Nhạc Tiêu Tuệ ngồi trên giường, nghịch điện thoại, ngón tay di chuyển nhanh chóng trên màn hình.
"Lão Kỉ, tốc độ đường truyền Wifi này của bác không tệ nha. Chỉ là cái tên buồn cười quá" Lão Kỉ 60 tuổi "haha."
"Cũng tạm, cô chơi đi." Kỉ Càn Khôn không tập trung trả lời qua loa, lực chú ý vẫn tập trung lên xấp tài liệu dày cộm để trên bàn.
Ngụy Huỳnh lên mạng tra cả đống tư liệu liên quan tới vụ án giết người liên hoàn năm đó, sau khi tải về rồi in ra, bấm lại thành tập, tiện cho lão Kỉ đọc.
Bây giờ có sự giúp đỡ của Trương Hải Sinh, Ngụy Huỳnh lui tới viện dưỡng lão tự do. Dù Trương Hải Sinh vẻ mặt thường không thiện ý chút nào, nhưng đối với yêu cầu của lão Kỉ, hắn đều ngoan ngoãn làm theo. Nguyên do trong đó, chỉ có Ngụy Huỳnh biết.
Đây đã là lần thứ hai đưa tài liệu tới cho lão Kỉ. Ông xem rất tập trung, thi thoảng dùng bút đỏ đánh dấu lên tài liệu, thi thoảng dừng lại, cùng Ngụy Huỳnh thảo luận vài câu.
"Có số tài liệu không xác thực." Kỉ Càn Khôn nhìn Nhạc Tiêu Tuệ đang cắm đầu vào điện thoại, thấp giọng nói "Có lẽ là suy đoán chủ quan của dân mạng, thậm chí là suy đoán lung tung."
"Đúng vậy, cháu có lựa chọn qua, những cái quá li kì đã bài trừ thẳng." Ngụy Huỳnh có chút ngượng ngùng cười "Bác không cần như thế, Nhạc Tiêu Tuệ biết chuyện của chúng ta."
"Ồ?" Kỉ Càn Khôn kinh ngạc giương mày "Cậu nói với nó?"
"Đúng vậy." Ngụy Huỳnh vẻ khó xử gãi gãi đầu "Lúc cháu tới thư viện trường tìm tài liệu của vụ án gặp phải cô ấy, bác biết rồi đấy.. cháu không biết nói dối."
"Thì ra là vậy." lão Kỉ bĩu môi, "Tôi còn cảm thấy kỳ lạ, sao cậu lại dẫn cô ấy theo."
"Đừng có ở đó nói xấu cháu." Nhạc Tiêu Tuệ thình lình mở miệng, nhưng mắt vẫn dán chặt trên màn hình "Cháu nghe thấy đấy nhé."
Kỉ Càn Khôn và Ngụy Huỳnh đều cười.
"Đâu dám." Kỉ Càn Khôn cười híp mắt tháo mắt kính xuống "Thêm một người thêm một phần sức mạnh."
"Cô ấy cừ lắm." Ngụy Huỳnh chỉ xấp tài liệu trên bàn, "Có không ít thứ là do cô ấy tìm được đấy."
"Vậy cảm ơn nhé." Kỉ Càn Khôn quay sang Nhạc Tiêu Tuệ, "Vậy, bạn học Tiêu Tuệ có cao kiến gì không?"
Nhạc Tiêu Tuệ bỏ điện thoại xuống, gương mặt hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc như vậy.
"Lão Kỉ, bác thật sự cho rằng năm đó đã bắt sai người sao?"
Kỉ Càn Khôn nhìn cô vài giây, xác định Nhạc Tiêu Tuệ không nói đùa, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Ừm" Nhạc Tiêu Tuệ cũng gật đầu, "Vậy bác chắc chắn hung thủ vẫn còn sống không?"
Kỉ Càn Khôn đờ người, đầu tiên là nhìn Ngụy Huỳnh, người phía sau cũng dùng ánh mắt hoài nghi như vậy nhìn ông. Nghĩ một lúc, lão Kỉ nói: "Tôi xem qua không ít sách liên quan tới sát thủ liên hoàn, trong nước và ngoài nước đều có. Tuổi tác của loại tội phạm này, đại khái tầm trước 40 tuổi, theo suy đoán này, hung thủ bây giờ có lẽ cũng đã tầm 60 rồi, không đến nỗi chết rồi chứ?
" Được, chúng ta giả định hung thủ còn sống. "Nhạc Tiêu Tuệ lần nữa đưa ra một câu hỏi" Vậy, bác chắc chắn hắn ta còn sống ở thành phố này không? "
Kỉ Càn Khôn nhất thời cứng họng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
" Toàn Trung Quốc, 23 tỉnh, 5 khu tự trị, 4 thành phố trực thuộc trung, vô số huyện thành. "Nhạc Tiêu Tuệ xòe hai tay ra" Chúng ta làm thế nào để tìm một người đây? "
Trong phòng rơi vào yên lặng. Ngụy Huỳnh liên tục nháy mắt với Nhạc Tiêu Tuệ, ý bảo cô đừng quá kích động Kỉ Càn Khôn. Nhưng cô không thèm nhìn anh, từ đầu tới cuối tầm mắt đều ở trên gương mặt Kỉ Càn Khôn. Lâu sau, lão Kỉ khẽ cười, chậm rãi mở miệng:" Nói vậy, tôi đang làm một việc hoàn toàn không thể nào thành công? "
" Cháu không có ý đó, lão Kỉ. "Nhạc Tiêu Tuệ khẽ nghiêng người về phía trước, để tay lên đầu gối ông," Chỉ là cháu cảm thấy, ngoài việc biết hung thủ là nam ra, thật ra chúng ta đều không biết gì về hắn. "
Lão Kỉ suy nghĩ một lúc, khó khăn thừa nhận:" Đúng vậy. "
" Vậy bác có từng nghĩ, sao hắn lại giết hại những người phụ nữ đó, bao gồm cả vợ bác? "
Lão Kỉ đã hoàn toàn bị mạch suy nghĩ của Nhạc Tiêu Tuệ dẫn dắt:" Ý của cô là? "
" Trên người họ nhất định có một vài thứ đặc biệt thu hút hung thủ. "Ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên trở nên long lanh có hồn," Nếu chúng ta biết những thứ này, có lẽ sẽ đoán được hung thủ là người thế nào. "
" Ý cậu là.. "Ngụy Huỳnh chen vào" Tính chất đặc trưng? "
" Đúng vậy. "Nhạc Tiêu Tuệ đưa màn hình điện thoại sang bọn họ" Cháu cũng thu thập một ít tư liệu về sát thủ liên hoàn, ví dụ như Jerry Blue Duos, nạn nhân hắn lựa chọn, phần lớn là những phụ nữ mang giày đẹp; lại ví dụ như Ted Bundy, hắn lại thiên về thích phụ nữ có mái tóc dài, mặc quần bò hoặc váy ngắn. "
Ngụy Huỳnh xoay người nhìn Kỉ Càn Khôn, do dự một hồi, mở miệng nói:" Lão Kỉ? "
Cơ thể Kỉ Càn Khôn khẽ run rẩy, ánh mắt trở nên xa xăm:" Vợ tôi tóc dài, hôm xảy ra chuyện mặc váy xanh chấm bi trắng, giày cao gót màu bạc. "
Nhạc Tiêu Tuệ chuyển tầm mắt sang Ngụy Huỳnh, ra hiệu anh đem tài liệu để trên đầu gối Kỉ Càn Khôn tới. Ngụy Huỳnh làm theo. Nhạc Tiêu Tuệ tháo kẹp bướm trên tập tư liệu xuống, sau một hồi lật giở, lấy ra tài liệu vụ án của Phùng Nam, sau đó đem những cái khác chia làm 3 phần.
" Phân chia công việc thôi. "Cô đưa hai xấp còn lại cho Kỉ Càn Khôn và Ngụy Huỳnh" Chúng ta xem xem, những phụ nữ đáng thương này rốt cuộc có điểm chung gì? "
Tài liệu của 3 vụ án, chia ra mỗi người xem một phần, Nhạc Tiêu Tuệ còn chuẩn bị cả sổ ghi chép, để tùy ý ghi chép lại. Nhưng nghiên cứu cả nửa ngày trời, trên sổ ghi chép cũng chỉ có mấy dòng chữ: Nữ, tuổi từ 27~35.
Dáng người xinh đẹp.
Mất tích trong đêm tối.
Nhất thời, mọi người đều có chút nhụt chí, nhìn cuốn sổ ghi chép lưa thưa không nói gì. Kỉ Càn Khôn ngẫm nghĩ, lại thêm một câu: Lúc ở một mình bị đột kích.
Nhạc Tiêu Tuệ nhìn qua đó xem, lại ngẩng đầu nhìn Kỉ Càn Khôn.
" Tôi từng tham gia phiên tòa. Căn cứ theo điều tra của cảnh sát, đối tượng hắn lựa chọn là phụ nữ đi đêm một mình. "lão Kỉ tránh ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ, ngón tay run rẩy châm một điếu thuốc" Sau khi lừa nạn nhân lên xe, dùng vật đánh vào đầu, sau đó mang đi cưỡng hiếp rồi giết hại. "
Ngụy Huỳnh khẽ thở dài, đặt tay lên vai Kỉ Càn Khôn, vỗ vỗ.
Nhạc Tiêu Tuệ cụp mắt xuống, viết vào sổ ghi chép: Biết lái xe.
" Xem ra, tài liệu phía cảnh sát nắm giữ nhiều hơn và đầy đủ hơn. "Nhạc Tiêu Tuệ gấp sổ ghi chép lại" Có thể có được nó thì tốt rồi. "
" Dễ gì có được! "lão Kỉ lắc đầu" Huống hồ nhiều năm vậy rồi. "
" Nghĩ cách thôi. "ngữ khí Nhạc Tiêu Tuệ rất nhẹ nhàng" Án cũ năm xưa, không chừng cũng dễ dàng hơn. "
Đang nói, di động Nhạc Tiêu Tuệ chợt vang lên. Cô cầm máy lên nghe. Đối phương tựa hồ đang ở chỗ nào đó rất ồn ào, giọng nói khẩn trương. Nhạc Tiêu Tuệ chỉ ừ à trả lời, biểu tình ngày càng trở nên nặng nề.
Sau cùng, cô hỏi một câu" Ở đâu? Ừ, tôi biết rồi "xong liền cúp điện thoại.
Nhạc Tiêu Tuệ xoay người đối diện với Kỉ Càn Khôn, vẻ biện giải:" Xin lỗi, lão Kỉ, cháu có chút việc, phải về trước đây. "
" Không sao. "lão Kỉ vội cúi người" Cô bận việc của mình đi. Cô chịu tới giúp đỡ, tôi đã rất cảm kích rồi. "
" Ngoài ra. "Nhạc Tiêu Tuệ chỉ chỉ Ngụy Huỳnh" Cậu ấy cũng phải đi với cháu. "
Ngồi trên taxi, Nhạc Tiêu Tuệ chỉ nói một câu" Xin lỗi, nhờ cậu giúp mình một việc "xong không nói gì nữa, từ đầu tới cuối chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ tới thất thần.
Ngụy Huỳnh nhìn bóng cô in trên cửa xe, trong lòng đầy hoài nghi, nhưng không dám hỏi.
Thật ra, đích đến của chuyến đi này ở đâu, và cụ thể cần" giúp "gì, Ngụy Huỳnh đều không quan tâm. Điều khiến anh hiếu kỳ là Nhạc Tiêu Tuệ đối với vụ án giết người hàng loạt lại nhiệt tình ngoài sức tưởng tượng. Điều anh không quên được chính là, trong lối hành lang vắng vẻ ở thư viện, khi anh ấp a ấp úng nói ra chuyện lão Kỉ nhờ vả, trong mắt Nhạc Tiêu Tuệ ánh lên tia quang mang. Ngụy Huỳnh sớm biết cô không phải là cô gái bình thường. Nhưng biểu hiện của Nhạc Tiêu Tuệ đối với chuyện này, đã không thể dùng từ cảm thấy kích thích và thấy vui để giải thích nữa.
" Ừm, để mình giúp các cậu cùng điều tra nhé. "Nói xong, cô đã chạy nhanh tới phòng đọc, tỉ mỉ tìm kiếm trên từng kệ sách.
Ngụy Huỳnh còn nhớ dáng vẻ của cô khi đó. Không phân trần, dứt khoát và kiên quyết.
Nghĩ tới đây, Ngụy Huỳnh lại nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Cô như đang suy nghĩ chuyện gì đó, biểu tình oán hận lại chán ngán. Điều này khiến mạch suy nghĩ của Ngụy Huỳnh tạm thời bị kéo về thực tại, khiến anh bắt đầu có chút lo lắng, vì chuyện mà Nhạc Tiêu Tuệ nhờ anh giúp, rõ ràng không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì.
Taxi rất nhanh chạy vào trong thành phố, khoảng nửa tiếng sau, dừng ở trước cửa một nhà hàng trên đường Vĩnh An. Nhạc Tiêu Tuệ trả tiền xe, ra hiệu Ngụy Huỳnh đi theo cô.
Mặt tiền của nhà hàng không lớn, chủ yếu kinh doanh món Tứ Xuyên. Nhìn cách bài trí của tiệm, giành cho tầng lớp trung lưu và bình dân. Nhạc Tiêu Tuệ đi phía trước, xuyên qua mấy bàn ăn chật kín khách, đi thẳng tới phòng bao. Một người đàn ông trung niên đang đợi ở cửa phòng bao, nhìn thấy Nhạc Tiêu Tuệ, vội lên đón.
" Aizz, Tiêu Tuệ, cháu đến rồi. "
Nhạc Tiêu Tuệ chỉ khẽ gật đầu, đi lướt qua ông, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bao còn 6 người nữa, một người đàn ông đang xanh mặt, tuổi tầm 50. Một người đàn ông mặc chiếc áo len màu nâu nhạt đưa lưng về phía cửa, đang lớn tiếng la mắng, một tay không ngừng đập xuống bàn. Năm người đàn ông còn lại ngồi bên kia của bàn tròn, trên mặt là biểu tình mất kiên nhẫn và chán ghét.
Ngụy Huỳnh vừa bước vào, liền ngửi thấy mùi rượu sộc thẳng vào mũi, đồng thời dưới chân truyền tới từng tiếng thanh âm kỳ lạ. Anh cúi đầu nhìn, trên nền đất của phòng bao đã là một bãi chiến trường, ly tách vỡ và đĩa thức ăn vương vãi, tựa hồ có người đem cả đĩa lòng xào ném xuống đất.
Nhạc Tiêu Tuệ chau mày đi thẳng tới người đàn ông đang la mắng, vỗ vai ông ta:" Ba, đi thôi. "
Người đàn ông lại ra sức hất tay ra, đánh trúng người Nhạc Tiêu Tuệ.
" Mặc kệ ba, ba phải làm cho ra lẽ với mấy người họ. "
Một trong những người đàn ông trung niên ở phía đối diện đứng dậy:" Aizz, lão Nhạc, đừng động tay với con trẻ chứ! "
" Không sao không sao. "Nhạc Tiêu Tuệ vừa xoa chỗ đau, vừa cười chuộc lỗi với những người đàn ông phía đối diện," Quần áo ba cháu đâu? "
Rất nhanh, một chiếc áo bông màu đen được ném tới. Nhạc Tiêu Tuệ nhặt chiếc áo lên khoác lên người đàn ông, xoay người thấp giọng nói với Ngụy Huỳnh:" Nào, tới giúp mình dìu ông ấy. "
Ngụy Huỳnh làm theo. Vòng tới trước mặt người đàn ông, lần đầu tiên anh nhìn rõ mặt đối phương, gầy, râu ngắn cứng, trên mặt đầy nếp nhăn và đỏ ửng, vừa nhìn liền biết đây là kết quả của việc thường xuyên uống rượu.
Không biết là do rượu, hay là vì lớn tiếng la mắng nên đã tiêu hao quá nhiều thể lực, người đàn ông nhắm mắt lại, dựa lên ghế không ngừng thở hổn hển. Ngụy Huỳnh tốn nhiều sức mới dìu ông đứng dậy được, miễn cưỡng lôi khỏi phòng bao.
Đằng sau họ, Nhạc Tiêu Tuệ liên tục xin lỗi đám đàn ông đó. Sau cùng, cùng người đàn ông trung niên đi ra khỏi nhà hàng.
Dọc đường đi, người đàn ông trung niên không ngừng phàn nàn:
" Vừa qua tết xong, mấy bác đây tụ tập một bữa. Cháu cũng biết ba cháu đấy, rượu vào là như trở thành một người khác ấy, cho nên, không gọi ông ấy. Ai biết ông ấy tự mình tìm tới, vừa vào là uống, uống xong rồi chửi mắng, chửi mắng xong rồi lại đập phá.. "
Nhạc Tiêu Tuệ ừ à cho qua chuyện, tốn sức dìu tay ba cô. Đi tới bên đường, người đàn ông trung niên nói một câu" Chăm sóc tốt cho ba cháu nhé "rồi liền quay về.
Có mấy chiếc taxi lần lượt dừng lại, vừa thấy là tên nát rượu, đều từ chối chở. Sau cùng, Nhạc Tiêu Tuệ để Ngụy Huỳnh đỡ người đàn ông đó nấp sau gốc cây, tự mình quay lại bên đường bắt xe. Rất nhanh, một chiếc taxi dừng lại, Nhạc Tiêu Tuệ mở cửa xe, ngồi nửa người vào ghế lái phụ rồi mới vẫy tay gọi Ngụy Huỳnh đưa người đàn ông tới.
Tài xế taxi đã không kịp chạy, vì vậy suốt quãng đường đanh mặt lại, và không ngừng nhắc đi nhắc lại nếu người đàn ông đó nôn vào trong xe, thì phải trả thêm tiền. Vì muốn mau kết thúc vụ làm ăn xúi quẩy này, tài xế đã lái xe nhanh như bay. Nhưng vì chạy nhanh thắng gấp chuyển hướng đột ngột, người đàn ông cuối cùng cũng không khống chế được mà nôn ra.
Cuối cùng đã tới nơi, Ngụy Huỳnh lôi người đàn ông đã bất tỉnh nhân sự ra khỏi chiếc xe nồng nặc mùi hôi chua. Tài xế vừa mắng vừa mở cửa sổ cho thoáng, sau khi đòi thêm 50 tệ tiền xe, mới giận dữ rời đi.
Nhà Nhạc Tiêu Tuệ ở tầng 4. Khoảng cách này với Nhạc Tiêu Tuệ và Ngụy Huỳnh đang dìu một kẻ say rượu mà nói, là một quãng đường dài đằng đẳng và gian nan. Không dễ gì đưa ông tới tầng 4, vừa bước vào, an vị trên sô pha, Ngụy Huỳnh đã mệt tới toàn thân rã rời, mồ hôi đầm đìa.
Nhạc Tiêu Tuệ đã thở hổn hển. Cô để Ngụy Huỳnh nghỉ một chút, còn mình đi vào nhà bếp đun nước. Sau đó, nửa ấm nước để pha trà, nửa ấm nước để nhúng khăn lau cặn nôn mửa đầy đầu đầy cổ cho cha.
Động tác của cô nhanh nhẹn, vẻ mặt bình thường, tựa hồ đối với việc chăm sóc người cha say rượu sớm đã tập thành thói quen. Không biết Nhạc Tiêu Tuệ phải mất bao lâu, mới có thể đem việc khiến người ta chán ghét này làm tới vô cùng thành thạo. Ngụy Huỳnh cảm thấy có chút chua xót, nhưng không biết có thể giúp gì được cho cô, chỉ còn biết lặng lẽ nhìn cô.
Nhạc Tiêu Tuệ cảm nhận được ánh nhìn của anh, quay đầu lại, cười áy náy. Ngụy Huỳnh vội rời mắt sang chỗ khác, đánh giá căn nhà.
Nhà hai phòng, diện tích không lớn, đồ gia dụng và bài trí trong nhà cũng không phải thời thượng, có thể nhìn ra, đều là đồ đã dùng rất lâu. Nhưng trong phòng có thể xem là ngay ngắn sạch sẽ, từ những chỗ chi tiết cũng có thể cảm nhận được có dấu vết của một cô gái trẻ sống ở đây. Ví dụ như bình hoa nhỏ trên bàn ăn, đồng hồ báo thức Doreamon và chiếc gối ôm hình gấu Pooh.
Nhạc Tiêu Tuệ đã lo cho cha sạch sẽ, cởi bỏ quần áo bẩn trên người ông, lại cho ông uống cả nửa tách trà, đắp chăn cho ông. Người đàn ông rất nhanh đã gáy như sấm chìm vào giấc ngủ. Cô gái đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Năm phút sau, cô thay bộ đồ mặc ở nhà, tóc cột đuôi ngựa. Bên chân cô, một chú mèo xám lặng lẽ xuất hiện.
" Để nó chơi với cậu nhé. "Nhạc Tiêu Tuệ cười hì hì. Sau đó, cô ôm quần áo bẩn của cha đi vào nhà tắm. Rất nhanh có tiếng nước truyền ra.
Chú mèo chậm rãi đi tới trước mặt Ngụy Huỳnh, ngẩng đầu, đầy vẻ tò mò đánh giá anh, đôi đồng tử ánh lên hai đốm xanh lè.
Ngụy Huỳnh cúi người xuống, đưa một tay ra chọc nó. Chú mèo đầu tiên là cảnh giác lùi sau một bước, sau đó lại cẩn thận ngửi ngón tay anh. Tựa hồ sau khi phát hiện anh vô hại, mèo ta mới đưa cái đầu bé xíu tới, khẽ cọ lên lòng bàn tay anh, đôi mắt lim dim.
Ngụy Huỳnh quay về phía nhà tắm hỏi:" Nó tên gì thế? "
Tiếng nước tạm dừng.
" Tiểu Đậu Tử. "nói xong, tiếng nước lại vang lên.
" Ồ, mày tên Tiểu Đậu Tử. "Ngụy Huỳnh cảm giác trong lòng bàn tay là nhúm lông mềm mại, tê tê, hơi ngứa, khiến người ta lười biếng lại vừa thoải mái," Chào mày Tiểu Đậu Tử. "
Chú mèo dường như hiểu lời Ngụy Huỳnh nói, dừng động tác cọ xát vào lòng bàn tay anh, ngồi nghiêm chỉnh lại, tập trung nhìn anh một lúc, chiếc đuôi phe phẩy mấy cái, nhúng người nhảy lên đầu gối anh.
Mang theo móng vuốt đệm thịt bé nhỏ đạp lên đùi, cảm giác tò mò. Chú mèo loanh quanh mấy vòng trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái, ưỡn mình, thoải mái nằm soài người xuống.
Tựa hồ là bản năng, vào giây phút chú mèo nằm soài lên đùi, Ngụy Huỳnh liền đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve sóng lưng nó. Chàng ta rõ ràng rất hưởng thụ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cửa nhà tắm mở ra, Nhạc Tiêu Tuệ xắn cao tay áo, phẩy nước trên tay rồi đi ra.
" Này! Tiểu Đậu Tử cũng rất thích cậu. "
" Suỵt. "Ngụy Huỳnh dùng tay ra hiệu, thấp giọng nói" Là chú mèo ở trạm cứu trợ động vật? "
" Ừm "Nhạc Tiêu Tuệ ngồi đối diện với Ngụy Huỳnh, cũng đưa tay ra vuốt ve Tiểu Đậu Tử. Mèo ta càng thoải mái, thở khò khè.
" Trộm ra đó, hì hì. "cô gái nháy mắt với Ngụy Huỳnh," Tên nhóc này cũng không xa mình được. "
" Cậu khá lắm. "Ngụy Huỳnh cười.
" Nó có bệnh về da, người ở trạm cứu trợ không dụng tâm chữa trị. "Nhạc Tiêu Tuệ khẽ vuốt ve đầu nó" Mình mang về nửa tháng đã chữa khỏi rồi. "
Người đàn ông trên ghế sô pha đột nhiên phát ra một tràng tiếng la hét không rõ ràng. Ngụy Huỳnh bị giật cả mình. Chú mèo nhỏ trong lòng anh cũng ngẩng cái đầu bé xíu lên, còn Nhạc Tiêu Tuệ đầu cũng không quay lại, vẻ mặt điềm nhiên.
Người đàn ông trở mình, chép chép miệng, tiếp tục ngủ.
" Không sao. "Nhạc Tiêu Tuệ cười với Ngụy Huỳnh" Mỗi lần say rượu đều phải quậy một trận. "
" Ồ, mẹ cậu đâu? "Ngụy Huỳnh nhìn xung quanh," Không có ở nhà sao? "
" Hờ hờ, bà ấy qua đời rồi. "
Ngụy Huỳnh ngây người, động tác vuốt ve chú mèo nhỏ cũng dừng lại, nửa buổi trời, mới khẽ nói:" Xin lỗi. "
" Không sao. "biểu tình Nhạc Tiêu Tuệ thoải mái" Lúc mình chưa tới một tuổi bà ấy đã đi rồi, cho nên đối với mẹ mình không có ấn tượng gì cả, nên cũng không nói là quá đau lòng. "
Cô đứng dậy:" Cậu đói rồi chứ? Mình đi làm cơm. "
" Không cần phiền vậy đâu. "Ngụy Huỳnh cẩn thận ôm chú mèo trên đầu gối lên" Mình cũng phải về rồi. "
" Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đây. "Nhạc Tiêu Tuệ không phân bua gì ấn vai anh" Một lúc xong ngay. Hôm nay cậu giúp mình như vậy, coi như khao cậu đi. "
Trong phòng bếp ting ting tang tang. Từ vị trí Ngụy Huỳnh ngồi, vừa khéo có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Nhạc Tiêu Tuệ. Động tác cô gái nhanh nhẹn lấy các loại nguyên liệu thức ăn từ trong tủ lạnh ra, rã đông, gọt vỏ, phân loại, rửa. Dáng vẻ cô rất tập trung, gương mặt vì làm việc nên ửng hồng, dần dần, chóp mũi cũng rịn đầy mồ hôi. Một lọn tóc từ trên trán rủ xuống, thi thoảng được cô vén sang tai. Sau đó, lại theo động tác của cô mà rủ xuống quai hàm. Thi thoảng cô sẽ quay đầu lại, cười với Ngụy Huỳnh đang ngồi không ở phòng khách. Mỗi lần như vậy, Ngụy Huỳnh vẫn luôn nhìn cô gái chằm chằm sẽ hoảng loạn rời ánh nhìn đi, vờ như đang vuốt ve chú mèo nằm trên đùi.
Mười mấy phút sau, mùi thơm ngày càng nồng từ phòng bếp truyền tới. Tiểu Đậu Tử hít hít mũi, mở mắt ra. Nó vươn mình trong lòng Ngụy Huỳnh, nhẹ nhàng nhảy xuống, cong đuôi lên chạy vào phòng bếp.
Nhạc Tiêu Tuệ đang thái một cây lạp xưởng, thấy nó chạy tới, cười hì hì nói với nó:" Mày tỉnh rồi, mèo ham ăn? "
Cô cầm một miếng lạp xưởng, ngồi xổm người, đưa tới miệng mèo con. Chú mèo ngửi ngửi rồi mở miệng gắp lấy, vui vẻ ăn.
Ngụy Huỳnh phủi lông mèo trên người, ngẫm nghĩ, cũng đứng dậy đi vào trong bếp.
" Có gì cần giúp không? "Ngụy Huỳnh dựa vào cửa nhà bếp, nhìn các loại bán thành phẩm bày đầy trên bệ bếp" Không phải chứ! Cậu làm nhiều thứ như vậy? "
" Chút lòng thành. "Nhạc Tiêu Tuệ nói qua loa," Cậu ra ngoài đi, ở đây rất bừa bộn. "
Nói xong, cô cầm một con cá hoa vàng đã được tẩm bột lên, thả nó vào chảo dầu nóng" Xèo "một tiếng, dầu bốc khói lên.
Nhạc Tiêu Tuệ thành thạo dùng xẻng gỗ lật cá, xoay người nhìn Ngụy Huỳnh vẫn đang đứng ở cửa.
" Muốn giúp thật thì lột mấy tép tỏi đi. "
Chàng trai ngoan ngoãn làm theo, ngồi xổm bên thùng rác bóc tỏi. Cô gái đứng trước cái bếp nóng hừng hực, chiếc xẻng gỗ đảo như bay, thi thoảng bỏ các loại gia vị vào trong chảo nóng. Hai người đều không nói gì, im lặng nghe máy hút khói phát ra tiếng ù ù. Một chú mèo chạy tới chạy lui quanh chân họ, ngẩng đầu, hít hít mũi. Người đàn ông đang ngủ say trong phòng khách lại trở mình, làu bàu vài câu rồi ngủ tiếp.
Bữa tối rất nhanh bày lên bàn. Cá hoa vàng sốt đỏ, xúp lơ xanh xào, cánh gà coca, lạp xưởng trứng bắc thảo, còn có canh bí đao hầm xương.
" Có muốn uống rượu không? "Nhạc Tiêu Tuệ vừa bày chén đũa vừa hỏi.
" Không cần đâu. "
" Ừm, vậy thì uống cái này. "Nhạc Tiêu Tuệ từ trong thùng giấy cạnh tủ lạnh lấy ra hai lon sprite," Trong nhà không ít rượu, nhưng mình không thích. "
Ngụy Huỳnh nhìn về sô pha phía sau:" Có cần gọi chú dậy không? "
" Không cần đâu. "Nhạc Tiêu Tuệ mở nắp lon nước ngọt, để trước mặt Ngụy Huỳnh" Để phần cho ông ấy ồi, đợi ông ấy tỉnh dậy ăn sau. "
Lúc ăn cơm, Nhạc Tiêu Tuệ rất ít nói chuyện, chỉ thi thoảng đùa với chú mèo con đang quấn quanh chân mình một chút. Ngụy Huỳnh vẫn là lần đầu tiên ăn cơm riêng với bạn gái, không biết nên nói gì, chỉ biết cúi đầu ăn ngấu nghiến. May mà tay nghề Nhạc Tiêu Tuệ không tệ, Ngụy Huỳnh ăn rất nhiệt tình, trong bất tri bất giác, bát cơm đã thấy đáy. Thấy Ngụy Huỳnh nhiệt tình như vậy, Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười, đứng dậy xới cho anh bát nữa.
Sắc trời dần tối xuống. Trong phòng, ngoài ngọn đèn treo bên trên bàn ăn, thì không còn ánh sáng nào khác. Ngụy Huỳnh thi thoảng nhìn về phía sô pha nằm trong bóng tối, người đàn ông chỉ còn là một hình dáng lờ mờ, không chút dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến anh có chút yên tâm.
" Đang lo lắng không biết giới thiệu mình thế nào sao? "Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ra tâm tư anh" Nói thật lòng đi nào, bạn học của tôi. "
" Thì đấy. "Ngụy Huỳnh có chút bối rối," Nhưng chắc chú không hy vọng mình nhúng tay vào đấy chứ? "
" Không sao. "Nhạc Tiêu Tuệ gắp cái cánh gà cho anh," Dù ông ấy có tỉnh lại, cũng không nhớ vừa nãy xảy ra chuyện gì đâu. "
Ngụy Huỳnh ồ một tiếng, tiếp tục vùi đầu và cơm. Vài giây sau, anh chợt ý thức được Nhạc Tiêu Tuệ vẫn luôn nhìn mình, theo phản xạ anh ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô gái.
" Aizz, mình nói này. "Nhạc Tiêu Tuệ ý cười ngập trong mắt," Cậu đang sợ bị ba mình hiểu lầm là bạn trai mình chứ gì? "
Ngụy Huỳnh đang ngậm một miệng cơm, mặt đỏ lên.
Ăn tối xong, Nhạc Tiêu Tuệ dọn bát đũa, đem vào nhà bếp rửa. Ngụy Huỳnh cảm thấy ngồi không uống trà thì không hay cho lắm, nên cũng theo vào giúp. Một người rửa bát, một người dùng khăn lau khô. Dưới sự phối hợp của hai người, nhà bếp rất nhanh sáng bừng lên. Nhạc Tiêu Tuệ lại đem hết mấy giẻ lau chùi và giẻ lau bát giặt sạch sẽ, phơi trên sân thượng. Ngụy Huỳnh đi vệ sinh xong, thấy Nhạc Tiêu Tuệ vẫn đứng trên sân thượng.
Anh đi tới, đứng cạnh cô.
" Đang nhìn gì thế? "
Nhạc Tiêu Tuệ nhìn phía trước bĩu bĩu môi:" Đấy "
Ở phía xa xa nơi ranh giới thành phố, mặt trời đang dần biến mất nơi chân trời. Nửa bầu trời đều được nhuộm đỏ rực như máu, phía dưới nhạt dần theo thứ tự, màu cam, vàng kim, vàng nhạt, cho tới một mảng xám đen của các tòa lầu và dãy phố.
Trước lúc rơi vào bóng tối, thành phố này đang vùng vẫy để lộ ra vẻ rực rỡ và phồn hoa trong buổi ngày.
Nhạc Tiêu Tuệ yên lặng nhìn ánh tịch dương, gò má mịn màng được phủ một màu vàng kim nhàn nhạt, mỗi cọng lông tơ đều tựa hồ trong suốt. Đôi đồng tử của cô có hai đốm lửa cháy rực, những bộ phận khác lại thâm sâu như biển.
Lâu sau, cô khẽ thở dài, đưa tay sờ lên cái kệ đứng, rất nhanh, từ sau bồn hoa lấy ra một hộp thuốc lá Trung Nam Hải.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Huỳnh, Nhạc Tiêu Tuệ rút ra một điếu, thành thạo châm lửa, hít sâu một hơi.
Vào giây phút lửa bật ra, hai đốm lửa trong mắt cô trở thành hai ngòi lửa đang nhảy múa, sau đó, hoàn toàn biến mất.
Mặt trời đã lặn. Biển một màu tối đen, những con sóng lặng lẽ xô bờ.
" Trước đây ông ấy không phải như vậy. "Trên người Nhạc Tiêu Tuệ hơi nước mờ mờ ảo ảo, giọng nói phiêu diêu trống rỗng, dường như từ nơi xa nào đó truyền tới," Mình còn nhớ lúc mình còn nằm trong nôi, ông ấy và mẹ thường hay tới trêu mình. Có lúc, một mình ông ấy tới. Gương mặt trẻ tuổi, tròn trĩnh, láng mịn, còn có cảm giác ngón tay véo lên má mình. Có một ngày, hai người đều không tới.. "
Ngụy Huỳnh không nói gì, im lặng nhìn cô gái trong bóng tối, và cả điếu thuốc lúc sáng lúc tối trên môi cô.
Chú mèo lặng lẽ chạy tới, quấn lấy chân Nhạc Tiêu Tuệ.
" Mình nằm đó cả ngày. Đói, rét, sợ hãi. "Nhạc Tiêu Tuệ cúi đầu, dùng mu bàn chân cọ cọ bụng chú mèo" Mình không thể làm gì, chỉ có thể khóc, hoặc ngủ thiếp đi. Rất khuya, ông ấy quay về, một mình. "
Chú mèo thoải mái cuộn mình lại, nằm lên chân cô gái.
" Mẹ cậu.. "
" Thật ra, mình thường cảm thấy đó đều là ảo giác. "Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười," Khi đó mình còn chưa tới một tuổi, không thể nhớ được những chuyện này. Nhưng mình biết rõ, bắt đầu từ hôm đó, mọi thứ đều không như trước nữa. "
Cô ngậm điếu thuốc, hai tay đưa ra sau gáy, xõa tóc đuôi ngựa đã có chút lỏng lẻo ra rồi buộc chặt lại.
" Xuất hiện bên nôi, chỉ có gương mặt của ông ấy. Ngày một gầy, ngày một thô ráp, ngày một lo âu. "Cô gái nhả khói thuốc vào bầu trời sắc xanh tối thẫm" Ông ấy không tìm bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng ông ấy không cách nào chăm sóc tốt cuộc sống của hai người. Cho nên, từ lúc còn rất nhỏ, mình đã học cách tự mình làm cơm, dọn dẹp vệ sinh, chải tóc.. "
Nhạc Tiêu Tuệ quay sang Ngụy Huỳnh, vẻ mặt bình tĩnh:" Lần đầu tới tháng, cũng là tự mình xử lý. "
Ngụy Huỳnh cảm thấy có chút bối rối, nhưng ánh mắt cô gái lại trong veo sáng rỡ, anh không thể rời mắt đi được.
" Sau đó, ông ấy bắt đầu nát rượu, là loại vô cùng vô cùng nghiện ấy. Cậu có thể tưởng tượng được không, một nữ sinh trung học, lang thang trên phố tìm người cha đã say khướt không biết ngã lăn ra đâu. "
Nửa người Nhạc Tiêu Tuệ ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh.
" Tìm thấy rồi còn phải nghĩ cách đưa ông ấy về nhà. "giọng nói Nhạc Tiêu Tuệ nhẹ nhàng, còn mang theo chút ý cười chế giễu" Mình thậm chí còn tắm cho ông ấy, lúc ông ấy say bất tỉnh nhân sự. "
Ngụy Huỳnh ngẫm nghĩ rồi khẽ hỏi:" Cậu hận ông ấy không? "
" Không. "Nhạc Tiêu Tuệ nhả ra một từ rõ ràng" Khi một người đàn ông đối mặt với mất mát và đau thương, nhưng lại lực bất tòng tâm, nên ông ấy chỉ có thể như vậy. "
Người cha say rượu, người cha ngủ say, người cha trong vô tri vô giác hưởng thụ giây phút yên tĩnh.
" Mình may mắn hơn ông ấy, dù sao mình không có ấn tượng nhiều về mẹ. Nhưng ông ấy thì không. "
Cô gái từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, thân hình mảnh mai và gương mặt trắng trẻo__ẩn hiện. Tiếp đó, một cánh tay đưa tới.
" Cảm ơn cậu. "ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ dịu dàng như ánh trăng" Cảm ơn cậu hôm nay có thể giúp mình. "
Ngụy Huỳnh cũng đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay láng mịn băng lạnh đấy. Sau đó không biết là ai đã hơi dùng sức, đợi lúc anh sực tỉnh, trán Nhạc Tiêu Tuệ đã khẽ dán lên lồng ngực anh.
Trong mũi Ngụy Huỳnh loáng thoáng mùi thơm của tóc, dưới cằm bị tóc cọ vào nhồn nhột, bên tai là giọng nói mơ màng:" Cảm ơn cậu."