Trong tầng hầm để xe của tòa nhà Viễn Đông, Lương Vĩnh Khang một bộ lười nhát ngồi dài trên ghế, đảo mắt nhìn lấy từng người đang đi qua lại trước mặt. Đa số nhân viên ở trong tòa nhà này đều là nữ giới, nên Lương Vĩnh Khang nhìn đến vô cùng thích mắt.
Nhưng qua một hồi, hai mắt của hắn bất chợt bừng sáng lên. Chỉ thấy, phía ngoài tầng hầm chạy đến một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đỏ. Tuy rằng không thể nhìn rõ được hình dáng của người bên trong như thế nào, nhưng bằng con mắt tinh đời của hắn, hắn có thể khẳng định đây là một vị mỹ nhân.
Cho nên chiếc xe vừa dừng lại, người còn chưa xuống hắn đã lên tiếng huýt sáo một trận. Khi cánh cửa xe vừa mở ra, hai con mắt của Lương Vĩnh Khang càng là lấp lánh đầy ánh sao, bởi vì người phụ nữ trong xe này thật sự là quá đẹp. Thân hình của nàng đẫy đà, được bó gọn trong bộ đồng phục công sở, càng tôn lên vẻ quyến rũ tuyệt luân.
“Ây, này cô, cô có cần tôi giúp gì không?” Lương Vĩnh Khang nhiệt tình hướng về phía người phụ nữ trong xe đi tới chào hỏi.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, thì nữ thư ký đi theo phía sau liền liếc mắt lườm hắn: “Anh là nhân viên bảo vệ mới tới đây làm việc sao?”
Nhìn thấy thái độ khó chịu của cô gái này, sắc mặt Lương Vĩnh Khang liền khó coi, nhưng hắn cũng nhận ra được, cô gái này chính là thư ký riêng của vị tổng giám đốc mới được bổ nhiệm cách đây không lâu. Tuy không thấy được mặt của tổng giám đốc ra sao, nhưng cô thư ký riêng này thì Lương Vĩnh Khang đã gặp qua một hai lần rồi.
“Thế nào, anh muốn giúp gì tôi sao?” Nhưng vào lúc này, người phụ nữ áo đen lại đột nhiên đem cặp kính lớn tháo xuống, đưa mắt nhìn sang Lương Vĩnh Khang nói.
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút dại ra, hắn có cảm giác như cả linh hồn của mình đều bị ánh mắt của nàng hút vào bên trong, không có cách nào thoát ra ngoài được. Phải đợi đến khi nữ thư ký đi bên cạnh nàng lớn tiếng trách móc, Lương Vĩnh Khang mới tỉnh hồn lại.
“Này, anh còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau tránh đường ra cho tổng giám đốc đi?”
Lúc này Lương Vĩnh Khang mới biết, hóa ra cô gái trước mặt này lại chính là tổng giám đốc mới vừa được bổ nhiệm của tập đoàn Viễn Đông, Trương Nhã Kỳ. Hắn nghe nói cô là con gái của chủ tịch tập đoàn, vừa mới về nước để chuẩn bị thừa kế tài sản của bố. Với lại nghe người ở bên trong tòa nhà này đồn đãi với nhau, vị nữ tổng giám đốc mới này cực kỳ ghét đàn ông. Mà vừa rồi hắn lại chặn đường của cô, lại còn muốn đi lên bắt tay cô, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Cái này… xin lỗi tổng giám đốc, tôi đi về vị trí làm việc của mình đây!” Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút lúng túng, vội vàng muốn xoay người rời đi. Truyện Tổng Tài
Nhưng Trương Nhã Kỹ lúc này lại lên tiếng kêu lại: “Anh là Lương Vĩnh Khang, bộ đội mới xuất ngũ đúng không?”
Hai bước chân đang chạy vội của Lương Vĩnh Khang không khỏi ngập ngừng, hắn không hiểu làm sao nữ tổng giám đốc này lại biết được tên của mình, còn biết hắn từng là bộ đội xuất ngũ nữa. Chẳng lẽ là nàng thường hay có thói quen kiểm tra hồ sơ cá nhân của từng nhân viên sao?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn phải quay đầu nhìn nàng mỉm cười, rồi đáp: “Vâng, chính là tôi!”
“Được, vậy ngày mai anh mang theo sổ hổ khẩu đến đây gặp tôi đi!” Nữ tổng giám đốc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy hắn, sau đó nàng liền xoay người rời đi
Để lại Lương Vĩnh Khang một bộ ngơ ngác, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa?!
“Lấy… lấy sổ hổ khẩu đến đây làm gì?” Lương Vĩnh Khang nhất thời ấp úng nói.
Thế nhưng Trương Nhã Kỳ đã đi xa, chỉ còn lại nữ thư ký đang đi theo phía sau nàng, ánh mắt trừng trừng nhìn lấy hắn, nói: “Tổng giám đốc bảo anh về lấy hộ khẩu thì anh về lấy đi, việc gì phải hỏi nhiều như vậy? Hừ!”
Nữ thư ký tuy rằng không rõ vì sao tổng giam đốc lại có yêu cầu như vậy, nhưng thân là một thư ký riêng của nàng, cô ta đương nhiên là không thể nào đưa ra nghi vấn, cho nên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, rồi xoay lưng đi nhanh.
Tất cả mọi người trong tầng hầm để xe đều đưa mắt nhìn sang Lương Vĩnh Khang, một bộ vô cùng thương hại. Nhưng tuyệt nhiên không có ai đi lên an ủi hắn, vì bọn họ đều cho rằng, Lương Vĩnh Khang lần này đã xông ra họa lớn. Bọn họ đều nghe nói đến, vị nữ tổng giám đốc trẻ tuổi xinh đẹp này thật sự rất ghét đàn ông. Mà vừa rồi hành động của Lương Vĩnh Khang lỗ mãng như vậy, hết chín mươi phân trăm là bị nàng đuổi khỏi công ty rồi.
“Ài, tự dưng lại đi gây chuyện làm gì? Công việc này cũng chỉ vừa mới bắt đầu được có mấy hôm, chẳng lẽ mình lại phải đi xin việc làm mới hay sao? Thật sự là xui xẻo mà!” Lương Vĩnh Khang một bộ ủ rũ đi trở lại chỗ làm việc của mình. Nhưng lúc này tâm trạng của hắn thật sự là không tốt lắm, hắn cũng lười nhìn lấy ánh mắt của mọi người.
Trải qua một ngày làm việc buồn tẻ, Lương Vĩnh Khang trở về căn phòng nhỏ của mình với vẻ mệt mỏi thấy rõ trên gương mặt. Hắn thật sự không muốn rời khỏi công việc ở tòa nhà Viễn Đông một chút nào. Nơi đó thật sự là rất thoải mái, lại có nhiều người đẹp như vậy để hắn ngắm nhìn mỗi ngày, chẳng lẽ cứ như thế mà bỏ đi hay sao?
Trong cơn mệt mỏi, Lương Vĩnh Khang không biết đã chiềm vào giấc ngủ từ khi nào. Hắn chỉ cảm giác trong lòng của mình vô cùng trống rỗng. Mà cảnh tượng lúc hắn còn ở trong quân ngũ không ngừng hiển hiện ra trước mắt.
“Đồng chí Khang, đồng chí có biết vừa rồi mình đã gây ra chuyện gì hay không? Ai cho phép đồng chí tự ý bỏ rơi vị trí, đuổi theo nhóm tội phạm đó? Đồng chí làm như vậy chính là không theo nguyên tắc, không tuân thủ kỷ luật, có biết không?!”
Một tiếng thét gào ầm ĩ vang lên trong phòng họp. Lương Vĩnh Khang lúc này một bộ ủ rủ đứng ở một bên lắng nghe lấy hết thảy.
“Thế nào? Sao đồng chí không trả lời câu hỏi của tôi? Có phải đồng chí cho rằng mình làm không sai đúng không? Thôi được rồi, sẵn đây tôi cũng nói thẳng cho đồng chí biết, theo chỉ lệnh của cấp trên vừa truyền đạt xuống, từ giờ trở đi đồng chí không còn là thành viên của đội Rồng Lửa nữa!”
Lần này tinh thần của Lương Vĩnh Khang không khỏi chấn động mạnh, hắn dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc ngước lên nhìn vị thủ trưởng của mình: “Thủ trưởng, em thật sự bị đuổi ra khỏi ngành sao?”
“Đúng vậy, đây chính là quyết định của cấp trên! Cậu nhanh chóng thi hành đi!”
Lời của vị thủ trưởng này vừa buông xuống, một vị sĩ quan đứng ở bên cạnh Lương Vĩnh Khang liền đi tới, tháo lấy tấm huy hiệu hình đầu rồng màu đỏ được gắn ở trên ngực áo của hắn.
Lương Vĩnh Khang nhất thời cả người đều chết lặng đi, hắn không nghĩ tới vì sai lầm lần này, bao nhiêu cống hiến lâu này cứ như thế mà đổ hết xuống sông xuống biển, còn trực tiếp bị đuổi ra khỏi ngành. Đây là một chuyện đau thương đến cỡ nào?!
Trời vừa hừng sáng, Lương Vĩnh Khang bất giác tỉnh dậy, cả người của hắn đều đổ lấy đầy mồ hôi lạnh. Hắn có cảm giác như mình vừa mới trải qua một cơn ác mộng, mà cơn ác mộng này cả đời của hắn đều không hề muốn nhớ lại một chút nào.
Lười nhát bước chân xuống giường, sau một hồi làm lấy vệ sinh cá nhân Lương Vĩnh Khang liền đem đồng phục bảo vệ mặc tốt, sau đó chuẩn bị cho một ngày làm việc mới bắt đầu. Nhưng vừa nghĩ đến việc mình sắp bị sa thải, sắc mặt của hắn liền kém tươi hẳn ra.
“Ài, xem như hôm nay là ngày đi làm cuối cùng đi!” Thở dài một hơi, Lương Vĩnh Khang liền vác theo chiếc xe đạp của mình ra khỏi phòng, sau đó hắn mới chậm rãi đạp xe đến chỗ làm.
Sau khi đạp xe đến công ty, vừa đi đến chỗ tầng hầm để xe của tòa nhà Viễn Đông, Lương Vĩnh Khang liền trông thấy chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đỏ mà ngày hôm qua Trương Nhã Kỳ đã đi đậu sẵn phía trước. Hắn có cảm giác như cả người đều không thoải mái một chút nào, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Lương Vĩnh Khang liền hít sâu một hơi, tâm trạng nhất thời trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Mà cánh cửa xe lúc này cũng nhanh chóng được hạ xuống. Chỉ thấy, khuôn mặt không một chút tình cảm nào của Trương Nhã Kỳ vừa mới lộ ra ngoài, liền hướng về phía Lương Vĩnh Khang hỏi: “Hôm nay anh có mang theo sổ hộ khẩu hay không?”
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút sững người, nhưng ngay sau đó hắn cũng gật đầu, rồi lấy từ trong túi áo ra cuốn sổ hộ khẩu mà hắn đã chuẩn bị từ trước, đưa cho nàng, nói: “Có, tôi có mang theo nó đây!”
Trương Nhã Kỳ nhìn thấy như vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng hơi có chút dãn ra, sau đó nàng mới gật đầu nói: “Được, vậy thì anh mau lên xe đi!”
Cánh cửa xe được đẩy ra ngoài, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn một mực đứng im tại chỗ mà không có nhúc nhích tí nào. Trên khuôn mặt vừa mới dãn ra của Trương Nhã Kỳ lập tức cau lại: “Thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn tôi đi xuống mở cửa ra cho anh sao?”
Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của nàng, trái tim của Lương Vĩnh Khang nhất thời đập lên phanh phanh. Hắn nhịn không được mà vội lắc đầu, xua tay nói: “Không phải, không phải! Ý tôi không phải là như vậy! Chẳng qua là tôi sợ làm bẩn xe của cô mà thôi!”
Lương Vĩnh Khang thật sự là không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc vị tổng giám đốc này muốn làm cái gì? Nếu như chỉ đơn thuần là vì đuổi việc hắn, nàng cũng không cần phải bắt hắn đem sổ hộ khẩu đến cho nàng làm gì. Chỉ việc thông báo với phòng nhân sự một tiếng, hắn chắc chắn sẽ bị người ta đá ra khỏi cửa.
Nhưng đằng này nàng lại kêu hắn đem sổ hộ khẩu đến, còn muốn cùng hắn ngồi chung một xe. Chẳng lẽ những lời đồn kia đều không phải là sự thật? Chẳng lẽ nàng ta thật sự không ghét đàn ông?
Trong đầu một mớ hỗn loạn, Lương Vĩnh Khang cũng không biết từ lúc nào chiếc xe Rolls-Royce Phantom của Trương Nhã Kỳ đã chạy đến trước cửa ủy ban nhân dân phường rồi.
Lương Vĩnh Khang lúc này mới giật mình tỉnh hẳn ra.
“Cô ta… chẳng lẽ cô ta muốn đi tố cáo mình?!” Trong lòng Lương Vĩnh Khang lúc này đã nhảy lên đùng đùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT