Trong không gian là một lam nhân ảnh đang cặm cụi xây dựng bếp củi đơn giản, rồi nàng ôm một bó củi khô đặt vào bếp


" Hỏa cầu! Đi!"


Một hỏa cầu nhỏ từ đầu ngón tay Nhạc Phượng Hy bay vào lò bếp, đám củi khô bùng cháy... sau đó nàng đặt lên bếp một cái bình to, cổ cao được làm bằng đất nung.


" Ta chuẩn bị xong rồi, tiếp theo thì làm sao nữa?"


" Người cho nước linh tuyền vào, nó sẽ tăng tỷ lệ thành công hơn... sau đó cho Kim Lân Thảo, Thanh Ngô Sí vào... đậy nắp lại trong vòng hai khắc rồi cho thêm Bạch Lung Quả, Thiên Tinh Trúc, Hỏa Lạt Lan, Tam Diệp Liên..."


Rất may trong không gian nàng đã trồng rất nhiều loại thảo dược mặc dù chưa nghiên cứu rõ tác dụng của chúng, không ngờ hiện tại lại có thể dùng... thật tiện lợi mà không tốn kém chi phí a...


Nhạc Phượng Hy liên tục canh độ lửa, lúc thì tăng lửa lên lúc thì cho thêm thảo dược rồi hạ lửa... cứ làm như thế đến một nén nhang sau thì Mộc Mộc kêu nàng thu lửa rồi mang bình luyện bỏ vào nước lạnh... Cuối cùng mới mở nắp bình ra, từ trong bình bay ra hương thơm thoang thoảng dễ chịu của dược liệu, Phượng Hy tham lam ngửi hương thơm đó... như vậy có phải nàng đã thành công? Nhìn vào trong bình thì chỉ thấy một nền tối, phải nhìn thật kỹ nàng mới thấy có nước tồn ở đáy bình... mặt nàng đen lại... what the hell??? Luyện cả buổi mà chỉ được nhiêu đây thôi sao? Hay là thất bại rồi???


" Mộc Mộc... thất bại rồi sao?"


" A... không... ngay từ đầu tiểu tiên đã nói trước rồi. Luyện cái này hao nhiều dược liệu lắm... nhưng do được làm theo phương thức riêng và thêm lượng nước linh tuyền nên mới luyện ra lượng nhiều hơn bình thường a"


Nhiều?! Có nhiêu đây mà bảo nhiều? Khóe miệng nàng giật giật.


Mộc Mộc tất nhiên hiểu được chủ nhân đang nghỉ gì nên liền nói thêm: " Chủ nhân... dược mà người đang luyện đạt tới bậc trung phẩm a... người chỉ mới luyện lần đầu mà đã thành công hơn nữa là trung phẩm đó nha!!!"


" Sao? Chỉ có chút dược ít ỏi này mà đã là trung phẩm rồi sao?"


" Có thể nói thủy dược còn tốt hơn đan đơn a... nguyên liệu đơn giản mà cấp bậc thì cao... người đã luyện được Nguyên Ngưng Thủy dược nhị phẩm tương đương với tam phẩm Nguyên Ngưng Đan..."


" Thật không ngờ thủy dược lại lợi hại như vậy? Thế thì ta luyện thêm vậy... như thế mới đem bán được..."


Nhạc Phượng Hy điên cuồng luyện thủy dược tiếp... mãi đến tối nàng mới bước ra ngoài... thì nghe bên ngoài phòng có chuyện


" Tiểu thư... tiểu thư chúng tôi thân thể có chút mệt nên đã nghỉ ngơi sớm... mong tiểu thư..."


CHÁT!!! Vũ Hồng chưa nói hết câu thì bị một nha hoàn hầu Lâm Như Tuyết tiến đến tát mạnh vào Vũ Hồng, làm nàng ngã xuống, khóe miệng rướm máu. Sau đó nha hoàn đó còn hống hách lớn giọng mắng, chân còn đá vào bụng Vũ Hồng.


" Con tiện tỳ kia.. biết đại tiểu thư cành vàng lá ngọc có lòng đến thăm các người, còn không biết điều mau kêu tiểu thư ngươi ra đây..."


" Đại tiểu thư, nô tỳ đã nói rồi ạ... mong người thông cảm"_ Vũ Hồng lau khóe miệng, kiên nhẫn giải thích.


" Vũ Hồng à... ta biết tỷ ấy còn chưa nghỉ... ngươi mau gọi nàng ra đây, nói rằng ta có quà tặng nàng... hazzz ta cũng nhắc nhở ngươi, bây giờ ai mới có quyền ở đây...nếu ngươi không nghe lệnh thì chịu phạt đi!!!"_ Lâm Như Tuyết nhẹ nhàng như hoa nói với Vũ Hồng nhưng trong lời nói là đe dọa nàng, mắt lườm thẳng Vũ Hồng. Trong lòng Vũ Hồng run sợ, không ngờ Lâm Như Tuyết còn có bộ mặt này... không... đây mới là mặt thật của nàng ta... Vũ Hồng nàng phải bảo vệ Phượng Hy tỷ tỷ, không thể bị khuất phục được... nàng đang định nói tiếp thì bị một tiếng nói phía sau lưng kéo nàng lại.


" Ô! Không ngờ Lâm đại tiểu thư viếng thăm a... Hồng nhi pha trà"


" Tỷ tỷ... ta có lòng muốn đến thăm tỷ tỷ nhưng lại bị nha hoàn thấp kém chặn lại không cho ta gặp... có phải giờ ngay cả một nha hoàn thân cận bên tỷ cũng không còn phép tắc rồi không?!"


" Chà... thất lễ rồi... nhưng nha hoàn của ta thì tự ta sẽ giải quyết không tự đến nha hoàn của muội làm a... như thế chẳng phải không coi phép tắc của muội ra gì à!?"_ Nhạc Phượng Hy lạnh lùng nhìn thẳng nha hoàn đã đánh Vũ Hồng, mắt lóe lên tia sát khí...


Lâm Như Tuyết ngạc nhiên. Sao hôm nay nàng ta khác lạ thế? Mọi thường nếu như gặp phải tình huống này thì nàng ta sẽ cáu gắt lên rồi chửi bới thô tục, càng tự làm mất nhân phẩm bản thân... thế nhưng nàng ta như là một người khác, hoàn toàn bình tĩnh, lạnh lùng, lời nói sắc bén đặc biệt là trên người toát lên tia sát khí rợn người. Nàng một trận ớn lạnh nhưng rồi cũng hồi phục lại tinh thần... nàng ta là phế vật lại càng không có địa vị thì việc gì nàng phải sợ chứ???


" Tỷ tỷ... người dù sao đã phạm lỗi thì phải phạt thôi... Linh nhi cũng vì sợ làm bẩn tay muội nên đã thay muội giáo huấn Vũ Hồng thôi"


" À thì ra là vậy... có thể nói cho ta biết Vũ Hồng làm sai cụ thể là việc gì không?"


" Hừ... lại còn hỏi...Vũ Hồng dám để đại tiểu thư ở ngoài gió lạnh như vậy, tiểu thư chỉ muốn viếng thăm ngưòi mà phải lâm bệnh thì hậu quả các người không gánh nổi đâu..."_ nha hoàn Tạ Linh lên tiếng, đầu nghênh lên kiêu ngạo, giờ đây tiểu thư nhà nàng đã là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, còn Nhạc Phượng Hy thậm chí mang danh phế vật mà nay lại bị Lâm gia phủ bỏ trách nhiệm, không còn chỗ dựa, có lẽ không lâu sau đó nàng ta cũng khó mà sống ổn được.


"CHÁT CHÁT"_ Nhạc Phượng Hy giơ tay tát mạnh vào hai bên má nha hoàn Tạ Linh trước sự ngỡ ngàng của mọi người.


" Sao... sao ngươi dám đánh ta??? Chỉ là thứ phế vật vô dụng mà dám đánh ta"_ bị tát đến choáng váng, không ngờ lực lại mạnh như vậy... Tạ Linh ôm mặt sưng đỏ chửi thẳng Nhạc Phượng Hy.


Hừ... phế vật ư? Nếu ta đã là phế vật thì ta sẽ cho nhân trên thế gian này biết được phế vật như nàng thì sẽ cường thế như thế nào... Nhạc Phượng Hy phủi tay như tay vừa chạm vào thứ dơ bẩn nào đó và nói:


" Sao ta lại không dám chứ? Tại ngưoi vô phép, ta chỉ phạt nhẹ ngươi thôi"


" Ngươi!!!... ô ô ô tiểu thư... hức hức... người hãy làm chủ cho Linh nhi ô ô ô"_ Tạ Linh quỳ xuống khóc lóc với Lâm Như Tuyết. Lâm Như Tuyết bực tức, đúng là tiện nhân, vẫn dám ngông cuồng như vậy, nàng sẽ cho ả biết tay.


" Nhạc Phượng Hy! Ngươi sao dám đánh nha hoàn của ta, ngươi không coi ta ra gì sao? Ngươi nên biết rõ là ngươi không còn địa vị mà còn là phế vật vô dụng... ngay cả nha hoàn cũng không bằng... hừ... nếu muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi!!!"_ Nói xong, Lâm Như Tuyết vận linh lực băng nguyên tố tấn công Nhạc Phượng Hy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play