Lý Thu Hà cũng không rõ hai chữ “chừng mực” mà Lương Vĩnh Khang nhắc đến là có ý gì. Nhưng dù sao cô vẫn muốn nhắc nhở hắn thêm vài câu: “Anh đừng có chủ quan, tên Ngô Hạo Dân này là con trai của ông chủ tịch tập đoàn Hoa Hồng, là một người rất có thế lực ở trong tỉnh. Mọi chuyện, anh nên cẩn thận thì hơn!”
“Không sao, quân đến tướng đỡ, nước đến có đất chặn! Cô không cần phải lo lắng cho tôi, mọi chuyện đã có ông trời sắp xếp sẵn rồi!” Lương Vĩnh Khang một bộ thản nhiên cười nói, hoàn toàn không có để tâm lời khuyên của Lý Thu Hà một chút nào.
Đến lúc này, Lý Thu Hà mới biết được, Lương Vĩnh Khang thật sự là một người rất cố chấp.
Thế nhưng cô không thể khuyên nhủ hắn thêm được gì, chỉ có thể tự mình thở dài một hơi, rồi nhìn về phía hắn nói: “Nếu anh đã nói như vậy rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời nữa! Bây giờ trời vẫn còn sớm, tôi có thể tiễn anh thêm một đoạn được không?”
Lương Vĩnh Khang nghe thế, liền lắc đầu từ chối, nói đùa cái gì chứ, chuyện hắn ở chung nhà với Trương Nhã Kỳ không thể nào tiếc lộ ra ngoài được! Nếu không, hắn sẽ bị Trương Nhã Kỳ lột da mất!
Thấy Lương Vĩnh Khang dứt khoác từ chối như vậy, Lý Thu Hà chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối, rồi đi theo ra xe, nơi đó đã có một gã vệ sĩ đứng đợi sẵn.
Thật ra, bình thường Lý Thu Hà cũng không thích có vệ sĩ đi theo bên cạnh, nhưng từ lần bị bọn cướp ở ngân hàng khống chế, quản lý của cô liền bắt cô phải dẫn theo vệ sĩ ở bên cạnh thì mới yên tâm. Chính vì vậy, mỗi lần cô đi ra khỏi cửa, đều sẽ có một vệ sĩ đặc biệt đi theo hộ tống ở phía sau, lúc này cũng không có ngoại lệ.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy Lý Thu Hà đã đi theo vệ sĩ lên xe, hắn cũng quay đầu rời đi. Nhưng đột nhiên, hai đầu lông mày của hắn nhíu chặt lại. Vừa rồi, trong lúc tới gần chiếc xe của Lý Thu Hà, rõ ràng hắn ngửi thấy được một mùi rất kỳ lạ, giống như là mùi thuốc súng vậy. Chính vì thế, hắn lúc này mới vội vàng quay đầu lại, đem cái mũi của mình đánh hơi một phen.
Sau một hồi, hắn liền hốt hoảng lao tới ôm chằm lấy Lý Thu Hà, rồi lớn tiếng hô lên: “Chạy mau!”
Ngay sau khi tiếng hét của Lương Vĩnh Khang vừa vang lên, chiếc xe BMW mà Lý Thu Hà chuẩn bị ngồi xuống, đã lập tức nổ tung. Một trận lửa cháy ngùn ngụt bốc lên cao tới tận đầu, người ta chỉ thấy gã vệ sĩ xấu số đứng ở gần đó bị hất văng ra ngoài, trên người không rõ sống chết như thế nào.
Lúc này, toàn bộ khu vực xung quanh trở thành một mảnh hoảng loạn, mà hình dáng của Lương Vĩnh Khang và Lý Thu Hà đã không thấy đâu nữa rồi.
Tất cả mọi người vừa kinh hoảng, vừa tiếc nuối nhìn thấy chiếc xe sang trọng vẫn còn đang bốc cháy. Có người vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu và đội phòng cháy chữa cháy. Có người thì đang liên tục thở dài, than tiếc cho một cô gái trẻ cứ như thế bị chết đi. Mà những người còn lại, đều bắt đầu đem điện thoại ra quay phim chụp hình, đem hiện trường của vụ cháy đăng tải trên các trang mạng xã hội, tạo thành một khung cảnh vô cùng nhộn nhạo, ồn ào.
Trong khi đó, người tưởng chửng như đã bị ngọn lửa nuốt chửng, Lý Thu Hà thì đang hoảng sợ nằm ở trong lồng ngực của Lương Vĩnh Khang, cả thân hình của cô dường như đang run rẩy thành từng nhịp, từng nhịp.
“Không sao, mọi chuyện đã ổn rồi, cô không cần phải sợ nữa!” Lương Vĩnh Khang cố gắng đem Lý Thu Hà trấn tỉnh lại.
Chỉ qua một hồi, tiếng xe cứu thương cùng với xe cứu hỏa vang lên inh ỏi, đồng thời đội cảnh sát tuần tra khu vực cũng được điều tới để phong tỏa hiện trường. Các nhóm công an giao thông thì không ngừng phân tán các luồng xe, khai thông ra tuyến đường.
Bên trong tòa khách sạn năm sao sang trọng, những vị khách hàng giàu có cũng không ngừng run rẩy nhìn lấy tình cảnh trước mặt. Tất cả bọn họ đều rất rõ ràng, vừa rồi là một vụ đánh bom, giết người. Mà mục đích của kẻ thủ ác, rất có thể là nhằm vào những người giàu có như bọn họ.
“Anh Khang, tôi… tôi cảm ơn anh! Lần này… lần này thật sự là may nhờ có anh, nếu không… nếu không, tôi cũng không biết là mình có thể toàn mạng để trở ra hay không nữa?” Sau một hồi kinh hoảng, rốt cuộc Lý Thu Hà cũng bình tĩnh trở lại. Thế nhưng, giọng nói của cô lúc này vẫn còn một chút run rẩy.
Lương Vĩnh Khang nhìn lấy vết thương trên người cô một chút, hắn thấy tình hình cũng không quá nghiêm trọng mới vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Yên tâm đi, cô bây giờ đã không có vấn đề gì rồi! Chẳng qua chỉ bị chút bỏng nhẹ mà thôi, tôi sẽ đưa cô đến chỗ xe cấp cứu, để cho bọn họ tiến hành sơ cứu cho cô, được không?”
Lý Thu Ha ngay lập tức liền lắc đầu nói: “Không muốn, tôi… tôi muốn anh ôm tôi một lúc, tôi… thật sự rất sợ!”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy biểu hiện của cô như vậy, hắn nhất thời cũng không thể nào đưa cô rời đi, chỉ có thể gật đầu nói: “Được rồi, nếu cô muốn thì tôi sẽ ôm cô thêm một lúc nữa vậy. Nhưng mà cô hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là cô đã đắc tội với người nào, làm sao lại có người muốn đặt bom để nổ chết cô?”
“Tôi… tôi thật sự không biết? Tôi thật sự là không biết là ai làm cả?” Lý Thu Ha liên tục lắc đầu, sau đó rất là sợ hãi mà áp sát lên trên ngực của Lương Vĩnh Khang nhắm mắt lại.
Thấy phản ứng này của Lý Thu Hà, Lương Vĩnh Khang chỉ có thể im lặng, không nói thêm một lời nào nữa.
Mãi qua một lúc sau, Lý Thu Hà mới đột nhiên kinh hô lên một tiếng, làm cho Lương Vĩnh Khang có chút giật mình: “Thế nào, cô thấy chỗ nào không được ổn hay sao?”
Thật tình, với y thuật của Lương Vĩnh Khang, hắn hoàn toàn có thể kiểm tra được trên người của cô có nguy hiểm gì hay không. Nhưng vừa rồi là một vụ đánh bom có chủ đích, hắn cũng không chắc chắn mình sẽ mắc phải sai lầm, hay bỏ sót chi tiết nào. Cho nên vừa nghe thấy tiếng la của Lý Thu Hà, hắn nhất thời cũng có chút lo lắng.
“Không phải, là tôi… là tôi nhớ đến chuyện mấy ngày hôm trước, tôi có nhận được một bức thư nặc danh, bên trong đó có đề đến một nội dung rất phản cảm. Tôi cũng không biết, chuyện này có thể liên quan đến người gửi bức thư đó hay không?” Lý Thu Hà lúc này vừa hoảng hốt, vừa xấu hổ nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe như vậy, hắn liền nhanh chóng suy đoán ra rất nhiều thứ.
Ngay sau đó, hắn mới nhìn cô, nói: “Vậy nội dung bên trong bức thư là cái gì? Cô có thể nói rõ ràng ra cho tôi biết được không?”
Thế nhưng sau khi nghe được lời này của hắn, Lý Thu Hà liền ấp úng không nói.
“Thế nào, nội dung bên trong bức thư không tiện nói ra sao?” Lương Vĩnh Khang cũng nhìn ra được điều bất thường trên khuôn mặt của Lý Thu Hà, cho nên mới nói ra.
Lý Thu Hà sau một hồi im lặng, rốt cuộc cũng cắn răng, nói: “Cái này… cái này tôi cũng không có định nói ra cho người ngoài nghe. Nhưng anh đối với tôi cũng không phải là người ngoài, tôi hy vọng anh sẽ không chê cười tôi!”
“Có gì mà chê cười với không chê cười chứ, rốt cuộc là có chuyện gì, cô cứ nói rõ ra xem!”
“Thật ra, bên trong nội dung bức thư nặc danh đó, người kia đề nghị tôi phải lên giường với anh ta, nếu không anh ta sẽ giết tôi. Ngay lúc đó, tôi liền tức giận gửi lại tin nhắn, mắng cho anh ta một trận. Sau lần đó, tôi không còn thấy anh ta gửi tin nhắn cho tôi nữa. Tôi còn nghĩ rằng anh ta đã bỏ cuộc, nhưng không ngờ đến là hắn lại thật sự muốn giết tôi. Tôi thật sự là không muốn chết, nhưng tôi cũng không để cho kẻ đó uy hiếp đến mình!”
Nghe Lý Thu Hà đem nội dung bức thư ra trình bày một lần, Lương Vĩnh Khang hầu như đã thông suốt toàn bộ. Cho nên lúc này hắn mới nhìn cô, nói: “Nếu đã như vậy, vì sao cô không đi đến thông báo cho cảnh sát đi! Chỉ cần để cho cảnh sát vào cuộc, thì kẻ nặc danh này nhất định sẽ bị lôi ra ánh sáng mà thôi!”
“Tôi… tôi không tiện để đi gặp cảnh sát được. Anh… anh có thể giúp tôi thêm việc này nữa được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi này của Lý Thu Hà, Lương Vĩnh Khang nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Qua một hồi lâu, hắn mới gật đầu nói: “Thôi được rồi, coi như tôi giúp thêm cô một lần này nữa đi, dù sao mọi chuyện đã đến nước này rôi. Tôi cũng không thể để mặc cho kẻ ác dưng dửng ngoài vòng pháp luật được. Những kẻ như thế, nhất định phải bị trừng trị cho đích đáng!”
“Cảm ơn anh!” Lúc này, Lý Thu Hà đột nhiên cúi xuống, đặt lên trên má của Lương Vĩnh Khang một nụ hôn, rồi nói.
Mà hành động này của cô làm cho Lương Vĩnh Khang nhất thời cứ ngây ra như phỗng, hắn cũng không nghĩ đến, cô nàng này lại hôn lên trên mặt mình.
“Anh… anh đừng có hiểu lầm, đây là tôi muốn bày tỏ sự biết ơn trong lòng của mình mà thôi!” Lý Thu Hà lúc này cũng hơi đỏ mặt, xấu hổ nói.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên không có bất kỳ một chút hiểu lầm gì, hắn chẳng qua lời hơi ngạc nhiên một chút mà thôi. Ngay sau đó, Lương Vĩnh Khang liền nhìn lấy Lý Thu Hà, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta cũng nên trở ra thôi! Nếu không mọi người đều sẽ rất lo lắng cho cô đấy!”
Lý Thu Hà nhìn thấy Lương Vĩnh Khang đem mình đặt xuống đất, trong lòng cô không khỏi hiện lên một sự mất mát. Nhưng da mặt của cô vốn dĩ rất mỏng, không thể nào cứ giả vờ như không có chuyện gì, để cho hắn mặc nhiên ôm suốt như vậy được.
“Cảm ơn!” Cô lí rí nói.
Thế nhưng lúc cô vừa mới đứng lên được có một nửa, thân hình liền như muốn đổ sập xuống, lại lần nữa ngã vào trong lòng của Lương Vĩnh Khang, sắc mặt của cô đỏ lên đến đáng sợ.
Cô vô cùng lúng túng nhìn hắn, nói: “Tôi, tôi xin lỗi! Chân tôi, hình như nó hơi bị đau!”
Lương Vĩnh Khang hơi cúi thấp người xuống kiểm tra một hồi, hắn mới phát hiện ra bắp chân của cô đã bị tê cứng lại. Dường như vừa rồi do tư thế của hai người duy trì quá lâu, cho nên cô mới bị ra như vậy.
Lương Vĩnh Khang nhanh chóng giúp cô xoa bóp, thông máu, rồi hắn nhìn cô cười nói: “Không sao rồi, chỉ là một chút tê chân mà thôi! Nào, để tôi dắt cô đi ra ngoài!”
Lý Thu Hà nhìn thấy Lương Vĩnh Khang một bộ cẩn thận chăm sóc cho mình, trong lòng không khỏi trở nên ấm áp vô cùng. Thế nhưng khi vừa nghĩ đến Lương Vĩnh Khang đã có vợ hiền ở nhà, cô nhất thời có chút cảm giác mất mát vô cùng khó tả.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không biết những việc này, hắn hiện tại chỉ đang nghĩ đến việc, làm sao đem được kẻ nặc danh kia lôi ra ngoài mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT