Vào Minh Sùng năm thứ chín, đông chí tuyết rơi lả tả ba ngày hai đêm.
Trong thiên lao phía Bắc của Nhược Thành có giam giữ một người, có lẽ sợ cho dù là xích sắt hắn cũng có thể trốn thoát, nên trên người này bị móc cả vào xương quai xanh.
Bên ngoài thường xuyên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cho đến khi bị hành hình đến mức thở không nổi, Phong Hàn cắn răng căm ghét trừng người trước mắt, người nọ sợ hãi trong chớp mắt rồi ánh mắt chợt trở nên kiên định ngay sau đó.
"Vương gia, ngài nên thành thật ký tên đi, đỡ phải có nhiều người vì ngài mà chịu khổ, ngài cũng thật nhẫn tâm". Mạnh Hòa An tránh né ánh mắt của người trong nhà lao khóa định trên người.
Phong Hàn cười lạnh hai tiếng: "Là ta mắt bị mù, ngày xưa là huynh đệ đồng sinh cộng tử trên chiến trường, lại vì nữ nhân mà phản bội ta, thật buồn cười".
"Hôm nay ta tới đây cũng đã nhìn trên tình nghĩa ngày xưa. Vương gia nếu không muốn chịu thêm đau khổ, không bằng sớm chút ký tên nhận tội đi. Thắng làm vua, thua làm giặc, ta tin tưởng Vương gia hiểu được đạo lý này". Mạnh Hòa An không muốn nhiều lời thêm với Phong Hàn, lúc này gã đã không còn đường lui nữa.
Trong lúc hai người đang nói, ngục tốt kéo một người đến gian ngục này. Cả người Mạc Khanh Vân đau khổ bất kham nhắm chặt mắt, Phong Hàn giật mình, nhìn người bị ném trên mặt đất.
"Khanh Vân, Khanh Vân!". Phong Hàn hô lên hai tiếng, ngẩng đầu trừng mắt Mạnh Hòa An. "Ta nhất định phải bắt ngươi đền mạng!"
Mạnh Hòa An lúc này đã bất chấp tất cả, cho dù sợ hãi cũng không còn ý nghĩa gì nữa, gã cũng không tin Phong Hàn còn có thể còn mệnh mà rời khỏi nơi này.
"Vương gia, quên nói với người, Đức phi nương nương hôm qua đã chết bệnh, Lạc Phó Diên tướng quân trên triều xin tội cho người đã bị Hoàng Thượng trách tội, chỉ sợ rằng không bao lâu nữa các ngươi có thể được gặp lại nhau trong lao".
Phong Hàn không thể ngăn được hận ý đến run rẩy, nhìn chằm chằm người trước mặt, Mạnh Hòa An gật gật đầu với Phong Hàn: "Vương gia hãy suy nghĩ thêm xem, nghĩ thông suốt rồi nhớ báo cho ngục tốt nhé".
Phong Hàn nhìn Mạnh Hòa An rời đi, bế Mạc Khanh Vân trên đất lên, vị nam thê bị hắn vắng vẻ nhiều năm lại là người cuối cùng luôn bên cạnh hắn.
"Khanh Vân, ngươi hãy bỏ đi, tội gì phải ngốc như vậy chứ". Phong Hàn đưa tay xoa loạn khuôn mặt lấm bẩn của người trong lòng, Mạc Khanh Vân có chút thanh tỉnh, chỉ là dù trợn mắt cũng không thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng người trước mặt.
"Vương gia... khụ khụ... Ngày cũng biết.... Ta đợi ngài mười năm... Cuối cùng cũng được nằm trong lồng ngực của ngài...."
Hai mắt Phong Hàn đỏ hoe, cố nén nước mắt vuốt ve khuôn mặt của Mạc Khanh Vân: "Khanh Vân, là ta phụ em, lại hại em phải cùng ta chịu khổ".
Nghĩ đến đám người ăn cây táo rào cây sung trong phủ đã sớm trốn đi, chỉ còn lại một số ít người hầu cũ, còn cả Mạc Khanh Vân bị tra tấn đến mức này, mà hắn lại cái gì cũng không thể làm được.
Lại một ngày trôi qua, ngục tốt lại thẩm vấn bọn người hầu trong Vương phủ lần nữa, tiếng quát tháo hết lần này tới lần khác ở gian ngoài cuối cùng cũng ngừng lại, có hai ngục tốt đi vào gian nhà giam của Phong Hàn, định kéo Mạc Khanh Vân đi. Phong Hàn gắt gao ôm chặt lấy cậu, ngục tốt có chút sợ hãi uy danh của chiến thần Sở Vương mà không dám tiến lên, Phong Hàn căn răng nhịn xuống huyết nóng công tâm.
"Ta nhận, ta nhận".
Ngục tốt liếc nhìn nhau, vội vàng đi báo cáo lời thú tội của Phong Hàn, không bao lâu người của Hình bộ tới, trải tờ giấy khẩu cung trước mặt Phong Hàn. Phong Hàn trầm mặc nhìn chăm chú những người này, đưa tay ký tên, ấn dấu tay.
Đại diện Hình bộ cầm tờ khẩu cung cười cười: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không hổ là Sở Vương".
Mạc Khanh Vân nghe tiếng ngục tốt rời đi, run rẩy ôm lấy eo Phong Hàn, nước mắt ngăn không được chảy ra, người cậu yêu thương tôn kính lại bị người khác bức đến hoàn cảnh như vậy, hận ý trong lòng lại tràn ra: "Vương gia, ta không muốn tội danh vô lý này áp lên người của ngài".
Phong Hàn nhìn người trong ngực đang thống khổ bất kham: "Ta làm sao lại có thể để cho em thay ta chịu nhiều cực khổ như vậy".
Phong Hàn đưa tay lau đi giọt nước mắt của Mạc Khanh Vân: "Khanh Vân, em có nguyện ý cùng chết với ta không?"
Mạc Khanh Vân liều mạng ôm lấy Phong Hàn, vừa khóc vừa gật gật đầu: "Ta đồng ý, ta đồng ý".
# Hết chương 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT