: Ưng chiếu ly nhân trang kính đài (Chiếu sáng đài gương cho người biệt ly)

Đời trước sau khi phủ Khai Phong gả thấp nàng thì tấn phong làm Huệ Quốc công chủ.

Hiện giờ, phủ công chúa chỉ vừa xây xong, trên cửa lớn còn chưa có bảng hiệu, nhưng Triệu Uyển Như đã có thể mường tượng ra chữ to do Hoàng đế tự mình ngự bút đề lên.

Kiếp trước toà nhà này từ lúc xây lên đến khi bị thiêu rụi chỉ ngắn ngủi mười mấy năm. Trong phủ này có ba năm nàng thư thích nhất, bốn năm đau khổ giãy giụa, cùng nhiều năm tranh quyền đoạt vị lạnh băng.

Từ đầu đến cuối, toà nhà này cũng chỉ có một mình nàng cư trú. Hơn mười năm cô đơn tịch mịch, đến cuối cùng bị thiêu rụi, chưa bao giờ khác đi.

"Toà nhà bên cạnh có phải cũng muốn xây mới?"

Thị Lang Công Bộ cung kính theo phía sau, đáp: "Bẩm công chúa, đúng vậy."

"Toà nhà kia, là dùng làm phủ cho phò mã đô úy đúng không?"

Thị Lang Công Bộ ngạc nhiên, bởi vì việc này ngay cả người ở Công Bộ như bọn họ cũng không biết. Bọn họ chỉ là dựa theo ý Hoàng đế, xây một toà nhà quy cách nhỏ hơn phủ công chúa.

"Chuyện này, vi thần không biết, chỉ biết cấp trên phân phó, phải xây dựng cẩn thận như phủ công chúa, không được chậm trễ."

"Đi xem!"

"Ách... Điện hạ không vào xem phủ của ngài sao? Có nơi nào không hài lòng thần sẽ chỉnh sửa lại mang đến trình Công Bộ và Tam Tỉnh giao cho Quan gia."

Mười mấy năm, phủ công chúa này, không nơi nào nàng không quen thuộc, nhưng phủ phò mã đô úy kia, nàng lại chưa bao giờ đặt chân qua.

"Nơi này không cần sửa, các ngươi cứ báo cáo kết quả, nhưng toà nhà bên kia, các ngươi phải làm theo ý ta!"

"Tuân lệnh!"

Người của Công Bộ trăm cay ngàn đắng mới tìm được Huệ Ninh công chúa, mời nàng đến tự mình xem nhà cho ý kiến, để tránh sau này bởi vì có nơi nào không thích lại trách tội Công Bộ. Ai ngờ công chúa tới, không những không vào xem phủ của mình, mà còn đưa ra một đống lớn đề xuất chỉnh sửa toà nhà cũng sắp xây xong bên cạnh.

Người của Công Bộ làm gì được sao, đương nhiên là chỉ có thể thương lượng với Hộ Bộ tìm Tam Tư Sử đòi tiền. May mà có khẩu dụ của Huệ Ninh công chúa, làm việc trôi chảy hơn nhiều.

Tiền Hoài Diễn là một trong sáu học sĩ ở Hàn Lâm Viện, cùng Trần Nghiêu Tư làm giám khảo cho kỳ thi mùa xuân năm sau. Mỗi năm các Châu, Hương sẽ tổ chức thi tại địa phương. Những người vượt qua kỳ thi này sẽ được phủ Khai Phong và Quốc Tử Giám đưa vào danh sách trình cho Lễ Bộ chuẩn bị thi vòng tiếp theo, gọi là "Thi giải", bởi vì diễn ra vào mùa thu nên cũng được gọi là "Kỳ thi mùa thu".

Người đậu kỳ "Thi giải" được xem là Cử Tử, hoặc Cống Sinh, phải tập trung tại Kinh thành vào mùa đông để chuẩn bị đầu xuân năm sau tham gia "Thi tỉnh".

Sau khi đến Kinh thành Cử Tử phải đưa thư đến Lễ Bộ, viết rõ gia cảnh, năm sinh, quê quán và số lần tham gia khoa cử, mới đạt được tư cách tham dự kỳ thi mùa xuân.

"Năm nay Quan gia vừa cho phép người xuất gia dự thi, sư đệ ngươi liền nộp thư tiến cử cho Lễ Bộ. Hắn chưa tham gia Thi giải lần nào, mà là do Khấu thừa tướng tự đề cử đi thi!" Mấy hôm nay Tiền Hoài Diễn đều ở Lễ Bộ bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau, thư tiến cử của Lý Thiếu Hoài chính là qua tay hắn.

"Nga ~ Sư đệ vốn là học trò của Khấu tướng công."

"Hửm?" Tiền Hoài Diễn thắc mắc.

"Cha không biết rồi, lúc Khấu tướng công còn trẻ đã cảm thấy sư đệ thông minh, nên hằng năm đều nhờ người gửi sách lên núi. Sau khi sư đệ học thành tài, mỗi năm ông ấy đều gửi thư muốn sư đệ hoàn tục vào kinh."

"Ý ngươi là Khấu tướng muốn bồi dưỡng hắn?"

Tiền Hi Vân ngẩng đầu không còn gì để nói. "Hừ, dù sao cha một lòng chỉ muốn gả con cho tên ăn chơi trác táng kia, nói cho cha biết cũng vô dụng!"

"Làm càn, Thiệp cưới ta đã viết xong giao cho bà mối đến Đinh phủ. Việc này đã định rồi!" Tiền Hoài Diễn cũng có chút hối hận, bởi vì người Khấu Chuẩn coi trọng, hầu như đều thăng chức.

Thông gia tương lai của hắn, Đinh Vị, cũng là người do Khấu Chuẩn một tay đề bạt lên. Hiện giờ đã trở thành tân quý trong triều.

"Cái gì!" Tiền Hi Vân kinh hãi, thất thần ngồi xuống.

"Ngươi cũng đừng như đưa đám vậy. Sư đệ kia của ngươi dù thế nào cũng chỉ là kẻ xuất thân nghèo khó, so với Tiền thị chúng ta chung quy vẫn kém chút. Hơn nữa, chưa chắc hắn thi một lần là có thể đậu, thế cục trong triều hiện giờ lại đang vô cùng bất lợi cho Khấu Chuẩn."

Tiền Hoài Diễn rất giỏi đọc sách, mà người đọc sách cực kỳ thể diện. Tiền Hi Vân biết, thiệp mà Tiền phủ đã đưa ra sẽ không thu hồi lại.

Trở lại khuê phòng, Tiền Hi Vân đứng ngồi không yên: "A Nặc, mau đi mời sư đệ ta Huyền Hư chân nhân đến!"

"Vâng."

Càng gần Đông Chí, cũng là lúc càng gần đến cửa ải cuối năm. Gió lạnh thấu xương, ngày ngắn đêm dài, thời gian buổi tối cũng đến mau hơn.

Cho dù trời đã lạnh đến có sương mù, nhưng chợ đêm Đông Kinh vẫn náo nhiệt như thường. Đèn đường sáng trưng, người lui tới nối đuôi nhau không dứt. Mọi người đều mặc áo bông bằng gấm thật dày, ngăn gió lạnh thổi tới từ bờ sông Kim Thuỷ.

Người đặt mua cải Bắc Thảo cũng càng lúc càng nhiều. Từng hàng xe thong thả kéo về phía trước, lẫn vào đám đông chen chúc mà đi.

Hôm nay quán trà bên bờ sông đặc biệt đông khách. Mọi người đều ôm bát trà nóng hoặc lò sưởi tay. Trong nhã gian đốt than sưởi ấm, cách mấy tầng lầu cũng có thể nghe được tiếng ồn bên ngoài.

Đường thơ Tống từ, từ cuối Đường đến Ngũ Đại Thập Quốc rồi đến đầu Tống, các bài từ bắt đầu phổ biến địa vị ngang hàng thơ ca, cho đến hiện nay đã nở rộ phong phú, bất quá trong triều đề thi Đình vẫn chọn thơ phú là chính.

Nhã gian lầu hai thiếu niên tác phong như cũ, nằm nghiêng trên giường trước bình phong, nhàn nhã nghe nữ tử bên cạnh đánh đàn tỳ bà.

Khúc nhạc "Xuân giang hoa nguyệt" được tỳ bà tấu lên, vừa êm tai lại xảo diệu, như ngăn cách tiếng nói cười bên ngoài. Trong phòng chỉ còn lại giai điệu duyên dáng cùng tiếng hát trầm bổng du dương.

Âm nhạc cảm động lòng người, mà cô gái đánh đàn lại dùng Đường luật càng tăng thêm phần ưu thương cho khúc nhạc này, không khỏi làm thiếu niên cảm khái số phận chông chênh của mình.

Một khúc kết thúc, dư âm còn văng vẳng bên tai thiếu niên cũng đứng lên đi đến cạnh cửa sổ. Phía sau quán trà là mặt sông lấp lánh, tỳ bà dư âm dài lâu, làm nàng càng thêm ưu thương, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chợt ngân nga: "Thấy trăng thoạt mới là ai? Trăng sông thoạt mới soi người năm nao? Người sinh mãi, kiếp nào cho biết. Nhìn trăng sông năm hệt không sai."

"Đêm nay ai đó, ai đâu? Chiếc thuyền để nhớ trên lầu trăng soi. Trăng thờ thẫn nơi người xa ngóng. Chốn đài gương tựa bóng thương ai." Sau tai vang lên tiếng người gảy đàn ôn nhu.

Nàng ngâm thơ chẳng qua là để bày tỏ cảm xúc trong lòng, nhưng cô gái tiếp thơ lại có điều ám chỉ, nàng cũng nghe được rõ ràng. "Xin lỗi, hôn sự với Tiền phủ là lệnh của cha mẹ, ta không thể cãi lời, cho nên tối nay cũng không thể lưu lại."

"Tứ Lang khó xử ta hiểu, chớ nên áy náy trong lòng. Tứ Lang đối với ta đã rất tốt, ta cũng không dám xa cầu gì hơn."

Các nàng quen biết đã mấy năm nay, cô gái tuy lưu lạc hồng trần, nhưng lại trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tính tình thuần khiết lại tài hoa hơn người. Lần đầu tiên gặp nàng Đinh Thiệu Đức đã cảm thấy thân thiết, lâu nay luôn xem nàng như tri kỷ, thường kể chuyện khổ sở trong lòng cho nhau nghe.

Cũng luôn muốn cứu nàng thoát khỏi bể khổ: "Ngươi yên tâm, ngày nào đó ta sẽ chuộc ngươi ra ngoài."

"Ngươi muốn gả cho ai, sau này giúp chồng dạy con đều tốt. Tóm lại ta sẽ nghĩ cách tìm cho ngươi một chốn an thân."

Ở thành Đông Kinh những cô gái trong tửu lâu, trà phường, đều bán mình vào tiện tịch. Người may mắn có thể gả vào hào môn làm thiếp, thoát khỏi nơi đau khổ này.

Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời với những nữ nhân bình thường như họ, người chia ba bảy loại, mà xướng kĩ xếp cuối cùng. Xướng kĩ chưa thoát tiện tịch ngay cả cửa trường thi cũng không được phép vào.

Đương nhiên đối với nữ tử như Cố thị ở Phong Nhạc Lâu mà nói, chỉ cần nàng muốn, sẽ có bó lớn quan nhân lang quân vì nàng mà cúi đầu khom lưng.

"Tứ Lang biết rõ lòng nô gia."

Hai chữ làm thiếp nàng nói không nên lời. Dù có ăn chơi trác táng thế nào, dù có đàm tiếu ra sao, thì nàng vẫn họ Đinh, là nhà quyền quý số một số hai Đông Kinh. Tứ Lang nhà Đinh tướng công, dòng dõi sĩ hoạn như vậy sao có thể cho phép con mình cưới một xướng kĩ làm vợ, ngay cả làm thiếp cũng khó hơn lên trời.

Nhưng Đinh Thiệu Đức còn lý do khó nói khác: "Ta biết ngươi muốn giúp ta, nhưng nhà ta là vũng nước sâu, khó mà hộ ngươi chu toàn."

"Nếu vậy, ta càng muốn. Tứ Lang lẻ loi một mình ở nơi sài lang hổ báo đó, nô gia giúp Tứ Lang che giấu tung tích, cũng là thật lòng muốn báo đáp Tứ Lang."

Đinh Thiệu Đức đóng cửa sổ lại, quay về chỗ cũ ngồi xuống giường nói: "Ngươi vào Đinh phủ ta, sau này sẽ không có cháu con nối dõi. Thân thể này của ta chú định tuổi thọ không dài, có thể bảo vệ ngươi bao lâu ta cũng không biết. Ta đi rồi, đến lúc đó không ai bảo vệ ngươi..."

"Chết cũng không hối, cũng tuyệt không sống một mình."

"Chốn dung thân ta có thể cho, nhưng trước giờ quen biết Trăn cô nương, chỉ là cảm thấy hai chúng ta hợp nhau. Ta chỉ xem ngươi như tri kỷ, không có ý gì khác, như vậy ngươi cũng không hối hận sao?" Đinh Thiệu Đức không muốn làm lỡ nhân duyên tốt đẹp của người khác.

Ở chung mấy năm nay, Đinh Thiệu Đức chỉ có lòng thương tiếc với nàng, sao nàng lại không nhìn ra. "Có thể ở cạnh Tứ Lang, đã là rất tốt, không dám xa cầu."

"Ngươi thật sự không cần làm vậy." Tình yêu hèn mọn chỉ càng làm đối phương cảm thấy áy náy, giống như Đinh Thiệu Đức hiện giờ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Tam nương có thể giúp ngươi bên ngoài, ta cũng có thể giúp ngươi bên trong!"

Với Cố Tam Nương mà nói, Trăn cô nương chỉ là nữ tử yếu đuối. Cố Tam Nương bối cảnh sâu xa, còn nàng chỉ là kẻ tay trói gà không chặt.

"Ngươi và Tam Nương trong mắt ta, đều giống nhau."

Với Đinh Thiệu Đức mà nói, hai người bọn họ đều lớn tuổi hơn nàng, nàng xem họ như tri kỷ cũng xem như tỷ tỷ, là thân nhân duy nhất của nàng ngoại trừ mẫu thân và nhị ca.

Nghe nàng nói vậy Trăn cô nương không khỏi run sợ trong lòng. "Tứ Lang có thể vô tình với ta, nhưng Tam Nương nàng..." Đôi mày lá liễu hơi cau lại: "Dù thế nào đi nữa, đó cũng là lựa chọn của Tứ Lang. Tứ Lang có điều khó nói, chúng ta sẽ không ép hỏi, nhưng mà Tam Nương..."

"Tam Nương là quý nhân của ta, cũng là ân nhân. Đinh Thiệu Đức ta đời này không có gì báo đáp, nếu có ngày nàng ấy cần, ta nhất định dốc hết sức mình."

- Cốc cốc - Cốc cốc -

"Lang quân, Trường Xuân quan Huyền Hư chân nhân mở tiệc chiêu đãi mời ngài qua đó." Hỉ Phúc đứng bên ngoài nói vào.

"Huyền Hư chân nhân?" Đinh Thiệu Đức thắc mắc.

"Huyền Hư chân nhân là ai?" Trăn cô nương nghe đạo hào này có vẻ quen tai.

"Là đồ tôn của Phù Diêu Tử, sư đệ Tiền Hi Vân."

Nói vậy, Trăn cô nương liền hiểu. Tiền Hi Vân là thê tử sắp cưới của Tứ Lang, hôn sự này là do trưởng bối hai nhà sắp đặt. Đối với Đinh Thiệu Đức mà nói cưới vợ sẽ cực kỳ bất lợi, bởi vì danh gia vọng tộc như Tiền thị nếu biết thân phận thật sự của nàng, chỉ sợ sẽ dẫn tới hoạ sát thân.

"Ta đi cùng Tứ Lang!"

Trăn Trăn cũng là người thông minh, liếc mắt một cái đã biết Đinh Thiệu Đức đang nghĩ gì. "Ta nghe nói Tiền học sĩ từng mở tiệc chiêu đãi Huyền Hư chân nhân này, cũng cực kỳ xem trọng tài hoa hắn. Tứ Lang không muốn cưới Tiền thị, mà ta chỉ là nữ tử ti tiện, với ta mà nói thanh danh đã sớm không còn, cho nên ta muốn cùng Tứ Lang diễn màn kịch này."

Đinh Thiệu Đức nhuận giọng nói: "Được!"

Quán trà khách khứa đông đúc, Trăn cô nương này lại là ca kỹ có chút danh tiếng ở đây. Đinh Thiệu Đức trước mặt bao người nắm tay dắt nàng từ trên lầu đi xuống.

"Hắc, ngươi nói xem chúng ta nhìn không tồi, gia thế cũng không sai, sao lại không có phúc phần này chứ."

"Ha ha, phúc phần gì, ngươi muốn phúc phần gì. Người ta chính là có bản lĩnh, các ngươi nha cũng chỉ có thể ghen tị đỏ mắt."

"Ta nói, Trăn cô nương này và Cố Tam Nương ở Phong Nhạc Lâu, ánh mắt cũng chẳng ra làm sao."

"Hắc, chỉ có ngươi mắt tốt, người ta có vô dụng thế nào cũng là một công tử mặt mày như quan như ngọc, ngươi nhìn lại chính mình đi." Người nói chuyện nhìn Đinh Thiệu Đức làn da trắng nõn lại quay đầu nhìn bằng hữu mình, hơn 30 tuổi, ngay cả Tú Tài cũng thi không xong, lại vì thường xuyên đến thanh lâu mà mặt gầy khô vàng: "Câm miệng đi!"

"Đúng rồi đúng rồi, tuy hắn bất tài, nhưng cha và huynh trưởng hắn lợi hại. Sau này không thi khoa cử cũng có thể nhờ ân ấm được một chức quan."

Trà khách sôi nổi nghị luận vài câu, cuối cùng một đám chỉ biết đỏ mắt. Ai bảo bọn họ không có một người cha và ca ca lợi hại như vậy chứ, so dung mạo lại càng không bằng.

Đinh Thiệu Đức nâng nàng lên xe ngựa, mọi người tận mắt nhìn thấy. Một người ca kĩ ở quán trà Du Thất Lang lên xe ngựa của Tứ Lang Đinh gia.

"Huyền Hư chân nhân là đạo sĩ sao lại đến nơi như Phong Nhạc Lâu bày tiệc chiêu đãi?" Đinh Thiệu Đức phát hiện không thích hợp liền hỏi Hỉ Phúc.

"Cái này nô tài không biết, là người đưa tin nói như vậy."

Đinh Thiệu Đức cau mày, bên ngoài cửa sổ dập dìu tài tử giai nhân, ngựa xe như nước áo quần như nêm.

Trong lòng nàng đã đoán ra đại khái, chỉ sợ người mở tiệc chiêu đãi nàng không phải Huyền Hư chân nhân. "Dù sao Phong Nhạc Lâu cũng là địa bàn của ta, không sợ bọn họ giở trò quỷ!" Trong lúc bối rối nàng hoảng hốt tự an ủi mình. Dưới chân thiên tử, cũng không đến mức hại chết người.

Từ ngoại thành thành Tây, đến nội thành phủ Khai Phong.

- Hết chương 37 -

Con rùa: Aaa, mới đầu chỉ tính làm 3 chương/tuần. Nhưng tuần này đã vượt chỉ tiêu rồi. Tung bông -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play