Lúc Phong Hàn trở về, Mạc Khanh Vân và Dịch Tư Nguyên vẫn còn trong viện.
Đồ ăn trên bàn được mang xuống, Phong Hàn ngồi xuống bên cạnh Mạc Khanh Vân, nhìn Dịch Tư Nguyên rời đi.
"Võ Công của Tư Nguyên là học với ai?"
"Vương Gia, trước uống nước, nghỉ ngơi một chút". Mạc Khanh Vân đẩy ly trà đến trước mặt Phong Hàn, nói: "Trước kia ba mẹ của Nguyên nhi cũng có chỉ dạy một chút, xem như là tự học đi".
Phong Hàn gật gật đầu, "Tư chất của Tư Nguyên khá tốt, nếu ta dẫn nó vào trong quân em có đồng ý hay không?"
"Tuy Rằng ta là thân nhân của Nguyên nhi, chuyện này còn cần phải xem ý tứ của Nguyên Nhi, bất quá nó chắc là sẽ đồng ý".
"Ừ, Hôm khác ta bảo Ngọc Sơn chỉ dạy Tư Nguyên một chút, trước mắt theo Ngọc Sơn học đi". Phong Hàn suy xét chuyện đưa Dịch Tư Nguyên đến Lưu Li Các.
"Đúng Rồi Khanh Vân, có một chuyện cùng em nói một chút. Chừng hai ngày nữa, trong viện Nam của phủ sẽ có thêm mấy người vào ở, em sắp xếp một chút".
Mạc Khanh Vân có chút kỳ quái nhìn Phong Hàn, Phong Hàn nghĩ nghĩ cũng không cần giấu giếm Mạc Khanh Vân, "Xem như là bằng hữu trên giang hồ".
"A? Vương Gia không cần phải nói tình hình cụ thể và tỉ mỉ đâu".
"Khanh Vân Có biết Lưu Li Các không?"
Mạc Khanh Vân kinh ngạc nhìn Phong Hàn, "Lưu Li các? Là Nơi trong truyền thuyết, Vương gia có quen biết với bọn họ sao?"
"Cũng Không tính là quen thuộc, chỉ là lúc ở biên quan đã cứu một người, người đó vừa vặn lại là người của Lưu Li các, bởi vậy nên ta mới quen biết với chủ nhân của Lưu Li các".
"Thì Ra là vậy". Mạc Khanh Vân nghĩ nghĩ, "Nhưng mà, Vương gia vì sao nhớ rõ mình cứu những người khác, cố tình lại quên ta".
Phong Hàn bị hỏi thì sửng sốt, "Đúng vậy, sao lại quên mất em chứ, em vẫn không chịu trực tiếp nói với ta sao?"
Mạc Khanh Vân lắc lắc đầu: "Ta không muốn nói, ta muốn Vương gia tự mình nhớ ra".
"Nếu Ta vẫn luôn không nghĩ ra thì như thế nào". Phong Hàn thẳng lăng lăng nhìn Mạc Khanh Vân.
Mạc Khanh Vân nghe vậy cười cười: "Nghĩ không ra thì thôi, bây giờ ta đã ở bên cạnh Vương gia, vậy cũng đủ rồi. Khanh Vân từ trước đến nay thì nhìn chuyện trước mắt, không tính chuyện đã qua".
Mạc Khanh Vân nhìn Phong Hàn, muốn đợi hắn nói chuyện, kết quả Phong Hàn cũng không nói gì, ngay sau đó mới hiểu ra, người này sợ là chị muốn gọi y mà thôi, cũng không có ý gì khác.
Hai ngày sau, người Lưu Li các tới Nhược thành, Phù Ngọc Sơn trực tiếp dẫn người đến phủ Sở Vương.
Phong Hàn nhìn người trước mắt có chút quen thuộc: "Là ngươi? Lại Là ngươi tự mình đưa người đến". Đối với người này, ký ức của Phong Hàn lúc cứu hắn cũng không rõ ràng, chỉ là hắn bị thương nặng vẫn luôn được sắp xếp cứu trị trong doanh trại, thời gian tương đối dài mới làm Phong Hàn thoáng nhớ rõ hắn.
Ám Lạc cười cười: "Ngày đó còn chưa nói lời cảm tạ với Vương gia".
"Không Cần, cứu người bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì, mặc kệ là ai trong tình huống như vậy cũng sẽ ra tay tương trợ".
Ám Lạc lắc đầu, cũng không phải như vậy a. Sinh tồn nơi biên quan như nước sôi lửa bỏng, đừng nói tới cứu người khác, tự mình sống hay không còn chưa biết, cũng may là gặp được mấy người Phong Hàn bọn họ.
"Lần Này đến đây cũng là muốn biết ý tứ chân chính của Vương gia, nếu ngài muốn vị trí kia, Lưu Li các có thể tương trợ Vương gia, đây là lời của Lương Trần".
Phong Hàn nhìn về phía Ám Lạc, hắn không nghĩ tới Lương Trần thế mà lại chủ động đưa ra giúp đỡ, "Này, ta cho rằng Lưu Li các sẽ không quan tâm đến chuyện đời chứ".
"Cũng Chưa chắc là chuyện đời, chuyện này cũng liên quan đến rất nhiều người. Lưu Li các bọn ta cũng sẽ không yêu cầu gì, chỉ là chúng ta tin tưởng Vương gia, không hơn".
Phong Hàn lúc này mới nghiêm túc nhìn chăm chú vào Ám Lạc, "Tốt, nếu cần Lưu Li các tương trợ, bổn vương chắc chắn mở miệng, bây giờ thì chưa cần làm phiền, chỉ là lần này đưa người đến Lưu Li các, xin làm phiền bổn các bồi dưỡng nhân tài".
"Đó Là đương nhiên, nhất định không phụ sự gửi gắm của Vương gia. Ngày mai sau khi gặp qua chúng ta có thể để bọn họ đưa đi trước".
"Đa Tạ, vậy không biết Ám Lạc công tử có muốn ở lại Nhược thành thêm mấy ngày không?". Phong Hàn cảm thấy Ám Lạc chưa chắc là vì chuyện của hắn mà cố ý đi một chuyến.
Ám Lạc cười cười vì sự nhạy bén này của Phong Hàn, "Vương gia anh minh, ta đúng là cần ở Nhược thành thêm một chút thời gian, thỉnh Vương gia chiếu cố".
Phong Hàn gật gật đầu, đang định mở miệng thì cửa thư phòng bị gõ vang.
# Hết Chương 19
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT