: Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng

*Nguyên văn:

Ngã bổn tương tâm hướng minh nguyệt

Nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ.

(Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng

Trăng sáng đem lòng ném xuống mương.)

Đường Châu sông ngòi chằng chịt, riêng sông Hán đã có vài nhánh, trong đó hai nhánh lớn nhất là sông Đán và Tiết Thủy. Tiết Thủy chảy dài từ nam đến bắc Đường Châu là sông lớn nhất. Bởi vì nhiều sông nên đường thủy cũng rất phát đạt, người dân đi từ thành bắc đến thành nam ngồi thuyền cực kỳ tiện lợi.

Triệu Uyển Như không muốn gây chú ý, cũng không muốn quá phô trương nên cự tuyệt đề nghị bao hết toàn bộ khách điếm của Trương Khánh, hơn nữa dặn dò không được nhiễu dân.

Chính yếu là, nàng hiện giờ còn chưa muốn cho Lý Thiếu Hoài biết thân phận của mình. Lý Thiếu Hoài sở dĩ không thích đại nội, không phải bởi vì không thích triều đình lừa người gạt ta, mà một phần rất lớn là bởi vì hoàng tộc Triệu thị các nàng.

Mà nàng lại là con trưởng của Quan gia, cháu đích tôn của Thái Tông, Huệ Ninh công chúa của Đại Tống.

Có một số việc, vẫn là phải từ từ tới, nàng cũng vậy, Triệu Uyển Như cần chậm rãi khai thông, tuần tự tiến đến. Không thể nóng lòng.

Vì thế trừ bỏ vài nô tỳ thân cận ở trong phòng Giáp bên cạnh nàng, đội thị vệ đều ở xa hơn các phòng Ất Bính, vài người ngủ một phòng. Duy nhất Lý Thiếu Hoài "nam nhân" đặc thù này, có thể chọn một phòng riêng còn ở cách vách phòng nàng.

Bọn thị vệ ghen đỏ cả mắt, nề hà nhân gia là đạo sĩ, vẫn là một đạo sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, so với bọn hán tử thô lỗ như họ tất nhiên là bất đồng.

Từ Tống triều kiến trúc phòng ở đã được thay đổi, sửa lại đặc điểm hoa lệ thời Đường, nóc nhà, góc phòng đều có xu hướng cong lên, quy mô cũng nhỏ hơn một chút, ngược lại lầu các điện phủ đều chú trọng màu sắc, trang trí, thiên về xán lạn, cũng được xem là một loại tú lệ.

Màn trời chiếu đất lâu như vậy rốt cuộc có thể đến nơi hoàn cảnh tốt, không khí thanh u lại không cần tự mình trả tiền.

Lý Thiếu Hoài mệt đến ngã lên giường, nhắm mắt lại.

Nghĩ đến mình đã từng bởi vì du lịch, xem bệnh cho người ta không thu ngân lượng, có đôi khi còn sẽ tặng thuốc miễn phí cho người nghèo, bởi vậy thực gian nan, lúc khó khăn nhất nàng thiếu chút nữa đã đem ái mã bán.

Hiện giờ một đường đi theo các nàng tuy nói là chăm sóc lẫn nhau, nhưng hơn phân nửa là Lý Thiếu Hoài cọ ăn cọ uống, nghĩ đến đây nàng không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng, sau này đến Đông Kinh nhất định phải hảo hảo cảm ơn nhân gia.

Nhưng mà nghĩ cho kỹ thì, cho dù nàng tới Đông Kinh, cũng không có gì trả ơn cho nhân gia a.

Mỗi lần xuống núi, sư phụ đều than nghèo với nàng. Nàng đều là mình không xuống núi hái thảo dược bán đổi lộ phí, lần gần nhất xuống núi vẫn là do sư phụ đuổi nàng đi.

Lần này xuống núi, tiện tay nhét cái khăn cho nàng liền xem như lộ phí.

Nhớ đến cái khăn kia, mặc dù bình thường sư phụ không quá đứng đắn, một phen tuổi, dù nàng biết Lý Thiếu Hoài là nữ nhi, nhưng những sư tỷ đó không biết a, nàng cũng không tị hiềm còn thích đùa giỡn mình trước mặt mọi người. Thường xuyên làm Lý Thiếu Hoài mặt đỏ tai hồng.

Nhưng mà tựa hồ sư phụ cực kỳ coi trọng chiếc khăn kia, trước nàng cảm thấy đoá hoa đó thêu rất đẹp, muốn nhìn xem một chút sư phụ cũng không cho, không biết lần này vì sao lại đưa cho nàng.

"Có lẽ sư phụ là, quan tâm ta!" Lý Thiếu Hoài đứng dậy: "Không được, ta phải đem khăn về."

- --

Nam Sơn - Trường Xuân quan, vườn đào sau núi đã mọc đầy quả, hương thơn theo gió bay vào phòng.

Ngửi được mùi thơm một đạo cô chừng 40 tuổi hắt xì một cái.

"Ách... xì."

Đôi mắt phượng của đạo cô ẩn chứa sầu bi, hàng lông mày lá liễu cũng nhíu chặt.

Một đạo cô tầm hai mươi niên hoa mở cửa ra, nàng khoác một đầu tóc dài đen nhánh, cây trâm gỗ vấn tóc hình dáng tương tự cây trâm trên đầu Lý Thiếu Hoài.

"Sư phụ ngài đừng giận, nóng giận không tốt cho thân mình." Cô gái bưng chén canh gừng tới.

Thẩm Tú An vỗ bàn một cái, cảm thấy có chút cứng, rút tay về thổi thổi, bĩu môi. "Ta làm sao nhớ rõ, hôm đó là ban đêm lấy ra nhìn một cái quên cất lại tiện tay nhét vào trong áo, tiểu tử thúi kia lớn như vậy còn dám đến tìm ta đòi tiền, ta bấc đắc dĩ mới tùy tiện nhét cho nó cái khăn... Ta!" Thẩm Tú An ủy khuất.

Cô gái cau mày nhìn sư phụ mình, sư đệ từ mười bốn tuổi đã xuống núi đến bây giờ hai mươi tuổi, sư phụ chưa bao giờ cho hắn một quan tiền, sư đệ cũng không lấy tiền trong quan, nếu có cũng là sư tỷ muội các nàng trộm lấy tiền riêng cho hắn.

"Hiện giờ không biết sư đệ đi đến đâu rồi, sư muội hẳn là đã đến Đông Kinh."

"Ta đã viết thư cho tiểu tử thúi kia, bảo nó đến Đông Kinh tìm Hi Vân." Chợt kéo lấy tay cô gái: "Ta mặc kệ, A Cảnh phải tìm khăn về cho ta."

Yến Cảnh gật đầu. "Vừa hay, Thiền Uyên đại thắng quan gia mở ân khoa, Giang Nam Trương Tri Bạch tiến cử Thù Nhi nhập thí nay đã thành cử nhân, đầu xuân năm sau phải đến Lễ bộ tham gia thi tỉnh, con cũng muốn đưa Thù Nhi đến Đông Kinh thi."

Thẩm Tú An ngẩn người: "Là đệ đệ thần đồng kia của con sao?"

Yến Cảnh gật đầu, Thẩm Tú An liền kéo tay nàng, mở to đôi mắt khát vọng. "Tiểu tử thúi không muốn nhập sĩ, làm hại đạo quan của chúng ta nghèo như vậy, đệ đệ Yến Thù của con thông minh như vậy có thể đỗ cao, sau này nhớ rõ..."

Yến Cảnh xuất thân bần hàn, lại là nữ nhi, cha mẹ liền đưa nàng đến Trường Xuân quan gần nhà xuất gia, sau đó lần lượt sinh ra hai người con trai, lại thêm gánh nặng, bởi vậy từ nhỏ Yến Cảnh đã dưỡng thành tính cách trầm ổn chịu được gian khổ.

Yến Cảnh cứng đờ, rút tay ra, giúp sư phụ nàng sửa sang lại tóc dài tán loạn trước mặt, lời nói thấm thía: "Sư phụ người nha, rõ ràng không thiếu tiền, Trường Xuân quan chúng ta cũng không cần dùng tiền, cả ngày lại nghĩ đến những thứ tục vật đó, đâu giống người tu đạo."

"Ai, lời này của con sai rồi, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, tu đạo cũng không thể ngăn được ta yêu tiền nha!"

"..." Ngụy biện, Yến Cảnh không còn gì để nói, chỉ là nàng rất tò mò rốt cuộc sư tổ là nghĩ thế nào mới thu sư phụ nàng làm đệ tử chứ.

- ---

Lý Thiếu Hoài dọn dẹp một phen mới đến cách vách, gõ cửa phòng Triệu Uyển Như.

Ra ngoài, mọi việc đều phải cẩn thận, đặc biệt là sống lại một đời này, Triệu Uyển Như thay xiêm y, cảnh giác hỏi: "Ai?"

"Là ta, Lý Nhược Quân." Giọng thiếu niên thanh nhuận vang lên.

Triệu Uyển Như buông xuống phòng bị. "Vào đi."

Lý Thiếu Hoài đẩy cửa vào, trong phòng không có người, cửa sổ cũng là đóng, ngốc ngốc nhìn một hồi, Triệu Uyển Như mới từ sau bình phong bước ra.

Trước giờ luôn thấy nàng mặc quần áo nhạt màu làm người nhìn vào có cảm giác hiền hoà dễ thân cận, hiện tại thay một thân váy dài lại thêm dải lụa dài khoác bên ngoài không khỏi làm Lý Thiếu Hoài có chút cảm giác áp bách.

"Chân nhân có việc?"

Lý Thiếu Hoài ước chừng nhìn nàng hồi lâu, muốn đòi khăn lại, lại cứng rắn nuốt trở về. "Nàng hôm nay vì sao đổi..."

"Quần áo sao?" Triệu Uyển Như giang hai tay. "Chân nhân đã quên sao, hôm nay là Trung thu."

Nói vậy Lý Thiếu Hoài mới nhớ, hôm nay là đêm trăng tròn Trung thu, vì thế cười ngây ngô. "Nàng không nói, Thiếu Hoài thật đúng là đã quên."

"Cũng đúng, mỗi ngày chân nhân đều cùng sách làm bạn, bên cạnh cũng không có ai, những ngày hội rườm rà thế này không nhớ rõ cũng là bình thường."

Bên cạnh cũng không có ai, Lý Thiếu Hoài không hiểu ý nàng. "Thiếu hoài xác thật, say mê sách vở chút."

Triệu Uyển Như nhìn tên đầu gỗ không chịu thông suốt này, mỉm cười nói: "Buổi tối Nguyên Trinh muốn đi ngắm đèn xem pháo hoa, không biết chân nhân có nguyện ý đi cùng."

Nữ nhi không ra khỏi cửa, chỉ có những ngày lễ lớn trong năm mới có dịp bước ra khuê phòng hô hấp không khí mới mẻ bên ngoài, bởi vậy Tết Trung thu năm nào cũng không thể vắng mặt các nàng.

Bên ngoài hoa hoa thảo thảo nhiều như vậy, nàng không tin Lý Thiếu Hoài thật sự không biết hôm nay là Trung thu, thật sự chỉ ở trong phòng đọc sách không ra ngoài, huống hồ nàng nếu không mở miệng, Tam muội cũng sẽ tới tìm Lý Thiếu Hoài. Lý Thiếu Hoài đi ra ngoài, tuy có Tam muội hơn nữa nàng lại là đạo sĩ, nhưng Tam muội là người vụng về, chỉ biết biến khéo thành vụng, ở bên ngoài bị người gây sự cũng chỉ biết về nhà giận dỗi, thân phận đạo sĩ cũng không thể ngăn cản ong ong bướm bướm khuynh mộ Lý Thiếu Hoài, cho nên nàng là không yên tâm.

Lý Thiếu Hoài cũng không biết những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo trong lòng nàng, còn tưởng rằng nàng là thật sự tịch mịch muốn tìm người đi cùng. "Nàng không chê mỗ ít lời, mỗ có thể cùng đi."

Ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn về Tây, không lâu nữa trời sẽ tối, Triệu Uyển Như cười khẽ. "Chân nhân ở chung với ta nhiều ngày như vậy, khi nào thấy ta chê bai nàng?"

Lý Thiếu Hoài sờ sờ đầu ngây ngô cười: "Hình như là vậy..." Nàng đã có thể đem áo choàng của nàng tặng cho mình chống lạnh qua đêm, hơn nữa trên đường vẫn luôn quan tâm mình, nói chê bai, chỉ có thể là Lý Thiếu Hoài tự nghĩ.

"Huống hồ A Cha sùng Đạo, thường triệu... tìm những chân nhân ở đạo quan quanh Đông Kinh hỏi chuyện." Triệu Uyển Như nói, là đối với đạo sĩ cất nhắc, cũng là đối với thân phận của Lý Thiếu Hoài tán thành, gián tiếp biểu lộ ý tứ khác.

Nhưng Lý Thiếu Hoài nghe không hiểu ý nàng, huống hồ nàng cũng không phải nói cho Lý Thiếu Hoài nghe. Nàng là tự trấn an bản thân.

Đời trước Quan gia tuy sùng Đạo, nhưng cũng sẽ không đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho một tên đạo sĩ thanh hàn, bất đắc dĩ nàng mới làm Lý Thiếu Hoài thi khoa cử nhập sĩ.

"Kia Thiếu Hoài đi chuẩn bị một chút, đổi bộ quần áo khác?" Lý Thiếu Hoài nhìn đạo bào mộc mạc của mình, nghĩ tới mình trừ bỏ đạo bào còn có một bộ thường phục.

Triệu Uyển Như liếc ngang, tươi cười trên mặt lập tức biến mất.

Nhìn Lý Thiếu Hoài chằm chằm, trong lòng ngờ vực lẩm bẩm, nàng còn muốn thay quần áo? Muốn thông đồng cô nương trẻ tuổi đúng không? Vì thế mở miệng lạnh lùng nói: "Không được!"

Đổi mặt thật nhanh, từ chối cũng nhanh, Lý Thiếu Hoài kinh hãi, trợn mắt nhìn.

Triệu Uyển Như thấy nàng há hốc, mới ý thức được mình miệng nhanh hơn não, lập tức trong lòng quýnh lên, lại in lên nụ cười. "Ta là nói, nếu chân nhân thay thường phục, chỉ sợ khiến người khác hiểu lầm."

Lý Thiếu Hoài tự hỏi trong chốc lát, tựa hồ có đạo lý, dù sao mình là đạo sĩ cũng không quan trọng, nhưng Nguyên Trinh vẫn còn là tiểu thư khuê các chờ gả.

Không nghi ngờ gì: "Nga, vậy được, ta thu thập đơn giản một chút sẽ cùng nàng đi."

Triệu Uyển Như cười gật đầu: "Được, ta ở Thanh khê gian dưới lầu chờ nàng dùng bữa tối."

"Ân."

Lý Thiếu Hoài đi rồi, Triệu Uyển Như nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, thở nhẹ một hơi. Vừa rồi có chút xúc động, đời trước nàng chưa từng cố ý tìm cơ hội ở chung với Lý Thiếu Hoài, ngược lại là Lý Thiếu Hoài ngay từ đầu đã chịu không nổi nàng trêu chọc một đường dính lấy nàng.

Tuy là dính, nhưng Triệu Uyển Như bệnh nặng, là nàng dùng máu của mình làm thuốc dẫn cứu Triệu Uyển Như một mạng. Triệu Uyển Như tao kẻ gian hãm hại, cũng là tên ngốc này không màng tất cả ở bên cạnh nàng.

Kết quả, Lý Thiếu Hoài đạt được chỉ là nàng vô tình cùng vứt bỏ.

Đời trước, các nàng trở về Đông Kinh không có ngang qua Đường Châu, hết thảy biến cố đều có thể phát sinh, cho nên nàng phải nhìn Lý Thiếu Hoài chăm chăm.

"Cô nương, Trương Khánh ở bên ngoài hỏi bữa tối muốn ăn gì?" Tiểu Nhu đến gần nhẹ giọng nói.

"Không cần quá cay, quá ngọt, còn lại tùy ý, thêm chút đặc sản Đường Châu. Thanh đạm một chút, không lấy thịt."

Tiểu Nhu cẩn thận nhớ kỹ, nghe Triệu Uyển Như nói một loạt xong mới nghi hoặc hỏi: "Ngọt cũng không cần sao? Thịt cũng..."

"Đúng vậy, đồ chay thanh đạm là được."

Tiểu Nhu ngạc nhiên cau mày nói: "Nhưng cô nương ngài không phải luôn thích ăn đồ ngọt sao, hơn nữa hôm nay là Trung thu, đạo sĩ cũng ăn thịt, huống hồ Tam cô nương nàng đã hoàn tục..."

Triệu Uyển Như trừng mắt liếc Tiểu Nhu một cái, con ngươi màu hổ phách trừng đến nàng ngậm miệng: "Tiểu Nhu lập tức đi phân phó."

Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Tiểu Nhu, đây đều là sở thích của Lý Thiếu Hoài, không uống rượu, không ăn thịt, không gần nữ sắc.

Nhã gian dưới lầu, chỉ có Triệu Uyển Như ngồi, những người khác đều đứng hai bên chờ, một bàn thức ăn chay, chế biến phong phú khác nhau. Triệu Uyển Như liếc Trương Khánh một cái, Trương Khánh cúi đầu.

Là người có tâm, hẳn nên hảo hảo tài bồi.

Đạo sĩ cũng phân xuất gia và tục gia, mà Lý Thiếu Hoài từ nhỏ đã xuất gia, không đón dâu, ăn chay trường.

Thân phận người xuất gia, làm rất nhiều nữ tử chùn bước, cũng làm Triệu Uyển Như bớt lo không ít.

Nhưng xuất gia rồi, cũng có thể hoàn tục, đời trước Quan gia hạ chiếu ban hôn, Lý Thiếu Hoài không thể không cởi đạo bào trở thành phò mã của Tam công chúa.

Chỉ là đêm đại hôn màn đêm buông xuống...

"A tỷ!"

Đang lúc nàng suy nghĩ xuất thần, Triệu Tĩnh Xu bước vào, nàng không phát hiện, gọi một tiếng đem nàng từ trong trầm tư bừng tĩnh, con ngươi thâm thúy nhìn Triệu Tĩnh Xu.

Mỹ nhân như hoa, ngay cả phi tầng thịnh sủng nhất của Quan gia hiện giờ Thục phi Dương thị cũng không sánh bằng Tam muội.

Tam muội tính tình hồn nhiên, không so đo thiệt hơn, cũng không thích tranh đoạt quyền thế, rốt cuộc là đắc tội người nào?

Lúc trước Quan gia tra suốt một tháng cũng không có kết quả, cuối cùng giận cho đánh mèo lên phò mã, đem nàng đày đến tái ngoại, đày lại đày. Thẳng đến Quan gia bệnh tình nguy kịch cầu Đạo, Trường Xuân quan chân nhân cầu tình Quan gia mới đem Lý Thiếu Hoài từ một huyện nhỏ ở biên cảnh điều tới Phần Châu làm Tri châu.

Đến nay Triệu Uyển Như cũng nghĩ không ra, nàng không thể ngăn cản Triệu Tĩnh Xu thích Lý Thiếu Hoài, nhưng Triệu Tĩnh Xu là người hiểu được tiến thối, sẽ không dính chặt không buông, giữa các nàng cũng không có quá nhiều khúc mắc, tuy không cùng một mẹ, nhưng tình cảm hơn cả tỷ muội ruột thịt.

Huống hồ đời trước, Lý Thiếu Hoài vừa nhập sĩ lại bị mình vứt bỏ, bị người mưu hại, là Triệu Tĩnh Xu liều chết cứu nàng, không tiếc hy sinh trinh tiết bản thân cầu cha ban chỉ tứ hôn, làm Lý Thiếu Hoài vào hoàng gia lấy thân phận phò mã tránh được một kiếp.

"A tỷ làm sao vậy?" Triệu Tĩnh Xu mơ hồ thấy được biến hoá trong mắt Triệu Uyển Như, phảng phất là một loại thương tiếc người trước mắt.

Triệu Uyển Như lắc đầu.

"Là Thiếu Hoài tới không đúng lúc sao?" Lý Thiếu Hoài đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn hai người bên trong.

- Hết chương 6 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play