"Đầu của tôi hơi choáng, tôi nhớ ra rồi." Cuối cùng Lạc Thanh Nhã cũng nhớ ra chuyện trước khi cô ta hôn mê: "Tôi định nướng bánh, lúc đang gọt hoa quả thì không cẩn thận bị đứt tay, sau đó ngất đi..."

"Cô đó!" Hàn Thiệu Huy bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này, bác sĩ đến thông báo với y tá và kiểm tra thân thể cho cô ta.

"Cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Kiểm tra xong, bác sĩ hỏi.

"Không có." Lạc Thanh Nhã lắc đầu.

Bác sĩ gật đầu và nói với cô ta: "Vậy thì không sao rồi. Tiếp tục quan sát thêm hai mươi bốn tiếng nữa. Nếu không có chuyện gì thì chiều mai cô có thể xuất viện. Nghỉ ngơi cho tốt đi!"

"Cảm ơn bác sĩ!" Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy đồng thanh mở miệng.

"Không có gì, nghỉ ngơi thật tốt." Bác sĩ gật đầu, thấy có Hàn Thiệu Huy ở đây nên liền rời đi cùng y tá.

"Thiệu Huy, tôi hơi đói bụng, anh có thể đi mua đồ ăn giúp tôi được không? Tôi muốn ăn cháo hải sản." Lạc Thanh Nhã tìm cái cớ đuổi Hàn Thiệu Huy đi.

"Được, tôi đi mua cho cô." Hàn Thiệu Huy dịch chăn bông giúp cô ta rồi bấy giờ mới đi ra ngoài.

Hàn Thiệu Huy vừa rời đi, Lạc Thanh Nhã đã lập tức đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm trên chiếc tủ đầu giường. Quả nhiên, cô ta tìm thấy điện thoại di động của mình mà cô y tá để trong ngăn kéo. Cô ta nhanh chóng cầm lên rồi đăng nhập vào Facebook. Đầu tiên, cô ta vào xem Facebook của Kỳ Minh Viễn. Lúc nhìn thấy bài đăng Facebook của anh thì cô ta liền giận tái mặt, hận không thể đập mạnh điện thoại xuống sàn nhà.

Từ trước đến giờ, lãnh đạo cấp cao của Quốc Tế Hải An luôn được trang bị hai chiếc điện thoại di động, một chiếc dùng cho cá nhân và một chiếc dùng trong công việc. Chiếc bị hỏng ở Vịnh Lạc Hà trước đây là chiếc dành cho cá nhân. Nếu chiếc này lại bị hỏng nữa thì sẽ không có ai liên hệ được với cô ta nữa.

Lạc Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên sàn nhà, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Kỳ Minh Viễn. Lỡ như anh lo lắng rồi gọi điện thoại cho cô ta mà cô ta không nhận được thì sao đây?

Nghĩ vậy, cô ta xuống giường nhặt chiếc điện thoại lên. May mà ở phòng bệnh VIP của bệnh viện này có trải thảm, nên dù điện thoại của cô ta bị rớt mạnh xuống đất cũng được tấm thảm giảm bớt phần hư hại, điện thoại cũng không bị sao cả.

Lạc Thanh Nhã đặt điện thoại ở đầu giường, nhắm mắt lại nghĩ đến tình cảnh của mình, càng nghĩ lại càng tức giận, cho đến khi Hàn Thiệu Huy quay trở lại.

"Khí sắc của cô đã tốt lên khá nhiều rồi." Hàn Thiệu Huy không biết Lạc Thanh Nhã đang tức giận mà chỉ thấy sắc mặt của cô ta hồng hào hơn nên anh ta cũng có phần yên tâm.

"Sao anh lại mua nhiều đồ vậy?" Lạc Thanh Nhã chống giường ngồi dậy thì thấy Hàn Thiệu Huy đang bày một đống đồ lên bàn.

"Cô ăn cháo thôi thì sao được, tôi còn mua cho cô chút điểm tâm và thịt khô nữa nè." Hàn Thiệu Huy lần lượt lấy ra từng món, cuối cùng là một bó hoa tươi, tổng cộng có mười một đóa hoa hồng xanh, một màu xanh không pha lẫn màu gì khác, vừa nhìn thì đã biết đây là một giống tốt.

Trước giờ cô ta vẫn thích hoa hồng xanh, ai quen cô ta đều biết điều đó. Nhưng điều cô ta muốn, không phải là hoa hồng xanh do Hàn Thiệu Huy đưa tới, mà là hoa của Kỳ Minh Viễn tặng.

Khi nào thì anh mới đến thăm cô ta chứ?

"Đến đây, ăn chút đi, tôi đút cho cô." Hàn Thiệu Huy bưng cháo đến, ngồi bên cạnh giường cô ta, múc một muỗng lên, ra vẻ mình muốn đút cho cô ta ăn.

"Tôi đã lớn thế này rồi, tôi tự ăn được." Lạc Thanh Nhã không muốn Hàn Thiệu Huy đút cho mình, quay đầu nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh giường bệnh, nói với Hàn Thiệu Huy: "Anh giúp tôi chuyển cái bàn lại đây đi."

Tay cầm muỗng của Hàn Thiệu Huy hơi ngừng lại một chút, sau đó cười bất lực bưng chén cháo đứng dậy, đi tới chiếc bàn bên giường bệnh rồi đặt chén cháo lên bàn, đẩy tới trước mặt cô ta: "Ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu."

"Cảm ơn." Lạc Thanh Nhã nói lời cảm ơn với anh ta rồi cầm muỗng lên bắt đầu ăn cháo. Sau khi ăn xong, thấy Hàn Thiệu Huy có vẻ muốn ở lại chăm sóc cô ta thì cô ta lập tức đuổi người: "Thiệu Huy, anh về đi. Trong bệnh viện đã có y tá của phòng bệnh chuyên chăm sóc tôi rồi, tôi sẽ ổn thôi."

"Tôi không yên tâm lắm về y tá." Lời này của Hàn Thiệu Huy căn bản chỉ là viện cớ. Các y tá đã được trả lương, hơn nữa tiền lương của bệnh viện Hoàn Mỹ rất cao, các y tá nhất định sẽ cố gắng hết sức. Nhưng anh ta lại muốn ở lại chăm sóc cô ta.

"Ngày mai anh còn phải đi làm. Buổi tối ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến anh." Bất kể như thế nào, Lạc Thanh Nhã vẫn không muốn Hàn Thiệu Huy ở lại cùng mình.

"Thanh Nhã!" Hàn Thiệu Huy bất chợt đi đến bên cạnh cô ta, vươn tay giữ lấy vai cô ta.

"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!" Lạc Thanh Nhã giãy giụa, nhưng sức lực của cô ta lại không hơn được Hàn Thiệu Huy nên đành khó hiểu nhìn anh ta: "Buông tôi ra!" Dễ nhận thấy giọng điệu của cô ta đã mang theo vẻ khó chịu.

"Anh thích em! Từ ngày trở thành trợ lý của anh Kỳ, anh đã thích em. Thanh Nhã, chúng ta hẹn hò đi." Hàn Thiệu Huy đặc biệt nắm chắc cơ hội mà tỏ tình.

"Tôi đã có người tôi yêu rồi." Lạc Thanh Nhã lạnh nhạt đáp lại, dùng vẻ mặt kiên quyết nhìn Hàn Thiệu Huy: "Hàn Thiệu Huy, chúng ta không thể."

"Anh biết em thích anh Kỳ, nhưng anh ấy đã kết hôn rồi." Hàn Thiệu Huy tỏ vẻ đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô ta. Nếu Kỳ Minh Viễn chưa kết hôn thì anh ta sẽ không thổ lộ với cô ta, mà hy vọng cô ta và Kỳ Minh Viễn có được một kết thúc tốt đẹp.

Nhưng rõ ràng là hai người bọn họ không thể ở cạnh nhau. Kỳ Minh Viễn luôn coi Lạc Thanh Nhã là bạn tốt, còn Lạc Thanh Nhã thì luôn giả vờ là bạn tốt của Kỳ Minh Viễn. Vì quá tin tưởng cô ta nên Kỳ Minh Viễn vẫn không phát hiện ra.

Tuy nhiên, loại trực giác khi gặp tình địch này khá chuẩn xác, đến cả nhà khoa học còn không thể giải thích được. Hàn Thiệu Huy yêu Lạc Thanh Nhã nên đã sớm đoán ra người Lạc Thanh Nhã yêu thầm chính là Kỳ Minh Viễn.

Bây giờ Kỳ Minh Viễn đã có Lăng Tử Yên rồi, cơ hội của anh ta đã tới.

Giờ đây, anh ta có dũng khí tỏ tình với Lạc Thanh Nhã, nhưng anh ta không ngờ là Lạc Thanh Nhã sẽ từ chối.

"Tôi và Kỳ Minh Viễn là bạn tốt, sao tôi có thể thích anh ấy được chứ. Anh đừng nói lung tung." Lạc Thanh Nhã cả kinh, vốn không hề ngờ được bản thân mình đã che giấu tốt như thế mà không biết sao Hàn Thiệu Huy lại phát hiện được. Nhưng cô ta vẫn không muốn thừa nhận nên tiếp tục nói dối: "Tôi có quen một chàng trai ở Dubai. Cả hai chúng tôi đều rất yêu nhau, nhưng anh ta đã có vợ, lại còn là ba người. Sao tôi có thể làm người vợ thứ tư của anh ta được chứ? Vì thế, tôi đã quay về, nhưng tôi vẫn chưa thể quên được anh ta ngay lập tức."

"Nếu đã như vậy thì anh sẽ chờ em quên anh ta." Hàn Thiệu Huy vô cùng bất lực, cô ta vẫn không chịu thừa nhận. Một người đã yêu Kỳ Minh Viễn nhiều năm như vậy, chỉ mới đến Dubai một chuyến mà sao có thể yêu người khác được?

Cái cớ này không thể lừa được Hàn Thiệu Huy, nhưng anh ta vẫn giả vờ tin tưởng. Đã đợi được bao nhiêu năm rồi, chờ thêm nữa thì có sao đâu.

"Anh trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Lạc Thanh Nhã nhìn anh ta bằng ánh mắt thản nhiên, như thể trước đó cô ta không hề nói dối vậy.

"Ngủ ngon!" Hàn Thiệu Huy gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh của Lạc Thanh Nhã rồi đóng cửa lại. Đi được hai bước, anh ta quay đầu nhìn lại cánh cửa phòng một lần. Không biết đến khi nào thì anh ta mới có thể đến gần trái tim cô ta hơn được đây?

Trong phòng bệnh, Lạc Thanh Nhã nằm trên chiếc giường bệnh êm ái, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại di động, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy Kỳ Minh Viễn gọi điện thoại tới.

Vào lúc này, Kỳ Minh Viễn đã cùng ăn xong bữa tối với vợ mình rồi. Cô gái nhỏ được ăn no uống đủ, tinh thần phấn chấn, vô cùng có sức sống, giờ đang kéo tay anh đi lang thang bên ngoài, nói một cách hoa mỹ chính là: "Em đang dắt chồng đi dạo sau bữa ăn."

"Nghịch ngợm!" Kỳ Minh Viễn nghe vậy thì ánh mắt lạnh đi. Anh kéo cô gái nhỏ vào lòng mình rồi nhéo má cô: "Nói chuyện kiểu gì đấy? Anh thành thú cưng của em à, lại còn đi dạo nữa chứ."

"Ha ha ha..." Cô gái nhỏ chỉ lớn tiếng cười mà không nói gì.

"Em đó!" Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ. Cô nghịch ngợm như vậy khiến anh rất muốn hôn cô. Nhưng đây là đường lớn, anh không muốn để người khác dùng ánh mắt khác thường mà nhìn cô, nên chỉ khẽ hôn lên trán cô rồi tiếp tục nắm tay cô gái nhỏ đi về phía trước.

Lăng Tử Yên cảm thấy bản thân mình vô cùng hạnh phúc, chuyển sang ôm lấy cánh tay anh, chân thành nói lời cảm ơn: "Kỳ Minh Viễn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em nhiều đến thế."

"Vậy thì đêm nay, em cảm ơn anh cho thật tốt nhé." Anh cúi đầu nói với cô một cách xấu xa, khiến cô gái nhỏ xấu hổ đến mức hai má ửng hồng lên, ngọt ngào lan tràn khắp người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play