“Cô đang chỉ tôi?!” Sau một hồi thất thần, Lương Vĩnh Khang rốt cuộc mới kịp thời phản ứng lại, hắn tự đưa tay chỉ chỉ về phía mình, nói.

“Làm sao, anh không muốn?!” Lê Khả Hân vừa cười vừa nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, rồi nhẹ nhàng bước tới bên cạnh hắn.

Mà lúc này, Ngô Hạo Dân rốt cuộc cũng kịp định thần lại, hắn vừa nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, vừa nhìn về phía Lê Khả Hân, hỏi: “Anh ta là ai?”

“Là bạn nhảy của tôi đêm nay, không được sao?” Lê Khả Hân nhìn nhìn Ngô Hạo Dân một chút, lại rất tự nhiên mà kéo lấy tay của Lương Vĩnh Khang, cười nói.

Lúc này, ánh mắt của Ngô Hạo Dân như muốn phun lửa. Hắn không nghĩ đến, ngay trong đêm dạ hội như thế này, Lê Khả Hân lại từ chối lời mời của hắn. Đã thế, cô ta còn đi cùng với một gã đàn ông vô cùng xa lạ, lại còn môt bộ quen thuộc như vậy. Hai người này, chẳng lẽ là đang có gian tình với nhau?

Tuy trong lòng lúc này rất là tức giận, nhưng Ngô Hạo Dân vẫn cố nén cơn giận trong người, một bộ vô cùng bình tĩnh mà nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Anh bạn, tuy tôi không biết anh bạn là ai, nhưng tôi thấy anh bạn cũng không phải là người thích hợp với Khả Hân. Hôm nay đang có dạ hội, anh có thể nhường cho tôi cùng với Khả Hân nhảy một chút được không?”

Mặc dù lời này nghe ra rất khách khí, nhưng thái độ của Ngô Hạo Dân đã rất rõ ràng. Hắn chính là muốn nói, Lương Vĩnh Khang không xứng với Lê Khả Hân. Thậm chí ở ngay trước mặt mọi người, Ngô Hạo Dân còn muốn giành bạn gái với Lương Vĩnh Khang. Tuy rằng Lê Khả Hân cũng không phải là bạn gái thật sự của Lương Vĩnh Khang, nhưng hành động này của Ngô Hạo Dân quả thực là rất phách lối.

Mà đám quần chúng xung quanh, làm sao biết được sự thật bên trong. Bọn họ đều đang cho rằng, Lương Vĩnh Khang và Lê Khả Hân là một đôi, mà Ngô Hạo Dân là đang trực tiếp muốn đánh mặt Lương Vĩnh Khang, muốn giành bạn gái với Lương Vĩnh Khang. Cho nên lúc này, bọn họ đều rất hiếu kỳ muốn biết, rốt cuộc là Lương Vĩnh Khang sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Thậm chí, ở bên ngoài đã có người len lén lấy ra điện thoại quay phim, muốn đem cuộc chiến tranh giành tình nhân này đăng trên mạng.

Trong khí đó, nhân vật chính của toàn bộ chuyện này, là Lê Khả Hân thì một bộ dửng dưng như không biết gì, hết liếc mắt nhìn lấy Ngô Hạo Dân, rồi quay sang nhìn Lương Vĩnh Khang mỉm cười.

Đến lúc này, cho dù có ngốc đi chăng nữa, Lương Vĩnh Khang cũng biết là mình bị Lê Khả Hân tính kế. Cô nàng này, xem chừng là vẫn còn canh cánh sự việc lúc trước ở trong lòng. Hiện tại đang muốn mượn tay của Ngô Hạo Dân để trả thù cho mình. Nhưng Lương Vĩnh Khang là ai, hắn há có thể bị người như Lê Khả Hân hù dọa được sao?

“Ài, nữ nhân thật sự là phiền phức!” Trong lòng Lương Vĩnh Khang âm thầm than nhẹ một tiếng.

Rồi sau đó, hắn mới nhìn lấy Ngô Hạo Dân, nói: “Cô ấy đã nói đêm nay sẽ nhảy với tôi, vậy thì tối nay tôi phải nhảy cùng cô ấy rồi!”

Nói xong, cũng không để cho Lê Khả Hân kịp lên tiếng phản đối, hắn liền nắm lấy tay cô, kéo thẳng lên trên sân khấu, trước ánh mắt ngây dại của tất cả mọi người.

Mà Trương Nhã Kỳ vẫn ở một bên, bình tĩnh xem như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Ngô Hạo Dân là khuôn mặt đỏ bừng, không thể nào tin được mà nhìn lấy hai người đang rời đi.

“Anh, anh muốn làm cái gì? Anh mau bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi ngay!” Ngay sau khi bị Lương Vĩnh Khang kéo lên trên sân khấu, Lê Khả Hân rốt cuộc mới có thể phản ứng lại.

Mà Lương Vĩnh Khang lúc này, hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ phản kháng của cô một chút nào. Nếu Lê Khả Hân đã muốn chơi hắn, hắn tất nhiên là không thể nào buông tha cho cô dễ dàng như vậy rồi.



“Cô chẳng phải đã nói là rất muốn nhảy với tôi hay sao? Bây giờ tôi đang làm theo yêu cầu của cô, cô còn muốn gì nữa đây?” Lương Vĩnh Khang một bên vừa đu đưa theo điệu nhạc, vừa thì thầm ở bên tai của Lê Khả Hân.

Cảm nhận được hơi thở từ trên miệng của Lương Vĩnh Khang thổi tới, thân thể của Lê Khả Hân nhất thời không được tự nhiên, hơi có chút cứng đờ. Thế nhưng Lương Vĩnh Khang rất thoang thả, vẫn có thể kéo theo cô nhảy đến khi chuyển sang nhạc khác.

“Anh, anh đúng là tên dê sồm, tôi nhất định sẽ kêu chị Nhã Kỳ đuổi anh ra khỏi công ty!” Rốt cuộc biết được hôm nay mình khó thoát khỏi bàn tay của Lương Vĩnh Khang, Lê Khả Hân chỉ có thể hung ác mắng to một trận.

Thế nhưng tiếng nhạc thật sự rất to, Lương Vĩnh Khang lại cố tình làm bộ như không nghe thấy, còn hét thẳng vào trong tai của cô một trận: “Cô đang nói cái gì, tôi nghe không rõ?!”

Biết được hôm nay mình khó thoát khỏi bàn tay của Lương Vĩnh Khang, trong lòng Lê Khả Hân âm thầm có chút hối hận. Nếu biết trước như vậy, cô đã không chọc vô cái tên vô sỉ này rồi.

Lúc này Lương Vĩnh Khang cũng không biết trong lòng Lê Khả Hân đang mắng mình, hắn chỉ chăm chú nhảy theo điệu nhạc. Mãi cho đến lúc hết nhạc hắn mới thả người dừng lại.

Mà phía bên dưới lúc này, một đám sinh viên nhìn lên trên sân khấu, không ngừng vỗ tay rần rần.

Thật tình, Lương Vĩnh Khang nhảy rất có nghề, vũ điệu cũng cực kỳ lưu loát. Tuy phải kéo theo thân hình cứng đơ của Lê Khả Hân suốt thời gian khiêu vũ, nhưng bằng vào một chút công phu, hắn vẫn có thể hoàn thành bài nhảy một cách vô cùng xuất sắc.

Ngô Hạo Dân thu lấy tất cả vào mắt, một bụng lửa giận lúc này không thể nào mà phát tiết ra ngoài được, khiến hắn càng thêm căm hận mà nghiến răng ken két.

“Tên khốn này, mày hãy đợi đấy!” Ngô Hạo Dân vừa nắm chặt hai nắm tay, vừa nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau khi khiêu vũ kết thúc, Lương Vĩnh Khang cuối cùng mới chịu buông tay, để cho Lê Khả Hân trở về vị trí bên cạnh Trương Nhã Kỳ.

Mà lúc này, Trương Nhã Kỳ ánh mắt đầy thâm ý nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói: “Xem chừng, anh cũng rất thích hợp để khiêu vũ?!”

Lần đầu tiên Lương Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt này của Trương Nhã Kỳ, trong lòng hắn không khỏi đánh bộp lên một cái.

Thế nhưng lúc này, âm thanh không hài hòa của Ngô Hạo Dân đột nhiên vang lên, làm cho tất cả mọi người đều phải xoay đầu nhìn lại: “Quả nhiên là nhảy rất không tệ, chỉ có điều, bây giờ đã là thời đại nào rồi? Khả Hân, em làm sao có thể theo hắn nhảy những điệu nhảy của mấy năm thập niên tám mươi như vậy được chứ? Thật sự là không hợp với tuổi tác của em chút nào, cái này chỉ thích hợp với các ông chú và bà cô chơi đùa mà thôi!”

Lương Vĩnh Khang nghe xong liền nhíu nhíu mày, mà Lê Khả Hân trong lòng cũng rất khó chịu. Cô làm sao không nghe ra lời nói chăm chọc của Ngô Hạo Dân, nhưng hắn chọc ai gây ai, làm sao lại nói cô như mấy bà cô già kia được? Đây là hắn đang xem thường nhan sắc của cô hay sao?

“Anh vừa nói cái gì?” Ánh mắt của Lê Khả Hân lúc này rất là bất thiện nhìn về phía Ngô Hạo Dân.



Mà Ngô Hạo Dân sau khi nhìn thấy biểu hiện này của cô, hắn lập tức liền sửa lời lại: “Khả Hân, em đừng có hiểu nhầm! Đây là anh nói điệu nhảy của hắn ta không phù hợp với em mà thôi. Chứ trong lòng của anh, em mãi mãi vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất! Là bông hoa đẹp đẽ trong cả một vườn hoa xinh tươi ngoài kia!”

Nếu như người khác nói ra những lời này, có lẽ những người xung quanh đều cảm thấy lời nói của hắn quá sến. Nhưng những lời như vậy từ trong miệng Ngô Hạo Dân nói ra, lập tức được không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn đến, tràn đầy vẻ hâm mộ.

Mà Lê Khả Hân, nhất thời lại cảm thấy vô cùng buồn nôn. Cô cảm giác, mấy lời này của hắn thật sự rất giả dối, hoàn toàn không có một chút chân thành nào. Huống hồ, cô thật sự không thích tính cách của Ngô Hạo Dân một chút nào.

Cho nên lúc này cô mới hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không thèm để ý đến Ngô Hạo Dân nữa.

Thế nhưng, Lương Vĩnh Khang thì nhịn không được, nói: “Cậu nhóc, cậu có biết thế nào là khiêu vũ không? Cậu cho rằng, chỉ việc đứng lên sân khấu, mở nhạc thật to rồi nhún nhảy trên đó, thì chính là khiêu vũ sao?”

Lời này của Lương Vĩnh Khang vừa nói ra, rất nhiều khuôn mặt sinh viên nhất thời nóng lên. Mà sắc mặt của Ngô Hạo Dân cũng trở nên đỏ bừng, hắn tức giận nói: “Ai nói với anh tôi không biết khiêu vũ, anh nghĩ tôi là loại thấp kém giống như anh hay sao?”

“Ồ, hóa ra cậu là con giun chui trong đũng quần của tôi sao? Không phải thế cậu làm sao biết được tôi thấp hay cao?” So về miệng lưỡi, Lương Vĩnh Khang cũng không chịu thua ai bao giờ.

Đương nhiên, đối với phụ nữ, hắn thật sự là không có tiện dùng. Còn Ngô Hạo Dân sao, hắn nhất thời liền bị Lương Vĩnh Khang mắng đến sượng người.

“Miệng anh thối lắm! Anh chỉ được cái võ mồm thì hay ho gì, anh có bản lĩnh thì thả cái rắm cho tôi xem? Đồ nhà quê!” Sau một hồi nghiến rắng nghiến lợi, Ngô Hạo Dân rốt cuộc cũng phun ra mấy câu đáp lại.

Nhưng mấy lời này của hắn, đã trở nên yếu thế hơn trước rất nhiều rồi.

Thế nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng không có ý định buông tha cho Ngô Hạo Dân dễ dàng như vậy. Hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trên người của Ngô Hạo Dân một cái, sau đó mới tiến lại gần bên cạnh Ngô Hạo Dân, nói: “Tôi không biết cậu với con nhóc Khả Hân kia có cái quan hệ gì, nhưng tốt nhất là cậu nên học khôn một chút. Không phải ai là người mà cậu cũng có thể tùy tiện khi dễ được đâu. Nếu không, đến lúc người xấu hổ là cậu, chứ không phải là tôi!”

“Hừ, anh muốn hù dọa tôi sao? Anh nghĩ là tôi sợ anh chắc?!” Ngô Hạo Dân nghe mấy lời này của Lương Vĩnh Khang, nhất thời liền nổi nóng.

Nhưng mà lúc này, hắn đột nhiên cảm giác trong bụng của mình có chút khó chịu. Rồi sau đó, cả khuôn mặt của hắn đều đỏ bừng lên.

“Bủm!”

Một tiếng nổ vang từ trong đít quần của Ngô Hạo Dân phát ra, sau đó là một trận mùi hôi vô cùng khủng khiếp lan tỏa ra ngoài. Làm cho đám đông nhanh chóng phải tản đi.

Trong lúc nhất thời, Ngô Hạo Dân cảm thấy xấu hổ vô cùng, hắn ước gì bây giờ trước mặt có một cái lỗ để cho hắn chui vào. Đến lúc này, Ngô Hạo Dân cũng không có nghĩ ngợi nhiều nữa, hắn lập tức xách theo cái mông của mình chạy nhanh ra ngoài, không dám để ở lại lâu thêm chút nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play