Phân tích hiện trường vụ án giết người phân xác "10.28"
Tóm tắt vụ án:
Khoảng 7h25 ngày 28/10/1992, từ chỗ giao nhau giữa phố Đông Giang và đường Diên Biên đi về phía đông 200m, ngay chính giữa đường vành đai xanh phát hiện túi nilon đen đựng đùi phải cơ thể người (ký hiệu số 1, bên dưới giống vậy). Khoảng 8h30 sáng 28/10, từ cổng chính vườn hoa Thành Kiện đi về phía đông 150m, trong đám cỏ gần đó phát hiện túi nilon đen bên trong là phần thân của phụ nữ (số 2). Cùng ngày khoảng 10h50, tại thùng rác (đường phía đông) chỗ giao nhau giữa phố Nam Kinh Bắc và cầu Tứ Thông phát hiện túi nilon đen bên trong là phần đầu (số 3) và bị hai tay trái phải bị phân làm 4 đoạn (số 4). Khoảng 15h20 chiều cùng ngày, trong khe nước sông Nam Vận phát hiện túi nilon đen bên trong là đùi trái của cơ thể người (số 5). 9h10 sáng ngày 29/10, công nhân công viên Bắc Hồ phát hiện túi nilon đen đựng cẳng phải (số 6) và cẳng trái (số 7).
..
Khám nghiệm hiện trường:
..
Tay cầm của túi nilon đen được buộc chặt thành hình chữ thập, và dùng băng keo quấn lại. Trong túi ngoài chút máu ra, không còn gì khác. Trên túi không in chữ. Trên túi nilon và băng keo đều không lấy được dấu vân tay.
..
Nguyên nhân tử vong:
Theo khám nghiệm, nạn nhân là do ngạt cơ học dẫn tới tử vong.
..
Vật gây thương tích:
Căn cứ khám nghiệm của pháp y, chỗ các mép cắt không dứt khoát, có nhiều mấu da thịt, khoang vết thương không thấy cầu nối tổ chức, ở chỗ hở của vết thương có thể thấy dấu dao cứa, không thấy phản ứng sống, phù hợp với việc dùng hung khí sắc nhọn để cắt rời thi thể sau khi chết
..
Đỗ Thành quay đầu nhìn, lấy xuống tập hồ sơ này từ trên kệ sắt, trên đó đều là những tài liệu của những vụ án chưa kết thúc, nói cách khác, những vụ án này chưa được phá.
Đỗ Thành bỏ tập hồ sơ được đựng trong bìa giấy da bò xuống, đưa tay lấy hộp thuốc. Ngón tay dính đầy bụi và mặt bàn sáng bóng ma sát nhau, phát ra tiếng loạt soạt khe khẽ.
Ông lau tay qua loa lên người, châm một điếu thuốc. Nữ nhân viên quản lý trẻ tuổi của phòng hồ sơ ho một tiếng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi mở cửa sổ.
Gió lạnh thổi vào, hồ sơ bày trên bàn bị gió thổi kêu loạt soạt. Nữ nhân viên quản lý khẽ rùng mình một cái. Đỗ Thành thấy vậy, vội dập thuốc đi, liên tục nói xin lỗi rồi rời khỏi phòng hồ sơ.
Tới lối hành lang, Đỗ Thành suy nghĩ một lúc, lại đi vào phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự.
Trương Chấn Lương đang ngồi trước bàn làm việc ăn mì gói, thấy Đỗ Thành vào, không kịp đứng dậy chào: "Sư phụ thầy tới khi nào, ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa." Đỗ Thành ném chiếc túi lên bàn "Làm cho ta một gói."
"Sao có thể để thầy ăn cái này được." Trương Chấn Lương cầm áo khoác lên, "Đi, thầy trò chúng ta đi ăn cái gì ngon hơn đi."
"Không cần không cần." Đỗ Thành đặt mông ngồi xuống ghế, lại lấy điếu thuốc đó châm hút "Mì ăn liền được rồi, tìm cậu nói chút chuyện."
10 phút sau, hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi trước bàn, đầu chụm vào nhau, ăn ngấu nghiến mì ăn liền nóng hổi. Ăn xong, Trương Chấn Lương dọn dẹp hộp mì, Đỗ Thành lấy hộp thuốc trong túi ra, lấy thuốc uống vào chung với nước. Trương Chấn Lương im lặng nhìn ông, rồi lại rót một ly nước ấm khác để trước mặt Đỗ Thành.
"Tới cục tìm hồ sơ sao?"
"Ừm" Đỗ Thành để hồ sơ lên cái bàn giữa hai người, "Làm thế nào cậu phát hiện ra vụ án này?"
"Thầy vẫn luôn cảm thấy năm đó đã bắt nhầm người, con liền nghĩ, nếu hung thủ thật sự chưa sa lưới, vậy hắn có lẽ sẽ gây án nữa." Trương Chấn Lương chỉ xuống hồ sơ, "Kết quả là để con phát hiện ra cái này."
Đỗ Thành nhìn anh: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Thầy thôi đi! Lần này con không nói trước đâu." Trương Chấn Lương ngả người ra sau ghế "Thầy nói trước."
Đỗ Thành cười cười: "Vụ án này và vụ án cưỡng hiếp giết người hàng loạt của năm 1990, đích thực rất giống."
Cưỡng hiếp, bóp chết, dùng vật sắc cắt rời cơ thể. Tay cầm của túi nilon đen được buộc chặt thành hình chữ thập, băng keo trong suốt. Vứt xác khắp nơi. Không lấy được dấu vân tay hay dấu vết gì khác.
Những thủ pháp này đều giống vụ án cưỡng hiếp giết người của hai năm trước. Nhưng trong lòng Đỗ Thành vẫn có nghi vấn.
"Giống?" Trương Chấn Lương gõ gõ tập hồ sơ "Há chỉ là giống thôi sao, chuyện này mẹ kiếp đó chính là hung thủ."
Đỗ Thành im lặng, châm một điếu thuốc, như đang suy tư nhìn bìa hồ sơ.
"Nếu thầy cảm thấy được, con sẽ xin cục điều tra lại vụ này." Trương Chấn Lương thấp giọng nói, "Con không sợ đắc tội với ai cả, cục trưởng Đoàn cũng không cần thiết phải phản đối, dù sao đám cảnh sát trước đều đã nghỉ hưu rồi, cứ cho là mất thể diện, cũng không phải là mất thể diện của ông ấy."
Đỗ Thành lắc đầu: "Vẫn có nghi điểm."
"Nghi điểm?"
"Thứ nhất, nếu cậu là hung thủ, đã có dê thế mạng, cậu còn mạo hiểm phạm tội nữa không?"
"Hắn là một tên điên a!" Trương Chấn Lương trừng to mắt "Điên quá mức, hắn không khống chế được bản thân, ra tay lần nữa, điều này rất bình thường."
"Nếu suy đoán của cậu đúng, vậy thì từ đó đến nay đã 20 năm rồi, sao thành phố C lại không xảy ra vụ án tương tự như thế nữa?" Đỗ Thành đưa hai ngón tay ra "Đây là điểm nghi vấn thứ 2."
Trương Chấn Lương nghẹn lời, ngây ngốc nhìn Đỗ Thành, nửa buổi trời, thốt ra vài từ "Có nghi vấn thứ 3 không?"
"Có" Đỗ Thành mở tập hồ sơ ra, chỉ vào một trang nào đó "Cậu nhìn chỗ này."
Trương Chấn Lương theo phản xạ nhìn xuống, miệng đọc thành tiếng: "Mép cắt không dứt khoát, có nhiều mấu da thịt.."
"Điều này nói lên gì?"
Trương Chấn Lương không trả lời, châm một điếu thuốc, biểu tình trở nên nặng nề.
"Thủ pháp cắt rời cơ thể không điêu luyện."
"Đây là nghi vấn thứ 3." Đỗ Thành gấp hồ sơ lại "23 năm trước, hung thủ sau lần thứ 4 gây án, mép cắt đã gọn gàng, mặt cắt ngay ngắn, tên khốn đó đã thành thạo trong việc cắt rời cơ thể, lẽ nào kỹ thuật giảm sút?"
Trương Chấn Lương suy nghĩ một hồi, đột nhiên run rẩy.
"Sư phụ," anh ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch "Ý của thầy là?"
Đỗ Thành dựa người ra sau ghế, ý vị sâu xa nhìn Trương Chấn Lương.
Lạc Thiếu Hoa ngoan ngoãn ở nhà với vợ con trải qua kỳ nghỉ tết. Điều này khiến quan hệ của ông và Lạc Oánh được cải thiện rõ rệt. Con gái không còn đặc biệt để ý tới hành tung của ông, sáng mùng 8 tháng giêng kỳ nghỉ kết thúc, Lạc Oánh thậm chí còn trả chìa khóa xe lại cho ông.
Lạc Thiếu Hoa đang giúp cháu ngoại Hướng Xuân Huy bóc vỏ trứng gà, nhìn thấy chìa khóa xe để trên bàn, liền ngẩng đầu nhìn Lạc Oánh.
"Hôm nay con không lái xe sao?"
"Không lái nữa, không có chỗ để." Lạc Oánh cụp mắt xuống, "Nếu ba muốn ra ngoài thì cứ lái xe đi."
Nói xong, cô liền xách túi lên, tới phòng khách thay giày. Vừa ra cửa, lại quay lại, để một tờ báo ném lên tủ giày.
"Ba, báo hôm nay."
Lạc Thiếu Hoa trả lời một tiếng, bỏ quả trứng đang bóc được một nửa xuống, đứng dậy tới tủ giày, lật báo ra xem.
Lạc Oánh nhìn bộ dạng tập trung của ông, cảm thấy vừa khó hiểu vừa buồn cười, liền trách ông: "Lão đầu này, còn quan tâm quốc gia đại sự gớm."
Lạc Thiếu Hoa không thèm để ý tới cô. Lạc Oánh bĩu môi với ông, đóng cửa đi làm.
Đứng xem hết tiêu đề, Lạc Thiếu Hoa lại lật tới cuối trang xem phần tin tức, lướt qua một lượt, chắc chắn không có tin tức mình cần, ông gấp tờ báo lại, quay về bàn ăn.
Đây là thói quen gần đây của ông, mỗi sáng việc đầu tiên là đi kiểm tra xem báo buổi sáng có đưa tới trước nhà hay không. Lạc Oánh cảm thấy kỳ lạ, hỏi qua mấy lần, đều bị ông lấp liếm cho qua. Kim Phụng vẫn luôn không nói gì, chỉ là lúc Lạc Thiếu Hoa xem báo bà thường để ý sắc mặt ông.
Sau bữa sáng, Lạc Thiếu Hoa rửa bát đũa xong, giúp Kim Phụng uống thuốc, lại giục cháu ngoại đi làm bài tập nghỉ đông. Ông xem tivi một lúc, đi loanh quanh phòng khách mấy bận, sau cùng tới sân thượng hút thuốc.
Không khí mát lạnh, tuy vẫn còn thoang thoảng mùi khói lưu huỳnh sau khi đốt pháo, nhưng không khí ngày tết đã không còn. Sau giây phút vui mừng ngắn ngủi, thành phố này lại hồi phục dáng vẻ bận rộn, lo âu. Cuộc sống lại lần nữa bày ra vẻ mặt lạnh lùng của nó, như tiết trời rét lạnh này, xuân ấm hoa nở, vẫn là chuyện ngoài tầm với.
Con đường dưới lầu sau khi trải qua mấy ngày vắng vẻ, lại lần nữa trở nên náo nhiệt, thậm chí càng thêm tắt nghẽn. Lạc Thiếu Hoa nhìn dòng xe xếp hàng dài đang chậm rãi di chuyển, bên tai là tiếng còi inh ỏi, ngày càng bực dọc.
Ông đóng cửa sổ, tính quay lại phòng khách, vừa xoay người, lại nhìn thấy Kim Phụng đang ngồi trên ghế bên khung cửa nhìn mình.
Lạc Thiếu Hoa giật mình: "Sao bà ra đây? Gió lớn như vậy, bị cảm phải làm sao?" ông bước nhanh tới trước, ôm lấy vai Kim Phụng, đưa bà về lại phòng khách. Dìu bà ngồi xuống sô pha, Lạc Thiếu Hoa muốn lại vào phòng ngủ lấy tấm thảm, nhưng bị Kim Phụng níu lại.
"Thiếu Hoa." Kim Phụng nhìn căn phòng đang đóng chặt ở phía bắc, chắc chắn cháu ngoại không nghe thấy "Chúng ta nói chuyện đi."
Lạc Thiếu Hoa bỗng chốc cứng đờ, vài giây sau, vẫn ngoan ngoãn ngồi đối diện bà.
Hai vợ chồng ngồi với nhau, nhất thời không biết nói gì, sau cùng, vẫn là Kim Phụng phá vỡ sự yên lặng này trước.
"Hai chúng ta sống với nhau 37 năm rồi?"
"Ừm, năm 77 kết hôn."
"Đúng vậy, Lạc Oánh 36 tuổi rồi." Kim Phụng cười cười "Huy Huy cũng 11 tuổi rồi."
"Chớp mắt cái 12 tuổi." Lạc Thiếu Hoa bất giác cũng cười, quay đầu nhìn sang căn phòng ngủ phía bắc "Sau tháng 4."
"Ừm. Nhiều năm như vậy, ông bận rộn công việc, nhưng vẫn chăm sóc hai mẹ con chu đáo." Kim Phụng đưa tay ra, sờ lên đầu gối Lạc Thiếu Hoa "Tôi sức khỏe không tốt, liên lụy ông rồi."
"Vợ chồng với nhau, nói những chuyện này làm gì?"
"Thật ra, tôi biết trong lòng ông có tâm sự. Đừng lo lắng, tôi và Lạc Oánh có thể tự chăm sóc tốt cho mình, cũng có thể chăm sóc tốt cho Huy Huy. Tôi đã liên lụy ông nhiều năm như vậy.."
"Bà nói gì vậy?" Lạc Thiếu Hoa ngẩng phắt đầu lên, ý thức được trong lời nói của Kim Phụng còn có ý khác, "Bà hiểu lầm rồi.."
"Là ông hiểu lầm rồi." vẻ mặt Kim Phụng bình tĩnh "Tôi hiểu ông, thời gian trước ông bận rộn, chắc chắn không phải là chuyện vớ vẩn."
Đột nhiên, khóe miệng Kim Phụng lộ ra nụ cười xinh đẹp.
"Lão đầu bê bối như ông, ngoài tôi ra còn ai có thể để mắt tới chứ."
Lạc Thiếu Hoa ngây ra một lúc, sau đó phá lên cười, nhảy lên, làm động tác muốn đánh người, kết quả chỉ khẽ vỗ lên má Kim Phụng.
Kim Phụng cười né đi. Hai vợ chồng già ba mươi mấy năm đùa một trận, làm Hướng Xuân Huy đang trong phòng ngủ thò đầu ra.
"Bà ngoại, ông ngoại, hai người làm gì thế ạ?"
"Không có gì, hai chúng ta đang đùa thôi." Lạc Thiếu Hoa làm mặt hổ, nhưng không nhịn được ý cười "Mau đi làm bài tập, cẩn thận nếu không mẹ con về thu thập con đấy."
Hướng Xuân Huy thè lưỡi, rút về phòng.
Lạc Thiếu Hoa quay sang cười với Kim Phụng: "Bà lão như bà, không nghiêm chỉnh gì cả. Nhìn xem, để cháu ngoại cười rồi?"
Kim Phụng cười không nói gì, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Chuyện ông đang làm, có thể nói với tôi không?"
Lạc Thiếu Hoa liền thu lại nụ cười, lúc sau, lắc đầu: "Không được, ít ra bây giờ vẫn chưa được."
Kim Phụng tựa hồ đối với đáp án này sớm đã có chuẩn bị, trên mặt nhìn không ra chút vẻ thất vọng nào: "Chuyện này, đối với ông rất quan trọng sao?"
"Quan trọng." Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, lại nói thêm một câu "Vô cùng quan trọng."
"Có nguy hiểm không?"
"Không" Lạc Thiếu Hoa cười "Bà quên tôi làm nghề gì sao?"
"Ừm, tôi biết rồi." Kim Phụng ngồi thẳng người dậy, hai tay để trên đùi, thở dài "Đi đi."
Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu: "Gì?"
"Đi đi. Đi làm việc quan trọng của ông đi, nếu không trong lòng ông sẽ bất an." Kim Phụng lấy chìa khóa xe để vào tay Lạc Thiếu Hoa "Tôi sẽ giải thích với Lạc Oánh, ông yên tâm, Huy Huy để tôi chăm sóc, không sao đâu."
Lạc Thiếu Hoa cầm chìa khóa xe, sững sờ nhìn vợ, nửa buổi trời, lầm bầm nói: "Sau khi việc này kết thúc, tôi sẽ nói với bà."
"Ừm" vẻ mặt Kim Phụng vẫn điềm tĩnh cười, "Tôi đợi."
Trong thời gian này thành phố C sóng yên biển lặng, ngoài những tên đen đủi vì uống say quá độ hoặc những kẻ ăn uống quá trớn bị đưa vào viện, thì là vài đứa trẻ chơi pháo bị thương. Không có người bị giết hại. Ma quỷ cũng qua tết.
Lạc Thiếu Hoa chỉ có thể thông qua báo chí để biết tình hình thành phố C mấy ngày nay, vụ án mà ông quan tâm nhất không xảy ra, ít nhiều khiến ông cảm thấy được an ủi. Vì vậy, lúc đi vào tiểu khu Lục Trúc Uyển, bước chân ông không nặng nề như trước nữa, thậm chí còn thong dong tự tại.
Đi tới trước tòa 22, ông ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng 501 ban 4. Vì là ban ngày, không cách nào xác định bên trong có người hay không. Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, xoay người đi tới căn phòng của tòa lầu đối diện.
Lên tới tầng 6, Lạc Thiếu Hoa đứng trong lối hành lang, lấy ống nhòm ra nhìn sang nhà Lâm Quốc Đông. Bày trí trong phòng vẫn như cũ, chỉ là có chút lộn xộn. Chiếc laptop để trên bàn, trong trạng thái đóng lại. Lạc Thiếu Hoa di chuyển ống nhòm sang trái rồi sang phải, nhìn không ra dấu vết có người hoạt động trong phòng.
Hắn ra ngoài rồi?
Lạc Thiếu Hoa bỏ ống nhòm xuống, chau mày, tâm trạng vừa mới có chút thả lỏng khi nãy giờ đã mất đi một nửa. Bất luận thế nào, tên này không nằm trong phạm vi giám sát của mình, thì vẫn khiến người ta không thể yên tâm.
Ông dựa vào tường, châm một điếu thuốc. Theo quy luật hoạt động gần đây của Lâm Quốc Đông, hắn ta có lẽ chỉ đi mua thức ăn mà thôi. Vậy thì trong vòng một giờ sẽ quay lại. Nhưng, Lạc Thiếu Hoa không biết hắn ra ngoài từ lúc nào, cho nên, việc bây giờ có thể làm chính là chờ đợi.
Hút thuốc. Trong phạm vi chật hẹp của lối hành lang hoạt động cơ thể. Thi thoảng uống một ngụm nước ấm từ bình giữ nhiệt. Cứ cách 20 phút lại dùng ống nhòm quan sát động tĩnh của nhà Lâm Quốc Đông. Nghe dưới lầu có tiếng người truyền tới, Lạc Thiếu Hoa sẽ nấp sau cửa sổ, cẩn thận quan sát một lượt. Nhưng cả nửa giờ đồng hồ trôi qua, trong nhà Lâm Quốc Đông vẫn yên ắng như cũ.
Lạc Thiếu Hoa bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình: Tên khốn này lẽ nào đã ngủ say rồi, hay là chết trong nhà rồi?
Nếu như vậy mẹ kiếp quá tốt rồi. Lạc Thiếu Hoa ác ý nghĩ. Ông hoạt động đôi chân sớm đã tê cứng, ngẫm nghĩ, quyết định qua phía đối diện tìm hiểu thực hư.
Lạc Thiếu Hoa kéo cái nón của áo khoác bằng bông lên, lại dùng khăn quàng cổ che kín, chỉ lộ ra mũi và hai mắt. Ông đeo túi xách lên, lặng lẽ xuống lầu, chậm rãi xuyên qua khoảng trống giữa 2 tòa lầu, nhìn xung quanh một lượt, bước vội vào lối cầu thang của tòa 22 ban 4.
Bước nhanh lên lầu 5, Lạc Thiếu Hoa đã cảm thấy có chút thở dốc. Ông đứng ở chiếu nghỉ một lúc, đợi nhịp tim hơi bình ổn lại, cẩn thận đi tới gần cánh cửa sắt phòng 501, gỡ mũ xuống, kề tai sát vào cánh cửa, nín thở lắng nghe.
Trong phòng vắng lặng như tờ, không có lấy chút âm thanh nào. Lạc Thiếu Hoa đứng thẳng người dậy, lặng lẽ nhìn cánh cửa sắt trước mặt. Nghĩ một lúc, ông quyết định mạo hiểm đưa tay lên, gõ vài tiếng lên cửa.
Tựa hồ cùng lúc, Lạc Thiếu Hoa xoay người, chuẩn bị tốt việc chạy nhanh xuống lầu. Nhưng vài phút qua đi, trong phòng vẫn không có phản ứng gì.
Lạc Thiếu Hoa thở dài một hơi, Lâm Quốc Đông thật sự không ở nhà. Nhưng hơi thở này rất nhanh bị nghẹn trong họng.
Trong lòng ông đột nhiên dâng lên một nỗi kích động không thể kìm nén: Sau cánh cửa đó là gì?
Lâm Quốc Đông đang trải qua cuộc sống thế nào?
Lạc Thiếu Hoa ý thức được, ngoài cảnh tượng trong cánh cửa sổ bé tí đó ra, ông đối với cuộc sống thường ngày của Lâm Quốc Đông tựa hồ không biết gì cả. Hắn ăn gì, ngủ ở đâu, xem loại sách gì, lên trang mạng nào, trong những đêm dài, hắn an nhiên ngủ say hay trằn trọc khó ngủ?
Đáp án chính là bên trong cánh cửa sắt này.
Hô hấp Lạc Thiếu Hoa trở nên gấp rút. Nếu có thể tìm hiểu mọi thứ, có lẽ sẽ đưa ra một phán đoán đáng tin hơn về hắn, hơn 20 năm bị giam giữ, rốt cuộc huấn luyện Lâm Quốc Đông trở thành một lão già ngoan ngoãn, hay chỉ để hắn giấu đi răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của mình?
Nếu có thể chứng minh được vế trước, vậy thì mọi thứ có thể kết thúc rồi.
Lạc Thiếu Hoa không dằn nổi lòng, bỏ ba lô trên vai xuống, ngồi xổm xuống mặt đất để mở, từ trong chiếc hộp kim loại nhỏ lấy ra hai cọng dây thép.
Ông nhìn xung quanh, nhanh tay đem hai cọng dây thép đó cắm vào ổ khóa. Nhưng chỉ mới chọc được vài cái, ông đã nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Lạc Thiếu Hoa dừng động tác, lắng nghe. Rất nhanh, tiếng bước chân ngày càng gần, xem ra không phải là mấy hộ sống từ tầng 4 trở xuống. Ông thầm mắng một câu, siết chặt dây thép trong tay, cầm ba lô lên, tính rời khỏi trước rồi nói.
Để bảo đảm, Lạc Thiếu Hoa quyết định xuống lầu, nếu không người đang tới ở tầng 6, thì mình vô cùng đáng nghi. Vừa xuống được nửa tầng lầu, liền thấy một người đàn ông tay cầm túi nilon lớn, đang ngâm nga, từng bước đi lên.
Phút chốc, đầu óc Lạc Thiếu Hoa trống rống.
Lâm Quốc Đông mặc một áo khoác bông màu xám, quần nhung màu đen, giày da, đang trong lối hành lang đi lướt qua Lạc Thiếu Hoa. Hắn dường như đưa mắt nhìn Lạc Thiếu Hoa một cái, lại dường như không.
Khúc hát hắn ngâm nga không ra điệu gì, không có đoạn giữa, lẫn với tiếng sột soạt của túi nilon, trong nháy mắt đều rót vào tai Lạc Thiếu Hoa.
23 năm nay, đây là lần đầu tiên hai người họ gần tới vậy. Lạc Thiếu Hoa thậm chí còn có thể cảm giác được lực truyền tới từ vai đối phương. Xuyên qua lớp quần áo, sức mạnh đó mang theo khí đen tràn ngập và mùi tanh ngọt, dường như còn mang theo chất cảm nhớp nháp, rõ ràng kéo lấy cơ thể Lạc Thiếu Hoa.
Chưa tới nửa giây, hai người đi qua nhau trên bậc cầu thang, một người đi lên, một người đi xuống. Lạc Thiếu Hoa mắt nhìn thẳng, toàn thân cứng đờ chạy xuống lầu 4, nghe thấy trên đầu truyền tới tiếng chìa khóa. Ông cố gắng duy trì dáng đi đứng máy móc của mình, cho tới khi trước mặt xuất hiện chỗ trống bên ngoài lối cầu thang, đột nhiên toàn thân trở nên mềm nhũn.
"Chính là hắn.." Lạc Thiếu Hoa nghiến răng nói với bản thân mình, cảm thấy miệng khô khốc "Không sai được.."
Đợi tới sau khi chân không còn run nữa, ông dường như dùng một tư thế chạy thẳng tới tòa lầu đối diện. Chạy tới chỗ quan sát ở tầng 6, Lạc Thiếu Hoa thở hổn hển lấy ống nhòm ra, đứng yên bất động nhìn sang nhà Lâm Quốc Đông.
Lâm Quốc Đông thần sắc bình thường, hành vi bình thường. Treo đồ xong, pha trà, ngồi trước máy tính, hút thuốc, mở máy tính. Có chút khác với thường ngày chính là cái túi nilon hắn mang về hình như không phải là vật dụng hằng ngày, mà là một chồng giấy in, nhìn giống như một loại bản thảo nào đó.
Lâm Quốc Đông để bản thảo cạnh máy tính, đầu tiên là đọc nghiên cứu một lượt, tiếp đó gõ nhanh lên bàn phím. Thi thoảng hắn sẽ dừng lại, lật cuốn từ điển tiếng Anh dày cộm, sau khi tra xong, tiếp tục lặp lại động tác.
Sau khi quan sát cả nửa giờ đồng hồ, Lạc Thiếu Hoa ý thức được, Lâm Quốc Đông đang dịch văn bản.
Cũng có thể nói là, hắn đang tìm việc.
Biểu hiện của Lâm Quốc Đông nói lên hai điều: Thứ nhất, hắn không phát hiện sự theo dõi của Lạc Thiếu Hoa, ít ra thì lúc ở cầu thang cũng chưa nhận ra đối phương; thứ hai, hắn đã thích nghi và quen với cuộc sống hiện tại, vả lại bắt đầu mưu cầu duy trì loại cuộc sống này.
Những dấu hiệu này cho thấy Lâm Quốc Đông chỉ muốn làm một người già bình thường để đi hết quãng đời còn lại.
Nhưng Lạc Thiếu Hoa đã không thể tin vào phán đoán của mình. Cuộc gặp gỡ ở cầu thang khi nãy khiến ông quá kích động, ông không phân biệt được cuối cùng mình đang đắm chìm trong ấn tượng khó quên của ngày xưa, hay là ông vẫn còn giữ được khứu giác mẫn cảm với mùi của tội phạm. Bất luận thế nào, Lạc Thiếu Hoa đều quyết định tiếp tục theo dõi Lâm Quốc Đông. Vì bất kỳ ăn may hay phán đoán sai lầm, đều có thể khiến bi kịch lần nữa tái diễn không cách nào cứu vãn.
Sau đó, Lạc Thiếu Hoa ở chỗ quan sát của tòa nhà đối diện tòa 22 giám sát tới lúc ánh mặt trời khuất dạng, mãi tới khi Lạc Oánh gọi điện cho ông khi nào về. Lúc này, Lâm Quốc Đông đã ăn bữa tối qua loa, trong thời gian này, hắn ngoài việc rót trà, đi vệ sinh đúng giấc, thì tựa hồ trực suốt trước máy tính, chuyên tâm dịch phần văn kiện đó. Có lẽ vì tập trung tinh thần cao độ, thể lực của Lạc Thiếu Hoa đã tới cực hạn. Ngoài ra, ông cũng không muốn Lạc Oánh hoài nghi ông lần nữa, sau khi suy xét, Lạc Thiếu Hoa quyết định kết thúc việc giám sát hôm nay.
Cuối cùng cái bóng ở tòa lầu đối diện cũng biến mất, phản quang của ống nhòm cũng không thấy nữa. Lâm Quốc Đông mới chậm rãi nghiêng đầu lại nhìn cửa sổ đen ngòm đó. Không một bóng người.
Hắn đứng dậy, mau chóng đi tới nhà bếp. Thông qua cửa sổ thông khí bé xíu, có thể nhìn ra một con đường ngoài tiểu khu. Hắn nấp sau cái kệ đứng, nhìn chằm chằm Lạc Thiếu Hoa đang từ tiểu khu đi ra, ngồi lên cái xe Santana màu xanh đen, khởi động, đi khỏi. Đèn đuôi xe màu đỏ thẫm chạy thẳng một mạch, sau cùng mất hút trong đêm tối.
Lâm Quốc Đông bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cả buổi chiều rốt cuộc cũng được thả lỏng. Hắn dựa vào cái kệ, ngực phập phồng kịch liệt. Lúc sau, hắn lau mồ hôi rịn đầy trán, loạng choạng đi về phòng.
Đèn trong phòng dịu dàng, trong không khí loáng thoáng mùi mì ăn liền. Đó là bữa tối vừa nãy của hắn. Nhớ lại lúc mình ăn mì dáng vẻ nghiêm chỉnh, vờ như vô sự, Lâm Quốc Đông thầm cảm thấy buồn cười. Sau đó là oán hận sâu sắc.
Hắn quay lại ngồi trước máy tính, sững sờ nhìn đoạn văn hiện lên màn hình, các chữ và kí tự lộn xộn trong đó, có cả tiếng Anh và tiếng Trung.
"What the ahihi!" "ahihi cái gì?"
"Tên khốn kiếp, tên khốn kiếp"
"Mày muốn bức tao tới khi nào?"
Đây là kết quả làm việc cả buổi chiều và buổi tối của Lâm Quốc Đông với chiếc máy tính, hắn cố duy trì vẻ mặt bình thường, động tác thoải mái, nhưng hoàn toàn không cách nào tập trung dịch đoạn bản thảo này. Oán độc trong lòng đều hóa thành những từ ngữ tàn độc, được hắn gõ lên trang word này.
Hắn thở dài, không lưu mà đóng trang này lại, mở một trang word mới.
Đây là công việc đầu tiên hắn có được từ sau khi xuất viện. Buổi sáng lúc phỏng vấn, ông chủ của công ty phiên dịch đó cứ đánh giá đi đánh giá lại mái tóc hoa râm, quần áo giản dị của hắn, trong mắt đầy vẻ cười nhạo và chất vấn. Tấm bằng đại học chuyên ngành này đúng là có tác dụng, dù chỉ đổi lại "Thử dịch hợp đồng này, trước 10h sáng mai nộp cho tôi."
Xem ra tối nay phải thức khuya rồi, nếu không sẽ không hoàn thành công việc được. Lương tuy rất thấp, nhưng Lâm Quốc Đông cần một công việc. Không chỉ để duy trì cuộc sống hiện tại, quan trọng là, hắn muốn biết người đó là ai.
Tối 27/10/1992, tên u linh lang thang trong đêm tối đó là ai?
Lâm Quốc Đông dụi mắt, lấy lại tinh thần, cầm một tờ bản thảo, đọc từng câu từng chữ.
Đó là sách đấu thầu của một xí nghiệp nhỏ, đầy những lời hoa mỹ không thực tế và lời hứa về chất lượng phục vụ sáo rỗng. Hắn cố đem những từ đó dịch sang từ đơn của tiếng Anh, cho tới khi một câu hoàn chỉnh hiện lên trong đầu.. đột nhiên, hắn cầm quyển từ điển Anh - Hán dày cộm bên cạnh lên, ném thẳng tới cửa sổ bằng kính.
Theo tiếng vỡ choang giòn tan, trên cửa sổ bằng kính xuất hiện mấy đường nứt giao nhau, sau cùng, vỡ thành mấy mảnh.
Gió lạnh liền thổi vào, rèm cửa dày màu xám bị cuộn tung. Trong màu xám tung bay, Lâm Quốc Đông thấy khuôn mặt mình từ mảnh gương vỡ phản chiếu lên, gương mặt méo mó, khóe mắt muốn nứt ra.
(Rất mong các bạn follow Kim để Kim có thêm động lực sưu tầm thêm nhiều truyện nữa, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.)