Chu Tuấn nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại, cúi đầu không nói gì.

Cô cam chịu, “Mạng này của tôi không đáng tiền, nếu không gặp được anh Chu thì tôi không có ngày hôm nay. Tuy không cam lòng, nhưng theo lý thuyết thì tôi cũng đã hưởng thụ cuộc sống thoải mái suốt mấy năm qua, trong lòng tôi vô cùng biết ơn anh. Tôi chỉ muốn em gái tôi sống tốt, đừng bị tôi liên lụy. Con bé không biết chuyện gì cả, nó chỉ là người ngoài cuộc mà thôi… Anh Chu à, mai sau tôi hứa sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh…”

Chu Tuấn thở dài, ngắm nhìn cô, “Tôi không cần em làm trâu làm ngựa cho tôi.”

“Thế thì anh cần gì? Nếu làm được, tôi sẽ làm hết, chỉ mong anh giơ cao đánh khẽ, còn cái người Trương tổng anh hay nhắc đến nữa, xin anh năn nỉ ông ta giơ cao đánh khẽ giúp tôi với.”

“…” Anh ta trầm mặc một lát rồi đáp, “Tôi muốn em.”

Ninh Mật sửng sốt, cô tưởng mình nghe lầm, đôi mắt sũng nước nhìn anh ta, “Cái gì?”

Anh ta hạ quyết tâm, nói một cách đầy chắc chắn, “Nếu em theo tôi, bên phía Trương tổng tôi sẽ thu xếp giúp em. Không những em gái em bình an vô sự mà tôi cũng sẽ sắp xếp cho em một thân phận mới.”

Ninh Mật không hiểu Chu Tuấn có ý gì, anh ta muốn cô dùng thân thể để trao đổi hay muốn nghiêm túc với cô? Nhưng dù là loại nào đi chăng nữa thì cô cảm thấy rất đê tiện, nhưng đối diện với mạng sống của mình, cô như tìm được ngọn hải đăng trong đêm tối, thắp sáng chút hy vọng le lói trong cô.

“Nếu không thì sao? Nếu tôi không theo anh Chu, anh Chu sẽ trơ mắt nhìn tôi chết ư?” Cô thử thăm dò.

“Tôi là thương nhân chứ không phải thánh mẫu Maria.” Anh ta bình thản đáp.

Chu Tuấn nói vừa dứt câu đã cảm thấy hối hận, hôm nay anh ta uống một ít rượu nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu, anh ta không ngờ mình lại muốn làm thế, vừa nãy còn mắng Điền Quân quen thói lưu manh, anh ta bây giờ cũng đâu khác gì.

Lời đã nói ra không thể rút lại, anh ta đành nhượng bộ, “Em cứ suy nghĩ cho kỹ, tôi sẽ cho em thời gian để suy nghĩ.”

“Chu Tuấn…” Ninh Mật im lặng một lát rồi hỏi, “Theo anh có nghĩa là gì? Tôi vẫn chưa rõ, là… đi theo làm tình nhân của anh ư?”

“Ừ.”

Khóe môi cô khẽ run lên, nhíu mày nhìn anh ta, cô cảm thấy thực nực cười, lẩm bẩm, “Anh đúng là kỳ lạ, lại còn bảo tôi suy nghĩ kỹ giống như anh là chính nhân quân tử vậy. Tôi đồng ý hay không đồng ý thì có gì khác nhau hả? Tôi xem như đã hiểu vì sao Điền Quân lại trói tôi mang đến đây rồi, nếu anh không có ý này thì hắn ta sao dám mang tôi đến đây.”

“Chuyện này quả thật tôi không biết, em nghĩ tôi là loại người bất chấp hậu quả thế à?” Anh ta hỏi xong rồi nói tiếp, “Tôi vẫn chưa biết phải ăn nói thế nào với bên Trương tổng đây, tối nay thế nào cũng không được yên giấc.”

Xem ra đúng như những gì ban đầu cô đã nghĩ, là do tên du côn Điền Quân kia làm việc không suy nghĩ, hắn ta là đồng đội heo, Ninh Mật đã sớm nhìn ra hắn ta không ưa gì mình. Nhưng cô lại không ngờ Chu Tuấn lại vừa ý mình, còn muốn đem chuyện này ra để trao đổi.

Đối với anh ta, Ninh Mật luôn cảm thấy vừa kính sợ vừa cảm kích, nhưng sau vụ ở trấn Cửu Thủy, cô thấy rất thất vọng về anh ta, nhưng không ngờ tối nay anh ta lại khiến cô kinh ngạc đến thế.

Sau khi giải tỏa bất mãn trong lòng, cô cũng dần tỉnh táo lại, nhưng mọi thứ đọng lại chỉ còn mỗi cảm giác bất lực. Tuy đã mất hết sức lực nhưng cô vẫn cùng anh ta đọ sức, cô đảo mắt, “Là anh nói để tôi suy nghĩ đấy nhé. Nhưng trước khi suy nghĩ xong, tôi có một thỉnh cầu.”

Chu Tuấn hiểu ý cô, ánh mắt nhìn cô đã dịu dàng hơn trước, gật đầu đồng ý, “Em nói đi.”

“Không được… ép buộc tôi.”

Anh ta bật cười, “Được thôi.”

“Đừng để Điền Quân gây sự.”

“Tôi sẽ quản lý cậu ta thật chặt.”

Cổ họng Ninh Mật run run, ánh mắt ánh lên vẻ mong đợi —

“Tôi muốn gặp em gái tôi.”

Sắc mặt Chu Tuấn lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh ta từ chối thẳng thừng, “Chuyện này thì không được.”

“Vì sao?” Cô có hơi kích động, “Sao tôi lại không thể gặp em gái mình?”

“Em tưởng Lý Đông Phóng là hạng người hiền lành ư? Anh ta có thể sẽ nghe lén điện thoại của em. Lần trước em tưởng tôi không biết em lén liên lạc với người ở trấn Cửu Thủy à? Tôi cấm không cho các em liên lạc với nhau là vì muốn tốt cho em, em gái em càng liên lụy sâu thì tôi càng không bảo đảm được an toàn cho cô ta. Cô ta cứ an phận sống ở trấn Cửu Thủy, còn em thì cứ lo làm tiểu thư nhà họ Lý đi, có hiểu không?”

“Ngay từ đầu anh đâu có nói thế…” Ninh Mật sững sờ “Ban đầu anh nói chỉ cần tôi chịu khó khoảng hai tháng, khi ông cụ Lý không còn nữa, có di chúc rồi tôi có thể an toàn rời đi. Anh sẽ sắp xếp cho tôi một thân phận mới, mai danh ẩn tích.”

“Tiểu Nghiêu.” Chu Tuấn nói, “Có ai mà ngờ sau khi gặp được em ông cụ Lý lại càng ngày càng khỏe lên đâu.”

Cô còn định nói gì đó, nhưng có người từ phía sau đi đến, “Anh Tuấn, Trương tổng đến rồi.”

Chu Tuấn gật đầu, nhìn sang Ninh Mật, “Đi nào, tôi dẫn em đi gặp Trương tổng.”

Ninh Mật, “Có gì hay để gặp chứ, là Trương Minh Côn, dượng của tôi chứ gì.”

Hai mắt anh ta sáng bừng, “Em đoán ra rồi à?”

Ninh Mật cười, “Tôi từng gặp ông ta ở câu lạc bộ Lan, nhưng không trò chuyện với nhau. Ngày hôm đó anh và ông ta nói nói cười cười, tôi đoán quan hệ giữa hai người hẳn là không phải quan hệ bình thường… Hơn nữa, muốn tranh gia tài với Lý Đông Phóng nhưng danh bất chính, ngôn bất thuận, cần phải chơi chiêu thì chỉ có con rể của nhà họ Lý mà thôi.”

Chu Tuấn vui vẻ bật cười, “Cái tôi thích chính là sự thông minh của em, biết hết mọi chuyện nhưng lại thích giả vờ.”

Ninh Mật có hơi mất tự nhiên, lúc trước được Chu Tuấn khen, cô chỉ cảm thấy giống người lớn khen mấy đứa trẻ trong nhà. Dù gì cô cũng là do anh bồi dưỡng, anh ta thích thưởng thức kiệt tác của mình tạo ra cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cô chỉ cảm thấy anh ta đang vấy bẩn, đang YY mình.



Lý Đông Phóng chậm rãi buông quần áo đang cầm trên tay xuống, anh tiếp tục nói chuyện qua điện thoại, đứng trước cửa sổ nhìn cây Cáng lò mà ngẩn người, bên kia nói xong thì anh đáp qua loa vài câu, “Tôi có việc bận nên hôm khác ăn cơm vậy. Bây giờ đã chín giờ rồi, ăn cơm giờ này không tốt cho sức khỏe. Cám ơn cậu.”

Anh nói xong thì cúp máy ngay, đi đến bên cạnh sofa hỏi người đang ngồi trên đó, “Ninh Mật bị mang đi ư? Có thấy rõ là ai không?

“Là người của Chu Tuấn.”

Anh thả lỏng người, chầm chậm rót hai ly rượu vang, kéo cà vạt xuống, “Tôi cũng nghĩ thế.”

“Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Có cần cho người điều tra không ạ?”

“Không cần đâu, sau này nếu cậu gặp trường hợp giống hôm nay thì cứ tiếp tục theo dõi, có tình huống gì mới thì báo nhanh cho tôi biết, đừng đánh rắn động cỏ.”

Lý Đông Phóng nói xong thì đặt điện thoại sang một bên, đưa ly rượu sang cho tiểu Lưu.

Tiểu Lưu do dự một lát rồi nhận lấy, bình thường anh ta chỉ uống một chai Trương Dụ trăm năm khoảng 100 tệ, anh ta thử nếm thử rượu trong ly, trong lòng khó hiểu nhìn Lý Đông Phóng đang bình tĩnh ngồi đối diện mình, thế là anh ta hỏi ra những suy nghĩ trong lòng, “Lý tổng không sốt ruột ư? Tôi thấy bình thường anh quan tâm đến cô ấy, cứ tưởng là…”

“Tưởng gì? Lâu ngày sinh tình à?” Anh nhấp ngụm rượu, không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ nói rằng, “Bây giờ còn có người sốt ruột hơn cả tôi, hiện giờ đã lo đi đón cô ấy rồi ấy chứ. Nghĩ lại cũng không có chuyện gì, có lẽ anh rể sợ tôi phát hiện, thế thì tối nay tôi về nhà vậy.”

Anh cũng biết quan tâm quá đấy chứ. Lòng dạ anh còn sâu hơn cả đại dương, cái gì nên nghĩ hay không nên nghĩ thì anh đều đã nghĩ đến cả rồi.

Tiểu Lưu nói, “Nếu vậy tôi về trước nhé?”

“Anh về đi, lái xe về nhà anh luôn đi, tối nay anh không cần về bên nhà lớn đâu.”

Tiểu Lưu rời khỏi, Lý Đông Phóng nhìn lên đồng hồ, hình như vẫn còn hơi sớm, phải ở bên ngoài giết thời gian một lát.

Bên trong văn phòng chỉ còn mỗi ánh đèn treo tường được bật sáng, giờ này nhân viên tăng ca đều tan làm cả rồi. Lý Đông Phóng im lặng hút một điếu thuốc rồi lại nhìn đồng hồ.

Mới có năm phút mà thôi.

Anh bỗng đứng dậy, cầm áo khoác đi thẳng xuống lầu.

Bên ngoài mới bắt đầu lên đèn, rực rỡ, nhộn nhịp.

Anh không lái xe mà vẫy tay bắt một chiếc taxi.

“Anh đi đâu thế?”

“Biệt thự Trung Ảnh…” Anh đang nói thì bỗng dừng lại, sau đó báo địa chỉ của nhà họ Lý.

Bác tài vui vẻ hỏi, “Rồi anh chốt đi đâu? Có phải vẫn chưa nghĩ ra hay không?”

Lý Đông Phóng xoa xoa huyệt thái dương, đáp, “Không về biệt thự Trung Cảnh nữa, về nhà.”

Đường ra ngoại thành khá thông thoáng, lại ít xe, nhắm chừng hai mươi phút là đến nơi.

“Bác tài, dừng ở đây một chút.”

“Cậu muốn đi vệ sinh hả?” Bác tài dừng xe bên đường.

Trên đồng hồ tính cước hiện lên hai mươi mốt tệ, Lý Đông Phóng rút một tờ tiền đưa cho bác tài rồi nói, “Phiền anh dừng ở chỗ này một chút, tôi không xuống xe bây giờ, anh không cần thối lại tiền đâu, xem như đó là phí tổn tôi đưa cho anh.”

Bác tài ngơ ra, “Là sao?”

Lý Đông Phóng đáp, “Anh đợi tôi hút mấy điếu thuốc rồi đi tiếp.” Anh nói xong liền hạ cửa sổ xe xuống rồi đốt điếu thuốc, rít một hơi, sau đó mời bác tài một điếu.

Bác tài lái taxi đã lâu, có chuyện gì mà ông không thấy qua, chuyện quỷ quái gì cũng có, chuyện kỳ lạ cũng không ít, chỉ cần không phạm pháp thì chỉ cần đưa tiền ông sẽ cho lên xe.

Ông thấy người anh em này khá lễ phép, không nhịn được nên hỏi một câu, “Người anh em, có chuyện phiền lòng hả?”

Lý Đông Phóng nhìn ông ấy, “Không có.”

Đối phương cũng là người hiểu chuyện, cười nói, “Không có thì thôi.” Nhưng trên mặt anh đã viết rõ rành rành, hàng mày thì càng nhíu chặt.

Đàn ông ở tuổi này chỉ có thể buồn phiền ba chuyện, một là chuyện gia đình, hai là tình yêu, ba là sự nghiệp. Dù sao cũng quanh đi quẩn lại chỉ có ba chuyện này, không biết anh đang phiền chuyện nào.

Một lát sau, trên mặt đất rơi đầy tàn thuốc, một chiếc xe SUV màu đen từ phía sau chạy vụt lên. Ánh đèn xen hắt lên sườn chiếc xe taxi, Lý Đông Phóng nhìn thấy rõ biển số xe, anh đưa tay dập thuốc.

Bác tài vừa ngủ được một giấc, bị chiếc xe vừa chạy ngang qua đánh thức, ông nhìn đồng hồ, vừa ngáp vừa nói, “Người anh em, cậu mà không đi là phải trả thêm tiền đó.”

Lý Đông Phóng bày ra vẻ mặt u sầu, cười nói, “Thôi tôi xuống xe ở đây vậy.”

Bác tài tưởng mình nghe lầm, quay đầu nhìn anh, “Vẫn chưa đến địa chỉ cậu nói mà, qua đó phải mất mười mấy phút lận đó.”

Lý Đông Phóng cười, “Vừa hay để vận động, tôi có thói quen chạy bộ ban đêm.

Bác tài không xen vào nữa, lái xe rời đi.

Lúc về đến nhà thì có đổ mồ hôi một ít, anh đẩy cửa ra rồi đổi giày, nghe thấy trong phòng khách có tiếng người nói chuyện.

Anh giả vờ không biết chuyện gì, thấy Trương Minh Côn thì hỏi, “Sao anh vẫn chưa ngủ?”

“Hôm nay cậu về trễ thế?” Trương Minh Côn hỏi.

“Em có tiệc xã giao.”

“Xã giao mà không uống rượu à?” Trương Minh Côn lại hỏi.

“Uống chút rượu vang thôi, không nhiều.” Anh đưa mắt nhìn một vòng, không thấy Ninh Mật đâu, quay người định đi lên lầu.

Trương Minh Côn gọi anh lại, “Đông Phóng.”

Lý Đông Phóng quay lại, “Sao thế anh rể?”

“Anh và em lâu rồi không đánh cờ, làm một ván nhé?”

“Đã trễ lắm rồi, anh luôn đi ngủ sớm mà, có phải hôm nay có nhiều việc phải nghĩ quá nên không ngủ được đúng không?” Lý Đông Phóng mang theo ẩn ý sâu xa.

Anh nói xong thì xắn tay áo lên, dọn ly tách uống trà trên bàn đi, lấy một hộp gỗ nhỏ hình vuông từ dưới bàn lên, trên mặt hộp đóng đầy bụi, anh lau đi rồi cười nói, “Đúng là lâu rồi không đánh cờ.”

Tài đánh cờ của hai người ngang nhau, đều là cao thủ. Nhưng hôm nay Trương Minh Côn lại có hơi hung hăng, từng bước từng bước ép anh vào đường cùng.

Lý Đông Phóng buộc phải bỏ xe giữ tướng, khẽ vuốt ve mấy con cờ trong tay, lười biếng nhìn sang trương minh côn, “Anh rể đang định giết chết em đấy à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play