: Người ngọc đã vội rời đi

Gió từ bờ sông Kim Thuỷ thổi vào phất qua phủ Trưởng công chúa, mười hai chiếc đèn lồng treo trước cửa nhẹ nhàng lay động.

Xe ngựa dừng lại, thị vệ bước xuống bậc thang, động tác nhẹ nhàng thành thạo dắt ngựa.

Triệu Uyển Như ôm lòng tò mò cùng Triệu Câm bước vào phủ trưởng công chúa. Đi đến tiền viện, xuyên qua hành lang dài, quẹo qua vài chỗ ngoặt mới đến một tiểu viện an tĩnh.

Phủ trưởng công chúa luôn ít khách tới lui, vậy mà hôm nay tiểu viện này lại sáng đèn.

Sắp đến cửa viện, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng quở trách.

Dưới ánh trăng sáng, đá xanh phản chiếu bóng trúc thon dài, ở giữa bị vài bóng người cao thấp phập phồng chen chúc.

"Các ngươi sao có thể để người đi như vậy?" Là cô gái chiều nay mang Lý Thiếu Hoài vào phủ, nữ quan nội thị, thủ hạ của A Xán.

Nàng mới vừa có việc đến Thượng Y Cục đại nội một chuyến, không ngờ nháy mắt trở về người đã không thấy tăm hơi.

"Là chân nhân vội vã muốn đi, bọn tiểu nhân cũng không còn cách nào."

"Các ngươi không biết nghĩ biện pháp giữ người lại à? Huyền Hư Tử chân nhân này là người trưởng công chúa điện hạ coi trọng, chốc lát điện hạ trở về ta xem các ngươi như làm thế nào ăn nói." Xuân Hoa chống eo cả giận nói.

Sợ tới mức hai cung nhân giống như phạm vào đại tội, vội vàng quỳ xuống: "Bọn tiểu nhân biết sai rồi, bọn tiểu nhân không biết điện hạ..."

"Xuân Hoa ~"

Giọng nói ôn nhu từ cửa viện truyền vào, đánh gãy lời Xuân Hoa.

Vào đêm, tất cả đèn lồng treo trên cột đá phủ trưởng công chúa sớm đã được thắp sáng, rèm cuốn trên hành dài cũng được nội thị thay mới.

Thịnh tình không thể từ chối, Lý Thiếu Hoài đi lang thang một chuyến trong phủ trưởng công chúa, phát hiện ngoại trừ diện tích lớn, phủ trưởng công chúa này kỳ thật cũng không xa hoa, tương phản chính là trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, càng làm nàng vui sướng chính là thư phòng ở đây có rất nhiều sách.

"Nghe gì chưa, hôm nay Quan gia mở tiệc, rất nhiều tướng công nha nội đều không đi."

"Nghe đại nội bên kia nói, cháu đích tôn của khai quốc Lý tướng quân cũng không đi."

"Nghe nói năm đó Thái Tổ chọn người cho công chúa, lão tướng quân khiêm nhường không dám nhận, bản thân Lý Kế Xương tướng quân cũng không muốn."

Năm đó Lý Sùng Củ là đại công thần khai quốc của Đại Tống, Thái Tổ cực kỳ coi trọng. Nhưng cũng là người bị một ly rượu tước binh quyền. Năm thứ ba Kiến Long, Thái Tổ muốn gả công chúa cho Lý Kế Xương, con trai Lý Sùng Củ. Lý Sùng Củ khiêm nhường không dám nhận, Lý Kế Xương lại càng nói thẳng không muốn. Bởi vậy Lý Sùng Củ liền cưới tân nương khác cho Lý Kế Xương. Thái Tổ biết được rất là không vui.

"Không chỉ có lang quân của Thần võ tướng quân, mà ngay cả Nhị Lang của Công bộ thượng thư Trần Nghiêu Tẩu cũng cáo ốm không đi."

"Cáo ốm?"

"Nghe nói là sốt cao không lùi, đến nay không thể xuống giường."

Đứng dưới một chiếc đèn lồng trên hành lang, Lý Thiếu Hoài mơ hồ nghe được hai cung nhân nghị luận, vì thế nhanh chân đến gần hỏi: "Mới vừa rồi cô nương là nói Nhị Lang của Trần thượng thư bị bệnh?"

Hai nữ tử mặc váy tay áo bó sam bị Lý Thiếu Hoài đột nhiên xuất hiện bên cạnh doạ sợ một phen. Cung nữ hơi béo một chút kéo góc áo cung nữ đang ngồi trên lan can. Cung nữ đang ngồi liền đứng dậy chắp tay, đối diện ánh mắt tìm tòi của Lý Thiếu Hoài, nói: "Chân nhân dùng bữa tối có ngon miệng, nếu muốn dùng thêm, cứ việc phân phó, ngài là khách quý của trưởng công chúa không cần câu nệ."

Lý Thiếu Hoài chắp tay thi lễ đáp tạ, nói: "Phiền toái nhị vị cô nương, chỉ là Nhị Lang nhà thượng thư là bạn tốt của bần đạo, cho nên..."

Thấy Lý Thiếu Hoài cau mày nóng vội, hai người cũng thành thật báo lại: "Là Nhị Lang nhà Công bộ thượng thư, đêm qua đột nhiên sốt cao, cũng đã kinh động đến Hàn lâm y quan viện trong đại nội, hẳn là không giả."

Phủ trưởng công chúa ở gần đại nội, thường xuyên tiếp xúc với các cung nhân trong đại nội, phàm là đại nội có gió thổi cỏ lay người trong phủ trưởng công chúa trước tiên liền biết được.

"Như vậy sao, đa tạ nhị vị cô nương báo cho." Lý Thiếu Hoài lại lần nữa chắp tay nói lời cảm tạ: "Trọng Ngôn là huynh đệ kết nghĩa của ta, hiện giờ hắn ốm đau trên giường, thỉnh thay ta chuyển lời cho trưởng công chúa, đạ tạ hảo ý của nàng, xin thứ cho Lý Thiếu Hoài đi không từ giã."

Hai cung nữ sửng sốt: "Chân nhân phải đi sao?"

Lý Thiếu Hoài gật đầu.

Cung nữ vóc người nhỏ quay đầu nhìn mặt trăng treo trên cành tre trong viện: "Nhưng là công chúa điện hạ sẽ mau trở lại..."

Bóng trăng bị che khuất giữa rừng trúc dần nhô lên cao, gió thổi cành trúc lay động tăng thêm phần tịch mịch cho tiểu viện.

Hai cung nữ cùng nữ quan nội thị Xuân Hoa đi tới trước mặt Triệu Câm quỳ xuống.

Không có người chú ý đến thần sắc trên gương mặt lạnh như ánh trăng của Triệu Uyển Như hiện giờ, hàng mi thon dài như vặn chéo vào nhau, vừa rồi nàng nghe được rõ ràng.

Huyền Hư chân nhân là người trưởng công chúa coi trọng, các ngươi sao có thể thả hắn đi?

Nghe ý trên mặt chữ liền biết vừa rồi Lý Thiếu Hoài đã tới phủ trưởng công chúa.

Giờ Thìn hôm nay trước khi về đại nội rõ ràng đã dặn dò Tiểu Nhu, làm Tiểu Nhu nhanh chóng đưa Lý Thiếu Hoài đến biệt uyển, hơn nữa báo cho Lý Thiếu Hoài không được vào nội thành lắc lư. Khách điếm nàng chọn cho Lý Thiếu Hoài cũng ở thành Tây, tại sao mọi việc... không như tính toán.

Triệu Câm nâng hai cung nhân lên, không có ý trách cứ nói: "Hắn đi rất gấp?"

"Vâng, chân nhân nói Nhị Lang nhà Trần thượng thư là bạn thân hắn. Hắn nghe được Trần nha nội nhiễm bệnh liền vội vã qua thăm."

"Thì ra là thế..." Triệu Câm ám hạ mắt.

"Nguyên lai người tiểu cô cô muốn giới thiệu là Lý Thiếu Hoài."

"Đúng vậy, đêm qua Huệ Ninh nói hắn đi rồi, nhưng buổi chiều hôm nay ta lại gặp hắn ở cổng nhà Khấu tướng công, nguyên là do sai canh giờ cho nên vẫn chưa rời Đông Kinh."

Triệu Uyển Như thấy nàng khi nói chuyện mang theo vui sướng, trong lòng căng thẳng, miễn cưỡng cười nói: "Như vậy tiểu cô cô muốn đi tìm nàng sao?"

Triệu Câm lắc đầu: "Không được, có một số việc, quá vội cũng không tốt. Hôm nay ngươi nói rất có lý, quan sát một người là phải từ từ."

Nghe nàng nói như vậy, Triệu Uyển Như mới nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn không yên tâm: "Tiểu cô cô có thể nghĩ vậy cũng tốt, chỉ là, Uyển Như có một chuyện muốn nhờ tiểu cô cô."

"Ân?"

"Huyền Hư chân nhân không biết thân phận thật sự của Uyển Như."

Triệu Câm ngơ ngẩn: "Ngươi không có nói với hắn?"

Triệu Uyển Như lắc đầu.

“Vì cái gì?”

Triệu Uyển Như trầm mặc không lên tiếng.

Không có được câu trả lời của Triệu Uyển Như, lại nghĩ đến hôm nay Lý Thiếu Hoài đối với mình câu nệ, Triệu Câm tự mình suy đoán nói: "Có đôi khi dùng thân phận này, ở chung với người khác rất áp lực, rất khó có thể thổ lộ tình cảm. Ta nghĩ Huệ Ninh làm vậy cũng là đúng, yên tâm đi, ta sẽ không nói với hắn."

"Đa tạ tiểu cô cô."

Triệu Uyển Như vì nhờ được việc này thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ có một nam đề lớn hơn nữa ở trước mắt.

Trưởng công chúa có lòng ưu ái Lý Thiếu Hoài.

"Cô nương, vừa rồi người của Công bộ tới báo Đông Cung ở bên ngoài của ngài đã tu sửa xong, làm ngài ngày mai qua nhìn một chút, xác nhận vừa lòng sẽ bẩm tấu với Quan gia."

"Người của Công bộ có tâm."

Công chúa chưa xuất giá đều ở trong cung, còn nhỏ thì ở bên cạnh mẹ đẻ, lớn hơn một chút sẽ được Hoàng hậu an bài cung điện riêng.

Sau khi xuất giá Hoàng đế sẽ ban cho phủ phò mã đô úy, từ đó về sau công chúa sẽ ở nơi này, đương nhiên cũng có thể tự mình mua phòng ốc ruộng vườn thêm.

Vạn Thọ trưởng công chúa và Huệ Ninh công chúa là bởi vì Hoàng đế hết mực sủng ái, mới có đặc quyền xây phủ riêng.

"Cô nương, hiện giờ chúng ta đi chỗ nào? Toà nhà ở Kinh Giao sao?" Tiểu Nhu chống cằm, dựa vào một bên khác cửa sổ hỏi.

Triệu Uyển Như ngồi trong xe ngựa, bên ngoài cửa sổ bóng dáng Trương Khánh cưỡi ngựa lúc ẩn lúc hiện.

"Trương Khánh, ngươi phái người đến phủ Trần thượng thư theo dõi, thuận tiện cũng cho người theo sát Trần Nghiêu Tư, hắn và Tiền Hoài Diễn là giám khảo kỳ thi sang năm."

Trương Khánh nắm dây cương nâng tay lên ôm quyền: "Vâng!"

"Toà nhà ở Kinh Giao không thể đi, chúng ta về lại phủ Hứa quốc công."

"Hôm nay lúc ta đến tìm chân nhân, hắn mở miệng chính là cô nương..." Tiểu Nhu nói, hôm nay Lý Thiếu Hoài tuy có chút quá mức, nhưng từ biểu hiện của nàng có thể biết công chúa không nhìn lầm người.

"Hôm nay hắn nhìn thấy danh sách liệt trên bố cáo liền hoảng sợ. Cô nương ngài không biết, từ trong đám đông chen ra, ta còn tưởng rằng hắn muốn chạy, lúc ấy còn tức giận..."

"Nguyên lai hắn đến tìm Khấu Thừa tướng hỗ trợ. Hắn thế nhưng quen biết cả Khấu Thừa tướng."

Sau khi rời khỏi phủ trưởng công chúa, Lý Thiếu Hoài liền đến nhà Trần Lục Dương. Cảm thấy không ổn, liền nhờ người đến Kinh Giao thành Tây chuyển lời cho tiểu Nhu. Biết được đầu đuôi sự việc lúc này Tiểu Nhu mới nguôi giận, tiếp tục cam chịu phò mã này ~

"Khấu Chuẩn có ân với nàng, là lão sư cũng là ân nhân."

"Tiểu Nhu có chút không rõ, vì sao cô nương muốn gạt chân nhân thân phận thật của mình. Sau này tóm lại cũng sẽ biết."

Có một số việc chỉ có Triệu Uyển Như biết, có chút bí mật chỉ nàng biết là được. "Ngươi thông minh như vậy, đoán xem."

"Ách..." Tiểu Nhu chống ngón trỏ lên mặt, đảo mắt một vòng, nói: "Ta đoán cô nương tất nhiên là muốn tốt cho chân nhân, chúng ta chỉ đang âm thầm giúp đỡ hắn, không muốn sau này chân nhân bị người đàm tiếu, cũng không muốn chân nhân bởi vì cô nương ngài là công chúa mà tự ti, làm hắn cảm thấy hắn có được hết thảy đều là do công chúa an bài."

An bài... Triệu Uyển Như thật ra không an bài cái gì, Lý Thiếu Hoài lại không phải kẻ không học vấn không nghề nghiệp.

"Nhưng mà chân nhân lại không phải Tứ Lang nhà Đinh Tham tri, không học vấn không nghề nghiệp. Ta tin tưởng không cần công chúa hắn vẫn có thể dựa vào chính mình thi đậu Trạng Nguyên."

"Tứ Lang nhà Đinh Tham tri?" Triệu Uyển Như nghe được từ miệng Tiểu Nhu cái tên làm nàng kinh hãi.

Tiểu Nhu gật gật đầu: "A Nhu cũng là hôm nay ở quán trà nghe người khác nói, Tứ Lang Đinh gia là người ăn chơi trác táng. Tuổi còn trẻ đã lưu luyến nơi trăng hoa cả ngày không học vấn không nghề nghiệp, đêm qua vì đánh bạc về nhà bị Đinh Tham tri biết đánh cho chết khiếp."

Triệu Uyển Như ngưng thần, rũ mắt.

Đinh gia có bốn con trai, trừ bỏ trưởng tử Đinh Thiệu Văn, người nàng ấn tượng cũng chỉ có Tứ Lang Đinh Thiệu Đức.

Ban đầu Đinh Thiệu Đức là tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, không biết vì sao Hàn lâm học sĩ Tiền Hoài Diễn lại gả con gái cho hắn.

Triệu Uyển Như có ấn tượng với Đinh Thiệu Đức không phải bởi vì hắn là Tứ Lang Đinh gia, mà là vì hắn cưới sư tỷ Lý Thiếu Hoài, Tiền Hi Vân.

Lúc ấy hôn sự nhìn như môn đăng hộ đối này bởi vì Tiền Hi Vân không muốn mà ồn ào đến dư luận xôn xao, đem Lý Thiếu Hoài vừa trúng Trạng Nguyên không lâu cũng liên lụy vào.

Cuối cùng Tiền Hi Vân vẫn phải gả cho Đinh Thiệu Đức, Lý Thiếu Hoài chẳng những không thể ngăn cản, mà còn bởi vậy đắc tội Đinh Vị.

Sau lại bị cha con Đinh Vị ghi hận. Sau khi trưởng tử Đinh Thiệu Văn cưới công chúa, Đinh Vị tấn phong quốc công, vì thế hãm hại Lý Thiếu Hoài. Đinh Thiệu Văn phái người ám hại Lý Thiếu Hoài chặt đứt xương bánh chè của nàng.

Từ khi Khấu Chuẩn bị xa lánh, Lã Mông Chính bệnh tình nguy kịch, Lý Thiếu Hoài mất đi chỗ dựa, tai hoạ liên miên ập tới, cuối cùng bị người hãm hại bỏ tù.

Vì vậy mới có chuyện Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu không tiếc trinh tiết bản thân bảo hắn một mạng.

Chính là vào đêm đại hôn Tam công chúa băng thệ, Đinh Thiệu Đức cũng chết.

Chỉ là sức chú ý của mọi người đều tập trung vào cái chết của Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu, liên tiếp vài tháng liền. Còn Đinh Tứ Lang chưa bao giờ được xem trọng kia, cứ như vậy bị lãng quên.

- Hết chương 24 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play