Tằng Nghĩa Hoa cũng lười xem cái trò khôi hài này, ông nắm tay Quý Chuyên bước lên trước, vỗ vãi của Quý Lão Căn, nói: "Quý lão ca, để đó cho tôi xử lý!"

"Ủa? Tằng lão đệ, sao cậu lại tới đây...... Duyên Duyên?" Quý Lão Căn bất ngờ khi thấy Tằng Nghĩa Hoa, người mà đáng nhẽ ra bây giờ đang ở nông trường, rồi ông lại cúi đầu nhìn Quý Chuyên, nhanh tay bế cháu nội bảo bối của mình lên, quan tâm hỏi: "Duyên Duyên, sao con cũng tới đây vậy, ở đây hỗn loạn lắm, lỡ bị người ta đạp trung thì làm sao bây giờ? Con ăn cơm chưa thế?"

"Con chưa ăn cơm ạ!" Quý Chuyên đáp lại bằng giọng ngọng ngọng của mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi: "Con chờ ông nội với ba mẹ về nhà ăn cơm."

Hên là anh lớn rất dễ thương nên dù cho anh có giả nai thế nào đi nữa thì cũng không thấy gượng gạo chỉ làm người ta cảm thấy anh siêu đáng yêu.

Trước kia Quý Chuyên là một đứa ngốc, Quý Lão Căn đã sủng anh đến tận trời, huống chi là bây giờ cháu nội của mình còn đang dùng giọng điệu ngọng ngọng ấy làm nũng, trong nháy mắt Quý Lão Căn đã quên hết mọi chuyện, mừng rỡ gật đầu: "Được được được, chúng ta về nhà ăn cơm......"

Tằng Nghĩa Hoa đánh gãy lời ông: "Quý lão ca, trước tiên là phải xử lý chuyện ở đây đã!"

Quý Lão Căn biết Tằng Nghĩa Hoa là có kế hoạch rồi, liền hỏi: "Cậu nói xem chuyện này phải làm sao bây giờ?"

"Quý lão ca, anh phải tin tôi, giao mọi chuyện lại cho tôi."

"Tôi đương nhiên tin cậu." Quý Lão Căn gật đầu: "Vậy phiền cậu rồi."

Tằng Nghĩa Hoa nghe được cậu nói này, khí thế nháy mắt liền thay đổi.

Trên người ông mặc một bộ quần áo đã sờn cũ, nhìn sơ qua thì không khác một lão nông dân bình thường là bao, nhưng khi đụng tới mấy án kiện là chuyên môn của mình, ông trông uy nghiêm hẳn, cả người lộ ra một thân sở học, toát lên vẻ tự tin, ngạo mạn.

"Hôm nay có hai chuyện đã xảy ra, tội cho rằng chúng ta không nên lẫn lộn hai chuyên này với nhau." Tằng Nghĩa Hoa không thèm nhìn đến Trương Nhị Muội đang lăn lộn trên nền đất, ngồi xuống chỗ đối diện với Lý sở trưởng, thong thả ung dung nói: "Việc nào phải ra việc đó. Anh xem, Quý gia đến đập phá đồ gia dụng nhà họ Trương nên Trương gia muốn được bồi thường phí sửa chữa, đúng không?"

Lý sở trường gật đầu, Trương Nhị Muội cũng không giả mù sa mưa nức nở nghẹn ngào nữa, ngẩng đầu lên nhìn theo ông.

Tằng Nghĩa Hoa tiếp tục: "Nếu Quý gia bồi thường tiền sửa chữa đồ đạc thì chuyện đánh nhau với Trương gia cũng nên chấm dứt tại đây phải không?"

Lý sở trường gật đầu: "Theo lý là vậy."

Quý gia có người không phục, định bước lên cãi lại thì bị Quý Lão Căn ngăn cản.

"Vậy các người đã viết đơn hòa giả chưa?"

Lý sở trưởng thấy sự tình có vẻ sắp được giả quyết, liền nhanh nhảu đáp "Đơn hòa giả đương nhiên là có."

Bình thường bà con chòm xóm ở quên cãi nhau thì đều viết đơn hòa giả, đồn công an cũng đã viết đơn này rất nhiều lần.

Cũng may là Quý gia biết chừng mực, không có ai bị thương, chỉ cần bồi thường phí sửa chữa đồ gia dụng là được. Trương Nhị Muội còn định giở công phu sư tử ngoạm, lại bị Lý sở trưởng trừng cho một cái mà xìu xuống, đành phải viết tiền bồi thường theo giá thị trường.

Trương Nhị Muội bĩu môi rất không cao hứng, nhưng nghĩ đến mình thắng kiện thì lại đắc ý dào dạt.

Hai bên ký tên vào bản thư hòa giải, chuyện Quý gia đập phá Trương gia đến đây là kết thúc.

Tằng Nghĩa Hoa nhìn người nhà họ Quý đang trừng mắt, thong thả ung dung nói: "Kế tiếp chúng ta nói đến việc Duyên Duyên bị đẩy xuống sông."

Trương Nhị Muội lập tức nói: "Được rồi, nhà tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men."

Ả ta liếc Quý Chuyên một cái, cũng không quá bận tâm.

Chuyện cũng bình thường mà, mấy đứa nhỏ giỡn với nhau nên bị thương, người lớn đều là tới cửa xin lỗi, bồi thường mấy cái trứng gà xong việc. Nếu đứa nhỏ đó phải đến bệnh viện thì lại bồi thường thêm tiền thuốc men, nhưng tiền thuốc men cũng không nhiều, chả đáng bao nhiêu.

Ả sở dĩ không chịu nhận lỗi, là do nghe nói Quý Chuyên sắp chết, nếu Quý Chuyên đã không có việc gì, ả liền bồi thường hai ba tệ tiền thuốc men là được chứ gì? Tiền sửa chữa đồ gia dụng nhà ả còn nhiều gấp mấy lần.

"Không, không, không cần bồi thường." Người nhà họ Quý trừng mắt nhìn Tằng Nghĩa Hoa, ông vẫn cứ thong thả ung dung. Ông hỏi Lý sở trưởng: "Hai đứa nhỏ nhà họ Trương, một đứa 14 tuổi một đứa 12 tuổi, nếu đã dám phạm luật thì cũng có gan chịu phạt đúng không?"

Lý sở trưởng gật đầu đồng ý.

Thời bấy giờ vẫn chưa có 《 Luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》, mấy người cảnh sát cũng chưa biết đến khái niệm này, sẽ không có ai lấy cái lý "Thằng bé vẫn còn nhỏ " "Thằng bé vẫn là trẻ vị thành niên" để giải vây cho mấy đứa trẻ phạm luật. Đứa trẻ mới có 10 tuổi trộm đồ cũng sẽ bị bắt, cũng lắm thì chỉ có giảm nhẹ tội hơn thôi.

Trương Nhị Muội một chữ cũng không biết, không hiểu trách nhiệm hình sự là cái gì, Lý sở trưởng lại có dự cảm xấu.

Tằng Nghĩa Hoa hỏi Quý Lão Căn: "Quý lão ca, trạm ý tế có ghi rõ 《 Giấy báo bệnh tình nguy cấp 》cho Duyên Duyên không?"

Quý Chuyên thiếu chút nữa đã chết, 《 Giấy báo bệnh tình nguy cấp 》 tất nhiên là có. Quý Lão Căn lấy từ trong túi áo ra tờ《 Giấy báo bệnh tình nguy cấp 》, rồi lại hung tợn trừng Trương Nhị Muội.

Quý Chuyên chạy tới cầm tay ông an ủi: "Ông ơi con không có việc gì, sau này con sẽ đi học bơi nha."

Quý Lão Căn hớn hở bế cháu nội của mình lên.

Trương Nhị Muội lúc này mới để ý, trừng lớn mắt: "Chờ một chút, Quý Chuyên không phải là một thằng ngốc à?"

Tằng Nghĩa Hoa mặc kệ nàng, chỉ đem 《 Giấy báo bệnh tình nguy cấp 》 đưa cho Lý sở trưởng, gằn từng chữ một mà nói: "Căn cứ vào bộ luật hình sự của nước ta điều 384 quy định, cố ý gây thương tích cho người khác, phạt ba năm tù giam, tạm giam(*) hoặc là quản chế(**). Gây thương tích nặng cho người khác, phạt tù từ ba đến mươi năm; phạm tội dẫn đến chết người hoặc dùng những biện pháp tàn nhẫn khiến cho người khác bị thương nặng dẫn đến tàn tật suốt đời, phạt tù từ mười năm trở lên, ở tù chung thân hoặc tử hình tùy theo mức độ nặng nhẹ."

(*)Tạm giam: là biện pháp cách ly bị can, bị cáo với xã nội trong thời gian nhất định nhằm ngăn chặn hành vi trốn tránh pháp luật, cản trở việc điều tra, truy tố, xét xử hoặc có thể tiếp tục phạm tội của bị can, bị cáo, bảo đảm cho việc điều tra, truy tố, xét xử được thuận lợi.

(**)Quản chế: là buộc người bị kết án phạt tù có thời hạn phải cư trú, làm ăn sinh sống và cải tạo ở một địa phương nhất định dưới sự kiểm soát, giáo dục của chính quyền và nhân dân địa phương sau khi đã chấp hành xong hình phạt tù. Quản chế là biện pháp có nội dung hạn chế tự do của người bị áp dụng biện pháp này ở mức độ nhất định. Qua sự đó nhằm hạn chế khả năng người bị án phạm tội lại cũng như nhằm củng cố kết quả giáo dục họ trong thời gian chấp hành hình phạt tù.

"Lý sở trưởng, đương sự của tôi bị Trương Minh cùng Trương Kiện vô cớ gây thương tích nguy hiểm đến tính mạng, tôi yêu cầu cảnh sát lập tức phải đem tội phạm bắt về quy án."

Quý gia xôn xao hẳn lên, bọn họ quả thật rất bực bội, nhưng không nghĩ tới hành động của mấy đứa nhỏ nhà họ Trương là hanh vi phạm phát, hơn nữa vừa nghe có thể bị phạt ba năm mười năm, cảm giác chuyện này quả thật quá nghiêm trọng.

Trương Nhị Muội nghe đến đây thì chợt hiểu rõ thì ra lão gia trông có vẻ thư sinh yếu nhớt này lại muốn nhốt con của ả ta lại! Lại vừa mở miệng đã nói ba năm mười năm gì đó, đây là muốn ép chết con trai của ả mà!

Ả hận không thể bóp chết được Tằng Nghĩa Hoa, định giơ tay cho ông ta một cái tát thì bị một cảnh sát nhỏ tuổi đè lại. Ở đồn công an lăn lộn ăn vạ còn có thể chấp nhận, còn đánh người á, đừng có mơ.

Trương Nhị Muội lại bắt đầu gào: "Anh họ anh đừng nghe lão già đó, chẳng qua là mấy đứa nhỏ đùa nghịch một chút, thằng ngốc nhà họ Quý cũng không có việc gì, tại sao lại bị coi là phạm tội? Quý gia còn đến đập phá nhà em cơ mà!"

Quý Lão Căn bình tĩnh nói: "Đơn hòa giải đã viết rõ, chúng tôi sẽ bồi thường."

"Vậy, chúng tôi cũng viết đơn hòa giả, bồi thường cho nhà ông......"

"Không cần." Quý Lão Căn cự tuyệt: "Chúng tôi muốn dựa theo cái mà Tằng lão đệ vừa nói......Tội tội gì ấy nhở?"

"Bộ luật Hình sự điều 384, tội cố ý gây thương tích cho người khác."

"Đúng vậy, tội cố ý gây thương tích cho người khác. Pháp luật đã quy định như thế nào thì chúng ta nghe thế ấy, như mọi người đã nói, đó là pháp luật trị nước cơ mà!"

Trương Nhị Muội ngây ngẩn cả người, lộ ra biểu tình sợ hãi, ả ta run run giọng, chạy thoát khỏi người cảnh sát đang ghì chặt ả, trốn đến phía sau Lý sở trường: "Anh họ, ông già đó nói bậy đúng không? Không phải là đẩy xuống sông thôi sao, cũng chỉ là trò nghịch ngợm của mấy đứa trẻ thôi, chả phải trộm cắp hay cướp đoạt gì, đây là nào tính là phạm tội chứ?"

Lý sở trường xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu một trận. Theo lẽ thường mà nói, hành vi của mấy đứa nhỏ nhà họ Trường, trừ Trương Hâm mới 9 tuổi ra, thì hai đứa con lại phải đi lên đồn cả. Sở dĩ hắn không bắt lại, không phải là do hắn thiên vị nhà họ Trương hay gì cả, mà là do hiện tại pháp luật quá nặng, quá nặng.

Có một trường hợp điển hình như sau:

Có một thanh niên đi chơi gái, bị phán 5 năm tù giam, sau đó mở phiên toàn xét xử, tăng án phạt lên 15 năm. Người thanh niên này không phục, chống án, kết quả là bị nghiêm phạt nặng hơn, do nhân sự phục vụ cho các án kiện hình sự không đủ, liền quyết định tử hình thanh niên đó. ( Một sự kiện có thật)

Lúc nếu có người phạm pháp, tuyệt đối không ai dám nói mấy lời như "Không phải chỉ giam có mấy tháng thôi sao". Ngay cả Trương Nhị Muội thuộc loại to gan lớn mật, vô sỉ mặt dày, nghe thấy con trai mình bị bắt giam thì cũng sợ tới mức phát run.

Đương nhiên là anh em nhà họ Trương không bị phạt nặng đến mức tử hình, nhưng nếu án kiện bị đăng lên báo, căn cứ và《 Giấy báo bệnh tình nguy kịch》của Quý Chuyên, thì bị phạt cũng trên dưới 10 năm. 10 năm sau bọn họ đều đã lớn tuổi, lại có có tiền án tiền sự, cục lao động cũng không muốn phân công việc làm cho họ, lúc đó không phải là cả đời của anh em Trương gia đi tong rồi sao?

Xuất phát từ lòng yêu quý mấy đứa nhỏ, Lý sở trưởng không muốn cuộc đời của hai đứa nhỏ bị hủy hoại như thế.

Vốn dĩ ba cái việc cãi nhau của dân quê thì chỉ cần viết đơn hòa giải là ổn, Trương gia quả thật có sai nhưng Quý gia cũng đã đến quậy nhà họ Trương rồi, hai bên liền tính là huê nhau. Ai cũng đều đáng trách, hòa giả một chút rồi cả hai bên đều bồi thường cho nhau là có thể giải quyết hòa bình rồi.

Không nghĩ đến cái người lạ mặt này, trông có vẻ hào hoa phong nhã dễ nói chuyện, ai ngờ hành sự lại quyết tuyệt như vậy. Đem một chuyện biến thành hai chuyện, trước là giải quyết việc Trương gia kiện Quý gia đến phá phách nhà họ, sau lại đem Trương gia ép đến đường cùng, hơn nữa mở miệng đã luật này luật nọ, còn hơn hẳn mấy người cảnh sát nữa, sẽ không phải là mấy ông luật sư ở bên Hồng Kông đó chứ?

Quý gia từ khi nào mà quen được một người lợi hại như vậy?

Quý Chuyên không biết án phạt ở thời điểm này nghiêm trọng đến mức nào, anh cũng không muốn trả thù anh em nhà nhà họ Trương, sở dĩ anh mời Tằng gia gia đến đây chủ yếu là muốn phổ cập một chút kiến thức về pháp luật.

Hành vi của mấy anh em Trương gia cũng phải tính là hành động cố ý gây thương tích cho người khác chứ, ít nhất cũng phải dạy cho họ biết điều đó là sai trái! Không thể dùng một câu "trò đùa dai" mà nói được, nếu không bọn họ mỗi ngày đều chơi mấy "Trò đùa dai", lỡ như chơi đến mất mạng thì làm thế nào?

Thấy Trương Nhị Muội còn không chịu nhận sai, Quý Chuyên cũng bực. Anh năm lấy góc áo của Tằng gia gia, sợ hãi hỏi: "Tằng gia gia, về sau mấy anh nhà họ Trương lại tiếp tục chơi mấy trò đùa đó với con ạ? Con sợ lắm."

Tằng Nghĩa Hoa còn chưa kịp nói gì, Quý Kiến Quốc cùng Lý Thư Lan đã đứng ngồi không yên. Lý Thư Lan bế con trai lên, sầm mặt nói: "Anh Kiến Quân, việc này nếu anh không quản, chúng tôi liền đến thành phố để kiện nhà đó."

Bất kì ai khi làm mẹ đều sẽ trở nên mạnh mẽ, thấy con trai bị dọa sợ, Lý Thư Lan không đành lòng. Trong lòng hạ quyết tâm, trở về nhất định phải tìm đọc mấy cuốn sách luật, nắm rõ luật pháp rồi thì cũng không cần chờ đồn công an nói cái gì là làm cái đó.

Lý sở trưởng cũng không đến mức vì một nhà Trương Nhị Muội mà bỏ đi công việc của mình, lập tức mặc kệ Trương Nhị Muội đang khóc la ở đại sảnh, kêu người mang ba tên nhóc nhà họ Trương đến đây.

Ba thằng nhóc này lúc đẩy người ta xuống sông thì kiêu căng lắm, đến khi bị bắt đến đồn công an thì lại sợ tới mức run lẩy bẩy, nghe nói phải ngồi tù tận 10 năm, Trương Hâm nhỏ tuổi nhất liền oa oa khóc lớn: "Hu hu hu đừng bắt con ở tù, là ca ca nói muốn giáo huấn tên ngốc nhà địa chủ một chút, con không có sai."

Trương Kiện cùng Trương Minh sợ tới mức mày mặt trắng bệch, Trương Nhị Muội lại định nằm xuống ăn vạ tiếp, Lý sở trường tức giận đập bàn: "Bà quậy nữa xem, bà quậy nữa tôi bắt bà bắt luôn một thể!"

Trương Nhị Muội nghẹn đến đỏ mặt, nằm liệt trên sàn ngay cả cử động một chút cũng không dám.

Ngoài miệng nói hung ác thế thôi, cho dù Tằng Nghĩa Hoa thân thiết với Quý gia đi chăng nữa, nhưng ông cũng không tính toán bắt mấy đứa nhỏ Trương gia vào ngục, hiện tại pháp luật thật sự quá nặng, bọn họ cũng sợ lắm, không phải là thâm cừu đại hận thì sẽ không làm như vậy đậu.

Dù là Quý Chuyên đi nữa, thì anh vẫn suy nghĩ cho tương lai bọn họ, chỉ cần dạy dỗ lại một chút, làm họ sợ hãi một tí là đủ rồi.

Cuối cùng Lý sở trưởng đứng ra hòa giải, Quý gia không cần bồi thường tiền sửa chữa đồ gia dụng cho Trương gia, ba đứa nhỏ nhà họ Trương phải xin lỗi với Quý Chuyên, cũng phải viết một bức thư nhận lỗi, còn phải bồi thường 100 tệ tiền thuốc thang cùng tiền bồi dưỡng.

Tiền công một tháng của Trương Nhị Muội là 25 tê, mới có một chốc mà đã bay mất 4 tháng tiền lương, Trương Nhị Muội lòng đau như cắt, nhưng vì con trai ả cũng chỉ có thể đáp ứng.

Quý gia đối với kết quả này cũng rất vừa lòng, bỏ chuyện của Trương gia sang một bên, mọi người đều tò mò Quý Chuyên làm thế nào mà có thể nói được, thoạt nhìn cũng không giống người ngốc lắm?

Quý Chuyên vẫn như cũ chớp chớp đôi mắt to tròn giả trang thành một đứa trẻ ngay tơ vô tội.

Con vẫn còn nhỏ mà! Con đã biết cái gì đâu!

"Hồi hồn! Nhất định là hồi hồn!" Không cần Quý Chuyên giải thích, các lão nhân đã chắc chắn nói: "Khẳng định là trước đây hồn phách của Duyên Duyên không đủ, lần này bị đẩy xuống sông làm cho thằng bé hồi hồn."

Cách nói này làm cho đa số mọi người hưởng ứng, các cô dì chú bác kích động chắp tay trước ngực: "Đa tạ Bồ Tát...... Không đúng, đa tạ chủ tịch phù hộ. Kiến Quốc, Thư Lan, trở về nhất định phải phải dâng hương cho bàn thờ của chủ tịch, nhất định là chủ tịch đã phù hộ Duyên Duyên."

"Vâng!" Quý Kiến Quốc lớn tiếng đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play