Giữa sân tĩnh lặng tới mức ngay cả cây kim rớt xuống sàn đều có thể nghe thấy tiếng. Tất cả mọi người đều bị khí thế của Chân Linh làm cho chấn động, tất cả đều bị câu thơ mà nàng ngâm ra làm cho chấn kinh, giống như trong cả thiên hạ, chỉ có một cái bóng trắng ngạo nghễ tuyệt thế đến chói mắt của nàng đứng trên trời đất này.
Nội tâm Nam Cung Cẩm cũng không ngừng rung động. Hay cho một câu “Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng thiên kim tán tẫn hoàn phục lai”. Trí tuệ to lớn như thế, khí phách dũng cảm như thế, đúng là một cuồng thiếp mang một cỗ ngạo nghễ lông bông đệ nhất thiên hạ.
Hắn không khỏi thầm khen dưới đáy lòng, thật là một khí phách kiên cường!
Phong Vô Ngân nhìn Chân Linh, hai tròng mắt đong đầy một mảng kích động vô cùng. Có thể làm ra một bài thơ có khí phách tuyệt vời như thế, nàng rốt cuộc là loại nữ tử như thế nào đây?
Chân Linh cũng chẳng hay chẳng biết là vì một bài thơ của chính mình thôi mà khiến cho nam tử áo trắng kia đối với nàng dạt dào hứng thú.
Vẻ mặt Trương thừa tướng lúc này cực kích động mà cười lớn. “Hay! Hay lắm! Hay cho câu “Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng thiên kim tán tẫn hoàn phục lai”. Cửu Vi công tử, rất khí phách, rất tài tình, lão phu vạn phần khâm phục!”.
Lời nói Trương thừa tướng vang lên làm cho mọi người như đang chìm trong mộng thức tỉnh, mới trầm trồ khen ngợi, vỗ tay ầm ĩ cả trời đất lâu thật lâu mà không dứt.
Cha con Chân Hậu Đôn cũng than lên một tiếng sợ hãi. Bọn họ nhìn Chân Linh mà thầm đoán trong lòng, rẳng chẳng lẽ hắn chính là thiên hạ đệ nhất công tử?
Tất cả mọi người đứng giữa sân đều chưa từng thấy qua dung mạo của thiên hạ đệ nhất công tử, vị công tử tài năng đứng đầu này chưa từng xuất hiện. Đề thi này cũng là đệ nhất công tử mấy ngày trước sai người đưa đến cho Nam Cung Cẩm, mà ngay cả Nam Cung Cẩm cũng không gặp qua đệ nhất công tử nữa.
Người trong thiên hạ đều biết Nam Cung Cẩm cùng hoàng thượng đối với thiên hạ đệ nhất công tử là bằng hữu, nhưng mà hai người bọn họ cũng chỉ biết tên của thiên hạ đệ nhất công tử có một chữ Mặc. Những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.
Bọn họ đối với thiên hạ đệ nhất công tử gặp mặt bất quá cũng chỉ mới ba lần, mà cả ba lần cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo thật sự của thiên hạ đệ nhất công tử.
Nam Cung Cẩm lúc này đối với thân phận Chân Linh đích thực là hoài nghi tột độ. Hắn cảm thấy thân thể Chân Linh so với đệ nhất công tử thì không sai khác lắm, mà ngay cả tài năng xuất thế cũng chẳng kém chút nào, chỉ là chiều cao dường như có thấp đi một chút mà thôi.
Nam Cung Cẩm chăm chú nhìn Chân Linh mà hoài nghi, hắn chính là thiên hạ đệ nhất công tử sao?
Thần sắc Chân Linh vẫn bình tĩnh như thường, không vì một tiếng than kinh hãi của mọi người mà xúc động. Nàng nhìn Nam Cung Cẩm đang suy ngẫm, lạnh nhạt mà nói: “Cẩm Vương gia, không biết bài thơ mà tại hạ vừa ngâm có làm người vừa lòng hay không?”.
Nam Cung Cẩm thu hồi suy nghĩ, thần sắc dịu đi vài phần. “Vừa ý! Lòng dạ Cửu Vi công tử quả thật sáng suốt và rộng rãi vô cùng. Bổn vương vô cùng vừa ý! Bài thơ này đấu một lần, không cần phải đấu lại. So với bài thơ tuyệt vời như thế, chỉ sợ là không có người nào có thể làm ra được nữa!”.
Phong Vô Ngân cũng gật đầu. “Quả thật, khí phách như thế, trí tuệ như thế, ai có thể đối lại được?”.
Một mảnh than vẫn sợ hãi vang lên khi Chân Linh tiến chân vào trận đấu cuối cùng, Vòng đấu này, là do đích thân thiên hạ đệ nhất công tử ra đề mục.
Người hầu lúc này đang bê một cuộn giấy dày lên cho Nam Cung Cẩm. hắn tiếp nhận rồi mơ ra, không khỏi nghiêm khắc mà nói: “Cửu Vi công tử, đây là vòng đấu cuối cùng. Nếu ngươi có thể trả lời tốt ở vòng nay, quán quân của cuộc thi anh tài này nhất định sẽ thuộc về ngươi. Như thế chẳng những được thưởng một vạn lượng hoàng kim, mà ngươi còn có cơ hội vào triều làm quan nữa”.
Mọi người nghe xong mọi cơ hội mà Nam Cung Cẩm nói ra cho Chân Linh, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Nhưng mà vẻ mặt Chân Linh vẫn bình tĩnh lạ thường, cứ như tất cả đối với nàng dường như chẳng có chút quan hệ nào. Nàng lạnh nhạt nói: “Đa tạ Vương gia nâng đỡ! Nếu Cửu Vi may mắn thắng được một vạn lượng hoàng kim thì đã là tốt rồi, còn vào triều làm quan thì thật không dám nói, Cửu Vi chỉ là một người dân dã thô tục, chỉ thích thong dong tự tại, không thích bị trói buộc!”.
Mọi người bày ra một vẻ mặt sửng sốt đến cường điệu mà nhìn Chân Linh.
Bọn họ không nghe lầm đấy chứ? Phải biết là có biết bao nhiêu người trông mong được Cẩm Vương gia coi trọng như thế. Vậy mà hắn thế nhưng lại cự tuyệt cơ hội tốt như vậy sao?