Đi theo Lý Đông Phóng chơi bời mấy ngày, suýt chút nữa Ninh Mật đã quên mất mình vẫn còn đang là học sinh. Cuộc sống đại học ngoại trừ việc đến lớp khá buồn tẻ ra thì mọi thứ khác vẫn khá ổn.
Một cô gái nghèo rớt mùng tơi như cô chỉ có thể lấy kiến thức để trang bị cho bản thân. Theo danh sách các môn học tự chọn mà nhà trường yêu cầu, cô chọn hai môn mà mình khá hứng thú, một là chính trị Mỹ, hai là thưởng thức điện ảnh Mỹ.
Môn học thứ hai là do cô không biết chọn gì, đành chọn theo Vương Tư Như. Theo như cô ấy phân tích thì bạn bè quen biết tốt nhất chọn môn học giống nhau, như thế thì khi mình muốn cúp học thì vẫn có tai mắt trong lớp, mỗi lần giáo viên muốn điểm danh thì có thể gọi điện thoại hú nhau để chạy đến kịp lúc.
Bình thường, mấy môn học tự chọn thế này đều bắt đầu từ tiết chín đến tiết mười mỗi tối, thời gian tan học khoảng chừng chín giờ tối. Sau hai tiết đầu tiên, Ninh Mật đã tìm thấy điểm sáng trong cái tên của môn học này, chính là “Thưởng thức”.
Vì tiết đầu tiên cô đã được xem bộ phim Cuộc đời của Forrest Gump, tiết thứ hai cô lại được xem Identity. Tất cả đều là phim kinh điển của kinh điển, thế nên Ninh Mật đều đã xem qua.
Trong giờ học, giảng viên dùng tiếng Anh không mấy lưu loát để trao đổi vài câu với mọi người, trong lớp có khoảng một trăm người, đông người nên cũng ồn ào, mà cô ngồi ở hàng ghế phía sau nên chẳng nghe được gì.
Nhưng hai tiết trước lại không đông như thế, vì tất cả các tiết tự chọn không mấy nghiêm khắc của các giảng viên đại học luôn có một đặc điểm chung chính là, chỉ có tiết đầu tiên và tiết cuối cùng thì sinh viên mới tập trung đông như thế.
Ninh Mật không dám khoe khoang về sự hiểu biết của mình về phim Mỹ, nhưng từ thể loại như khoa học viễn tưởng, hay huyền bí trong mấy năm nay, hiếm có bộ phim nào mà cô chưa từng xem. Mỗi lần cô muốn xem thì thời gian tìm phim để xem còn lâu hơn cả thời gian xem phim. Trước khi đến nhà họ Lý, cô đã xem hết tất cả các bộ phim từ những năm 8X, chất lượng hình ảnh bị nhòe nên xem cũng không hay lắm.
Có lẽ do sở thích quá đặc biệt, nên Ninh Mật hiếm khi gặp được người có cùng sở thích để có thể vui vẻ tám chuyện về phim.
Thế nên đối với cô, tiết học hôm nay không có chất lượng mấy, cửa phòng học mở toang ra, một giọng hát mượt mà từ phòng bên cạnh truyền sang đây. Phòng bên cạnh đang có tiết âm nhạc cổ điển của Nga, nghe nói giảng viên lớp này là một người Nga chính gốc, giọng thầy khá trầm, tính tình lại hài hước vui tính.
Tan học, cô chuẩn bị đón xe về nhà, trong khuôn viên trường khá đông đúc, đặc biệt là chỗ rừng cây nhỏ, bên bờ hồ, dưới ánh trăng sáng luôn là địa điểm hẹn hò tốt nhất.
Vương Tư Như dặn dò, “Cậu về cẩn thận nhé.”
“Ừm.”
“Sao không có ai đến đón cậu vậy? Tài xế thường đưa đón cậu đâu rồi?”
“Nhà chú ấy có việc nên xin nghỉ phép rồi.”
Ninh Mật không to gan nhưng cũng không hề nhát gan, trên sân trường luôn có người đến kẻ đi. Thật ra cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng vừa nãy cô mới xem lại Identity cho nên có hơi run.
Vừa ra tới cổng phía bắc, cô liền nhìn thấy có tầm hai ba người bước xuống xe từ xa, ngược chiều ánh sáng bước đến đây, cô cũng không để ý mà chỉ cúi đầu tiếp tục bước đi.
Bỗng nhiên bị người ta cản đường, Ninh Mật khẽ giật mình.
“Tiểu Nghiêu, sao lại không lễ phép thế này, thấy anh Quân cũng không thèm chào một tiếng hả?”
Mí mắt Ninh Mật khẽ run lên, cô ngẩng đầu, “… Điền Quân?”
“Là tôi đây.”
“Anh đến đây làm gì?”
“Mấy bữa nay anh Tuấn nhớ cô nên tôi đến đây mời cô về đó.”
Ninh Mật nghe thấy thế thì nhíu mày, “Anh có ý gì?”
Hắn ta cười xấu xa, “Không hiểu cũng không sao, cô cứ đi theo tôi là được.”
Vừa dứt lời, hắn ta ra hiệu với đám người phía sau, Ninh Mật lùi lại hai bước, nhưng lại bị mấy người đi theo Điều Quân chộp lấy, kéo đi về phía trước.
Ninh Mật lí nhí nói, “Đợi đã… Anh Chu có biết mấy người đến đây không?”
Cổng phía bắc này khá đông đúc, thời gian này có rất nhiều sinh viên ra đây để ăn khuya, hai bên đường có sạp bán trái cây đang bày hàng, còn có sạp bán đồ trang sức lặt vặt. Trông về phía xa xa, một hàng taxi đang đậu trên làn đường dành cho xe máy điện bên cạnh trạm xe buýt, mấy bác tài xế ngồi đối diện với nhau, vừa hút thuốc vừa trò chuyện giết thời gian trong lúc chờ khách.
Ngay lúc này, mọi người đều phát hiện ra điều bất thường, đồng loạt nhìn sang bên này.
Ninh Mật hất tay bọn họ ra, cố gắng chống đỡ, “Lý Đông Phóng sắp đến rồi, mấy người định tìm rắc rối cho Chu Tuấn hả? Thế thì đừng trách tôi không nhắc trước…”
Điền Quân là ai cơ chứ, hắn ta đâu thèm để Lý Đông Phóng vào mắt, không thèm quay đầu lại mà nói, “Đã biết anh ta sắp tới sao còn không chịu lên xe. Lát nữa anh ta mà tới cũng chẳng có gì phải sợ, xin anh ta tí tiết canh, vừa hay giải quyết được nỗi phiền của anh Tuấn.”
“Anh điên rồi hả? Xung quanh đều có người, dù sao đi nữa thì tôi cũng là Lý Ninh Mật đấy.” Ninh Mật cố gắng giãy giụa.
Điền Quân dừng bước, quay lại nhìn cô một cái rồi đưa tay vỗ vỗ vào mặt cô, hung hăng đáp, “Mày mới điên đấy con ranh, không biết mình là ai mà dám nói chuyện với bố mày thế à. Nếu không phải anh Tuấn để ý mày thì tao đã thịt mày từ lâu rồi. Mày đến câu lạc bộ Lan mà xem, mặt hàng như mày thì bất kể chỗ nào, chỉ cần bố muốn thì có đứa nào không muốn nhào lên hả.”
Ninh Mật trợn mắt nhìn hắn ta chằm chằm, nhưng cô biết hắn ta không dám, trên anh ta ngoại trừ Chu Tuấn ra thì vẫn còn có người khác, mà cô còn đang đóng vai đại tiểu thư nhà giàu, bỗng nhiên lại bị đám người cùng phe bắt trói, không cần nghĩ cũng biết Điền Quân tự ý quyết định,
Điền Quân nhìn cô sợ đến nỗi không dám giãy giụa nữa, hài lòng nói, “Đúng rồi đó, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Mày mà so găng với tao thì chỉ có mày chịu thiệt mà thôi. Tao là người thô lỗ, thủ đoạn hạ lưu thì nhiều vô kể. Anh Tuấn không cho đụng tới mày hả, không sao, mày mà chọc điên tao, tao lột đồ mày ra để cho bọn tao ngắm cho đã.”
Ninh Mật suy nghĩ, bây giờ cô mà cương với hắn ta thì không có lợi gì, ai mà không biết Điền Quân là một tên thô kệch, làm việc thì nóng tính.
Thế là cô đổi sang thái độ mềm mỏng, “Được, tôi đi với anh. Bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi, anh đưa tôi đi thì phải đưa tôi về nhà. Nếu mà để Lý Đông Phóng phát hiện thì anh tự gánh chịu hậu quả.”
Điền Quân tức điên, nở nụ cười lạnh lẽo, “Mang nó đi!”
Cô bị đẩy lên xe, hai người ngồi hai bên ép chặt, sợ cô phá cửa nhảy xe.
Tuy Ninh Mật hoảng sợ nhưng vẫn còn khá lý trí. Theo những lời Chu Tuấn nói lúc trước, thật ra anh ta không phải là ông chủ của cô, mà chỉ là người cầm tiền làm việc cho người khác. Không biết tối nay thế nào, nhưng chỉ cần biết Điền Quân không ầm ĩ với Chu Tuấn thì cô không nguy hiểm đến tính mạng.
Cô được đưa đến một căn nhà ở vùng ngoại thành, đây là chỗ ở trước kia của cô, thỉnh thoảng Chu Tuấn cũng về đây.
Trong sân mở đèn sáng rực, đài phun nước bên dưới hòn non bộ liên tục phun nước, hàng trúc thấp thoáng dưới ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ, tạo nên một khung cảnh về đêm vô cùng độc đáo.
Chu Tuấn nhanh chóng nhận được tin, Ninh Mật chưa đi đến cửa phòng thì anh ta đã đẩy cửa bước ra.
Không chờ Ninh Mật mở miệng, Chu Tuấn đã vung tay tát Điền Quân một bạt tay.
Tiếng “Bốp” vang lên đầy vang dội.
Mọi người xung quanh trố mắt đứng nhìn, ngay cả thở cũng không dám thở.
Điền Quân bị đánh mà nghệch ra, ôm mặt im lặng mấy giây mới dám lên tiếng, “Anh Tuấn –“
Hắn ta định nói gì đó nhưng bị Chu Tuấn lạnh lùng đáp lại, “Câm miệng.”
“Mày đừng gọi tao là anh Tuấn nữa.”
Điền Quân mím môi, cắn chặt hàm răng.
Chu Tuấn tháo sợi dây buộc trên cổ tay Ninh Mật ném sang một bên, anh ta bị Điền Quân chọc tức điên cả người, “Bây giờ là xã hội gì mà còn giữ cái thói lưu manh này. Tao dạy mày bao lâu nay mà mày vẫn không học được hả. Tao nói lại một lần cuối cùng, chúng ta là người đứng đắn, làm ăn buôn bán đàng hoàng.”
Ninh Mật ngẩng đầu nhìn anh ta mà không nói lời nào, qua chuyện lần này, cô lại càng tin lời của Lý Đông Phóng, Chu Tuấn không phải là người tốt.
Nhưng lúc trước mọi chuyện đều được giấu kỹ, đến khi cô bắt đầu được sử dụng thì mọi chuyện dần dần nổi lên trên mặt nước.
Lúc trước Ninh Mật cứ tưởng Chu Tuấn là đại gia lắm tiền, làm việc trong trung tâm nghỉ dưỡng, quán bar, câu lạc bộ, cho nên quen biết vài tên du côn, giang hồ cũng dễ hiểu. Bên người anh ta có một đám anh em, rất tôn trọng kính nể anh ta, bản thân anh ta cũng rất khiêm tốn, tính tình lại tốt, ít nhất thì trong mắt Ninh Mật anh ta là một người khá kiên nhẫn.
Có lẽ Chu Tuấn cảm thấy có lỗi, bạt tai Chu Tuấn trước mặt đàn em khiến anh ta mất hết mặt mũi, cho nên chỉ khiển trách đàn em Chu Tuấn vài câu rồi bảo bọn họ cút đi.
Anh ta mời Ninh Mật vào nhà.
Ninh Mật không nhúc nhích, “Đã mười giờ rồi, tôi có thể về Lý gia không?”
“Có lẽ Lý Đông Phóng đã biết rồi.”
Ninh Mật nhíu mày, cô chưa muốn thành quân cờ bị vứt đi đâu, vì kết cuộc của nó rất thảm, “Thế thì phải làm sao bây giờ.”
Chu Tuấn nói, “Tôi đã báo với Trương tổng rồi, ông ta sẽ sắp xếp.”
Ninh Mật chớp mắt nhìn anh ta, “Vì sao Điền Quân lại trói tôi đến đây?”
“Là hiểu lầm thôi.” Chu Tuấn liếc sang chỗ khác không nhìn cô, “Tôi cũng hết cách.”
Cô bán tín bán nghi, gió đêm lại lạnh, vừa nãy trên đường cô vừa sợ lại vừa hoảng, dù có lý trí thế nào cũng không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh, cô cúi gầm đầu xuống, “Thật ra Lý Đông Phóng đã nghi ngờ tôi từ sớm rồi.”
Vẻ mặt Chu Tuấn không có gì ngạc nhiên, anh ta cúi đầu nhìn cô, “Tôi và Lý Đông Phóng tuy không thân nhưng có nghe tin đồn về anh ta, cho nên tôi đã sớm đoán được anh ta sẽ nghi ngờ.”
Ninh Mật khó hiểu, “Anh đã đoán được mọi chuyện sẽ không thành công, thế sao lại đồng ý đưa tôi đi?”
Chu Tuấn cười cười, hàm ý sâu xa, “Tôi chỉ phụ trách giữ em chứ không có quyền quyết định. Mấy năm trước Trương tổng có ơn cứu mạng tôi, con người của tôi lại rất trọng nghĩa khí, nếu không sẽ không có tôi ngày hôm nay… Có vài chuyện cũng không muốn gạt em… Giữa động vật trong nông trại và chủ nhân luôn tồn tại quan hệ lợi ích, chủ nhân cung cấp chỗ ở và thức ăn, động vật phải mang đến lợi ích cho chủ nhân. Gà mái nhờ đẻ trứng nên mới không bị giết thịt, gà trống nhờ gáy sáng nên mới có thể tránh được một kiếp, còn gà nuôi lấy thịt thì ngoại trừ lấy thịt ra thì không còn giá trị nào khác. Nhưng nếu có một ngày gà trống không còn gáy sáng, và gà mái không còn đẻ trứng nữa, em cảm thấy nếu giữ lại bọn chúng thì có lợi ích gì?”
Ninh Mật rùng mình, cô đã sớm đoán được đây là kết quả của mình. Cô vẫn chưa chuẩn bị được tinh thần thản nhiên khi đối mặt với cái chết. Mười mấy năm qua cô đã phải sống trong sự dè dặt, cẩn thận, cô không tin mình vừa bước ra thế giới lại phải chịu khổ, khổ đủ rồi lại chết.
Cô có hơi khó chịu, lại ủ rũ, gắng gượng nở nụ cười, “Mấy người làm những chuyện trái lương tâm thế này, nửa đêm tỉnh giấc không sợ sao?”
“Người chết cũng như đèn tắt, có gì mà sợ?”
Cô không cam lòng, cắn răng nói, “Vì sao kẻ xấu lại sống tốt, còn người tốt lại phải chết thảm, không phải có quả báo luân hồi ư? Vì sao bọn họ không bị trừng phạt?”
Chu Tuấn an ủi cô, “Cuộc đời này làm gì có công bằng chứ.”
Hốc mắt Ninh Mật dần dần đỏ lên, “Tôi không tin…”
Cô nhìn Chu Tuấn hồi lâu, ngẩng đầu cầu xin anh ta, “Nếu tôi mà chết thật, anh có thể chăm sóc em gái tôi không? Lúc trước anh đã đồng ý với tôi rồi mà…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT