(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Khi Erik bước vào, Felix đang nghe điện thoại.
Đối với một người hầu như không thể hiểu một ngoại ngữ nào như Erik thì tiếng Pháp giống như một người quá lười nói và bắt buộc phải nói một vài từ, nên người đó phải lẩm bẩm một cách miễn cưỡng, thỉnh thoảng còn bị hụt vài hơi. Vì vậy, khi lần đầu tiên nghe đến câu 'Tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất', Erik suýt chút nữa bật cười, cảm thấy người Pháp thật không biết xấu hổ. Tuy nhiên, bây giờ nghe thấy Felix nói loại ngôn ngữ này, hắn đột nhiên cảm thấy, câu nói kia cũng không buồn cười như vậy.
Felix đưa mắt nhìn sang Erik, mỉm cười và giơ tay về phía hắn, làm động tác 'năm phút nữa', rồi tiếp tục thì thầm trong khi đang cầm điện thoại.
Hầu hết thời gian, đều là người ở đầu dây bên kia nói chuyện, Felix chỉ lắng nghe và thỉnh thoảng nói một, hai câu. Giọng điệu của y nhẹ nhàng và ngọt ngào, mỗi âm tiết phát ra như một sức hút quyến rũ bất tận. Nếu không phải nghe trộm và nhìn chằm chằm người khác nói chuyện điện thoại là một điều vô cùng bất lịch sự thì Erik đã bước lại gần để không bỏ sót bất cứ lời nào được nói ra từ giữa hai cánh môi đó.
"Oui, bien. Je t'aime aussi. [1]" Felix nói.
Erik hiểu một phần của câu nói này – câu mà tất cả mọi người châu Âu đều hiểu. Một cảm giác kỳ lạ chộp lấy hắn trong khoảnh khắc, và hắn quay đầu đi không kiểm soát, không nhìn về hướng Felix nữa. Phải một lúc lâu sau, hắn mới nhận ra đó là gì: một tâm trạng khó có thể nói là quang minh chính đại. Hắn đang ghen tị (hoặc ước ao) với người ở đầu dây bên kia được nghe thấy câu nói kia - câu nói được thì thầm bên tai với giọng nhẹ nhàng.
Sau suy nghĩ này, sự xấu hổ và hoài nghi tràn ngập trong ý thức. Tại sao hắn lại cảm thấy như vậy? Điều này thật là buồn cười. Felix chỉ là một người tạm thời ở đây. Thậm chí còn không phải là một người bạn – hắn biết y chưa đầy ba mươi tiếng đồng hồ.
Felix lại nói điều gì đó, một cách háo hức và nhanh chóng. Sau đó, y cúp máy và quay sang Erik.
"Hi, anh về rồi à?"
"Cậu đang gọi cho người yêu à?"
Erik thốt lên, ngay lập tức cơ hồ muốn cắn đứt lưỡi mình.
Felix ngẩn người một chút, rồi bật cười. "Không, là mẹ tôi." Y nhẹ nhàng nói. "Những đứa trẻ bỏ nhà đi cần phải gọi báo cho mẹ mình, đúng không?"
Erik muốn nói điều gì đó để đáp lại trò đùa này, nhưng điều đó hoàn toàn không thể. Từ ngữ không phải là thế mạnh của hắn, huống chi là trước mặt Felix, hắn dường như không bao giờ tìm được từ nào thích hợp.
"Tôi nói, anh bị sao vậy?" Felix giơ tay ra hiệu đầu hàng. "Anh nghĩ rằng những người có người yêu sẽ lang thang không mục đích ở vùng nông thôn vào những ngày cuối tuần dài như thế này?"
Erik cảm thấy tai mình như bị thiêu đốt, và vội vàng muốn bắt đầu một chủ đề mới để chuyển sự chú ý khỏi câu nói ngu ngốc đó. May mắn thay, hắn ngay lập tức nhận thấy một điều khác.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"Felix, tóc cậu bị sao vậy?...Cắt ngắn đi?"
Hắn nhớ rằng tóc của Felix ban đầu có hình dạng khá kỳ lạ, dài ngang vai và một vài đoạn ở phía dưới được nhuộm đen. Nhưng bây giờ nó đã trở thành một mái tóc ngắn mới mẻ, vàng óng và không một chút tạp chất.
"Tôi tìm một tiệm cắt tóc trong thị trấn để tạm thời cắt ngắn lên," Felix chạm vào tóc mai của mình. "'Wilhan và cộng sự' hoặc cái gì đó."
"Wilhan và cộng sự!" Erik hơi ngạc nhiên. "Đó là tiệm cắt tóc mà chúng tôi khó hẹn nhất. Họ còn cắt cho cậu mà không hẹn trước? Cậu làm như thế nào vậy?"
"Ồ, tôi vốn dĩ không muốn đi. Tôi đã tự lấy kéo cắt tóc ngắn lên. Vết cắt quá xấu, trông giống như mới bị một con dê gặm mất." Felix nói. "Vì thế, tôi phải đến tiệm cắt tóc và cầu xin họ giúp đỡ để khắc phục hậu quả. Ban đầu họ từ chối và nói rằng phải hẹn trước, nhưng sau đó họ không kiên trì được nữa, có lẽ vì tôi đã ngồi buồn thiu trước cửa tiệm của bọn họ với một kiểu tóc khủng khiếp."
Erik không thể nhịn được cười. Cảm giác xấu hổ tan biến.
"Ai đã cắt tóc cho cậu? Wilhan hay Hans?"
"Hans, anh chàng nhỏ bé đó. Tôi nghĩ tay nghề của anh ta thật tuyệt."
"Cậu là chàng trai may mắn! Anh ta chưa bao giờ cắt cho tôi. Tôi không biết tại sao tôi không bao giờ hẹn được anh ta."
Felix nhìn hắn một cách kỳ lạ. "Anh không thể đặt lịch hẹn với anh ta. Bởi vì anh nằm trong danh sách đen của họ."
"Cái gì?"
"Tất nhiên là tôi nói đùa thôi. Hans nói anh là một người tốt." Y nở một nụ cười thật tươi. "Anh ta cũng giới thiệu cho tôi cửa hàng mà anh thường đến, và tôi đã mua hai bộ quần áo ở đó."
"Cậu đã đến nhà hàng Ý mà tôi đã giới thiệu cho cậu ăn trưa chưa?"
"Không có. Tôi còn chưa đến nhà hàng đã nhận được một cuộc gọi và cần giúp công ty giải quyết một việc gấp, nên tôi đã mua một chiếc bánh sandwich trong tiệm bánh và quay lại đây." Felix chỉ vào bàn làm việc phía sau y một lúc. "Xin lỗi vì đã sử dụng máy tính của anh."
"Ồ, không sao." Erik nói. "Như tôi đã nói, cậu có thể sử dụng mọi thứ ở đây." Dù sao đây cũng sắp không phải là nhà của tôi nữa.
"Sau khi xong việc, tôi đã nghe nhạc và lướt Internet ở đây, còn ngắm những con sóc trong sân nữa." Y chống cằm nhìn cây linh sam ngoài cửa sổ. "Erik, anh đã bao giờ trèo xuống từ cái cây đó chưa?"
Erik chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. "Chưa." Hắn bước đến bàn làm việc và nhìn vào cái cây cạnh cửa sổ. "Có vẻ không sao... không, tôi nghĩ không được, sẽ rơi xuống. Quá nguy hiểm."
"Thật khó tin anh là người sống trong phòng tập leo núi," Felix nói. "Nhân tiện, nếu tôi là anh, tôi sẽ thay bức ảnh trên trang chủ."
"Ảnh gì?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Sau đó, hắn nhận thấy rằng màn hình máy tính mở trên bàn là trang web của phòng tập leo núi của họ. Trên phông nền xanh đậm, có một bức ảnh đã được pixel hóa dưới dòng chữ "Một góc của Fritz và những người bạn": Hắn đang đội mũ bảo hộ, mặc áo màu xám và quần bó sát, đứng cạnh Fritz trong trang phục giống nhau, hai người đều nở nụ cười rạng rỡ trong ánh mặt trời.
Erik không biết tại sao Fritz lại chọn bức ảnh cũ này để đưa lên trang chủ website của họ, tất nhiên là hắn không phản đối, Fritz vốn là người phụ trách trang web. Hắn chỉ có thể đoán rằng bức ảnh có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt đối với bố dượng của mình: hắn đang trong phòng tập leo núi ở trại hè leo núi của lớp cơ sở, và mẹ hắn thường đến xem họ tập luyện, và có một lần bà đã chụp bức ảnh này cho hai người. Hắn đã chụp bức ảnh này - đó là khoảng thời gian hòa hợp nhất của ba người họ. Mặt khác, trong bức ảnh, cậu nhóc chỉ mới mười ba tuổi, chưa phát triển hoàn thiện, đứng cạnh Fritz cao lớn, thoạt nhìn đặc biệt giống "bố và con trai". Sau đó, hắn nhanh chóng phát triển đến một chiều cao mà hắn có thể dễ dàng nhìn thấy đỉnh đầu của Fritz, và cảm thấy Fritz cũng không cao lớn như vậy.
"Tôi nghĩ anh nên thay đổi thiết kế web của mình và loại bỏ bức ảnh lỗi thời này," Felix nói khi nhìn vào bức ảnh. "Đăng một loạt ảnh hiện tại của chính anh và một tài khoản Instagram: anh đẹp trai và phong cách như vậy, chắc chắn sẽ mang lại cho anh rất nhiều khách hàng."
"Tôi không có tài khoản Instagram." Erik nói. "Và điều đó không cần thiết. Dù sao thì phòng tập này cũng đã đóng cửa."
"Tại sao không tiếp tục làm? Anh không phải là người thừa kế sao?"
"Là tôi, nhưng không phải là người thừa kế duy nhất." Erik trả lời.
Vì vậy, hắn nói cho Felix nghe về di chúc của Fritz, quyền thừa kế hợp pháp và số phận của phòng tập leo núi. Hắn thực sự không muốn nhắc đến nó, nhưng kể từ khi bắt đầu, hắn tự nhiên nói tất cả mọi thứ từ đầu đến cuối. Felix có một thái độ lạnh nhạt, có lẽ vì điều đó không quan trọng với y, y chỉ chăm chú lắng nghe hắn nói, thỉnh thoảng nói thêm một hai từ; y không hề tỏ ra thương cảm hay thương hại như hắn lo sợ.
"Anh định làm gì tiếp theo?" Felix hỏi.
"Tìm cách bán phòng tập. Có một trung tâm leo núi khác ở phía tây thị trấn, lớn hơn nhiều so với chỗ này. Tôi định hỏi họ xem họ có muốn mua nó làm chi nhánh không. Nếu họ không quan tâm, tôi chỉ có thể bán nó cho các nhà môi giới bất động sản, có thể nó sẽ bị tháo dỡ hoặc sửa sang lại theo phong cách khác và sau đó bị bán đi. "
"Erik, ý tôi là anh – anh định làm gì?"
"Tôi chưa biết. Tôi có một số công việc nhỏ, tôi được Hiệp hội leo núi và Hiệp hội leo núi nhân tạo ủy nhiệm để huấn luyện các nhóm thực địa. Ngoài ra, tôi cũng dạy các khóa học cơ bản ở trung tâm leo núi và dạy riêng cho một số người. Nếu tiền bán phòng tập này đủ, số tiền còn lại có thể đủ để tôi trả góp một căn hộ nhỏ... Không đủ cũng không sao." Hắn nhìn xuống tay mình. Những ngón tay chắc nịch, băng leo quấn quanh mấy đốt ngón tay. "Sẽ luôn có cách."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Felix nhìn hắn. "Nhưng việc không thể duy trì phòng tập leo núi này sẽ khiến anh rất buồn."
"Ừ." Erik cười miễn cưỡng. Hắn không biết tại sao Felix luôn có thể 'nhất châm kiến huyết' [2] như vậy. "Tôi đã ở đây từ khi tôi mười bốn tuổi. Nhiều năm như vậy, dường như mọi thứ tôi làm đều là vì nó... Tôi không biết phải làm gì nếu không có nó."
"Erik, anh có phải là huấn luyện viên leo núi được cấp phép không?"
"Đúng vậy, tôi có cả giấy phép huấn luyện leo núi tự nhiên và leo núi nhân tạo."
"Vậy thì anh đã nghĩ về chúng chưa," Felix nói. "Anh có thể đến sống ở một nơi khác?"
"Tôi không biết." Erik ngập ngừng nói. "...Tôi không nghĩ vậy. Tôi thích ở đây."
"Anh đã đến những nơi khác chưa? Ý tôi là, xa hơn Stuttgart một chút?"
"Tôi chỉ đến Berlin một lần, và từng đến Salzburg. Được một trường học tổ chức đi cùng." Erik nói. "Chúng tôi hiếm khi đi du lịch, và khi phòng tập mở cửa hoạt động cũng ít khi được nghỉ."
"Vậy từ khi anh sinh ra cho đến giờ chỉ ở đây?"
"Tôi không được sinh ra ở đây. Trước đó mẹ tôi và tôi sống ở bờ nam sông Danube. Chúng tôi chuyển đến đây vì tôi phải chuyển trường. Nơi ở trước kia không có tuyến xe buýt đến trường mới." Erik nói. "Nhưng tôi cảm thấy phòng tập leo núi là ngôi nhà đầu tiên của tôi. Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi luôn phải chuyển nhà và cuối cùng ổn định cuộc sống ở đây: Tôi có trường học và giáo viên tôi thích, những người bạn tốt, và rất nhiều núi. Và rừng, và phòng tập leo núi — Fritz luôn nói rằng trong tương lai phòng tập này sẽ là của tôi. Tôi cũng nghĩ..."
Hắn rùng mình, và chợt nhận ra chút uất hận đối với người đã khuất đang ẩn sâu trong tim: Fritz đã chọn cái chết mà không cần lo liệu mọi thứ. Điều này khiến hắn, Diana và mọi người không thể tập leo núi, mất việc làm, mất trọng tâm vào cuộc sống – từng ấy năm, bọn họ vẫn luôn sống vì mục đích của tất cả mọi người.
Erik lắc đầu. Thật sai lầm khi phàn nàn về Fritz. Và bây giờ nghĩ về điều đó thật chẳng có ý nghĩa gì: mọi thứ đã được quyết định rồi. Hắn nhìn vào bảng hiệu bên dưới và quyết định chuyển chủ đề.
"Felix, sáu giờ tôi sẽ phải đi dạy ở trung tâm leo núi trong thị trấn. Cậu có muốn đi cùng không? Cậu có thể ở đó chơi một lúc, nếu cậu cũng thích leo núi."
"Tôi nghĩ tôi có thể thử." Felix lại liếc nhìn màn hình. "Tôi là thành viên của Hiệp hội Leo núi khi còn học cấp hai. Nhưng tôi đã không leo núi nhiều năm rồi, và gần đây tôi mới bắt đầu thử tập lại thôi."
"Có một tiệm bánh pizza tuyệt vời cạnh đó, chúng ta có thể ăn tối ở đó khi tôi tan làm."
"Nghe tuyệt thật đấy," Felix nói. Y đưa tay định tắt màn hình máy tính, rồi đột nhiên dừng lại. "Erik, tại sao cài đặt trình duyệt mặc định trên máy tính của anh lại ở chế độ trợ năng?"
Erik cảm thấy hơi ảo não. Hắn không dễ dàng gì kết thúc một chủ đề không vui, nhưng không ngờ lại gặp phải một chủ đề khó khăn khác. Không phải hắn muốn che giấu những chuyện này với Felix, chỉ là nói về chúng thì cũng sẽ không giúp ích được gì. Hắn gặp quá nhiều khó khăn và rắc rối. Và thời gian hắn có thể dành cho Felix vô cùng quý giá, tại sao lại dùng để nói về chúng?
Felix nói thẳng: "Mắt của anh có vấn đề gì sao?"
"Không, vấn đề không phải ở mắt." Erik nói. "Tôi bị chứng khó đọc [3]."
Hắn ngồi xuống bàn, lấy một tờ giấy và viết tên mình lên đó. ERIK BERGMANN. Mỗi chữ cái được viết rất lớn và tách rời nhau. "Nhìn xem, ít nhất phải có một khoảng lớn như vậy để tôi có thể đọc hết cùng một lúc, nếu không chúng sẽ vướng vào tầm nhìn và tâm trí của tôi." Hắn giải thích. "Khi nhìn vào những thứ đơn giản, tôi học cách ghi nhớ những hình ảnh đầu tiên - và sau đó từ từ đánh vần từng thứ một trong đầu. Nhưng khi đọc phần lớn các văn bản vẫn rất khó. Vì vậy, khi duyệt các trang web chung, tôi sẽ sử dụng chế độ trợ năng, nhanh hơn nhiều so với việc tôi tự đọc. "
"Thì ra là vậy," Felix nói. "Anh đã gặp vấn đề này từ khi anh còn nhỏ ư?"
"Đúng. Khi tôi còn nhỏ, vấn đề này còn nghiêm trọng hơn. Tôi hầu như không thể đọc được gì cả. Sau vài năm ở trường cộng đồng, tôi không học được gì hết. Sau đó, tôi đến một trung tâm hỗ trợ đặc biệt và dần dần học được cách đọc và viết."
"Đó là lý do tại sao anh phải chuyển trường?"
"Đúng."
"Điều đó không dễ dàng, đúng không – khi anh còn học ở trường cộng đồng?"
"Một chút," hắn thừa nhận. "Nhưng không quá nghiêm trọng. Một số đứa trẻ trong trường cộng đồng không được thân thiện...Chúng luôn gọi tôi là đồ ngốc, và tôi thậm chí còn không thể viết tên của chính mình trong các trò chơi tập thể. Tất nhiên lúc đó tôi thực sự rất chậm chạp."
"Anh không chậm chút nào," Felix nói. "Tôi cũng đã từng học ở trong một trường cộng đồng và biết nó như thế nào. Luôn có một số đứa trẻ xấu bắt nạt người khác bằng cách dựa vào chút tí lợi thế của mình."
Felix chắc hẳn cũng có trải nghiệm tương tự. Erik nghĩ. Hắn có thể dễ dàng hình dung ra tình huống: một cậu bé thanh tú và xinh đẹp như một con búp bê sứ là đối tượng dễ bị chọc ghẹo và bắt nạt nhất trong một trường cộng đồng dành cho nhiều lứa tuổi.
"May mắn thay, tất cả chúng ta đều lớn lên một cách an toàn," Hắn nói. Hắn nhìn bàn tay đang nắm thành nắm đấm của Felix, và muốn nắm lấy nó để thể hiện sự thấu hiểu của mình, nhưng hắn không nghĩ làm như vậy là thích hợp.
"Anh nên đánh bại tất cả, chúng sẽ học được cách im lặng." Felix nói.
Erik mỉm cười với y. "Đánh người cũng không sao." Hắn cố ý bổ sung giọng điệu có phần thoải mái. "Chiến thắng cũng sẽ không khiến họ nghĩ rằng tôi thông minh. Hơn nữa, lúc đó tôi còn rất nhỏ, và có thể đánh thắng được ai chứ."
"Thắng thua không phải vấn đề, anh phải làm cho bọn họ cảm nhận được đau đớn, ngay cả bọn khốn kiếp cũng sợ đau." Felix lạnh lùng nói. "Chỉ cần dùng sức lực tốt nhất của anh để bắt đầu từ nơi anh cảm thấy đau đớn nhất. Khi họ cho rằng anh là tên điên, họ không dám làm bất cứ điều gì nữa. Không ai dám khiêu khích một người điên."
Y dừng lại, như thể chợt nhận ra điều gì đó.
"Xin lỗi, tôi không nên đánh giá anh bằng phong cách của riêng mình. Suy nghĩ của tôi thường cực đoan. Từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ có vấn đề." Y nghiêng đầu và mỉm cười với hắn. Giọng y đã trở lại như trước: thoải mái, vui vẻ, pha chút mỉa mai nhẹ nhàng.
Nụ cười đó khiến Erik cảm thấy nghi hoặc và hơi bối rối. Hắn đã cố gắng hết sức để chuyển sự tập trung của tầm nhìn sang mắt Felix thay vì khóe miệng đang cong lên. Sau trải nghiệm đáng kinh ngạc của đêm hôm trước, hắn cảm thấy rất khó khăn khi nhìn vào đôi môi xinh đẹp ấy. Hắn không muốn gặp rắc rối nhưng đôi mắt xanh lục ấy cũng đáng lo ngại không kém. Felix dựa vào bàn làm việc bên cạnh, gần hắn như vậy, hắn chỉ cần vươn tay là có thể ôm y vào lòng... Ý nghĩ này làm cho hắn bồn chồn, nhưng không nhịn được nữa phải ném ra khỏi đầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"...Tôi không nghĩ cậu có bất kỳ vấn đề gì." Hắn thì thầm.
"Ngày hôm qua anh cho rằng tôi là đứa con trai hư bỏ nhà đi." Vẻ giễu cợt trong nụ cười của y càng sâu.
"Tôi không nghĩ rằng cậu có bất kỳ vấn đề gì." Erik lặp lại một cách lặng lẽ và bướng bỉnh.
Hắn nhìn vào mắt Felix. Đôi đồng tử xanh trong như ngọc lục bảo, cách đây không lâu hắn đã thấy chúng ngâm mình trong làn nước trong vắt... Hắn cảm thấy hơi thở khô khốc và cố gắng đẩy cảnh tượng đang lơ lửng trong đầu sang một bên: Felix đang ở trên người. cánh tay, má ướt áp vào cổ và ngực anh.
Felix nhìn hắn không nói. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng sền sệt.
"Mọi người ít nhiều đều vấn đề, và tôi cũng vậy." Erik miễn cưỡng nói thêm.
"Hoàn toàn khác nhau. Anh thậm chí không biết đó là gì." Felix nói. Y duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng gõ nhẹ vào màn hình nền bên cạnh. "Chúa ơi, thực sự, Erik, tôi cho là anh đang có một số cảm nhận sai về tôi." Y nhìn hắn trầm ngâm.
Trái tim Erik đập loạn xạ. -- Ý của y là sao cơ?
"Cái gì?"
"Anh thích tôi," Felix nói. "Nhiều hơn những gì tôi xứng đáng."
Trái tim của Erik gần như nhảy ra khỏi cổ họng. Hắn không thể nói bất cứ điều gì. Câu nói đó vừa phát ra một cái bùa chú, đóng đinh hắn vững vàng trên ghế, không thể nhúc nhích, chỉ có thể chờ lời nói sau.
"Người ta sẽ không bao giờ chủ động mời những người lạ không biết lý do đến nhà ở qua đêm trừ khi họ thực sự thích người đó." Felix nói một cách bình tĩnh, vẫn với nụ cười rạng rỡ đó trên môi. "Anh thích tôi và tin tưởng tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ. Bởi vì anh là một người tốt – tốt một cách mà mọi người có thể nhìn thấy trong nháy mắt, nhưng tôi thì không. Tôi có rất nhiều ý đồ xấu. Nếu anh cho phép thì tôi sẽ thẳng thắn một chút. Tôi không muốn trở thành người bạn mà anh có thể thổ lộ loại tình cảm kia. Tôi đã nói với anh về chứng rối loạn lo âu của mình. Theo kinh nghiệm của tôi, ai cũng sợ những người có vấn đề về tâm thần, dù chỉ là một vấn đề nhỏ. Điều đó đủ để khiến mọi người tránh xa. Nhưng nếu ngay cả câu nói kiểu đó cũng không khiến anh cảnh giác, thì hãy đề phòng tôi một chút. "
"Tại sao tôi phải đề phòng cậu?" Cuối cùng Erik cũng tìm được ngôn ngữ. "Cậu có thể nhận được gì từ tôi? Tôi không có gì để mất. Và tôi mạnh hơn cậu rất nhiều."
"Anh mạnh hơn tôi, nhưng anh rất mềm lòng và không hề nghi ngờ gì cả." Felix nói, giọng đều đều và tự nhiên, như thể y chỉ đang chỉ ra những sự thật đã biết. "Máy tính và điện thoại di động của anh thậm chí còn không có khóa mật khẩu. Đừng quên rằng tôi đã học công nghệ truyền thông: Tôi có thể lừa dối anh, đánh cắp tài sản của anh hoặc làm tổn thương anh."
Erik cảm thấy sởn cả gai ốc. Hắn nhận ra rằng Felix không nói đùa: y có thể.
——Nhưng tại sao y lại nói như vậy?
"Cậu sẽ không làm điều đó." Hắn nói.
"Anh không biết liệu tôi có muốn hay không," Felix nói. "Anh không biết gì về tôi."
Một nỗi tức giận bất chợt trào dâng trong lòng. Erik đột ngột đứng dậy.
"Cậu đang làm hù dọa tôi." Hắn nhìn Felix trịch thượng, lồng ngực lên xuống mạnh mẽ. "Tôi không hiểu tại sao cậu lại muốn làm điều này. Nếu cậu không muốn ở lại đây, cậu có thể rời đi."
"Anh đã hiểu lầm tôi," Felix nói. "Tất nhiên là tôi muốn ở lại đây. Rất muốn."
Erik nhìn y chằm chằm. Hắn cảm thấy như thể mỗi lời Felix nói có thể khiến ruột gan hắn thắt lại tại chỗ và hơi thở của hắn như ngừng lại.
"Tối nay tôi muốn đi đến trung tâm leo núi với anh, như anh đã đề nghị. Tôi cũng muốn đi đến 'Wecklestein' với anh vào ngày mai, leo núi và lấy lại các thiết bị anh để lại ở đó. Tôi thích ở đây và muốn sử dụng cả cuối tuần ở cùng với anh. Vì vậy, tôi nghĩ tốt hơn nên nói điều gì đó: Erik, anh không thể nghĩ rằng ai đó là người tốt và cần anh giúp chỉ vì người đó đã rơi vào tay anh ngoài tầm kiểm soát và khóc lóc một trận...Tôi không phải loại người như vậy."
Đôi mắt xanh lục của y bắt gặp ánh nhìn của Erik mà không hề lảng tránh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"... Cậu muốn tôi làm gì?" Erik hỏi.
"Đối xử với tôi như bình thường, như đối với bất cứ ai mà anh mới quen một thời gian. Đừng mong muốn đơn phương giúp đỡ tôi và đừng nói những điều như thể anh hiểu rõ tôi", Felix nói. "Nghe này, tôi sẵn sàng trả tiền ăn và ở ở đây, điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn."
"Tôi không muốn tiền của cậu."
"Chà, không trả." Felix cười. "Vậy tôi có thể ở lại không, Erik?"
Erik nhìn chằm chằm vào y trong vài giây, sau đó quay đi chỗ khác. Trong một khoảnh khắc, hắn như nghe thấy nhiều giọng nói ồn ào trong đầu mình cùng một lúc. Hắn thực sự muốn bảo y đi ra ngoài ngay lập tức, rời khỏi căn phòng ấm áp và thoải mái này, rời khỏi thị trấn nhỏ trên dãy núi Schwaebische Alb này và rời khỏi cuộc sống của Erik Bergmann, và đừng bao giờ quay trở lại.
"... Đương nhiên có thể ở lại." Hắn nghe được chính mình yếu ớt nói.
"Cảm ơn." Felix nói.
"...Anh có định ăn một ít bánh kếp mật ong trước khi đi làm không?"
[2] Nhất châm kiến huyết ( 一 針 見 血): Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu
Tác giả có điều muốn nói:
[1] "Oui, bien. Je t'aime aussi" = "Ồ, vâng. Tôi cũng yêu bạn."
[3] Chứng khó đọc (Legasthenie; hoặc Dyslexia, viết tắt là LSR) là một thuật ngữ chung để chỉ sự can thiệp vào quá trình chuyển đổi ngôn ngữ nói sang ngôn ngữ viết (hoặc ngược lại). Nguyên nhân của nó rất phức tạp và không có kết luận đầy đủ, nhưng chủ yếu là được cho là do khiếm khuyết gen, có các biểu hiện triệu chứng khác nhau ở mỗi người. 4% trẻ em đi học ở Đức mắc chứng khó đọc và nhận được các phương pháp điều trị và giáo dục bổ sung khác nhau tùy theo mức độ nghiêm trọng của chúng. Chứng khó đọc thường bị nhầm với trí thông minh thấp, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Erik mắc chứng khó đọc đã được đề cập ở nhiều nơi ở trên. Khi thiết kế nhân vật này, tôi đã bị ảnh hưởng bởi những người tôi biết trong thực tế: Tôi biết một đứa trẻ mắc chứng khó đọc nặng và cần phải theo học tại một trường học đặc biệt. Nó rất thông minh, cẩn thận và hiền lành. Do đó, tôi được biết rằng khoảng 3-7% người trên thế giới mắc chứng khó đọc (một số người nghĩ rằng có đến 20% thực sự có thể mắc các vấn đề liên quan ở mức độ nhẹ hơn). Nếu những người này không được điều trị sớm (điều trị chứng khó đọc càng sớm càng có hiệu quả tốt), thì họ chỉ có thể đạt trình độ học vấn rất thấp (ngược lại, nếu bạn được điều trị hiệu quả và có mục tiêu giáo dục, bạn có cơ hội học đại học và hoàn thành chương trình học cao hơn). Đây là một điều rất đáng buồn: lẽ ra họ có thể có cơ hội học hành và phát triển nghề nghiệp tốt hơn, nhưng lại bị coi là ngu ngốc, bị buộc tội oan vì không làm việc chăm chỉ, đồng thời hủy hoại lòng tự trọng và cuộc sống tốt đẹp hơn của họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT