Quý Chuyên có thể nói đã khiến cho mọi người cực kì kinh ngạc rồi, không ngờ tới cậu lại nói là có việc muốn nhờ cậy mình. Tằng Nghĩa Hoa đẩy đẩy mắt kính, tò mò hỏi: “Vậy Duyên Duyên tới tìm ông là có chuyện gì sao?”

Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ nhỏ.

Quý Chuyên liền nói: “Người nhà của con đều bị bắt đến đồn công an rồi, con tin là ông có thể mang họ bình an trở về.”

Mọi người tưởng Quý Kiến Quốc xảy ra chuyện, lập tức mồm năm miệng mười hỏi tới tấp. Ngoại trừ việc anh bị đẩy xuống sông ra thì những chuyện khác Quý Chuyên cũng không rõ lắm, chỉ có Quý Dũng chứng kiến đầu đuôi mọi chuyện, liền ngay lập tức nói rõ ra.

Sáng nay người nhà họ Quý đột nhiên nghe được tin Quý Chuyện bị người ta đẩy xuống sông, cả nhà đồng loạt chạy đến trạm y tế xem tình hình như thế nào, lại nghe được tin bệnh tình cực kì nguy cấp, nói Quý Chuyên có khả năng là không sống được. Lúc đó mọi người trong nhà đều tá hỏa, liền chạy đến tìm đầu sỏ gây tội là mấy đứa nhóc nhà họ Trương để tính sổ, ai ngờ Trương gia lại nhất quyết không chịu nhận tội, bọn họ tính dẫn mấy đứa ranh con nhà họ Trương đến bệnh xá, Trương gia không chỉ ngăn cản, mà còn gọi họ hàng đến trợ uy, ý muốn đuổi người nhà họ Quý đi, vì thế hai nhà đánh nhau một trận, cuối cùng đều bị cảnh sát mang về đồn công an.

Vốn dĩ là Quý gia chiếm lý, nhưng không khéo là Quý Kiến Quốc muốn họ hàng an tâm nên mang Quý Chuyên đi đến bệnh viện trước khám trước, sau đó mới nhờ người nhắn với họ hàng là Quý Chuyên không có việc gì. Ông cũng không nghĩ tới hai nhà đã đánh nhau đến nỗi bị bắt lên đồn công an, lúc về nhà nghe người ta nói ông mới lật đật chạy đến đồn xem sao. Vì hai bên đang tranh chấp nên toàn bộ người nhà họ Trương đều trông rất thảm thương. Trương Nhị Muội thân là nữ chủ nhân nhà họ Trương, một người đàn bà thất học lại đanh đá chua ngoa, lúc bình thường cãi cọ với người ta ả ta dù là bên có lý hay không có lý thì đều phải làm ầm ĩ một trận, vừa nghe tin Quý Chuyên không có việc gì, ả lập tức giở thói ăn vạ, lăn lộn khóc la om sòm, đòi Quý gia bồi thường tiền cho ả.

Lúc mà Quý Dũng ra đó xem, hai nhà vẫn còn đang cãi vã om sòm.

“Trương Nhị Muội còn định xé quần áo của ả ra rồi đổ tội cho người nhà mình sàm sỡ ả, nhưng bị Lý Thất Bá mắng nên cũng không dám làm, ả ta năm trên mặt đất lăn qua lộn lại, nhìn mắc cười lắm.” Quý Dũng vẫn còn mang tâm tính của một đứa trẻ, chủ yếu là nói Trương Nhị Muội làm khùng làm điên như thế nào, la lối khóc lóc ra sao, trông buồn cười cỡ nào, chứ không hề nghĩ đến việc lỡ nhà mình phải đền tiền cho người ta thì phải làm sao đây.

Cậu kể chuyện có chút lộn xộn, nhưng mà những người ở đó cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, họ lại nhìn về phía Quý Chuyên.

Quý Chuyên vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, lúc sáng mới vừa trải qua một lần sinh tử, nhưng lúc nghe Quý Dũng kể lại mọi chuyện, thế nhưng lại không hề sợ hãi, cũng không có phẫn nộ, hay cảm xúc căm ghét linh tinh. Nếu đem Quý Chuyên so sánh Quý Dũng thì anh trông trường thành trầm ổn, ra dáng người lớn hơn nhiều.

Thấy mọi người nhìn về phía anh, Quý Chuyên liền nói: “Con không muốn người nhà con phải bồi thường tiền, Tằng gia gia có biện pháp gì giúp con không?”

Gia đình người bị hại lại phải đem tiền bồi thường cho kẻ làm tổn thương con mình, nghĩ như thế nào cũng thấy không cam lòng, nhưng Quý Chuyên lại không biết rõ lắm về pháp luật của thời đại này, cũng chỉ có thể tới nhờ Tằng gia gia giúp đỡ. Lúc trước khi vừa được sửa lại án oan, Tằng gia gia có dạy anh viết chữ, vì không có sách giáo khoa nên Tằng gia gia cầm tay anh viết vài câu điều lệ luật pháp, những điều ấy đến giờ anh vẫn con nhớ. Lúc ấy anh cho rằng Tằng gia gia vốn là một thẩm phán, sau đó lại nghe nói Tằng gia gia từng tham dự vào quá trình chỉnh sửa hiến pháp, nhưng cụ thể ông làm công việc gì thì Quý Chuyên cũng không biết.

Nghe thấy Quý Chuyên nhờ giúp đỡ, mọi người liền sôi nổi nói: “Mấy việc như thế nào lão Tằng làm giỏi nhất, để ông ấy đi cùng mấy đứa xuống đồn công an đi.”

Tằng Nghĩa Hoa sờ sờ cái đầu nhỏ của Quý Chuyên, bọn họ xem Quý Chuyên như cháu ruột mà đối đãi, ai nghe được cháu của mình bị người ta đẩy xuống sông, đều sẽ không cao hứng. “Vậy đi, ông cùng hai nhóc đi một chuyến.”

Lúc về vẫn là Quý Dũng lái xe, Quý Chuyên ngồi đằng trước, Tằng Nghĩa Hoa ngồi ở yên sau. Quý Dũng tuy nhỏ người nhưng sức lớn, chở hai người không thành vấn đề, cứ thế nhẹ nhàng đạp xe về nhà.

Tằng Nghĩa Hoa lúc ở trên đường cũng không nhàn rỗi, hỏi Quý Dũng: “Tiểu Dũng, mấy đứa trẻ đẩy Duyên Duyên xuống sông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Trương Hâm 9 tuổi, Trương Minh 12 tuổi, Trương Kiện 14 tuổi, cùng học cùng trường với cháu.” Quý Dũng hung tợn “hừ” một tiếng khinh miệt: “Chờ cháu về trường học sẽ đánh chết bọn chúng!”

Tằng Nghĩa Hoa trong nháy mắt đã có sẵn kế hoạch trong đầu, ông thuận miệng hỏi: “Tiểu Dũng, Duyên Duyên, mấy đứa có biết một bộ luật gọi là《 Luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》không?”

“Hả? Đó là cái gì vậy ông?” Quý Dũng khó hiểu hỏi lại.

Nhưng thật ra Quý Chuyên biết, nhưng có điều những năm 80 chưa có 《 Luật bảo về trẻ vị thành niên 》, 《 Luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》 đến năm 91 mới ban hành, năm 92 mới thực hiện, hiện tại nhắc đến nó có phải quá sớm không!

Tằng Nghĩa Hoa thở dài: “Vốn dĩ là đã có luật đó, nhưng hiện tại ngay cả giấy tờ còn chưa soạn xong, cũng không biết khi nào mới ban hành đây, aizzzz……!”

Ông lại than ngắn thở dài, cõi lòng tràn ngập sự mất mát. Cũng tại do ông mà làm cho quốc gia này chậm trễ mất mười mấy năm.

Quý Dũng vốn chẳng hiểu cái cóc khô gì cả, cậu chỉ biết chăm chú đạp xe về tới đồn cảnh sát. Còn chưa tới gần mà đã thấy một đống người bu đen kìn kịt, tất cả mọi người trong trấn đều kéo nhau tới xem náo nhiệt. Xe đạp không vào được, Quý Dũng đành để xe dựng ở ven đường, mặc kệ mồ hôi nhễ nhại, che chở Quý Chuyên cùng Tằng gia gia chen vào đám người đông đen, nhưng trên gương mặt vẫn mang vẻ hưng phấn muốn đến xem náo nhiệt.

Đến gần rồi thì liền nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của Trương Nhị Muội: “Tôi không muốn sống nữa…… Tôi chết đi cho xong…… Ai đời lại để mấy tên đàn ông con trai cao to lực lưỡng đến bắt nạt một người đàn bà con gái yếu ớt như tôi chứ…… Cho tôi chết luôn đi, tôi không muốn sống nữa…… Đáng thương thay ba đứa con bé bỏng của mẹ hu hu hu hu……”

Âm thanh kia lại kêu vút lên một tiếng, giống như đang xướng một vở tường, vừa nghe liền biết là đang giả khóc.

Quý Dũng bĩu môi, nói với Tằng gia gia: “Lúc con rời đi cũng nghe ả ta kêu như vậy á, sao lúc về vẫn chỉ có mấy câu như vậy thế, không biết đổi thành mấy câu khác cho mới mẻ à?”

Tằng Nghĩa Hoa nhíu mày, nắm chặt tay của Quý Chuyên: “Đi vào thôi, Duyên Duyên đi theo ông, con đừng buông tay ra nhé.”

“Dạ.” Quý Chuyên gật đầu.'

Tuy rằng Quý Dũng nỗ lực mở đường, nhưng trước của đồn công an có nhiều người như vậy, chen kiểu gì cũng không vào được. Cửa của đồn công an không lớn, đã bị người ta chen đến chật như nêm cối, không có chỗ để đặt chân, đến cả tường lẫn của sổ cũng có người trèo lên để hóng chuyện nữa.

Quý Dũng đẩy vài người muốn kêu bọn họ nhường đường một chút: “Phiền mọi người tránh ra một chút, gia đình của con đang ở trong đó.”

“Cút đi, thằng ranh con này mày đừng có chắn đường.” Một người đàn ông đang xem náo nhiệt không kiên nhẫn mà mắng cậu.

Quý Dũng bùng nổ, nhưng có người già bên cạnh, cậu cũng không dám mắng chửi người khác, nêu không cậu sẽ bị giáo huấn rất thảm, đành phải nhịn để đi tìm vị trí khác. Đột nhiên có một bàn tay chụp lấy bả vai của người nọ, lôi hắn ra từ trong đám người đang đứng đó: “Mày kêu ai cút á? Lá gan không nhỏ ta, anh em của tao mà mày cũng dám chửi hả?”

Nắm lấy người nọ cũng là một thằng nhóc cỡ 14-15 tuổi, so Quý Dũng thì cao nửa cái đầu, dáng người thon dài, mặt mũi cực kỳ đoan chính, ngũ quan hình dáng rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, tóc ngắn gọn gàng, có thể coi là một tiểu soái ca. Chỉ có điều là lúc này tên nhóc đó đang mắng chửi người ta, trưng cái mặt mà hắn tự cho là hung tợn, người khác nhìn vào thì cảm thấy rất giống một tiểu lưu manh.

“Tiểu Tống! Sao mày cũng đến đây?” Quý Dũng thấy anh em tốt liền kêu to lên, làm lơ luôn việc hắn đang đi hăm dọa người ta.

Thiếu niên tên là Tiểu Tổng ném người nọ ra một bên, hắn cũng quay qua Quý Dũng cười nói: “Tao tới xem náo nhiệt đó, mày không phải cũng vậy hả? Mày thấy ả đàn bà kia khóc không, so với xướng tuồng còn hấp dẫn hơn.”

Quý Dũng hếch cái mũi lên: “Tao cũng không phải là tới xem náo nhiệt, ở bên trong có người nhà của tao.”

Cũng chả biết là cậu kiêu ngạo cái gì nữa.

Tiểu Tống há to miệng, chỉ vào đồn công an hỏi: “Kia…… Cái bà già đang nằm khóc la om sòm đó là mẹ mày hả?”

Quý Dũng hung hăng đá cho hắn một cái: “Phi, mày bị khùng hả, nhà tao mới không thèm làm mấy cái chuyện mất mặt như thế! Ả đó là kẻ thù với nhà tao …… Không tán phét nữa, mày có thể đưa bọn tao đi vào đó không?”

“Giời, chuyện nhỏ, mày lại đây bên này.”

Tiểu Tống đem ba người đến một cái bờ tường nhỏ, kêu mấy cái tên, mấy đứa nhóc đang leo trên đó kiền nhảy xuống, đó đều là bằng hữu của Quý Dũng, nghe nói cậu muốn đi vào, trực tiếp nhường bờ tường cậu đi. Quý Dũng thấy mình trèo tường không có vấn đề gì, lại chần chờ nhìn về phía Quý Chuyên cùng Tằng gia gia, hai người này một già một trẻ, cậu không dám để họ xảy ra sơ xuất gì.

“Không có việc gì đâu, mày cứ đi lên trước, để đó lại cho tao.”

Tiểu Tống kêu Quý Dũng trèo lên tường trước, thấy cậu ngồi xong, liền túm cổ áo của Quý Chuyên vứt lên trên, Quý Dũng sợ tới mức chạy tới đón được Quý Chuyên: “Cẩn thận một chút, đây là em họ tao, quăng ngã là tao không để yên cho mày đâu!”

“Túi xi măng to chà bá mà mày còn vác lên nổi, bắt lấy một người thì tính cái gì.” Tiểu Tống không để trong lòng.

Quý Dũng chửi thề một câu, sau đó xoay người đem Quý Chuyên bỏ vào trong sân. Trong sân còn có đứa nhóc, duỗi tay đón lấy Quý Chuyên một cách vững vàng.

Quý Chuyên sau khi chạm đất, nhịp tim cũng bình ổn trở lại, anh vừa rồi rất chi là hoảng sợ, thầm mắng vài câu: “Mấy đứa trẩu tre này!” Tuy vậy nhưng anh vẫn rất ngoan ngoãn quay qua đám “trẻ trâu” nói lời cảm ơn: “Cảm ơn mấy anh, ông nội của em ở phía trên kia, nhờ mấy anh đỡ ông ấy hộ em với ạ.”

Đến lượt Tằng gia gia, tiểu Tống cùng Quý Dũng đều thành thành thật thật mà hỗ trợ ông, đỡ ông trèo lên bức tường, rồi lại vững vàng đỡ ông xuống đất. Lão nhân gia tay già chân yếu, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy.

Toàn bộ quá trình không đến mười phút, bên trong Trương Nhị Muội đã thay đổi mấy cái lời kịch nhàm chán tiếp tục khóc la.

Sau khi vào khuôn viên của đồn cảnh sát, tuy rằng vẫn còn rất nhiều người đang đứng, nhưng mà vẫn có đường đi, ba người lách qua lách lại, rốt cuộc cũng đi được vào trong phòng.

Quý gia cơ bản là không nói gì cả, cãi nhau đến bây giờ bọn họ cũng mệt mỏi rồi, một nhóm người khoanh tay lại, trầm mặt xem Trương Nhị Muội diễn trò. Thế gian này làm gì có chuyện ai gào khóc thảm thiết hơn thì liền cãi thắng, dù sao thì nếu đồn công an phân xử bất công, bọn họ đến đồn công an cũng phá nát.

Ba người Quý Chuyên lặng lẽ chen vào đội ngũ của Quý gia, liền nhìn thấy Trương Nhị Muội đầu tóc rũ rượi, ôm chân bàn gào khóc: “Chủ tịch * ơi…… Chủ tịch ơi…… Ngài mau trở về nhìn xem đám địa chủ khi dễ nông dân chúng tôi như thế nào này…”

(*) Mao Trạch Đông😦 26/12/1893 – 9/9/1976): nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản và Nhà nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa – một trong những nhân vật chính trị nổi bật nhất trong lịch sử hiện đại Trung Quốc. Ông là lãnh tụ vĩ đại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), một trong những người sáng lập ĐCSTQ từ tháng 7/1921; là người có công lao to lớn trong việc thống nhất lục địa Trung Quốc và đưa các dân tộc Trung Hoa tiến hành xây dựng chủ nghĩa xã hội. Ông trở thành vị Chủ tịch đầu tiên của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (CHNDTH) kể từ ngày tuyên bố thành lập (1/10/1949)

Tằng Nghĩa Hoa tức đến gương mặt run rẩy, rất muốn đánh ả đàn bà kia một trận.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, mấy người cảnh sát nhân dân của đồn công an cũng chịu không nổi, có mấy người trẻ tuổi che miệng cười rộ lên. Lý sở trưởng của đồn công an tức giận đến vỗ bàn: “Đủ rồi! Chủ tịch có thể sống lại đi chăng nữa, thì…… Thì ông ấy cũng không thể quản cái vụ bê bối của nhà bà đâu?”

Ông là một đảng viên cũ, chịu không nổi chủ tịch bị phỉ báng như vậy.

Trương Nhị Muội nghẹn họng, không dám khóc nữa. Trên mặt ả vốn chả có một giọt nước mắt nào, vẫn luôn ở đây gào khan mà thôi. Chủ của ả rất tức thời đúng lúc đưa qua cho ả một chén nước, có vẻ là nhìn chán cái hành động này rồi, trên mặt chẳng có một biểu tình dư thừa nào.

Trương Nhị Muội quả thực là đã khát muốn chết rồi, giật lấy li nước nốc hết sạch, đặt xuống bàn kêu cái cách, nghẹn ngào gọi Lý sở trưởng: “Anh họ, em và anh từ nhỏ lớn lên bên nhau, anh cũng không thể mặc kệ em, khiến cho mấy tên địa chủ lòng dạ hiểm đọc bắt nạt ta.”

Quý Lão Căn sắc mặt âm trầm, cười lạnh: “Trương Nhị Muội, cô muốn nói đến thân thích, thì nên xem giữa nhà tôi với nhà cô bên nào thân thiết với Lý Cẩu Đản hơn, xem cậu ta có dám giúp mấy người hay không?”

Lý Cẩu Đản…… Vẻ mặt của Lý sở trưởng rất hoảng hốt: “Chú Lão Căn ơi, con đã lớn như thế này rồi, chú có thể đừng gọi con bằng cái tên đó nữa không.”

Quý Kiến Quốc trầm mặt tiến đến hỏi: “Anh Kiến Quân, tôi hỏi anh việc này phải giải quyết thế nào đây? Con trai của thôi xém tí nữa là bị đám choai choai này làm cho mất mạng, đồn công an nếu không quản, thì nhà tôi phải trực tiếp ra tay thôi!”

Trương Nhị Muội lại gào khóc: “Anh họ ơi anh xem kìa, đám người đó lại uy hiếp em, anh phải làm chủ cho em!”

“……” Đội trưởng Lý Kiến Quân lúc này quả thật rất muốn khóc.

Bà con họ hàng cùng quê quả thật rất phiền phức, tùy tiện kiếm một cái cũng thấy được mấy người anh em thân thích, ông vẫn nghĩ là chỉ cần phân xử công bằng là được, ai nghĩ bên này gọi anh họ bên kia gọi cháu trai, muốn ông phải giúp đỡ như nào đây, hai bên khổ chủ đều thân thích, giúp bên này thì buổi tối sẽ có người từ bên kia sang khóc la năn nỉ. Giờ thì ai cũng không giúp, việc công xử theo phép công, thế mà lại biến thành cục diện như hiện tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play