Mọi chuyện đều nằm trong kiểm soát của Nhạc Phượng Hy nàng. Theo ký ức của nguyên chủ, Lâm Như Tuyết là Thuật Linh Sư thuộc tính băng hệ, từ nhỏ đã được Lâm gia ưu ái vì hệ Băng là một hệ hiếm nên cũng được coi là nhân tài, Lâm gia đã tập trung bồi dưỡng Như Tuyết, cho tiếp nhiều đan đơn diệu dược nên hiện giờ đã đạt thành cấp 5 Linh Tông. Chỉ mới 16 tuổi mà đã đạt đến cấp độ đó thì cũng được coi là cường giả trong cường giả. Ngoài mặt, Lâm Như Tuyết tỏ ra như một tiểu bạch thỏ yếu đuối, hiền lành luôn bị tỷ tỷ xấu xa ức hiếp vì thế đã nhiều lần Nhạc Phượng Hy nguyên chủ cư nhiên trở thành bàn đạp cho tiểu muội bạch liên hoa trở thành đệ nhất mỹ nhân người gặp người thương a...


Nhạc Phượng Hy nhẹ nhàng đẩy Vũ Hồng ra xa sau đó né tránh đòn tấn công của Lâm Như Tuyết. Nàng vẫn không để lộ ra thực lực mà chỉ đơn giản là né đòn... sau đó trong lúc Lâm Như Tuyết lộ sơ hở, Phượng Hy lấy từ không gian ra lọ thuốc độc mà nàng tự điều chế lén rắc lên người Như Tuyết và nha hoàn Tạ Linh mà không làm cho hai người đó phát hiện...


Cứ liên tục người đánh người né như vậy... bỗng một đạo gió hình lưỡi liềm bay đến chặn ngang. Nhạc Phượng Hy nhíu mày nhìn nơi vừa phát ra linh lực đó. Một vị nam tử mái tóc đen phiêu dật trong gió, trên người vận trang phục màu xám tro, tay phải cầm một thanh kiếm dài, đôi kim mâu thanh lịch, đôi chân mày rậm trông mạnh mẽ, mũi cao... nói tóm lại người này có thể nói là mỹ nam tử a~ còn có phần hơn hẳn so với Mạc Viêm Hạo...


" Biểu ca... sao huynh lại ở đây?"_ Lâm Như Tuyết hồi phục lại là một bạch liên hoa, mắt sáng lên nhìn mỹ nam tử đó.


Biểu ca? Vậy hắn tên gọi là Tiêu Vận đi... nói đúng hơn là biểu ca của Lâm Như Tuyết chứ không phải của Phượng Hy nàng. Tiêu Vận vốn là nghĩa tử của Tiêu Võ của Tiêu gia, do hắn từ nhỏ mồ côi được Tiêu Võ phát hiện có thiên phú tài năng nên nhận về Tiêu gia, ngũ phu nhân Tiêu gia Linh Hương là muội muội của Linh Mộng - mẫu thân của Lâm Như Tuyết, hiển nhiên Tiêu Vận trở thành biểu ca của Lâm Như Tuyết. Hắn ta đặc biệt chán ghét Nhạc Phượng Hy nguyên chủ, hẳn là hắn có đến Lâm gia một vài lần và nguyên chủ đã từng câu dẫn hắn, suốt ngày lẽo đẽo theo hắn vì thế hắn cảm thấy rất phiền phức mà không có ấn tượng tốt với nàng... hazz nếu hắn đã ghét nàng thì càng tốt, nàng cũng không cần quan tâm nữa... chỉ cần sống cho bản thân là được rồi.


" Ta thay mặt Tiêu gia đến đây dự buổi sinh thần của muội... sao các ngươi lại đánh nhau?"_ Tiêu Vận tra kiếm vào vỏ, trả lời qua loa, mắt không rời Nhạc Phượng Hy. Vừa rồi hắn quan sát thấy Nhạc Phượng Hy thân thủ không tầm thường nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra linh lực trên người... thật kỳ lạ?!


" Biểu ca... hức hức... huynh làm chủ cho muội, tỷ ấy đánh nha hoàn thân cận của muội rồi còn muốn đánh muội... hức hức... muội mới đánh trả lại để tự vệ thôi..."_ Lâm Như Tuyết khóc lóc, lấy khăn lụa chấm chấm lên mặt, nước mắt không biết có dư thừa không mà cứ tuôn ra... sau đó nàng ta còn nhào vào lòng Tiêu Vận như đang ủy khuất lắm!!! Thật giả tạo!!!


" Hừ! Nhạc Phượng Hy... ngươi lâu nay không gặp nhưng vẫn không thay đổi"_ Tiêu Vận mặt không đổi sắc, hơi cau mày nhìn Lâm Như Tuyết đang dụi dụi vào ngực hắn, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy chán ghét. hắn bất giác giật mình, hắn từ khi nào lại có thái độ này với biểu muội? Hắn áp chế cơn khó chịu trong lòng, bật ra lời khinh thường với Nhạc Phượng Hy.


" Tiêu Vận... ta là không thẹn với lòng cũng không sợ thiên địa gì hết... việc gì ta phải sợ chứ!? Ta không làm sai thì sao ta phải xin lỗi?"


" Ngươi còn không biết mình sai gì à?"


" Ta. Không. Sai... Ta nói cho ngươi biết, "nước sông không phạm nước giếng" Lâm Như Tuyết tấn công ta trước, hơn nữa ai thấy ta có khả năng chống lại Lâm đại tiểu thư "thiên tài" chứ?... phải không Lâm đại tiểu thư???"_ Nhạc Phượng Hy thản nhiên phản bác lại, còn nhấn mạnh từ "thiên tài", mắt sắc bén chất vấn lại Lâm Như Tuyết.


" Ta... ta..."_ Lâm Như Tuyết ấp úng. Nàng quên rằng Nhạc Phượng Hy là một phế vật không hơn không kém, hoàn toàn không có khả năng đánh lại nàng. Lâm Như Tuyết xanh mặt lén nhìn sắc mặt Tiêu Vận... không phải huynh ấy tin chứ???  


Tiêu Vận lúc này đang ngạc nhiên trước thái độ của Nhạc Phượng Hy. Đây là một nữ tử luôn đanh đá, chanh chua, háo sắc hay bám theo quyến rũ hắn thậm chí còn leo lên giường hắn??? Bây giờ gặp lại thì đã là một người hoàn toàn khác, miệng lưỡi sắc bén, thái độ băng lãnh luôn bình tĩnh chứ không bốc đồng.


Nha đầu kia dường như có gì đó thay đổi, hắn không thể nói rõ được nhưng... rất khác.


Ánh mắt ương ngạnh đầy kiêu ngạo ấy lại mang cho hắn sự vui mừng, lòng hắn như đang thét lên đầy mãnh liệt.


Là nàng! Chính là nàng!!!


Nhớ lại lời chất vấn của nàng, Tiêu Vận nghĩ lời của nàng rất có lý... vậy không lẽ chuyện này do biểu muội gây sự trước? Trước đây hắn thấy vị biểu muội này tâm tính nhu hòa, yếu đuối, luôn biết nhường nhịn, hơn nữa hắn vô cùng chán ghét Nhạc Phượng Hy nên đã cố ý ra mặt bảo vệ Lâm Như Tuyết vài lần. Giờ lại nhìn thấy sắc mặt của Lâm Như Tuyết, cùng gương mặt đó nhưng nay ánh mắt đó đầy nỗi thống hận, căm tức, khi bị Phượng Hy chất vấn lại thì Như Tuyết tỏ ra bối rối... không ngờ đây mới bộ mặt thật của biểu muội hắn...


Vậy bộ mặt nào của Nhạc Phượng Hy mới là thật?


" Như Tuyết... không bao lâu nữa là sinh thần của muội, sao không lo chuẩn bị mà lại đến đây?"_ Tiêu Vận hỏi. Tạm thời vẫn nên hòa giải chuyện trước mắt này đã, nếu không mọi người đều sẽ kéo đến đây mất.


Tự dưng trong lòng hắn lại thấy sốt ruột, không muốn nha đầu kia gặp phải phiền phức.


" A! Biểu ca... muội đến đây để thăm tỷ tỷ và còn muốn báo chuyện đính hôn cho nàng biết, không ngờ chưa kịp nói..."_ Lâm Như Tuyết rơm rớm nước mắt mà trả lời đồng thời nhấn mạnh từ " đính hôn" cho Phượng Hy nghe.


" Hừ... ngươi muốn đến đây mời ta đến dự hôn lễ của ngươi à???"_ Nhạc Phượng Hy cười nhạo.


" Tỷ tỷ... muội cũng muốn... nhưng phụ thân đang cấm túc tỷ nên... muội chỉ muốn thông báo cho tỷ biết thôi... dù sao Hạo ca..."


" Vậy thì ta chúc mừng các ngươi, ta không ngờ các ngươi tốt như vậy a... làm ta có hơi cảm động... Bây giờ ngươi cũng báo xong rồi, thăm thì cũng thăm xong rồi vậy nên các ngươi có thể về, nơi đây không thích hợp cho thiếu gia tiểu thư như các ngươi đâu!!!"_ Nhạc Phượng Hy nói.


" Tỷ tỷ à... nay muội chỉ muốn nói cho tỷ biết, năm ngày sau là sinh thần của muội, đồng thời sẽ công bố chính thức đính ước với nhau, không lâu nữa bọn muội sẽ thành thân... muội mong tỷ có thể buông tha cho Hạo ca..."


" Ngươi sợ ta đến phá tiệc của ngươi sao? Yên tâm đi, ta hiện tại sẽ không đụng đến các ngươi... nhưng..."_ Nhạc Phượng Hy tiến gần hơn và hạ giọng nói: "... những gì Lâm gia nợ ta, nợ Nhạc gia, ta sẽ đòi lại hết... mong ngươi có thể truyền lại lời này của ta đến phụ thân của ngươi... được rồi, các ngươi về... không tiễn!!!"


Nói xong Nhạc Phượng Hy xoay người cùng Vũ Hồng tiến vào trong phòng để lại những người còn lại với mỗi suy nghĩ khác nhau. Sau đó Lâm Như Tuyết cùng nhân hạ hậm hực đi về... riêng Tiêu Vận còn đứng lại một lát, mắt cứ nhìn thẳng căn phòng của Nhạc Phượng Hy, trong lòng như tơ rối, không hiểu sao hắn muốn tìm hiểu nhiều hơn về nàng... nàng thật khác lạ... có vẻ sau này hắn cần phải quan sát nàng thường xuyên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play