: Hoa gần lầu cao thương tâm khách

Lý Thiếu Hoài thu hồi tay bắt mạch mở mắt ra: "Ân, đã tốt hơn nhiều, chỉ cần chú ý tránh dùng mắt quá độ."

Trần Lục Dương gật đầu: "Ít nhiều Nhị ca diệu thủ hồi xuân, nếu không đôi mắt này của ta..." Hắn thở dài một hơi, trải qua Lý Thiếu Hoài điều dưỡng mấy ngày nay, đôi mắt hắn đã có thế thấy rõ một chút, tuy là vẫn mơ hồ, nhưng không đến mức giống như lúc trước chỉ có một vùng tối tăm.

Hiện giờ để cảm tạ Lý Thiếu Hoài, hắn cố ý mời nàng đến Phong Nhạc Lâu uống trà, nơi này tuy là quán rượu, nhưng trà cũng nổi danh.

"Mấy ngày không gặp, khí sắc Thiếu Hoài lại hồng hào hơn trước rồi?" Lý Địch cười xấu xa đánh giá nàng.

Từ khi nàng đến Trần phủ trị hết bệnh cho Trần Lục Dương, thanh danh đại chấn, việc này được bá tánh truyền bá rộng rãi ở Đông Kinh, đã có vài tướng công mời nàng đến xem bệnh.

Trong số những người mời nàng còn có Hứa Quốc Công Lã Mông Chính đức cao vọng trọng.

"Huynh trưởng sao luôn lấy chuyện này trêu ghẹo ta..." Lý Thiếu Hoài cúi đầu, ho khan vài tiếng.

"A, ngươi đừng giả vờ, ta và Lục Dương ngươi còn không tin được sao. Mau nói cho ta, nàng gọi là gì, niên hoa bao nhiêu, tiểu nương tử nhà ai."

Lần trước Lý Địch hỏi, Lý Thiếu Hoài chỉ trả lời qua loa, hiện giờ hắn giống như điều tra dân cư hỏi đến tường tận chi tiết.

"Ai, ngươi đừng đa nghi, ta đây chẳng phải giúp ngươi tính toán sao. Ngươi tên thành thật này, vạn nhất cưới một con cọp mẹ trở về, vậy không được, sau này sẽ không thể cùng chúng ta chè chén."

Lý Thiếu Hoài vừa uống nửa ngụm trà, thiếu chút nữa sặc chết, chậm rãi nói: "Cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết nàng là chất nữ của Hứa Quốc Công, so với ta nhỏ hơn ba tuổi, hoa niên mười tám, hiện giờ đang sống ở phủ Hứa Quốc Công."

Trần Lục Dương nghe Lý Thiếu Hoài nói vậy, hơi nhíu lại hai hàng lông mày, nói: "Thứ Trọng Ngôn lắm miệng, ta chưa từng nghe nói nhà Hứa Quốc Công có tiểu nương tử chưa xuất giá."

"Mười tám tuổi này, nhưng thật ra gần bằng trưởng công chúa, Huệ Ninh công chúa ở đại nội năm nay mười bảy, vì Quan gia không muốn nàng xuất giá sớm nên đã giảm xuống một tuổi, vốn cũng nên là mười tám. Ngoài ra những thế gia khác cơ bản đều là chưa cập kê hoặc là đã gả."

Trần Lục Dương nghe được chuyện của Lý Thiếu Hoài từ Lý Địch. Thân là trưởng tử đích tôn của Trần gia, từ nhỏ hắn đã giao du cùng các thế gia, cũng từng vào Quốc Tử Giám trong đại nội đọc sách.

"Công chúa?" Lý Địch hoảng hốt, không thể tưởng tượng được, nói: "Chuyện này không có khả năng, Thiếu Hoài đã nói là thứ nữ kia mà?"

Những gì Trần Lục Dương nói đều là trong phạm vi hiểu biết của hắn, suy nghĩ một lúc lại nói: "Hoặc có lẽ là con vợ lẽ dòng bên ta không biết, trong nhà Hứa Quốc Công người nhiều."

Trần Lục Dương giải thích như vậy cũng liền thông, Lý Thiếu Hoài thoải mái, nói: "Nàng còn một muội muội cùng cha khác mẹ, cũng coi như sư muội ta, cũng là con vợ lẽ giống nàng."

"Mặc dù là con vợ lẽ, nhưng xuất thân từ phủ Quốc công, ta muốn cầu thú nàng, nói dễ hơn làm." Lý Thiếu Hoài ảm đạm rũ mắt.

Rất nhiều chuyện nàng không hỏi Nguyên Trinh, tỷ như Nguyên Trinh luôn tránh không nhắc đến cha ruột mình. Lý Thiếu Hoài một là không dám hỏi, hai là muốn chờ đến lúc Nguyên Trinh chính miệng nói ra.

"Ngươi sầu cái gì, ngươi hiện giờ cũng là sĩ tử chuẩn bị đi thi, bằng tài hoa của ngươi thi lấy tiến sĩ, chẳng lẽ lại không thành?"

Lý Địch biết được Lý Thiếu Hoài cũng tham gia kỳ thi mùa xuân cảm giác vừa mừng vừa kinh. Kinh chính là đứa nhỏ này rốt cuộc trưởng thành, hắn luôn cảm thấy Lý Thiếu Hoài một thân một mình không thể làm đạo sĩ cả đời, cũng nên thành thân sinh con, nếu không trăm năm sau biết thế nào cho phải. Nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, sau này hắn sẽ đưa vài đứa con cho Lý Thiếu Hoài.

Mừng chính là nếu Lý Thiếu Hoài và hắn đậu tiến sĩ sẽ được cùng nhau vào triều làm quan, giúp đỡ lẫn nhau.

Lý Thiếu Hoài không biết ngay cả chuyện trăm năm sau của mình Lý Địch cũng đã thay nàng tính kỹ.

"Đúng vậy, tiểu thúc thúc của ta làm ở Hàn Lâm, cũng là quan chủ khảo cho kỳ thi mùa xuân năm sau, nhị ca không cần lo lắng."

Lý Thiếu Hoài đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Phong Nhạc Lâu có năm lầu cao bằng nhau, nàng đi đến trên cầu Phi Kiều nơi nối giữa các cầu. Rèm cửa bằng trân châu lóng lánh đong dưới ánh đèn.

Khoanh tay nhìn đèn đuốc huy hoàng nơi đại nội xa xôi. Phía trước điện Tuyên Đức chen đầy người, tựa hồ rất náo nhiệt.

Bọn họ không biết, Lý Thiếu Hoài lo lắng không phải là nàng có thi đậu hay không, mà là triều đình đa phần lừa người gạt ta, người đang ở trong đại nội kia chính là hậu nhân của kẻ thù hại chết cả gia tộc nàng.

Trước khi đi, sư phụ từng nói với nàng, chấp niệm không nên quá sâu, ân oán của đời trước, không liên quan gì đến hậu bối đời sau.

Thiên hạ đều truyền, Hậu Chủ là bị rượu Khiên Cơ của Thái Tông hại chết, nhưng việc này sử quan đều phủ nhận không ghi lại, lời đồn đãi chung quy chỉ là lời đồn đãi. Nhập sĩ, một phần là vì Nguyên Trinh, nhưng nàng cũng có lý do riêng của mình, nàng muốn tìm ra chân tướng.

"Các ngươi xem, cửa cung bên ngoài đại nội đang xảy ra chuyện gì?" Lý Địch chỉ vào đám người đang chen chúc trước cửa điện Tuyên Đức nói.

Trần Lục Dương tuy được ra ngoài, nhưng đôi mắt vẫn chưa hồi phục, suy tính thời gian ngẫm nghĩ nói: "Có lẽ là đang chuẩn bị cho lễ Đông Chí vào hai tháng sau. Mỗi năm vào lúc này đều sẽ bắt đầu chuẩn bị xe và voi thuần*."

(Voi thuần: voi được huấn luyện, thuần chủng)

Từ cửa điện Tuyên Đức đến ngoài cửa Nam Huân có một đội xe và vài con voi thuần. Nhìn kỹ lại ở sau cùng là năm chiếc xe bốn ngựa kéo, trên mỗi xe đều gắn hai lá cờ và một chiếc trống, hộ vệ hai bên xe đều mặc áo tím đeo mũ giáp. Chiếc xe phía trước nhất có đến bảy con voi cao lớn, trên lưng mỗi con voi đều có một người với một chiếc cùm bằng đồng sắc nhọn trên tay. Phía trước voi có mười mấy người đeo trống đồng và trống nhỏ, cầm mấy chục lá cờ đỏ giơ cao.

Từ phủ Hứa Quốc Công bên cạnh Đại Tướng Quốc Tự, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi cổng hướng về điện Tuyên Đức, đám đông thấy vậy lập tức tránh ra, nhường đường cho xe ngựa vào đại nội.

Lý Thiếu Hoài nhìn chăm chú vào cổng điện Tuyên Đức, giữa đám đông chen chúc tránh ra một con đường để chiếc xe ngựa kia đi qua, ngay cả đoàn xe và voi đều phải nhường đường cho xe ngựa kia.

Tầng cao nhất của một toà lầu khác trong Phong Nhạc Lâu hôm nay cũng được người bao hết. Bên trong cửa lớn than lò cháy đỏ rực. Không lâu sau, từ trên gác mái vốn không có người đột nhiên xuất hiện vài nữ tử nùng trang diễm mạt.

Sau đó trong lâu liền vang lên tiếng tỳ bà, tựa hồ đã có người vào chỗ.

"Tứ Lang bình thường rất ít đến nha, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Phong Nhạc Lâu của chúng ta?" Một cô gái nùng trang diễm mạt vui vẻ ra mặt, rót rượu cho nàng.

Cô gái cầm ly để sát vào: "Tối nay, Tứ Lang muốn ngủ lại nơi này sao?"

Công tử trẻ tuổi tuấn tú quay sang đối diện nàng, dùng quạt đẩy ly rượu của nàng ra: "Thương trên người ta còn chưa hồi phục, không nên uống rượu."

Cô gái nghe vậy ngẩn ra, rồi lại mị mị cười: "Ai da, ngươi xem trí nhớ của nô này, đều là nô không tốt, quên mất trên người Tứ Lang có vết thương."

Công tử tuấn tú kia nói làm cô gái đang đàn tỳ bà khẽ run tay một chút.

"Mỗ không phải sài lang hổ báo ăn thịt người, cô nương không cần khẩn trương, tiếng nhạc Bắc Địch này, ta rất là thích."

Đàn xong, cô gái đàn tỳ bà kia ngạc nhiên hỏi: "Nha nội như thế nào nghe được..." Người này xưa nay thanh danh không tốt, trong lâu đều nói đây là kẻ ăn chơi trác táng nhất kinh thành, cũng may hắn không thường tới Phong Nhạc Lâu. Nhưng hôm nay chẳng những tới, mà còn trùng hợp tỷ tỷ đàn tỳ bà ban đầu đi vắng, nàng phải đàn thay cho tỷ tỷ. Lần đầu thay người khác diễn tấu, lại là cho một kẻ không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng nghe, làm sao không sợ chứ.

"Âm nhạc giáo phường so Đường luật cao hơn hai âm chủ yếu thiên về nhược, bên ngoài Trung Nguyên âm nhạc lại không có âm luật, nhưng về cơ bản đều có âm cao như nhạc ở giáo phường. Chỉ duy nhất âm nhạc của Bắc Địch thấp hơn nhạc của giáo phường hai âm, hằng năm ta đều nghe nhạc của giáo phường, đương nhiên nghe ra được."

Cô gái đàn tỳ bà âm thầm kinh ngạc trong lòng, ăn chơi trác táng cũng hiểu nhạc? Hơn nữa theo lời hắn nói, hẳn là người cực kỳ tinh thông nhạc luật. "Nha nội thật là lợi hại, phụ thân của nô là người Bắc Địch."

Đinh Thiệu Đức cười phất tay: "Hỉ Phúc, đưa đi lĩnh thưởng."

"Vâng."

Tiếng tỳ bà dừng, người đi nhà trống, trên lầu chỉ còn lại Đinh Thiệu Đức và cô gái rót rượu vừa rồi nằm nghiêng trên ghế.

"Ngươi có tin tức gì không?"

Thấy người đều đi hết, cô gái chống tay ngồi dậy thu hồi vẻ mặt bán rẻ tiếng cười, thở dài bi thương nói: "Tứ Lang thật bạc tình, còn tưởng là ngươi tới thăm nô gia, hừ ~"

"Lát nữa hỏi xong tin tức, có phải ngươi lại muốn đến thành tây tìm Trăn Trăn cô nương của ngươi không?"

Đinh Thiệu Đức chống đầu, liếc nàng một cái: "Ngươi là ngại mỗ bị thương chưa đủ nặng, còn chưa bị đánh chết?"

Cô gái lập tức hãi hùng, vội nói: "Ta làm sao dám nha, đêm hôm qua thành tây thật sự quá nhiều người, người có thể nhìn thấy các ngươi cũng nhiều vô số kể."

"Cho nên là không tra được?"

Sắc mặt cô gái méo mó, nói: "Ngày thường tuy là ngươi có ăn chơi một chút, nhưng cũng không gây thù chuốc oán với ai, sòng bạc kia mở ở đó bao nhiêu năm, ngay cả nô cũng theo ngài đến đó mấy lần, đều êm đẹp không có việc gì chỉ có đêm đó xảy ra chuyện!"

Công tử tuấn tú chống đầu, cầm quạt gõ lên đầu gối mình, nhìn qua quả thật rất có dáng dấp của kẻ ăn chơi trác táng.

Nàng ngẩng đầu nhìn cô gái kia bất động. Cô gái kia rõ ràng lớn hơn nàng mấy tuổi, phong tư trác tuyệt, hẳn là kẻ già đời đã đi qua năm tháng. Bị một công tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm như vậy thật sự ngượng ngùng, cúi đầu.

"Ngươi nhưng nhắc nhở ta." Gõ quạt xếp đứng dậy.

Có manh mối nhưng cũng không sốt ruột, bất kể vết thương trên người đem ly rượu đầy trên bàn uống một hơi cạn sạch.

"Ngươi đây là... Tội gì chà đạp bản thân như vậy chứ?" Cô gái trăm triệu lần không ngờ, người này vừa rồi còn từ chối vậy mà trong lúc nàng xao nhãng đã uống cạn một ly rượu đầy.

Uống rượu xong, cuộn bàn tay đặt lên môi ho khan vài tiếng.

"Gấp vậy sao?"

Chỉ thấy nàng lắc đầu, run môi cười to, híp mắt thâm thúy nói: "Nguyên, thế nhân đều khinh thường ta như vậy!"

"Tứ Lang đây là?" Cô gái hơi nhíu mày, nghe không hiểu lời nàng nói.

"Ta không sao, nhiều ngày qua đa tạ Tam Nương."

"Tứ Lang nói gì vậy, Tứ Lang là ta nhìn lớn lên. Tứ Lang không chê loại người như ta nguyện ý gọi ta một tiếng Tam Nương, ta đương nhiên cũng xem Tứ Lang như đệ đệ."

Nàng gật đầu ôn nhu cười, nhớ tới tầng cao nhất Tây lâu ở Phong Nhạc Lâu là nơi ngắm phong cảnh tuyệt hảo.

Lúc trước nàng bị cấm túc, sau lại không biết vì nguyên nhân gì được thả ra, không chỉ vậy còn được đưa ra khỏi tiểu viện yên tĩnh ban đầu dọn đến đại viện to hơn, chi phí ăn mặc ở đều cao hơn nhiều lần so với trước kia. Lại có người đến tìm mẫu thân lấy sinh thần bát tự của nàng đi.

Nàng lại nghĩ chẳng lẽ đoạn nhân duyên với phủ học sĩ cứ như vậy định ra rồi chứ.

Nhớ đến mấy ngày trước đi đánh bạc bị người ta tố giác, không khỏi rùng mình, dùng quạt vén rèm châu lên, ra khỏi phòng.

Trân châu trên rèm cửa đong đưa, va chạm, phát ra tiếng kêu tháp tháp.

Nàng nhìn gió thổi qua trước mặt, khẽ nhướng mày, sợ hãi bị ngọn gió thu này thổi bay đi: "Xem ra ta không chỉ tìm hoa, mà còn có thể hỏi liễu!"*

(Lấy ý từ câu "Tầm hoa vấn liễu" có nghĩa giống như "Trêu hoa ghẹo nguyệt")

"Chẳng lẽ Tứ Lang đã nhìn trúng đạo sĩ kia?" Cố Tam Nương kinh hô nhìn mấy người trên Phi Kiều. Đạo sĩ kia mặc một bộ đạo bào đậm sắc phá kệ nổi bật.

Nàng bình tĩnh đứng từ xa nhìn qua, cũng không đáp lại.

Cố Tam Nương che miệng cười: "Ta thật không biết, Tứ Lang cũng có sở thích Long Dương?" Công tử tuấn tú vẫn không nói lời nào, nàng đảo mắt suy tư một chút, nói: "Chẳng lẽ là bị ta đoán trúng rồi? Trách không được ngươi đến tửu lâu tìm hoa khôi kỷ nữ đều chỉ uống rượu không chạm vào."

Lúc này Đinh Thiệu Đức mới quay sang, nói: "Ta..." Nàng muốn giải thích cho mình, nhưng nhất thời lại không tìm được lý do chính đáng. "Hoàng gia đại viên có cái khó xử của hoàng gia, hầu môn thâm trạch cũng có cái khó xử của hầu môn, nữ tử lưu lạc phong trần như các ngươi cũng có cái khó xử, thế nhân đều có khó xử, ta cũng là như thế, cho nên cảm thấy không có gì bất đồng, các ngươi hẳn là nên được tôn trọng."

"Huống hồ, Tam Nương ngươi biết gốc gác của ta cần gì phải nói móc ta chứ."

Cố Tam Nương cười càng thêm xán lạn: "Thật chưa từng nghe lang quân hay quan nhân nhà nào nói chuyện như ngươi, những nữ tử trần tục ngoài kia, còn ước gì ngươi không tôn trọng bọn họ kia kìa."

Đinh Thiệu Đức ho hai tiếng, tránh mà không nói: "Ánh trăng đêm nay rất đẹp!"

"Tứ Lang nên nhìn cho kỹ, hôm nay trên trời không có trăng!" Cố Tam Nương giơ tay chỉ lên trời.

Đinh Thiệu Đức nhìn một vùng trời đen nhánh bên trên, chớp chớp mắt, phe phẩy quạt vài cái lắc đầu bất đắc dĩ liền đi rồi.

Xe ngựa vào đại nội, chỉ có thể dừng ở bên ngoài, Tiểu Nhu đỡ Triệu Uyển Như xuống xe.

"Trương Khánh ngươi đến Hàn Lâm một chuyến, nghĩ cách dò hỏi con trai Thần Võ tướng quân có tham gia khảo thí không."

Trương Khánh gật đầu: "Vâng."

"Công chúa, vì sao ngài chú ý con trai Thần Võ tướng quân như vậy nha?" Tiểu Nhu không hiểu cách làm của Triệu Uyển Như.

"Gia đình Lý tướng quân mấy đời đều là danh tướng, trong tộc võ quan cũng chiếm đa số, văn an thiên hạ, võ định càn khôn." Triệu Uyển Như bước đi dồn dập, ánh mắt thâm thúy.

Nàng muốn mượn sức Lý gia, lang quân nhà Lý gia là đối thủ cạnh tranh của Đinh Thiệu Văn, nhưng đời trước, ai cũng không tranh qua Đinh thị.

Bên trong Đinh phủ, tùy tùng bên người Đinh Thiệu Văn đang hồi báo tin tức.

"Huệ Ninh công chúa đêm đó đến phủ trưởng công chúa, nhưng không ở đó qua đêm mà là đến phủ Hứa Quốc Công."

"Phủ Hứa Quốc Công?" Đinh Thiệu Văn híp mắt.

"Vâng." Tùy tùng cung kính cúi đầu: "Không biết Điện Soái có nghe nói con trai Công Bộ Thượng Thư - Trần Lục Dương bị phong hàn hai mắt mù được một đạo sĩ cứu."

"Việc này cùng ngày đã được truyền khắp Hàn Lâm Viện và Y Quan Viện." Hàn Lâm là nơi làm việc của quan cận thần Quan gia, những tin tức này cũng truyền vài câu.

"Trùng hợp là công chúa vừa đến phủ Hứa Quốc Công một ngày, ngày kế Hứa Quốc Công liền bị bệnh, không mời y quan ở Thái Y Viện, mà mời đạo sĩ kia."

Đinh Thiệu Văn nhíu mày: "Đi, điều tra đạo sĩ kia!"

"Vâng."

Gã tùy tùng bộ mặt hung ác ra cửa chuẩn bị rời đi lại gặp phải Đinh Thiệu Nhân đang vô cùng lo lắng đi tới, cung kính nói: "Lang quân!"

Đinh Thiệu Nhân gật đầu, cất bước đi vào: "Đại ca, đại ca!"

"Chuyện gì gấp như vậy?" Đinh Thiệu Văn không chút nao núng ngồi xếp bằng xuống hỏi.

"Người của hậu cung trong đại nội tới, nói là muốn tranh chân dung và sinh thần của lang quân trong nhà các quan lớn."

"Không phải cha đã chuẩn bị từ trước sau, lấy lão tứ đi!"

Đinh Thiệu Nhân sửng sốt: "Đại ca đã sớm biết?"

"Lần này là Quan gia tuyển hôn phu cho Tam công chúa, đang thu thập tranh của các lang quân có tuổi xấp xỉ nàng cho hậu cung xem trước."

"Đại ca không lo lắng chút nào sao, nếu lão tứ được chọn..."

Đinh Thiệu Văn cười lạnh: "Bộ dáng kia của lão tứ sao, ngay cả Tiền Hoài Diễn cũng không muốn gả con gái cho hắn, huống hồ là công chúa! Ngươi yên tâm, các nương tử trong đại nội, không điếc, cũng không mù."

"Nhưng lỡ như?"

"Mẹ của Tam công chúa là Đỗ Quý Phi không quyền không thế, lại không được sủng ái, dù làm phò mã, thì như thế nào!" Đinh Thiệu Văn khơi tiêm nến, hơi dùng sức một chút liền dập tắt ánh sáng bên trên. "Đã làm phò mã, thì có nghĩa là rời xa con đường làm quan." Với Đinh Thiệu Văn mà nói, trong mắt hắn từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người.

Nếu muốn leo lên công chúa, phi Huệ Ninh công chúa không được, nếu không hắn tình nguyện học Lý Kế Xương chọc giận hoàng đế.

Hắn coi trọng, không phải dung mạo của Huệ Ninh công chúa, cũng không phải con người nàng, mà là thế lực đằng sau nàng.

- Hết chương 29 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play