vào. Nhạc Tiêu Tuệ chú ý tới động tác của anh, khó hiểu liền hỏi: "Cậu sao thế?"
Ngụy Huỳnh gãi gãi đầu: "Mình muốn liên lạc với Đỗ Thành một chút."
"Không cần thiết." Nhạc Tiêu Tuệ lại đưa mắt nhìn về cửa ra vào của tiệm cà phê "Nếu ông ta bắt được Lâm Quốc Đông, sẽ nói với chúng ta ngay. Ít ra, ông ấy cần chúng ta tới nhận diện kẻ tình nghi."
"Mình không phải là ý này." Ngụy Huỳnh lắc đầu "Vừa nãy lúc Lạc Thiếu Hoa xuống lầu, có đốt một thứ gì đó rồi ném vào thùng rác."
"Ồ?" Nhạc Tiêu Tuệ trừng to mắt "Là cái gì?"
"Hình như là một túi hồ sơ." Ngụy Huỳnh nhìn cô, thần tình do dự "Cho nên mình muốn để Đỗ Thành giúp phân tích một chút, đó có phải là chứng cứ mà trước giờ ông ấy vẫn đang cần không."
"Sao cậu không nói sớm một chút!" Nhạc Tiêu Tuệ ngồi thẳng người dậy, đầu mày nhíu chặt, mặt đầy vẻ trách móc. Ngụy Huỳnh liền bắt đầu luống cuống, lắp bắp nói: "Khi đó vội bám theo Lạc Thiếu Hoa.."
"Bỏ đi, dù bây giờ có về, thì thứ đó cũng đã bị cháy rụi rồi." Nhạc Tiêu Tuệ ngẫm nghĩ, "Đốt rụi.. Lạc Thiếu Hoa đây là đang ở thế quyết đấu tới cùng a."
Cô siết chặt nắm tay: "Người ông ta cần gặp chắc chắn là Lâm Quốc Đông, không sai!"
Ngụy Huỳnh chợt thả lỏng tâm tư đôi chút. Dù chứng cứ vụ án giết người liên hoàn của 23 năm trước đã bị thiêu rụi, nhưng riêng chuyện Lâm Quốc Đông giết chết Mã Kiện, cũng đủ đưa hắn lên pháp trường. Nếu hôm nay có thể bắt được Lâm Quốc Đông, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Anh nhìn dáng vẻ tập trung của Nhạc Tiêu Tuệ, đột nhiên nghe thấy tiếng ùng ục trong bụng cô gái vang lên. Ngụy Huỳnh lúc này mới ý thức được, hai người vẫn chưa ăn trưa.
"Cậu đói rồi chứ?" Ngụy Huỳnh đứng dậy, "Có muốn ăn chút gì không?"
"Ừm, cái gì cũng được." Nhạc Tiêu Tuệ từ đầu tới cuối đều dán mắt vào quán cà phê, đầu cũng không quay lại mà trả lời.
Ngụy Huỳnh lấy ví tiền ra, đi tới quầy. Vừa đi được vài bước, liền nghe Nhạc Tiêu Tuệ kêu lên một tiếng "Í"
Anh theo phản xạ quay đầu lại, thấy Nhạc Tiêu Tuệ vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Cậu xem!"
Ngụy Huỳnh nhìn theo hướng tay của cô, liền kinh ngạc.
Người đang đứng trước cửa tiệm cà phê, đang không ngừng nhìn vào trong, chính là Trương Hải Sinh.
Ngụy Huỳnh quay đầu nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt hoài nghi giống vậy.
Sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Là trùng hợp sao?
Trương Hải Sinh đã xoay người, quay lưng lại với cửa sổ sát đất của quán cà phê, lấy di động ra gọi. Vì khoảng cách xa, nên không biết được nội dung ông ta trò chuyện với đối phương, nhưng nhìn biểu tình, Trương Hải Sinh có vẻ khẩn trương, tựa hồ đang hối thúc gì đó.
Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ nhìn nhau.
Sự xuất hiện bất ngờ của Trương Hải Sinh, khiến cục diện vốn tưởng như rõ rành rành lại trở nên phức tạp. Ông ta tới đây làm gì? Người đang nói chuyện điện thoại với ông ta là ai? Rõ ràng ông ta đang quan sát ai đó trong quán cà phê. Người đó, có phải là Lạc Thiếu Hoa không?
Nếu đúng, vậy chuyện này không phải là sự trùng hợp rồi.
Phòng cảnh vụ trạm xe lửa phía bắc.
"Sư phụ, ý thầy là.." Trương Chấn Lương nhướng mày "Lâm Quốc Đông sẽ không tới?"
"Ừm" Đỗ Thành dập đầu thuốc "Ta cảm thấy có gì đó không đúng."
"Nếu Lâm Quốc Đông vờ tiến công để dễ bề rút lui, đối với hắn mà nói chẳng có lợi gì." Trương Chấn Lương chau mày "Tiền trên người hắn đã không nhiều, ở lại thành phố này càng lâu, hắn càng rơi vào thế bị động."
"Hắn chắc chắn nghĩ cách mau chóng trốn thoát." Đỗ Thành trầm ngâm "Điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ là, sao hắn không làm vậy?"
"Dạ?"
"Cướp giật không giống với trộm cắp, nạn nhân sẽ biết ngay thứ mình bị cướp." biểu tình của Đỗ Thành ngày càng nặng nề, "Tối 31/3 Lâm Quốc Đông đã tiến hành hành vi cướp giật, nhưng không dùng thẻ chứng minh đó để mua vé tàu rời khỏi thành phố ngay, mà sang ngày hôm sau mới đi mua vé tàu khởi hành vào chiều ngày tiếp theo, điều này không bất thường sao?"
Trương Chấn Lương cũng ý thức được điểm khác thường của sự việc, hít sâu một hơi thuốc lá, đầu óc mau chóng hoạt động. Lúc sau, anh siết chặt nắm tay, đấm mạnh xuống bàn.
"Hắn để chúng ta có thời gian sắp xếp!"
"Ta cũng nghĩ như vậy." Đỗ Thành bẻ ngón tay "Nạn nhân tới báo cảnh sát phải cần thời gian, phân cục Khoan Thành ra binh cũng cần thời gian, đối chiếu ngoại hình, đặc điểm với lệnh truy nã Lâm Quốc Đông cũng cần thời gian, vụ án chuyển tiếp cũng cần thời gian, chúng ta phân tích phán đoán ý đồ cũng cần thời gian, bố trí hành động truy bắt cũng cần thời gian."
"Nhưng, nếu không ngồi xe lửa để trốn, vậy hắn ra khỏi thành phố bằng cách nào?"
Đỗ Thành trầm mặc không nói. Trương Chấn Lương suy nghĩ một hồi: "Để tiểu Cao tiếp tục theo dõi thẻ chứng minh đó. Nếu còn được sử dụng nữa, lập tức thông báo với chúng ta."
Đỗ Thành ngẩng đầu nhìn anh. Trương Chấn Lương vội giải thích: "Chúng ta canh chừng ở trạm đi phía bắc của nhà ga, lỡ như Lâm Quốc Đông mua một vé tàu khác đi phía nam, thì chúng ta trở tay không kịp.."
"Không thể nào." Đỗ Thành trực tiếp phủ định phán đoán của anh "Lâm Quốc Đông căn bản sẽ không cho chúng ta biết hắn ngồi chuyến tàu nào, nếu không cảnh sát đường sắt lập tức tóm được hắn, hắn căn bản sẽ không ngồi tàu lửa để tẩu thoát."
"Ngồi máy bay hoặc xe khách đường dài?" Trương Chấn Lương liên tục lắc đầu "Hắn không mua nổi vé máy bay, ngồi xe khách đường dài cũng cần dùng thẻ chứng minh để mua vé, cũng sẽ để lộ hành tung."
Anh đã vắt óc suy nghĩ: "Đi đường cao tốc? Trạm thu phí cũng có lệnh truy nã hắn, lập tức sẽ bị bắt.."
Đỗ Thành nhả ra hai từ ngắn gọn: "Quốc lộ."
Trương Chấn Lương sững sờ, sau đó như bừng tỉnh: "Mẹ kiếp, lực lượng của chúng ta đều bố trí hết ở nhà ga, các trạm canh gác ở đường quốc lộ đã rút đi gần hết.. nhưng hắn không có tiền cũng không có xe. Dù ngồi taxi, tới nơi đến, không đưa đủ tiền, cũng sẽ không thoát thân nổi."
Đúng vậy, Lâm Quốc Đông cần tiền hoặc một chiếc xe, nếu không hắn ở thành phố này có mọc cánh cũng khó mà bay được.
Đỗ Thành suy nghĩ một hồi, suy nghĩ một vòng về lại điểm ban đầu.
"Trấn Lương, cậu bảo tiểu Cao định vị điện thoại của Lạc Thiếu Hoa, ngay lập tức."
Chỗ giao nhau giữa phố Hưng Hoa Bắc và đường Đại Vọng.
Vài phút sau, một chiếc taxi màu đỏ chậm rãi đỗ trước cửa tiệm cà phê "TheOne". Trương Hải Sinh nãy giờ vẫn đợi ở bên đường liền bước lên trước nhưng không mở cửa xe, mà mở cốp xe sau.
Lúc thấy ông ta lấy ra một chiếc xe lăn, Ngụy Huỳnh liền ý thức suy đoán của mình đã được chứng thực.
Kỉ Càn Khôn người mặc đồ bông màu đen, đầu đội mũ len màu xám nhạt, đeo một túi xách chéo vai được Trương Hải Sinh ôm ra khỏi xe, an vị trên xe lăn đã được bày sẵn. Sau đó, Trương Hải Sinh đắp cho Kỉ Càn Khôn tấm thảm, rồi đẩy xe lăn tới trước cửa, tự mình vào tiệm cà phê trước. Kỉ Càn Khôn đợi ở trước cửa tiệm chừng 5 phút, mới di chuyển xe lăn đi vào. Lúc đi qua lớp cửa kính, Ngụy Huỳnh loáng thoáng thấy tay Kỉ Càn Khôn động đậy một chút, dường như đem thứ gì đó vứt vào bồn hoa trước cửa.
Ngụy Huỳnh quay đầu nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, người phía sau cũng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
Lẽ nào người Lạc Thiếu Hoa hẹn gặp là Kỉ Càn Khôn?
Sự việc ngày càng khiến người ta không thể hiểu nổi nữa.
Trong ấn tượng, Kỉ Càn Khôn và Lạc Thiếu Hoa không có nhiều tiếp xúc, chứ đừng nói là hẹn gặp mặt. Vậy thì, hai người tại sao lại hẹn gặp ở quán cà phê này?
Nhạc Tiêu Tuệ đầu tiên là ngồi không vững, cô lấy di động ra: "Có nên gọi cho lão Kỉ không?"
Ngụy Huỳnh lắc đầu. Mấy hôm trước Kỉ Càn Khôn tránh gặp mình, mấy hôm nay cũng bạt vô âm tín. Xem ra, ông ta đang muốn làm một chuyện không muốn để mình và Tiêu Tuệ biết. Lúc này gọi cho Kỉ Càn Khôn, ông ấy nhất định sẽ không nghe máy, dù nghe máy, cũng chắc chắn không nói thật.
"Đợi chút nữa đi."
Lần đợi này, là cả 10 phút. Cửa kính sát đất của tiệm cà phê là màu trà, thêm vào đó ánh mặt trời phản chiếu, hoàn toàn không nhìn thấy rõ được bên trong, càng không thể biết được tình hình cuộc gặp gỡ của Lạc Thiếu Hoa và Kỉ Càn Khôn. Chính vào lúc Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ sắp mất đi nhẫn nại, cửa tiệm cà phê được mở, Trương Hải Sinh đẩy Kỉ Càn Khôn đi ra.
Kỉ Càn Khôn cúi đầu, dáng vẻ tựa hồ chán nản, cả người ngồi co ro trong ghế, cổ áo và mũ len màu xám nhạt dường như che hết cả gương mặt. Trương Hải Sinh đẩy xe lăn đi tới bên đường, đưa tay bắt chiếc taxi. Ông ôm Kỉ Càn Khôn đặt vào trong xe trước, lại gấp xe lăn lại, bỏ vào cốp xe, rồi lên xe rời khỏi.
Hai người đưa mắt nhìn theo chiếc taxi biến mất ở góc phố, mối hoài nghi trong lòng ngày càng lớn.
"Lẽ nào.." Ngụy Huỳnh ngẫm nghĩ "Lão Kỉ muốn Lạc Thiếu Hoa giao chứng cứ ra?"
"Rất có thể. Nhưng có vẻ Lạc Thiếu Hoa không đồng ý." Nhạc Tiêu Tuệ bĩu môi "Ông ấy không thể đồng ý, không chừng đã đem chứng cứ đốt sạch rồi."
"Nếu vừa nãy Lạc Thiếu Hoa đốt là chứng cứ, vậy thì khi nãy ông ta căn bản không cần tới gặp lão Kỉ."
"Không biết được. Gặp mặt xin lỗi, bồi thường bằng kinh tế gì đó không chừng." Nhạc Tiêu Tuệ thấy kế hoạch vây bắt Lâm Quốc Đông tan vỡ, trong lòng vừa thất vọng lại vừa lo lắng, "Tiếp theo phải làm gì đây?"
Ngụy Huỳnh đắn đo một hồi: "Hết cách. Đợi lúc nữa Lạc Thiếu Hoa ra, chúng ta tiếp tục theo dõi ông ta vậy."
Nhạc Tiêu Tuệ rõ ràng rất không cam lòng. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, cô cũng chỉ còn biết gật đầu đồng ý.
Hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đợi Lạc Thiếu Hoa đi ra khỏi quán cà phê sẽ liền gọi xe, theo ông ta về nhà hoặc tới một địa điểm khác. Nhưng 5 phút qua đi, Lạc Thiếu Hoa vẫn chưa ra khỏi quán. Nhạc Tiêu Tuệ không chịu nổi nữa, liền đứng bật dậy.
"Mặc kệ, mình phải xem ông ta rốt cuộc đang làm cái quái gì!"
Ngụy Huỳnh vội giữ cô lại. Nhưng thái độ cô gái rất kiên quyết, thoát khỏi tay anh, sải bước vào trong. Ngụy Huỳnh đành chịu, chỉ có thể theo sát cô ra khỏi tiệm KFC.
Lúc 2 người băng qua đường cái, Lâm Quốc Đông uống hết ngụm cà phê cuối cùng, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, nhìn xuống trạm điện thoại công cộng chỗ góc phố dưới lầu.
Danh thiếp có được từ trong một quán rượu, có thể đặt dịch vụ lái xe thay bạn. Lâm Quốc Đông chậm rãi xuống lầu, ra khỏi tiệm KFC, đi về trạm điện thoại công cộng.
Hắn đã xác định xung quanh tiệm cà phê không có cảnh sát mai phục. Vả lại Lâm Quốc Đông biết rõ, phần lớn lực lượng cảnh sát của thành phố này đều đang canh chừng tại trạm xe lửa, đợi hắn "Tự sa lưới". Lực lượng canh gác tại các chốt trên tuyến quốc lộ đã thưa thớt. Hắn chỉ cần một người lái xe đưa hắn ra khỏi thành phố, còn bản thân sẽ ngồi băng ghế sau giả vờ say rượu, vùi đầu ngủ, khả năng tẩu thoát là rất lớn.
Lâm Quốc Đông bước vào trạm điện thoại, cầm ống nghe lên. Di động của hắn đã mất vào tối hôm mà hắn giết tên cảnh sát đó, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào cái này để liên lạc với bên ngoài. Cảm giác lục tìm đồng xu trong túi áo khiến hắn có chút bực mình, vì đó là chút tiền ít ỏi còn sót lại của hắn. Nhưng khi nghĩ tới chiếc túi xách màu xanh căng phình trên người Lạc Thiếu Hoa, hắn liền bắt đầu vui trở lại.
Lâm Quốc Đông huýt sáo một khúc nhạc, bắt đầu bấm số.
Trong quán cà phê quả nhiên rất vắng khách. Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ đứng ở cửa, nhìn một cái liền thấy Lạc Thiếu Hoa đang ngồi trong quán quay lưng về phía họ, áo bông màu nâu, nón len màu đen.
Ngụy Huỳnh nháy mắt với Nhạc Tiêu Tuệ, kéo cô ngồi bên cạnh cửa. Nhân viên phục vụ đi tới. Ngụy Huỳnh gọi hai ly sô cô la nóng, để cô ta đi khỏi.
Hai người ngồi đối diện nhau, vờ đánh giá quán cà phê, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn Lạc Thiếu Hoa.
Ông ta ngồi yên lặng trên ghế đôi, bóng lưng bất động, trước mặt bày chiếc túi xách màu xanh. Nhạc Tiêu Tuệ nhìn chiếc túi xách đó trong lòng chợt động.
"Ngụy Huỳnh, vừa nãy lúc lão Kỉ đi ra.." Nhạc Tiêu Tuệ ghé sát vào anh, thấp giọng hỏi "Cậu có thấy cái túi da màu đen mà ông ấy mang tới không?"
"Hử?" Ngụy Huỳnh ngẫm nghĩ, "Hình như không thấy."
Anh chau mày, lẽ nào Kỉ Càn Khôn để chiếc túi da lại cho Lạc Thiếu Hoa? Nếu là vậy, trong chiếc túi da là gì?
Ngụy Huỳnh theo phản xạ quay đầu nhìn sang chiếc bàn Lạc Thiếu Hoa đang ngồi, vừa xoay người lại, bên tai liền truyền tới tiếng của Nhạc Tiêu Tuệ: "Đừng quay lại!"
Tựa hồ như cùng lúc, Ngụy Huỳnh nghe thấy tiếng chuông gió ở phía sau vang lên.
Cửa kính được đẩy ra. Có người đi vào.
Ngụy Huỳnh vội ngồi thẳng người, cúi đầu. Vài giây sau, anh đưa mắt lên, thấy Nhạc Tiêu Tuệ cúi mặt xuống bàn nhưng khóe mắt lại nhìn ra phía sau mình, gương mặt trắng bệch.
Phía sau có tiếng bước chân, không nhanh không chậm, đang đi về phía bàn của Lạc Thiếu Hoa.
Tiếng bước chân dừng lại. Nhạc Tiêu Tuệ mau chóng quay đầu lại, đối diện với cửa sổ sát đất, thấp giọng nhưng nghe rất rõ nói: "Lâm Quốc Đông!"
Ba chữ này khiến tim Ngụy Huỳnh đột nhiên đập thình thịch. Anh thấp giọng nói: "Cậu chắc không?"
Nhạc Tiêu Tuệ dùng tay trái che má trái của mình, gật đầu.
Ngụy Huỳnh nghiến răng, chậm rãi xoay người lại, nhìn sang bàn của Lạc Thiếu Hoa.
Không sai. Cái người kéo ghế ra, đang muốn ngồi xuống đối diện với Lạc Thiếu Hoa, chính là Lâm Quốc Đông.
Ngụy Huỳnh bỗng chốc cảm thấy toàn thân căng ra. Anh quay lại đối diện với Nhạc Tiêu Tuệ, thấp giọng nói: "Mau gọi cho Đỗ Thành, mau!"
Nhạc Tiêu Tuệ vẻ mặt cũng khẩn trương như vậy. Cô lặng lẽ lấy di động ra, mở khóa màn hình, tìm trong nhật ký cuộc gọi. Ngụy Huỳnh nhìn danh sách đang không ngừng lướt qua trên màn hình, trong lòng không ngừng hối thúc cô.
Đột nhiên, Nhạc Tiêu Tuệ dừng tay lại, cô nhìn trên màn hình di động, phát ra tiếng thông báo khe khẽ. Sau đó, cô thoát khỏi nhật ký cuộc gọi, mở giao diện WLAN ra.
Ngụy Huỳnh khó hiểu, trong lòng càng thêm khẩn trương, tựa hồ đang nghiến răng thấp giọng hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"
Nhạc Tiêu Tuệ không trả lời, trên mặt là vẻ khó mà tin nổi, cô đưa di động cho Ngụy Huỳnh.
Trong danh sách dùng WLAN, hai hàng chữ hiện lên rõ ràng:
Lão Kỉ đầu 60 tuổi.