Trong lúc ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, thì Lương Vĩnh Khang lại một bộ vô cùng kinh ngạc nhìn qua: “Này, các anh đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe mà không hiểu gì hết?”

Đến lúc này, Lý Văn Phong cũng tức giận quát lên: “Mẹ nó, mày đừng có giả ngu! Không phải là mày táy máy tay chân, anh em bọn tao còn có thể không lên được sao? Tất cả những chuyện này đều là do mày làm, mày còn chối nữa hả?”

Lần này, đến phiên Cù Thiên Bảo cùng Vương Nhất quay sang nhìn lấy Lý Văn Phong. Nhưng bây giờ, Lý Văn Phong đâu có suy nghĩ được nhiều như vậy. Hắn lúc này chỉ muốn giải quyết xong hết vấn đề khó xử của mình mà thôi!

“A, cái gì lên không lên? Các anh lên hay không lên thì có liên quan gì đến tôi? Các anh đừng có nói bậy bạ nha, tôi là trai thẳng, tuyệt đối không có sở thích chơi gay đâu đấy?” Lương Vĩnh Khang nghe xong liền bị dọa sợ, vội vàng nhảy dựng lên, đứng cách bọn họ xa đến cả chục mét, như thể chỉ cần đến gần, sẽ bị bọn họ đè xuống cưỡng hiếp vậy.

“Khốn nạn, mày đang làm cái gì? Mày tưởng bọn tao muốn như thế nào lắm sao? Rốt cuộc thì mày muốn như thế nào mới đem chuyện đó giải quyết cho bọn tao đây?” Nhìn thấy phản ứng thái quá của Lương Vĩnh Khang, Lý Phong tức đến sượng mặt.

Mà Lương Vĩnh Khang nhìn qua bọn họ một hồi, rốt cuộc cũng không trêu đùa bọn họ nữa. Hắn thở ra một hơi, nói: “Ài, xem ra là các anh không phải như tôi nghĩ rồi? Các anh có vấn đề gì, làm sao không chịu nói rõ ràng ra, làm cho tôi vừa rồi còn hiểu nhầm các anh, thật sự là!”

Đến lúc này, bọn họ làm sao không biết là Lương Vĩnh Khang cố tình cho khâm mình, nhưng mặc dù biết thì như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm chửi ở trong bụng mà thôi.

“Vô sỉ, người này thật sự là quá vô sỉ!” Trong ngực của Lý Văn Phong đang không ngừng chửi ầm lên.

Hắn thật sự chưa từng gặp qua tên nào lại khó đối phó như là Lương Vĩnh Khang vậy. Không những người này võ nghệ cao cường, mà còn miệng lưỡi lưu loát, lại đủ các loại chiêu trò. Đúng là làm cho bọn họ không thể nào đỡ được!

“Thật ra không phải là không có cách, nhưng phương pháp này của tôi hơi tốn kém một chút! Với lại, dù sao tôi với các anh cùng là đàn ông con trai với nhau, nhìn các anh “không được”, tôi thật sự là rất cảm thông! Chỉ cần các anh chịu nghe lời của tôi, tôi đảm bảo là việc kia của các anh sẽ giải quyết được ngay thôi!” Lương Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt của ba người bọn họ đã rất khó coi, vì vậy hắn mời mở miệng ném ra một cái mồi câu.

Quả nhiên, sau khi ba người này nghe hắn nói như vậy, tức thì ánh mắt liền sáng lên.

Sau đó, Lương Vĩnh Khang lại nói tiếp: “Nhưng tôi phải nói trước, phương pháp này của tôi là một phương pháp bí truyền, chỉ có tôi mới có thể biết được. Chỉ cần các anh chịu chi cho tôi ba tỷ, thì tôi sẽ nói ra phương pháp này cho các anh. Tất nhiên, tiền cao thì được đồ ngon, hiệu quả của nó rất nhanh là các anh có thể thấy được ngay!”

Lời này của Lương Vĩnh Khang vừa nói ra, lập tức để cả ba người bọn họ giật bắn người lên.

“Ba tỷ? Anh có phải là đang nói đùa hay không?” Lý Văn Phong ở một bên trợn ngược hai mắt lên, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang chằm chằm, hắn thật sự là đang cho rằng mình đã nghe lầm rồi đây?!

Mà hai người còn lại, tất nhiên cũng bị dọa cho một trận kinh sợ. Không phải là bọn họ không bỏ ra nổi số tiền ba tỷ này, nhưng chỉ vì một thang thuốc bí truyền mà Lương Vĩnh Khang dám mở miệng ra đòi ba tỷ, hắn đang nghĩ mình là thần y, hay hắn cho rằng thuốc của hắn làm bằng tiên đan đây?



“Các anh nên nhớ, đây là phương thuốc bí truyền của nhà tôi! Không có phương thuốc này của tôi, cho dù các anh đi đến bệnh viện, cũng không chữa khỏi được đâu! Với lại, đây là phương thuốc mang tới hiệu quả tức thì. Tôi dám cam đoan với các anh, sau khi dùng xong, các anh sẽ trở nên bình thường lại ngay lập tức!” Lương Vĩnh Khang ban đầu vốn dĩ muốn đem ba người này phế luôn, để cho bọn họ không có công cụ làm ác nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, hắn vẫn là giúp bọn hắn giải trừ một châm kia. Tất nhiên, cái giá phải trả cho việc này là rất đắc. Nếu như bọn họ còn không chịu bỏ ra số tiền như vậy, Lương Vĩnh Khang cũng lười xem bọn hắn có được hay là không được!

Suy nghĩ một hồi, đám người Lý Văn Phong đều đưa mắt nhìn nhau, với số tiền mà Lương Vĩnh Khang nêu ra, cùng với tình trạng hiện tại của mình, bọn họ thật sự là vẫn có thể cắn răng nhịn đau một lần.

Với lại, bọn họ thật sự là không dám đánh cuộc, lỡ như đúng với lời của Lương Vĩnh Khang nói, bọn họ ngoại trừ phương pháp của hắn, cũng không có cách nào khôi phục lại như cũ. Vậy thì chọc giận Lương Vĩnh Khang, thì cả đời này của bọn họ chỉ có thể làm bạn với bàn tay mà thôi.

Mặc dù trong lòng hận Lương Vĩnh Khang đến thấu xương, nhưng lúc này Lý Văn Phong phải giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí còn cười với hắn, nói: “Được rồi, chỉ cần phương pháp của anh hữu hiệu, thì mỗi người chúng tôi bỏ ra một tỷ để trở lại bình thường cũng không có vấn đề gì. Nhưng tôi hy vọng là anh không nên chơi bọn tôi, nếu không thì hậu quả như thế nào anh biết rồi đấy?!”

Nói xong, Lý Văn Phong liền hỏi số tài khoản của Lương Vĩnh Khang là bao nhiêu, để cho hắn chuyển tiền vào.

Nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang lại nhìn vào mặt ba người bọn họ, như là nhìn phải ba thằng ngốc vậy.

“Này, các anh có hiểu tiếng người không vậy? Vừa rồi tôi có nói là ba tỷ, mỗi người chia ra một tỷ sao? Tôi nói là mỗi người ba tỷ, là mỗi người ba tỷ đó, các anh có hiểu không? Các anh nghĩ phương thuốc bí truyền của nhà chúng tôi là rác rưởi hay sao? Chỉ bằng mấy đồng bạc lẻ đó của các anh liền muốn mua được sao?” Lương Vĩnh Khang vừa nói, vừa khinh bỉ phun ra một ngụm.

Mặt mày ba người Lý Văn Phong nhất thời tái xanh lại.

“Ba tỷ? Mỗi người ba tỷ?! Sao anh không đi ăn cướp luôn đi? Anh tưởng bọn tôi là ngân hàng hay sao, mà anh hô một lúc liền ba tỷ? Anh cho rằng ba tỷ là ba chục ngàn, hay là ba trăm ngàn, hả?” Đến lúc này Lý Văn Phong cũng nhịn không được, tức giận hô to một tiếng.

Thật sự mà nói, ba tỷ đối với gia sản của nhà bọn họ không tính là quá nhiều. Nhưng nếu tính trên đầu mỗi người, thì nó cũng là một khoản tiền vô cùng lớn. Mà Lương Vĩnh Khang chỉ nói miệng một hồi, liền muốn đòi bọn họ mỗi người ba tỷ, đây là muốn giết bọn hắn hay sao?

“Thế nào, các anh không đồng ý? Vậy thì thôi đi, tôi còn tưởng các anh giàu có như thế nào, chứ ngay cả ba tỷ cũng không bỏ ra nổi, thì đúng là quá nghèo rồi đi! Đã như thế, tôi cũng không cần phí lời với các anh nữa! Tôi phải về nhà đi ngủ đây!”

Lương Vĩnh Khang nói xong những lời này, tức thì xoay lưng lại, làm bộ như thật sẽ bỏ đi.

Lúc này, Cù Thiên Bảo cùng Vương Nhất đều gấp. Bọn họ thật sự là không bỏ ra nổi ba tỷ vào lúc này, nhưng gọi điện về cho người nhà, thì vẫn có thể lấy ra được. Với lại, đối với bọn họ mà nói, tiền mất rồi có thể kiếm lại mấy hồi. Nhưng cái kia không được, thì đó chính là chung thân đại sự cả đời đó? Bọn hắn cũng không biết bị tiệt tự tiệt tôn!

“Ba tỷ, chỉ là ba tỷ mà thôi! Bọn tôi có thể bỏ ra được! Nhưng anh có chắc chắn là phương thuốc của mình có hiệu nghiệm ngay tức thì hay không? Chỉ cần anh có thể đảm bảo được, bọn tôi sẽ gọi điện về nhà để cho họ chuyển tiền vào tài khoản cho anh!” Cù Thiên Bảo thật sự là sợ Lương Vĩnh Khang sẽ bỏ đi thật, cho nên hắn vội vàng chạy tới ngăn cản, không cho Lương Vĩnh Khang rời đi.

Lương Vĩnh Khang lúc này mới nhướng mày lên, một bộ vô cùng bất mãn, nói: “Cái gì là có hiệu nghiệm hay không hiệu nghiệm? Đây là các anh nghi ngờ phương thuốc gia truyền của nhà tôi phải không? Nếu các anh đã nghi ngờ như vậy rồi, thế thì cần gì tìm đến tôi nữa! Chỉ là ba tỷ mà thôi, tôi còn không thiếu tiền đến mức lừa gạt các anh!”



Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền đẩy Cù Thiên Bảo ra một bên, rồi nhanh chân rời đi.

Đến lúc này, Lý Văn Phong mới hồi phục lại, quát lên một tiếng: “Đứng lại đó! Tôi bảo anh đứng lại đó!”. Truyện hay luôn có tại ~ TгùмTru yện.оr g ~

Thấy Lương Vĩnh Khang vẫn một mực bước về phía trước, không chịu dừng lại, Lý Văn Phong thật sự là có chút gấp. Đối với hắn mà nói, ba tỷ hay ba chục tỷ cũng không quan trọng bằng việc “thằng nhỏ” của hắn hồi phục lại như cũ đấy?!

Tuy đang không ngừng bước đi, nhưng trong lòng Lương Vĩnh Khang đã liên tục cười thầm. Ban đầu, hắn quả thật là có ý định làm khó ba người này, để cho ba người này phải khổ sở, quỳ xin tha thứ một phen. Nhưng hắn không ngờ đến, ba người bọn họ thật sự có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để trị bệnh.

Nếu như hắn biết được, đám con cháu nhà giàu này thật sự nhiều tiền như vậy, hắn không chỉ hô lên nhiêu đó, hắn khẳng định là sẽ hô cao hơn gấp hai ba lần rồi.

Đương nhiên, nghĩ cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chứ Lương Vĩnh Khang cũng không có ý định tham số tiền này. Hắn lấy tiền của bọn họ nhiều nhất là để trừng trị tội lỗi của bọn họ, sau đó là dùng nó để làm việc có ích mà thôi.

Qua một lúc, rốt cuộc bị cả ba người ngăn lại, Lương Vĩnh Khang mới bất đắc dĩ nói: “Các anh muốn gì? Chẳng phải các anh vừa nói tôi đang lừa gạt tiền của các anh hay sao? Đã như thế, các anh còn muốn kêu tôi lại làm gì? Tiền tôi cũng không thiếu, các anh có muốn cho tôi tôi cũng không cần!”

Lần này thấy Lương Vĩnh Khang lại có ý định đi tiếp, Lý Văn Phong liền nói: “Không cần đi nữa! Nếu anh nói ba tỷ, vậy thì tôi sẽ chuyển cho anh ba tỷ, anh đưa số tài khoản đây cho tôi! Tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay lập tức!”

Nhìn thấy Lý Văn Phong thật sự dứt khoác như vậy, Lương Vĩnh Khang liền nhếch mép lên cười khẩy. Sau đó, hắn cũng đưa số tài khoản ra cho bọn họ chuyển tiền vào. Sau khi nghe được tin nhắn từ điện thoại vang lên, kiểm tra được bọn họ thật sự đã chuyển tiền cho mình. Lúc này, Lương Vĩnh Khang mới đem phương thuốc nói ra một lần.

Để đảm bảo cho ba người không có nghi ngờ, Lương Vĩnh Khang còn nói thêm: “Đúng rồi, phương thuốc vừa rồi của tôi còn cần dùng đến nước tiểu của trẻ em, như vậy thì mới gia tăng lên hiệu quả, căn bệnh của các anh sẽ được giải quyết ngay tức thì. Còn nếu không có nước tiểu của trẻ em, thì các anh ít nhất cũng cần mười ngày, nửa tháng mới khỏi ngay được!”

Ba người ban đầu nghe thấy phương thuốc của Lương Vĩnh Khang đã không có bất kỳ dị nghị gì, nhưng khi nghe xong phần thêm vào lúc này, cả ba đều sắc mặt khó coi lên.

“Anh không phải là muốn chơi bọn tôi đấy chứ?” Vương Nhất có vẻ rất tức giậ trừng mắt lên nhìn Lương Vĩnh Khang nói.

Nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường. Hắn nhìn vào mắt ba người, nói: “Các anh tin hay không thì tùy. Nhưng tôi nói trước, nếu các anh muốn bình phục nhanh, thì hãy tìm đến nước tiểu của trẻ em. Còn các anh muốn chần chừ, kéo dài, thì cứ việc bỏ nó đi cũng được! Dù sao phương thuốc gia truyền của nhà tôi không phải là đổ bỏ đi, các anh uống vẫn có thể khỏi được, chỉ là chờ hơi lâu một chút mà thôi!”

Ba người nhìn thấy Lương Vĩnh Khang nói chuyện giống như không phải là đang trêu đùa, thì lập tức đưa mắt nhìn nhau. Rồi như có được quyết tâm nào đó, cả ba cùng nhau âm thầm gật đầu.

Thấy một màn này, trong lòng Lương Vĩnh Khang chỉ cười một cách đầy khinh bỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play