"Mười lăm phút mà anh không hôn em một lần là anh sẽ ngứa miệng à?" Lăng Tử Yên quay đầu trừng mắt nhìn anh chàng này, anh luôn có cách khiến cô phải thỏa hiệp.
"Đúng đó!" Kỳ Minh Viễn trả lời. Giây tiếp theo, anh liền ngậm lấy môi cô, nhưng lại không hôn được bao lâu, bởi vì xe phía trước đã nổ máy rồi.
Lăng Tử Yên có chút mất hứng giơ tay sờ vào môi mình.
"Chưa đủ?" Anh chú ý tới động tác lén lút này của cô nên quay đầu nhướng mày hỏi cô.
"Anh mới chưa đủ." Lăng Tử Yên tức giận phản bác lại.
"Quả thật anh thấy chưa đủ. Hơn nữa không chỉ là hôn em chưa đủ, mà còn, ừm... em biết rồi đấy." Kỳ Minh Viễn nói xong còn không quên nháy mắt với cô gái nhỏ.
"Ăn điểm tâm của anh đi!" Lăng Tử Yên nhét một miếng điểm tâm vào miệng anh, quyết định sẽ không tiếp tục trêu chọc cái tên không nghiêm chỉnh này nữa.
Bởi vì đã không còn sớm nên Kỳ Minh Viễn cũng không đưa cô đến nơi nào quá xa. Hơn nữa vị trí của Hương Lan Uyển rất tốt, gần đó có đầy đủ mọi thứ, lại còn là những cửa hàng khá có tiếng tăm. Hai người nhanh chóng tới một nhà hàng thịt nướng. Bây giờ là tám giờ tối, trong nhà hàng thịt nướng có rất nhiều người, may là lúc hai người đến thì đã có một bàn ăn xong. Kỳ Minh Viễn mau chóng gọi phục vụ đến dọn dẹp cho cô vợ nhỏ ngồi trước.
"Vợ ơi, em muốn ăn gì? Chọn đi!" Kỳ Minh Viễn đưa thực đơn cho cô.
"Ừm, em muốn ăn thịt nướng cắt lát, chọn thịt dê và thịt bò đi, thêm chút thịt heo nữa. A, có rau hẹ nè, em muốn ăn rau hẹ nướng..." Lăng Tử Yên cầm lấy thực đơn, vô tư chọn món ăn mình thích.
Người phục vụ đứng bên cạnh ngoáy bút rất nhanh, trong thời gian ngắn đã ghi xong những thứ cô gọi, sau đó kiểm tra lại với Lăng Tử Yên, cuối cùng mới nhìn sang Kỳ Minh Viễn: "Thưa anh, anh có cần bổ sung thêm gì không? Bia của nhà hàng chúng tôi khá ngon, anh có muốn lấy hai chai không?"
"Không, cám ơn!" Kỳ Minh Viễn từ chối. Lát nữa anh còn phải lái xe nên không thể uống rượu được.
"Được, vui lòng chờ một chút." Người phục vụ lập tức lui ra, ngay sau đó có nhân viên đẩy giá thịt nướng đang nổi lửa đến.
"Chào hai anh chị, tôi là đầu bếp phụ trách nướng thịt cho hai người. Tôi họ Ngô, không biết phải xưng hô với anh chị như thế nào đây?" Sau khi đeo khẩu trang, đầu bếp tự giới thiệu bản thân với hai người bọn họ.
"Tôi họ Kỳ, còn đây là bà xã tôi." Kỳ Minh Viễn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô vợ nhỏ ngồi đối diện và giới thiệu với đầu bếp Ngô.
"Anh Kỳ chị Kỳ, tôi rất vui khi được phục vụ cho hai anh chị." Ánh mắt đầu bếp Ngô ở bên ngoài khẩu trang cong lên, vừa nhìn là biết anh ta đang mỉm cười. Sau khi lịch sự chào hai người, anh ta cầm lấy một cặp cánh gà tươi mới, đặt trên vỉ nướng của bếp than, thuần thục quay nướng, thêm nguyên liệu. Đến lúc người phục vụ giao nguyên liệu nấu ăn mà Lăng Tử Yên chọn đến, anh ta đã nướng cánh gà được kha khá rồi.
"Thơm quá!" Lăng Tử Yên không khỏi nuốt nước bọt, điểm tâm ăn lúc đi đường không biết đã tiêu hóa xong từ lúc nào rồi.
"Anh Kỳ chị Kỳ, đây là cánh gà chúng tôi tặng hai anh chị. Chúc hai người trăm năm hảo hợp, hạnh phúc vô biên." Đầu bếp Ngô nói.
"Oa, anh khéo miệng thật đấy!" Lăng Tử Yên cầm lấy cây xiên cánh gà lên, khẽ thổi cánh gà mấy cái rồi há miệng cắn một miếng: "Oa, thơm quá, lại hơi cay nữa nè, ngon quá đi. Khi nào Tịnh Kỳ trở về, em nhất định phải dẫn cô ấy đến đây ăn."
"Nếu cô ấy tới, em có thể phải chọn nhà hàng khác, ở đây nhiều người quá." Kỳ Minh Viễn thấy cô ăn một cách rất vui vẻ thì cũng cắn một miếng cánh gà trong tay. Thịt gà còn tươi, lại được tẩm ướp gia vị rất vừa phải nên mùi vị khá ngon, cũng không có vị lạ do bảo quản trong tủ lạnh quá lâu. Đây cũng là nguyên nhân anh chọn nhà hàng này.
"Ngon không?" Thấy anh cũng bắt đầu ăn, Lăng Tử Yên vui vẻ hỏi anh. Dáng vẻ cô chờ đợi anh khen ngon như thể cô mới là người đã nướng cánh gà này vậy.
"Ngon!" Kỳ Minh Viễn đưa cánh gà trong tay cho cô: "Ăn thử đi, của anh cũng giống em đó."
"Em nếm thử xem sao." Mặc dù biết hai cánh gà này được đầu bếp nướng cùng lúc nên hương vị chắc chắn sẽ không khác nhau. Nhưng khi anh đưa cánh gà của anh cho cô, Lăng Tử Yên vẫn muốn nếm thử xem cánh gà của anh có thật sự giống với vị cánh gà của mình hay không.
Kỳ Minh Viễn lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, hướng camera về phía cô vợ nhỏ đang cầm mỗi tay một cái cánh gà. "Tách, tách" mấy tiếng, chụp được mấy tấm ảnh liên tiếp. Anh chụp được dáng vẻ đáng yêu của cô khi đang ngửi mùi thơm của cánh gà, thêm cả vẻ mặt tham ăn cánh gà của cô nữa.
Sau khi chụp hình xong, Kỳ Minh Viễn không ngần ngại đăng lên Facebook, kèm theo lời nói của đầu bếp: "Đầu bếp Ngô nói rằng anh ấy chúc chúng tôi trăm năm hảo hợp, hạnh phúc vô biên."
"Anh lại lén chụp hình em." Lăng Tử Yên bĩu môi nhai nuốt miếng thịt gà trong miệng, giọng điệu có phần phản đối.
"Anh chụp vợ anh mà." Kỳ Minh Viễn vươn tay lấy lại cánh gà của mình, vừa ăn vừa trả lời.
"Vợ anh là em đó." Cô gái nhỏ bị mắc mưu mà tiếp lời, giọng điệu hung hăng. Vẫn là ý tứ của câu trước, vợ anh là cô, nên vừa rồi là anh chụp hình cô, hừ, cô không vui đâu.
"Anh biết rồi, bà xã." Kỳ Minh Viễn ở phía đối diện cười một cách xấu xa.
"Anh đúng là, lại dùng miệng lưỡi lợi dụng em." Lăng Tử Yên tức giận, đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng trừng nhìn anh, cộng thêm hai bầu má phúng phính trẻ con của cô, đáng yêu vô cùng.
"Anh nào có dùng miệng lưỡi lợi dụng em gì đâu. Bà xã à, em không biết tính gì cả." Kỳ Minh Viễn cắn một miếng cánh gà, nhướng mi nhìn cô. Anh đột nhiên phát hiện, chỉ cần ở bên cạnh cô vợ nhỏ đáng yêu của mình thì cho dù chỉ là đấu võ mồm, anh cũng cảm thấy rất thú vị.
"Phì!" Đầu bếp Ngô ở bên cạnh nghe đến đây thì phì cười. Lúc này, cuối cùng Lăng Tử Yên cũng hiểu tại sao họ phải đeo khẩu trang rồi. Mục đích chính là để nước miếng của bọn họ không bắn vào thức ăn của khách hàng.
"Tình cảm giữa anh Kỳ và chị Kỳ thật tốt, khiến cho người ta phải hâm mộ." Sau khi đầu bếp Ngô cười xong thì không có chút xấu hổ nào mà ngược lại còn nói với vẻ rất ngưỡng mộ.
"Như anh đã nói đó, chúng tôi sẽ trăm năm hảo hợp, hạnh phúc vô biên." Kỳ Minh Viễn cực kỳ tự tin mà nói.
"Nhất định sẽ vậy." Đầu bếp gật đầu, đặt lát thịt bò nướng lên trên bàn ăn: "Đây là thịt bò cắt lát của hai anh chị."
"Cảm ơn!" Lăng Tử Yên mỉm cười nói lời cảm ơn với anh ta rồi cầm lấy đôi đũa gắp lên một miếng đưa cho Kỳ Minh Viễn: "Ông xã nếm thử đi!"
"Cảm ơn bà xã!" Kỳ Minh Viễn vui vẻ nghiêng người lên trước để cô dễ dàng đút thức ăn cho mình.
Ngay đúng lúc cô đưa miếng thịt bò đến miệng anh, ánh mắt sắc bén của anh phát hiện phía sau cô có một cô bé đang cầm điện thoại chụp ảnh hai người bọn họ. Anh cau mày trừng mắt nhìn cô gái kia, cô gái đó ngượng ngùng thè lưỡi rồi giơ tay ra với Kỳ Minh Viễn, tỏ vẻ mình đã biết lỗi rồi.
Nghĩ rằng cô gái kia có thể là một fan hâm mộ của bọn họ, rồi lại nghĩ đến chuyện có người cố ý tung tin đồn anh "ngoại tình" trên Facebook, Kỳ Minh Viễn không truy cứu cô gái kia vì tự tiện chụp ảnh bọn họ nữa.
Dù sao thì bất kể đi đâu làm gì, hai người vẫn là một cặp vợ chồng đằm thắm, mặn nồng, căn bản không lo lắng tình cảm của bọn họ sẽ tan vỡ. Ảnh chụp của cô gái kia đúng là vũ khí tốt nhất để đáp trả lại tin đồn. Vì thế, anh lại tiếp tục tập trung ăn thịt nướng.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện quý tộc Hoàn Mỹ, Lạc Thanh Nhã từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy người đang canh giữ bên cạnh giường nằm của mình là Hàn Thiệu Huy thì không khỏi thất vọng. Cô ta mở miệng hỏi anh ta: "Tôi bị sao vậy?"
"Cô trúng phải hơi ga ở nhà anh Kỳ nên anh ấy đưa cô đến bệnh viện." Hàn Thiệu Huy thấy cô ta tỉnh lại rồi thì đứng dậy, dịu dàng hỏi cô ta: "Cô cảm thấy thế nào rồi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT